Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 38: Anh phải tìm được cô, đưa cô trở về
Bệ Hạ Không Thượng Triều
18/03/2019
Thập Cửu thấy Giang Kiều không trả lời cũng không truy hỏi nữa, hắn nhấc chân bước tới cửa, "Tôi sẽ không nói cho người khác biết."
Giang Kiều gật đầu, "Làm phiền anh rồi."
Thập Cửu dẫn cô tới nơi ở của bạn hắn, người đó có thể làm giả chứng minh thư giúp cô rời khỏi Mặc thành. Sau khi lấy được hộ chiếu, Giang Kiều cũng không ở lại lâu, trước khi đi cô còn nói với Thập Cửu, nếu như ngày nào đó hắn có việc gì phải nhờ cô, cô nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.
Giang Kiều ngồi vào trong xe, tùy ý lấy một cái áo khoác ra khỏi hành lý, khoác tạm lên người.
Cô liếc màn mưa bên ngoài một cái, giây sau, xe lập tức khởi động.
Giang Kiều ở lại Mặc thành vài ngày, để cho cẩn thận, cô còn để lại ô tô của mình. Sau khi hóa trang xong, cô thuận lợi rời khỏi Mặc thành.
Cuối cùng, cô dùng hộ chiếu giả mua vé máy bay ở một thành phố khác, hiện tại đã bay rồi.
...
Thư ký Nhậm đi đến trước một căn phòng, gõ cửa. Tiếng nói bên trong vọng ra, "Vào đi."
Thư ký Nhậm mở cửa tiến vào. Người nọ thấy người đến là hắn thì đứng dậy, "Phong tổng có việc tìm tôi sao?"
"Phong tổng cần cậu điều tra vị trí của Giang Kiều." Thư ký Nhậm nói.
"Được." Người đó ngồi trước máy tính, bàn tay đặt trên bàn phím, tiếng gõ phím vang lên không ngừng.
Một lát sau, cậu nhìn thư ký Nhậm, nói, "Tôi không tìm được vị trí của cô ấy." Thư ký Nhâm nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Có lẽ là do sim điện thoại của cô ấy bị hỏng hoặc là điện thoại của cô ấy bị vứt vào nơi hoang vu không bắt được tín hiệu."
"Cậu kiểm tra lại đi, trước khi điện thoại của Giang Kiều mất tín hiệu thì người cuối cùng cô ấy liên lạc là ai?"
Người đó lại nhìn vào máy tính, nói, "Là Trác Man Nhân."
Thư ký Nhậm vừa lên xe liền gọi điện cho Phong Dịch, "Phong tổng."
Bên đầu kia vang lên giọng nói của Phong Dịch, "Kết quả thế nào?"
"Không định vị được Giang tiểu thư ở đâu, điện thoại của cô ấy có lẽ là bị đánh rơi ở đâu đó rồi."
Phong Dịch im lặng trong chốc lát mới nói, "Nói tiếp đi."
"Người cô ấy liên lạc cuối cùng là Trác Man Nhân."
Phong Dịch ngẩn ra, anh biết Giang Kiều và Trác Man Nhân vẫn luôn không thân thiết.
"Cô ấy nói gì?"
"Chỉ nói mấy câu bình thường, không có gì đặc biệt cả."
Giọng nói của anh trầm hẳn xuống, "Tìm người theo dõi Trác Man Nhân đi, xem bà ta đang làm gì."
Thư ký Nhậm đáp lời.
...
Phong Dịch ngồi trong phòng, ánh mắt cực kỳ nặng nề. Giang Kiều đã mất tích mấy ngày nay, anh vẫn chưa tìm ra được tung tích của cô. Anh đưa tay day day mi tâm, sương mù trong lòng mãi không tiêu tan.
Lúc này, thư ký Nhậm từ ngoài tiến vào, nói, "Phong tổng, mấy ngày nay chúng tôi đã theo dõi sát sao Trác Man Nhân."
Phong Dịch nhìn hắn, thư ký Nhậm lại nói tiếp, "Trác Man Nhân không có gì bất thường cả."
"Bà ta không tiếp xúc với người nào đáng nghi, hơn nữa, chuyện Giang tiểu thư mất tích dường như không ảnh hưởng đến bà ta một chút nào."
Sắc mặt Phong Dịch bình tĩnh, chuyện này vẫn nằm trong tính toán của anh. Hiện tại thì anh đã biết, chuyện Giang Kiều liên lạc với Trác Man Nhân trước khi mất tích chính là thủ thuật che giấu của cô. Làm như vậy, cô có thể dời sự chú ý của người khác, để người ta cho rằng chuyện cô mất tích có liên quan đến Trác Man Nhân. Chuyện này cũng là để tranh thủ cho cô một chút thời gian. Ánh mắt Phong Dịch trầm xuống, anh đương nhiên biết rõ, Giang Kiều là một người thông minh.
Ngón tay thon dài của anh nhịp nhàng gõ xuống mặt bàn. Anh không hiểu, tại sao cô lại phải rời đi? Hoặc là, tại sao cô lại phải trốn tránh, không cho bất kỳ ai tìm thấy? Con ngươi đen nhánh của Phong Dịch tựa như màn đêm đen, ở chung với Giang Kiều lâu như vậy, anh đã sớm biết được cô thật lòng yêu anh.
Như vậy, có lẽ Giang Kiều rời đi là vì nguyên nhân khác.
Đúng lúc này giọng nói của thư ký Nhậm vang lên, kéo Phong Dịch trở về thực tại, "Phong tổng, có việc này rất kỳ lạ."
Phong Dịch giương mắt nhìn hắn.
"Khi chúng tôi đang tìm kiếm tung tích của Giang tiểu thư thì phát hiện ra có một nhóm người khác cũng đang tìm kiếm cô ấy."
Phong Dịch hơi híp mắt lại, có người khác truy tìm cô? Giang Kiều không phải người thích gây chuyện, vậy thì đám người đó là ai?
Anh nhìn thư ký Nhậm, hỏi, "Bọn họ là ai?"
"Tạm thời thì chưa tra ra được." Thư ký Nhậm nói.
Phong Dịch nghĩ, Giang Kiều chạy trốn có lẽ là vì những người đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
"Lập tức tìm hiểu, có tin tức gì thì báo lại cho tôi."
"Vâng."
Để thư ký đi ra ngoài, Phong Dịch nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ. Trong màn đêm đen tối, bóng cây bị gió lạnh thổi bay tán loạn. Phong Dịch rơi vào trầm tư, anh hiểu rõ Giang Kiều, một khi cô đã hạ quyết tâm thì không thứ gì có thể ngăn được cô. Đáy mắt anh hiện lên tia kiên định, bất kể là cô đi đến đâu, anh nhất định phải tìm cho ra cô, đưa cô trở về.
...
Nơi ở nhà họ Giang.
Buổi đêm, nhà họ Giang sừng sững đứng trong màn đêm đen tối, không khí xung quanh lạnh như băng. Trong phòng khách có hai người, Trác Man Nhân và bố Giang Kiều, Giang Huy.
Ánh mắt Giang Huy trầm xuống, "Giang Kiều mất tích rồi."
Trác Man Nhân nhàn nhã uống một ngụm trà, "Tôi biết rồi."
Giang Huy nhìn bà, trên khuôn mặt của bà không có một chút lo lắng nào, hẳn là cũng không quan tâm đến chuyện này.
Thấy vậy, ông giận tái mặt mày, "Tuy nó không phải con gái ruột của bà nhưng cũng là người mang họ Giang!"
"Đừng tưởng tôi không biết gì, nhiều năm qua, bà cố ý nuôi nó thành tính tình như vậy."
Người ngoài đều cho rằng Trác Man Nhân đối xử với Giang Kiều rất tốt, nhưng Giang Huy biết, Giang Kiều không phải con gái ruột của bà, bà sẽ chẳng bao giờ thật tình đối đãi nó.
Trác Man Nhân đặt chén trà xuống, cười lạnh một tiếng, "Bởi vậy nên hiện tại ông muốn ôn lại chuyện cũ cùng tôi à?"
Bà liếc nhìn Giang Huy một cái, "Sao ông không nói đến bản thân mình? Không phải trước giờ ông luôn xa lánh Giang Kiều là vì cái thứ mặc cảm tội lỗi của ông à?"
Bà gằn từng chữ, "Cũng bởi vì mỗi lần nhìn thấy Giang Kiều là ông lại nhớ đến mẹ nó, người vợ đã thay ông ngồi tù."
Giọng nói rõ ràng vang lên trong căn phòng im ắng giống như rạch một cái lỗ trong không khí để cho gió lạnh chui vào.
Sắc mặt Giang Huy lập tức trầm xuống. Năm đó ông phạm tội tham ô, sau khi mọi việc bại lộ thì đáng lẽ ra đã phải ngồi tù. Nhưng lúc đó ông đã có quan hệ với Trác Man Nhân, người thân của bà liền giúp ông dàn xếp, đẩy mọi tội lỗi lên đầu mẹ Giang Kiều. Sau đó, mẹ Giang Kiều vào tù, còn ông thì vô tội, thản nhiên ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị. Mẹ Giang Kiều sau khi ra tù cũng biến mất.
Có Giang gia và Trác gia cùng nhau giấu diếm, người ngoài không biết sự thật, chỉ cho rằng mẹ Giang Kiều rời đi là vì đã hết tình cảm với Giang Huy. Bí mật này dường như vô cùng xa xôi, nhưng vẫn tồn tại trong lòng Giang Huy. Chẳng biết lúc nào sẽ lại tái hiện trong lòng ông.
Giọng nói của Giang Huy dường như mềm mỏng hơn, "Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, bà nhắc lại làm gì?"
Trác Man Nhân cười nhạt, nói, "Ông đừng quên chuyện năm đó là do ai đè xuống."
Nhà bà năm đó đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể rửa sạch tội danh của Giang Huy.
Ánh mắt Giang Huy dần trở nên phức tạp, "Làm sao tôi quên được."
Bởi vậy mà mấy năm nay, Giang Huy vẫn đối xử tốt với Trác Man Nhân, cho dù có chuyện gì xảy ra, ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Ông hiểu thì tốt." Trác Man Nhân nói.
Ông vì Giang Kiều mà mắng bà, trong lòng bà cũng cảm thấy tức giận, giọng nói cực kỳ không vui.
Giọng nói của Giang Huy lại lạnh thêm một chút, ngầm có ý uy hiếp, "Chúng ta cùng đứng chung một thuyền, nếu như mọi chuyện bại lộ thì đối với cả hai đều không tốt."
Trác Man Nhân cười như không cười, "Nếu như ông không mang chuyện cũ ra nói lại thì tôi cũng sẽ không nhắc tới chuyện này."
Sau đó hai người cùng im lặng, không khí xung quanh như bị dồn nén.
Một lát sau, Giang Huy mới nói, "Cho dù bà không thích Giang Kiều, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải tỏ vẻ một chút."
Tình cảm của Giang Huy đối với Giang Kiều rất phức tạp. Cô là con gái của ông, ông đương nhiên muốn đối tốt với cô. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Giang Kiều, ông đều không thể không nhớ tới mẹ cô, cảm giác hổ thẹn trong lòng khiến ông không dám đối mặt với cô. Lâu ngày, cảm giác tội ác vượt qua tình thân, lúc đó thì tình cảm của ông và Giang Kiều đã không còn nữa rồi.
Trác Man Nhân nói với giọng không kiên nhẫn, "Tôi đương nhiên sẽ không để người khác nắm thóp, tôi sẽ phái người đi tìm."
Mặt ngoài thì bà hứa hẹn, chỉ là rốt cuộc là thật sự đi tìm hay không thì còn phải xem tâm tình.
"Tìm được thì tốt, không tìm được thì..." Giang Huy ngừng lại vài giây, lại không nói hết câu.
"Không tìm được thì thôi, ông không cần suy nghĩ nhiều nữa." Trác Man Nhân thay ông nói nốt.
Bà liếc mắt nhìn Giang Huy, kiên định mà nói, "Dù sao thì người kế thừa tập đoàn Giang thị cũng chỉ có thể là Giang Húc."
"Giang Kiều có về hay không cũng không quan trọng."
Giang Huy không tiếp lời, âm thầm đồng ý với chuyện này.
Trác Man Nhân trầm ngâm, trước kia khi bà thăm dò Giang Kiều đã biết cô không giống trước đây rồi.
Bà căn bản không để Giang Kiều vào mắt, bây giờ cô đột ngột thay đổi, không hiểu sao bà lại cảm thấy cô là một sự uy hiếp cực kỳ lớn. Chỉ cần cô còn ở đó thì bà vẫn còn phải nghĩ cách đối phó với cô. Bây giờ cô mất tích cũng tốt, bà không cần đau đầu suy nghĩ nữa rồi.
Hai người không ai nói chuyện, sự im lặng bao trùm lên bầu không khí.
..
Lúc này, Giang Kiều đã thuận lợi ngồi lên máy bay, rời khỏi Mặc thành.
Lần trước trong ngõ, Giang Kiều chính mắt trông thấy vụ bắt cóc diễn ra, sau đó cô liền quyết định điều tra chuyện này. Cô nghi ngờ đằng sau chuyện này là một âm mưu cực kỳ phức tạp. Mặc thành xảy ra nhiều vụ bắt cóc như vậy nhưng lại bị một thế lực nào đó đè xuống, không để lọt chút gió nào. Trước đây có người theo dõi Phong Dịch, nay lại có người đuổi theo cô. Trực giác nói với Giang Kiều rằng đây nhất định không phải ngẫu nhiên. Chỉ có tra ra chân tướng mới có thể biết được mối liên hệ giữa Phong Dịch và cô.
Giang Kiều nghĩ người mất tích có lẽ là vượt biên, cô đã tra ra được nơi xuất khẩu hàng hóa nhiều nhất, là nước M.
Vì điều tra việc này mà cô mới phải đến nước M.
Vừa tới nơi, cô lập tức bắt tay vào điều tra. Cô vẫn chú ý tới hàng hóa nhập khẩu, sau đó còn phải tra rõ xuất xứ.
Mấy ngày trước, cô phát hiện một thứ hàng hóa mới đến, là tới từ Trung Quốc.
Cô đã tra được người quản lý hàng hóa, người đó chính là người vận chuyển hàng hóa đi, Giang Kiều nhất định phải biết rõ hành tung của người này và tìm đến nơi đống hàng được chuyển đi.
Giang Kiều tìm được tư liệu của người đàn ông đó, người đó tên là Hà Thành, từng ở trong tù một thời gian. Sau khi được thả ra thì tới nước M. Cũng không mất thời gian quá lâu anh ta đã tìm được công việc và ở lại nơi này, công việc chủ yếu là hỗ trợ dỡ hàng và vận chuyển hàng hóa.
Giang Kiều thuê một căn phòng đối diện phòng của Hà Thành để giám sát anh ta, chỉ cần có chút hành động kỳ quái thì cô có thể kịp thời phát hiện.
Hà Thành ở trong nhà mấy ngày không ra ngoài, Giang Kiều cũng kiên nhẫn đợi anh ta. Bởi vì cô ngược lại với anh ta, chuyên tâm làm việc.
Đôi lúc cô cũng sẽ nhớ tới thời gian ở Mặc thành.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bối rối, lòng loạn như cào cào, không khống chế nổi bản thân, mọi việc giống như đều bị cô ném ra sau đầu cả.
Đêm thu, nhiệt độ trong không khí hơi mát lạnh, lại có một chút khô nóng. Giang Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát động tĩnh của Hà Thành. Không giống mọi ngày, Hà Thành đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên ra ngoài của anh ta trong suốt mấy ngày, Giang Kiều lập tức cảnh giác, xoay người theo anh ta xuống tầng.
Trước khi ra khỏi nhà Giang Kiều đã mang theo súng, bởi vì ở đây cô rất dễ gặp nguy hiểm, ngày đầu tiên tới đây cô đã phải đi mua một khẩu súng.
Cảm giác lạnh lẽo dưới đầu ngón tay, Giang Kiều không còn xa lạ nữa, ngược lại nó làm cho cô an tâm hơn.
Sau khi Hà Thành ra khỏi nhà đã cực kỳ cẩn thận, anh ta sợ có người theo dõi. Bởi vậy nên hành động của Giang Kiều càng chú ý hơn, cô đi theo sau Hà Thành nhưng vẫn chưa bị anh ta phát hiện.
Sắc mặt Giang Kiều lạnh lẽo, ở trong bóng đêm âm u nhưng hành động của cô không bị ảnh hưởng. Tuy Hà Thành đã cảnh giác nhưng anh ta không được huấn luyện chuyên nghiệp nên không phát hiện ra. Giang Kiều theo Hà Thành tới một nơi có diện tích khá rộng, nơi đó có mấy cái nhà kho chỉnh tề xếp hàng.
Sau khi tới đó Hà Thành liền bị gọi đi, Giang Kiều đã tìm được đến đây, tự nhiên sẽ không đi theo anh ta nữa.
Nhà kho có rất nhiều bảo vệ trông coi, theo cô quan sát, bọn họ tuần tra đúng giờ để phòng ngừa mọi bất trắc.
Giang Kiều đã đoán được thời gian tuần tra, thừa dịp hai đội đổi chỗ thay thế, cô tiến gần đến một nhà kho, dễ dàng mở khóa đi vào.
Trong kho hàng không giống như cô tưởng tượng, ở đây không có ánh sáng, mùi rất khó ngửi, có một tấm ván vỗ ngăn cách thành một gian phòng nhỏ.
Giang Kiều đi vào một gian phòng liền phát hiện trong đó có mấy người, nam có nữ có, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, hành động bất tiện.
Cô vô thức nhíu mày, trong lòng căng thẳng, cô đi đến mở những gian phòng khác ra, đều là cảnh tượng giống nhau.
Giang Kiều đi tới nơi sâu nhất trong nhà kho, cô đột nhiên phát hiện trong đây ngoại trừ cô còn có người khác.
Trực giác của cô cực kỳ nhạy cảm, người kia cũng phát hiện ra cô.
Người đó không cao lắm, là một người phụ nữ, khoảng cách của cả hai người không xa, chỉ tầm mấy bước chân.
Giang Kiều không biết gì về thân thủ của người đó nhưng cô cũng sẽ không phớt lờ, cả hai cùng giằng co lẫn nhau, thăm dò, nhưng không ai hành động.
Qua vài giây, hai người đồng thời xuất thủ, không ai nhường ai. Giang Kiều ngoan lệ, người kia cũng không lưu tình.
Giang Kiều nâng tay dùng sức đập lên bả vai người kia, người đó lung lay một chút, không né kịp. Thừa dịp này, động tác của cô chậm lại, mò tới súng bên hông.
Ngón tay cô đặt trên cò súng, nòng súng đen như mực đặt trên mi tâm người kia, ý uy hiếp thấy rõ.
Người nọ vẫn muốn tiếp tục đánh, lúc này khoảng cách cả hai người đã gần sát bên nhau, người đó vừa nhìn thấy ánh mắt cô liền dừng lại.
Giây tiếp theo, người đó híp mắt một cái, kêu lên, "Giang Kiều."
Giang Kiều gật đầu, "Làm phiền anh rồi."
Thập Cửu dẫn cô tới nơi ở của bạn hắn, người đó có thể làm giả chứng minh thư giúp cô rời khỏi Mặc thành. Sau khi lấy được hộ chiếu, Giang Kiều cũng không ở lại lâu, trước khi đi cô còn nói với Thập Cửu, nếu như ngày nào đó hắn có việc gì phải nhờ cô, cô nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.
Giang Kiều ngồi vào trong xe, tùy ý lấy một cái áo khoác ra khỏi hành lý, khoác tạm lên người.
Cô liếc màn mưa bên ngoài một cái, giây sau, xe lập tức khởi động.
Giang Kiều ở lại Mặc thành vài ngày, để cho cẩn thận, cô còn để lại ô tô của mình. Sau khi hóa trang xong, cô thuận lợi rời khỏi Mặc thành.
Cuối cùng, cô dùng hộ chiếu giả mua vé máy bay ở một thành phố khác, hiện tại đã bay rồi.
...
Thư ký Nhậm đi đến trước một căn phòng, gõ cửa. Tiếng nói bên trong vọng ra, "Vào đi."
Thư ký Nhậm mở cửa tiến vào. Người nọ thấy người đến là hắn thì đứng dậy, "Phong tổng có việc tìm tôi sao?"
"Phong tổng cần cậu điều tra vị trí của Giang Kiều." Thư ký Nhậm nói.
"Được." Người đó ngồi trước máy tính, bàn tay đặt trên bàn phím, tiếng gõ phím vang lên không ngừng.
Một lát sau, cậu nhìn thư ký Nhậm, nói, "Tôi không tìm được vị trí của cô ấy." Thư ký Nhâm nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Có lẽ là do sim điện thoại của cô ấy bị hỏng hoặc là điện thoại của cô ấy bị vứt vào nơi hoang vu không bắt được tín hiệu."
"Cậu kiểm tra lại đi, trước khi điện thoại của Giang Kiều mất tín hiệu thì người cuối cùng cô ấy liên lạc là ai?"
Người đó lại nhìn vào máy tính, nói, "Là Trác Man Nhân."
Thư ký Nhậm vừa lên xe liền gọi điện cho Phong Dịch, "Phong tổng."
Bên đầu kia vang lên giọng nói của Phong Dịch, "Kết quả thế nào?"
"Không định vị được Giang tiểu thư ở đâu, điện thoại của cô ấy có lẽ là bị đánh rơi ở đâu đó rồi."
Phong Dịch im lặng trong chốc lát mới nói, "Nói tiếp đi."
"Người cô ấy liên lạc cuối cùng là Trác Man Nhân."
Phong Dịch ngẩn ra, anh biết Giang Kiều và Trác Man Nhân vẫn luôn không thân thiết.
"Cô ấy nói gì?"
"Chỉ nói mấy câu bình thường, không có gì đặc biệt cả."
Giọng nói của anh trầm hẳn xuống, "Tìm người theo dõi Trác Man Nhân đi, xem bà ta đang làm gì."
Thư ký Nhậm đáp lời.
...
Phong Dịch ngồi trong phòng, ánh mắt cực kỳ nặng nề. Giang Kiều đã mất tích mấy ngày nay, anh vẫn chưa tìm ra được tung tích của cô. Anh đưa tay day day mi tâm, sương mù trong lòng mãi không tiêu tan.
Lúc này, thư ký Nhậm từ ngoài tiến vào, nói, "Phong tổng, mấy ngày nay chúng tôi đã theo dõi sát sao Trác Man Nhân."
Phong Dịch nhìn hắn, thư ký Nhậm lại nói tiếp, "Trác Man Nhân không có gì bất thường cả."
"Bà ta không tiếp xúc với người nào đáng nghi, hơn nữa, chuyện Giang tiểu thư mất tích dường như không ảnh hưởng đến bà ta một chút nào."
Sắc mặt Phong Dịch bình tĩnh, chuyện này vẫn nằm trong tính toán của anh. Hiện tại thì anh đã biết, chuyện Giang Kiều liên lạc với Trác Man Nhân trước khi mất tích chính là thủ thuật che giấu của cô. Làm như vậy, cô có thể dời sự chú ý của người khác, để người ta cho rằng chuyện cô mất tích có liên quan đến Trác Man Nhân. Chuyện này cũng là để tranh thủ cho cô một chút thời gian. Ánh mắt Phong Dịch trầm xuống, anh đương nhiên biết rõ, Giang Kiều là một người thông minh.
Ngón tay thon dài của anh nhịp nhàng gõ xuống mặt bàn. Anh không hiểu, tại sao cô lại phải rời đi? Hoặc là, tại sao cô lại phải trốn tránh, không cho bất kỳ ai tìm thấy? Con ngươi đen nhánh của Phong Dịch tựa như màn đêm đen, ở chung với Giang Kiều lâu như vậy, anh đã sớm biết được cô thật lòng yêu anh.
Như vậy, có lẽ Giang Kiều rời đi là vì nguyên nhân khác.
Đúng lúc này giọng nói của thư ký Nhậm vang lên, kéo Phong Dịch trở về thực tại, "Phong tổng, có việc này rất kỳ lạ."
Phong Dịch giương mắt nhìn hắn.
"Khi chúng tôi đang tìm kiếm tung tích của Giang tiểu thư thì phát hiện ra có một nhóm người khác cũng đang tìm kiếm cô ấy."
Phong Dịch hơi híp mắt lại, có người khác truy tìm cô? Giang Kiều không phải người thích gây chuyện, vậy thì đám người đó là ai?
Anh nhìn thư ký Nhậm, hỏi, "Bọn họ là ai?"
"Tạm thời thì chưa tra ra được." Thư ký Nhậm nói.
Phong Dịch nghĩ, Giang Kiều chạy trốn có lẽ là vì những người đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?
"Lập tức tìm hiểu, có tin tức gì thì báo lại cho tôi."
"Vâng."
Để thư ký đi ra ngoài, Phong Dịch nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ. Trong màn đêm đen tối, bóng cây bị gió lạnh thổi bay tán loạn. Phong Dịch rơi vào trầm tư, anh hiểu rõ Giang Kiều, một khi cô đã hạ quyết tâm thì không thứ gì có thể ngăn được cô. Đáy mắt anh hiện lên tia kiên định, bất kể là cô đi đến đâu, anh nhất định phải tìm cho ra cô, đưa cô trở về.
...
Nơi ở nhà họ Giang.
Buổi đêm, nhà họ Giang sừng sững đứng trong màn đêm đen tối, không khí xung quanh lạnh như băng. Trong phòng khách có hai người, Trác Man Nhân và bố Giang Kiều, Giang Huy.
Ánh mắt Giang Huy trầm xuống, "Giang Kiều mất tích rồi."
Trác Man Nhân nhàn nhã uống một ngụm trà, "Tôi biết rồi."
Giang Huy nhìn bà, trên khuôn mặt của bà không có một chút lo lắng nào, hẳn là cũng không quan tâm đến chuyện này.
Thấy vậy, ông giận tái mặt mày, "Tuy nó không phải con gái ruột của bà nhưng cũng là người mang họ Giang!"
"Đừng tưởng tôi không biết gì, nhiều năm qua, bà cố ý nuôi nó thành tính tình như vậy."
Người ngoài đều cho rằng Trác Man Nhân đối xử với Giang Kiều rất tốt, nhưng Giang Huy biết, Giang Kiều không phải con gái ruột của bà, bà sẽ chẳng bao giờ thật tình đối đãi nó.
Trác Man Nhân đặt chén trà xuống, cười lạnh một tiếng, "Bởi vậy nên hiện tại ông muốn ôn lại chuyện cũ cùng tôi à?"
Bà liếc nhìn Giang Huy một cái, "Sao ông không nói đến bản thân mình? Không phải trước giờ ông luôn xa lánh Giang Kiều là vì cái thứ mặc cảm tội lỗi của ông à?"
Bà gằn từng chữ, "Cũng bởi vì mỗi lần nhìn thấy Giang Kiều là ông lại nhớ đến mẹ nó, người vợ đã thay ông ngồi tù."
Giọng nói rõ ràng vang lên trong căn phòng im ắng giống như rạch một cái lỗ trong không khí để cho gió lạnh chui vào.
Sắc mặt Giang Huy lập tức trầm xuống. Năm đó ông phạm tội tham ô, sau khi mọi việc bại lộ thì đáng lẽ ra đã phải ngồi tù. Nhưng lúc đó ông đã có quan hệ với Trác Man Nhân, người thân của bà liền giúp ông dàn xếp, đẩy mọi tội lỗi lên đầu mẹ Giang Kiều. Sau đó, mẹ Giang Kiều vào tù, còn ông thì vô tội, thản nhiên ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị. Mẹ Giang Kiều sau khi ra tù cũng biến mất.
Có Giang gia và Trác gia cùng nhau giấu diếm, người ngoài không biết sự thật, chỉ cho rằng mẹ Giang Kiều rời đi là vì đã hết tình cảm với Giang Huy. Bí mật này dường như vô cùng xa xôi, nhưng vẫn tồn tại trong lòng Giang Huy. Chẳng biết lúc nào sẽ lại tái hiện trong lòng ông.
Giọng nói của Giang Huy dường như mềm mỏng hơn, "Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, bà nhắc lại làm gì?"
Trác Man Nhân cười nhạt, nói, "Ông đừng quên chuyện năm đó là do ai đè xuống."
Nhà bà năm đó đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể rửa sạch tội danh của Giang Huy.
Ánh mắt Giang Huy dần trở nên phức tạp, "Làm sao tôi quên được."
Bởi vậy mà mấy năm nay, Giang Huy vẫn đối xử tốt với Trác Man Nhân, cho dù có chuyện gì xảy ra, ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Ông hiểu thì tốt." Trác Man Nhân nói.
Ông vì Giang Kiều mà mắng bà, trong lòng bà cũng cảm thấy tức giận, giọng nói cực kỳ không vui.
Giọng nói của Giang Huy lại lạnh thêm một chút, ngầm có ý uy hiếp, "Chúng ta cùng đứng chung một thuyền, nếu như mọi chuyện bại lộ thì đối với cả hai đều không tốt."
Trác Man Nhân cười như không cười, "Nếu như ông không mang chuyện cũ ra nói lại thì tôi cũng sẽ không nhắc tới chuyện này."
Sau đó hai người cùng im lặng, không khí xung quanh như bị dồn nén.
Một lát sau, Giang Huy mới nói, "Cho dù bà không thích Giang Kiều, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải tỏ vẻ một chút."
Tình cảm của Giang Huy đối với Giang Kiều rất phức tạp. Cô là con gái của ông, ông đương nhiên muốn đối tốt với cô. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Giang Kiều, ông đều không thể không nhớ tới mẹ cô, cảm giác hổ thẹn trong lòng khiến ông không dám đối mặt với cô. Lâu ngày, cảm giác tội ác vượt qua tình thân, lúc đó thì tình cảm của ông và Giang Kiều đã không còn nữa rồi.
Trác Man Nhân nói với giọng không kiên nhẫn, "Tôi đương nhiên sẽ không để người khác nắm thóp, tôi sẽ phái người đi tìm."
Mặt ngoài thì bà hứa hẹn, chỉ là rốt cuộc là thật sự đi tìm hay không thì còn phải xem tâm tình.
"Tìm được thì tốt, không tìm được thì..." Giang Huy ngừng lại vài giây, lại không nói hết câu.
"Không tìm được thì thôi, ông không cần suy nghĩ nhiều nữa." Trác Man Nhân thay ông nói nốt.
Bà liếc mắt nhìn Giang Huy, kiên định mà nói, "Dù sao thì người kế thừa tập đoàn Giang thị cũng chỉ có thể là Giang Húc."
"Giang Kiều có về hay không cũng không quan trọng."
Giang Huy không tiếp lời, âm thầm đồng ý với chuyện này.
Trác Man Nhân trầm ngâm, trước kia khi bà thăm dò Giang Kiều đã biết cô không giống trước đây rồi.
Bà căn bản không để Giang Kiều vào mắt, bây giờ cô đột ngột thay đổi, không hiểu sao bà lại cảm thấy cô là một sự uy hiếp cực kỳ lớn. Chỉ cần cô còn ở đó thì bà vẫn còn phải nghĩ cách đối phó với cô. Bây giờ cô mất tích cũng tốt, bà không cần đau đầu suy nghĩ nữa rồi.
Hai người không ai nói chuyện, sự im lặng bao trùm lên bầu không khí.
..
Lúc này, Giang Kiều đã thuận lợi ngồi lên máy bay, rời khỏi Mặc thành.
Lần trước trong ngõ, Giang Kiều chính mắt trông thấy vụ bắt cóc diễn ra, sau đó cô liền quyết định điều tra chuyện này. Cô nghi ngờ đằng sau chuyện này là một âm mưu cực kỳ phức tạp. Mặc thành xảy ra nhiều vụ bắt cóc như vậy nhưng lại bị một thế lực nào đó đè xuống, không để lọt chút gió nào. Trước đây có người theo dõi Phong Dịch, nay lại có người đuổi theo cô. Trực giác nói với Giang Kiều rằng đây nhất định không phải ngẫu nhiên. Chỉ có tra ra chân tướng mới có thể biết được mối liên hệ giữa Phong Dịch và cô.
Giang Kiều nghĩ người mất tích có lẽ là vượt biên, cô đã tra ra được nơi xuất khẩu hàng hóa nhiều nhất, là nước M.
Vì điều tra việc này mà cô mới phải đến nước M.
Vừa tới nơi, cô lập tức bắt tay vào điều tra. Cô vẫn chú ý tới hàng hóa nhập khẩu, sau đó còn phải tra rõ xuất xứ.
Mấy ngày trước, cô phát hiện một thứ hàng hóa mới đến, là tới từ Trung Quốc.
Cô đã tra được người quản lý hàng hóa, người đó chính là người vận chuyển hàng hóa đi, Giang Kiều nhất định phải biết rõ hành tung của người này và tìm đến nơi đống hàng được chuyển đi.
Giang Kiều tìm được tư liệu của người đàn ông đó, người đó tên là Hà Thành, từng ở trong tù một thời gian. Sau khi được thả ra thì tới nước M. Cũng không mất thời gian quá lâu anh ta đã tìm được công việc và ở lại nơi này, công việc chủ yếu là hỗ trợ dỡ hàng và vận chuyển hàng hóa.
Giang Kiều thuê một căn phòng đối diện phòng của Hà Thành để giám sát anh ta, chỉ cần có chút hành động kỳ quái thì cô có thể kịp thời phát hiện.
Hà Thành ở trong nhà mấy ngày không ra ngoài, Giang Kiều cũng kiên nhẫn đợi anh ta. Bởi vì cô ngược lại với anh ta, chuyên tâm làm việc.
Đôi lúc cô cũng sẽ nhớ tới thời gian ở Mặc thành.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bối rối, lòng loạn như cào cào, không khống chế nổi bản thân, mọi việc giống như đều bị cô ném ra sau đầu cả.
Đêm thu, nhiệt độ trong không khí hơi mát lạnh, lại có một chút khô nóng. Giang Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát động tĩnh của Hà Thành. Không giống mọi ngày, Hà Thành đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên ra ngoài của anh ta trong suốt mấy ngày, Giang Kiều lập tức cảnh giác, xoay người theo anh ta xuống tầng.
Trước khi ra khỏi nhà Giang Kiều đã mang theo súng, bởi vì ở đây cô rất dễ gặp nguy hiểm, ngày đầu tiên tới đây cô đã phải đi mua một khẩu súng.
Cảm giác lạnh lẽo dưới đầu ngón tay, Giang Kiều không còn xa lạ nữa, ngược lại nó làm cho cô an tâm hơn.
Sau khi Hà Thành ra khỏi nhà đã cực kỳ cẩn thận, anh ta sợ có người theo dõi. Bởi vậy nên hành động của Giang Kiều càng chú ý hơn, cô đi theo sau Hà Thành nhưng vẫn chưa bị anh ta phát hiện.
Sắc mặt Giang Kiều lạnh lẽo, ở trong bóng đêm âm u nhưng hành động của cô không bị ảnh hưởng. Tuy Hà Thành đã cảnh giác nhưng anh ta không được huấn luyện chuyên nghiệp nên không phát hiện ra. Giang Kiều theo Hà Thành tới một nơi có diện tích khá rộng, nơi đó có mấy cái nhà kho chỉnh tề xếp hàng.
Sau khi tới đó Hà Thành liền bị gọi đi, Giang Kiều đã tìm được đến đây, tự nhiên sẽ không đi theo anh ta nữa.
Nhà kho có rất nhiều bảo vệ trông coi, theo cô quan sát, bọn họ tuần tra đúng giờ để phòng ngừa mọi bất trắc.
Giang Kiều đã đoán được thời gian tuần tra, thừa dịp hai đội đổi chỗ thay thế, cô tiến gần đến một nhà kho, dễ dàng mở khóa đi vào.
Trong kho hàng không giống như cô tưởng tượng, ở đây không có ánh sáng, mùi rất khó ngửi, có một tấm ván vỗ ngăn cách thành một gian phòng nhỏ.
Giang Kiều đi vào một gian phòng liền phát hiện trong đó có mấy người, nam có nữ có, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, hành động bất tiện.
Cô vô thức nhíu mày, trong lòng căng thẳng, cô đi đến mở những gian phòng khác ra, đều là cảnh tượng giống nhau.
Giang Kiều đi tới nơi sâu nhất trong nhà kho, cô đột nhiên phát hiện trong đây ngoại trừ cô còn có người khác.
Trực giác của cô cực kỳ nhạy cảm, người kia cũng phát hiện ra cô.
Người đó không cao lắm, là một người phụ nữ, khoảng cách của cả hai người không xa, chỉ tầm mấy bước chân.
Giang Kiều không biết gì về thân thủ của người đó nhưng cô cũng sẽ không phớt lờ, cả hai cùng giằng co lẫn nhau, thăm dò, nhưng không ai hành động.
Qua vài giây, hai người đồng thời xuất thủ, không ai nhường ai. Giang Kiều ngoan lệ, người kia cũng không lưu tình.
Giang Kiều nâng tay dùng sức đập lên bả vai người kia, người đó lung lay một chút, không né kịp. Thừa dịp này, động tác của cô chậm lại, mò tới súng bên hông.
Ngón tay cô đặt trên cò súng, nòng súng đen như mực đặt trên mi tâm người kia, ý uy hiếp thấy rõ.
Người nọ vẫn muốn tiếp tục đánh, lúc này khoảng cách cả hai người đã gần sát bên nhau, người đó vừa nhìn thấy ánh mắt cô liền dừng lại.
Giây tiếp theo, người đó híp mắt một cái, kêu lên, "Giang Kiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.