Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
Chương 36
Thuỷ Qủa Mộ Tư
29/01/2017
Đoàn người cẩn thận lái xe tới huyện Vân Thương, bởi vì phải nghỉ ngơi
lấy sức ở thôn Hoàng Bắc nên thời gian bị chậm trễ, Hạ Dĩnh ở ghế sau
vẫn chưa có tỉnh lại, mặt trời dần dần lên cao nhưng bốn phía vẫn tiêu
điều không có bóng người, cũng không có tiếng gà gáy, không có tiếng chó sủa, toàn bộ thế giới tĩnh mịch giống như một tòa thành bị bỏ hoang.
"Két…két...."
Đột nhiên, Miêu Trạch thắng gấp lại, Đường Yên mở to mắt thì thấy phía trước có ba chiếc xe tải quân dụng. Thấy xe Đường Yên chạy tới thì bọn họ ngừng lại, sau đó có một quân nhân nhảy xuống từ trên chiếc xe dẫn đầu, khoa tay múa chân ra hiệu bảo xe Đường Yên dừng lại, tiếp đó lại có mười mấy quân nhân nhảy xuống xe, tất cả đều cầm súng tự động.
"Xuống xe đi." Hạ Bác móc súng ngắn ra, đứng ở trước mặt Đường Yên, khuôn mặt non nớt lại tỏa ra sát ý lãnh lẽo, chị cậu ta đã rời căn cứ để đi thanh lí tang thi, dựa theo kế hoạch thì Hạ Dĩnh phụ trách thanh lí tang thi ở tuyến đường qua huyện Đại Than này, thời gian dự dịnh khoảng hai ngày, nhưng bây giờ đã ba ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy đội Hạ Dĩnh trở về, vì thế tầng cao của căn cứ lo lắng có khả năng là đã xảy ra chuyện, vì vậy ra lệnh cho Hạ Bác dẫn người ra ngoài tìm kiếm.
"Mấy người từ đâu đến?" Hạ Bác hỏi, tầm mắt dừng ở trên người Đường Yên, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc.
"Là người còn sống sót ở căn cứ gần thôn Hồng Mao, tỉnh Quảng Nam." Đường Yên trả lời, nhìn thấy khuôn mặt người này tương tự Hạ Dĩnh thì hẳn là người nhà họ Hạ, không hổ là nhà họ Hạ nắm trong tay quyền lực đứng đầu một phương, xe tải quân dụng và trang bị trên người đều cực kì đầy đủ.
"Hạ Bác, là cậu!" Hầu Tích Hoa xuống xe, vui sướng nhìn Hạ Bác.
"Chú Hầu, Húc Kiêu, tại sao hai người lại ở đây?" Hạ Bác kinh ngạc nhìn Hầu Tích Hoa đi lên phía trước, tầm mắt quét một vòng, trên mặt xẹt qua kinh ngạc, nhà họ Hầu nắm trong tay căn cứ Bạch Hổ, thực lực không yếu hơn nhà họ Hạ, tuy nhiên đó là ở vùng Hoa Nam, cách căn cứ Thanh Long khá xa, vì sao Hầu Tích Hoa lại xuất hiện ở đây?
"Nói thì dài dòng, Hạ Bác, cháu đang đi đâu vậy?" Hầu Tích Hoa thở phào, giọng điệu thoải mái không ít.
"Ba ngày trước chị cháu theo lệnh ra ngoài thanh lí tang thi trên tuyến đương qua huyện Đại Than này, tuy nhiên đã ba ngày trôi qua mà chị cháu vẫn chưa quay trở lại căn cứ, vì vậy tầng cao của căn cứ bảo cháu ra ngoài xem thử có phải ở huyện Đại Than đã xảy tình huống gì đó không nằm trong dự đoán hay không." Năng lực của Hạ Dĩnh không tệ, sau khi thức tỉnh dị năng hệ mộc thì thực lực của Hạ Dĩnh luôn xếp trong top mười ở căn cứ hơn nữa Hạ Dĩnh lại xuất thân trong gia đình có truyền thống quân đội, từ nhỏ đã lớn lên ở quân doanh nên thực lực không hề yếu hơn những người đàn ông trong quân đội.
"Hóa ra là ra ngoài tìm kiếm Hạ Dĩnh! Lúc trước chúng tôi đã gặp chị cậu ở thôn Hoàng Bắc nhưng vì chị cậu bị thương quá nặng nên đến bây giờ vẫn chưa có tỉnh lại." Dịch Thao nói xong thì mở cửa xe, vì không thưa quần áo, thuốc men cũng không có nhiều lắm nên Dịch Thiến chỉ băng bó đơn giản cho Hạ Dĩnh, cũng may là Hạ Dĩnh có mang theo huyết thanh cho nên Dịch Thiến lập tức tiêm huyết thanh vào tĩnh mạch Hạ Dĩnh để phòng ngừa biến dị. Chắc hẳn Hạ Dĩnh không đoán được rằng từ lúc mình bắt đầu thanh lí tang thi thì đã bị tang thi chuột theo dõi cho nên mới làm cho toàn quân bị diệt.
