Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang
Chương 7
Cố Thừa Hoài
03/02/2016
Trước ngực Diệp Tranh chợt lạnh, nếu không phải đang đứng trước mặt
người cá, cô thật hận không thể ngay lập tức mắng chính mình ngu dốt!
Hai người, à không, một người một cá vốn ngôn ngữ đã không thông, cô còn liên tục hoa tay múa chân lâu như thế làm gì không biết?! Cuối cùng còn không phải là làm cho người cá hiểu nhầm động tác kéo cổ áo của cô sao! Giờ thì hay rồi, món đồ hoàn chỉnh cuối cùng của cô xem như đi luôn.
Mặc dù đứng ở trước mặt Diệp Tranh không phải là người, thế nhưng ở trước mặt ‘người ngoài’ phanh lộ bộ ngực cho người ta xem, Diệp Tranh vẫn cảm thấy lúng túng quẫn bách. Cô không được tự nhiên kéo áo lại, lại dùng vải vụn của quần jean làm thành vạt áo che trước ngực.
Đúng lúc này, người cá duỗi ra móng vuốt lạnh buốt của nó. Ngón tay lạnh lẽo đặt lên trên quả hồng trước ngực Diệp Tranh, sau đó nặn nặn.
Diệp Tranh hóa đá nhìn đôi mắt mở to không hiểu vì sao mở to của nó, nó thu hồi móng vuốt cũng nặn nặn vây cá trước ngực. Nói chung là nó không có tức giận, chỉ là vây cá trước ngực nó giống như một cái áo dán chặt lên trên cơ thể. Vì thế, người cá đặc biệt dùng móng vuốt của nó nhấc một mảnh vây cá lên, nó muốn mô phỏng Diệp Tranh bởi vì động tác của nó mà quả hồng nhỏ hơi đứng lên.
“… Tên ngu xuẩn nhà ngươi a a a a a a a!!!!”
Diệp Tranh rốt cục không nhịn nổi nữa rít gào, thanh âm của cô cất cao đến tám độ, ở bên trong huyệt động có vẻ đặc biệt vang dội. Xem như cô biết cái con cá này kỳ thực không hiểu chuyện, nhưng cử động của nó vẫn làm cho Diệp Tranh cảm thấy giận dữ và xấu hổ cực kỳ.
“Mày làm sao có thể tùy tiện chạm vào tao! Mày xé rách quần jean thì thôi, giờ còn xé nốt áo tao! Mấy cái này coi như xong! Mày còn… còn…”
Diệp Tranh hung tợn dùng sức quấn chặt mảnh vải quần jean lên người, buộc lại thành vạt áo. Cô giận dữ la hét về phía người cá, trong khi cánh tay vô nghĩa vung vẩy.
Người cá bị tiếng la hét của cô làm cho thất kinh, mỗi lần Diệp Tranh mở miệng la lên một tiếng, thân thể của nó sẽ bị chấn động, sau đó sẽ không bảo trì được cân bằng, bắt đầu muốn ngã xuống. Tuy rằng nó không biết Diệp Tranh đang rít gào cái gì, nhưng mỗi động tác, lời nói, ánh mắt của cô đều biểu hiện tâm trạng hiện thời – cô dị thường phẫn nộ.
Cơ thể của người cá nằm trên mặt đất khẽ run, ngược lại, nó không có tức giận, nhưng nó vẫn không có rời đi, mà dán mắt nhìn chằm chằm mặt của Diệp Tranh.
Nửa ngày qua đi, mãi đến khi Diệp Tranh la hét đến khan cổ họng, nó mới nhẹ nhàng cẩn thận di chuyển chiếc đuôi đến gần Diệp Tranh, vỗ lên mu bàn chân của cô.
Lúc này Diệp Tranh mới phát hiện, không biết từ lúc nào, trên mặt cô đã đầy nước mắt.
Là giận người cá hay giận chính mình? Là đau lòng cho món quần áo cuối cùng hay cho hoàn cảnh hiện tại của bản thân? Chính Diệp Tranh cũng không rõ.
Người cá thấy cô khóc, chóp đuôi lần nữa đảo qua mu bàn chân của Diệp Tranh, vỗ vỗ cô, rõ ràng là đang an ủi.
Diệp Tranh kinh ngạc cúi đầu nhìn cái đuôi màu xanh biển đang vỗ lên mu bàn chân của mình, nó giống như đang lấy lòng, màng mỏng trên đuôi cá nhẹ run lên, hiển nhiên là đang dỗ cô vui vẻ.
Diệp Tranh mím môi, lại đột nhiên “Oa—” một tiếng bắt đầu khóc lớn.
Con người là một loài sinh vật rất khó hiểu, nếu như chỉ có một mình, khóc một lúc coi như xong. Ngược lại, nếu như có người nào đó ở bên cạnh an ủi nói “Đừng khóc”, thì khóc sẽ càng dữ dội.
Diệp Tranh cũng không ngoại lệ. Cô đi một hồi lâu như vậy, vừa khát lại đói, gần như sắp ngã xuống đến nơi, nhưng dựa vào nghị lực mà kiên trì tìm được thác nước, dọc theo đường đi lại không có thời gian và tâm tình để khóc. Cho đến bây giờ tìm được một cái hang động có vẻ tương đối an toàn, cộng thêm một con cá có thể hiểu được cảm xúc của cô đang nằm ngay trước mặt, cô làm sao có thể nhịn xuống nổi thất vọng và khổ sở được nữa.
Diệp Tranh dứt khoát khóc to, quỳ ngồi cả người dưới đất, tựa vào vách đá rơi nước mắt.
Người cá thấy Diệp Tranh không lại nổi nóng, nó cẩn thận di chuyển cái đuôi đến gần.
Diệp Tranh đang khóc, chợt một bản mặt to tướng xuất hiện ngay trước mắt, hai chóp mũi của một người một cá gần như chạm vào nhau. Bị nó dọa như thế, Diệp Tranh ‘cách’ một tiếng, ngừng khóc, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang phóng to trước mặt.
Người cá cẩn thận dùng ngón tay cọ cọ phía dưới mí mắt của Diệp Tranh, sau đó đưa ngón tay vào miệng liếm.
Diệp Tranh cảm thấy máu nóng lần nữa đổ dồn lên đại não: Con cá này không thể bớt làm chuyện kỳ quái được hay sao!
Khi người cá muốn lần nữa đặt móng vuốt lên mặt của Diệp Tranh, cô rốt cục không nhịn nữa mà đánh bay móng vuốt của nó.
“Mày có thể hay không—” Diệp Tranh cao giọng nói, nhưng khi nhìn thấy hai mắt mở to của người cá thì hơi hạ thấp, cô cảm thấy thật phiền muộn, “Đừng như vậy…”
Cô cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ không vui nói. Diệp Tranh tức giận quay đầu đi, cũng không thèm nhìn con cá này nữa. Ở trước mặt con cá này, tính tình của cô có hơi dư thừa quái lạ hơn bình thường, mà nó cái gì cũng không hiểu. Muốn Diệp Tranh tiếp nhận nó nơi này xoa xoa, nơi kia chạm chạm, hiển nhiên là không thể nào. Diệp Tranh cũng không rõ, mình rốt cuộc là giận ai. Một người một cá cứ như vậy giằng co.
Cái đuôi nặng trình trịch của người cá đánh lên một cái, sau đó nó đem tất cả đồ vật của Diệp Tranh, bao gồm cung, túi đựng tên, mấy mảnh vải rách đều nhét vào trong ngực của cô.
Diệp Tranh không hiểu ngẩng đầu lên: “Mày muốn – a!”
Cô đột nhiên thét to thành tiếng, cũng không thể trách Diệp Tranh lại có phản ứng như vậy. Người cá ôm Diệp tranh lên, kể cả tất cả mọi đồ vật của cô, sau đó nhảy xuyên qua thác nước, đầu đâm vào trong hồ.
Huyệt động này cách mặt nước tối thiểu cũng phải bốn mét đó! Diệp Tranh có cảm giác mình bay lên, rồi bị thác nước đánh lên người mà có hơi chấn động, tiếp đó đầu lại hướng xuống dưới cắm vào trong nước.
Động tác của người cá quá nhanh, làm Diệp Tranh không kịp chuẩn bị, không ngoài dự liệu, cô… sặc nước.
“Khụ khụ, mày làm cái… Khụ khụ…” Diệp Tranh khó khăn lên án, khí quản bị nước tiến vào mà thống khổ không ngớt, cô giãy dụa muốn nổi lên mặt nước, nhưng vẫn bị sặc đến không thở nổi, âm thanh nhỏ đến gần như bị cắt đứt.
Cái đuôi to của người cá đung đưa trong nước, mềm nhẹ phất qua hai chân của Diệp Tranh. Nửa người trên của nó lại phi thường ổn định, cơ hồ không cần động vẫn có thể ôm trọn Diệp Tranh vào trong ngực.
Thấy Diệp Tranh không còn bị sặc nước nữa, người cá mới trả lại đồ bị Diệp Tranh vụt tay khi rơi xuống nước cho cô, sau đó chuyển Diệp Tranh ra sau lưng, rồi hướng về phía hạ lưu bơi ra biển lớn!
Độ linh hoạt và tốc độ của người cá khi ở trong nước so với trên mặt đất tuyệt nhiên khác biệt, chỉ trong nháy mắt, nó đã đưa Diệp Tranh tiến nhập vào dòng hải lưu.
Diệp Tranh ngồi trên lưng nó, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, Diệp Tranh đành phải cúi thấp đầu. Ôm chặt vây cá trên lưng nó.
Diệp Tranh từng nhìn thấy tốc độ kinh người của nó khi mở ra vây cá, xa không lường trước được. Nhưng hiện tại nó vì sự an toàn của cô, tất cả gai xương bén nhọn phía sau vây cá đều phục phục thiếp thiếp nằm, tùy ý Diệp Tranh lôi kéo.
Diệp Tranh không biết người cá muốn dẫn cô đi đâu, thế nhưng bởi vì có người cá bên cạnh, Diệp Tranh không có giống như trước đó bởi vì tự mình tìm kiếm chỗ ở mà lo lắng sợ sệt.
Khoảng hai giờ sau đó, Diệp Tranh cảm thấy tư thế cầm trụ của mình đã có điểm cứng ngắc, Diệp Tranh rốt cục nhìn thấy ở phía trước không xa có rất nhiều những hòn đảo nhỏ.
Sau khi bơi đến gần hơn, Diệp Tranh phát hiện khoảng cách giữa các hòn đảo không tính quá xa, đại khái khoảng chừng mấy chục đến mấy trăm mét, mà toàn bộ nước biển xung quanh các đảo nhỏ lại xanh biếc như ngọc thạch, không chỉ có thế, Diệp Tranh còn có thể nhìn thấy đáy biển. Cô phỏng đoán chiều sâu cũng chỉ ba đến năm mét.
Mấy hòn đảo này làm Diệp Tranh nhớ tới Maldives – một trong những nơi cô đã từng đến du lịch, nước biển nơi đó cũng trong xanh như thế này.
Người cá bơi đến hòn đảo to nhất, rồi mới cẩn thận đặt cơ thể đã hoàn toàn cương cứng của Diệp Tranh lên bờ biển.
“Hí–”
Diệp Tranh hớp một ngụm khí, cô cảm thấy cơ thể mình không chỉ bị cương cứng mà còn bị đau khi hoạt động các khớp xương và bắp thịt, hai bên bắp đùi của cô, đặc biệt là mặt trong, rát cực kỳ.
Vì leo cây nên hai chân của Diệp Tranh bị xước da, lại ngâm mình trong nước biển thời gian quá lâu, tất nhiên sẽ bị sưng đỏ. Lúc còn ở chỗ thác nước, cô cũng có tắm qua nhưng chỗ bị trầy xước cũng không rát như bây giờ, khi đó cùng lắm là nhói đau chút thôi.
Diệp Tranh hấp một miệng khí lạnh, ngón tay chạm nhẹ qua chỗ đau, cũng không dám ấn xuống. Cô âm thầm tự trách mình, bởi vì một chút nhói đau lúc đó mà không để ý ma sát lên da, thậm chí quên nhắc nhở người cá mặt trong hai bên bắp đùi của mình bị xước da.
A? Người cá đâu rồi?
Diệp Tranh vừa rồi chỉ lo kiểm tra bắp đùi hoàn toàn không để ý xung quanh, bây giờ nhìn lại thì con cá lớn đưa cô đến đây xong chạy đi đâu mất tiêu rồi?
Cũng không để cô suy nghĩ quá nhiều, người cá đã “Rào–” một tiếng, lần nữa từ trong nước đi lên.
Nó tách hai chân của Diệp Tranh ra, phun tảo biển màu xanh lục đã bị nhai nát ra ngoài miệng, đắp lên da của Diệp Tranh.
Tuy rằng bề ngoài của tảo biển trông kinh tởm, nhớp dính nhưng khi đắp lên da lại mát rượi, làm cho phần da nóng rát của Diệp Tranh dịu lại, Diệp Tranh rất nhanh không còn cảm thấy khó chịu như lúc mới đầu.
Người cá tỉ mỉ đắp tảo biển lên từng phần da thịt của cô, không buông tha dù là một khối nhỏ bị sưng đỏ.
Sau khi đau đớn trên người giảm bớt, sự khó chịu trong lòng lại lần nữa nảy lên.
Diệp Tranh cúi đầu nhìn người cá đang bận việc giữa hai chân mình, cảm thấy gió biển mát lạnh thổi qua lại khiến mặt cô càng lúc càng nóng, nhiệt độ dần dần có xu hướng lên cao.
Nếu, nếu không phải cô dịch chân ra hướng khác thì tư thế nó chen giữa hai chân cô…
Hai người, à không, một người một cá vốn ngôn ngữ đã không thông, cô còn liên tục hoa tay múa chân lâu như thế làm gì không biết?! Cuối cùng còn không phải là làm cho người cá hiểu nhầm động tác kéo cổ áo của cô sao! Giờ thì hay rồi, món đồ hoàn chỉnh cuối cùng của cô xem như đi luôn.
Mặc dù đứng ở trước mặt Diệp Tranh không phải là người, thế nhưng ở trước mặt ‘người ngoài’ phanh lộ bộ ngực cho người ta xem, Diệp Tranh vẫn cảm thấy lúng túng quẫn bách. Cô không được tự nhiên kéo áo lại, lại dùng vải vụn của quần jean làm thành vạt áo che trước ngực.
Đúng lúc này, người cá duỗi ra móng vuốt lạnh buốt của nó. Ngón tay lạnh lẽo đặt lên trên quả hồng trước ngực Diệp Tranh, sau đó nặn nặn.
Diệp Tranh hóa đá nhìn đôi mắt mở to không hiểu vì sao mở to của nó, nó thu hồi móng vuốt cũng nặn nặn vây cá trước ngực. Nói chung là nó không có tức giận, chỉ là vây cá trước ngực nó giống như một cái áo dán chặt lên trên cơ thể. Vì thế, người cá đặc biệt dùng móng vuốt của nó nhấc một mảnh vây cá lên, nó muốn mô phỏng Diệp Tranh bởi vì động tác của nó mà quả hồng nhỏ hơi đứng lên.
“… Tên ngu xuẩn nhà ngươi a a a a a a a!!!!”
Diệp Tranh rốt cục không nhịn nổi nữa rít gào, thanh âm của cô cất cao đến tám độ, ở bên trong huyệt động có vẻ đặc biệt vang dội. Xem như cô biết cái con cá này kỳ thực không hiểu chuyện, nhưng cử động của nó vẫn làm cho Diệp Tranh cảm thấy giận dữ và xấu hổ cực kỳ.
“Mày làm sao có thể tùy tiện chạm vào tao! Mày xé rách quần jean thì thôi, giờ còn xé nốt áo tao! Mấy cái này coi như xong! Mày còn… còn…”
Diệp Tranh hung tợn dùng sức quấn chặt mảnh vải quần jean lên người, buộc lại thành vạt áo. Cô giận dữ la hét về phía người cá, trong khi cánh tay vô nghĩa vung vẩy.
Người cá bị tiếng la hét của cô làm cho thất kinh, mỗi lần Diệp Tranh mở miệng la lên một tiếng, thân thể của nó sẽ bị chấn động, sau đó sẽ không bảo trì được cân bằng, bắt đầu muốn ngã xuống. Tuy rằng nó không biết Diệp Tranh đang rít gào cái gì, nhưng mỗi động tác, lời nói, ánh mắt của cô đều biểu hiện tâm trạng hiện thời – cô dị thường phẫn nộ.
Cơ thể của người cá nằm trên mặt đất khẽ run, ngược lại, nó không có tức giận, nhưng nó vẫn không có rời đi, mà dán mắt nhìn chằm chằm mặt của Diệp Tranh.
Nửa ngày qua đi, mãi đến khi Diệp Tranh la hét đến khan cổ họng, nó mới nhẹ nhàng cẩn thận di chuyển chiếc đuôi đến gần Diệp Tranh, vỗ lên mu bàn chân của cô.
Lúc này Diệp Tranh mới phát hiện, không biết từ lúc nào, trên mặt cô đã đầy nước mắt.
Là giận người cá hay giận chính mình? Là đau lòng cho món quần áo cuối cùng hay cho hoàn cảnh hiện tại của bản thân? Chính Diệp Tranh cũng không rõ.
Người cá thấy cô khóc, chóp đuôi lần nữa đảo qua mu bàn chân của Diệp Tranh, vỗ vỗ cô, rõ ràng là đang an ủi.
Diệp Tranh kinh ngạc cúi đầu nhìn cái đuôi màu xanh biển đang vỗ lên mu bàn chân của mình, nó giống như đang lấy lòng, màng mỏng trên đuôi cá nhẹ run lên, hiển nhiên là đang dỗ cô vui vẻ.
Diệp Tranh mím môi, lại đột nhiên “Oa—” một tiếng bắt đầu khóc lớn.
Con người là một loài sinh vật rất khó hiểu, nếu như chỉ có một mình, khóc một lúc coi như xong. Ngược lại, nếu như có người nào đó ở bên cạnh an ủi nói “Đừng khóc”, thì khóc sẽ càng dữ dội.
Diệp Tranh cũng không ngoại lệ. Cô đi một hồi lâu như vậy, vừa khát lại đói, gần như sắp ngã xuống đến nơi, nhưng dựa vào nghị lực mà kiên trì tìm được thác nước, dọc theo đường đi lại không có thời gian và tâm tình để khóc. Cho đến bây giờ tìm được một cái hang động có vẻ tương đối an toàn, cộng thêm một con cá có thể hiểu được cảm xúc của cô đang nằm ngay trước mặt, cô làm sao có thể nhịn xuống nổi thất vọng và khổ sở được nữa.
Diệp Tranh dứt khoát khóc to, quỳ ngồi cả người dưới đất, tựa vào vách đá rơi nước mắt.
Người cá thấy Diệp Tranh không lại nổi nóng, nó cẩn thận di chuyển cái đuôi đến gần.
Diệp Tranh đang khóc, chợt một bản mặt to tướng xuất hiện ngay trước mắt, hai chóp mũi của một người một cá gần như chạm vào nhau. Bị nó dọa như thế, Diệp Tranh ‘cách’ một tiếng, ngừng khóc, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang phóng to trước mặt.
Người cá cẩn thận dùng ngón tay cọ cọ phía dưới mí mắt của Diệp Tranh, sau đó đưa ngón tay vào miệng liếm.
Diệp Tranh cảm thấy máu nóng lần nữa đổ dồn lên đại não: Con cá này không thể bớt làm chuyện kỳ quái được hay sao!
Khi người cá muốn lần nữa đặt móng vuốt lên mặt của Diệp Tranh, cô rốt cục không nhịn nữa mà đánh bay móng vuốt của nó.
“Mày có thể hay không—” Diệp Tranh cao giọng nói, nhưng khi nhìn thấy hai mắt mở to của người cá thì hơi hạ thấp, cô cảm thấy thật phiền muộn, “Đừng như vậy…”
Cô cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ không vui nói. Diệp Tranh tức giận quay đầu đi, cũng không thèm nhìn con cá này nữa. Ở trước mặt con cá này, tính tình của cô có hơi dư thừa quái lạ hơn bình thường, mà nó cái gì cũng không hiểu. Muốn Diệp Tranh tiếp nhận nó nơi này xoa xoa, nơi kia chạm chạm, hiển nhiên là không thể nào. Diệp Tranh cũng không rõ, mình rốt cuộc là giận ai. Một người một cá cứ như vậy giằng co.
Cái đuôi nặng trình trịch của người cá đánh lên một cái, sau đó nó đem tất cả đồ vật của Diệp Tranh, bao gồm cung, túi đựng tên, mấy mảnh vải rách đều nhét vào trong ngực của cô.
Diệp Tranh không hiểu ngẩng đầu lên: “Mày muốn – a!”
Cô đột nhiên thét to thành tiếng, cũng không thể trách Diệp Tranh lại có phản ứng như vậy. Người cá ôm Diệp tranh lên, kể cả tất cả mọi đồ vật của cô, sau đó nhảy xuyên qua thác nước, đầu đâm vào trong hồ.
Huyệt động này cách mặt nước tối thiểu cũng phải bốn mét đó! Diệp Tranh có cảm giác mình bay lên, rồi bị thác nước đánh lên người mà có hơi chấn động, tiếp đó đầu lại hướng xuống dưới cắm vào trong nước.
Động tác của người cá quá nhanh, làm Diệp Tranh không kịp chuẩn bị, không ngoài dự liệu, cô… sặc nước.
“Khụ khụ, mày làm cái… Khụ khụ…” Diệp Tranh khó khăn lên án, khí quản bị nước tiến vào mà thống khổ không ngớt, cô giãy dụa muốn nổi lên mặt nước, nhưng vẫn bị sặc đến không thở nổi, âm thanh nhỏ đến gần như bị cắt đứt.
Cái đuôi to của người cá đung đưa trong nước, mềm nhẹ phất qua hai chân của Diệp Tranh. Nửa người trên của nó lại phi thường ổn định, cơ hồ không cần động vẫn có thể ôm trọn Diệp Tranh vào trong ngực.
Thấy Diệp Tranh không còn bị sặc nước nữa, người cá mới trả lại đồ bị Diệp Tranh vụt tay khi rơi xuống nước cho cô, sau đó chuyển Diệp Tranh ra sau lưng, rồi hướng về phía hạ lưu bơi ra biển lớn!
Độ linh hoạt và tốc độ của người cá khi ở trong nước so với trên mặt đất tuyệt nhiên khác biệt, chỉ trong nháy mắt, nó đã đưa Diệp Tranh tiến nhập vào dòng hải lưu.
Diệp Tranh ngồi trên lưng nó, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, Diệp Tranh đành phải cúi thấp đầu. Ôm chặt vây cá trên lưng nó.
Diệp Tranh từng nhìn thấy tốc độ kinh người của nó khi mở ra vây cá, xa không lường trước được. Nhưng hiện tại nó vì sự an toàn của cô, tất cả gai xương bén nhọn phía sau vây cá đều phục phục thiếp thiếp nằm, tùy ý Diệp Tranh lôi kéo.
Diệp Tranh không biết người cá muốn dẫn cô đi đâu, thế nhưng bởi vì có người cá bên cạnh, Diệp Tranh không có giống như trước đó bởi vì tự mình tìm kiếm chỗ ở mà lo lắng sợ sệt.
Khoảng hai giờ sau đó, Diệp Tranh cảm thấy tư thế cầm trụ của mình đã có điểm cứng ngắc, Diệp Tranh rốt cục nhìn thấy ở phía trước không xa có rất nhiều những hòn đảo nhỏ.
Sau khi bơi đến gần hơn, Diệp Tranh phát hiện khoảng cách giữa các hòn đảo không tính quá xa, đại khái khoảng chừng mấy chục đến mấy trăm mét, mà toàn bộ nước biển xung quanh các đảo nhỏ lại xanh biếc như ngọc thạch, không chỉ có thế, Diệp Tranh còn có thể nhìn thấy đáy biển. Cô phỏng đoán chiều sâu cũng chỉ ba đến năm mét.
Mấy hòn đảo này làm Diệp Tranh nhớ tới Maldives – một trong những nơi cô đã từng đến du lịch, nước biển nơi đó cũng trong xanh như thế này.
Người cá bơi đến hòn đảo to nhất, rồi mới cẩn thận đặt cơ thể đã hoàn toàn cương cứng của Diệp Tranh lên bờ biển.
“Hí–”
Diệp Tranh hớp một ngụm khí, cô cảm thấy cơ thể mình không chỉ bị cương cứng mà còn bị đau khi hoạt động các khớp xương và bắp thịt, hai bên bắp đùi của cô, đặc biệt là mặt trong, rát cực kỳ.
Vì leo cây nên hai chân của Diệp Tranh bị xước da, lại ngâm mình trong nước biển thời gian quá lâu, tất nhiên sẽ bị sưng đỏ. Lúc còn ở chỗ thác nước, cô cũng có tắm qua nhưng chỗ bị trầy xước cũng không rát như bây giờ, khi đó cùng lắm là nhói đau chút thôi.
Diệp Tranh hấp một miệng khí lạnh, ngón tay chạm nhẹ qua chỗ đau, cũng không dám ấn xuống. Cô âm thầm tự trách mình, bởi vì một chút nhói đau lúc đó mà không để ý ma sát lên da, thậm chí quên nhắc nhở người cá mặt trong hai bên bắp đùi của mình bị xước da.
A? Người cá đâu rồi?
Diệp Tranh vừa rồi chỉ lo kiểm tra bắp đùi hoàn toàn không để ý xung quanh, bây giờ nhìn lại thì con cá lớn đưa cô đến đây xong chạy đi đâu mất tiêu rồi?
Cũng không để cô suy nghĩ quá nhiều, người cá đã “Rào–” một tiếng, lần nữa từ trong nước đi lên.
Nó tách hai chân của Diệp Tranh ra, phun tảo biển màu xanh lục đã bị nhai nát ra ngoài miệng, đắp lên da của Diệp Tranh.
Tuy rằng bề ngoài của tảo biển trông kinh tởm, nhớp dính nhưng khi đắp lên da lại mát rượi, làm cho phần da nóng rát của Diệp Tranh dịu lại, Diệp Tranh rất nhanh không còn cảm thấy khó chịu như lúc mới đầu.
Người cá tỉ mỉ đắp tảo biển lên từng phần da thịt của cô, không buông tha dù là một khối nhỏ bị sưng đỏ.
Sau khi đau đớn trên người giảm bớt, sự khó chịu trong lòng lại lần nữa nảy lên.
Diệp Tranh cúi đầu nhìn người cá đang bận việc giữa hai chân mình, cảm thấy gió biển mát lạnh thổi qua lại khiến mặt cô càng lúc càng nóng, nhiệt độ dần dần có xu hướng lên cao.
Nếu, nếu không phải cô dịch chân ra hướng khác thì tư thế nó chen giữa hai chân cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.