Nhật Ký Thăng Chức Của Giang Hồ
Chương 5:
Ương Lê
01/09/2022
Sau khi Hoa Mãn Lâu nói hắn cũng không biết đi đâu, ánh mắt Khương Đường nhìn hắn lập tức không bình thường, giống như nhìn kẻ ngốc.
Mặc dù không ngừng mấp máy miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ phát ra mấy âm tiết ngắn, lát sau thì đành ngậm miệng lại.
Hoa Mãn Lâu hình như cũng cảm giác được Khương Đường nói không nên lời, đành bất lực nói: "Có người mời ta đi làm khách."
Khương Đường gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Chính là bị bắt cóc sao."
Hoa Mãn Lâu cười cười, nói: "Không, là ta chủ động đi."
Tính cách Khương Đường bây giờ càng ngày càng giống xà, nàng cũng không suy nghĩ nhiều về câu nói phức tạp của hắn, chỉ biết là muốn đi tiếp thì phải đánh thức xa phu.
Nhưng mà, xa phu bị hai cây ngân châm cắm vào chân, bây giờ còn đang hôn mê, ánh mắt Khương Đường dừng trên người xa phu, từ bây giờ đến lúc tỉnh lại còn ít nhất là hai canh giờ nữa.
Nàng nói thầm với hệ thống.
"Ngươi có mấy thứ như dầu cù(*) không? Có thêm băng gạc nữa thì càng tốt."
(*) 清凉油 dầu cù: dầu làm mát, có tác dụng làm mát, sảng khoái tinh thần, giảm ngứa và đau nhức, trị cảm mạo, người say tàu xe, muỗi đốt.
Khương Đường đã nghĩ ra cách đánh thức xa phu, hệ thống cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa dầu cù cho Khương Đường.
[Lần đầu tiên ký chủ sử dụng hệ thống Thương thành, miễn phí khen thưởng yêu cầu đầu tiên của ký chủ.]
Khương Đường: ...
Đã nói nàng chắc chắn sẽ không lãng phí một cơ hội miễn phí nào vào mấy thứ dầu cù linh tinh này, nhưng bây giờ đưa thì cũng đã đưa rồi, nàng chỉ đành rưng rưng nuốt nước mắt vào trong.
Cục tức này không phát ra ngoài được thì không cam tâm, vì thế, xa phu đang nằm trên mặt đất liền trở thành đối tượng phát tiết tốt nhất, Khương Đường trực tiếp quấn băng gạc lên mũi và trán xa phu, không ngừng xức dầu cù lên mặt hắn, không hề tiếc rẻ.
Làm xong hết một loạt, Khương Đường lẳng lặng đứng sang bên cạnh, cách xa phu và Hoa Mãn Lâu khoảng một thước.
Hoa Mãn Lâu nhìn qua, Khương Đường còn tưởng hắn muốn hỏi vì sao nàng lại đứng xa như vậy, đúng lý hợp tình nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta tin tưởng thực lực của mình, đứng xa thế này cũng có thể bảo hộ được ngươi."
Cùng lắm thì hắn chỉ bị vài vết thương nhẹ, nhưng hành tẩu giang hồ bị thương là chuyện bình thường.
Hoa Mãn Lâu sửng sốt, lại cười: "Ừ, võ công của cô nương rất lợi hại."
"Không biết vừa rồi cô nương dùng đồ vật gì vậy?"
Khương Đường giơ giơ lọ dầu cù trong tay lên, đây chính là vật nàng chuẩn bị để nâng cao tinh thần tập trung trí tuệ, tùy ý nói: "Nó là dầu cù, có thể giúp người ta tỉnh táo."
Hoa Mãn Lâu từ từ gật đầu, vừa rồi hắn có ngửi thấy mùi bạc hà, có lẽ dầu cù này làm từ bạc hà.
Xa phu từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Khương Đường đứng không xa, nhất thời kinh hãi, vẫn là Hoa Mãn Lâu ngăn cản hắn: "... Người nhà phái nàng đến bảo hộ ta.”
Hoa Mãn Lâu chợt nhận ra, hắn còn chưa biết danh tính Khương Đường, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc nên hỏi.
Đối với lời giải thích của Hoa Mãn Lâu, Khương Đường đương nhiên không phản bác, nàng nghiêm túc gật đầu, nhìn qua có ai nghĩ nàng là người cứng rắn muốn lấy tiền bảo hộ của người ta đâu?
