Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 49

Thuỷ Qủa Mộ Tư

18/02/2017

“Chỉ Doanh, mấy em đi ngủ trước đi!” Đường Yên nhìn đồng hồ trên tay, ý bảo ba đứa nhỏ lên giường đi ngủ, Mã Lương đã đi ra ngoài được hai giờ. Lúc Mã Lương đi ra ngoài đã nhắc nhở bọn họ đừng đi ra ngoài, mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng đừng ra khỏi cửa, nếu là có người dám xông tới thì cứ liều chết ở trong đó.

Đêm dần dần đen hơn, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ ái muội và tiếng thở gấp gáp, bây giờ Đường Yên mới hiểu được biểu tình muốn nói lại thôi trước khi ra ngoài của Mã Lương là vì cái gì. Không có lễ giáo đạo đức ràng buộc, bởi vì sống sót nên cái gì cũng có thể bỏ qua.

Thỉnh thoảng bên tai Đường Yên lại truyện đến tiếng quát hùng hùng hổ hổ, có đôi khi còn kèm theo: “Anh trai, muốn em chơi với anh hay không, chỉ cần một túi bánh...” Giọng nói nũng nịu, cao thấp, nam nữ đều có liên tiếp vang lên bên tai.

Đột nhiên tấm vải rách che ở trước cửa bị người ta vén lên, sau đó có một bóng người cao lớn lảo đảo đi vào, ánh trăng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tục tằng của người nọ, người đàn ông đó toét miệng cười to xông vào: “Khà khà... Đêm nay thằng Mã Lương kia không có ở đây, nhất định ông đây phải làm cho thỏa thích!”

Nghe giọng nói thô lỗ của người đàn ông, ba đứa nhỏ cuộn tròn lại, trốn ở trên giường, sợ hãi nhìn người đàn ông đang đi vào, không dám lên tiếng. Ánh mắt nhìn về phía Đường Yên, gắt gao che miệng.

“Cút.... “ Giọng nói của Đường Yên lạnh lùng, vẻ mặt không thay đổi liếc người đàn ông đang xông vào, một mùi vì tanh tưởi khó ngửi theo người đàn ông đó chui vào chóp mũi Đường Yên làm cho khuôn mặt của cô càng thêm lạnh lùng.

“Em gái, tên Mã Lương thân mình khô quắt kia có thể thỏa mãn được em sa? “Súng” của anh đây tuyệt đối mạnh hơn Mã Lương...” Vừa nói hai tay của hắn vừa sờ soạng chỗ giữa đùi, khoa tay múa chân làm động tác hạ lưu, sau đó định đưa tay sờ mó Đường Yên.

Đột nhiên hắn cảm thấy bên hông lành lạnh, khi nhìn xuống thì thấy nòng súng đã kề sát bên hông của mình rồi.

“Cút xa một chút.” Nếu không phải là không muốn gây chuyện thì Đường Yên thật sự muốn bắn một phát súng giết chết người đàn ông này, bộ dáng này mà muốn đùa giỡn cô, chán sống rồi sao?

Thấy Đường Yên lấy súng ra, người đàn ông kia vội cười làm lành nói: “Đừng kích động, tôi chỉ muốn đùa cô một chút thôi mà, đi... Tôi lập tức đi ngay!” Hắn ta cười hai tiếng, quay đầu như muốn đi ra ngoài, sau khi liếc thấy Đường Yên thu hồi súng lại thì gã thụi cùi chỏ qua, muốn chế ngự Đường Yên. Ngay sau đó, Đường Yên lập tức bắt lấy tay hắn: “Răng rắc!” Một tiếng tiếng gãy xương vang lên, Đường Yên lạnh lùng nói: “Tính tình của tôi không tốt, đừng có cố khiêu chiến giới hạn của tôi!”