"Cái gì?" Hạ Bác vội vàng tiến lên, sau nhìn nhìn thấy rõ Hạ Dĩnh đang hôn mê ở ghế sau thì cẩn thận bế Hạ Dĩnh lên.
"Nhị thiếu, cẩn thận." Đột nhiên người quân nhân ở phía trước cầm chặt súng, sắc mặt trầm xuống, cảnh giác nhìn tang thi bị hấp dẫn bởi tiếng ồn mà đến, một tháng thì có khoảng hai ba lần căn cứ phái người đi thanh lí tang thi ở những vùng xung quanh, đợt thanh lí lần trước mới đây không lâu nhưng bây giờ vẫn có nhiều tang thi nghe mùi máu mà đến, bọn tang thi cực kì hưng phấn, gào thét đánh tới, có khoảng năm sau chục tên tang thi bị tiếng ồn hấp dẫn mà đến, trong đó có vài tên có động tác rất nhanh.
Đám người bên Hạ Bác ra tay trước, kĩ thuật bắn súng của quân nhân cực kì chính xác, Hầu Tích Hoa vội vàng lui về phía sau, Chu Nhã thì sợ tới mức hai chân run rẩy, dùng sức che miệng, không dám lên tiếng vì sợ Dịch Thiến sẽ ra tay đánh mình, Dịch Thiến không nói nhiều, tính cách rất lạnh lùng, mỗi lần đều trực tiếp ra tay, so với những người khác thì Chu Nhã lại càng sợ Dịch Thiến hơn.
"Miêu Trạch, nghiêm túc một chút!" Đường Yên nhìn thấy một tên tang thi đánh lén Miêu Trạch thì lập tức tuốt kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh chói mắt, thân thủ mềm mại linh hoạt, thanh kiếm trong tay Đường Yên như có sinh mệnh theo Đường Yên nhẹ nhàng nhảy múa, mỗi chiêu đều có thể giết chết tang thi.
Đường Yên không phát hiện mọi người đều đang thất thần nhìn mình, ngay cả Hạ Bác đang ôm Hạ Dĩnh đứng bên cạnh xe quân dụng cũng không nhịn được mà căng thẳng, hàm ý liếc Đường Yên một cái sang đó đặt Hạ Dĩnh lên trên xe tải quân dụng.
Rất nhanh mọi người đã giải quyết đàn tang thi đang chặn đường xong, năm chiếc xe nhanh chóng chạy về phía căn cứ Thanh Long, dọc đường đi rất yên ả vì vùng này thường xuyên có quân đội ra ngoài thanh lí, có thể cảm giác rõ ràng điều này khi đi vào huyện Vân Thương, ngay cả mùi vị tanh tưởi của tang thi trong không khí cũng nhạt dần.
"Miêu Trạch, Mạnh Lộ, hai em còn người thân hay bạn bè ở căn cứ không?" Đường Yên từ từ nhắm hai mắt, lên tiếng hỏi.
"Không có, Miêu Trại chỉ còn lại có một mình em." Miêu Trạch chán nản nói, nghĩ đến cái chết thảm của ông thì hai tay đang cầm lái siết chặt lại, trán nổi đầy gân xanh.
Mạnh Lộ lắc đầu, giọng nói khàn khàn vang lên, lạnh nhạt nói: "Em chỉ có một mình mẹ là người thân!"
Đường Yên liếc nhìn Mạnh Lộ, Miêu Trạch không có người thân hay bạn bè thì cô không cảm thấy kỳ quái, Miêu Trại và căn cứ Thanh Long cách nhau khá xa, tuy Miêu Trạch từng học đại học ở thành phố Thanh Ninh, nhưng tận thế đã được nửa năm, bạn tốt ngày xưa còn sống hay không là một chuyện khó nói được. Ngược lại lời nói của Mạnh Lộ lại làm cho Đường Yên hơi kinh ngạc, qua thời gian ở chung này thì không khó để nhận ra Mạnh Lộ không giống người bình thường, rất có khả năng xuất thân không phú cũng quý vì vậy mới làm cho Đường Yên cảm thấy kỳ quái, thực lực như vậy hẳn là đã sớm đến căn cứ Thanh Long, tại sao lại còn bị Lý Dân quản chế?
"Hai em đều là dị năng giả, chế độ ở căn cứ đã được hoàn thiện nên tự nuôi sống mình không phải là việc khó, tuy nhiên có một chuyện chị phải nhắc nhở..." Đường Yên lạnh lùng liếc hai người một cái sau đó nói tiếp: "Chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói chị hi vọng trong lòng hai em hiểu rõ.”
Tạm thời chuyện Buster vẫn chưa thể lộ ra ngoài được, trong căn cứ ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, nếu để cho người khác biết được Buster khác thường thì không biết ra xảy ra chuyện gì. Ngón cái Đường Yên nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm, nhìn chằm chằm Miêu Trạch.