Xa phu nơm nớp lo sợ đứng lên, lúc này mới nhận ra trán và mũi mình có băng gạc, trên băng gạc còn có cảm giác lạnh lạnh, lạnh đến phát đau.
Nhưng nhìn vẻ mặt Khương Đường đều là sát khí, tựa như hắn mà dám ý kiến ý cò nàng liền đánh chết hắn, xa phu không dám gỡ xuống, chỉ có thể chịu đựng đau nhức ở chân tiến lại gần xe ngựa.
Trên mặt Khương Đường hoàn toàn không có biểu hiện chột dạ, tay nàng xoa eo, nâng nâng cằm ý bảo dùng ngựa của nàng mà kéo xe.
Cuối cùng cũng sửa xong xe ngựa, Hoa Mãn Lâu nghi hoặc hỏi: "Cô nương không lên xe ngựa sao?"
"Ngươi không hiểu, nam nữ thụ thụ bất thân, ta ngồi trên nóc xe là được, còn có thể bảo hộ ngươi."
Kế hoạch của Khương Đường rất hoàn hảo, đáng tiếc kế hoạch hoàn hảo vẫn không đọ lại ông trời, bầu trời bỗng nhiên biến hóa, mây đen kéo đến ngày càng nhiều, mới đầu tháng Ba, Trung Nguyên sắp vào mùa mưa.
Tình huống này Khương Đường lại càng không thể ngồi vào trong xe ngựa, trời mưa, xà ở trong động sẽ cảm thấy nhàm chán, chúng sẽ muốn lên chỗ khô ráo một khoảng thời gian, còn nữa, trời mưa sẽ kiếm được rất nhiều đồ ăn nên lại càng không thể ở trong hang.
Thấy Khương Đường không chịu vào trong, Hoa Mãn Lâu đành ngồi vào một mình, còn xa phu lại ngồi bên ngoài với gương mặt sợ hãi, lúc phi nhanh, lúc lại phi chậm.
"Ngươi đang đánh xe ngựa hay chạy đua với con rùa dưới gầm xe vậy?" Khương Đường mất kiên nhẫn nói.
Xa phu càng run sợ trong lòng, roi cũng quất ra tàn ảnh, xe ngựa liều mạng chạy về phía trước, Khương Đường vẫn ngồi vững vàng trên nóc xe.
Một đường an toàn, chỉ có bất ngờ duy nhất là chuyện Khương Đường cứng rắn uy hiếp làm bảo tiêu.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa sau một ngôi nhà, Hoa Mãn Lâu xuống xe ngựa, động tác không chút do dự, nhìn qua hoàn toàn không giống người mù.
Hai người được mời đến phòng khách, Khương Đường còn cẩn trọng đi lùi ra sau Hoa Mãn Lâu một bước, bộ dạng cẩn trọng đúng chất bảo tiêu.
Vốn nàng không muốn đi vào, nhưng nghĩ lại, tùy tiện cứu một người trong này cũng có thể kiếm được một đống tiền.
Hoa Mãn Lâu im lặng ngồi xuống, tay bưng một tách trà, Khương Đường cũng ngồi xuống cái ghế xa hắn nhất.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền vào một giọng nữ, rất giống giọng nói tối hôm qua nàng nghe được: "Hoa công tử."
Hoa Mãn Lâu dường như đã dự đoán trước, khóe miệng thản nhiên mỉm cười: "Lục Tiểu Phụng đến rồi sao?"
Người bên ngoài là Thượng Quan Đan Phượng, tay nàng ta còn cầm một chai rượu, mùi rượu nồng đậm bay vào mũi Khương Đường, nàng theo bản năng cảm thấy không thích hợp.
Không phải rượu có vấn đề mà là người trước mặt có vấn đề.
"Vị cô nương này là?" Nháy mắt nhìn thấy Khương Đường, nụ cười của Đan Phượng công chúa chợt cứng lại, nhưng vẫn duy trì bộ dáng như cũ, hữu hảo chào hỏi với Khương Đường.
"Nếu vị cô nương này đã ở đây, không bằng đi theo Hoa công tử đi."
Khương Đường từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn về phía Hoa Mãn Lâu.
Nếu Hoa Mãn Lâu muốn đi thì nàng chắc chắn sẽ đi theo, đây là chức trách của bảo tiêu.
