Chương 8: Quá khứ
Thutrungchingoc
26/02/2023
Hai cha con Huyền quân tới, không chỉ đơn giản là để thăm ta. Đầu tiên là cảm ơn ta đã ra tay tương trợ, sau đó là để dò hỏi xem vì sao ta biết triệu chứng phát bệnh của Thất hoàng muội.
Ta chỉ đơn giản bịa ra một câu chuyện, tuy Huyền quân không tin, nhưng có lẽ thấy ta không có ý xấu nên ông ấy cũng chẳng dò xét sâu xa.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai cha con họ đã về cung của mình, để lại ta ngồi một mình.
Trước khi về, Huyền quân đã nói với ta một chuyện đầy ẩn ý. Ông ấy nói rằng, mẫu hoàng không hề ghét ta như biểu hiện thường ngày, chỉ là có một chút khúc mắc. Mà khúc mắc này, chính là phụ thân ta.
Huyền quân nói rằng, bởi vì cái chết của phụ thân nên ta mất đi mọi sự sủng ái, mất đi mọi thứ vốn có của bản thân. Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, mà ta muốn đoạt lại những gì vốn có, thì điểm mấu chốt chính là phụ thân.
Ông ấy còn nói, khi xưa tuy không thân thiết, nhưng qua những lần tiếp xúc, Huyền quân cảm nhận cha ta là người ôn hoà nhân từ mà cũng rất mạnh mẽ, cho nên không thể nào mà tự sát được.
Phải, tự sát.
Tháng ba năm Kiến Nguyên thứ mười, Văn Thượng Hoàng quý quân hoăng*.
Những chuyện trong quá khứ, như những thước phim lướt qua trước mắt ta.
Khi ấy vừa sang xuân, mẫu hoàng muốn đi tuần du phía Nam. Ba ngày trước khi đi, bọn họ giận nhau. Ta không biết vì chuyện gì, chỉ nghe mẫu hoàng đã gạch tên phụ thân trong danh sách cung phi được tham gia chuyến tuần du.
Chuyến tuần du, hoàng nữ hoàng tử từ sáu tuổi đổ lại đều ở trong cung, còn từ sáu tuổi trở lên đều được đi. Ta thân là trưởng nữ của mẫu hoàng, đương nhiên không thể thiếu mặt.
Ta vẫn nhớ, buổi sáng hôm lên đường, phụ thân vẫn còn tự tay khoác áo, vấn tóc cài trâm cho ta như mọi ngày. Ông còn hứa đợi ta mang đặc sản phía Nam về, kể cho ông nghe những chuyện ở phía Nam.
Vậy mà chẳng thể ngờ, thứ đợi ta về lại là hung tin.
Bọn họ đều nói, cha ta đuổi hết kẻ hầu người hạ ra, sau đó tự mình châm lửa, tới lúc bọn họ phát hiện, dập được lửa chạy vào, thấy cha ta treo cổ tự vẫn. Lửa đã bén lên nửa người ông ấy, nửa thân trên còn lủng lẳng trên xà nhà.
Mỗi lần kể tới, bọn họ đều tỏ ra sợ hãi. Có lẽ chỉ mình ta thấy đau khổ nhiều hơn sợ hãi.
Tin tức này truyền ra, làm chấn động cả hoàng cung.
Mẫu hoàng không tin, cho người điều tra. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được kết luận rằng, cha ta vì thất sủng mà nghĩ quẩn.
Cung phi tự vẫn là tội nặng. Không biết mẫu hoàng đã ém xuống bằng cách nào, sau đó làm một lễ tang long trọng cho cha ta, còn ban cho ông thuỵ hiệu với chức vụ cao nhất từ trước tới giờ trong hậu cung, là hoàng quý quân, chỉ dưới quân hậu một bậc.
Mà chữ Thượng trong thuỵ hiệu, cũng là chữ Thượng trong tên chữ của mẫu hoàng.
Phụ thân mất rồi, ban đầu mẫu hoàng đối với ta vẫn còn rất tốt, tu sửa lại cung Quang, đặc cách cho ta được ở đó, còn ban thưởng rất nhiều đồ tốt. Nhưng sau đó chẳng biết vì sao, mẫu hoàng lại thực sự tin rằng phụ thân tự sát, cho rằng phụ thân giận hờn không coi trọng tính mạng của mình, vậy là, mẫu hoàng bắt đầu trút hết mọi cảm xúc của mình vào ta - đứa trẻ duy nhất của phụ thân.
Vậy là Tiêu Tinh Hà ta bắt đầu rời vào cảnh thất sủng, sống chật vật lay lắt qua ngày. Vốn đã tuyệt vọng, còn tưởng sẽ sớm ngày quy tiên, đi theo phụ thân. Không ngờ năm ta mười tám, mẫu hoàng bắt đầu chú ý đến việc giáo dục ta.
Ta đã trải qua khoảng thời gian phù hợp để dạy dỗ, nên học không vào. Mẫu hoàng thấy vậy, càng nghiêm khắc với ta hơn. Cuối cùng nhờ sự cố gắng của bà ấy, một kẻ tựa bùn vữa không trát được tường như ta cuối cùng cũng nên người, hiểu những gì cần hiểu, biết mình nên làm gì, làm thế nào.
Năm ta hai mươi hai, mẫu hoàng lập ta làm thái nữ, ta dọn vào Đông cung được nửa năm trời, thì mẫu hoàng băng hà.
Cho dù là thiên tử, cũng không thể tránh khỏi cái gọi là sinh lão bệnh tử.
Khoảnh khắc mẫu hoàng nằm trên long sàng, ra lệnh đuổi hết tất cả, chỉ giữ mỗi ta lại. Bà nắm lấy tay ta, giọng nói ngập tràn uy quyền một thời giờ lại khản đặc già nua, bà ấy nói cho ta những điều một vị quân chủ nên làm, dặn ta lưu ý quan viên như thế nào. Bà ấy nói với ta rất nhiều, nhưng lời cuối cùng lại là ép ta phải chôn bà ấy cùng cha ta.
Nhận được sự đồng ý của ta, mẫu hoàng mới nhắm mắt lại, dáng vẻ thanh thản vô ưu, còn cất giọng bình thản đuổi ta ra ngoài, nói với ta rằng phải đi tạ lỗi với cha ta.
Sau đó, ta hoàn thành tâm nguyện của mẫu hoàng.
Hoàn thành tâm nguyện của mẫu hoàng xong, ta chính thức đăng cơ, trở thành tân đế.
Nhưng số mệnh ta không tốt, chỉ làm đế vương được bảy năm.
Những năm đầu tiên, tuy ta không dám tự nhận mình là minh quân như phụ hoàng, hay như những vị đế vương đời trước, nhưng chung quy cũng không tới nỗi tồi tệ. Ta đại xá thiên hạ, miễn giảm sưu thuế, tổ chức khoa cử, bồi dưỡng hiền tài, chỉ mong tạo phúc cho dân chúng.
Rốt cuộc là từ khi nào, ta lại trở nên sa đoạ?
Từ lúc ta tuyên bố với triều thần rằng chỉ sủng ái một mình Sở Dư Quân? Hay là từ lúc ta giao binh quyền cho Tiêu Dư Nguyệt?
Ta không rõ mình trở nên sa đoạ từ khi nào. Chẳng hay từ khi nào mà ta bắt đầu thay đổi. Ta bỏ bê việc triều chính, sớm chiều chỉ mê mệt hận không thể chết ở cung Dương của Sở Dư Quân, còn nhớ khi đó rất nhiều trung thần liều lĩnh can gián, nhẹ thì bị ta cách chức, đày tới biên ải; nặng thì bị ta ban tội khi quân, tru di tam tộc.
Ta tăng sưu thuế, cắt giảm ngân sách của mọi hoạt động bồi dưỡng hiền tài, đổ hết tất cả vào những cuộc thâu hoan liên miên. Mặc cho dân chúng rơi vào cảnh lầm than, ta chỉ biết tiếp tục đắm mình vào rượu chè và Sở Dư Quân.
Quần thần thất vọng vì ta, sau đó quyền lực dần dần rơi vào tay Tiêu Dư Nguyệt.
Cho đến năm thứ bảy ta làm đế vương, một trận bão ập tới ở vùng sông nước Dương Châu, cướp đi sinh mạng của hàng nghìn bách tính. Tin khẩn từ Dương Châu liên tục truyền tới, đều là những lời cầu xin ta hãy phái người, tiếp tế thêm lương thực để cứu bách tính. Nhưng...khi đó ta đã làm gì?
Ta ngồi trong tẩm điện của đế vương, ôm Sở Dư Quân vào lòng, bỏ tấu sớ khẩn vừa được dâng lên sang một bên, phất tay cho đám cung nhân lui ra.
Sau cùng, tấu sớ khẩn ấy bị ta đạp xuống dưới chân, nằm lặng dưới chân giường, bị độ rung truyền tới từ cuộc hoan ái làm cho nhàu rách, rồi bị ta sai cung nhân bỏ đi, vĩnh viễn không có được dấu đỏ phê chuẩn mà nó nên có.
Tháng tám năm ấy xảy ra hạn hán, trời nóng như đổ lửa, dân chúng ở ngoài đói khát cùng cực, cuối cùng chẳng chịu nổi mà dấy lên bạo loạn. Bên ngoài bạo loạn, trong cung cũng loạn. Tiêu Dư Nguyệt tập hợp quần thần, lấy danh nghĩa mẫu hoàng, bức ta thoái vị, sau đó đích thân Sở Dư Quân mang rượu độc tới, để vị Tam hoàng muội mà ta tin tưởng đổ vào miệng ta.
Khoảnh khắc cận kề cái chết, nàng ta nói với ta rất nhiều. Nhưng nhiều nhất vẫn là chuyện của phụ thân. Nàng ta nói, phụ thân ta là người trong lòng mẫu hoàng, nên ta mới may mắn có thể ngồi trên hoàng vị.
Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy, sau khi bị đổ ly rượu độc vào miệng, là cảnh Tiêu Dư Nguyệt ôm vai Sở Dư Quân đầy vẻ đắc thắng, nàng ta hất hàm sai cung nhân vào dọn xác cho ta.
Ta cứ chìm đắm trong quá khứ, cho tới khi mưa xuân rơi xuống, nước mưa bắn vào qua cửa sổ, ta mới sực tỉnh.
Ta ở kiếp trước, thực sự là một kẻ tồi tệ.
Vươn tay đóng cửa sổ lại, ta len lén lau những giọt nước không rõ là nước mắt hay nước mưa trên mặt mình đi.
Trời cao có mắt, cho ta sống lại.
May mắn thay, tất cả vẫn còn kịp.
*
Có lệnh của mẫu hoàng, không ai được tới quấy rầy, bởi vậy mà ta dưỡng bệnh rất tốt, ít nhất không có gì phiền lòng.
Cho tới ngày ta đi bái tế phụ thân.
Mẫu hoàng thương tình, chuẩn bị đầy đủ đồ để bái tế, còn phái thêm người đi bảo vệ chăm sóc cho ta. Cũng không biết thái y đã nói gì, lúc lên xe ngựa chuẩn bị khởi hành, mẫu hoàng chủ động tới tiễn ta, còn cho phép ta bái tế xong có thể đi ngao du nửa tháng, không cần phải vội vã về cung ngay, rồi len lén thả vào tay ta một túi bạc nặng trịch, chúc ta đi chơi vui vẻ.
Mẫu hoàng đang muốn bồi thường cho ta sao?
Tiếng lọc cọc của vó ngựa vang lên, ta ngồi bên cạnh cửa sổ xe ngựa, Ẩm Thuỷ Duyên Mộc ngồi cùng ta, thấy ta không muốn nói chuyện, bọn họ cũng chẳng dám cất lời.
Ta vén rèm vải che cửa sổ lên, cảm nhận hơi lạnh ẩm ướt phả vào mặt, ta mới có cảm giác còn sống.
Thật tốt, ta vẫn còn sống.
________
Chú thích *: chết, từ dùng cho phi tần thần tử ngày xưa.
P/s: Tâm sự một tí nạ ^^ mình muốn thiết lập cho Tiêu Tinh Hà là hôn quân thực thụ, mà cứ cảm giác viết không có tới:< ngoài ra còn muốn đào sâu vào chiện tình iu của mẫu hoàng cùng phụ thân nàng, mà vẫn chưa biết đào sao ta hix...
Spoli chương sau: Cô mẫu và bé iu Cố Hoài Thanh lên sàn!!! Kèm theo đó là sự xuất hiện của cp phụ!!!
Ta chỉ đơn giản bịa ra một câu chuyện, tuy Huyền quân không tin, nhưng có lẽ thấy ta không có ý xấu nên ông ấy cũng chẳng dò xét sâu xa.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai cha con họ đã về cung của mình, để lại ta ngồi một mình.
Trước khi về, Huyền quân đã nói với ta một chuyện đầy ẩn ý. Ông ấy nói rằng, mẫu hoàng không hề ghét ta như biểu hiện thường ngày, chỉ là có một chút khúc mắc. Mà khúc mắc này, chính là phụ thân ta.
Huyền quân nói rằng, bởi vì cái chết của phụ thân nên ta mất đi mọi sự sủng ái, mất đi mọi thứ vốn có của bản thân. Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, mà ta muốn đoạt lại những gì vốn có, thì điểm mấu chốt chính là phụ thân.
Ông ấy còn nói, khi xưa tuy không thân thiết, nhưng qua những lần tiếp xúc, Huyền quân cảm nhận cha ta là người ôn hoà nhân từ mà cũng rất mạnh mẽ, cho nên không thể nào mà tự sát được.
Phải, tự sát.
Tháng ba năm Kiến Nguyên thứ mười, Văn Thượng Hoàng quý quân hoăng*.
Những chuyện trong quá khứ, như những thước phim lướt qua trước mắt ta.
Khi ấy vừa sang xuân, mẫu hoàng muốn đi tuần du phía Nam. Ba ngày trước khi đi, bọn họ giận nhau. Ta không biết vì chuyện gì, chỉ nghe mẫu hoàng đã gạch tên phụ thân trong danh sách cung phi được tham gia chuyến tuần du.
Chuyến tuần du, hoàng nữ hoàng tử từ sáu tuổi đổ lại đều ở trong cung, còn từ sáu tuổi trở lên đều được đi. Ta thân là trưởng nữ của mẫu hoàng, đương nhiên không thể thiếu mặt.
Ta vẫn nhớ, buổi sáng hôm lên đường, phụ thân vẫn còn tự tay khoác áo, vấn tóc cài trâm cho ta như mọi ngày. Ông còn hứa đợi ta mang đặc sản phía Nam về, kể cho ông nghe những chuyện ở phía Nam.
Vậy mà chẳng thể ngờ, thứ đợi ta về lại là hung tin.
Bọn họ đều nói, cha ta đuổi hết kẻ hầu người hạ ra, sau đó tự mình châm lửa, tới lúc bọn họ phát hiện, dập được lửa chạy vào, thấy cha ta treo cổ tự vẫn. Lửa đã bén lên nửa người ông ấy, nửa thân trên còn lủng lẳng trên xà nhà.
Mỗi lần kể tới, bọn họ đều tỏ ra sợ hãi. Có lẽ chỉ mình ta thấy đau khổ nhiều hơn sợ hãi.
Tin tức này truyền ra, làm chấn động cả hoàng cung.
Mẫu hoàng không tin, cho người điều tra. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được kết luận rằng, cha ta vì thất sủng mà nghĩ quẩn.
Cung phi tự vẫn là tội nặng. Không biết mẫu hoàng đã ém xuống bằng cách nào, sau đó làm một lễ tang long trọng cho cha ta, còn ban cho ông thuỵ hiệu với chức vụ cao nhất từ trước tới giờ trong hậu cung, là hoàng quý quân, chỉ dưới quân hậu một bậc.
Mà chữ Thượng trong thuỵ hiệu, cũng là chữ Thượng trong tên chữ của mẫu hoàng.
Phụ thân mất rồi, ban đầu mẫu hoàng đối với ta vẫn còn rất tốt, tu sửa lại cung Quang, đặc cách cho ta được ở đó, còn ban thưởng rất nhiều đồ tốt. Nhưng sau đó chẳng biết vì sao, mẫu hoàng lại thực sự tin rằng phụ thân tự sát, cho rằng phụ thân giận hờn không coi trọng tính mạng của mình, vậy là, mẫu hoàng bắt đầu trút hết mọi cảm xúc của mình vào ta - đứa trẻ duy nhất của phụ thân.
Vậy là Tiêu Tinh Hà ta bắt đầu rời vào cảnh thất sủng, sống chật vật lay lắt qua ngày. Vốn đã tuyệt vọng, còn tưởng sẽ sớm ngày quy tiên, đi theo phụ thân. Không ngờ năm ta mười tám, mẫu hoàng bắt đầu chú ý đến việc giáo dục ta.
Ta đã trải qua khoảng thời gian phù hợp để dạy dỗ, nên học không vào. Mẫu hoàng thấy vậy, càng nghiêm khắc với ta hơn. Cuối cùng nhờ sự cố gắng của bà ấy, một kẻ tựa bùn vữa không trát được tường như ta cuối cùng cũng nên người, hiểu những gì cần hiểu, biết mình nên làm gì, làm thế nào.
Năm ta hai mươi hai, mẫu hoàng lập ta làm thái nữ, ta dọn vào Đông cung được nửa năm trời, thì mẫu hoàng băng hà.
Cho dù là thiên tử, cũng không thể tránh khỏi cái gọi là sinh lão bệnh tử.
Khoảnh khắc mẫu hoàng nằm trên long sàng, ra lệnh đuổi hết tất cả, chỉ giữ mỗi ta lại. Bà nắm lấy tay ta, giọng nói ngập tràn uy quyền một thời giờ lại khản đặc già nua, bà ấy nói cho ta những điều một vị quân chủ nên làm, dặn ta lưu ý quan viên như thế nào. Bà ấy nói với ta rất nhiều, nhưng lời cuối cùng lại là ép ta phải chôn bà ấy cùng cha ta.
Nhận được sự đồng ý của ta, mẫu hoàng mới nhắm mắt lại, dáng vẻ thanh thản vô ưu, còn cất giọng bình thản đuổi ta ra ngoài, nói với ta rằng phải đi tạ lỗi với cha ta.
Sau đó, ta hoàn thành tâm nguyện của mẫu hoàng.
Hoàn thành tâm nguyện của mẫu hoàng xong, ta chính thức đăng cơ, trở thành tân đế.
Nhưng số mệnh ta không tốt, chỉ làm đế vương được bảy năm.
Những năm đầu tiên, tuy ta không dám tự nhận mình là minh quân như phụ hoàng, hay như những vị đế vương đời trước, nhưng chung quy cũng không tới nỗi tồi tệ. Ta đại xá thiên hạ, miễn giảm sưu thuế, tổ chức khoa cử, bồi dưỡng hiền tài, chỉ mong tạo phúc cho dân chúng.
Rốt cuộc là từ khi nào, ta lại trở nên sa đoạ?
Từ lúc ta tuyên bố với triều thần rằng chỉ sủng ái một mình Sở Dư Quân? Hay là từ lúc ta giao binh quyền cho Tiêu Dư Nguyệt?
Ta không rõ mình trở nên sa đoạ từ khi nào. Chẳng hay từ khi nào mà ta bắt đầu thay đổi. Ta bỏ bê việc triều chính, sớm chiều chỉ mê mệt hận không thể chết ở cung Dương của Sở Dư Quân, còn nhớ khi đó rất nhiều trung thần liều lĩnh can gián, nhẹ thì bị ta cách chức, đày tới biên ải; nặng thì bị ta ban tội khi quân, tru di tam tộc.
Ta tăng sưu thuế, cắt giảm ngân sách của mọi hoạt động bồi dưỡng hiền tài, đổ hết tất cả vào những cuộc thâu hoan liên miên. Mặc cho dân chúng rơi vào cảnh lầm than, ta chỉ biết tiếp tục đắm mình vào rượu chè và Sở Dư Quân.
Quần thần thất vọng vì ta, sau đó quyền lực dần dần rơi vào tay Tiêu Dư Nguyệt.
Cho đến năm thứ bảy ta làm đế vương, một trận bão ập tới ở vùng sông nước Dương Châu, cướp đi sinh mạng của hàng nghìn bách tính. Tin khẩn từ Dương Châu liên tục truyền tới, đều là những lời cầu xin ta hãy phái người, tiếp tế thêm lương thực để cứu bách tính. Nhưng...khi đó ta đã làm gì?
Ta ngồi trong tẩm điện của đế vương, ôm Sở Dư Quân vào lòng, bỏ tấu sớ khẩn vừa được dâng lên sang một bên, phất tay cho đám cung nhân lui ra.
Sau cùng, tấu sớ khẩn ấy bị ta đạp xuống dưới chân, nằm lặng dưới chân giường, bị độ rung truyền tới từ cuộc hoan ái làm cho nhàu rách, rồi bị ta sai cung nhân bỏ đi, vĩnh viễn không có được dấu đỏ phê chuẩn mà nó nên có.
Tháng tám năm ấy xảy ra hạn hán, trời nóng như đổ lửa, dân chúng ở ngoài đói khát cùng cực, cuối cùng chẳng chịu nổi mà dấy lên bạo loạn. Bên ngoài bạo loạn, trong cung cũng loạn. Tiêu Dư Nguyệt tập hợp quần thần, lấy danh nghĩa mẫu hoàng, bức ta thoái vị, sau đó đích thân Sở Dư Quân mang rượu độc tới, để vị Tam hoàng muội mà ta tin tưởng đổ vào miệng ta.
Khoảnh khắc cận kề cái chết, nàng ta nói với ta rất nhiều. Nhưng nhiều nhất vẫn là chuyện của phụ thân. Nàng ta nói, phụ thân ta là người trong lòng mẫu hoàng, nên ta mới may mắn có thể ngồi trên hoàng vị.
Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy, sau khi bị đổ ly rượu độc vào miệng, là cảnh Tiêu Dư Nguyệt ôm vai Sở Dư Quân đầy vẻ đắc thắng, nàng ta hất hàm sai cung nhân vào dọn xác cho ta.
Ta cứ chìm đắm trong quá khứ, cho tới khi mưa xuân rơi xuống, nước mưa bắn vào qua cửa sổ, ta mới sực tỉnh.
Ta ở kiếp trước, thực sự là một kẻ tồi tệ.
Vươn tay đóng cửa sổ lại, ta len lén lau những giọt nước không rõ là nước mắt hay nước mưa trên mặt mình đi.
Trời cao có mắt, cho ta sống lại.
May mắn thay, tất cả vẫn còn kịp.
*
Có lệnh của mẫu hoàng, không ai được tới quấy rầy, bởi vậy mà ta dưỡng bệnh rất tốt, ít nhất không có gì phiền lòng.
Cho tới ngày ta đi bái tế phụ thân.
Mẫu hoàng thương tình, chuẩn bị đầy đủ đồ để bái tế, còn phái thêm người đi bảo vệ chăm sóc cho ta. Cũng không biết thái y đã nói gì, lúc lên xe ngựa chuẩn bị khởi hành, mẫu hoàng chủ động tới tiễn ta, còn cho phép ta bái tế xong có thể đi ngao du nửa tháng, không cần phải vội vã về cung ngay, rồi len lén thả vào tay ta một túi bạc nặng trịch, chúc ta đi chơi vui vẻ.
Mẫu hoàng đang muốn bồi thường cho ta sao?
Tiếng lọc cọc của vó ngựa vang lên, ta ngồi bên cạnh cửa sổ xe ngựa, Ẩm Thuỷ Duyên Mộc ngồi cùng ta, thấy ta không muốn nói chuyện, bọn họ cũng chẳng dám cất lời.
Ta vén rèm vải che cửa sổ lên, cảm nhận hơi lạnh ẩm ướt phả vào mặt, ta mới có cảm giác còn sống.
Thật tốt, ta vẫn còn sống.
________
Chú thích *: chết, từ dùng cho phi tần thần tử ngày xưa.
P/s: Tâm sự một tí nạ ^^ mình muốn thiết lập cho Tiêu Tinh Hà là hôn quân thực thụ, mà cứ cảm giác viết không có tới:< ngoài ra còn muốn đào sâu vào chiện tình iu của mẫu hoàng cùng phụ thân nàng, mà vẫn chưa biết đào sao ta hix...
Spoli chương sau: Cô mẫu và bé iu Cố Hoài Thanh lên sàn!!! Kèm theo đó là sự xuất hiện của cp phụ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.