Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Chương 56
Sơn Trung Thụ Môi
22/02/2024
Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
Vào mùa mưa hằng năm, ông trời tất nhiên sẽ không chỉ đổ mưa một ngày.
Mấy ngày sau đó, mưa to kèm tiếng sấm vang ầm khắp nơi, bầu trời sáng sủa cũng bị mây đen che khuất, mặt đất u ám, tối tăm tựa như đêm tối, các nơi trong hành cung đều đốt đèn, mãi tới khi qua giờ ngọ, mây đen tản ra, ánh mặt trời chiếu xuống.
Ban ngày còn đỡ một chút, mặt mũi Lâm Khước chỉ khó ở, ngoài việc khiến các vị đại thần tranh chấp tới nảy lửa cũng phải ỉu xìu khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của y ra, thì quá trình thảo luận cũng trở nên thuận lợi không ít.
Tới nửa đêm, mưa to lại lần nữa xuất hiện, Lâm Khước bị tiếng mưa đánh thức, vẻ mặt y chỉ hờ hững, làm người khác không dám tới gần.
Trong đầu y không ngừng hiện lên cảnh tượng mười năm trước, có hình ảnh Lâm gia không một bóng người, có hình ảnh nước mưa tầm tã cũng không thể rửa sạch máu tươi dưới nền đá, còn có hình ảnh nước mưa bao phủ cung điện, cánh cửa uy nghiêm đóng chặt.
Bên tai y là tiếng vọng the thé khi Trịnh Đức Tường đang đọc khẩu dụ của tiên đế, quở trách y bất kính tôn trưởng, trong lúc đó còn xen lẫn cả tiếng nghẹn ngào của Cố Trì khi còn nhỏ, đang hỏi y rằng có phải ông ngoại sẽ giết luôn cả hắn hay không.
Ngay cả trong miệng y cũng bắt đầu hồi tưởng mùi vị của chén thuốc độc kia, dường như y lại uống nó thêm lần nữa, làm ngũ tạng lục phủ đều đau nhói theo.
Nhưng y không muốn chết, y không thể chết được, y làm sao có thể chết được chứ.
Đầu óc Lâm Khước không yên, không cách nào nhắm mắt được, mà cũng không muốn nhắm mắt lại.
Dường như chỉ cần y nhắm mắt lại, chén thuốc độc mười năm trước sẽ lập tức độc chết y, để lại mẫu thân, đệ đệ, cùng với Tê Ngô khi đó chưa rõ sống chết và Yến An đã mất đi người thân.
Nếu y chết thì bọn họ phải làm sao đây?
Còn… còn cả… Vi Hi.
Lâm Khước nhìn Lý Mộ đang mơ ngủ, đột nhiên cảm thấy cực kỳ bực bội khi dục vọng của mình không được thỏa mãn.
Nếu như không vì dục vọng trong lòng, hiện giờ y đã có thể gọi Lý Mộ dậy, ôm Lý Mộ, bắt nàng ngồi cạnh mình, chứ không phải giống như bây giờ, ngay cả gọi nàng dậy cũng không dám.
Không… thật ra như thế cũng tốt, nàng vốn dĩ đã khó ngủ, cần gì phải phiền nàng thêm, cứ để nàng ngủ tiếp, đừng nên làm phiền nàng.
Lâm Khước trợn tròn hai mắt, cố gắng nhớ tới tối đêm có nàng làm bạn bên cạnh.
Đột nhiên một tia chớp lóe lên, chiếu sáng phòng ngủ trong chớp mắt, kéo theo phía sau là một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Lâm Khước rõ ràng đã nói với Lý Mộ rằng mình sẽ sợ hãi, lúc này y lại không tỏ ra sợ sệt chút nào, chỉ bình tĩnh nằm im trên giường.
Ngược lại là Lý Mộ đáng ra không sợ trời mưa sấm sét nằm bên cạnh đã bị tiếng sét dọa tỉnh, hai mắt của nàng không hề mở, chỉ nghiêng người dựa gần Lâm Khước.
Lâm Khước hơi bất ngờ, vươn tay ôm lấy nàng, sau đó đôi tai y đã được Lý Mộ dùng tay bọc lấy.
Lý Mộ không hề mở mắt, chỉ lẩm bẩm một tiếng “đừng sợ”, chỉnh lại tư thế cho thoải mái một chút, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Khước kinh ngạc một lúc lâu, hình ảnh ám ảnh không ngừng lóe lên trong đầu đã bị cái ôm ấm áp thay thế, trong miệng y cũng không còn vị thuốc, bên tai chỉ còn tiếng mưa rào và hơi thở nhẹ nhàng của Lý Mộ.
Hóa ra hơi lạnh vào đêm mưa lại thoải mái như vậy, rất thích hợp chui vào ổ chăn, ôm chặt người mình yêu, ngủ một giấc thật ngon.
Lâm Khước chậm rãi siết chặt đôi tay, từ từ nhắm hai mắt trong cái ôm ấm áp của Lý Mộ.
Ngày hôm sau, Lâm Khước tỉnh lại nhưng không định mở mắt, đợi Lý Mộ tỉnh dậy sớm hơn y lặng lẽ chui ra khỏi lòng mình, tới khi cơ thể hai người tách ra, Lý Mộ ngồi dậy, y mới giả vờ tỉnh, vươn tay bắt lấy ống tay áo của Lý Mộ, hỏi nàng: “Sao lại dậy sớm thế?”
Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, Lý Mộ không nắm được thời gian, nói: “Hẳn là không còn sớm nữa.”
Nàng hỏi tiếp: “Tối hôm qua hình như trời lại mưa, chàng có ngủ được không?”
Lâm Khước lười biếng mỉm cười: “Trời mưa hả? Ta không nghe thấy.”
Lý Mộ khó khăn dời tầm mắt khỏi mặt Lâm Khước, giả vờ bình tĩnh gật đầu, không nghe được là tốt, là tốt rồi.
Đáng ghét, một người bình thường tao nhã lịch sự, sao lại có một mặt quyến rũ như vậy chứ!
Lý Mộ âm thầm điều chỉnh nhịp tim, ngồi dậy rửa mặt thay y phục.
Trời âm u nên ánh sáng cũng không tốt, cho dù đã thắp không ít đèn nhưng Lý Mộ vẫn sợ thị lực bị ảnh hưởng, cho nên nàng không đọc sách, chỉ luyện chữ một canh giờ, sau đó bắt đầu làm bài vận động cơ bản, luyện hai lần bát đoạn cẩm.
Sau khi luyện xong nàng cũng không thấy mệt, điều này khiến nàng cảm thấy rất tự hào.
Môn cưỡi ngựa bắn cung tạm thời phải ngừng, mặc dù Lâm Khước bảo đảm lúc nàng tập luyện ở khu săn bắn sẽ không gặp mặt những người khác, nhưng cảm giác bao trọn sân vẫn khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, nàng không thích phô trương, cho nên quyết định trở về vương phủ rồi luyện tiếp.
Tin tức từ Cáp Xá vẫn được đưa tới chỗ nàng đều đặn, chỉ là khoảng cách khá xa nên tin tức cũng chậm hơn, may mà việc Lý Mộ xem tin tức từ Cáp Xá cũng giống như nàng lướt Weibo trước khi xuyên không, có trễ cũng không sao cả.
Đợi ánh mặt trời trở nên sáng sủa hơn một ít, Lý Mộ mới lấy nước mơ chua từ thùng ướp lạnh, bắt đầu lật xem tin tức từ Cáp Xá.
Nội dung bên trong có thôn trang của vị quan viên nào đó bốc cháy, may mắn là ban ngày nên không ai bị thương; đứa con bất hiếu của Đại Lý Tự Khanh chơi trò “bắt cướp” rồi nổi lên xung đột với người khác, cầm bình hoa đánh chết người; Vệ chỉ huy An Châu bị phát hiện tham ô quân lương, đã tố cáo lên trên…
Tin tức còn nhắc tới chuyện năm ngoái kinh thành lưu hành tiệc khoai tây, năm nay lại xuất hiện món ăn mới, cũng chính là bắp, khoai lang đỏ và cà chua được đưa tới chỗ Lý Mộ lần trước.
Lý Mộ có thể hiểu được điều này, dù sao cà chua chua ngọt, rất thích hợp ăn vào mùa hè nóng bức.
Món ăn cà chua xào trứng kinh điển vẫn luôn là khách quen trên bàn cơm của nàng và Lâm Khước, mặc dù nàng không thích ăn cà chua chín lắm, chỉ thích ăn cà chua chấm đường và phần trứng dính nước cà chua, nàng thực sự cực kỳ mê món trứng xào, lúc nào cũng bảo phòng bếp làm, may mà sau đó nàng phát hiện Lâm Khước cũng thích ăn cà chua chín, thế là nàng không cần phải lãng phí, quyết định nấu cùng với cà chua.
Lý Mộ chậm rãi xem tiếp tin tức từ Cáp Xá, hết cuộn này tới cuộn khác.
Lần này là tin tức trong cung, Lý Mộ không quan tâm hoàng hậu bị cấm túc cùng với các phi tần không tới hành cung, ánh mắt nhanh chóng lướt qua một mặt giấy, cuối cùng tìm được từ ngữ quan trọng nhất – Khang tần Lư thị – mẫu thân ruột của thất hoàng tử.