"Vậy làm phiền Đan Phượng công chúa dẫn đường."
Trời bên ngoài đã sáng lên, tựa hồ một hồi mây đen vừa rồi chỉ là ảo giác, còn chưa đi đến đại sảnh đã nghe thấy giọng của Lục Tiểu Phụng.
Hoa Mãn Lâu ngồi bên cạnh Lục Tiểu Phụng, Khương Đường đứng sau lưng hai người, ôm cây quạt, nếu thay bằng ôm một cây kiếm thì càng có bộ dáng bảo tiêu hơn.
Đại Kim Bằng vương nghi hoặc nhìn bọn họ, Thượng Quan Đan Phượng chủ động giải thích: "Đây là bằng hữu của Hoa công tử."
Đại Kim Bằng vương cười sang sảng: "Đã là bằng hữu của Hoa công tử thì sao không ngồi xuống?"
Khương Đường giương mắt, không muốn giải thích nhiều, thái độ đối với Đại Kim Bằng vương cũng không khác với Thượng Quan Đan Phượng bao nhiêu.
Chớp mắt, nụ cười trên mặt Đại Kim Bằng vương hơi cứng lại, sau đó ngay lập tức khôi phục sự cao ngạo vốn có: "Đã vậy thì ta cũng không cần cưỡng cầu nữa."
Qua ba tuần rượu, Khương Đường đột nhiên ngửi được mùi rượu bay đến cửa đại sảnh lại càng nồng nặc hơn.
Nhưng thấy Lục Tiểu Phụng uống xong không xảy ra chuyện gì thì cũng không ngăn cản Hoa Mãn Lâu.
Mọi người đều không nói gì, mấy người có mặt hình như đã đạt được hợp tác ngầm nào đó, nhưng cái này không nằm trong phạm vi lo lắng của Khương Đường, vốn nàng còn tưởng có thể kiếm được một bút ở đây, đáng tiếc người nơi này đều cho nàng một cảm giác không thoải mái.
"Quả nhiên là rượu ngon."
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, thở dài nói.
Khương Đường đứng phía sau, ba người đã bắt đầu thương nghị, nhưng đều là chuyện của vương triều Đại Kim Bằng.
Nàng quyết đoán nhớ kỹ tên của mấy người quan trọng trong đó, phỏng chừng bây giờ muốn kiếm một bút tiền không phải là chuyện trong mơ nữa.
Đến cuối cùng, Khương Đường bỗng nhiên nghe được cái tên Tây Môn Xuy Tuyết từ miệng Lục Tiểu Phụng, nếu không phải nơi này không có máy chụp ảnh, mà nàng cũng không thể trở về được, không thì nàng chắc chắn phải chụp mấy tấm ảnh mang về.
Lúc bốn người rời đi đã là buổi chiều, Thượng Quan Đan Phượng đột nhiên dừng lại nói chuyện với Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu.
Khương Đường không hứng thú với mấy chuyện này, chỉ bảo trì tư thế ôm quạt như cũ.
Ba người quay lại phòng khách, Hoa Mãn Lâu ngồi vững vàng trên ghế, tuy hắn không nhìn thấy nhưng lại không khác gì một người bình thường.
.........
"Nếu ngươi có kinh nghiệm phong phú, có lẽ đã không bị lừa!" Lục Tiểu Phụng thản nhiên nói, ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hoa Mãn Lâu cười nói: "Ngươi nghĩ là ai?"
Hắn làm ra vẻ biết Lục Tiểu Phụng đang nói đến ai, nhưng cố tình hỏi lại.
"Ngươi quên Thượng Quan Phi Yến rồi sao?"
Hai người dường như đều rối rắm về chuyện rốt cuộc Thượng Quan Phi yến có lừa Hoa Mãn Lâu không, cùng với hiện giờ Thượng Quan Phi Yến đang ở nơi nào, đáy mắt đều là một vẻ sầu lo giống nhau.
"Hay là ta giết nàng ta luôn?" Khương Đường ý vị thâm trường mở miệng, ánh mắt không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn chằm chằm vào một góc.
"Ngươi biết nàng ta ở đâu sao?" Lục Tiểu Phụng kinh ngạc, hắn hoàn toàn tin tưởng Hoa Mãn Lâu, nếu Hoa Mãn Lâu đã nói sau khi hắn rời đi, Thượng Quan Phi Yến cũng rời đi, vậy thì chắc chắn là như vậy.
Khương Đường cực kì tự tin: "Trên đời này không có ai mà ta không thể tìm thấy."
Cùng lắm thì lên Thương thành tìm xem có vật phẩm gì có thể xác định được vị trí của một người không, dù sao đã giả bộ thì cũng phải giả bộ đúng chỗ.
"Ta hy vọng ngươi có thể tìm được nàng ta, nhưng không được giết."
Khương Đường cự tuyệt, cho dù trước mặt là cố chủ của nàng thì cũng không thể bức nàng làm chuyện nàng không muốn, ngoại trừ trả thật nhiều bạc.
"Ta tìm người chính là vì giết người, trừ phi trả rất nhiều bạc."
Hoa Mãn Lâu vẫn biết tính tình Khương Đường có chút cổ quái, nhưng hắn cũng không ngờ nàng sẽ nói vậy, nàng tìm người chỉ vì giết người sao?
"Vậy thì sao ngươi lại tới tìm ta?" Hoa Mãn Lâu khó hiểu.
Khương Đường vốn không muốn trả lời, nhưng lại nghĩ đến đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng, để người khác rối rắm suy nghĩ một vấn đề không tốt mãi thì cũng không hay, nàng liền trả lời: “Bởi vì ngươi có tiền, sẽ dẫn ta tới càng nhiều chỗ có nhiều người có tiền hơn, đáng tiếc ta không thích chỗ này."
Nơi này kim bích huy hoàng, bên ngoài hoa cỏ nở rộ, tuy phòng cho khách khá đơn sơ nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn.
Khương Đường chỉ không thích Đại Kim Bằng vương và Thượng Quan Đan Phượng, trừ mấy người này ra nàng chưa gặp được ai khác, cũng không biết nàng có thể thích hay không.
Nhưng khách nhân đều nên tự mình đi tìm thì mới tốt, Khương Đường cũng không muốn giống như mấy con ruồi bọ không đầu bay lượn lung tung, bây giờ nàng sẽ chuẩn bị đi tìm ba người kia, tranh thủ lúc này còn nhớ rõ tên.
Trong lúc Khương Đường vừa xoay người, Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi: "Chúng ta có được xem là bằng hữu không?"
Khương Đường hơi do dự, suy nghĩ rối rắm, không biết có nên làm cố chủ cũ của mình thương tâm không, cuối cùng, nàng không chút do dự lắc đầu, Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, nhưng mà Lục Tiểu Phụng lại nhìn thấy được.
"Cũng không phải."
Lời này rất tổn thương người, nhưng từ trong miệng Khương Đường nói ra, Hoa Mãn Lâu cũng không quá ngoài ý muốn.
Hắn lại cười, hầu như lúc nào Hoa Mãn Lâu cũng bình tĩnh mà vui vẻ, ít nhất là Lục Tiểu Phụng vẫn luôn thấy thế, nhưng bây giờ lại ngoài ý muốn thấy một chút tiếc nuối trên mặt hắn.
"Hy vọng lần sau gặp mặt chúng ta sẽ trở thành bằng hữu."
Khương Đường lại lắc đầu, lần này không chút do dự: "Ta không cần bằng hữu."
"Đúng rồi, các ngươi có biết Lục Tiểu Phụng tứ lông mày ở đâu không?" Nàng còn nhớ mục đích của mình là gì.
"Ngươi không biết Lục Tiểu Phụng?"
Lời này từ miệng Lục Tiểu Phụng nói ra, nghe thế nào cũng thấy có chút kỳ quái, thậm chí là vui mừng, Hoa Mãn Lâu không khỏi nhếch miệng, tia tiếc nuối lập tức biến mất.
Khương Đường không khách khí hỏi lại: "Ta nên biết sao?"
Xem ra danh tiếng của Lục Tiểu Phụng rất lớn, nàng suy tư.
Hoa Mãn Lâu thật sự là một người rất hay cười, chẳng qua tươi cười lúc này rõ ràng hơn bình thường một chút: "Hắn chính là Lục Tiểu Phụng tứ lông mày."
Vốn còn tưởng sẽ nhìn thấy một gương mặt có bốn lông mày, không ngờ chỉ có hai chòm râu, nói không thất vọng là giả, nhưng biểu hiện của Khương Đường lại không quá rõ ràng.
"Ta đi đây." Khương Đường chỉ lưu lại một câu, bỏ lại hai người ngồi trong phòng khách.
"Ngươi nói nàng sẽ đi đâu?"
"Có lẽ là Châu Quang Bảo Khí các."
Mặc dù không ngừng mấp máy miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ phát ra mấy âm tiết ngắn, lát sau thì đành ngậm miệng lại.
Hoa Mãn Lâu hình như cũng cảm giác được Khương Đường nói không nên lời, đành bất lực nói: "Có người mời ta đi làm khách."
Khương Đường gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Chính là bị bắt cóc sao."
Hoa Mãn Lâu cười cười, nói: "Không, là ta chủ động đi."
Tính cách Khương Đường bây giờ càng ngày càng giống xà, nàng cũng không suy nghĩ nhiều về câu nói phức tạp của hắn, chỉ biết là muốn đi tiếp thì phải đánh thức xa phu.
Nhưng mà, xa phu bị hai cây ngân châm cắm vào chân, bây giờ còn đang hôn mê, ánh mắt Khương Đường dừng trên người xa phu, từ bây giờ đến lúc tỉnh lại còn ít nhất là hai canh giờ nữa.
Nàng nói thầm với hệ thống.
"Ngươi có mấy thứ như dầu cù(*) không? Có thêm băng gạc nữa thì càng tốt."
(*) 清凉油 dầu cù: dầu làm mát, có tác dụng làm mát, sảng khoái tinh thần, giảm ngứa và đau nhức, trị cảm mạo, người say tàu xe, muỗi đốt.
Khương Đường đã nghĩ ra cách đánh thức xa phu, hệ thống cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa dầu cù cho Khương Đường.
[Lần đầu tiên ký chủ sử dụng hệ thống Thương thành, miễn phí khen thưởng yêu cầu đầu tiên của ký chủ.]
Khương Đường: ...
Đã nói nàng chắc chắn sẽ không lãng phí một cơ hội miễn phí nào vào mấy thứ dầu cù linh tinh này, nhưng bây giờ đưa thì cũng đã đưa rồi, nàng chỉ đành rưng rưng nuốt nước mắt vào trong.
Cục tức này không phát ra ngoài được thì không cam tâm, vì thế, xa phu đang nằm trên mặt đất liền trở thành đối tượng phát tiết tốt nhất, Khương Đường trực tiếp quấn băng gạc lên mũi và trán xa phu, không ngừng xức dầu cù lên mặt hắn, không hề tiếc rẻ.
Làm xong hết một loạt, Khương Đường lẳng lặng đứng sang bên cạnh, cách xa phu và Hoa Mãn Lâu khoảng một thước.
Hoa Mãn Lâu nhìn qua, Khương Đường còn tưởng hắn muốn hỏi vì sao nàng lại đứng xa như vậy, đúng lý hợp tình nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta tin tưởng thực lực của mình, đứng xa thế này cũng có thể bảo hộ được ngươi."
Cùng lắm thì hắn chỉ bị vài vết thương nhẹ, nhưng hành tẩu giang hồ bị thương là chuyện bình thường.
Hoa Mãn Lâu sửng sốt, lại cười: "Ừ, võ công của cô nương rất lợi hại."
"Không biết vừa rồi cô nương dùng đồ vật gì vậy?"
Khương Đường giơ giơ lọ dầu cù trong tay lên, đây chính là vật nàng chuẩn bị để nâng cao tinh thần tập trung trí tuệ, tùy ý nói: "Nó là dầu cù, có thể giúp người ta tỉnh táo."
Hoa Mãn Lâu từ từ gật đầu, vừa rồi hắn có ngửi thấy mùi bạc hà, có lẽ dầu cù này làm từ bạc hà.
Xa phu từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Khương Đường đứng không xa, nhất thời kinh hãi, vẫn là Hoa Mãn Lâu ngăn cản hắn: "... Người nhà phái nàng đến bảo hộ ta.”
Hoa Mãn Lâu chợt nhận ra, hắn còn chưa biết danh tính Khương Đường, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc nên hỏi.
Đối với lời giải thích của Hoa Mãn Lâu, Khương Đường đương nhiên không phản bác, nàng nghiêm túc gật đầu, nhìn qua có ai nghĩ nàng là người cứng rắn muốn lấy tiền bảo hộ của người ta đâu?
Xa phu nơm nớp lo sợ đứng lên, lúc này mới nhận ra trán và mũi mình có băng gạc, trên băng gạc còn có cảm giác lạnh lạnh, lạnh đến phát đau.
Nhưng nhìn vẻ mặt Khương Đường đều là sát khí, tựa như hắn mà dám ý kiến ý cò nàng liền đánh chết hắn, xa phu không dám gỡ xuống, chỉ có thể chịu đựng đau nhức ở chân tiến lại gần xe ngựa.
Trên mặt Khương Đường hoàn toàn không có biểu hiện chột dạ, tay nàng xoa eo, nâng nâng cằm ý bảo dùng ngựa của nàng mà kéo xe.
Cuối cùng cũng sửa xong xe ngựa, Hoa Mãn Lâu nghi hoặc hỏi: "Cô nương không lên xe ngựa sao?"
"Ngươi không hiểu, nam nữ thụ thụ bất thân, ta ngồi trên nóc xe là được, còn có thể bảo hộ ngươi."
Kế hoạch của Khương Đường rất hoàn hảo, đáng tiếc kế hoạch hoàn hảo vẫn không đọ lại ông trời, bầu trời bỗng nhiên biến hóa, mây đen kéo đến ngày càng nhiều, mới đầu tháng Ba, Trung Nguyên sắp vào mùa mưa.
Tình huống này Khương Đường lại càng không thể ngồi vào trong xe ngựa, trời mưa, xà ở trong động sẽ cảm thấy nhàm chán, chúng sẽ muốn lên chỗ khô ráo một khoảng thời gian, còn nữa, trời mưa sẽ kiếm được rất nhiều đồ ăn nên lại càng không thể ở trong hang.
Thấy Khương Đường không chịu vào trong, Hoa Mãn Lâu đành ngồi vào một mình, còn xa phu lại ngồi bên ngoài với gương mặt sợ hãi, lúc phi nhanh, lúc lại phi chậm.
"Ngươi đang đánh xe ngựa hay chạy đua với con rùa dưới gầm xe vậy?" Khương Đường mất kiên nhẫn nói.
Xa phu càng run sợ trong lòng, roi cũng quất ra tàn ảnh, xe ngựa liều mạng chạy về phía trước, Khương Đường vẫn ngồi vững vàng trên nóc xe.
Một đường an toàn, chỉ có bất ngờ duy nhất là chuyện Khương Đường cứng rắn uy hiếp làm bảo tiêu.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa sau một ngôi nhà, Hoa Mãn Lâu xuống xe ngựa, động tác không chút do dự, nhìn qua hoàn toàn không giống người mù.
Hai người được mời đến phòng khách, Khương Đường còn cẩn trọng đi lùi ra sau Hoa Mãn Lâu một bước, bộ dạng cẩn trọng đúng chất bảo tiêu.
Vốn nàng không muốn đi vào, nhưng nghĩ lại, tùy tiện cứu một người trong này cũng có thể kiếm được một đống tiền.
Hoa Mãn Lâu im lặng ngồi xuống, tay bưng một tách trà, Khương Đường cũng ngồi xuống cái ghế xa hắn nhất.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền vào một giọng nữ, rất giống giọng nói tối hôm qua nàng nghe được: "Hoa công tử."
Hoa Mãn Lâu dường như đã dự đoán trước, khóe miệng thản nhiên mỉm cười: "Lục Tiểu Phụng đến rồi sao?"
Người bên ngoài là Thượng Quan Đan Phượng, tay nàng ta còn cầm một chai rượu, mùi rượu nồng đậm bay vào mũi Khương Đường, nàng theo bản năng cảm thấy không thích hợp.
Không phải rượu có vấn đề mà là người trước mặt có vấn đề.
"Vị cô nương này là?" Nháy mắt nhìn thấy Khương Đường, nụ cười của Đan Phượng công chúa chợt cứng lại, nhưng vẫn duy trì bộ dáng như cũ, hữu hảo chào hỏi với Khương Đường.
"Nếu vị cô nương này đã ở đây, không bằng đi theo Hoa công tử đi."
Khương Đường từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn về phía Hoa Mãn Lâu.
Nếu Hoa Mãn Lâu muốn đi thì nàng chắc chắn sẽ đi theo, đây là chức trách của bảo tiêu.
"Vậy làm phiền Đan Phượng công chúa dẫn đường."