Nghe giọng nói lạnh lẽo của Đường Yên, lúc này người đàn ông thật sự sợ hãi, hắn quỳ trên mặt đất: “Bà cô, tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Hộp bánh bích quy này coi như là xin lỗi.”

Hắn kêu đau oai oái, lấy một hộp bánh bích quy sau đó từ trong túi áo ra đưa cho Đường Yên rồi ôm cánh tay chạy thẳng một mạch không dám quay đầu lại, mẹ nó, thật xui xẻo, lần này gặp trúng thứ cứng rồi!

Ba đứa bé trên giường trợn tròn mắt, sùng bái nhìn Đường Yên.

Đường Yên đưa hộp bánh bích quy cho mấy đứa bé, sau đó lấy một con dao ngắn trong không gian ra đưa cho Chỉ Doanh: “Cầm đi, chị ra ngoài một chuyến, nhớ canh chừng cửa.” Sau khi nhắc nhở Chỉ Doanh thì Đường Yên xốc lên tấm vải lên đi về phía căn cứ.

“Đứng lại!” Người tuần tra ở cửa ngăn cản Đường Yên: “Cô là ai?”

“Tôi tìm Mã Lương.” Đường Yên liếc nhìn người tuần tra, không vui nhíu mày, cô luôn cảm thấy ánh mắt người này nhìn cô có chút không đúng, cô lại mới đến này có mấy giờ, lẽ ra không có người nào biết cô mới đúng. Suy nghĩ vậy nên vẻ mặt của Đường Yên có chút cứng ngắc.

“Tìm Mã Lương hả, đi theo tôi.” Người nọ không nói gì cả, sau khi đánh giá Đường Yên thì dẫn Đường Yên vào trong căn cứ xem ra là đã đợi cô một lúc lâu.

Đường Yên hơi hơi nheo mắt lại, tay không tự giác nắm chặt vũ khí sinh hóa bên hông. Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, cô không nhịn được mà trách cứ bản thân mình, cô nên cẩn thận hơn mới đúng. Nếu không phải muốn từ trong miệng Mã Lương tìm hiểu đường đi ở vùng này thì cô cũng không đến nỗi lựa chọn một mình đi vào căn cứ. Cô vẫn chưa quên buổi chiều lão Đinh và những người đàn ông kia kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, thậm chí còn trắng trợn đùa giỡn cô, thật hiển nhiên người ở căn cứ này không phải là thứ tốt lành gì.

Đường Yên cẩn thận đánh giá người dẫn đường phía trước, cười vô cùng châm chọc, không biết lần này Mã Lương diễn vai gì? Cắn chặt môi dưới, sắc mặt Đường Yên như rơi vào hầm băng, chiến đấu một mình thì cô không sợ, nơi này không thể có thể có dị năng giả cấp năm được, cho nên dựa vào thực lực của dị năng giả cấp bốn cao nhất của cô thì có thể chiến thắng một cách dễ dàng nhưng kiến nhiều thì cắn chết roi, đạo lí này Đường Yên rất rõ ràng.

Hai chân đạp mạnh xuống đất, nhanh chóng vọt lên không chế người dẫn đường ở phía trước, lạnh giọng hỏi: “Mã Lương ở đâu? Nói...”

Thấy xung quanh hoang vắng nên Đường Yên tiên phát chế nhân, khống chế người dẫn đường rồi tra hỏi.



“Hu hu...” Cổ bị bóp chặt, nòng súng dí vào thái dương, hai chân của người đàn ông run lên, hiển nhiên không lường trước Đường Yên lại cảnh giác như vậy, chỉ trong chốc lát mà đã phát hiện được cái bẫy của bọn họ.

“Nói mau, Mã Lương ở đâu? Mấy người có mục đích gì?” Đường Yên vận dụng tinh thần lực tạo ra ảo thuật để lừa gạt người dẫn đường. Đường Yên phát hiện tinh thần lực càng cao thì sử dụng ảo thuật lại càng thuần thục, hiện tại cô có thể sử dụng ảo thuật theo ý mình. Đương nhiên là sử dụng trên một diện tích lớn thì vẫn chưa làm được.

