Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang
Chương 20
Cố Thừa Hoài
19/02/2016
Tối hôm đó, lúc trở về người cá nhìn thấy trên cổ Diệp Tranh cột voan mỏng.
Rất rõ ràng, hành động này của Diệp Tranh – thời thời khắc khắc mang trên người làm người cá rất vui, nó nhẹ nhàng vuốt voan trên cổ Diệp Tranh, hành động nhẹ nhàng đến kỳ cục, khiến người ta cảm thấy có chút ẩn tình, giống như đó không phải voan, mà là người yêu của nó.
Tuy rằng móng vuốt của người cá không có đụng đến Diệp Tranh, nhưng động tác của nó, cùng với đôi mắt to ướt nhẹp nhìn cổ cô, Diệp Tranh cảm thấy tóc gáy muốn dựng thẳng hết.
Diệp Tranh vội vàng đẩy mặt người cá ra xa, giơ tay lên, dùng cá khô dời đi sự chú ý của nó: “Có muốn ăn không?”
Một chiêu này rất hữu hiệu, móng vuốt người cá lập tức rời khỏi tấm voan trên cổ Diệp Tranh, chăm chú nhìn cá khô Diệp Tranh đưa cho nó.
Diệp Tranh có chút nghi ngờ về muối nấu, cho nên lúc ướp muối chỉ thả có chút xíu, ít đến gần như không có. Bản thân cô còn chưa nếm thử, lúc này chỉ có thể thấp thỏm nhìn người cá.
Người cá tò mò cầm lấy cá khô quơ quơ. Trước đó, khi Diệp Tranh phơi cá nó đã cảm thấy rất thú vị, lúc Diệp Tranh dùng một con cá làm thí nghiệm, nó còn rộng rãi bắt về cho Diệp Tranh một đống lớn cá cùng loại.
Mà cho dù hiếu kỳ thế nào đi chăng nữa, người cá trước giờ chưa từng thiếu thốn thức ăn vẫn luôn tôn trọng nguyên tắc, nó chưa từng chạm qua cá khô của Diệp Tranh, lúc này cầm cá khô, lật lại lật, liếm lại liếm, có vẻ rất thú vị.
Diệp Tranh có chút an ủi, cô đã từng cho người cá thử qua rất nhiều loại thức ăn khác nhau, ngoại trừ hoa quả ra, đây là món thứ nhất người cá liếm mà không có biểu hiện ghét bỏ nào, quả nhiên hải sản vẫn hiệu quả hơn.
Người cá chậm rì rì xé một miếng, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai.
“Thế nào?” Diệp Tranh cúi đầu chờ mong hỏi. thapdiepcoc.com
Lần này người cá rất cho Diệp Tranh mặt mũi, nó không có nhả ra, mà nhai thêm hai cái sau đó nuốt xuống, nhìn qua cũng không có ghét cá khô.
Nhưng cũng chỉ nằm trong mức độ không ghét mà thôi, bởi vì tiếp đó, người cá đưa toàn bộ phần cá khô còn lại đến bên môi Diệp Tranh.
Diệp Tranh theo phản xạ ngửa mặt ra sau, né tránh cá khô.
“Chờ chút! Cái này cậu từng liếm qua rồi!”
Thấy động tác của Diệp Tranh, người cá thu móng vuốt về, đầu nghiêng một bên, giống như đang nghi hoặc Diệp Tranh vì sao không ăn.
Nó trừng mắt nhìn cá khô một lúc, sau đó lại đưa đến bên môi Diệp Tranh. Diệp Tranh nắm lấy cổ tay người cá, đẩy cá khô về miệng người cá: “Cậu ăn, cậu ăn đi.”
Người cá hiểu, cuối cùng toàn bộ cá khô cũng tiến vào bụng người cá. Thế nhưng người cá cũng không từ bỏ ý định, đại khái là muốn biết Diệp Tranh có muốn ăn cá khô hay không, nó nhặt lên một con cá khô khác, xé một miếng, chấp nhất đút cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh cảm thấy không tốt lắm, nhưng cô vẫn hé miệng nhận lấy.
Diệp Tranh vừa cắn một mảnh nhỏ cá khô, mùi vị cũng không tệ, vừa vặn, thịt có chút dẻo, nhưng… hơi cứng.
Không sai, đừng thấy người cá xé xuống dễ dàng như vậy mà nghĩ lầm, lấy răng Diệp Tranh ra để nói, muốn nhai xong là cả một đời lao lực. Khi người cá xé miếng thứ hai qua cho Diệp Tranh, quai hàm cô đều đau. Cô ôm má phải, vừa ăn vừa xoa bắp thịt má phải của mình, lúc này mới có thể nuốt xuống miếng thứ hai.
Người cá chú ý thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Tranh, cậu xé miếng thứ ba ra nhưng không đút cho cô, mà bỏ vào miệng bản thân.
Hả? Diệp Tranh nghi hoặc, nó không phải không thích ăn sao? Chẳng lẽ nhìn Diệp Tranh ăn lại cảm thấy có khẩu vị rồi? Diệp Tranh kinh ngạc nhìn cái mặt đơ cứng của người cá nhai đồ ăn, sau đó nâng cằm cô lên, miệng tiến gần lại đây…
“Không muốn!!!!!!” thapdiepcoc.com
Diệp Tranh đột nhiên hiểu ra, kinh sợ hô to một câu, đưa tay chặn lại miệng người cá. Dưới lòng bàn tay cô là đôi môi lạnh lẽo của người cá. Cũng may tốc độ cúi đầu của người cá không nhanh, cũng không phản kháng động tác của Diệp Tranh – cô phải chống trên xương cằm của người cá mới không có bị thương. Diệp Tranh biết có một số loài động vật sẽ giúp con non nhai nát thức ăn, người cá có thể là nhìn thấy cô ăn khổ cực quá nên muốn nhai nát thức ăn cho cô.
Có điều đối với bản thân Diệp Tranh, động vật làm vậy thì không có vấn đề gì, nhưng nếu đặt nó lên người cô thì không thể nào!
“Không được! Không được! Không được!!” Diệp Tranh nhấn mạnh, nghiêm túc lập lại nhiều lần để biểu đạt ý kiến của mình.
Sau đó tay cô dùng sức, đẩy người cá ra xa, khiến cho người cá nhìn thấy quyết tâm của mình. May mà người cá luôn thuận theo động tác của cô, không thì cô cũng không cách nào đẩy nó ra. Nó mở to hai mắt, có chút không hiểu nhìn Diệp Tranh, yết hầu hơi động, nuốt xuống cá khô đã nhai nát trong miệng.
Trong tay nó còn cầm nửa con cá khô, một người một cá, một người ngồi, một người nằm nhìn nhau.
Người cá hé miệng, làm ra cái động tác thở dài, nhưng lại không có âm thanh thở dài – nó lại còn thở dài.
Diệp Tranh nghĩ chắc là vì mình thở dài quá nhiều lần, nên người cá không có dây thần kinh cảm xúc đã học theo cách biểu đạt cảm xúc của cô, cùng đó động tác tay nó di chuyển liên tục. Một nửa con cá khô còn lại như nổi bão, biến thành các mảnh vụn nhỏ, chất đống trong lòng bàn tay người cá.
Người cá nâng cánh tay lên, đưa tay đến bên miệng Diệp Tranh, muốn cho Diệp Tranh ăn hết đống cá khô xé này. Diệp Tranh bất đắc dĩ, cô không còn cách nào hơn là dùng ngón tay bóc một nhúm nhỏ, cẩn thận bỏ vào trong miệng.
Cá khô bị xé ra vẫn còn có chút cứng, nhưng lần này Diệp Tranh nhai nuốt dễ dàng hơn nhiều rồi, cá khô xé ăn càng giống như ruốc cá, khẩu vị của Diệp Tranh cũng càng có thể tiếp thu.
Trong lúc đó cánh tay người cá vẫn nâng rất vững vàng, một chút cũng không có vẻ mỏi, nó rất kiên nhẫn chờ Diệp Tranh ăn hết cá khô xé.