Từ tháng chín năm ngoái, Lâm Yến An đã trở thành thư đồng của thất hoàng tử, ban đầu nàng còn chưa kịp nhớ tới vị thất hoàng tử này là ai, mãi cho tới lần trước, Lâm Tê Ngô và Lý Vân Khê tới chỗ nàng làm bài tập, trong lúc nói chuyện phiếm đã nhắc tới việc dạo này Lâm Yến An và các hoàng tử thường xuyên tới khu săn bắn, một lần tình cờ gặp gỡ, Lý Vân Khê phát hiện vị hoàng tử bên cạnh Lâm Yến An là người quen của mình, khi các nàng vào cung tham gia tiệc ngắm hoa với hoàng hậu đã từng gặp được người này.
“Ngươi đang nói tới thất hoàng tử Cố Vũ Văn hả?” Lâm Tê Ngô hỏi Lý Vân Khê, Lý Vân Khê còn chưa kịp trả lời thì Lý Mộ đã bị nước miếng của mình làm sặc.
Ai cơ? Cố Vũ Văn? Nam chính của “Túy Thanh Loan” hả?
Lý Vân Khê đã gặp hắn?
Sức mạnh của cốt truyện lớn vậy sao?
Cũng khó trách Lý Mộ không nhớ được tên của nam chính, các vai phụ còn có khả năng sử dụng thứ tự để đơn giản hóa cách xưng hô, giúp người đọc dễ nhớ, nhưng là vai chính, tác giả tất nhiên phải dùng tên thật.
Nếu không nhờ Lý Mộ xuyên thành người Lý gia, nàng còn không biết được thứ tự ở nhà của Lý Vân Khê.
Trong sách, nam chính đã ngụy trang bản thân thành một kẻ vô dụng có tính tình nhát gan yếu đuối, cho nên trưởng công chúa Chiêu Minh mới chọn hắn làm con rối tiếp theo ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Trên thực tế, ban đầu nam chính cũng không biết giả vờ, ít nhất là trước khi vị mẫu thân Khang tần Lưu thị của mình qua đời, hắn được mẫu thân bảo vệ từ nhỏ, chỉ tiếc Khang tần không được sủng ái, có thể trở thành một trong chín tần là vì bà có thể sinh được một hoàng tử, hơn nữa hoàng đế còn không thích đứa con này, cho nên người trong cung mới bắt đầu dẫm cao nâng thấp, khiến Khang tần chết bệnh, từ đây nam chính mới bắt đầu trở nên ác độc, vì sống sót mà ngụy trang và mưu tính.
Trong thời gian đó, bên cạnh hắn chỉ có một mình nữ chính Lý Vân Khê bị biến thành nô, còn tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ Lý Doanh của mình bị đánh chết.
Hai người cùng nhau đi qua khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời, cũng cùng nhau bước lên ngôi vị cao nhất trong tương lai.
Trước đây Lý Mộ không quá để ý tới nam chính, chủ yếu là vì hắn ở trong cung, nàng có tài đức gì mà quản lý được hắn, mãi tới khi nàng phát hiện Lâm Yến An là thư đồng của hắn, Lý Mộ mới kinh ngạc nhận ra cho dù nàng không để ý thì vận mệnh của nam chính Cố Vũ Văn vẫn thay đổi vì nàng.
Trong sách, Lâm Yến An không phải thư đồng của nam chính.
Điều này không hề kỳ lạ, bởi vì Lâm Yến An trở về kinh thành là để tham gia lễ thành thân giữa nàng với Lâm Khước, sau khi quay về thì bị Lâm Khước bắt tiến cung làm thư đồng.
Trong sách, Lâm Khước không hề thành thân, Lâm Yến An vẫn ở lại Dương Châu, cho nên tất nhiên sẽ không thể trở thành thư đồng của hoàng tử được.
Mặc dù nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng sự thật chính là: Thất hoàng tử Cố Vũ Văn có thư đồng là con nuôi của Yến vương, cho dù hai mẫu tử không được hoàng đế sủng ái thì người trong cung cũng không dám bắt nạt họ.
Lý Mộ xem xong tin tức có quan hệ tới Khang tần, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Không bệnh không tật, cuộc sống còn tốt hơn trong sách, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù bà sẽ chết bệnh giống trong sách, cũng sẽ không xuất hiện tình cảnh bị cung nhân lạnh nhạt.
Rất tốt.
Lý Mộ khép cuộn giấy thứ hai lại, cầm cuộn thứ ba lên.
Lần này nàng mới xem trang đầu tiên đã dừng tay lại, lật cuộn giấy lại để xem tiêu đề bên ngoài, quả nhiên trên đó viết tên của Lý Chỉ.
Sau ngày Lý Chỉ cứu Cố Trì, Lâm Khước đã sai người tới am Minh Nguyệt để âm thầm bảo vệ nàng, tránh cho Nghĩa An giáo biết việc Lý Chỉ cứu Cố Trì, chạy tới trả thù Lý Chỉ.
Thế nên Cáp Xá có tin tức về Lý Chỉ cũng không có gì lạ.
Điều kỳ lạ là Lý Chỉ thanh tu trong am ni cô, tại sao lại khiến Cáp Xá cố tình đưa một phần tin tức tới đây?
Chẳng lẽ nàng gặp phải nguy hiểm gì đó?
Lý Mộ vội vàng lật cuộn giấy ra, sau khi xem xong thì im lặng cuộn lại, cảm giác bản thân không khác nào một con chó nằm ven đường, bị đôi tình nhân đi ngang qua đạp một phát.
Tại sao chuyện mối quan hệ giữa Cố Trì và Lý Chỉ càng ngày càng mờ ám cũng được viết vào trong này?
Không thể cho người ta chút riêng tư hả?
Lý Mộ thật sự không muốn biết tại sao Cố Trì lại xuất hiện ngay lúc Lý Chỉ đang giặt đồ ở bờ sông, còn giúp nàng vớt đồ bị trôi về, cũng không muốn biết Lý Chỉ học cách phân biệt thảo dược để may một cái túi thơm tặng cho Cố Trì.
Càng không cần biết chuyện sau khi Cố Trì thấy Lâm Tê Ngô tới phủ trưởng công chúa khoe khoang về vòng hoa Lý Mộ làm cho nàng, Cố Trì đã hái một đống hoa đưa tới cho Lý Chỉ, bởi vì hái hoa mà hắn còn bị sâu róm chui vào tay áo, cắn lên da, rồi được Lý Chỉ tự mình mở lớp bảo vệ tay, thoa thuốc.
Trong tin còn nói lần đó hai người này xém chút bị người khác bắt gặp, Lý Chỉ luống cuống, không ngờ lại đẩy Cố Trì và đám hoa cỏ kia vào tủ đồ của mình, nếu như bị phát hiện, nàng có nói hắn không phải tình lang chắc chắn không ai tin nổi.
Nhưng mà…
Lý Mộ chịu đựng bạo kích lần hai, nhớ lại nội dung trong sách.
Bắt đầu từ năm sau, cả hai sẽ liên tục tiếp xúc với nhau, ban đầu Cố Trì chỉ đơn thuần tới nói lời cảm ơn, về sau phát hiện có kẻ xấu để ý tới sắc đẹp của Lý Chỉ, theo dõi nàng, hắn đã ra tay xử lý phiền phức giúp nàng, sau đó bắt đầu thường xuyên bảo vệ, hai người từ xa lạ trở nên quen thuộc, rồi biến thành không khí mờ ám mỗi khi ở cạnh nhau.
Quan hệ giữa bọn họ không hề giống như trong sách đã viết rằng đối xử với nhau lạnh nhạt và xa cách, không khí tràn ngập u sầu.
Bởi vì Lý gia không xảy ra chuyện, Lý Chỉ cũng không phải chịu nổi đau tan cửa nát nhà, Cố Trì cũng không phải đau lòng khi huynh trưởng mất đi, không gặp tình huống người thương lại có thù oán không đội trời chung với mình, bởi vì hoàn cảnh của bọn họ khác trong sách, cho nên bọn họ ở cạnh nhau cũng thoải mái hơn, còn ma sát ra đốm lửa.
Lý Mộ thở dài, thầm nghĩ chỗ đó là am ni cô, hai người kia nhất định phải kiềm chế một chút.
“Đang xem gì đó?” Lâm Khước từ bên ngoài đi vào.
Lý Mộ giống như học sinh trung học bị thầy chủ nhiệm phát hiện đang đọc lén tiểu thuyết, chột dạ nhét cuộn giấy về Lý Chỉ vào trong đống tin tức khác.
Lâm Khước nhướng mày, ánh mắt lướt qua tiêu đề của các cuộn giấy trên bàn, lập tức đoán được: “Chuyện của nhị tỷ và A Trì đúng không?”
Lý Mộ: “…Chàng biết hả?”
Lâm Khước: “Đã nghe qua.”
Y còn cố ý nhắc nhở Cố Trì, kết quả là Cáp Xá vẫn đặc biệt đưa tới một cuộn giấy, xem ra lời nhắc nhở của y là vô dụng rồi.
Lý Mộ ngồi thẳng dậy: “Lâm Khước.”
Lâm Khước cũng phối hợp với nàng, ngồi nghiêm túc: “Nàng muốn nói gì?”
Lý Mộ nói với gương mặt nghiêm túc: “Sau này ta với đệ đệ của chàng phải xưng hô như thế nào đây? Hắn gọi ta đại tẩu, ta gọi hắn tỷ phu, mạnh ai nấy gọi hả?”
Lâm Khước: “…”
Đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
Vào mùa mưa hằng năm, ông trời tất nhiên sẽ không chỉ đổ mưa một ngày.
Mấy ngày sau đó, mưa to kèm tiếng sấm vang ầm khắp nơi, bầu trời sáng sủa cũng bị mây đen che khuất, mặt đất u ám, tối tăm tựa như đêm tối, các nơi trong hành cung đều đốt đèn, mãi tới khi qua giờ ngọ, mây đen tản ra, ánh mặt trời chiếu xuống.
Ban ngày còn đỡ một chút, mặt mũi Lâm Khước chỉ khó ở, ngoài việc khiến các vị đại thần tranh chấp tới nảy lửa cũng phải ỉu xìu khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của y ra, thì quá trình thảo luận cũng trở nên thuận lợi không ít.
Tới nửa đêm, mưa to lại lần nữa xuất hiện, Lâm Khước bị tiếng mưa đánh thức, vẻ mặt y chỉ hờ hững, làm người khác không dám tới gần.
Trong đầu y không ngừng hiện lên cảnh tượng mười năm trước, có hình ảnh Lâm gia không một bóng người, có hình ảnh nước mưa tầm tã cũng không thể rửa sạch máu tươi dưới nền đá, còn có hình ảnh nước mưa bao phủ cung điện, cánh cửa uy nghiêm đóng chặt.
Bên tai y là tiếng vọng the thé khi Trịnh Đức Tường đang đọc khẩu dụ của tiên đế, quở trách y bất kính tôn trưởng, trong lúc đó còn xen lẫn cả tiếng nghẹn ngào của Cố Trì khi còn nhỏ, đang hỏi y rằng có phải ông ngoại sẽ giết luôn cả hắn hay không.
Ngay cả trong miệng y cũng bắt đầu hồi tưởng mùi vị của chén thuốc độc kia, dường như y lại uống nó thêm lần nữa, làm ngũ tạng lục phủ đều đau nhói theo.
Nhưng y không muốn chết, y không thể chết được, y làm sao có thể chết được chứ.
Đầu óc Lâm Khước không yên, không cách nào nhắm mắt được, mà cũng không muốn nhắm mắt lại.
Dường như chỉ cần y nhắm mắt lại, chén thuốc độc mười năm trước sẽ lập tức độc chết y, để lại mẫu thân, đệ đệ, cùng với Tê Ngô khi đó chưa rõ sống chết và Yến An đã mất đi người thân.
Nếu y chết thì bọn họ phải làm sao đây?
Còn… còn cả… Vi Hi.
Lâm Khước nhìn Lý Mộ đang mơ ngủ, đột nhiên cảm thấy cực kỳ bực bội khi dục vọng của mình không được thỏa mãn.
Nếu như không vì dục vọng trong lòng, hiện giờ y đã có thể gọi Lý Mộ dậy, ôm Lý Mộ, bắt nàng ngồi cạnh mình, chứ không phải giống như bây giờ, ngay cả gọi nàng dậy cũng không dám.
Không… thật ra như thế cũng tốt, nàng vốn dĩ đã khó ngủ, cần gì phải phiền nàng thêm, cứ để nàng ngủ tiếp, đừng nên làm phiền nàng.
Lâm Khước trợn tròn hai mắt, cố gắng nhớ tới tối đêm có nàng làm bạn bên cạnh.
Đột nhiên một tia chớp lóe lên, chiếu sáng phòng ngủ trong chớp mắt, kéo theo phía sau là một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Lâm Khước rõ ràng đã nói với Lý Mộ rằng mình sẽ sợ hãi, lúc này y lại không tỏ ra sợ sệt chút nào, chỉ bình tĩnh nằm im trên giường.
Ngược lại là Lý Mộ đáng ra không sợ trời mưa sấm sét nằm bên cạnh đã bị tiếng sét dọa tỉnh, hai mắt của nàng không hề mở, chỉ nghiêng người dựa gần Lâm Khước.
Lâm Khước hơi bất ngờ, vươn tay ôm lấy nàng, sau đó đôi tai y đã được Lý Mộ dùng tay bọc lấy.
Lý Mộ không hề mở mắt, chỉ lẩm bẩm một tiếng “đừng sợ”, chỉnh lại tư thế cho thoải mái một chút, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Khước kinh ngạc một lúc lâu, hình ảnh ám ảnh không ngừng lóe lên trong đầu đã bị cái ôm ấm áp thay thế, trong miệng y cũng không còn vị thuốc, bên tai chỉ còn tiếng mưa rào và hơi thở nhẹ nhàng của Lý Mộ.
Hóa ra hơi lạnh vào đêm mưa lại thoải mái như vậy, rất thích hợp chui vào ổ chăn, ôm chặt người mình yêu, ngủ một giấc thật ngon.
Lâm Khước chậm rãi siết chặt đôi tay, từ từ nhắm hai mắt trong cái ôm ấm áp của Lý Mộ.
Ngày hôm sau, Lâm Khước tỉnh lại nhưng không định mở mắt, đợi Lý Mộ tỉnh dậy sớm hơn y lặng lẽ chui ra khỏi lòng mình, tới khi cơ thể hai người tách ra, Lý Mộ ngồi dậy, y mới giả vờ tỉnh, vươn tay bắt lấy ống tay áo của Lý Mộ, hỏi nàng: “Sao lại dậy sớm thế?”
Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, Lý Mộ không nắm được thời gian, nói: “Hẳn là không còn sớm nữa.”
Nàng hỏi tiếp: “Tối hôm qua hình như trời lại mưa, chàng có ngủ được không?”
Lâm Khước lười biếng mỉm cười: “Trời mưa hả? Ta không nghe thấy.”
Lý Mộ khó khăn dời tầm mắt khỏi mặt Lâm Khước, giả vờ bình tĩnh gật đầu, không nghe được là tốt, là tốt rồi.
Đáng ghét, một người bình thường tao nhã lịch sự, sao lại có một mặt quyến rũ như vậy chứ!
Lý Mộ âm thầm điều chỉnh nhịp tim, ngồi dậy rửa mặt thay y phục.
Trời âm u nên ánh sáng cũng không tốt, cho dù đã thắp không ít đèn nhưng Lý Mộ vẫn sợ thị lực bị ảnh hưởng, cho nên nàng không đọc sách, chỉ luyện chữ một canh giờ, sau đó bắt đầu làm bài vận động cơ bản, luyện hai lần bát đoạn cẩm.
Sau khi luyện xong nàng cũng không thấy mệt, điều này khiến nàng cảm thấy rất tự hào.
Môn cưỡi ngựa bắn cung tạm thời phải ngừng, mặc dù Lâm Khước bảo đảm lúc nàng tập luyện ở khu săn bắn sẽ không gặp mặt những người khác, nhưng cảm giác bao trọn sân vẫn khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, nàng không thích phô trương, cho nên quyết định trở về vương phủ rồi luyện tiếp.
Tin tức từ Cáp Xá vẫn được đưa tới chỗ nàng đều đặn, chỉ là khoảng cách khá xa nên tin tức cũng chậm hơn, may mà việc Lý Mộ xem tin tức từ Cáp Xá cũng giống như nàng lướt Weibo trước khi xuyên không, có trễ cũng không sao cả.
Đợi ánh mặt trời trở nên sáng sủa hơn một ít, Lý Mộ mới lấy nước mơ chua từ thùng ướp lạnh, bắt đầu lật xem tin tức từ Cáp Xá.
Nội dung bên trong có thôn trang của vị quan viên nào đó bốc cháy, may mắn là ban ngày nên không ai bị thương; đứa con bất hiếu của Đại Lý Tự Khanh chơi trò “bắt cướp” rồi nổi lên xung đột với người khác, cầm bình hoa đánh chết người; Vệ chỉ huy An Châu bị phát hiện tham ô quân lương, đã tố cáo lên trên…
Tin tức còn nhắc tới chuyện năm ngoái kinh thành lưu hành tiệc khoai tây, năm nay lại xuất hiện món ăn mới, cũng chính là bắp, khoai lang đỏ và cà chua được đưa tới chỗ Lý Mộ lần trước.
Lý Mộ có thể hiểu được điều này, dù sao cà chua chua ngọt, rất thích hợp ăn vào mùa hè nóng bức.
Món ăn cà chua xào trứng kinh điển vẫn luôn là khách quen trên bàn cơm của nàng và Lâm Khước, mặc dù nàng không thích ăn cà chua chín lắm, chỉ thích ăn cà chua chấm đường và phần trứng dính nước cà chua, nàng thực sự cực kỳ mê món trứng xào, lúc nào cũng bảo phòng bếp làm, may mà sau đó nàng phát hiện Lâm Khước cũng thích ăn cà chua chín, thế là nàng không cần phải lãng phí, quyết định nấu cùng với cà chua.
Lý Mộ chậm rãi xem tiếp tin tức từ Cáp Xá, hết cuộn này tới cuộn khác.
Lần này là tin tức trong cung, Lý Mộ không quan tâm hoàng hậu bị cấm túc cùng với các phi tần không tới hành cung, ánh mắt nhanh chóng lướt qua một mặt giấy, cuối cùng tìm được từ ngữ quan trọng nhất – Khang tần Lư thị – mẫu thân ruột của thất hoàng tử.
Từ tháng chín năm ngoái, Lâm Yến An đã trở thành thư đồng của thất hoàng tử, ban đầu nàng còn chưa kịp nhớ tới vị thất hoàng tử này là ai, mãi cho tới lần trước, Lâm Tê Ngô và Lý Vân Khê tới chỗ nàng làm bài tập, trong lúc nói chuyện phiếm đã nhắc tới việc dạo này Lâm Yến An và các hoàng tử thường xuyên tới khu săn bắn, một lần tình cờ gặp gỡ, Lý Vân Khê phát hiện vị hoàng tử bên cạnh Lâm Yến An là người quen của mình, khi các nàng vào cung tham gia tiệc ngắm hoa với hoàng hậu đã từng gặp được người này.
“Ngươi đang nói tới thất hoàng tử Cố Vũ Văn hả?” Lâm Tê Ngô hỏi Lý Vân Khê, Lý Vân Khê còn chưa kịp trả lời thì Lý Mộ đã bị nước miếng của mình làm sặc.
Ai cơ? Cố Vũ Văn? Nam chính của “Túy Thanh Loan” hả?
Lý Vân Khê đã gặp hắn?
Sức mạnh của cốt truyện lớn vậy sao?
Cũng khó trách Lý Mộ không nhớ được tên của nam chính, các vai phụ còn có khả năng sử dụng thứ tự để đơn giản hóa cách xưng hô, giúp người đọc dễ nhớ, nhưng là vai chính, tác giả tất nhiên phải dùng tên thật.
Nếu không nhờ Lý Mộ xuyên thành người Lý gia, nàng còn không biết được thứ tự ở nhà của Lý Vân Khê.
Trong sách, nam chính đã ngụy trang bản thân thành một kẻ vô dụng có tính tình nhát gan yếu đuối, cho nên trưởng công chúa Chiêu Minh mới chọn hắn làm con rối tiếp theo ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Trên thực tế, ban đầu nam chính cũng không biết giả vờ, ít nhất là trước khi vị mẫu thân Khang tần Lưu thị của mình qua đời, hắn được mẫu thân bảo vệ từ nhỏ, chỉ tiếc Khang tần không được sủng ái, có thể trở thành một trong chín tần là vì bà có thể sinh được một hoàng tử, hơn nữa hoàng đế còn không thích đứa con này, cho nên người trong cung mới bắt đầu dẫm cao nâng thấp, khiến Khang tần chết bệnh, từ đây nam chính mới bắt đầu trở nên ác độc, vì sống sót mà ngụy trang và mưu tính.
Trong thời gian đó, bên cạnh hắn chỉ có một mình nữ chính Lý Vân Khê bị biến thành nô, còn tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ Lý Doanh của mình bị đánh chết.
Hai người cùng nhau đi qua khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời, cũng cùng nhau bước lên ngôi vị cao nhất trong tương lai.
Trước đây Lý Mộ không quá để ý tới nam chính, chủ yếu là vì hắn ở trong cung, nàng có tài đức gì mà quản lý được hắn, mãi tới khi nàng phát hiện Lâm Yến An là thư đồng của hắn, Lý Mộ mới kinh ngạc nhận ra cho dù nàng không để ý thì vận mệnh của nam chính Cố Vũ Văn vẫn thay đổi vì nàng.
Trong sách, Lâm Yến An không phải thư đồng của nam chính.
Điều này không hề kỳ lạ, bởi vì Lâm Yến An trở về kinh thành là để tham gia lễ thành thân giữa nàng với Lâm Khước, sau khi quay về thì bị Lâm Khước bắt tiến cung làm thư đồng.
Trong sách, Lâm Khước không hề thành thân, Lâm Yến An vẫn ở lại Dương Châu, cho nên tất nhiên sẽ không thể trở thành thư đồng của hoàng tử được.
Mặc dù nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng sự thật chính là: Thất hoàng tử Cố Vũ Văn có thư đồng là con nuôi của Yến vương, cho dù hai mẫu tử không được hoàng đế sủng ái thì người trong cung cũng không dám bắt nạt họ.
Lý Mộ xem xong tin tức có quan hệ tới Khang tần, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Không bệnh không tật, cuộc sống còn tốt hơn trong sách, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù bà sẽ chết bệnh giống trong sách, cũng sẽ không xuất hiện tình cảnh bị cung nhân lạnh nhạt.
Rất tốt.
Lý Mộ khép cuộn giấy thứ hai lại, cầm cuộn thứ ba lên.
Lần này nàng mới xem trang đầu tiên đã dừng tay lại, lật cuộn giấy lại để xem tiêu đề bên ngoài, quả nhiên trên đó viết tên của Lý Chỉ.
Sau ngày Lý Chỉ cứu Cố Trì, Lâm Khước đã sai người tới am Minh Nguyệt để âm thầm bảo vệ nàng, tránh cho Nghĩa An giáo biết việc Lý Chỉ cứu Cố Trì, chạy tới trả thù Lý Chỉ.
Thế nên Cáp Xá có tin tức về Lý Chỉ cũng không có gì lạ.
Điều kỳ lạ là Lý Chỉ thanh tu trong am ni cô, tại sao lại khiến Cáp Xá cố tình đưa một phần tin tức tới đây?
Chẳng lẽ nàng gặp phải nguy hiểm gì đó?
Lý Mộ vội vàng lật cuộn giấy ra, sau khi xem xong thì im lặng cuộn lại, cảm giác bản thân không khác nào một con chó nằm ven đường, bị đôi tình nhân đi ngang qua đạp một phát.
Tại sao chuyện mối quan hệ giữa Cố Trì và Lý Chỉ càng ngày càng mờ ám cũng được viết vào trong này?
Không thể cho người ta chút riêng tư hả?
Lý Mộ thật sự không muốn biết tại sao Cố Trì lại xuất hiện ngay lúc Lý Chỉ đang giặt đồ ở bờ sông, còn giúp nàng vớt đồ bị trôi về, cũng không muốn biết Lý Chỉ học cách phân biệt thảo dược để may một cái túi thơm tặng cho Cố Trì.
Càng không cần biết chuyện sau khi Cố Trì thấy Lâm Tê Ngô tới phủ trưởng công chúa khoe khoang về vòng hoa Lý Mộ làm cho nàng, Cố Trì đã hái một đống hoa đưa tới cho Lý Chỉ, bởi vì hái hoa mà hắn còn bị sâu róm chui vào tay áo, cắn lên da, rồi được Lý Chỉ tự mình mở lớp bảo vệ tay, thoa thuốc.
Trong tin còn nói lần đó hai người này xém chút bị người khác bắt gặp, Lý Chỉ luống cuống, không ngờ lại đẩy Cố Trì và đám hoa cỏ kia vào tủ đồ của mình, nếu như bị phát hiện, nàng có nói hắn không phải tình lang chắc chắn không ai tin nổi.
Nhưng mà…
Lý Mộ chịu đựng bạo kích lần hai, nhớ lại nội dung trong sách.
Bắt đầu từ năm sau, cả hai sẽ liên tục tiếp xúc với nhau, ban đầu Cố Trì chỉ đơn thuần tới nói lời cảm ơn, về sau phát hiện có kẻ xấu để ý tới sắc đẹp của Lý Chỉ, theo dõi nàng, hắn đã ra tay xử lý phiền phức giúp nàng, sau đó bắt đầu thường xuyên bảo vệ, hai người từ xa lạ trở nên quen thuộc, rồi biến thành không khí mờ ám mỗi khi ở cạnh nhau.
Quan hệ giữa bọn họ không hề giống như trong sách đã viết rằng đối xử với nhau lạnh nhạt và xa cách, không khí tràn ngập u sầu.
Bởi vì Lý gia không xảy ra chuyện, Lý Chỉ cũng không phải chịu nổi đau tan cửa nát nhà, Cố Trì cũng không phải đau lòng khi huynh trưởng mất đi, không gặp tình huống người thương lại có thù oán không đội trời chung với mình, bởi vì hoàn cảnh của bọn họ khác trong sách, cho nên bọn họ ở cạnh nhau cũng thoải mái hơn, còn ma sát ra đốm lửa.
Lý Mộ thở dài, thầm nghĩ chỗ đó là am ni cô, hai người kia nhất định phải kiềm chế một chút.
“Đang xem gì đó?” Lâm Khước từ bên ngoài đi vào.
Lý Mộ giống như học sinh trung học bị thầy chủ nhiệm phát hiện đang đọc lén tiểu thuyết, chột dạ nhét cuộn giấy về Lý Chỉ vào trong đống tin tức khác.
Lâm Khước nhướng mày, ánh mắt lướt qua tiêu đề của các cuộn giấy trên bàn, lập tức đoán được: “Chuyện của nhị tỷ và A Trì đúng không?”
Lý Mộ: “…Chàng biết hả?”
Lâm Khước: “Đã nghe qua.”
Y còn cố ý nhắc nhở Cố Trì, kết quả là Cáp Xá vẫn đặc biệt đưa tới một cuộn giấy, xem ra lời nhắc nhở của y là vô dụng rồi.
Lý Mộ ngồi thẳng dậy: “Lâm Khước.”
Lâm Khước cũng phối hợp với nàng, ngồi nghiêm túc: “Nàng muốn nói gì?”
Lý Mộ nói với gương mặt nghiêm túc: “Sau này ta với đệ đệ của chàng phải xưng hô như thế nào đây? Hắn gọi ta đại tẩu, ta gọi hắn tỷ phu, mạnh ai nấy gọi hả?”
Lâm Khước: “…”
Đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.