"Chị Yên, em không người thân, không bạn bè, em có thể đi theo chị hay không?" Miêu Trạch kiên định nhìn Đường Yên, thời khắc rời khỏi Miêu Trại thì cậu đã quyết tâm đi theo Đường Yên, suốt dọc đường đi sau khi cậu nhìn thấy Đường Yên trầm ổn bình tĩnh, thực lực mạnh mẽ thì ý định này càng rõ ràng.Mạnh Lộ ngẩng đầu nhìn Đường Yên, nói: "Mạng của em là do chị cứu được, bán lại cho chị thì có là gì (bán mạng đó)! Nhưng mà em có một điều kiện, sau này chị có thể giúp em làm một chuyện hay không?"
Đón nhận ánh mắt âm trầm của Mạnh Lộ, Đường Yên nghiêm túc đánh giá cậu ta. Đường Yên cẩn thận nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, quả thật trong đó không đề cập đến người nào tên là Mạnh Lộ, đoán chừng chỉ là người qua đường, vì thế gật đầu: “Có thể, chỉ cần không vượt ra ngoài phạm vi khả năng của chị là được."
Giữa đường thì mọi người có ngừng lại một lần, ăn vài thứ rồi lại tiếp tục lên đường.
Mặt tời dần dần ngã về Tây, cảnh vật hai bên đường xẹt qua rất nhanh, Đường Yên cẩn thận đánh giá huyện Vân Thương thì phát hiện ở đây xe cô đi lại qua lại khá nhiều, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy người đi bộ ở trên đường.
Trước khi mặt trời xuống núi thì đám người Đường Yên đã tới được căn cứ Thanh Long, cửa chính làm bằng sắt thép kiên cốc, căn cứ được bao bọc bởi tường thành làm bằng xi măng, chỉ chừa lại bốn cửa Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi cửa đều có người tuần tra gác hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, đám người Đường Yên đi vào căn cứ từ cửa phía Nam, Hạ Bác xuống xe đi phía trước dẫn đường, cậu ta đứng ở ngoài cửa sắt bảo người ở bên trong mở cửa, có Hạ Bác dẫn đường nên đám người Đường Yên không bị làm khó dễ, rất nhanh đã vào được căn cứ.
"Anh ta là ai vậy?" Đường Yên chỉ vào một người đàn ông khỏe mạnh đang đứng sắp xếp trật tự ra vào của mọi người, cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này không đơn giản, hung ác nham hiểm bị giấu rất sâu trong khuôn mặt bình thường.
"Trương Tùng, người bảo vệ của cửa Nam." Người phụ trách kiểm tra cổng vào trả lời. Vẻ mặt ân cần nhìn Trương Tùng, giọng điệu mang theo cung kính.
"Trương Tùng..." Đường Yên thì thầm, ánh mắt phức tạp nhìn Trương Tùng, nhất định phải tìm cơ hội loại bỏ người này nếu không thì hậu quả rất khó lường. Đường Yên hít sâu một hơi, âm thầm nhớ kỹ bộ dạng của Trương Tùng, đợi sau khi ổn định thì phải lên kế hoạch mới được.
Sau khi kiểm tra balo, xe và nộp một số lượng vật tư nhất định thì mọi người được phân vào mộ căn nhà trệt giản dị. Tất cả mọi người đi vào căn cứ đều phải kiểm tra xem có bị thương hoặc là bị lây bệnh độc tang thi hay không, sau hơn một giờ thì Đường Yên mới từ bên trong đi ra thì nhìn xung quanh tất bật xây thêm mười mấy cái nhà trệt, bên ngoài mỗi nhà đều có quân nhân đóng trú, nếu phát hiện tình hình không đúng thì trực tiếp giết chết.
"Gào..." Đột nhiên căn nhà trệt thứ ba bên trái truyền đến một tiếng gào thét, sau đó có một người phụ nữ chạy ra từ bên trong, khuôn mặt xanh lét, tứ chi bắt đầu xơ cứng, hung hãn đánh mọi người xung quanh, lập tức có một tiếng súng vang lên, chắc hẳn người bị lây bệnh độc tang thi không lâu nên vẫn chưa hoàn toàn biến thành tang thi thì đã bị bắn bể đầu, máu văng tung tóe trên mặt đất, nhất thời xung quanh vang lên tiếng thét chói tai.
Đường Yên híp mắt lại, Thanh Long có thể trở thành căn cứ đứng đầu cũng không phải là không có lí do, quản lý quân sự hóa khắc nghiệt như vậy không thua kém chút nào so với những doanh trại trọng yếu trước đây. Khó trách nơi này dám nhận người từ bốn phương tám hướng đổ tới, thì ra là có chiêu này, xung quanh những căn nhà trệt này có ít nhất là năm mươi quân nhân tuần tra, những người này sẽ không để cho bất cứ chuyện gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát...
Sau khi kiểm tra xong thì phải đi đến tòa nhà phía sau những căn nhà trệt đăng kí thông tin, bởi vì tận thế bùng nổ đột ngột nên cục dân chính đã bị phá hủy, vì vậy khi vào trong căn cứ thì phải đăng kí lại lần nữa nhưng có không ít người đều dùng tên giả chứ nói gì đến những thông tin khác, tuy nhiên, đây là tận thế, ai thèm quan tâm tới người khác là ai chứ?
Dịch Thao vừa mới đi ra khỏi nhà trệt liền tiến lên chào hỏi Đường Yên sau dó dẫn Hầu Tích Hoa đi trước, thân phận của Hầu Tích Hoa không tầm thường, sau khi tiến vào căn cứ thì lập tức còn có người tới đón bọn họ đi.
Đường Yên nhìn theo ba người nhà Hầu Tích Hoa rời đi, sau đó đi đến tòa nhà ở phía sau. Khi Đường Yên cầm bảng đăng kí lên thì thấy phía trên chỉ có vài mục đơn giản, tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, cuối cùng là có thức tỉnh dị năng hay không, thức tỉnh loại dị năng nào thì đánh dấu vào chỗ đó.
Khóe miệng Đường Yên cong lên thành nụ cười nhạt, nhà họ Hạ này quả thực là rãnh rỗi, Đường Yên nhanh chóng cầm bút điền thông tin: Đường Yên, nữ, tháng 7 năm xx, khi tới mục có thức tỉnh dị năng hay không thì bất giác dừng lại, sau khi suy nghĩ một lát mới đánh dấu vào chỗ dị năng lôi điện. Ở tận thế này không cần phải giấu thực lực, so với người thường thì địa vị của dị năng giả rất cao, vì vậy không cần phải sợ phiền toái mà khiến bản thân bị thiệt thòi, phô diễn dị năng thì càng có tính uy hiếp hơn là giấu diếm.
Mạnh Lộ và Miêu đều đánh dấu trên mục dị năng hệ thổ và dị năng hệ kim, người nhận thông tin thấy ba người bọn họ đều là dị năng giả, trong đó Đường Yên còn là dị năng giả lôi điện hiếm thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng chuyển sang tươi cười đưa cho đám người Đường Yên ba cái huy hiệu màu bạc. Dưa theo chế độ của căn cứ thì có màu trắng, bạc, vàng, đen. Màu trắng đại biểu cho người bình thường, màu bạc là dị năng giả, màu vàng là người trong quân đội, còn các nhân viên nghiên cứu đặc thù khác thì màu đen, đồng thời cũng dựa vào màu của huy hiệu để xếp cấp bậc cho người đó, những người có huy hiệu màu trắng thì thuộc cấp thấp nhất, muốn đổi đồ ăn thì phải tích điểm rồi dùng số điểm đó để đổi lấy đồ vật.
"Đường Yên? Cô có quan hệ gì với bác sĩ Đường ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa không?” Hai mắt của người tiếp đón nóng rực nhìn chằm chằm Đường Yên, trên bảng nhiệm vụ của căn cứ có treo một nhiệm vụ cấp B, người giao nhiệm vụ chính là bác sĩ Đường của trung tâm nghiên cứu sinh hóa, nhiệm vụ là tìm một cô gái.
"Bác sĩ Đường là ông nội của tôi." Đường Yên thản nhiên nói.
"Hóa ra cô chính là Đường tiểu thư, Đường tiểu thư, mời đi bên này, ba tháng trước bác sĩ Đường đã treo nhiệm vụ cấp B để tìm kiếm Đường tiểu thư ở khắp nơi, không ngờ Đường tiểu thư lại tự trở về căn cứ." Sau khi nói xong thì người tiến đón đứng dậy, nhiệt tình dẫn Đường Yên vào trong căn cứ.
Dọc theo đường đi thì thỉnh thoảng người tiếp đón giới thiệu cho Đường Yên về tình huống của căn cứ, sau khi đi bộ khoảng chừng ba mười phút thì hai người dừng lại ở trước một tòa nhà nằm sâu trong căn cứ về phía Tây, tòa nhà này có mười lăm tầng, quân nhân đóng ở đây không nhiều lắm, không giống như các tòa nhà khác, xung quanh đều có rất nhiều quân nhân đóng trú và tuần tra canh gác.
"Đây là trung tâm nghiên cứu sinh hoa của căn cứ, bác sĩ Đường ở tầng mười ba mười ba." Lưu Minh giới thiệu, sau đó đi vào trong tòa nhà chào hỏi người bảo vệ, ngoài trừ những nhân viên nghiên cứu trong trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì người khác không được đi vào, Lưu Minh dẫn Đường Yên đến trước trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì không thể đi được nữa, trước khi đi anh ta còn không quên lấy lòng Đường Yên.
Bác sĩ Đường được coi là một ngôi sao sáng, một người nghiên cứu kì cựu trong giới sinh hóa, danh vọng ở căn cứ cực cao, huyết thanh dự phòng cho dị năng giả là do Bác sĩ Đường nghiên cứu ra, ngoại trừ huyết thanh thì còn có bạc đạn chuyên sử dụng cho thú biến dị, đồng thời các trang thiết bị khác cũng không thể thiếu bàn tay của bác sĩ Đường.
Mặc dù bác sĩ Đường không có quyền lực ở căn cứ nhưng danh vọng lại cao hơn người khác rất nhiều.
"Két…két...."
Đột nhiên, Miêu Trạch thắng gấp lại, Đường Yên mở to mắt thì thấy phía trước có ba chiếc xe tải quân dụng. Thấy xe Đường Yên chạy tới thì bọn họ ngừng lại, sau đó có một quân nhân nhảy xuống từ trên chiếc xe dẫn đầu, khoa tay múa chân ra hiệu bảo xe Đường Yên dừng lại, tiếp đó lại có mười mấy quân nhân nhảy xuống xe, tất cả đều cầm súng tự động.
"Xuống xe đi." Hạ Bác móc súng ngắn ra, đứng ở trước mặt Đường Yên, khuôn mặt non nớt lại tỏa ra sát ý lãnh lẽo, chị cậu ta đã rời căn cứ để đi thanh lí tang thi, dựa theo kế hoạch thì Hạ Dĩnh phụ trách thanh lí tang thi ở tuyến đường qua huyện Đại Than này, thời gian dự dịnh khoảng hai ngày, nhưng bây giờ đã ba ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy đội Hạ Dĩnh trở về, vì thế tầng cao của căn cứ lo lắng có khả năng là đã xảy ra chuyện, vì vậy ra lệnh cho Hạ Bác dẫn người ra ngoài tìm kiếm.
"Mấy người từ đâu đến?" Hạ Bác hỏi, tầm mắt dừng ở trên người Đường Yên, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc.
"Là người còn sống sót ở căn cứ gần thôn Hồng Mao, tỉnh Quảng Nam." Đường Yên trả lời, nhìn thấy khuôn mặt người này tương tự Hạ Dĩnh thì hẳn là người nhà họ Hạ, không hổ là nhà họ Hạ nắm trong tay quyền lực đứng đầu một phương, xe tải quân dụng và trang bị trên người đều cực kì đầy đủ.
"Hạ Bác, là cậu!" Hầu Tích Hoa xuống xe, vui sướng nhìn Hạ Bác.
"Chú Hầu, Húc Kiêu, tại sao hai người lại ở đây?" Hạ Bác kinh ngạc nhìn Hầu Tích Hoa đi lên phía trước, tầm mắt quét một vòng, trên mặt xẹt qua kinh ngạc, nhà họ Hầu nắm trong tay căn cứ Bạch Hổ, thực lực không yếu hơn nhà họ Hạ, tuy nhiên đó là ở vùng Hoa Nam, cách căn cứ Thanh Long khá xa, vì sao Hầu Tích Hoa lại xuất hiện ở đây?
"Nói thì dài dòng, Hạ Bác, cháu đang đi đâu vậy?" Hầu Tích Hoa thở phào, giọng điệu thoải mái không ít.
"Ba ngày trước chị cháu theo lệnh ra ngoài thanh lí tang thi trên tuyến đương qua huyện Đại Than này, tuy nhiên đã ba ngày trôi qua mà chị cháu vẫn chưa quay trở lại căn cứ, vì vậy tầng cao của căn cứ bảo cháu ra ngoài xem thử có phải ở huyện Đại Than đã xảy tình huống gì đó không nằm trong dự đoán hay không." Năng lực của Hạ Dĩnh không tệ, sau khi thức tỉnh dị năng hệ mộc thì thực lực của Hạ Dĩnh luôn xếp trong top mười ở căn cứ hơn nữa Hạ Dĩnh lại xuất thân trong gia đình có truyền thống quân đội, từ nhỏ đã lớn lên ở quân doanh nên thực lực không hề yếu hơn những người đàn ông trong quân đội.
"Hóa ra là ra ngoài tìm kiếm Hạ Dĩnh! Lúc trước chúng tôi đã gặp chị cậu ở thôn Hoàng Bắc nhưng vì chị cậu bị thương quá nặng nên đến bây giờ vẫn chưa có tỉnh lại." Dịch Thao nói xong thì mở cửa xe, vì không thưa quần áo, thuốc men cũng không có nhiều lắm nên Dịch Thiến chỉ băng bó đơn giản cho Hạ Dĩnh, cũng may là Hạ Dĩnh có mang theo huyết thanh cho nên Dịch Thiến lập tức tiêm huyết thanh vào tĩnh mạch Hạ Dĩnh để phòng ngừa biến dị. Chắc hẳn Hạ Dĩnh không đoán được rằng từ lúc mình bắt đầu thanh lí tang thi thì đã bị tang thi chuột theo dõi cho nên mới làm cho toàn quân bị diệt.
"Cái gì?" Hạ Bác vội vàng tiến lên, sau nhìn nhìn thấy rõ Hạ Dĩnh đang hôn mê ở ghế sau thì cẩn thận bế Hạ Dĩnh lên.
"Nhị thiếu, cẩn thận." Đột nhiên người quân nhân ở phía trước cầm chặt súng, sắc mặt trầm xuống, cảnh giác nhìn tang thi bị hấp dẫn bởi tiếng ồn mà đến, một tháng thì có khoảng hai ba lần căn cứ phái người đi thanh lí tang thi ở những vùng xung quanh, đợt thanh lí lần trước mới đây không lâu nhưng bây giờ vẫn có nhiều tang thi nghe mùi máu mà đến, bọn tang thi cực kì hưng phấn, gào thét đánh tới, có khoảng năm sau chục tên tang thi bị tiếng ồn hấp dẫn mà đến, trong đó có vài tên có động tác rất nhanh.
Đám người bên Hạ Bác ra tay trước, kĩ thuật bắn súng của quân nhân cực kì chính xác, Hầu Tích Hoa vội vàng lui về phía sau, Chu Nhã thì sợ tới mức hai chân run rẩy, dùng sức che miệng, không dám lên tiếng vì sợ Dịch Thiến sẽ ra tay đánh mình, Dịch Thiến không nói nhiều, tính cách rất lạnh lùng, mỗi lần đều trực tiếp ra tay, so với những người khác thì Chu Nhã lại càng sợ Dịch Thiến hơn.
"Miêu Trạch, nghiêm túc một chút!" Đường Yên nhìn thấy một tên tang thi đánh lén Miêu Trạch thì lập tức tuốt kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh chói mắt, thân thủ mềm mại linh hoạt, thanh kiếm trong tay Đường Yên như có sinh mệnh theo Đường Yên nhẹ nhàng nhảy múa, mỗi chiêu đều có thể giết chết tang thi.
Đường Yên không phát hiện mọi người đều đang thất thần nhìn mình, ngay cả Hạ Bác đang ôm Hạ Dĩnh đứng bên cạnh xe quân dụng cũng không nhịn được mà căng thẳng, hàm ý liếc Đường Yên một cái sang đó đặt Hạ Dĩnh lên trên xe tải quân dụng.
Rất nhanh mọi người đã giải quyết đàn tang thi đang chặn đường xong, năm chiếc xe nhanh chóng chạy về phía căn cứ Thanh Long, dọc đường đi rất yên ả vì vùng này thường xuyên có quân đội ra ngoài thanh lí, có thể cảm giác rõ ràng điều này khi đi vào huyện Vân Thương, ngay cả mùi vị tanh tưởi của tang thi trong không khí cũng nhạt dần.
"Miêu Trạch, Mạnh Lộ, hai em còn người thân hay bạn bè ở căn cứ không?" Đường Yên từ từ nhắm hai mắt, lên tiếng hỏi.
"Không có, Miêu Trại chỉ còn lại có một mình em." Miêu Trạch chán nản nói, nghĩ đến cái chết thảm của ông thì hai tay đang cầm lái siết chặt lại, trán nổi đầy gân xanh.
Mạnh Lộ lắc đầu, giọng nói khàn khàn vang lên, lạnh nhạt nói: "Em chỉ có một mình mẹ là người thân!"
Đường Yên liếc nhìn Mạnh Lộ, Miêu Trạch không có người thân hay bạn bè thì cô không cảm thấy kỳ quái, Miêu Trại và căn cứ Thanh Long cách nhau khá xa, tuy Miêu Trạch từng học đại học ở thành phố Thanh Ninh, nhưng tận thế đã được nửa năm, bạn tốt ngày xưa còn sống hay không là một chuyện khó nói được. Ngược lại lời nói của Mạnh Lộ lại làm cho Đường Yên hơi kinh ngạc, qua thời gian ở chung này thì không khó để nhận ra Mạnh Lộ không giống người bình thường, rất có khả năng xuất thân không phú cũng quý vì vậy mới làm cho Đường Yên cảm thấy kỳ quái, thực lực như vậy hẳn là đã sớm đến căn cứ Thanh Long, tại sao lại còn bị Lý Dân quản chế?
"Hai em đều là dị năng giả, chế độ ở căn cứ đã được hoàn thiện nên tự nuôi sống mình không phải là việc khó, tuy nhiên có một chuyện chị phải nhắc nhở..." Đường Yên lạnh lùng liếc hai người một cái sau đó nói tiếp: "Chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói chị hi vọng trong lòng hai em hiểu rõ.”
Tạm thời chuyện Buster vẫn chưa thể lộ ra ngoài được, trong căn cứ ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, nếu để cho người khác biết được Buster khác thường thì không biết ra xảy ra chuyện gì. Ngón cái Đường Yên nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm, nhìn chằm chằm Miêu Trạch.
"Chị Yên, em không người thân, không bạn bè, em có thể đi theo chị hay không?" Miêu Trạch kiên định nhìn Đường Yên, thời khắc rời khỏi Miêu Trại thì cậu đã quyết tâm đi theo Đường Yên, suốt dọc đường đi sau khi cậu nhìn thấy Đường Yên trầm ổn bình tĩnh, thực lực mạnh mẽ thì ý định này càng rõ ràng.Mạnh Lộ ngẩng đầu nhìn Đường Yên, nói: "Mạng của em là do chị cứu được, bán lại cho chị thì có là gì (bán mạng đó)! Nhưng mà em có một điều kiện, sau này chị có thể giúp em làm một chuyện hay không?"
Đón nhận ánh mắt âm trầm của Mạnh Lộ, Đường Yên nghiêm túc đánh giá cậu ta. Đường Yên cẩn thận nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, quả thật trong đó không đề cập đến người nào tên là Mạnh Lộ, đoán chừng chỉ là người qua đường, vì thế gật đầu: “Có thể, chỉ cần không vượt ra ngoài phạm vi khả năng của chị là được."
Giữa đường thì mọi người có ngừng lại một lần, ăn vài thứ rồi lại tiếp tục lên đường.
Mặt tời dần dần ngã về Tây, cảnh vật hai bên đường xẹt qua rất nhanh, Đường Yên cẩn thận đánh giá huyện Vân Thương thì phát hiện ở đây xe cô đi lại qua lại khá nhiều, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy người đi bộ ở trên đường.
Trước khi mặt trời xuống núi thì đám người Đường Yên đã tới được căn cứ Thanh Long, cửa chính làm bằng sắt thép kiên cốc, căn cứ được bao bọc bởi tường thành làm bằng xi măng, chỉ chừa lại bốn cửa Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi cửa đều có người tuần tra gác hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, đám người Đường Yên đi vào căn cứ từ cửa phía Nam, Hạ Bác xuống xe đi phía trước dẫn đường, cậu ta đứng ở ngoài cửa sắt bảo người ở bên trong mở cửa, có Hạ Bác dẫn đường nên đám người Đường Yên không bị làm khó dễ, rất nhanh đã vào được căn cứ.
"Anh ta là ai vậy?" Đường Yên chỉ vào một người đàn ông khỏe mạnh đang đứng sắp xếp trật tự ra vào của mọi người, cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này không đơn giản, hung ác nham hiểm bị giấu rất sâu trong khuôn mặt bình thường.
"Trương Tùng, người bảo vệ của cửa Nam." Người phụ trách kiểm tra cổng vào trả lời. Vẻ mặt ân cần nhìn Trương Tùng, giọng điệu mang theo cung kính.
"Trương Tùng..." Đường Yên thì thầm, ánh mắt phức tạp nhìn Trương Tùng, nhất định phải tìm cơ hội loại bỏ người này nếu không thì hậu quả rất khó lường. Đường Yên hít sâu một hơi, âm thầm nhớ kỹ bộ dạng của Trương Tùng, đợi sau khi ổn định thì phải lên kế hoạch mới được.
Sau khi kiểm tra balo, xe và nộp một số lượng vật tư nhất định thì mọi người được phân vào mộ căn nhà trệt giản dị. Tất cả mọi người đi vào căn cứ đều phải kiểm tra xem có bị thương hoặc là bị lây bệnh độc tang thi hay không, sau hơn một giờ thì Đường Yên mới từ bên trong đi ra thì nhìn xung quanh tất bật xây thêm mười mấy cái nhà trệt, bên ngoài mỗi nhà đều có quân nhân đóng trú, nếu phát hiện tình hình không đúng thì trực tiếp giết chết.
"Gào..." Đột nhiên căn nhà trệt thứ ba bên trái truyền đến một tiếng gào thét, sau đó có một người phụ nữ chạy ra từ bên trong, khuôn mặt xanh lét, tứ chi bắt đầu xơ cứng, hung hãn đánh mọi người xung quanh, lập tức có một tiếng súng vang lên, chắc hẳn người bị lây bệnh độc tang thi không lâu nên vẫn chưa hoàn toàn biến thành tang thi thì đã bị bắn bể đầu, máu văng tung tóe trên mặt đất, nhất thời xung quanh vang lên tiếng thét chói tai.
Đường Yên híp mắt lại, Thanh Long có thể trở thành căn cứ đứng đầu cũng không phải là không có lí do, quản lý quân sự hóa khắc nghiệt như vậy không thua kém chút nào so với những doanh trại trọng yếu trước đây. Khó trách nơi này dám nhận người từ bốn phương tám hướng đổ tới, thì ra là có chiêu này, xung quanh những căn nhà trệt này có ít nhất là năm mươi quân nhân tuần tra, những người này sẽ không để cho bất cứ chuyện gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát...
Sau khi kiểm tra xong thì phải đi đến tòa nhà phía sau những căn nhà trệt đăng kí thông tin, bởi vì tận thế bùng nổ đột ngột nên cục dân chính đã bị phá hủy, vì vậy khi vào trong căn cứ thì phải đăng kí lại lần nữa nhưng có không ít người đều dùng tên giả chứ nói gì đến những thông tin khác, tuy nhiên, đây là tận thế, ai thèm quan tâm tới người khác là ai chứ?
Dịch Thao vừa mới đi ra khỏi nhà trệt liền tiến lên chào hỏi Đường Yên sau dó dẫn Hầu Tích Hoa đi trước, thân phận của Hầu Tích Hoa không tầm thường, sau khi tiến vào căn cứ thì lập tức còn có người tới đón bọn họ đi.
Đường Yên nhìn theo ba người nhà Hầu Tích Hoa rời đi, sau đó đi đến tòa nhà ở phía sau. Khi Đường Yên cầm bảng đăng kí lên thì thấy phía trên chỉ có vài mục đơn giản, tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, cuối cùng là có thức tỉnh dị năng hay không, thức tỉnh loại dị năng nào thì đánh dấu vào chỗ đó.
Khóe miệng Đường Yên cong lên thành nụ cười nhạt, nhà họ Hạ này quả thực là rãnh rỗi, Đường Yên nhanh chóng cầm bút điền thông tin: Đường Yên, nữ, tháng 7 năm xx, khi tới mục có thức tỉnh dị năng hay không thì bất giác dừng lại, sau khi suy nghĩ một lát mới đánh dấu vào chỗ dị năng lôi điện. Ở tận thế này không cần phải giấu thực lực, so với người thường thì địa vị của dị năng giả rất cao, vì vậy không cần phải sợ phiền toái mà khiến bản thân bị thiệt thòi, phô diễn dị năng thì càng có tính uy hiếp hơn là giấu diếm.
Mạnh Lộ và Miêu đều đánh dấu trên mục dị năng hệ thổ và dị năng hệ kim, người nhận thông tin thấy ba người bọn họ đều là dị năng giả, trong đó Đường Yên còn là dị năng giả lôi điện hiếm thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng chuyển sang tươi cười đưa cho đám người Đường Yên ba cái huy hiệu màu bạc. Dưa theo chế độ của căn cứ thì có màu trắng, bạc, vàng, đen. Màu trắng đại biểu cho người bình thường, màu bạc là dị năng giả, màu vàng là người trong quân đội, còn các nhân viên nghiên cứu đặc thù khác thì màu đen, đồng thời cũng dựa vào màu của huy hiệu để xếp cấp bậc cho người đó, những người có huy hiệu màu trắng thì thuộc cấp thấp nhất, muốn đổi đồ ăn thì phải tích điểm rồi dùng số điểm đó để đổi lấy đồ vật.
"Đường Yên? Cô có quan hệ gì với bác sĩ Đường ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa không?” Hai mắt của người tiếp đón nóng rực nhìn chằm chằm Đường Yên, trên bảng nhiệm vụ của căn cứ có treo một nhiệm vụ cấp B, người giao nhiệm vụ chính là bác sĩ Đường của trung tâm nghiên cứu sinh hóa, nhiệm vụ là tìm một cô gái.
"Bác sĩ Đường là ông nội của tôi." Đường Yên thản nhiên nói.
"Hóa ra cô chính là Đường tiểu thư, Đường tiểu thư, mời đi bên này, ba tháng trước bác sĩ Đường đã treo nhiệm vụ cấp B để tìm kiếm Đường tiểu thư ở khắp nơi, không ngờ Đường tiểu thư lại tự trở về căn cứ." Sau khi nói xong thì người tiến đón đứng dậy, nhiệt tình dẫn Đường Yên vào trong căn cứ.
Dọc theo đường đi thì thỉnh thoảng người tiếp đón giới thiệu cho Đường Yên về tình huống của căn cứ, sau khi đi bộ khoảng chừng ba mười phút thì hai người dừng lại ở trước một tòa nhà nằm sâu trong căn cứ về phía Tây, tòa nhà này có mười lăm tầng, quân nhân đóng ở đây không nhiều lắm, không giống như các tòa nhà khác, xung quanh đều có rất nhiều quân nhân đóng trú và tuần tra canh gác.
"Đây là trung tâm nghiên cứu sinh hoa của căn cứ, bác sĩ Đường ở tầng mười ba mười ba." Lưu Minh giới thiệu, sau đó đi vào trong tòa nhà chào hỏi người bảo vệ, ngoài trừ những nhân viên nghiên cứu trong trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì người khác không được đi vào, Lưu Minh dẫn Đường Yên đến trước trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì không thể đi được nữa, trước khi đi anh ta còn không quên lấy lòng Đường Yên.
Bác sĩ Đường được coi là một ngôi sao sáng, một người nghiên cứu kì cựu trong giới sinh hóa, danh vọng ở căn cứ cực cao, huyết thanh dự phòng cho dị năng giả là do Bác sĩ Đường nghiên cứu ra, ngoại trừ huyết thanh thì còn có bạc đạn chuyên sử dụng cho thú biến dị, đồng thời các trang thiết bị khác cũng không thể thiếu bàn tay của bác sĩ Đường.
Mặc dù bác sĩ Đường không có quyền lực ở căn cứ nhưng danh vọng lại cao hơn người khác rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.