Diệp Tranh ăn hết cá, lại bắt đầu ăn ‘khoai tây’ bị mặt trời nướng qua một lần. Người cá sau khi ăn thử khoai tây, đối với khoai tây đã không còn bất kỳ hứng thú nào nữa. Nó kiếm một cái ốc biển sạch sẽ nằm xuống, bắt đầu chậm rì rì chế biến mấy con cá khô còn lại.
Cách chế biến của người cá hệt như vừa rồi, đem mấy con cá khô còn lại xé thành từng mảnh nhỏ để Diệp Tranh có thể ăn.
Diệp Tranh vừa gặm khoai tây vừa cười, con cá lớn này càng lúc càng thân.
Diệp Tranh ăn xong cơm tối, lại mang người cá đi ra bãi cát, xem như trò tiêu khiển sau bữa cơm chiều, rồi đi đến cây đại thụ đo độ cao.
Diệp Tranh nhớ lại sự nghi hoặc của mình trước đó, vẫy tay về phía người cá, nhấn nó lên thân cây khô, lại dùng mũi tên khắc độ cao lên. thapdiepcoc.com
Lần này, sự trưởng thành của người cá hoàn toàn hiện rõ trước mắt Diệp Tranh, chiều cao của nó, không đúng, đúng hơn là độ dài đã tăng thêm ba bốn centimet rồi!
Diệp Tranh có chút líu lưỡi, tốc độ trưởng thành này cũng quá nhanh! Diệp Tranh nhẫm tính một chút, nếu cứ tiếp tục với tiến độ này, người cá hẳn sẽ rất nhanh trưởng thành thì phải? Cũng không biết lúc nào dây thanh của nó sẽ phát triển.
Diệp Tranh nhìn chằm chằm vạch độ cao, người cá cũng đồng dạng nghiêm túc nhìn vạch độ cao trên thân cây. Diệp Tranh suy nghĩ một hồi, sau đó ngồi xổm người xuống, đưa tay ôm lấy phần đuôi thô to nhất của người cá, muốn nhớ rõ chiều rộng đuôi hiện tại của người cá.
Suy nghĩ của cô đơn giản là sau khi độ cao tăng trưởng, thì chiều ngang thân thể cũng sẽ tăng trưởng. Đối với Diệp Tranh, chuyện này xem như chuyện vô cùng bình thường, đo xong chiều cao thì phải đo chiều rộng.
Thế nhưng Diệp Tranh lại quên mất suy nghĩ của người cá, hoặc là nói, đối với Diệp Tranh, cô chưa từng nghĩ người cá sẽ chống cự bất kỳ hành động nào của cô. Dù sao ngoại trừ lần đầu gặp mặt, từ trước đến nay nó đều biểu hiện rất tốt, rất ngoan.
Lúc Diệp Tranh ngồi xổm xuống, vừa đúng đụng vào bụng người cá, lúc đó người cá đã có chút cứng ngắc. Đợi đến khi Diệp Tranh đưa tay ôm lấy phần đuôi thô to nhất của nó, người cá rốt cục nhảy lên, đẩy Diệp Tranh ra.
Khi người cá lên bờ, nó luôn dựa vào phần xương cứng của đuôi để đứng lên, nó nhảy lên một cái như thế rất dễ dàng mất đi cân bằng, sau khi đẩy Diệp Tranh ra toàn bộ cả người đều như bánh xe lăn xuống sườn cát.
Diệp Tranh bị người cá đẩy ra như vậy, vừa đúng đụng trúng cằm, cô vừa xoa cằm, vừa xoa mông, khó khăn đứng lên nhìn người cá lăn xuống sườn cát.
Dưới sườn cát lại vừa vặn có khối đá lớn, phía dưới tảng đá lại có một cái rãnh, người cá lăn xuống thì bị kẹt lại ở bên trong, giẫy giụa đi ra không được. Giờ phút này nó đang bị kẹt ở khe rãnh trong tảng đá ngọ nguậy cái đuôi to, phát ra âm hưởng đùng đùng đùng. Thấy Diệp Tranh nhìn qua, nó vẫy móng vuốt, đáng thương nhìn Diệp Tranh.
Rất rõ ràng, hành động này của Diệp Tranh – thời thời khắc khắc mang trên người làm người cá rất vui, nó nhẹ nhàng vuốt voan trên cổ Diệp Tranh, hành động nhẹ nhàng đến kỳ cục, khiến người ta cảm thấy có chút ẩn tình, giống như đó không phải voan, mà là người yêu của nó.
Tuy rằng móng vuốt của người cá không có đụng đến Diệp Tranh, nhưng động tác của nó, cùng với đôi mắt to ướt nhẹp nhìn cổ cô, Diệp Tranh cảm thấy tóc gáy muốn dựng thẳng hết.
Diệp Tranh vội vàng đẩy mặt người cá ra xa, giơ tay lên, dùng cá khô dời đi sự chú ý của nó: “Có muốn ăn không?”
Một chiêu này rất hữu hiệu, móng vuốt người cá lập tức rời khỏi tấm voan trên cổ Diệp Tranh, chăm chú nhìn cá khô Diệp Tranh đưa cho nó.
Diệp Tranh có chút nghi ngờ về muối nấu, cho nên lúc ướp muối chỉ thả có chút xíu, ít đến gần như không có. Bản thân cô còn chưa nếm thử, lúc này chỉ có thể thấp thỏm nhìn người cá.
Người cá tò mò cầm lấy cá khô quơ quơ. Trước đó, khi Diệp Tranh phơi cá nó đã cảm thấy rất thú vị, lúc Diệp Tranh dùng một con cá làm thí nghiệm, nó còn rộng rãi bắt về cho Diệp Tranh một đống lớn cá cùng loại.
Mà cho dù hiếu kỳ thế nào đi chăng nữa, người cá trước giờ chưa từng thiếu thốn thức ăn vẫn luôn tôn trọng nguyên tắc, nó chưa từng chạm qua cá khô của Diệp Tranh, lúc này cầm cá khô, lật lại lật, liếm lại liếm, có vẻ rất thú vị.
Diệp Tranh có chút an ủi, cô đã từng cho người cá thử qua rất nhiều loại thức ăn khác nhau, ngoại trừ hoa quả ra, đây là món thứ nhất người cá liếm mà không có biểu hiện ghét bỏ nào, quả nhiên hải sản vẫn hiệu quả hơn.
Người cá chậm rì rì xé một miếng, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai.
“Thế nào?” Diệp Tranh cúi đầu chờ mong hỏi. thapdiepcoc.com
Lần này người cá rất cho Diệp Tranh mặt mũi, nó không có nhả ra, mà nhai thêm hai cái sau đó nuốt xuống, nhìn qua cũng không có ghét cá khô.
Nhưng cũng chỉ nằm trong mức độ không ghét mà thôi, bởi vì tiếp đó, người cá đưa toàn bộ phần cá khô còn lại đến bên môi Diệp Tranh.
Diệp Tranh theo phản xạ ngửa mặt ra sau, né tránh cá khô.
“Chờ chút! Cái này cậu từng liếm qua rồi!”
Thấy động tác của Diệp Tranh, người cá thu móng vuốt về, đầu nghiêng một bên, giống như đang nghi hoặc Diệp Tranh vì sao không ăn.
Nó trừng mắt nhìn cá khô một lúc, sau đó lại đưa đến bên môi Diệp Tranh. Diệp Tranh nắm lấy cổ tay người cá, đẩy cá khô về miệng người cá: “Cậu ăn, cậu ăn đi.”
Người cá hiểu, cuối cùng toàn bộ cá khô cũng tiến vào bụng người cá. Thế nhưng người cá cũng không từ bỏ ý định, đại khái là muốn biết Diệp Tranh có muốn ăn cá khô hay không, nó nhặt lên một con cá khô khác, xé một miếng, chấp nhất đút cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh cảm thấy không tốt lắm, nhưng cô vẫn hé miệng nhận lấy.
Diệp Tranh vừa cắn một mảnh nhỏ cá khô, mùi vị cũng không tệ, vừa vặn, thịt có chút dẻo, nhưng… hơi cứng.
Không sai, đừng thấy người cá xé xuống dễ dàng như vậy mà nghĩ lầm, lấy răng Diệp Tranh ra để nói, muốn nhai xong là cả một đời lao lực. Khi người cá xé miếng thứ hai qua cho Diệp Tranh, quai hàm cô đều đau. Cô ôm má phải, vừa ăn vừa xoa bắp thịt má phải của mình, lúc này mới có thể nuốt xuống miếng thứ hai.
Người cá chú ý thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Tranh, cậu xé miếng thứ ba ra nhưng không đút cho cô, mà bỏ vào miệng bản thân.
Hả? Diệp Tranh nghi hoặc, nó không phải không thích ăn sao? Chẳng lẽ nhìn Diệp Tranh ăn lại cảm thấy có khẩu vị rồi? Diệp Tranh kinh ngạc nhìn cái mặt đơ cứng của người cá nhai đồ ăn, sau đó nâng cằm cô lên, miệng tiến gần lại đây…
“Không muốn!!!!!!” thapdiepcoc.com
Diệp Tranh đột nhiên hiểu ra, kinh sợ hô to một câu, đưa tay chặn lại miệng người cá. Dưới lòng bàn tay cô là đôi môi lạnh lẽo của người cá. Cũng may tốc độ cúi đầu của người cá không nhanh, cũng không phản kháng động tác của Diệp Tranh – cô phải chống trên xương cằm của người cá mới không có bị thương. Diệp Tranh biết có một số loài động vật sẽ giúp con non nhai nát thức ăn, người cá có thể là nhìn thấy cô ăn khổ cực quá nên muốn nhai nát thức ăn cho cô.
Có điều đối với bản thân Diệp Tranh, động vật làm vậy thì không có vấn đề gì, nhưng nếu đặt nó lên người cô thì không thể nào!
“Không được! Không được! Không được!!” Diệp Tranh nhấn mạnh, nghiêm túc lập lại nhiều lần để biểu đạt ý kiến của mình.
Sau đó tay cô dùng sức, đẩy người cá ra xa, khiến cho người cá nhìn thấy quyết tâm của mình. May mà người cá luôn thuận theo động tác của cô, không thì cô cũng không cách nào đẩy nó ra. Nó mở to hai mắt, có chút không hiểu nhìn Diệp Tranh, yết hầu hơi động, nuốt xuống cá khô đã nhai nát trong miệng.
Trong tay nó còn cầm nửa con cá khô, một người một cá, một người ngồi, một người nằm nhìn nhau.
Người cá hé miệng, làm ra cái động tác thở dài, nhưng lại không có âm thanh thở dài – nó lại còn thở dài.
Diệp Tranh nghĩ chắc là vì mình thở dài quá nhiều lần, nên người cá không có dây thần kinh cảm xúc đã học theo cách biểu đạt cảm xúc của cô, cùng đó động tác tay nó di chuyển liên tục. Một nửa con cá khô còn lại như nổi bão, biến thành các mảnh vụn nhỏ, chất đống trong lòng bàn tay người cá.
Người cá nâng cánh tay lên, đưa tay đến bên miệng Diệp Tranh, muốn cho Diệp Tranh ăn hết đống cá khô xé này. Diệp Tranh bất đắc dĩ, cô không còn cách nào hơn là dùng ngón tay bóc một nhúm nhỏ, cẩn thận bỏ vào trong miệng.
Cá khô bị xé ra vẫn còn có chút cứng, nhưng lần này Diệp Tranh nhai nuốt dễ dàng hơn nhiều rồi, cá khô xé ăn càng giống như ruốc cá, khẩu vị của Diệp Tranh cũng càng có thể tiếp thu.
Trong lúc đó cánh tay người cá vẫn nâng rất vững vàng, một chút cũng không có vẻ mỏi, nó rất kiên nhẫn chờ Diệp Tranh ăn hết cá khô xé.
Diệp Tranh ăn hết cá, lại bắt đầu ăn ‘khoai tây’ bị mặt trời nướng qua một lần. Người cá sau khi ăn thử khoai tây, đối với khoai tây đã không còn bất kỳ hứng thú nào nữa. Nó kiếm một cái ốc biển sạch sẽ nằm xuống, bắt đầu chậm rì rì chế biến mấy con cá khô còn lại.
Cách chế biến của người cá hệt như vừa rồi, đem mấy con cá khô còn lại xé thành từng mảnh nhỏ để Diệp Tranh có thể ăn.
Diệp Tranh vừa gặm khoai tây vừa cười, con cá lớn này càng lúc càng thân.
Diệp Tranh ăn xong cơm tối, lại mang người cá đi ra bãi cát, xem như trò tiêu khiển sau bữa cơm chiều, rồi đi đến cây đại thụ đo độ cao.
Diệp Tranh nhớ lại sự nghi hoặc của mình trước đó, vẫy tay về phía người cá, nhấn nó lên thân cây khô, lại dùng mũi tên khắc độ cao lên. thapdiepcoc.com
Lần này, sự trưởng thành của người cá hoàn toàn hiện rõ trước mắt Diệp Tranh, chiều cao của nó, không đúng, đúng hơn là độ dài đã tăng thêm ba bốn centimet rồi!
Diệp Tranh có chút líu lưỡi, tốc độ trưởng thành này cũng quá nhanh! Diệp Tranh nhẫm tính một chút, nếu cứ tiếp tục với tiến độ này, người cá hẳn sẽ rất nhanh trưởng thành thì phải? Cũng không biết lúc nào dây thanh của nó sẽ phát triển.
Diệp Tranh nhìn chằm chằm vạch độ cao, người cá cũng đồng dạng nghiêm túc nhìn vạch độ cao trên thân cây. Diệp Tranh suy nghĩ một hồi, sau đó ngồi xổm người xuống, đưa tay ôm lấy phần đuôi thô to nhất của người cá, muốn nhớ rõ chiều rộng đuôi hiện tại của người cá.
Suy nghĩ của cô đơn giản là sau khi độ cao tăng trưởng, thì chiều ngang thân thể cũng sẽ tăng trưởng. Đối với Diệp Tranh, chuyện này xem như chuyện vô cùng bình thường, đo xong chiều cao thì phải đo chiều rộng.
Thế nhưng Diệp Tranh lại quên mất suy nghĩ của người cá, hoặc là nói, đối với Diệp Tranh, cô chưa từng nghĩ người cá sẽ chống cự bất kỳ hành động nào của cô. Dù sao ngoại trừ lần đầu gặp mặt, từ trước đến nay nó đều biểu hiện rất tốt, rất ngoan.
Lúc Diệp Tranh ngồi xổm xuống, vừa đúng đụng vào bụng người cá, lúc đó người cá đã có chút cứng ngắc. Đợi đến khi Diệp Tranh đưa tay ôm lấy phần đuôi thô to nhất của nó, người cá rốt cục nhảy lên, đẩy Diệp Tranh ra.
Khi người cá lên bờ, nó luôn dựa vào phần xương cứng của đuôi để đứng lên, nó nhảy lên một cái như thế rất dễ dàng mất đi cân bằng, sau khi đẩy Diệp Tranh ra toàn bộ cả người đều như bánh xe lăn xuống sườn cát.
Diệp Tranh bị người cá đẩy ra như vậy, vừa đúng đụng trúng cằm, cô vừa xoa cằm, vừa xoa mông, khó khăn đứng lên nhìn người cá lăn xuống sườn cát.
Dưới sườn cát lại vừa vặn có khối đá lớn, phía dưới tảng đá lại có một cái rãnh, người cá lăn xuống thì bị kẹt lại ở bên trong, giẫy giụa đi ra không được. Giờ phút này nó đang bị kẹt ở khe rãnh trong tảng đá ngọ nguậy cái đuôi to, phát ra âm hưởng đùng đùng đùng. Thấy Diệp Tranh nhìn qua, nó vẫy móng vuốt, đáng thương nhìn Diệp Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.