Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang

Chương 22

Cố Thừa Hoài

24/02/2016

Thấy Diệp Tranh không có phản cảm, người cá lấy lòng – dùng đuôi vỗ vỗ bàn chân của Diệp Tranh, tốc độ vỗ càng lúc càng nhanh, sức dùng cũng càng lúc càng lớn. Diệp Tranh cảm thấy chân mình bị con cá lớn này vỗ đến phát đau.

“Đủ rồi, đủ rồi.” Diệp Tranh cười khúc khích, vươn mình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người cá, “Lại vỗ, chân mình sẽ bị cậu vỗ hư mất.”

Người cá nằm trên mặt đất một lúc, sau đó cũng xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, đứng ở trước mặt Diệp Tranh, nó lắc lắc đầu, cát trên người nó lập tức bay qua người Diệp Tranh. thapdiepcoc.com

“Trở về sẽ giúp cậu phủi.” Diệp Tranh trừng nó một cái, sau đó ngồi xổm người xuống giúp người cá gỡ mấy lá cây to đã rách ra. Sau khi làm xong, Diệp Tranh có chút đau lòng phát hiện, vảy trên đuôi người cá vẫn bị rớt mất mấy cái.

Trước lúc Diệp Tranh bọc đuôi người cá lại, cô đã nhìn thấy vảy trên đuôi cậu có chút bị tổn thương. Cho nên khi chạy về nhà lấy dụng cụ cô cũng cầm lá cây qua đây. Thế nhưng không nghĩ đến, cuối cùng cậu vẫn bị rớt mất nhiều vảy như vậy.

Thấy vảy của mình bị rớt mất, người cá thương tâm cực kỳ. Đến lúc trở lại nhà đá rồi, tâm trạng của người cá cũng không tốt lên bao nhiêu.

Nó uể oải quay lưng về phía Diệp Tranh nằm trên mặt đất, vừa ôm vừa vuốt cái đuôi to, dáng dấp lẻ loi đến đáng thương. Hôm nay, người cá không những chủ động cắt đi phần voan trên đuôi, còn bị rớt mất mấy cái vảy màu xanh xinh đẹp. Chuyện này đối với người cá là một vụ tai nạn rất nghiêm trọng.

Móng vuốt của nó liên tục sờ lên phần đuôi bị mất vảy, Diệp Tranh nghĩ: dưới lớp vảy hẳn là dây thần kinh, nếu là loài người thì chẳng khác gì bị rách da, chẳng phải là rất đau sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Tranh có chút ngồi không yên, khi người cá quay trở lại biển, nước biển ngấm vào vết thương chẳng phải sẽ càng đau hơn? Nghĩ thế, Diệp Tranh có chút không biết phải làm sao, người cá là chủng loài mạnh mẽ, không biết cả đời có bị thương bao giờ không? Nếu có chúng nó có cách gì trị thương? Diệp Tranh nhất thời nhớ đến lúc trước người cá từng dùng tảo biển đắp lên vết thương cho cô.

Diệp Tranh đi qua ngồi xuống bên cạnh người cá, cẩn thận xoa đầu người cá, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng thổi phần đuôi bị mất vảy của người cá. thapdiepcoc.com

“Có tốt hơn không?” Diệp Tranh lo lắng hỏi, ngẩng đầu nhìn người cá, người cá mở to mắt, không chớp một cái nhìn Diệp Tranh.

Thấy Diệp Tranh ngẩng đầu hỏi nó, người cá mở miệng, không tiếng động kêu lên một tiếng, sau đó giật giật cái đuôi, xem ra là muốn Diệp Tranh tiếp tục thổi.

Diệp Tranh cảm thấy người cá cắt voan hay mất vảy đều là do mình gây nên, là một người hiện đại có đạo đức, Diệp Tranh cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cô tiếp tục thổi lên vết thương cho người cá, nghiêm túc cẩn thận phủi cát trên đuôi. Diệp Tranh thậm chí chạy lại chỗ lúc nãy, đi lụm vảy cá về.

Diệp Tranh gôm toàn bộ vảy bị rớt của người cá về, rồi dùng cỏ khô xuyến vảy thành vòng, đeo lên cổ người cá.

“Cảm thấy tốt hơn chưa?” Sau khi Diệp Tranh đeo vòng xuyến vảy lên cổ người cá thì ôn hòa hỏi cậu.

Người cá duỗi móng vuốt, trân trọng vuốt ve cái vòng cổ này, cái đuôi to thả lỏng hơn một chút, vây cá nhỏ trước ngực cũng giật giật, xem ra tinh thần tốt hơn nhiều rồi.

