Chương 4
Loạn Hoa
02/04/2021
Ngày 3 tháng 4 năm 2014.
Trưa ngày hôm đó, quân tiên phong bất ngờ truyền lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.
Vào thời điểm đó, tôi đang ngồi trên một tảng đã quan sát cánh tay đã mất của mình.
Trống trơn, một tí thịt cũng không còn, nom thật khó coi.
Khi tôi đang cố gắng liệt kê một hai ba giải pháp cho vấn đề này, Đổng Lục nói cho chúng tôi biết phía trước có một con sông, nhưng cây cầu đã bị phá hủy.
Nghe đến đây, tôi biết điều tồi tệ đã đến rồi.
Tên tham mưu đứng đầu nhóm tang thi là một tên điên còn nửa não. Cái cách hắn dùng não nghĩ y như cái cách tôi dùng đầu gối suy nghĩ.
“Mỗi tiểu đội nộp lên đoạn ruột dài một mét.”
Tôi đơ mặt.
Đổng Lục suy nghĩ một lát lại nói thêm một câu.
“Hạn chót là tối mai.”
Tái bút:
Bộ Tham mưu là đồ ngu! Quân đội tang thi cũng là đồ ngu luôn!
Ngày 4 tháng 4 năm 2014.
Để nộp lên đoạn ruột dài 1 mét.
Đồng thời không phải cắt dạ dày của mình.
Từ ngày hôm qua chúng tôi chia làm hai nhóm tìm để tìm con người hoặc tang thi ‘mất não’ hoặc tang thi ‘mất não’ đang ăn thừa phần ruột. (Tất nhiên loại cuối khá khó tìm.)
Tôi, Nhạc Văn và Lưu Quán Phi một tổ.
…Nghiêm túc mà nói, được phân nhóm cùng Lưu Quán Phi làm tôi an tâm hơn nhiều.
Ít nhất, ở trên đường sẽ không bị con người yếu đuối xử lí mà bị mất mặt.
Kết quả, đến thời gian tập hợp chúng tôi vẫn chưa hoàn thành mục tiêu.
Về nhóm còn lại, hiển nhiên họ không được may mắn như chùng tôi.
Sáu người chúng tôi ngồi dưới đất mắt to trừng mắt nhỏ một lúc.
“Kéo búa bao!”
Cuối cùng tôi chỉ có thể chán nản nằm trên mặt đất để Nhạc Văn mổ bụng lấy ruột.
Tái bút:
Lúc đầu, Nhạc Văn không muốn.
Nhưng khi thấy Đổng Lục tính cầm dao làm hộ, anh vẫn tự giác cầm dao mổ bụng tôi.
Ngày 5 tháng 4 năm 2014.
Vì vượt sông.
Với khẩu hiệu như vậy, Bộ Tham mưu phái sĩ quan xuống từng đại đội chọn mấy con tang thi đi buộc dây thừng để chuẩn bị qua sông…à không, đó là ruột ấy chứ.
Tôi không có chút hồi hộp nào khi bị đưa đi.
[Phải thắt chặt nút!]
[Ruột phải thẳng!]
[Moi chất thải bên trong ra.]
[Bên kia, người kia, không được ăn.]
Thế là cả ngày hôm nay tôi phải chịu đựng mấy tiếng la hét như trên.
Tái bút:
Xờ nắn cả một ngày tay tôi dính đầy ruột…
Ngày 6 tháng 4 năm 2014.
Tiếp tục một ngày làm việc với đống ruột.
Tái bút:
Cuối cùng dạ dày tôi cũng bị mắc kẹt! (?)
Ngày 7 tháng 4 năm 2014.
Cuối cùng cũng làm xong đống ruột, hôm nay bắt đầu qua sông.
Nghe nói chính phủ đã cử một chiếc trực thăng đến đây để lấy dây ruột buộc sang bên kia.
…Không biết vì sao tôi cảm thấy có cái gì đó sai sai…
Sau đó chúng tôi xếp hàng leo ruột qua sông.
Trong lúc này không biết đã vang lên bao nhiêu lần: “Người phía trước/ giữa/ sau/ bên cạnh không được ăn.” “Tôi nói cậu đấy.” “Không được ĂN!” và N tiếng kêu khóc hò hét…
Tái bút:
Túm quần lại, thật may mắn vì chúng tôi đều an toàn vượt sông.
Ngày 9 tháng 4 năm 2014.
Hôm nay là ngày chúng tôi phụ trách tuần tra.
Không may lại một lần nữa gặp con người.
Nhưng lần này gặp được một cô gái rất trẻ, vừa nhìn thấy chúng tôi hai chân liền mềm nhũn ngã bò ra đất.
Lưu Quán Phi dứt khoát giơ súng muốn bắn, tôi và Thẩm Tiếu Tiếu đồng thời túm chặt anh ta kêu to.
“Cô ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ.”
“Cô ấy có thể biến thành một tang thi!”
Lưu Quán Phi sửng sốt một chút, dời họng súng khỏi ngực đối phương.
Tôi thở phào nhẹ nhõm đi đến chỗ cô gái dưới ánh mắt phức tạp của Thẩm Tiếu Tiếu (đừng hỏi tại sao tôi biết).
“Đừng đến, đừng đến, đừng đến đây…” Cô gái vừa khóc vừa lui về phía sau.
“Chỉ cần cắn một cái, cắn một cái là không sao rồi!” Tôi cố gắng làm cho biều cảm của mình dịu dàng hơn đôi chút…nhưng rõ ràng tưởng tượng và thực tế khác xa nhau rất nhiều.
“……Đừng đến, tôi nói đừng có đến đây mà….” Hiển nhiên cô ấy đang trong cơn hoảng loạn cực điểm, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
“Câm mồm! Nếu cô muốn lôi lũ tang thi ‘mất não’ đến đây thì cứ việc hét to lên.”
“Quái vật, đừng đến đây a a a a a a a a a…..!!!!”
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh không diễn tả được.
Chạy đi!
Hai từ này xuất hiện đầy trong trí não tôi.
Vì vậy tôi quay người chạy và hét lên.
May mắn, họ ngay lập tức chạy đi với tôi.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi thấy con người dùng bom phản kích.
Ngoại trừ việc mọi người bị bỏng nhẹ hoặc bỏng nặng trên lưng.
Không có tổn thất nào quá lớn.
Tái bút:
Có lẽ hiện tại đối với con người mà nói.
Biến thành tang thi…khó chấp nhận hơn cả cái chết?
Trưa ngày hôm đó, quân tiên phong bất ngờ truyền lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.
Vào thời điểm đó, tôi đang ngồi trên một tảng đã quan sát cánh tay đã mất của mình.
Trống trơn, một tí thịt cũng không còn, nom thật khó coi.
Khi tôi đang cố gắng liệt kê một hai ba giải pháp cho vấn đề này, Đổng Lục nói cho chúng tôi biết phía trước có một con sông, nhưng cây cầu đã bị phá hủy.
Nghe đến đây, tôi biết điều tồi tệ đã đến rồi.
Tên tham mưu đứng đầu nhóm tang thi là một tên điên còn nửa não. Cái cách hắn dùng não nghĩ y như cái cách tôi dùng đầu gối suy nghĩ.
“Mỗi tiểu đội nộp lên đoạn ruột dài một mét.”
Tôi đơ mặt.
Đổng Lục suy nghĩ một lát lại nói thêm một câu.
“Hạn chót là tối mai.”
Tái bút:
Bộ Tham mưu là đồ ngu! Quân đội tang thi cũng là đồ ngu luôn!
Ngày 4 tháng 4 năm 2014.
Để nộp lên đoạn ruột dài 1 mét.
Đồng thời không phải cắt dạ dày của mình.
Từ ngày hôm qua chúng tôi chia làm hai nhóm tìm để tìm con người hoặc tang thi ‘mất não’ hoặc tang thi ‘mất não’ đang ăn thừa phần ruột. (Tất nhiên loại cuối khá khó tìm.)
Tôi, Nhạc Văn và Lưu Quán Phi một tổ.
…Nghiêm túc mà nói, được phân nhóm cùng Lưu Quán Phi làm tôi an tâm hơn nhiều.
Ít nhất, ở trên đường sẽ không bị con người yếu đuối xử lí mà bị mất mặt.
Kết quả, đến thời gian tập hợp chúng tôi vẫn chưa hoàn thành mục tiêu.
Về nhóm còn lại, hiển nhiên họ không được may mắn như chùng tôi.
Sáu người chúng tôi ngồi dưới đất mắt to trừng mắt nhỏ một lúc.
“Kéo búa bao!”
Cuối cùng tôi chỉ có thể chán nản nằm trên mặt đất để Nhạc Văn mổ bụng lấy ruột.
Tái bút:
Lúc đầu, Nhạc Văn không muốn.
Nhưng khi thấy Đổng Lục tính cầm dao làm hộ, anh vẫn tự giác cầm dao mổ bụng tôi.
Ngày 5 tháng 4 năm 2014.
Vì vượt sông.
Với khẩu hiệu như vậy, Bộ Tham mưu phái sĩ quan xuống từng đại đội chọn mấy con tang thi đi buộc dây thừng để chuẩn bị qua sông…à không, đó là ruột ấy chứ.
Tôi không có chút hồi hộp nào khi bị đưa đi.
[Phải thắt chặt nút!]
[Ruột phải thẳng!]
[Moi chất thải bên trong ra.]
[Bên kia, người kia, không được ăn.]
Thế là cả ngày hôm nay tôi phải chịu đựng mấy tiếng la hét như trên.
Tái bút:
Xờ nắn cả một ngày tay tôi dính đầy ruột…
Ngày 6 tháng 4 năm 2014.
Tiếp tục một ngày làm việc với đống ruột.
Tái bút:
Cuối cùng dạ dày tôi cũng bị mắc kẹt! (?)
Ngày 7 tháng 4 năm 2014.
Cuối cùng cũng làm xong đống ruột, hôm nay bắt đầu qua sông.
Nghe nói chính phủ đã cử một chiếc trực thăng đến đây để lấy dây ruột buộc sang bên kia.
…Không biết vì sao tôi cảm thấy có cái gì đó sai sai…
Sau đó chúng tôi xếp hàng leo ruột qua sông.
Trong lúc này không biết đã vang lên bao nhiêu lần: “Người phía trước/ giữa/ sau/ bên cạnh không được ăn.” “Tôi nói cậu đấy.” “Không được ĂN!” và N tiếng kêu khóc hò hét…
Tái bút:
Túm quần lại, thật may mắn vì chúng tôi đều an toàn vượt sông.
Ngày 9 tháng 4 năm 2014.
Hôm nay là ngày chúng tôi phụ trách tuần tra.
Không may lại một lần nữa gặp con người.
Nhưng lần này gặp được một cô gái rất trẻ, vừa nhìn thấy chúng tôi hai chân liền mềm nhũn ngã bò ra đất.
Lưu Quán Phi dứt khoát giơ súng muốn bắn, tôi và Thẩm Tiếu Tiếu đồng thời túm chặt anh ta kêu to.
“Cô ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ.”
“Cô ấy có thể biến thành một tang thi!”
Lưu Quán Phi sửng sốt một chút, dời họng súng khỏi ngực đối phương.
Tôi thở phào nhẹ nhõm đi đến chỗ cô gái dưới ánh mắt phức tạp của Thẩm Tiếu Tiếu (đừng hỏi tại sao tôi biết).
“Đừng đến, đừng đến, đừng đến đây…” Cô gái vừa khóc vừa lui về phía sau.
“Chỉ cần cắn một cái, cắn một cái là không sao rồi!” Tôi cố gắng làm cho biều cảm của mình dịu dàng hơn đôi chút…nhưng rõ ràng tưởng tượng và thực tế khác xa nhau rất nhiều.
“……Đừng đến, tôi nói đừng có đến đây mà….” Hiển nhiên cô ấy đang trong cơn hoảng loạn cực điểm, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
“Câm mồm! Nếu cô muốn lôi lũ tang thi ‘mất não’ đến đây thì cứ việc hét to lên.”
“Quái vật, đừng đến đây a a a a a a a a a…..!!!!”
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh không diễn tả được.
Chạy đi!
Hai từ này xuất hiện đầy trong trí não tôi.
Vì vậy tôi quay người chạy và hét lên.
May mắn, họ ngay lập tức chạy đi với tôi.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi thấy con người dùng bom phản kích.
Ngoại trừ việc mọi người bị bỏng nhẹ hoặc bỏng nặng trên lưng.
Không có tổn thất nào quá lớn.
Tái bút:
Có lẽ hiện tại đối với con người mà nói.
Biến thành tang thi…khó chấp nhận hơn cả cái chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.