Trời bên ngoài đã sáng lên, tựa hồ một hồi mây đen vừa rồi chỉ là ảo giác, còn chưa đi đến đại sảnh đã nghe thấy giọng của Lục Tiểu Phụng.
Hoa Mãn Lâu ngồi bên cạnh Lục Tiểu Phụng, Khương Đường đứng sau lưng hai người, ôm cây quạt, nếu thay bằng ôm một cây kiếm thì càng có bộ dáng bảo tiêu hơn.
Đại Kim Bằng vương nghi hoặc nhìn bọn họ, Thượng Quan Đan Phượng chủ động giải thích: "Đây là bằng hữu của Hoa công tử."
Đại Kim Bằng vương cười sang sảng: "Đã là bằng hữu của Hoa công tử thì sao không ngồi xuống?"
Khương Đường giương mắt, không muốn giải thích nhiều, thái độ đối với Đại Kim Bằng vương cũng không khác với Thượng Quan Đan Phượng bao nhiêu.
Chớp mắt, nụ cười trên mặt Đại Kim Bằng vương hơi cứng lại, sau đó ngay lập tức khôi phục sự cao ngạo vốn có: "Đã vậy thì ta cũng không cần cưỡng cầu nữa."
Qua ba tuần rượu, Khương Đường đột nhiên ngửi được mùi rượu bay đến cửa đại sảnh lại càng nồng nặc hơn.
Nhưng thấy Lục Tiểu Phụng uống xong không xảy ra chuyện gì thì cũng không ngăn cản Hoa Mãn Lâu.
Mọi người đều không nói gì, mấy người có mặt hình như đã đạt được hợp tác ngầm nào đó, nhưng cái này không nằm trong phạm vi lo lắng của Khương Đường, vốn nàng còn tưởng có thể kiếm được một bút ở đây, đáng tiếc người nơi này đều cho nàng một cảm giác không thoải mái.
"Quả nhiên là rượu ngon."
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, thở dài nói.
Khương Đường đứng phía sau, ba người đã bắt đầu thương nghị, nhưng đều là chuyện của vương triều Đại Kim Bằng.
Nàng quyết đoán nhớ kỹ tên của mấy người quan trọng trong đó, phỏng chừng bây giờ muốn kiếm một bút tiền không phải là chuyện trong mơ nữa.
Đến cuối cùng, Khương Đường bỗng nhiên nghe được cái tên Tây Môn Xuy Tuyết từ miệng Lục Tiểu Phụng, nếu không phải nơi này không có máy chụp ảnh, mà nàng cũng không thể trở về được, không thì nàng chắc chắn phải chụp mấy tấm ảnh mang về.
Lúc bốn người rời đi đã là buổi chiều, Thượng Quan Đan Phượng đột nhiên dừng lại nói chuyện với Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu.
Khương Đường không hứng thú với mấy chuyện này, chỉ bảo trì tư thế ôm quạt như cũ.
Ba người quay lại phòng khách, Hoa Mãn Lâu ngồi vững vàng trên ghế, tuy hắn không nhìn thấy nhưng lại không khác gì một người bình thường.
.........
"Nếu ngươi có kinh nghiệm phong phú, có lẽ đã không bị lừa!" Lục Tiểu Phụng thản nhiên nói, ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hoa Mãn Lâu cười nói: "Ngươi nghĩ là ai?"
Hắn làm ra vẻ biết Lục Tiểu Phụng đang nói đến ai, nhưng cố tình hỏi lại.
"Ngươi quên Thượng Quan Phi Yến rồi sao?"
Hai người dường như đều rối rắm về chuyện rốt cuộc Thượng Quan Phi yến có lừa Hoa Mãn Lâu không, cùng với hiện giờ Thượng Quan Phi Yến đang ở nơi nào, đáy mắt đều là một vẻ sầu lo giống nhau.
"Hay là ta giết nàng ta luôn?" Khương Đường ý vị thâm trường mở miệng, ánh mắt không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn chằm chằm vào một góc.
"Ngươi biết nàng ta ở đâu sao?" Lục Tiểu Phụng kinh ngạc, hắn hoàn toàn tin tưởng Hoa Mãn Lâu, nếu Hoa Mãn Lâu đã nói sau khi hắn rời đi, Thượng Quan Phi Yến cũng rời đi, vậy thì chắc chắn là như vậy.
Khương Đường cực kì tự tin: "Trên đời này không có ai mà ta không thể tìm thấy."
Cùng lắm thì lên Thương thành tìm xem có vật phẩm gì có thể xác định được vị trí của một người không, dù sao đã giả bộ thì cũng phải giả bộ đúng chỗ.
"Ta hy vọng ngươi có thể tìm được nàng ta, nhưng không được giết."
Khương Đường cự tuyệt, cho dù trước mặt là cố chủ của nàng thì cũng không thể bức nàng làm chuyện nàng không muốn, ngoại trừ trả thật nhiều bạc.
"Ta tìm người chính là vì giết người, trừ phi trả rất nhiều bạc."
Hoa Mãn Lâu vẫn biết tính tình Khương Đường có chút cổ quái, nhưng hắn cũng không ngờ nàng sẽ nói vậy, nàng tìm người chỉ vì giết người sao?
"Vậy thì sao ngươi lại tới tìm ta?" Hoa Mãn Lâu khó hiểu.
Khương Đường vốn không muốn trả lời, nhưng lại nghĩ đến đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng, để người khác rối rắm suy nghĩ một vấn đề không tốt mãi thì cũng không hay, nàng liền trả lời: “Bởi vì ngươi có tiền, sẽ dẫn ta tới càng nhiều chỗ có nhiều người có tiền hơn, đáng tiếc ta không thích chỗ này."
Nơi này kim bích huy hoàng, bên ngoài hoa cỏ nở rộ, tuy phòng cho khách khá đơn sơ nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn.
Khương Đường chỉ không thích Đại Kim Bằng vương và Thượng Quan Đan Phượng, trừ mấy người này ra nàng chưa gặp được ai khác, cũng không biết nàng có thể thích hay không.
Nhưng khách nhân đều nên tự mình đi tìm thì mới tốt, Khương Đường cũng không muốn giống như mấy con ruồi bọ không đầu bay lượn lung tung, bây giờ nàng sẽ chuẩn bị đi tìm ba người kia, tranh thủ lúc này còn nhớ rõ tên.
Trong lúc Khương Đường vừa xoay người, Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi: "Chúng ta có được xem là bằng hữu không?"
Khương Đường hơi do dự, suy nghĩ rối rắm, không biết có nên làm cố chủ cũ của mình thương tâm không, cuối cùng, nàng không chút do dự lắc đầu, Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, nhưng mà Lục Tiểu Phụng lại nhìn thấy được.
"Cũng không phải."
Lời này rất tổn thương người, nhưng từ trong miệng Khương Đường nói ra, Hoa Mãn Lâu cũng không quá ngoài ý muốn.
Hắn lại cười, hầu như lúc nào Hoa Mãn Lâu cũng bình tĩnh mà vui vẻ, ít nhất là Lục Tiểu Phụng vẫn luôn thấy thế, nhưng bây giờ lại ngoài ý muốn thấy một chút tiếc nuối trên mặt hắn.
"Hy vọng lần sau gặp mặt chúng ta sẽ trở thành bằng hữu."
Khương Đường lại lắc đầu, lần này không chút do dự: "Ta không cần bằng hữu."
"Đúng rồi, các ngươi có biết Lục Tiểu Phụng tứ lông mày ở đâu không?" Nàng còn nhớ mục đích của mình là gì.
"Ngươi không biết Lục Tiểu Phụng?"
Lời này từ miệng Lục Tiểu Phụng nói ra, nghe thế nào cũng thấy có chút kỳ quái, thậm chí là vui mừng, Hoa Mãn Lâu không khỏi nhếch miệng, tia tiếc nuối lập tức biến mất.
Khương Đường không khách khí hỏi lại: "Ta nên biết sao?"
Xem ra danh tiếng của Lục Tiểu Phụng rất lớn, nàng suy tư.
Hoa Mãn Lâu thật sự là một người rất hay cười, chẳng qua tươi cười lúc này rõ ràng hơn bình thường một chút: "Hắn chính là Lục Tiểu Phụng tứ lông mày."
Vốn còn tưởng sẽ nhìn thấy một gương mặt có bốn lông mày, không ngờ chỉ có hai chòm râu, nói không thất vọng là giả, nhưng biểu hiện của Khương Đường lại không quá rõ ràng.
"Ta đi đây." Khương Đường chỉ lưu lại một câu, bỏ lại hai người ngồi trong phòng khách.
"Ngươi nói nàng sẽ đi đâu?"
"Có lẽ là Châu Quang Bảo Khí các."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.