Diệp Tranh thở phào nhẹ nhõm, cô suy nghĩ một chút, lại tháo vòng cổ xuống, quấn nó lên đuôi cá của cậu.



Làm Diệp Tranh cảm thấy nuối tiếc là: độ dài của tấm voan không đủ để cột lên phần đuôi bị rớt nhiều vảy nhất của người cá, Diệp Tranh không thể làm gì khác hơn là cột lên vị trí khác. Tấm voan này sẽ không thấm nước, Diệp Tranh thật hi vọng có thể dùng nó băng bó lên chỗ vết thương lớn nhất cho người cá, để vết thương của người cá không bị nước biển làm tổn thương. thapdiepcoc.com

Sau khi cột chắc tấm voan lên đuôi người cá, móng vuốt người cá vươn ra đụng mu bàn tay Diệp Tranh, rồi thu trở về, nó không có từ chối lòng tốt của Diệp Tranh, khi Diệp Tranh nằm xuống ngủ, cũng lặng lẽ dựa vào người cá gần hơn.

Ngày hôm sau khi Diệp Tranh tỉnh dậy, cô nhìn thấy tấm voan của người cá nằm bên cạnh mình, người cá không có mang theo voan trở về biển, mà để lại cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh nâng niu voan trong lòng bàn tay, không nhịn được oán giận, tên người cá này thật là không biết nghe lời!

Có điều, hôm nay Diệp Tranh cũng không cách nào có thể dùng tấm voan người cá tặng cô, tuy rằng cô đã có sẵn kế hoạch cho cả ngày hôm nay – đeo voan bơi qua các đảo.

Nhưng không biết vì lý do nào, có thể là vì hôm qua ngâm trong nước quá lâu, hoặc cũng có thể là vì bị gió biển thổi, hoặc cũng có thể là vì chuyện ‘rớt vảy’ tối hôm qua dằn vặt quá lâu. Lúc Diệp Tranh ngồi dậy cô cảm thấy đầu rất nặng, có chút choáng váng.

Sau khi đánh mấy cái hắt xì, Diệp Tranh sốt ruột phát hiện: Mình bị cảm lạnh rồi.

Tố chất cơ thể Diệp Tranh trước giờ rất tốt, quanh năm suốt tháng ít khi sinh bệnh. Thế nhưng, nơi này là dị thế, bị ướt dễ trúng gió, thức ăn lại thay đổi thất thường, sau khi Diệp Tranh biết mình bị bệnh cũng chỉ có cảm giác ‘cái gì nên tới cũng sẽ tới’.

Diệp Tranh cũng không dám thả lỏng, cô hiện tại không có thuốc, bị cảm, cũng chỉ có thể chịu đựng đến khi khỏi. Trên đầu đội mũ cỏ do cô tự tết, trên người thì quấn mấy tầng lá cây người cá đã dùng qua. Cô chậm rãi đi đến hồ nước ngọt, lấy đầy nước hai ốc biển lớn rồi trở về, sau đó đặt ở kế bên cửa phơi nắng, muốn làm cho nước ấm lên chút trước khi uống. thapdiepcoc.com

Diệp Tranh nhìn khoai tây và cá khô trong hai cái ốc biển khác tự an ủi chính mình, may mà cô còn chút hàng trữ, cả ngày hôm nay chỉ cần ở trong nhà đá nghỉ ngơi là được.

Diệp Tranh dùng tảo biển che lại lối vào, chắn đi gió biển bên ngoài, sau đó yên ổn nằm xuống nghỉ ngơi. Ngoại trừ lúc đầu cần dùng lá cây bao lấy mình để đi ra ngoài ra, cô nhất định sẽ không đi ra ngoài để tránh bị trúng gió.

Buổi tối trước lúc người cá quay trở về, đầu Diệp Tranh cũng đỡ choáng váng hơn rồi, cô xốc tảo biển lên nhìn ra ngoài, không biết khi nào người cá mới trở về? Tuy rằng đồ ăn vẫn còn, nhưng Diệp Tranh vẫn hi vọng người cá có thể mang về những thứ khác, nếu bệnh tình không nhanh chóng khỏi, có khả năng cô cần phải ở bên trong nghỉ ngơi mấy ngày.

Trước lúc trời hoàn toàn tối, không phụ sự kỳ vọng của Diệp Tranh người cá rốt cục dùng tảo biển cột mấy con trai biển lớn đem về.

Người cá cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Diệp Tranh không ra nghênh đón nó như thường ngày. Người cá dùng sức kéo trai biển đến một bên nhà đá, sau đó có chút nôn nóng xốc rèm tảo biển lên.

Diệp Tranh cảm thấy, tâm trạng người cá có vẻ thả lỏng hơn, khi nhìn thấy cô đang ngồi ngay ngắn ở bên trong.

Nó sợ mình gặp chuyện không may sao? Bởi vì bị bệnh nên Diệp Tranh có chút nhạy cảm nghĩ. Ở nơi này, còn có một người bạn quan tâm mình, mặc kệ người bạn này có phải là người hay không, đối với Diệp Tranh cũng là một sự an ủi rất lớn. thapdiepcoc.com



Diệp Tranh nhìn người cá mỉm cười, đưa tay về phía người cá: “Trở về rồi?” Diệp Tranh đổi tư thế ngồi xếp bằng thành nửa quỳ, nhẹ nhàng sờ đầu người cá.

Xác nhận Diệp Tranh không có việc gì, người cá lúc này mới yên tâm đi xử lý mấy con trai biển, nó dùng sức mở vỏ trai ra, lộ ra xác thịt còn ngọ nguậy bên trong, móc thịt, tiếp đó quay đầu, cẩn thận đưa cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh lắc tay một cái, ra hiệu cho người cá bỏ thịt xuống.

Tuy rằng ăn sống là không thể tránh khỏi, nhưng Diệp Tranh vẫn muốn thả chút gì đó vào bên trong, hoặc là phơi khô để ngày mai ăn.

Người cá nghe lời bỏ thịt lại vào bên trong vỏ trai, sau đó tiến vào bên trong nhà đá, Diệp Tranh thả tảo biển xuống, vẫy tay về phía người cá, ra hiệu cho nó đưa đuôi về phía mình.

Trên đuôi của người cá đấp một tầng rất mỏng giống như tảo biển, Diệp Tranh nhớ đến vết thương trên bắp đùi của mình đã hoàn toàn khép lại, không khỏi âm thầm gật đầu, hi vọng tảo biển cũng sẽ hữu dụng đối với người cá như nó đối với cô.

Diệp Tranh hơi di chuyển vị trí, thay đổi tư thế ngồi, cô đang suy nghĩ cách để người cá biết cô đang bị bệnh, cần nó giúp mình dự trữ một chút lương thực.

Nhưng, người cá đột nhiên nắm chặt mắt cá chân cô. thapdiepcoc.com

Động tác của người cá không có bất kỳ dấu hiệu nào – nó vừa rồi còn thảnh thơi đập đuôi to, muốn Diệp Tranh giúp nó chải mái tóc trơn tuồn tuột.

“Thế nào?” Diệp Tranh không hiểu hỏi, cô chú ý thấy vây lưng người cá có hiện tượng mở rộng, nó hiển nhiên đang đề phòng.

Lòng Diệp Tranh cũng gấp gáp: Chẳng lẽ có loài sinh vật biển có tính công kích nào đến gần đây? Hoặc là chim ăn thịt? Dù sao nơi bọn họ ở cũng là một hòn đảo, dưới tình thế cấp bách Diệp Tranh cũng chỉ có thể nghĩ đến hai loại khả năng. Cô không khỏi đưa tay cầm chặt cung tên ở một bên.

Người cá đưa một móng vuốt khác sờ về phía vừa rồi Diệp Tranh mới ngồi. Nhờ vào tia sáng nhẹ xuyên thấu qua tảo biển, Diệp Tranh nhìn thấy nơi cô vừa ngồi, bùn cát đã biến thành màu nâu.

Mặt Diệp Tranh lập tức biến trắng xanh.

Móng vuốt người cá đụng lên bùn cát màu nâu, có chút sững sốt quay đầu nhìn Diệp Tranh, ánh mắt rơi xuống bắp đùi cô. Diệp Tranh cúi đầu nhìn theo tầm mắt của người cá, phát hiện… Bắp đùi mình có chút vết tích màu đỏ.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy bắp đùi của Diệp Tranh, cơ thể của người cá lập tức bật dậy, một tay xé rách rèm cửa bằng tảo biển, đưa người ra ngoài. Nó nằm ở ngoài cửa, toàn bộ vây lưng triển khai, một móng vuốt phẫn nộ cào mặt cát, con ngươi của nó thì dựng thẳng trở nên cực kỳ hung ác, đầu thì xoay trái xoay phải, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. thapdiepcoc.com

Một móng khác của người cá vẫn nắm chặt mắt cá chân của Diệp Tranh, nó ngẩng đầu lên, cực kỳ hung ác mở miệng —— thapdiepcoc.com

Đã lâu, Diệp Tranh rốt cục lần nữa nghe thấy âm thanh của người cá, đó là một tiếng gào sắc bén, dường như muốn xé nát kẻ địch đang núp ở đâu đó trong góc tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook