Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
Chương 47
Thuỷ Qủa Mộ Tư
16/02/2017
“Lưu Thấm Nhã.... “ Miêu Trạch tức giận trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã,
trên người câu ta dính rất nhiều bụi bặm, vũ khí sinh hóa chỉa vào Lưu
Thấm Nhã, dùng dị năng hệ kim bao trùm toàn thân, bất cứ lúc nào sẵn
sàng ra tay. Mạnh Lộ đứng bên cạnh cũng không chịu yếu thế, dùng dị năng ngăn chặn đường lui của Lưu Thấm Nhã.
“Miêu Trạch, cậu làm cái gì vậy?” Khuôn mặt Lưu Thấm Nhã hiện lên sự kinh ngạc, nhìn Miêu Trạch, ánh mắt lộ ra một chút uất ức: “Yên Nhi bị rơi xuống nước tôi cũng rất đau lòng, nhưng mà cậu làm vậy là có ý gì vậy? Chẳng lẽ cậu nghi ngờ là tôi chôn địa lôi sao? Điều này làm sao có thể...”
“Có ý gì? Hừ... Cô không rõ sao, đây là bến tàu bị bỏ hoang, làm sao có người chôn địa lôi được, trừ cô ra thì tôi không thể nghĩ đến người nào khác.” Miêu Trạch hừ lạnh, sẳng giọng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, sau đó xoay người nhìn Hạ Dĩnh.
Hạ Dĩnh không biết làm sao, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, ánh mắt tràn đầy đề phòng, vừa rồi nếu bọn họ chậm một chút nữa, đừng nói Đường Yên, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị mất mạng, Lưu Thấm Nhã quả nhiên ác độc. Cô nên nghe lời của ba, không nên khinh thường cô ta. Ánh mắt Hạ Dĩnh lướt qua Lưu Thấm Nhã, dừng ở trên người Hình Liệt Phong, giọng nói lạnh như băng: “Hình Liệt Phong, anh nghĩ như thế nào? Đường Yên là cháu gái của bác sĩ Đường ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa, nếu cô ấy xảy ra chuyện, bác sĩ Đường lại muốn tra xét tới cùng thì anh nên hiểu là sẽ có chuyện gì xảu ra.”
Sắc mắt Hình Liệt Phong thay đổi, Đường Yên đã chết, Lưu Thấm Nhã đã cứu anh ta một mạng, dị năng chữa khỏi lại quá hiếm có. Tuy năng lực của bác sĩ Đường không tệ, tuy nhiên nhưng tính cách quá cứng rắn, luôn từ chối đề nghị của anh ta, người như thế giữ lại sẽ chỉ là trở ngại, hơn nữa bọn họ đã lôi kéo được Triệu Thiên Lâm, sớm muộn gì trung tâm nghiên cứu sinh hóa cũng sẽ là đồ vật trong lòng bàn tay. Suy nghĩ như vậy nên trong lòng Hình Liệt Phong đã có lựa chọn, nói: “Thấm Nhã luôn ở bên cạnh tôi, không có khả năng ra ngoài chôn địa lôi, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn.Bây giờ không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải chuẩn bị qua sông.”
Hình Liệt Phong nói hai ba câu đều không có đề cập đến Lưu Thấm Nhã, điều này làm cho Miêu Trạch, Mạnh Lộ tức giận đến phát run, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy cái cớ gì để phản bác, dùng nắm đấm thì đánh không lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Hình Liệt Phong che chở Lưu Thấm Nhã rời đi.
Tức giận của Hạ Dĩnh cũng tăng vọt, nhưng cô cũng rất bất đắc dĩ, lần này ra ngoài thì dị năng giả bên cô ít hơn Hình Liệt Phong, thực lực cũng kém hơn một bậc, nếu trở mặt vào lúc này thì không có lợi đối với cô. Sự tranh đoạt quyền lợi của tầng cao trong căn cứ càng ngày càng rõ ràng mà nhà họ Hạ cần có nhà họ Hình ủng hộ.
“Tiểu thư, hôm nay Lưu Thấm Nhã dám ra tay với Đường Yên mà chúng ta lại không làm gì cả thì nói không chừng, ngày mai cô ta sẽ ra tay chúng ta. Đường Yên và cô ta lớn lên bên nhau nhưng vẫn có thể ra tay độc ác như vậy, huống chi tiểu thư và cô ta không thân cũng chẳng quen...” Trịnh Nhiên lạnh lùng nói.
Trịnh Nhiên dị năng giả hệ hỏa mà Hạ Dĩnh lôi kéo được ở căn cứ, thực lực không tệ. Suốt dọc đoạn đường này đã giúp đỡ Hạ Dĩnh khá nhiều.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Nhất trầm xuống, anh ta vốn đã chướng mắt Hình Liệt Phong, Lưu Thấm Nhã thì càng không cần phải nói, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Tiểu thư, Trịnh Nhiên nói không sai, tướng quân vốn không đồng ý liên thủ với nhà họ Hình, nhiệm vụ tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 lần này quá quan trọng, ai biết nhà họ Hình có nảy sinh ý định nuốt trọn một mình hay không? Mỗi lần bị thương đều là người của chúng ta, lần này nếu không phải Đường Yên nhắc nhở chúng ta thì toàn bộ chúng ta đều chết ở trong này rồi. Hừ... Tôi không tin đám người Hình Liệt Phong thật sự không làm gì cả.”
“Hạ Nhất không cần nói nữa, tôi biết nên làm như thế nào.” Vẻ mặt Hạ Dĩnh tối tăm, nhìn bóng lưng của đám người Hình Liệt Phong. Hạ Dĩnh đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu Lưu Thấm Nhã đã lên tiếng chỉ ra chỗ ẩn thân chuột biến dị, nếu vậy thì chuyện chuột biến dị c lần này, Lưu Thấm Nhã thật sự không biết gì sao? Trong lòng Hạ Dĩnh càng nghi ngờ hơn, nhìn ba người Miêu Trạch đang đứng ở bên cạnh: “Tốt nhất ba người nên cẩn thận một chút, đừng cách chúng tôi quá xa.”
Những lời vừa rồi của Miêu Trạch coi như là đã trở mặt với Lưu Thấm Nhã, dựa theo sự hiểu biết của cậu đối với Hình Liệt Phong thì Hình Liệt Phong sẽ không dễ dàng tha thứ cho người ra tay với Lưu Thấm Nhã. Dị năng chữa khỏi giả quá hiếm có, nhất định Hình Liệt Phong sẽ không tiếc thứ gì để bảo vệ Lưu Thấm Nhã.
Ba người Miêu Trạch nhìn nhau, biết Hạ Dĩnh không nói qua nên nghiêm túc gật đầuu.
“Đội trưởng Hạ có thể giúp chúng tôi tìm chị Yên hay không?” Miêu Trạch hỏi.
Hạ Dĩnh lắc đầu, nhìn mặt sông đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, tỏ vẻ bất lực: “Thật xin lỗi, tình huống vừa rồi cậu cũng thấy đấy, nhiều cá biến dị như vậy...” Lời còn lại Hạ Dĩnh không nói ra miệng, cho dù là ba cô nếu bị nhiều cá biến dị như vậy bao vậy thì cũng không thể thoát thân được.
Mạnh Lộ cúi đầu, che giấu sự tàn bạo trong đáy mắt, ánh mắt độc ác liếc nhìn bóng lưng của Lưu Thấm Nhã, ánh mắt của Miêu Trạch giống như La Sát từ địa ngục tới làm cho người ta sợ hãi, giọng nói lạnh lẽo: “Miêu Trạch đừng nóng vội, đoạn đường này còn rất dài, ai chết ai sống thật khó mà đoán trước, không phải sao? Bản lĩnh của chị Yên thì cậu càng rõ hơn ai hết... Sẽ không có chuyện gì đâu!”
Lúc rời khỏi căn cứ, Đường Yên đã từng nói nếu có phát sinh chuyện gì thì bảo Miêu Trạch đừng lo lắng, cô nhất định sẽ không có việc gì. Cho dù Đường Yên không nói rõ, tuy nhiên Mạnh Lộ đoán được nhất định Đường Yên vẫn còn cất dấu một con át chủ bài nào đó!
Nghe vậy, đáy mắt Miêu Trạch lóe sáng, giống như nhớ tới cái gì đó nên gật đầu. Sau khi nhìn mặt sông vài lần thì trong đôi mắt không kiềm chế được sự tàn nhẫn.
**************************
“A a...” Tiếng kêu đau đớn thoát ra khỏi miệng, Đường Yên chật vật quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm, quần áo hóa thành vải vụn treo ở trên người, cả người bị cắn thành một đống bầy nhầy, cũng may vừa rồi cô khá nhanh nên không thương tổn đến gân cốt.
Đường Yên cúi đầu nhìn ngón tay đang run rẩy ở trên thảm cỏ sau đó nhìn hồ nước cách đó không xa, cố gắng chịu đựng đau đớn, chậm chạp bò về phía trước. Tinh thần lực tiêu hao quá nhiều nên trong một khoảng thời gian ngắn không có cách nào dùng được.
Đường Yên thở gấp, miệng vết thương bị cát bùn cọ xát khiến cô cảm thấy như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang cắn mình, cũng may là lúc rời căn cứ đã tiêm huyết thanh thế hệ hai, nếu không thì bây giờ không cần giãy giụa nữa mà cứ chờ biến thành tang thi thôi! Cổ, bụng, cánh tay, đùi... Toàn thân đều bị cá biến dị cắn nát, trong khoảnh khắc lúc rơi vào sông thì cô đã kịp thời chui vào không gian nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thương.
Bình thường thì chỉ cần bước vài bước nhưng lần này Đường Yên phải bò rất khó khăn mới đến được hồ nước, bàn chân dùng sức sau đó lăn vào hồ nước. Đường Yên từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận hồ nước đang vỗ về, chữa trị vết thương cho cô. Sau một lúc lâu, Đường Yên cảm thấy thân thể đã khôi phục được chút sức lực thì cô cố gắng đứng dậy, cởi quần áo sau đó từ từ chìm vào hồ nước, để cho hồ nước bao bọc lấy cơ thể mình.
Đường Yên lẩm bẩm Khô mộc quyết, tinh thần lực không ngừng tăng cao, suốt dọc đoạn đường này, có vài lần Đường Yên gần như dùng hết tinh thần lực nhưng lúc này cô lại cảm nhận được cơ thể tràn đầy sức mạnh, lúc này Đường Yên mới chậm rãi mở hai mắt ra, cô rất bất ngờ nhìn khi nhìn thấy bên cạnh có hai viên huyết hạch mà mấy viên tinh hạch trong suốt,. Từ lúc nào thì hồ nước có mấy thứ này?
Đường Yên cau mày, ngồi dậy, nhặt lên tinh hạch trong hồ nước lên sau đó bắt đầu bắt đầu cẩn thận, đột nhiên cô nhớ đến hai viên huyết hạch này, một viên là cô dùng ảo thuật trộm từ trong tay Hạ Nhất, một viên mới lấy được từ đầu của con chuột biến dị trên tàu chở dầu. Về phần tinh hạch, chẳng lẽ... Nhìn những viên tinh hạch sáng bóng long lanh, Đường Yên mừng như rỡ điên, những tinh hạch gần đây đều có đặc thù riêng nên không thể tùy tiện hấp thu như trước đi, không nghĩ tới hồ nước lại có tác dụng tinh lọc, có thể tẩy đi tạp chất tinh hạch, bảo tồn năng lượng lúc ban đầu. Nói như vậy thì bất kể là tinh hạch loại nào cô cũng có thể hấp thu được. (Mấy chế còn nhớ không, ở một chương nào đó đã có nói, dị năng hệ phong thì hấp thu tinh hạch hệ phong thôi, tinh hạch hệ phong thì màu xanh, chớ không được hấp thu hệ khác. Hồ nước này tẩy màu tinh hạch về thành màu trắng, còn tinh hạch cấp 3 thì vẫn là cấp 3)
Đáng tiếc không thể lấy được huyết hạch của những con chuột biến dị kia, nếu không thì tốt hơn rất nhiều!
Đường Yên không vội vã hấp thu huyết hạch, dù sao trước đây không lâu cô vừa mới hấp thu huyết hạch của con trăn biến dị, vì tránh cho thân thể theo không kịp nên Đường Yên lựa chọn hấp thu tinh hạch, sau khi bỏ mấy viên tinh hạch quăng vào trong miệng thì Đường Yên vận hành Khô mộc quyết, nhanh chóng chuyển năng lượng của tinh hạch thành sức mạnh của mình. Sau mấy vòng Khô mộc quyết, Đường Yên vừa lòng cảm nhận cả người tràn đầy sức mạng, cấp bốn cao nhất, chỉ cần một bước nữa là có thể bước vào cánh cửa của dị năng giả cấp cao. Chỉ có bước vào cấp năm thì mới tính là dị năng giả cấp cao, dưới cấp năm đều là dị năng giả cấp thấp.
“Ọt....... “ Cảm giác đói bụng truyền đến, lúc này Đường Yên mới giật mình nhớ tới từ giữa trưa đến bây giờ cô vẫn chưa ăn cái gì, khó trách bụng lại đói đến mức kêu ọt ọt.
Lấy quần áo từ trong nhà gỗ ra, sau khi mặc vào đàng hoàng thì Đường Yên định nấu thứ gì đó để lấp đầy bụng, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, cô không vội quay trở về, cá biến dị lại càng khó ứng phó với chuột biến dị, mà cô thì lại không có ý muốn giúp đỡ. Đường Yên định mượn cơ hội này để đi trước một bước.
******************
“Nhiệm vụ có manh mối gì chưa?” Khuôn mặt Việt Kỳ tuấn tú lùng, hai mắt bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước. Trước mặt đang đốt lửa, xung quang đám lừa có vài người đang ngồi. Vì đêm tối lờ mờ, cảnh vật bị bao phủ bởi một tấm màn đen nên khiến cho người ta không thấy được rõ ràng.
An Lộ lắc đầu, nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Không biết ai đó đã để lộ ra nên đã có người xuất phát đến thành phố Thanh Hải, chắc hẳn mục đích là nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181.”
“Làm sao bọn họ biết được nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181?” Lâm Mông to giọng hỏi, hai tay lau chùi vũ khí sinh hóa đang ánh lên ánh lửa trên tay, vũ khí sinh hóa màu trắng bạc mang theo sát khí lạnh lẽo làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
“Cậu đã quên bác sĩ Đường đang ở căn cứ Thanh Long sao, lúc trước nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải kia là của Bác sĩ Đường.” An Lộ nhàn nhạt nói, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Mông không tim không phổi, đồ óc heo này không nhớ được gì lâu cả!
“Lúc trước chúng ta nên bắt ông ấy về, như vậy sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.” Lâm Mông nói.
“Bắ về, nói dễ nghe nhỉ.” An Lộ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Mông, nói chuyện với tên ngu ngốc này này chỉ tổ làm bản thân tức chết: “Đại ca, nghe nói Đường Yên cũng tham gia vào nhiệm vụ Thanh Hải lần này.”
“Cái gì?” Việt Kỳ nhíu mày, xoay người nhìn An Lộ: “Sao lại thế này, nói rõ ràng xem?”
“Người bên căn cứ truyền tin đến nói trong nhiệm vụ đến Thanh Hải lần này thì cháu gái của bác sĩ Đường....Đường Yên cũng có ở trong đó, ngoài ra còn có Hạ Dĩnh, Hình Liệt Phong, thằng nhóc nhà họ Trịnh. Còn có một dị năng giả chữa khỏi, tên là Lưu Thấm Nhã....là cháu giá mà mười mấy năm trước bác sĩ Đường đã nhận nuôi, là chị của Yên.” An Lộ vừa nói vừa không quên đánh giá sắc mặt của Việt Kỳ, chỉ cần là chuyện liên quan đến Đường Yên thì cảm xúc của đại ca mới dao động.
“Xem ra, nhà họ Hình đã không còn kiên nhẫn muốn nắm quyền khống chế căn cứ Thanh Long nên mới nhanh chóng tiến đến Thanh Hải, tôi cực kì không an tâm về người phụ nữ tên là Lưu Thấm Nhã này.” Mấy năm nay anh vẫn thu thập tin tức về Đường Yên và những người xuất hiện bên cạnh cô xuất hiện nên anh không cảm thấy xa lạ gì với Lưu Thấm Nhã, dã tâm của người phụ nữ này rất lớn, bây giờ người phụ nữ này lại dính líu đến Hình Liệt Phong thì nhất định sẽ liên lụy đến Đường Yên.
“Nếu đi Thanh Hải thì nhiệm vụ lần này làm sao bây giờ, chúng ta mặc kệ chuyện quân khu trung tâm bên kia sao?” An Lộ nói.
“Có các nguyên lão áp chế, nhà họ Hình, nhà họ Lưu sẽ không gây được sóng gió gì lớn. Nhà họ Việt đã yên lặng trên trăm năm, nếu không phải do tận thế thì nhà họ Việt cũng sẽ không ra mặt, nếu chuyện quân khu trung tâm không phải là bất đắc dĩ thì nhà họ Việt sẽ không nhúng tay vào. Cậu nghĩ rằng các nguyên lão nghĩ thứ đó có ích sao, các nhà đó đã nắm quân khu trong lòng bàn tay vài thập niên, cậu cho rằng bọn họ thật sự không biết gì sao?” Giọng nói của Việt Kỳ lạnh lẽo, hiển nhiên là không để sự lo lắng của An Lộ ở trong lòng.
An Lộ ngẩn ra, sau đó lấy lại tinh thần, biết Việt Kỳ nói đúng nên gật đầu đồng ý.
“An Du, đừng lơ là!” Đột nhiên Việt Kỳ cầm vũ khí sinh hóa bên cạnh lên, nhắm vào phía sau An Du bắn liên tục ba phát. An Du cười một tiếng, tay trái đưa ra phía sau, ve vẩy hau cái, nhất thời máu tươi phun ra, mọi người đều nhanh chóng né tránh máu tươi như mưa máu hắt vào người.
Lập tức một con rắn biến dị dài gần mười mét ngã xuống, ở giữa trán có ba cái lỗ, ngoại trừ phần đầu nguyên vẹn thì những bộ phận khác đều không có chỗ nào hoàn hảo, thịt vụn rơi đầy đất. Lâm Mông rụt cổ, sợ hãi nhìn chằm chằm An Du, cô gái điên này, mỗi lần ra tay đều phải làm cho mọi thứ biến thành máu tanh như vậy mới chịu.
“Đại ca, An Du không phải sơ ý, rõ ràng là cô ấy cố tình.” Lâm Mông ôm vũ khí yêu dấu trong ngực, cẩn thận chà lau vết máu dính trên đó, tức hận bất bình nói.
“Lâm Mông, có vẻ như anh có ý kiến với tôi phải không?” An Du nhướn mày, thân thể mềm mại nở nang dán sát vào người Lâm Mông, ngón tay mảnh khảnh dừng ở trước ngực Lâm Mông, chậm rãi vuốt ve. Giọng nói lộ ra vẻ uất ức, dứt lời thì lập tức véo mạnh vào lưng Lâm Mông.
“Ực...!” Lâm Mông khẩn trương nuốt nước miếng, hối hận vì mình lắm miệng, biết rõ An Du điên này ra tay rất tàn nhẫn nhưng một lần đều không nhìn được chống đối cô nàng. Đau đớn làm cho sắc mặt Lâm Mông trắng bệch nhưng lại không dám đẩy tay An Du ra.
An Lộ không thèm nhìn hai người mà nhanh chóng tiến lên lấy huyết hạch bên trong đầu rắn biến dị ra, sau đó ném vào cho người đang đứng ở trong bóng tối: “Lâm Tam, cho cậu, huyết hạch hệ phong.”
“An Du, đừng quậy nữa, nữa đêm trước Lâm Tam canh giác, nửa đêm về sáng thì Lâm Mông tới thay ca.” Việt Kỳ liếc An Du và Lâm Mông bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, sau đó nghiêm túc bảo An Du đừng làm ồn nữa, ai cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đâu. Người sáng suốt đều nhận ra được An Du thích Lâm Mông, nhưng mà tên đần Lâm Mông này không biết nên mỗi lần đều bị An Du chỉnh gần chết.
“Được rồi!” An Du nhún nhún vai, cả người liền dựa vào người Lâm Mông, Lâm Mông lại không dám đẩy ra, chỉ có thể đỏ mặt để mặc cho An Du dựa vào, không dám nhúc nhích, đôi mắt vô tội mở to hướng về những người bên cạnh xin giúp đỡ, những người khác làm bộ như không phát hiện, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Mông thả lỏng tay, không biết nên đặt tay mình ở chỗ nào, An Du mím môi nhỏ giọng cười trộm, khoa tay múa chân với An Lộ ra vẻ đắc ý, An Lộ lộ ra vẻ mặt cam chịu, đứa em gái này của anh ta quá mức hung mãnh, đoán chừng ngay cả Lâm Mông cũng không chịu được.
Việt Kỳ lặng im nhìn đêm đen, sau đó lấy sợi dây chuyền gì trên cổ xuống, từ từ mở mặt dây chuyền ra, bên trong có một tấm ảnh, là một cô bé khoảng sáu bảy tuổi đang cười tươi lộ ra lúm đồng rất đáng yêu! Ngón tay thon dài của Việt Kỳ nhẹ nhàng lượt qua gò má của cô bé, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn lộ ra nụ cười rất nhạt.
“Miêu Trạch, cậu làm cái gì vậy?” Khuôn mặt Lưu Thấm Nhã hiện lên sự kinh ngạc, nhìn Miêu Trạch, ánh mắt lộ ra một chút uất ức: “Yên Nhi bị rơi xuống nước tôi cũng rất đau lòng, nhưng mà cậu làm vậy là có ý gì vậy? Chẳng lẽ cậu nghi ngờ là tôi chôn địa lôi sao? Điều này làm sao có thể...”
“Có ý gì? Hừ... Cô không rõ sao, đây là bến tàu bị bỏ hoang, làm sao có người chôn địa lôi được, trừ cô ra thì tôi không thể nghĩ đến người nào khác.” Miêu Trạch hừ lạnh, sẳng giọng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, sau đó xoay người nhìn Hạ Dĩnh.
Hạ Dĩnh không biết làm sao, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, ánh mắt tràn đầy đề phòng, vừa rồi nếu bọn họ chậm một chút nữa, đừng nói Đường Yên, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị mất mạng, Lưu Thấm Nhã quả nhiên ác độc. Cô nên nghe lời của ba, không nên khinh thường cô ta. Ánh mắt Hạ Dĩnh lướt qua Lưu Thấm Nhã, dừng ở trên người Hình Liệt Phong, giọng nói lạnh như băng: “Hình Liệt Phong, anh nghĩ như thế nào? Đường Yên là cháu gái của bác sĩ Đường ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa, nếu cô ấy xảy ra chuyện, bác sĩ Đường lại muốn tra xét tới cùng thì anh nên hiểu là sẽ có chuyện gì xảu ra.”
Sắc mắt Hình Liệt Phong thay đổi, Đường Yên đã chết, Lưu Thấm Nhã đã cứu anh ta một mạng, dị năng chữa khỏi lại quá hiếm có. Tuy năng lực của bác sĩ Đường không tệ, tuy nhiên nhưng tính cách quá cứng rắn, luôn từ chối đề nghị của anh ta, người như thế giữ lại sẽ chỉ là trở ngại, hơn nữa bọn họ đã lôi kéo được Triệu Thiên Lâm, sớm muộn gì trung tâm nghiên cứu sinh hóa cũng sẽ là đồ vật trong lòng bàn tay. Suy nghĩ như vậy nên trong lòng Hình Liệt Phong đã có lựa chọn, nói: “Thấm Nhã luôn ở bên cạnh tôi, không có khả năng ra ngoài chôn địa lôi, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn.Bây giờ không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải chuẩn bị qua sông.”
Hình Liệt Phong nói hai ba câu đều không có đề cập đến Lưu Thấm Nhã, điều này làm cho Miêu Trạch, Mạnh Lộ tức giận đến phát run, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy cái cớ gì để phản bác, dùng nắm đấm thì đánh không lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Hình Liệt Phong che chở Lưu Thấm Nhã rời đi.
Tức giận của Hạ Dĩnh cũng tăng vọt, nhưng cô cũng rất bất đắc dĩ, lần này ra ngoài thì dị năng giả bên cô ít hơn Hình Liệt Phong, thực lực cũng kém hơn một bậc, nếu trở mặt vào lúc này thì không có lợi đối với cô. Sự tranh đoạt quyền lợi của tầng cao trong căn cứ càng ngày càng rõ ràng mà nhà họ Hạ cần có nhà họ Hình ủng hộ.
“Tiểu thư, hôm nay Lưu Thấm Nhã dám ra tay với Đường Yên mà chúng ta lại không làm gì cả thì nói không chừng, ngày mai cô ta sẽ ra tay chúng ta. Đường Yên và cô ta lớn lên bên nhau nhưng vẫn có thể ra tay độc ác như vậy, huống chi tiểu thư và cô ta không thân cũng chẳng quen...” Trịnh Nhiên lạnh lùng nói.
Trịnh Nhiên dị năng giả hệ hỏa mà Hạ Dĩnh lôi kéo được ở căn cứ, thực lực không tệ. Suốt dọc đoạn đường này đã giúp đỡ Hạ Dĩnh khá nhiều.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Nhất trầm xuống, anh ta vốn đã chướng mắt Hình Liệt Phong, Lưu Thấm Nhã thì càng không cần phải nói, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Tiểu thư, Trịnh Nhiên nói không sai, tướng quân vốn không đồng ý liên thủ với nhà họ Hình, nhiệm vụ tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 lần này quá quan trọng, ai biết nhà họ Hình có nảy sinh ý định nuốt trọn một mình hay không? Mỗi lần bị thương đều là người của chúng ta, lần này nếu không phải Đường Yên nhắc nhở chúng ta thì toàn bộ chúng ta đều chết ở trong này rồi. Hừ... Tôi không tin đám người Hình Liệt Phong thật sự không làm gì cả.”
“Hạ Nhất không cần nói nữa, tôi biết nên làm như thế nào.” Vẻ mặt Hạ Dĩnh tối tăm, nhìn bóng lưng của đám người Hình Liệt Phong. Hạ Dĩnh đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu Lưu Thấm Nhã đã lên tiếng chỉ ra chỗ ẩn thân chuột biến dị, nếu vậy thì chuyện chuột biến dị c lần này, Lưu Thấm Nhã thật sự không biết gì sao? Trong lòng Hạ Dĩnh càng nghi ngờ hơn, nhìn ba người Miêu Trạch đang đứng ở bên cạnh: “Tốt nhất ba người nên cẩn thận một chút, đừng cách chúng tôi quá xa.”
Những lời vừa rồi của Miêu Trạch coi như là đã trở mặt với Lưu Thấm Nhã, dựa theo sự hiểu biết của cậu đối với Hình Liệt Phong thì Hình Liệt Phong sẽ không dễ dàng tha thứ cho người ra tay với Lưu Thấm Nhã. Dị năng chữa khỏi giả quá hiếm có, nhất định Hình Liệt Phong sẽ không tiếc thứ gì để bảo vệ Lưu Thấm Nhã.
Ba người Miêu Trạch nhìn nhau, biết Hạ Dĩnh không nói qua nên nghiêm túc gật đầuu.
“Đội trưởng Hạ có thể giúp chúng tôi tìm chị Yên hay không?” Miêu Trạch hỏi.
Hạ Dĩnh lắc đầu, nhìn mặt sông đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, tỏ vẻ bất lực: “Thật xin lỗi, tình huống vừa rồi cậu cũng thấy đấy, nhiều cá biến dị như vậy...” Lời còn lại Hạ Dĩnh không nói ra miệng, cho dù là ba cô nếu bị nhiều cá biến dị như vậy bao vậy thì cũng không thể thoát thân được.
Mạnh Lộ cúi đầu, che giấu sự tàn bạo trong đáy mắt, ánh mắt độc ác liếc nhìn bóng lưng của Lưu Thấm Nhã, ánh mắt của Miêu Trạch giống như La Sát từ địa ngục tới làm cho người ta sợ hãi, giọng nói lạnh lẽo: “Miêu Trạch đừng nóng vội, đoạn đường này còn rất dài, ai chết ai sống thật khó mà đoán trước, không phải sao? Bản lĩnh của chị Yên thì cậu càng rõ hơn ai hết... Sẽ không có chuyện gì đâu!”
Lúc rời khỏi căn cứ, Đường Yên đã từng nói nếu có phát sinh chuyện gì thì bảo Miêu Trạch đừng lo lắng, cô nhất định sẽ không có việc gì. Cho dù Đường Yên không nói rõ, tuy nhiên Mạnh Lộ đoán được nhất định Đường Yên vẫn còn cất dấu một con át chủ bài nào đó!
Nghe vậy, đáy mắt Miêu Trạch lóe sáng, giống như nhớ tới cái gì đó nên gật đầu. Sau khi nhìn mặt sông vài lần thì trong đôi mắt không kiềm chế được sự tàn nhẫn.
**************************
“A a...” Tiếng kêu đau đớn thoát ra khỏi miệng, Đường Yên chật vật quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm, quần áo hóa thành vải vụn treo ở trên người, cả người bị cắn thành một đống bầy nhầy, cũng may vừa rồi cô khá nhanh nên không thương tổn đến gân cốt.
Đường Yên cúi đầu nhìn ngón tay đang run rẩy ở trên thảm cỏ sau đó nhìn hồ nước cách đó không xa, cố gắng chịu đựng đau đớn, chậm chạp bò về phía trước. Tinh thần lực tiêu hao quá nhiều nên trong một khoảng thời gian ngắn không có cách nào dùng được.
Đường Yên thở gấp, miệng vết thương bị cát bùn cọ xát khiến cô cảm thấy như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang cắn mình, cũng may là lúc rời căn cứ đã tiêm huyết thanh thế hệ hai, nếu không thì bây giờ không cần giãy giụa nữa mà cứ chờ biến thành tang thi thôi! Cổ, bụng, cánh tay, đùi... Toàn thân đều bị cá biến dị cắn nát, trong khoảnh khắc lúc rơi vào sông thì cô đã kịp thời chui vào không gian nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thương.
Bình thường thì chỉ cần bước vài bước nhưng lần này Đường Yên phải bò rất khó khăn mới đến được hồ nước, bàn chân dùng sức sau đó lăn vào hồ nước. Đường Yên từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận hồ nước đang vỗ về, chữa trị vết thương cho cô. Sau một lúc lâu, Đường Yên cảm thấy thân thể đã khôi phục được chút sức lực thì cô cố gắng đứng dậy, cởi quần áo sau đó từ từ chìm vào hồ nước, để cho hồ nước bao bọc lấy cơ thể mình.
Đường Yên lẩm bẩm Khô mộc quyết, tinh thần lực không ngừng tăng cao, suốt dọc đoạn đường này, có vài lần Đường Yên gần như dùng hết tinh thần lực nhưng lúc này cô lại cảm nhận được cơ thể tràn đầy sức mạnh, lúc này Đường Yên mới chậm rãi mở hai mắt ra, cô rất bất ngờ nhìn khi nhìn thấy bên cạnh có hai viên huyết hạch mà mấy viên tinh hạch trong suốt,. Từ lúc nào thì hồ nước có mấy thứ này?
Đường Yên cau mày, ngồi dậy, nhặt lên tinh hạch trong hồ nước lên sau đó bắt đầu bắt đầu cẩn thận, đột nhiên cô nhớ đến hai viên huyết hạch này, một viên là cô dùng ảo thuật trộm từ trong tay Hạ Nhất, một viên mới lấy được từ đầu của con chuột biến dị trên tàu chở dầu. Về phần tinh hạch, chẳng lẽ... Nhìn những viên tinh hạch sáng bóng long lanh, Đường Yên mừng như rỡ điên, những tinh hạch gần đây đều có đặc thù riêng nên không thể tùy tiện hấp thu như trước đi, không nghĩ tới hồ nước lại có tác dụng tinh lọc, có thể tẩy đi tạp chất tinh hạch, bảo tồn năng lượng lúc ban đầu. Nói như vậy thì bất kể là tinh hạch loại nào cô cũng có thể hấp thu được. (Mấy chế còn nhớ không, ở một chương nào đó đã có nói, dị năng hệ phong thì hấp thu tinh hạch hệ phong thôi, tinh hạch hệ phong thì màu xanh, chớ không được hấp thu hệ khác. Hồ nước này tẩy màu tinh hạch về thành màu trắng, còn tinh hạch cấp 3 thì vẫn là cấp 3)
Đáng tiếc không thể lấy được huyết hạch của những con chuột biến dị kia, nếu không thì tốt hơn rất nhiều!
Đường Yên không vội vã hấp thu huyết hạch, dù sao trước đây không lâu cô vừa mới hấp thu huyết hạch của con trăn biến dị, vì tránh cho thân thể theo không kịp nên Đường Yên lựa chọn hấp thu tinh hạch, sau khi bỏ mấy viên tinh hạch quăng vào trong miệng thì Đường Yên vận hành Khô mộc quyết, nhanh chóng chuyển năng lượng của tinh hạch thành sức mạnh của mình. Sau mấy vòng Khô mộc quyết, Đường Yên vừa lòng cảm nhận cả người tràn đầy sức mạng, cấp bốn cao nhất, chỉ cần một bước nữa là có thể bước vào cánh cửa của dị năng giả cấp cao. Chỉ có bước vào cấp năm thì mới tính là dị năng giả cấp cao, dưới cấp năm đều là dị năng giả cấp thấp.
“Ọt....... “ Cảm giác đói bụng truyền đến, lúc này Đường Yên mới giật mình nhớ tới từ giữa trưa đến bây giờ cô vẫn chưa ăn cái gì, khó trách bụng lại đói đến mức kêu ọt ọt.
Lấy quần áo từ trong nhà gỗ ra, sau khi mặc vào đàng hoàng thì Đường Yên định nấu thứ gì đó để lấp đầy bụng, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, cô không vội quay trở về, cá biến dị lại càng khó ứng phó với chuột biến dị, mà cô thì lại không có ý muốn giúp đỡ. Đường Yên định mượn cơ hội này để đi trước một bước.
******************
“Nhiệm vụ có manh mối gì chưa?” Khuôn mặt Việt Kỳ tuấn tú lùng, hai mắt bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước. Trước mặt đang đốt lửa, xung quang đám lừa có vài người đang ngồi. Vì đêm tối lờ mờ, cảnh vật bị bao phủ bởi một tấm màn đen nên khiến cho người ta không thấy được rõ ràng.
An Lộ lắc đầu, nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Không biết ai đó đã để lộ ra nên đã có người xuất phát đến thành phố Thanh Hải, chắc hẳn mục đích là nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181.”
“Làm sao bọn họ biết được nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181?” Lâm Mông to giọng hỏi, hai tay lau chùi vũ khí sinh hóa đang ánh lên ánh lửa trên tay, vũ khí sinh hóa màu trắng bạc mang theo sát khí lạnh lẽo làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
“Cậu đã quên bác sĩ Đường đang ở căn cứ Thanh Long sao, lúc trước nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải kia là của Bác sĩ Đường.” An Lộ nhàn nhạt nói, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Mông không tim không phổi, đồ óc heo này không nhớ được gì lâu cả!
“Lúc trước chúng ta nên bắt ông ấy về, như vậy sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.” Lâm Mông nói.
“Bắ về, nói dễ nghe nhỉ.” An Lộ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Mông, nói chuyện với tên ngu ngốc này này chỉ tổ làm bản thân tức chết: “Đại ca, nghe nói Đường Yên cũng tham gia vào nhiệm vụ Thanh Hải lần này.”
“Cái gì?” Việt Kỳ nhíu mày, xoay người nhìn An Lộ: “Sao lại thế này, nói rõ ràng xem?”
“Người bên căn cứ truyền tin đến nói trong nhiệm vụ đến Thanh Hải lần này thì cháu gái của bác sĩ Đường....Đường Yên cũng có ở trong đó, ngoài ra còn có Hạ Dĩnh, Hình Liệt Phong, thằng nhóc nhà họ Trịnh. Còn có một dị năng giả chữa khỏi, tên là Lưu Thấm Nhã....là cháu giá mà mười mấy năm trước bác sĩ Đường đã nhận nuôi, là chị của Yên.” An Lộ vừa nói vừa không quên đánh giá sắc mặt của Việt Kỳ, chỉ cần là chuyện liên quan đến Đường Yên thì cảm xúc của đại ca mới dao động.
“Xem ra, nhà họ Hình đã không còn kiên nhẫn muốn nắm quyền khống chế căn cứ Thanh Long nên mới nhanh chóng tiến đến Thanh Hải, tôi cực kì không an tâm về người phụ nữ tên là Lưu Thấm Nhã này.” Mấy năm nay anh vẫn thu thập tin tức về Đường Yên và những người xuất hiện bên cạnh cô xuất hiện nên anh không cảm thấy xa lạ gì với Lưu Thấm Nhã, dã tâm của người phụ nữ này rất lớn, bây giờ người phụ nữ này lại dính líu đến Hình Liệt Phong thì nhất định sẽ liên lụy đến Đường Yên.
“Nếu đi Thanh Hải thì nhiệm vụ lần này làm sao bây giờ, chúng ta mặc kệ chuyện quân khu trung tâm bên kia sao?” An Lộ nói.
“Có các nguyên lão áp chế, nhà họ Hình, nhà họ Lưu sẽ không gây được sóng gió gì lớn. Nhà họ Việt đã yên lặng trên trăm năm, nếu không phải do tận thế thì nhà họ Việt cũng sẽ không ra mặt, nếu chuyện quân khu trung tâm không phải là bất đắc dĩ thì nhà họ Việt sẽ không nhúng tay vào. Cậu nghĩ rằng các nguyên lão nghĩ thứ đó có ích sao, các nhà đó đã nắm quân khu trong lòng bàn tay vài thập niên, cậu cho rằng bọn họ thật sự không biết gì sao?” Giọng nói của Việt Kỳ lạnh lẽo, hiển nhiên là không để sự lo lắng của An Lộ ở trong lòng.
An Lộ ngẩn ra, sau đó lấy lại tinh thần, biết Việt Kỳ nói đúng nên gật đầu đồng ý.
“An Du, đừng lơ là!” Đột nhiên Việt Kỳ cầm vũ khí sinh hóa bên cạnh lên, nhắm vào phía sau An Du bắn liên tục ba phát. An Du cười một tiếng, tay trái đưa ra phía sau, ve vẩy hau cái, nhất thời máu tươi phun ra, mọi người đều nhanh chóng né tránh máu tươi như mưa máu hắt vào người.
Lập tức một con rắn biến dị dài gần mười mét ngã xuống, ở giữa trán có ba cái lỗ, ngoại trừ phần đầu nguyên vẹn thì những bộ phận khác đều không có chỗ nào hoàn hảo, thịt vụn rơi đầy đất. Lâm Mông rụt cổ, sợ hãi nhìn chằm chằm An Du, cô gái điên này, mỗi lần ra tay đều phải làm cho mọi thứ biến thành máu tanh như vậy mới chịu.
“Đại ca, An Du không phải sơ ý, rõ ràng là cô ấy cố tình.” Lâm Mông ôm vũ khí yêu dấu trong ngực, cẩn thận chà lau vết máu dính trên đó, tức hận bất bình nói.
“Lâm Mông, có vẻ như anh có ý kiến với tôi phải không?” An Du nhướn mày, thân thể mềm mại nở nang dán sát vào người Lâm Mông, ngón tay mảnh khảnh dừng ở trước ngực Lâm Mông, chậm rãi vuốt ve. Giọng nói lộ ra vẻ uất ức, dứt lời thì lập tức véo mạnh vào lưng Lâm Mông.
“Ực...!” Lâm Mông khẩn trương nuốt nước miếng, hối hận vì mình lắm miệng, biết rõ An Du điên này ra tay rất tàn nhẫn nhưng một lần đều không nhìn được chống đối cô nàng. Đau đớn làm cho sắc mặt Lâm Mông trắng bệch nhưng lại không dám đẩy tay An Du ra.
An Lộ không thèm nhìn hai người mà nhanh chóng tiến lên lấy huyết hạch bên trong đầu rắn biến dị ra, sau đó ném vào cho người đang đứng ở trong bóng tối: “Lâm Tam, cho cậu, huyết hạch hệ phong.”
“An Du, đừng quậy nữa, nữa đêm trước Lâm Tam canh giác, nửa đêm về sáng thì Lâm Mông tới thay ca.” Việt Kỳ liếc An Du và Lâm Mông bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, sau đó nghiêm túc bảo An Du đừng làm ồn nữa, ai cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đâu. Người sáng suốt đều nhận ra được An Du thích Lâm Mông, nhưng mà tên đần Lâm Mông này không biết nên mỗi lần đều bị An Du chỉnh gần chết.
“Được rồi!” An Du nhún nhún vai, cả người liền dựa vào người Lâm Mông, Lâm Mông lại không dám đẩy ra, chỉ có thể đỏ mặt để mặc cho An Du dựa vào, không dám nhúc nhích, đôi mắt vô tội mở to hướng về những người bên cạnh xin giúp đỡ, những người khác làm bộ như không phát hiện, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Mông thả lỏng tay, không biết nên đặt tay mình ở chỗ nào, An Du mím môi nhỏ giọng cười trộm, khoa tay múa chân với An Lộ ra vẻ đắc ý, An Lộ lộ ra vẻ mặt cam chịu, đứa em gái này của anh ta quá mức hung mãnh, đoán chừng ngay cả Lâm Mông cũng không chịu được.
Việt Kỳ lặng im nhìn đêm đen, sau đó lấy sợi dây chuyền gì trên cổ xuống, từ từ mở mặt dây chuyền ra, bên trong có một tấm ảnh, là một cô bé khoảng sáu bảy tuổi đang cười tươi lộ ra lúm đồng rất đáng yêu! Ngón tay thon dài của Việt Kỳ nhẹ nhàng lượt qua gò má của cô bé, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn lộ ra nụ cười rất nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.