“Lão Đinh muốn Mã Lương lừa người phụ nữ đi cùng hắn vào căn cứ, Mã Lương không làm theo nên bị Lão Đinh nhốt trong kho hàng rồi bảo tôi nếu người phụ nữ kia vừa xuất hiện thì lập tức dẫn cô ta vào kho hàng.”

“Cái gì?” Đường Yên hoảng hốt, khó trách Mã Lương mãi không trở về, hóa ra là bị người ta nhốt. Đường Yên dùng sức một chút, lập tức giết chết người dẫn đường sau đó mở tinh thần lực tra xét bốn phía. Ngay khi tinh thần lực tới gần phía trước kho hàng thì Đường Yên lập tức cảm nhận được bên trong có người, số lượng không ít. Mã Lương thì bị trói ở trên ghế, bị đánh hết sức thê thảm, gò má sưng to, khuôn mặt bê bết máu.

Trong kho hàng có ít nhất là ba mươi người, hơn một nửa trong đó là dị năng giả. Đường Yên cẩn thận tới gần kho hàng, lấy ống hãm thanh trong không gian ra, tinh thần lực quả thực là một vũ khí chơi xấu cực tốt. Đường Yên im lặng tiếp cận kho hàng, nhắm vào người đang canh gác bên ngoài, một người một súng, cơ thể linh hoạt nhẹ nhàng di chuyển, chỉ trong nháy mắt đã diệt sạch những người canh gác bên ngoài.

Đột nhiên có một sợi dây leo từ bên cạnh đánh tới, Đường Yên nghiêng người tránh đi, đột nhiên lại bị gai nhọn trên dây leo đâm trúng: “A.... “ Đường Yên kinh ngạc, sao lại thế này, rõ ràng tinh thần lực không phát hiện xung quanh đây có người, vậy dây leo này xuất hiện từ đâu?

Nhìn mấy vết thương nhỏ trên cánh tay, trong lòng Đường Yên càng thêm nghi ngờ, không đúng... Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận thì cửa kho hàng đã bị mở ra.

Mã Lương cố gắng giãy giụa, gò má sưng rất to, hai mắt chỉ có thể mở thành một cái khe rất nhỏ, khi thấy người đến là Đường Yên thì lập tức quát to: “Đường Yên đi mau, đây chính là Lão Đinh cố ý giăng bẫy muốn bắt sống cô, mặc kệ tôi, đi mau...”

Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông bên cạnh lão Đinh đạp mạnh hai cái, mắng: “Đồ không biết sống chết, có người nào lão Đinh xem trọng mà không chiếm được hả!”

Đường Yên liếc nhìn Mã Lương đang ngã trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng nhắm vào người đàn ông đã đánh Mã Lương, một phát ngay giữa lông mày, người đàn ông không kịp giãy giụa mà trực tiếp ngã xuống đất. Việc này khiến Lão Đinh hoảng sợ, sốt ruột quát lên: “Thất thần làm cái gì, còn không mauắt người phụ nữ này cho tao, đồ vô dụng!”

Nói xong thì hắn giơ chân đạp dị năng giả bên cạnh.

Thấy dị năng giả đó ra tay, Đường Yên nhanh chóng bổ thẳng hai tia sét xuống, dị năng giả bên đó cấp bậc không cao nhưng lại hơn ở số lượng.

“Dị năng giả.” Lão Đinh chấn động, không nghĩ tới người phụ nữ trước mặt này lại là dị năng giả, đôi mắt nhìn Đường Yên lại càng nóng hơn, ở tận thế, dị năng giả rất hiếm có, dị năng giả càng là nữ lại càng hiếm hơn. Lão Đinh nghĩ tới việc nếu có thể đè dị năng giả xinh đẹp này ở dưới thân thì hô hấp lập tức trở nên dồn dập.

