Nhật Ký Sống Sót Thời Tận Thế
Chương 6:
Ba Tây Mễ Á
02/01/2024
Thật sự làm người khác vừa thấy mà thương.
Vân Đào là thật sự muốn khóc, trước khi xuyên đến đây cô vẫn chỉ là một cô sinh viên nhận hết tình thương và sự sủng ái của cha mẹ, chưa bao giờ chịu qua đói khổ như vậy, mà cả ngày hôm nay lại đi chân trần vừa chạy vừa đói chịu khổ lâu như thế, đã là cực khổ lớn nhất mà cô từng trải qua trong cuộc đời này.
"Xem ra cô thật sự rất đói, cũng không rảnh lo sợ tôi."
Diệp Hào cũng không quên lúc Vân Đào nhìn thấy anh ta liền bị dọa đến run lẩy bẩy, nhưng cô vừa nghe thấy cơm tối đã làm xong, cả người kích động đến mức nhảy dựng cả lên.
Cũng chính trong nháy mắt đó, anh ta quyết định đem Vân Đào mang về.
Vân Đào giống như quả cà tím héo rũ trong sương mưa, "Bị anh xẻo chết, đói chết cũng là chết, chi bằng để tôi ăn no lại bị anh xẻo chết, ít nhất tôi còn có thể nhắm mắt."
Diệp Hào lại bị Vân Đào chọc cười thành tiếng.
Quả thật là không giống, xem ra lúc nãy không phải ảo giác của anh ta.
Ấn tượng trước đây của Diệp Hào về Vân Đào, là một vai hề không có đầu óc, không biết xấu hổ đứng trước mặt mọi người câu dẫn bạn trai của chị gái, thủ đoạn đơn giản lại vụng về, khiến người khác cảm thấy kinh tởm buồn nôn.
Nhưng Vân Đào bây giờ, không có nửa phần dáng vẻ lúc trước, ngược lại còn rất thú vị rất đáng yêu.
Rốt cuộc bộ mặt nào của cô mới là thật đây?
Cô tiếp cận Bạch Sư Đoàn là có mục đích gì? Không sao, anh ta sẽ từ từ tìm hiểu.
"Chia cho cô một phần không phải là không thể, nhưng cô phải lấy thứ gì đó ra trao đổi mới được."
"Trao đổi?"
Vân Đào xòe hai bàn tay ra, ý tứ rất rõ ràng, hiện tại chính mình là hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có.
Diệp Hào đưa tay búng lên trán Vân Đào, trong con ngươi màu nâu nhạt tràn đầy ý cười.
"Không vội, về sau cho cũng được."
Hai mắt Vân Đào sáng ngời, về sau được nha, nếu có về sau liền nói rõ hiện tại cô không cần chết!
Vân Đào là thật sự muốn khóc, trước khi xuyên đến đây cô vẫn chỉ là một cô sinh viên nhận hết tình thương và sự sủng ái của cha mẹ, chưa bao giờ chịu qua đói khổ như vậy, mà cả ngày hôm nay lại đi chân trần vừa chạy vừa đói chịu khổ lâu như thế, đã là cực khổ lớn nhất mà cô từng trải qua trong cuộc đời này.
"Xem ra cô thật sự rất đói, cũng không rảnh lo sợ tôi."
Diệp Hào cũng không quên lúc Vân Đào nhìn thấy anh ta liền bị dọa đến run lẩy bẩy, nhưng cô vừa nghe thấy cơm tối đã làm xong, cả người kích động đến mức nhảy dựng cả lên.
Cũng chính trong nháy mắt đó, anh ta quyết định đem Vân Đào mang về.
Vân Đào giống như quả cà tím héo rũ trong sương mưa, "Bị anh xẻo chết, đói chết cũng là chết, chi bằng để tôi ăn no lại bị anh xẻo chết, ít nhất tôi còn có thể nhắm mắt."
Diệp Hào lại bị Vân Đào chọc cười thành tiếng.
Quả thật là không giống, xem ra lúc nãy không phải ảo giác của anh ta.
Ấn tượng trước đây của Diệp Hào về Vân Đào, là một vai hề không có đầu óc, không biết xấu hổ đứng trước mặt mọi người câu dẫn bạn trai của chị gái, thủ đoạn đơn giản lại vụng về, khiến người khác cảm thấy kinh tởm buồn nôn.
Nhưng Vân Đào bây giờ, không có nửa phần dáng vẻ lúc trước, ngược lại còn rất thú vị rất đáng yêu.
Rốt cuộc bộ mặt nào của cô mới là thật đây?
Cô tiếp cận Bạch Sư Đoàn là có mục đích gì? Không sao, anh ta sẽ từ từ tìm hiểu.
"Chia cho cô một phần không phải là không thể, nhưng cô phải lấy thứ gì đó ra trao đổi mới được."
"Trao đổi?"
Vân Đào xòe hai bàn tay ra, ý tứ rất rõ ràng, hiện tại chính mình là hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có.
Diệp Hào đưa tay búng lên trán Vân Đào, trong con ngươi màu nâu nhạt tràn đầy ý cười.
"Không vội, về sau cho cũng được."
Hai mắt Vân Đào sáng ngời, về sau được nha, nếu có về sau liền nói rõ hiện tại cô không cần chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.