Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí
Chương 33: Một lần nữa chia xa
Sercet
09/06/2021
Thành vương phủ hiện tại đang loạn thành một đoàn. Tần Thịnh Nam đứng bên giường bệnh, nét mặt trắng bệch, căng thẳng không thôi. Các thái y không ngừng chạy ra chạy vào, trên mặt cũng căng thẳng không kém.
“Chết tiệt! Đệ ấy mà có làm sao thì trẫm cho tất cả các ngươi bồi táng theo đệ ấy!”
Tần Thịnh Nam hét lên. Các thái y sợ hãi quỳ sụp xuống.
“Xin bệ hạ bình tĩnh! Chúng thần sẽ cố gắng hết sức giữ mạng cho vương gia, nhưng vương gia bị thương rất nặng,...”
“Trẫm không muốn nghe. Các ngươi liệu mà làm!”
“Vâng, vâng.”
Tần Thịnh Nam bước ra ngoài thì bắt gặp ngay ánh mắt thất thần, xám xịt của hai huynh đệ Nhậm gia. Vừa nhìn thấy Thịnh Nam, cả hai vội quỳ sụp xuống.
Tần Thịnh Nam một bộ dạng tức giận như muốn phát hoả. Tần Thượng Nguyên ra ngoài cung bảo đón người tên A Thành vào cho hắn gặp mặt. Rốt cuộc khi trở về A Thành thì không thấy đâu, lại mang một thân thương tích đầy mình. So với lần bị thương trước đó còn nặng hơn rất nhiều. Thái y đã nói Thượng Nguyên sợ rằng không qua khỏi. Thịnh Nam nghe mà không tài nào bình tĩnh được.
Hắn nhìn xuống hai thị vệ đang quỳ sụp dưới đất. Cả hai đều đang bị thương không nhẹ nhưng lại không chịu chữa trị, một mực đứng trước giường của chủ nhân. Thịnh Nam đuổi cả hai ra sảnh, bắt đi chữa trị nhưng họ vẫn đứng ngoài sảnh, không chịu đi. Cả hai muốn đợi nghe tin chủ nhân qua cơn nguy kịch mới đi chữa trị. Thịnh Nam tuy rất giận dữ nhưng nhìn bộ dạng thương tích đầy mình lại thêm vẻ hối hận cùng cực của cả hai, hắn buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
“Nói ta nghe chị tiết đã xảy ra chuyện gì.”
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ cúi đầu, kể lại cho hoàng thượng nghe mọi chuyện không dám bỏ sót chi tiết nào.
“... Sau khi Lâm Thành bị rơi xuống vực, chủ tử vì quá đau đớn không chú ý được xung quanh liền bị tên sát thủ phía sau đâm trọng thương. Những tên khác lập tức xông vào. Bọn thuộc hạ khó khăn lắm mới đẩy lùi được bọn chúng. Nhưng chủ nhân lúc ấy như phát điên. Ngài ấy cầm kiếm lao vào giữa bọn chúng chém giết điên cuồng. Bọn thuộc hạ cản không được. Sau đó... sau đó bọn sát thủ bị giết sạch, những tên còn lại cũng cắn thuốc độc tự sát. Còn chủ tử cũng... cũng bị thương rất nặng.”
Thịnh Nam siết chặt bàn tay. Hắn biết rõ với khả năng của Thượng Nguyên làm sao có thể bị thương nặng như vậy. Rõ ràng là tận mắt nhìn thấy người yêu chết trước mặt mình khiến đệ ấy bi thương quá độ.
Tại sao ông trời lại bạc đãi đệ ấy như thế? Tuổi thơ đã không được sống như những đứa trẻ bình thường, khó khăn lắm mới yêu một người, chưa bao lâu thì lại chia cách âm dương. Thịnh Nam càng nghĩ càng căm hận bọn khốn kia cũng tự trách chính mình. Giá như hắn cho thêm người bảo vệ đệ ấy mỗi lần đệ ấy ra ngoài thì đã không xảy ra chuyện này.
“Đã cho ngươi xuống dưới vực tìm chưa?”
“Tâu bệ hạ, thần đã cho người đi tìm nhưng không thấy xác. Người của thần chỉ tìm thấy mảnh vải trên y phục của Lâm Thành vướng trên cành cây cheo leo trên vách đá.”
“Bình thường rơi từ trên vực xuống thì không thể còn sống được, nhưng lại không thấy xác. Có khi nào bị kền kền ăn mất rồi không?”
Hai người họ nhìn nhau không nói gì. Thịnh Nam cũng hiểu không nên tiếp tục hỏi chuyện này. Hắn đổi đề tài: “Vậy các ngươi có xác định được là kẻ nào làm không?”
“Tâu bệ hạ, hiện tại toàn bộ những kẻ ám sát lúc đó đều đã chết. Chúng thần nhất thời chưa tra được bọn chúng là do ai phái tới. Chúng thần cũng không dám đoán bừa.”
Thịnh Nam phất tay.
“Được rồi. Đứng lên cả đi! Các ngươi có ở đây cũng chẳng ích gì. Về trị thương đi! Sau này còn chăm sóc cho A Nguyên nữa.”
“Bệ hạ, chúng thần...”
Hai người nhìn nhau có vẻ như không muốn đi. Thịnh Nam tiến tới kéo cả hai đứng dậy.
“Các ngươi cứ về đi! Đừng tự trách mình nữa! Các ngươi cũng đã cố gắng hết sức rồi! Trẫm đã gửi thư cho Hoa Thần y, không quá một ngày hắn sẽ đến đây. Các ngươi đi trị thương rồi đón hắn đến đây cho trẫm!”
Vừa nghe đến việc mời Hoa thần y tới, hai người họ phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng rời khỏi cung. Thịnh Nam cũng quay người bước vào bên trong, tiếp tục đốc thúc các thái y.
Chiều ngày hôm sau, hai huynh đệ Nhậm gia đưa Hoa Thiên Vũ về đến cung. Thiên Vũ cho đuổi hết mọi người trong phòng ra, nhốt mình ở bên trong chữa trị cho Tần Thượng Nguyên liên tục gần một ngày một đêm mới trở ra. Cả người hắn mệt mỏi không thôi, thậm chí còn xém nữa ngã gục. Châu Văn Phương truyền nội lực giúp hắn điều tức cơ thể.
“Hiện tại Thượng Nguyên đã qua cơn nguy kịch rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ bình phục. Mới nãy hắn có tỉnh một lúc.”
“Vậy sao? Để ta vào xem thế nào.”
Thịnh Nam định vào trong thì Hoa Thiên Vũ cản lại.
“Đợi đã, hắn ngủ rồi. Không cần vào bên trong vội. Ta có chuyện muốn hỏi.”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Có phải hắn đã chứng kiến chuyện gì khủng khiếp lắm không? Lâm Thành đâu?”
“Bị rớt xuống vực thẳm, không tìm thấy xác. Đệ ấy tận mắt chứng kiến mọi việc.”
Ba người gia đình Thiên Vũ nghe xong đều bàng hoàng, không tin nổi vào tai mình.
“Thảo nào...” Hoa Thiên Vũ ôm đầu. Hắn đã đoán là có chuyện rất khủng khiếp đã xảy ra với Lâm Thành nhưng không ngờ lại đến mức này.
Cách nói của Hoa Thiên Vũ khiến Thịnh Nam càm thấy có chuyện chẳng lành.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thượng Nguyên có lẽ là bi thương quá độ dẫn tới kích thích đến thần kinh. Tất cả những ký ức liên quan đến Lâm Thành... hắn đều quên hết rồi. Hắn bây giờ thậm chí còn không nhớ nổi Lâm Thành là ai.”
“... Cái gì?”
***
Tiếng kêu “tít tít” vừa lạ vừa quen thuộc làm Lâm Thành bừng tỉnh. Hắn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng mà từ ga giường cho đến rèm cửa, cả bức tường xung quanh đều thuần một màu trắng. Trên đỉnh đầu chiếc máy đo nhịp tim đang kêu “tít tít” từng tiếng đều đều. Lâm Thành kinh ngạc nhận ra nơi này chính là bệnh viện. Làm sao hắn lại xuyên việt trở về hiện đại rồi?
“Anh hai!”
Một giọng nói quen thuộc mà rất lâu rồi hắn chưa được nghe khiến tâm hắn không khỏi chấn động. Viên Viên xuất hiện xuất hiện trước mặt hắn nhào tới ôm lấy hắn, oà khóc như một đứa trẻ.
“Anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Em cứ tưởng anh bỏ em mà đi rồi chứ.”
Lâm Thành muốn xoa đầu em gái nhưng tay không cử động được. Hắn cũng không kìm được xúc động, hai mắt rưng rưng.
“Anh đã ngủ rất lâu sao?”
“Vâng. Anh đã hôn mê gần ba tháng rồi. Bác sĩ đã làm mọi cách mà anh vẫn không tỉnh. Họ còn nói... còn nói nếu anh cứ tiếp tục hôn mê thế này sợ rằng sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.”
Lâm Thành ngẩn người. Ba tháng, là bằng với thời gian hắn ở trong thế giới trong tiểu thuyết.
“Anh ở đây đợi em. Em đi gọi bác sĩ.” Viên Viên nói xong liền chạy vội ra ngoài.
Lâm Thành thần người nhìn trần nhà. Hắn đã từng mơ đến ngày được quay lại thế giới của mình, được gặp lại em gái, nhưng khi được trở về rồi, hắn lại không thấy vui nổi, cổ họng còn nghẹn đắng.
Từ lâu hắn đã không xem thế giới đó chỉ là thế giới trong cuốn tiểu thuyết, đã không xem những nhân vật bên trong đó đều là những nhân vật do người tạo ra. Hắn đã sống ở đấy, đã yêu, thậm chí đã từng nghĩ nếu lỡ như không thể quay về thì sống cả đời ở nơi đó cũng không tệ. Nhưng mà...
Hắn đã quay về khi còn chưa kịp nói lời nào với Tần Thượng Nguyên. Hắn nhớ trước khi xuyên về hắn bị rơi xuống vực. Hắn nhìn thấy Thượng Nguyên lao về phía mình nhưng hắn không thể với được tới tay y. Hắn thấy có tên sát thủ đứng phía sau Thượng Nguyên chuẩn bị ra tay với y nhưng lại không kịp cảnh báo cho y biết đã bị kéo xuống phía dưới rồi sau đó không biết gì nữa. Khi tỉnh lại hắn đã xuyên về nơi này.
“Anh, bác sĩ đến rồi.”
Viên Viên đột ngột mở cửa, Lâm Thành hoàn hồn, nhanh chóng khôi phục trạng thái. Bác sĩ tới khám hết một lượt cho Lâm Thành rồi nói:
“Cơ thể hiện tại không có vấn đề gì đáng ngại nhưng cô vẫn nên để anh cô ở lại đây theo dõi thêm vài ngày. Anh ấy hôn mê quá lâu nên cơ thể sẽ hơi khó cử động, cô chịu khó giúp cậu ấy. Dù sao cậu ấy có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích rồi.”
“Vâng. Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.”
Lâm Thành thử cử động tay lại nhưng không có sức. Cả cơ thể lúc này đều cứng đờ. Hiện chỉ mỗi cổ của hắn là cử động dễ dàng.
“Anh, để em gọi điện cho A Dương mua ít cháo cho anh nhé.”
Lâm Thành vẫn còn nhớ bạn trai của Viên Viên tên Dương. Trước khi hắn bị tai nạn hôn mê hai đứa nó đã cãi nhau một trận rồi tạm thời chia tay một thời gian. Vậy mà hiện giờ tình cảm lại tốt như thế, hắn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
“Ừ. Sao cũng được. Trước tiên anh muốn mượn tiểu thuyết của em xem một chút.”
Viên Viên kinh ngạc. Anh trai mới tỉnh lại đã muốn xem tiểu thuyết của cô, lúc bình thường anh còn chẳng chủ động hỏi tới. Nhưng nếu anh ấy quan tâm đến việc viết lách của cô dĩ nhiên cô rất vui.
“Anh muốn xem tác phẩm nào, em mở web cho anh xem.”
“Chính là tiểu thuyết đầu tay của em, “Bạch Nguyệt Quang của vương gia” ấy.”
Ánh mắt Viên Viên chợt sáng lên lấp lánh.
“Tiểu thuyết đó ạ? Anh hai, anh không ngờ đâu, cuốn tiểu thuyết đó của em bây giờ nổi tiếng lắm. Đã được nhà xuất bản mua bản quyền in thành sách rồi. Đợt vừa rồi xuất bản bán được số lượng khá tốt. Tiền điều trị cho anh nằm viện là nhờ vào việc bán sách của em đó.”
Lâm Thành ngạc nhiên. Bản thân hắn khi đọc cũng cảm thấy truyện không mấy hấp dẫn, thế nào mà lại thu hút người khác như vậy? Không lẽ khả năng cảm thụ văn học của hắn kém đến vậy sao?
“Cho anh mượn xem thử.”
“À, em sẽ nói A Dương mang đến cho anh. Nhưng anh xem rồi thì không được mắng em đâu đấy.”
“Hả?” Lâm Thành bật cười. Em gái hắn viết truyện, hắn liên quan gì mà mắng chứ, “Sao anh lại phải mắng em?”
Viên Viên do dự một hồi rồi trả lời: “Là vì... em dùng tên của anh để viết truyện.”
T/g: A Thành, con đừng trách ma ma. Ai bảo tướng công của con bá quá ma ma phải tạo vài mảnh thủy tinh cho nó thêm phần tình sắc.
“Chết tiệt! Đệ ấy mà có làm sao thì trẫm cho tất cả các ngươi bồi táng theo đệ ấy!”
Tần Thịnh Nam hét lên. Các thái y sợ hãi quỳ sụp xuống.
“Xin bệ hạ bình tĩnh! Chúng thần sẽ cố gắng hết sức giữ mạng cho vương gia, nhưng vương gia bị thương rất nặng,...”
“Trẫm không muốn nghe. Các ngươi liệu mà làm!”
“Vâng, vâng.”
Tần Thịnh Nam bước ra ngoài thì bắt gặp ngay ánh mắt thất thần, xám xịt của hai huynh đệ Nhậm gia. Vừa nhìn thấy Thịnh Nam, cả hai vội quỳ sụp xuống.
Tần Thịnh Nam một bộ dạng tức giận như muốn phát hoả. Tần Thượng Nguyên ra ngoài cung bảo đón người tên A Thành vào cho hắn gặp mặt. Rốt cuộc khi trở về A Thành thì không thấy đâu, lại mang một thân thương tích đầy mình. So với lần bị thương trước đó còn nặng hơn rất nhiều. Thái y đã nói Thượng Nguyên sợ rằng không qua khỏi. Thịnh Nam nghe mà không tài nào bình tĩnh được.
Hắn nhìn xuống hai thị vệ đang quỳ sụp dưới đất. Cả hai đều đang bị thương không nhẹ nhưng lại không chịu chữa trị, một mực đứng trước giường của chủ nhân. Thịnh Nam đuổi cả hai ra sảnh, bắt đi chữa trị nhưng họ vẫn đứng ngoài sảnh, không chịu đi. Cả hai muốn đợi nghe tin chủ nhân qua cơn nguy kịch mới đi chữa trị. Thịnh Nam tuy rất giận dữ nhưng nhìn bộ dạng thương tích đầy mình lại thêm vẻ hối hận cùng cực của cả hai, hắn buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
“Nói ta nghe chị tiết đã xảy ra chuyện gì.”
Nhậm Huyền và Nhậm Vũ cúi đầu, kể lại cho hoàng thượng nghe mọi chuyện không dám bỏ sót chi tiết nào.
“... Sau khi Lâm Thành bị rơi xuống vực, chủ tử vì quá đau đớn không chú ý được xung quanh liền bị tên sát thủ phía sau đâm trọng thương. Những tên khác lập tức xông vào. Bọn thuộc hạ khó khăn lắm mới đẩy lùi được bọn chúng. Nhưng chủ nhân lúc ấy như phát điên. Ngài ấy cầm kiếm lao vào giữa bọn chúng chém giết điên cuồng. Bọn thuộc hạ cản không được. Sau đó... sau đó bọn sát thủ bị giết sạch, những tên còn lại cũng cắn thuốc độc tự sát. Còn chủ tử cũng... cũng bị thương rất nặng.”
Thịnh Nam siết chặt bàn tay. Hắn biết rõ với khả năng của Thượng Nguyên làm sao có thể bị thương nặng như vậy. Rõ ràng là tận mắt nhìn thấy người yêu chết trước mặt mình khiến đệ ấy bi thương quá độ.
Tại sao ông trời lại bạc đãi đệ ấy như thế? Tuổi thơ đã không được sống như những đứa trẻ bình thường, khó khăn lắm mới yêu một người, chưa bao lâu thì lại chia cách âm dương. Thịnh Nam càng nghĩ càng căm hận bọn khốn kia cũng tự trách chính mình. Giá như hắn cho thêm người bảo vệ đệ ấy mỗi lần đệ ấy ra ngoài thì đã không xảy ra chuyện này.
“Đã cho ngươi xuống dưới vực tìm chưa?”
“Tâu bệ hạ, thần đã cho người đi tìm nhưng không thấy xác. Người của thần chỉ tìm thấy mảnh vải trên y phục của Lâm Thành vướng trên cành cây cheo leo trên vách đá.”
“Bình thường rơi từ trên vực xuống thì không thể còn sống được, nhưng lại không thấy xác. Có khi nào bị kền kền ăn mất rồi không?”
Hai người họ nhìn nhau không nói gì. Thịnh Nam cũng hiểu không nên tiếp tục hỏi chuyện này. Hắn đổi đề tài: “Vậy các ngươi có xác định được là kẻ nào làm không?”
“Tâu bệ hạ, hiện tại toàn bộ những kẻ ám sát lúc đó đều đã chết. Chúng thần nhất thời chưa tra được bọn chúng là do ai phái tới. Chúng thần cũng không dám đoán bừa.”
Thịnh Nam phất tay.
“Được rồi. Đứng lên cả đi! Các ngươi có ở đây cũng chẳng ích gì. Về trị thương đi! Sau này còn chăm sóc cho A Nguyên nữa.”
“Bệ hạ, chúng thần...”
Hai người nhìn nhau có vẻ như không muốn đi. Thịnh Nam tiến tới kéo cả hai đứng dậy.
“Các ngươi cứ về đi! Đừng tự trách mình nữa! Các ngươi cũng đã cố gắng hết sức rồi! Trẫm đã gửi thư cho Hoa Thần y, không quá một ngày hắn sẽ đến đây. Các ngươi đi trị thương rồi đón hắn đến đây cho trẫm!”
Vừa nghe đến việc mời Hoa thần y tới, hai người họ phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng rời khỏi cung. Thịnh Nam cũng quay người bước vào bên trong, tiếp tục đốc thúc các thái y.
Chiều ngày hôm sau, hai huynh đệ Nhậm gia đưa Hoa Thiên Vũ về đến cung. Thiên Vũ cho đuổi hết mọi người trong phòng ra, nhốt mình ở bên trong chữa trị cho Tần Thượng Nguyên liên tục gần một ngày một đêm mới trở ra. Cả người hắn mệt mỏi không thôi, thậm chí còn xém nữa ngã gục. Châu Văn Phương truyền nội lực giúp hắn điều tức cơ thể.
“Hiện tại Thượng Nguyên đã qua cơn nguy kịch rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ bình phục. Mới nãy hắn có tỉnh một lúc.”
“Vậy sao? Để ta vào xem thế nào.”
Thịnh Nam định vào trong thì Hoa Thiên Vũ cản lại.
“Đợi đã, hắn ngủ rồi. Không cần vào bên trong vội. Ta có chuyện muốn hỏi.”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Có phải hắn đã chứng kiến chuyện gì khủng khiếp lắm không? Lâm Thành đâu?”
“Bị rớt xuống vực thẳm, không tìm thấy xác. Đệ ấy tận mắt chứng kiến mọi việc.”
Ba người gia đình Thiên Vũ nghe xong đều bàng hoàng, không tin nổi vào tai mình.
“Thảo nào...” Hoa Thiên Vũ ôm đầu. Hắn đã đoán là có chuyện rất khủng khiếp đã xảy ra với Lâm Thành nhưng không ngờ lại đến mức này.
Cách nói của Hoa Thiên Vũ khiến Thịnh Nam càm thấy có chuyện chẳng lành.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thượng Nguyên có lẽ là bi thương quá độ dẫn tới kích thích đến thần kinh. Tất cả những ký ức liên quan đến Lâm Thành... hắn đều quên hết rồi. Hắn bây giờ thậm chí còn không nhớ nổi Lâm Thành là ai.”
“... Cái gì?”
***
Tiếng kêu “tít tít” vừa lạ vừa quen thuộc làm Lâm Thành bừng tỉnh. Hắn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng mà từ ga giường cho đến rèm cửa, cả bức tường xung quanh đều thuần một màu trắng. Trên đỉnh đầu chiếc máy đo nhịp tim đang kêu “tít tít” từng tiếng đều đều. Lâm Thành kinh ngạc nhận ra nơi này chính là bệnh viện. Làm sao hắn lại xuyên việt trở về hiện đại rồi?
“Anh hai!”
Một giọng nói quen thuộc mà rất lâu rồi hắn chưa được nghe khiến tâm hắn không khỏi chấn động. Viên Viên xuất hiện xuất hiện trước mặt hắn nhào tới ôm lấy hắn, oà khóc như một đứa trẻ.
“Anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Em cứ tưởng anh bỏ em mà đi rồi chứ.”
Lâm Thành muốn xoa đầu em gái nhưng tay không cử động được. Hắn cũng không kìm được xúc động, hai mắt rưng rưng.
“Anh đã ngủ rất lâu sao?”
“Vâng. Anh đã hôn mê gần ba tháng rồi. Bác sĩ đã làm mọi cách mà anh vẫn không tỉnh. Họ còn nói... còn nói nếu anh cứ tiếp tục hôn mê thế này sợ rằng sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.”
Lâm Thành ngẩn người. Ba tháng, là bằng với thời gian hắn ở trong thế giới trong tiểu thuyết.
“Anh ở đây đợi em. Em đi gọi bác sĩ.” Viên Viên nói xong liền chạy vội ra ngoài.
Lâm Thành thần người nhìn trần nhà. Hắn đã từng mơ đến ngày được quay lại thế giới của mình, được gặp lại em gái, nhưng khi được trở về rồi, hắn lại không thấy vui nổi, cổ họng còn nghẹn đắng.
Từ lâu hắn đã không xem thế giới đó chỉ là thế giới trong cuốn tiểu thuyết, đã không xem những nhân vật bên trong đó đều là những nhân vật do người tạo ra. Hắn đã sống ở đấy, đã yêu, thậm chí đã từng nghĩ nếu lỡ như không thể quay về thì sống cả đời ở nơi đó cũng không tệ. Nhưng mà...
Hắn đã quay về khi còn chưa kịp nói lời nào với Tần Thượng Nguyên. Hắn nhớ trước khi xuyên về hắn bị rơi xuống vực. Hắn nhìn thấy Thượng Nguyên lao về phía mình nhưng hắn không thể với được tới tay y. Hắn thấy có tên sát thủ đứng phía sau Thượng Nguyên chuẩn bị ra tay với y nhưng lại không kịp cảnh báo cho y biết đã bị kéo xuống phía dưới rồi sau đó không biết gì nữa. Khi tỉnh lại hắn đã xuyên về nơi này.
“Anh, bác sĩ đến rồi.”
Viên Viên đột ngột mở cửa, Lâm Thành hoàn hồn, nhanh chóng khôi phục trạng thái. Bác sĩ tới khám hết một lượt cho Lâm Thành rồi nói:
“Cơ thể hiện tại không có vấn đề gì đáng ngại nhưng cô vẫn nên để anh cô ở lại đây theo dõi thêm vài ngày. Anh ấy hôn mê quá lâu nên cơ thể sẽ hơi khó cử động, cô chịu khó giúp cậu ấy. Dù sao cậu ấy có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích rồi.”
“Vâng. Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.”
Lâm Thành thử cử động tay lại nhưng không có sức. Cả cơ thể lúc này đều cứng đờ. Hiện chỉ mỗi cổ của hắn là cử động dễ dàng.
“Anh, để em gọi điện cho A Dương mua ít cháo cho anh nhé.”
Lâm Thành vẫn còn nhớ bạn trai của Viên Viên tên Dương. Trước khi hắn bị tai nạn hôn mê hai đứa nó đã cãi nhau một trận rồi tạm thời chia tay một thời gian. Vậy mà hiện giờ tình cảm lại tốt như thế, hắn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
“Ừ. Sao cũng được. Trước tiên anh muốn mượn tiểu thuyết của em xem một chút.”
Viên Viên kinh ngạc. Anh trai mới tỉnh lại đã muốn xem tiểu thuyết của cô, lúc bình thường anh còn chẳng chủ động hỏi tới. Nhưng nếu anh ấy quan tâm đến việc viết lách của cô dĩ nhiên cô rất vui.
“Anh muốn xem tác phẩm nào, em mở web cho anh xem.”
“Chính là tiểu thuyết đầu tay của em, “Bạch Nguyệt Quang của vương gia” ấy.”
Ánh mắt Viên Viên chợt sáng lên lấp lánh.
“Tiểu thuyết đó ạ? Anh hai, anh không ngờ đâu, cuốn tiểu thuyết đó của em bây giờ nổi tiếng lắm. Đã được nhà xuất bản mua bản quyền in thành sách rồi. Đợt vừa rồi xuất bản bán được số lượng khá tốt. Tiền điều trị cho anh nằm viện là nhờ vào việc bán sách của em đó.”
Lâm Thành ngạc nhiên. Bản thân hắn khi đọc cũng cảm thấy truyện không mấy hấp dẫn, thế nào mà lại thu hút người khác như vậy? Không lẽ khả năng cảm thụ văn học của hắn kém đến vậy sao?
“Cho anh mượn xem thử.”
“À, em sẽ nói A Dương mang đến cho anh. Nhưng anh xem rồi thì không được mắng em đâu đấy.”
“Hả?” Lâm Thành bật cười. Em gái hắn viết truyện, hắn liên quan gì mà mắng chứ, “Sao anh lại phải mắng em?”
Viên Viên do dự một hồi rồi trả lời: “Là vì... em dùng tên của anh để viết truyện.”
T/g: A Thành, con đừng trách ma ma. Ai bảo tướng công của con bá quá ma ma phải tạo vài mảnh thủy tinh cho nó thêm phần tình sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.