Sao lại thế này? Đường Yên lắc đầu, cảnh vật trước mắt như ẩn như hiện, hình như trong không khí tràn ngập mê mùi hương kì lạ mê người. Đường Yên cảm thấy đầu mình choáng váng, sau đó ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, trong người dâng lên một ngọn lửa không tên, thân thể có vẻ như không do cô khống chế nữa. Tất cả xảy ra quá nhanh làm cho Đường Yên hoàn toàn không có thời gian phản ứng kịp, cô dùng sức cắn nát đầu lưỡi, có mùi máu tươi kích thích nên Đường Yên khôi phục được một chút suy nghĩ bị tan rã nhưng mà lý trí còn sót lại làm cho Đường Yên không cách nào suy nghĩ cẩn thận được.

“Độc đã có tác dụng rồi, mau bắt sống cô ta đi. Tao chờ không kịp muốn nếm thử mùi vị của dị năng giả rồi.” Lão Đinh gấp gáp nói, vẻ mặt đáng khinh làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Nghe thấy những lời nói không biết xấu hổ này, Đường Yên vung tay cho lão Đinh mấy tia sét sau đó nắm chặt vũ khí sinh hóa trong tay, liên tục bắn phá xung quanh, đồ trứng thối đáng chết, dám hạ độc... Đường Yên cố gắng chống đỡ dựa vào mấy phần lí trí còn sót lại, cô dùng tinh thần lực chặt đứt dây thừng trên người Mã Lương rồi sử dụng ảo thuật nhốt đám người lão Đinh lại sau đó lảo đảo chạy ra khỏi kho hàng.

Không gian, phải vào không gian...

Đường Yên dùng sức lắc đầu, muốn tập trung suy nghĩ để tiến vào không gian nhưng làm thế nào cũng không được. Trước khi hôn mê, Đường Yên đột nhiên phát hiện trước mắt xuất hiện một bóng người, hương vị lành lạnh quen thuộc, hình như cô đã ngửi thấy mùi này ở một nơi nào đó rồi thì phải. Một tiếng thở dài vang lên, bóng người đó tiếp được thân hình đang ngã xuống của Đường Yên.

Cách căn cứ khoảng năm trăm mét có một chiếc Hummer đang chạy vững vàng ở trên đường, lái xe vĩnh viễn là Lâm Tam không nói nhiều, khuôn mặt nghiêm túc, đầy sát khí, bên cạnh là Lâm Mông, trong lòng Lâm Mông là An Du, An Du đang ngâm nga một bài hát, rất là khoái trá, thỉnh thoảng còn sờ soạng trên người Lâm Mông hai cái, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi khi đang đi trên đường vào ban đêm.

“Đại ca, anh làm như vậy không sợ những tên ngụy quân tử đó biết được, đến lúc đó lại tìm chúng ta gây phiền toái sao?” Giọng nói của An Du rất ngọt, mọi người đồng thời nhớ lại vừa rồi Việt Kỳ trình diễn một màn chết chóc, Việt Kỳ rất ít khi tự mình ra tay, lần này lại giận dữ nên ra tay không hề lưu tình!



“Thì sao?” Giọng nói của Việt Kỳ lạnh như băng nhưng động tác lại mềm mại ôm Đường Yên vào trong lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Đường Yên, cho dù xung quanh tối đen nhưng vẫn có thể cảm thấy được nhu tình khó nén trong cặp mắt kia.

“Đại ca, anh thật là lợi hại!” An Du trợn trừng mắt, đối với phong cách làm việc của Việt Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Nói nhỏ một chút chút, đừng quấy rầy cô ấy.” Việt Kỳ lạnh lùng liếc An Du, ý bảo An Du yên lặng một chút, đừng mãi nói líu ríu không ngừng.

Ngón tay thô ráp nhè nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Đường Yên, đáy mắt Việt Kỳ tràn đầy dịu dàng, lần này nếu không phải anh vừa đi ngang qua căn cứ này thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cho dù giết sạch những người đó thì vẫn khó có thể làm dịu được tức giận trong lòng anh, những người đó sao dám đụng vào Yên Nhi của anh, cho dù có thiên đao vạn quả thì cũng không đủ thể phát tiết mối hận trong lòng!

“Yên Nhi...” Giọng nói Việt Kỳ trầm thấp, ngón cái khẽ chạm vào môi Đường Yên, cánh môi non mềm bởi vì bị cọ xát liên tục nên hiện ra màu hồng nhuận khác thường. Bên cạnh anh quá nguy hiểm, vốn tưởng rằng để cho cô đi đến căn cứ Thanh Long thì có thể tránh khỏi nguy hiểm, không nghĩ tới cô nàng xấu xa này lại cứ nhắm nguy hiểm mà lao vào.

Trong con ngươi đen thâm thúy tràn ngập yêu thương, đây là cô gái mà anh cất giữ ở trong đáy lòng hai mươi mấy năm, anh hy vọng có thể giữ cô bên người đến cỡ nào. Mọi người ở bên trong xe đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không ai dám lên tiếng cả. Nghe thấy tiếng kêu khàn khàn của Việt Kỳ, vành tai An Du bất giác ửng hồng, cả thân thể vùi vào trong ngực Lâm Mông, lắng nghe tim Lâm Mông nhảy lên kịch liệt. Lâm Mông ngu ngơ ôm người vào trong ngực, trong đáy mắt thật thà chất phác xẹt qua một chút khác thường, sau đó càng ôm chặt lấy An Du hơn.

Cánh môi ấm áp nhẹ nhàng đặt lên cái trán trơn bóng của Đường Yên, giữa lông mày, sau khi dừng lại ở lông mi của Đường Yên một lúc thì trượt xuống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mà anh khát vọng đã lâu, chỉ cần nghĩ đến cô cũng khiến cho trái tim của anh đau đớn. Lúc này cô thật sự đang ở trong lòng mình!

Cánh môi hồng hào, mềm mại ấm áp giống y như trong tưởng tượng của anh, cảm giác ngưa ngứa khi hơi thở phun ra làm cho toàn bộ trái tim Việt Kỳ ấm lên, cái lưỡi mềm nhẵn quét nhẹ qua cánh môi hồng nhuận, chậm rãi du ngoan ở trên đó, tham lam hưởng thụ lấy khoảnh khắc tốt này.. Việt Kỳ cảm thấy hình như mình đang ở trong một lò lửa, khô nóng, cuồng loạn, rất muốn biến cô thành của riêng mình. Anh cạy mở cánh môi ướt át của cô ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, mời cái lưỡi thơm mềm của cô cùng nhau nhảy múa.

“Ừ a...” Đường Yên than nhẹ, cô cảm thấy trong miệng mình có cái gì đó, mềm mềm, ấm áp, mang theo mùi vị lành lạnh dễ ngửi.

“Yên Nhi!” Việt Kỳ nhỏ giọng gọi, đầu lưỡi vẫn cứ quấn quít không rời, tay đang để ở bên hông tăng thêm sức lực như muốn cô gắng khắc chế khô nóng đang dâng lên trong người. Rõ ràng là nên khắc chế nhưng trong tích tắc đấy, thân thể anh không thể tự chủ muốn đoạt lấy tất cả của cô, ý niệm này sắp bức anh đến phát điên rồi.

“Đại ca.” An Lộ bất an lên tiếng, An Lộ hiểu rõ vị trí của Đường Yên ở trong lòng Việt Kỳ hơn bất cứ ai. Lần trước Việt Kỳ để Đường Yên rời đi thì An Lộ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong đáy lòng Việt Kỳ đang cất giấu một con mãnh thú mà chỉ có Đường Yên mới có khả năng ngăn lại.

“Không có việc gì.” Việt Kỳ khàn khàn nói, anh biết An Lộ lo lắng cái gì, lo lắng anh không kiềm chế được mà làm tổn thương Đường Yên.

Cánh môi truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn, Đường Yên cực kì kinh ngạc, cô còn nhớ trước khi ngất đi thì đã được người ta cứu. Đường Yên cố gắng mở ánh mắt mỏi nhừ đau nhức ra, không nghĩ tới thuốc đó lại lợi hại như vậy, không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng quen thuộc ở phía trên, có vẻ như cô đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó rồi, ngón tay Đường Yên giật giật, mở miệng nói: “Cám ơn!” Cô cô gắng ngồi dậy vì không có thói quen đưa lưng cho người xa lạ, hành động này từ khi làm bộ đội đặc chủng ở kiếp trước thì cô đã luôn ghi nhớ ở trong lòng. Không nghĩ tới khiếp này lại liên tục bị người ta hãm hại, liên tục bị thương... Khiến cô rất buồn bực, quả nhiên thế giới thay đổi thì có rất nhiều việc đều trở nên không giống nhau!

Nếu như ở kiếp trước thì với mức độ của loại thuốc này không có khả năng khiến cô hôn mê được. Anh Bác Dương nói đúng, cô còn cần phải tập luyện rất nhiều mới được, có khả năng thì sẽ càng sống lâu ở tận thế.

“Đừng!” Cả người Việt Kỳ cứng đờ, mạnh mẽ khống chế Đường Yên đang giãy giụa: “Tác dụng của thuốc vẫn còn, nằm thêm một chút nữa đã.”

Khóe miệng Đường Yên giật giật, cả người cứng ngắc khi bị người ta ôm ở trong ngực, trong mũi tràn đầy mùi hương nam tính nồng đậm xa lạ. Đường Yên hít sâu hai cái, đợi chút... Mùi vị lành lạnh này là của người đã cứu cô!

“Đường Yên, dị năng giả lôi điện, các anh đi đâu vậy?” Đường Yên đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt quét qua những người trong xe, rất mạnh... Mỗi một người trong xe đều rất mạnh, nhất là người đàn ông đang ôm cô, chỉ dựa vào khí thế này đã không có người nào có thể phản kháng rồi, dị năng giả cấp năm sao? Đáy lòng Đường Yên bất giác run lên, không thể tưởng tượng được tận thế tới chưa được nửa năm mà đã xuất hiện dị năng giả cấp năm. (nồ nố, sai rồi, không phải cấp năm:v)

“Việt Kỳ, dị năng giả song hệ băng hỏa, đang đi đến tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải.” Việt Kỳ trả lời, ngay từ đầu anh đã không có ý định giấu diếm cái gì nhưng lời nói ra lại làm cho những người khác trong xe kinh ngạc, mọi người đều biết Việt Kỳ coi trọng Đường Yên nhưng không nghĩ tới lại quan trọng đến mức này, không hề kiêng dè mà tiết lộ lá bài tẩy của mình cho cô, anh không sợ Đường Yên bán đứng mình sao? (nồ nố, không phải song hệ:v)

“Song hệ?” Đường Yên chấn động, không nghĩ tới ngoại trừ Lưu Thấm Nhã vẫn còn có người thức tỉnh dị năng song hệ? Việt Kỳ... Rõ ràng trong tiểu thuyết không có xuất hiện người này? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, có vẻ như mọi chuyện đã lệch ra khỏi quy đạo của tiểu thuyết, Đường Yên cực kì hoảng hốt, nếu không giống như tình tiết trong tác phẩm, vậy thì những chuyện sau đó sẽ còn xảy ra sao?

Bàn tay đang đặt ở trên đùi nắm chặt lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ánh mắt hoang mang phức tạp, cô nên làm cái gì bây giờ? Nếu tình tiết không còn là tình tiết, vậy tương lai sẽ trở nên thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook