Chương 2: Gió dưới bầu trời xanh
Ấu Niên Niên
08/02/2022
Trans/ Edit: Yz
Beta: Noon
Rào chắn rốt cuộc cũng dỡ xuống, đèn đường tuy vẫn mờ nhạt ảm đạm như cũ, nhưng so với không có lại an tâm hơn nhiều.
Tôi nói: " Cậu xem, bên này khôi phục lại bình thường rồi, cậu về sau không cần đi vòng qua bên này nữa."
Lâm Phong nói: " Không có gì, dù sao bên này mới mở 1 tiệm khoai lang nướng, đặt biệt ngon. Tớ mỗi đêm đều muốn đi ăn một chút, aiii, những người cao lớn, đều rất dễ dàng đói a!"
Tôi dừng lại, nói: " Thì ra cậu vì ăn khoai nướng mà thuận tiện đi cùng tớ đúng không."
Lâm Phong cười cong đôi mắt: " Cậu cũng có thể lý giải là tớ vì đi cùng cậu mà thuận tiện ăn khoai lang nướng a!"
Cảm thấy gương mặt trong nháy mắt nóng lên, may mà Lâm Phong không nhìn tôi.
Ngừng mấy giây, tôi mới nói: " Tớ tin lời quỷ của cậu mới lạ."
Lâm Phong tiếp tục nói: " Đại hội thể thao ngày mai biết chứ?"
Tôi nói: " Cậu nghỉ tớ ngốc hả? Chuyện này không phải cả trường đều biết sao? Bọn tớ còn muốn...."
Tôi vội vàng ngậm miệng.
Ngày mai lớp chúng tôi muốn biểu diễn thể dục tập thể, nhưng tôi lo vạn nhất nhảy cùng tay cùng chân bị Lâm Phong nhìn thấy lại cười nhạo tôi.
Giờ thể dục lúc cấp 2, cậu ấy thường cười tôi khi nhảy bị cùng tay cùng chân, còn nhiệt tình mời gọi các bạn học khác đến xem.
Cậu ấy hỏi: " Còn cái gì?"
Tôi nói: " Không có gì."
Cậu ấy dừng lại, kéo dây đeo trên túi của tôi, nói: " Giải thích chính là che giấu, cho nên cậu che giấu cái gì?":))
Tôi sải nhanh bước chân nhưng một bước cũng không động được, vì vậy đành phải bịa một lý do với cậu ấy.
" Thì...thì là ngày mai bọn mình còn muốn đi cổ vũ cho các bạn học."
Cậu ấy buông cặp sách, nói: " Vậy cậu cũng nhớ đến cổ vũ mình."
Kỳ thật Lâm Phong tham gia Đại hội thể thao, tôi một chút cũng không kinh ngạc. Mỗi năm ở cấp 2 cậu ấy đều sẽ tham gia thi đấu bóng rổ, cầu lông, chạy 1500m, hơn nữa thành tích đều thực xuất sắc.
" Tớ muốn thi nhảy cao!" Lâm Phong nhấn mạnh ở hai chữ nhảy cao.
"A?" Lần này tôi mới kinh ngạc.
Theo tôi được biết, cậu ấy không được huấn luyện qua nhảy cao chuyên nghiệp, càng chưa kể trường học còn có hai lớp thể dục, cậu đây là muốn tìm ngược sao?
" Có phải chủ nhiệm lớp cưỡng bách cậu báo danh hạng mục này không?" Tôi tỏ ra thương hại cậu ấy.
" Không, tớ tự mình báo danh." Lâm Phong trả lời.
Tôi vươn tay ra nói: " Được rồi. Nếu bây giờ cho tớ 10 đồng, ngày mai cậu bò dưới đất không đứng dậy được, tớ có thể miễn cưỡng mà đỡ cậu một chút, không đến nỗi khiến cậu trông bất lực và cô đơn."
Cậu ấy đánh vào tay tôi một cái, nói: " Nếu, nếu tớ nằm trong top 3, thì cậu mời tớ ba bữa tối đi."
Tôi che lại túi quần áo xẹp lép của mình, trừng mắt nhìn cậu, nói: " Thế nào, cậu định lợi dụng cơ hội* muốn tôi nghèo đi à?"
(*) Nguyên văn 雪上加霜 [ xuěshàngjiāshuāng] thành ngữ họa vô đơn chí ý chỉ những điều xui xẻo thường kéo đến dồn dập. Tâm lý chúng ta luôn cảm thấy bất an, lo lắng với những chuyện xấu xảy đến với mình. Vì vậy, bạn phải luôn cẩn trọng trong mọi hành động, lời nói. Đừng để xảy ra những hậu quả, tai ương nối tiếp mới hối hận không kịp. ( cre. gg)
Cậu khẽ hừ một tiếng, cười nói: " Tớ muốn cậu trả giá vì xem nhẹ tớ."
Tôi nói: " Tớ không quan tâm cậu đạt hạng mấy đâu, ngày mai tớ chỉ muốn đi xem náo nhiệt."
" Cái kia nếu tớ không vào được top 3, tớ mời cậu 1 tuần ăn KFC." Lâm Phong đi đến trước mặt tôi, ngữ khí khiêu khích.
" Thành giao! Tớ không tin một tuyển thủ nghiệp dư như cậu.... À không, một tuyển thủ giải trí như cậu mà có thể vào top 3." Tôi bắt đầu mong chờ được nhìn thấy những khung cửa sổ sát đất sáng sủa sạch sẻ và cánh gà thơm ngon của KFC.
Lâm Phong nói: " Được, chiều mai 3 giờ, không gặp không về!"
Ngày hôm sau, thời tiết phá lệ đẹp, màu trắng trong khu dạy học lặng im mà sắp hàng, những ánh sáng đầu thu, nhẹ nhàng mà chiếu vào mái nhà, những ô cửa sổ lấp lánh ánh vàng.
Lớp chúng tôi nắm bắt một chút thời gian cuối cùng ở bãi đất trống dưới khu dạy học khí thế ngất trời mà tập luyện, tiếng cười nói của bạn học lấn át âm thanh phát thanh trong khuân viên trường, cho nên mọi người đều không nghe được tiếng phát thanh: " mời lớp 11/7 vào sân! Mời lớp 11/7 vào sân!"
Cho đến khi một giáo viên xông đến nhắc nhở chủ nhiệm lớp chúng tôi, mọi người mới vội vội vàng vàng mà chạy đến sân thể dục.
Lần này thì tốt rồi, vừa mới tỉ mỉ thiết kế cách vào sân cũng không có tác dụng, mọi người đều tự do mà lao đến địa điểm biểu diễn với nhiều dáng vẻ khác nhau và biểu cảm dữ tợn.
Tôi không biết chính mình có làm cùng tay cùng chân hay không, không biết chính mình có đuổi kịp tiết tấu hay không, cũng không biết chính mình đi lên như thế nào, trở về ra sao, cứ như vậy, liền kết thúc trong sự hỗn loạn và mơ hồ.
Cho nên, thật may là Lâm Phong không biết.
Giờ cơm trưa, tôi nói với Chu Đồng: " Vị bạn học rất giỏi vật lý kia có thi nhảy cao lúc 3 giờ, cùng đi cổ vũ cậu ấy chứ!"
Cả khuôn mặt Chu Đồng lộ ra vẻ kinh hỉ, cô ấy nói: " Ha? Cô ấy* còn nhảy cao nữa hả? Cường như vậy, đây chính là nữ hiệp sao, cần phải đi a."
(*) Trong tiếng trung anh ấy/ cô ấy đều đọc là [Tā], nhưng cách viết lại khác nhau anh ấy/ 他 – cô ấy/ 她. Vì Chu Đồng đang hiểu lầm Lâm Phong là nữ nên được dịch là cô ấy nha.
Ánh mặt trời buổi chiều nghiêng nghiêng chiếu trên sân vận động, những hạt màu đen nho nhỏ ngập tràn trên sân cỏ plastic màu xanh cũ kỹ.
Lâm Phong mặc một thân đồng phục màu xanh lam đi đến chỗ chúng tôi, mặt trời ở sau lưng cậu, kéo theo cái bóng thật dài.
" Giúp tớ cầm áo một chút." Lâm Phong vừa nói vừa đem áo khoác đồng phục cởi ra nhét vào tay tôi.
Chu Đồng hỏi: " Sao lại là nam sinh nhảy cao. Cậu có phải nhớ nhầm rồi hay không?"
Tôi chỉ vào Lâm Phong nói: " Cậu ấy chính là vị bạn học rất giỏi vật lý kia a."
Chu Đồng nghi hoặc mà nói: " A! Nhưng cậu không phải gặp ở WC......Cái kia cậu ta......"
Tôi nhún vai một cái, nói: " Không sai, cậu ấy đi nhầm WC."
Chu Đồng nhìn Lâm Phong ở một bên đang vận động làm nóng, nói: " Có điều a. Cậu ta còn khá đẹp trai!"
Nghe lời này của cô ấy, tôi cũng nhìn Lâm Phong thêm vài cái.
Mấy tuyển thủ khác đều mặc đồng phục thể thao vừa bó vừa đen, cậu ấy lại mặc áo thun trắng rộng thùng thình, quần đồng phục xanh lam dài, cả người dường như rất sáng sủa.
Nhưng ăn mặc tùy ý như vậy, quả nhiên là tới mua nước tương*.
(*) Thuật ngữ mạng của Trung Quốc, 打酱油 /dǎ jiàngyóu/ mua nước tương. 打酱油 phải tạm gọi là "đánh" - là 打 - chứ không phải "mua" - 买. Trước đây, khi người Trung Quốc chưa bán nước tương đóng chai, người mua cầm bình đến cửa hàng, muốn mua bao nhiêu thì người bán đong bấy nhiêu, gọi là đánh nước tương. Hiểu theo nghĩa lóng, "mua nước tương" là từ dùng chỉ việc không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường. ( cre. gg)
Chu Đồng hỏi: " Cậu ấy tên gì vậy?"
Tôi đáp: " Lâm Phong."
" Lâm Phong?!" Chu Đồng giống như đang xác nhận điều gì đó với tôi.
" Đúng vậy. Lâm của rừng cây, Phong của gió xuân. Làm sao vậy?" Tôi hỏi.
" Tớ đã nhìn thấy cái tên này, mỗi lần có thành tích thi, tớ đều nhìn xem tên của những người điểm cao môn vật lý. Lâm Phong cậu ta không phải là điểm tuyệt đối thì chính là gần điểm tuyệt đối, chính là đại thần a!" Chu Đồng nói.
" Vậy bây giờ cậu có thể nhìn thấy chân dung của ' đại thần' rồi. Bắt đầu rồi.. bắt đầu rồi." Tôi nhắc nhở Chu Đồng nghiêm túc xem thi đấu, vấn đề này liên quan đến việc tôi có thể ăn KFC 1 tuần, hay là rơi nước mắt mà mời cậu ta ăn cơm.
Thoạt nhìn Lâm Phong chính là không được huấn luyện chuyên nghiệp, cậu ấy sẽ không nhảy kiểu bay qua lưng, đều là lần này tới lần khác nhấc chân nhảy qua, mặc dù động tác thoạt nhìn không được đẹp trai và lưu loát, thậm chí có thể nói là vụng về, nhưng tốt xấu vẫn là vượt qua độ cao 1.6m.
Lúc này các tuyển thủ đã bị loại chỉ còn lại cậu ấy cùng một bạn học ban 27.
Ban 27 là lớp thể dục, vị bạn học kia từ lúc bắt đầu chính là cách nhảy qua lưng* đầy soái khí.
(*) Chú thích:
Trọng tài nâng xà ngang lên 1.62m.
Tôi không khỏi siết chặt áo Lâm Phong, ngừng hô hấp, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào xà ngang.
" Này?"
Chu Đồng vỗ tôi một cái.
" Chụp ảnh...chụp ảnh! Đáng tiếc tớ quên điện thoại trong phòng học.....Không nghĩ tới cậu ta nhảy cao lại lợi hại như vậy!" Chu Đồng kích động mà nói.
Tôi vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp ảnh Lâm Phong.
1.62m, cả hai đều qua.
1.54m, cả hai cũng đều qua.
.......
1.7m, Lâm Phong rơi xà ngang.
Tôi cùng Chu Đồng cả hai cùng thở dài một hơi, nhưng tưởng tượng đến việc tôi có thể ăn KFC vẫn là rất vui vẻ a.
Nhưng không ngờ tới bạn học ban 27 kia cũng rơi xà ngang.
Chu Đồng vui vẻ nắm lấy tay của tôi nhảy dựng lên, còn bị mấy nữ sinh phía đối diện hung hăng trừng mắt mấy cái, chắc là bạn học ban 27 đi.
Sau lại trải qua mấy trận ' cạnh tranh' kịch liệt, cuối cùng Lâm Phong cũng vượt qua 1.68m, mà vị bạn học kia thử qua 3 lần đều thất bại.
Cho nên, Lâm Phong chẳng những vào được top 3, còn giành được chức quán quân.
" Oaa! Đứng thứ nhất...đứng thứ nhất!" Tôi và Chu Đồng đều vui vẻ kêu lên.
Sau khi Lâm Phong đeo huy chương lên, đắc ý cười với tôi. Nụ cười của cậu nở rộ dưới ánh mặt trời, vậy mà lại có chút đẹp mắt.
Đột nhiên tôi ý thức được cái gì không đúng, đứng thứ nhất? Top 3? Tiền của tôi!
Tôi chuẩn bị ném áo Lâm Phong xuống rồi lén lút chạy trốn.
" Thế nào? Tớ có phải thân nhẹ như yến, tư thế oai hùng hay không." Lâm Phong lập tức chạy tới.
" Chim yến thật ra không thấy được, nhưng lại thấy được một con lừa ngu ngốc." Tôi vừa nói vừa học bộ dáng cậu ấy nhấc chân qua xà,
Lâm Phong đoạt lấy áo khoác của cậu chùm lên đầu tôi, nhanh chóng xoa nhẹ đầu tôi vài cái: " Cho cậu nói này, cho cậu nói này."
Sau khi tôi xốc áo lên, cậu ấy cười khúc khích: " Ăn mày ở đâu đến đấy, nếu không chúng ta lại đi bôi ít bùn đi."
Nâng chân lên đá cậu ấy một cái, cậu lại nhẹ nhàng mà né đi.
" Đi đi đi, hơn 5 giờ rồi, nên ăn tối rồi." Cậu kéo tay tôi đi ra hướng cổng trường.
" Mình đi ăn cùng các cậu nhaa." Chu Đồng cùng đi theo.
" Đương nhiên a." Tôi hất tay Lâm Phong ra, kéo theo Chu Đồng.
Lâm Phong chỉ định một quán xiên nướng cay, tôi tuy rằng đau lòng cũng chỉ rưng rưng mà tiếp thu.
Sau khi ăn xong, khi tôi đến tính tiền, người phục vụ lại nói nói có người trả tiền rồi.
" Lần này coi như tiệc ăn mừng chiến thắng đầu tiên của tớ trong môn nhảy cao đi, cũng coi như mời bạn học mới ăn một bữa cơm." Lâm Phong nói: " Đối với 3 bữa ăn mà cậu nợ tớ, yên tâm, cậu sẽ có nhiều cơ hội thực hiện thôi, tương lai còn dài."
Tôi trừng mắt một cái liền không muốn để ý đến cậu nữa.
Sau bữa ăn, Chu Đồng tự mình về nhà, Lâm Phong vẫn như cũ cùng tôi đi đến hẻm Hoa Dung, tôi đã dần dần quen việc với đi cùng cậu ấy.
Khi đi trên đường, cậu đột nhiên nói: " Tớ cho cậu xem một video."
" Hửm?"
Lâm Phong lấy điện thoại Nokia nhỏ ra, phát một đoạn video, tuy rằng độ phân giải không quá tốt, người cũng rất nhiều, nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là video lớp chúng tôi biểu diễn thể thao.
" Cậu xem, cậu xem. Cậu lại cùng tay cùng chân rồi, hơn nữa cậu xem cậu đang làm cái động tác gì đây a, như thế nào lại cùng người khác không giống nhau a ha ha ha ha..... Thấy được rõ ràng không? Có phải quá nhỏ hay không?" Lâm Phong vừa nói vừa cười.
" Xóa đi!" Tôi hét to đoạt lấy điện thoại của cậu.
Cậu ấy giơ cao điện thoại, lắc qua lắc lại, mặc cho tôi nhảy thế nào đều không cướp được.
Tôi dùng sức đẩy mạnh cậu một cái, cậu ấy chỉ hơi lùi về phía sau hai bước.
Cướp cũng cướp không được, đánh cũng đánh không thắng, tôi đã tức giận lại nhụt chí, dứt khoát không tiếp tục phản ứng với cậu nữa, cúi đầu lo cho chính mình nhanh chóng đi về nhà.
Lâm Phong có lẽ đã nhận ra tôi tức giận, không hề hi hi ha ha, nói một câu: " Thật ra, còn khá đáng yêu."
Nháy mắt tôi cảm giác toàn bộ khuôn mặt bị thiêu lên, lúc này, nhất định là đỏ như thể trái hồng treo dưới mái hiên trong ngày thu đi.
Mặc dù dừng bước chân, nhưng tôi lại xấu hổ khi quay lại nhìn cậu ấy, sợ rằng cậu sẽ nhận ra khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
Lâm Phong đi về phía trước, tiếp tục nói: " Đừng tức giận, mời cậu ăn khoai nướng, thật sự là vừa thơm vừa ngọt, vỏ đều có thể ăn không thừa một chút nào."
Lúc tới dưới lầu nhà tôi, Lâm Phong tiếp tục đi bộ 100m theo hướng trở về, liền nhìn đến phía dưới giữa cầu thang có một sạp bán khoai nướng nho nhỏ.
Vài củ khoai lang nướng tròn vo nằm trên cái mâm sắt ở bệ bếp, vỏ khoai lang đã được nướng đến cháy xám đen. Xung quanh ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của khoai lang nướng.
(*) Chú thích:
Lâm Phong hỏi: " Cậu muốn cái nào?"
Tôi chạm vào cái bụng vừa mới được nhét đầy của mình, nói: " Tớ còn rất no, cái này to như vậy ăn cũng không hết, không bằng lần sau lại đến đi."
Lâm Phong nói: " Tớ cũng no. Nhưng tới cũng đã tới rồi, chúng ta mỗi người một nửa. Ông chủ lấy cho cháu 2 túi."
Lâm Phong bẻ đôi củ khoai lang, đưa một nửa cho tôi.
Tôi lên tiếng cám ơn, cầm lấy khoai lang, liền xoay người trở về.
" Không cần khách khí a!" Lâm Phong ở sau lưng tôi hô to.
Tôi không trả lời cậu, ôm khoai lang nướng ấm áp trong tay, nhịn không được vui vẻ mà cười trộm.
Đêm nay khoai nướng, thật sự rất ngọt ngào.
HẾT CHƯƠNG 2.
Beta: Noon
Rào chắn rốt cuộc cũng dỡ xuống, đèn đường tuy vẫn mờ nhạt ảm đạm như cũ, nhưng so với không có lại an tâm hơn nhiều.
Tôi nói: " Cậu xem, bên này khôi phục lại bình thường rồi, cậu về sau không cần đi vòng qua bên này nữa."
Lâm Phong nói: " Không có gì, dù sao bên này mới mở 1 tiệm khoai lang nướng, đặt biệt ngon. Tớ mỗi đêm đều muốn đi ăn một chút, aiii, những người cao lớn, đều rất dễ dàng đói a!"
Tôi dừng lại, nói: " Thì ra cậu vì ăn khoai nướng mà thuận tiện đi cùng tớ đúng không."
Lâm Phong cười cong đôi mắt: " Cậu cũng có thể lý giải là tớ vì đi cùng cậu mà thuận tiện ăn khoai lang nướng a!"
Cảm thấy gương mặt trong nháy mắt nóng lên, may mà Lâm Phong không nhìn tôi.
Ngừng mấy giây, tôi mới nói: " Tớ tin lời quỷ của cậu mới lạ."
Lâm Phong tiếp tục nói: " Đại hội thể thao ngày mai biết chứ?"
Tôi nói: " Cậu nghỉ tớ ngốc hả? Chuyện này không phải cả trường đều biết sao? Bọn tớ còn muốn...."
Tôi vội vàng ngậm miệng.
Ngày mai lớp chúng tôi muốn biểu diễn thể dục tập thể, nhưng tôi lo vạn nhất nhảy cùng tay cùng chân bị Lâm Phong nhìn thấy lại cười nhạo tôi.
Giờ thể dục lúc cấp 2, cậu ấy thường cười tôi khi nhảy bị cùng tay cùng chân, còn nhiệt tình mời gọi các bạn học khác đến xem.
Cậu ấy hỏi: " Còn cái gì?"
Tôi nói: " Không có gì."
Cậu ấy dừng lại, kéo dây đeo trên túi của tôi, nói: " Giải thích chính là che giấu, cho nên cậu che giấu cái gì?":))
Tôi sải nhanh bước chân nhưng một bước cũng không động được, vì vậy đành phải bịa một lý do với cậu ấy.
" Thì...thì là ngày mai bọn mình còn muốn đi cổ vũ cho các bạn học."
Cậu ấy buông cặp sách, nói: " Vậy cậu cũng nhớ đến cổ vũ mình."
Kỳ thật Lâm Phong tham gia Đại hội thể thao, tôi một chút cũng không kinh ngạc. Mỗi năm ở cấp 2 cậu ấy đều sẽ tham gia thi đấu bóng rổ, cầu lông, chạy 1500m, hơn nữa thành tích đều thực xuất sắc.
" Tớ muốn thi nhảy cao!" Lâm Phong nhấn mạnh ở hai chữ nhảy cao.
"A?" Lần này tôi mới kinh ngạc.
Theo tôi được biết, cậu ấy không được huấn luyện qua nhảy cao chuyên nghiệp, càng chưa kể trường học còn có hai lớp thể dục, cậu đây là muốn tìm ngược sao?
" Có phải chủ nhiệm lớp cưỡng bách cậu báo danh hạng mục này không?" Tôi tỏ ra thương hại cậu ấy.
" Không, tớ tự mình báo danh." Lâm Phong trả lời.
Tôi vươn tay ra nói: " Được rồi. Nếu bây giờ cho tớ 10 đồng, ngày mai cậu bò dưới đất không đứng dậy được, tớ có thể miễn cưỡng mà đỡ cậu một chút, không đến nỗi khiến cậu trông bất lực và cô đơn."
Cậu ấy đánh vào tay tôi một cái, nói: " Nếu, nếu tớ nằm trong top 3, thì cậu mời tớ ba bữa tối đi."
Tôi che lại túi quần áo xẹp lép của mình, trừng mắt nhìn cậu, nói: " Thế nào, cậu định lợi dụng cơ hội* muốn tôi nghèo đi à?"
(*) Nguyên văn 雪上加霜 [ xuěshàngjiāshuāng] thành ngữ họa vô đơn chí ý chỉ những điều xui xẻo thường kéo đến dồn dập. Tâm lý chúng ta luôn cảm thấy bất an, lo lắng với những chuyện xấu xảy đến với mình. Vì vậy, bạn phải luôn cẩn trọng trong mọi hành động, lời nói. Đừng để xảy ra những hậu quả, tai ương nối tiếp mới hối hận không kịp. ( cre. gg)
Cậu khẽ hừ một tiếng, cười nói: " Tớ muốn cậu trả giá vì xem nhẹ tớ."
Tôi nói: " Tớ không quan tâm cậu đạt hạng mấy đâu, ngày mai tớ chỉ muốn đi xem náo nhiệt."
" Cái kia nếu tớ không vào được top 3, tớ mời cậu 1 tuần ăn KFC." Lâm Phong đi đến trước mặt tôi, ngữ khí khiêu khích.
" Thành giao! Tớ không tin một tuyển thủ nghiệp dư như cậu.... À không, một tuyển thủ giải trí như cậu mà có thể vào top 3." Tôi bắt đầu mong chờ được nhìn thấy những khung cửa sổ sát đất sáng sủa sạch sẻ và cánh gà thơm ngon của KFC.
Lâm Phong nói: " Được, chiều mai 3 giờ, không gặp không về!"
Ngày hôm sau, thời tiết phá lệ đẹp, màu trắng trong khu dạy học lặng im mà sắp hàng, những ánh sáng đầu thu, nhẹ nhàng mà chiếu vào mái nhà, những ô cửa sổ lấp lánh ánh vàng.
Lớp chúng tôi nắm bắt một chút thời gian cuối cùng ở bãi đất trống dưới khu dạy học khí thế ngất trời mà tập luyện, tiếng cười nói của bạn học lấn át âm thanh phát thanh trong khuân viên trường, cho nên mọi người đều không nghe được tiếng phát thanh: " mời lớp 11/7 vào sân! Mời lớp 11/7 vào sân!"
Cho đến khi một giáo viên xông đến nhắc nhở chủ nhiệm lớp chúng tôi, mọi người mới vội vội vàng vàng mà chạy đến sân thể dục.
Lần này thì tốt rồi, vừa mới tỉ mỉ thiết kế cách vào sân cũng không có tác dụng, mọi người đều tự do mà lao đến địa điểm biểu diễn với nhiều dáng vẻ khác nhau và biểu cảm dữ tợn.
Tôi không biết chính mình có làm cùng tay cùng chân hay không, không biết chính mình có đuổi kịp tiết tấu hay không, cũng không biết chính mình đi lên như thế nào, trở về ra sao, cứ như vậy, liền kết thúc trong sự hỗn loạn và mơ hồ.
Cho nên, thật may là Lâm Phong không biết.
Giờ cơm trưa, tôi nói với Chu Đồng: " Vị bạn học rất giỏi vật lý kia có thi nhảy cao lúc 3 giờ, cùng đi cổ vũ cậu ấy chứ!"
Cả khuôn mặt Chu Đồng lộ ra vẻ kinh hỉ, cô ấy nói: " Ha? Cô ấy* còn nhảy cao nữa hả? Cường như vậy, đây chính là nữ hiệp sao, cần phải đi a."
(*) Trong tiếng trung anh ấy/ cô ấy đều đọc là [Tā], nhưng cách viết lại khác nhau anh ấy/ 他 – cô ấy/ 她. Vì Chu Đồng đang hiểu lầm Lâm Phong là nữ nên được dịch là cô ấy nha.
Ánh mặt trời buổi chiều nghiêng nghiêng chiếu trên sân vận động, những hạt màu đen nho nhỏ ngập tràn trên sân cỏ plastic màu xanh cũ kỹ.
Lâm Phong mặc một thân đồng phục màu xanh lam đi đến chỗ chúng tôi, mặt trời ở sau lưng cậu, kéo theo cái bóng thật dài.
" Giúp tớ cầm áo một chút." Lâm Phong vừa nói vừa đem áo khoác đồng phục cởi ra nhét vào tay tôi.
Chu Đồng hỏi: " Sao lại là nam sinh nhảy cao. Cậu có phải nhớ nhầm rồi hay không?"
Tôi chỉ vào Lâm Phong nói: " Cậu ấy chính là vị bạn học rất giỏi vật lý kia a."
Chu Đồng nghi hoặc mà nói: " A! Nhưng cậu không phải gặp ở WC......Cái kia cậu ta......"
Tôi nhún vai một cái, nói: " Không sai, cậu ấy đi nhầm WC."
Chu Đồng nhìn Lâm Phong ở một bên đang vận động làm nóng, nói: " Có điều a. Cậu ta còn khá đẹp trai!"
Nghe lời này của cô ấy, tôi cũng nhìn Lâm Phong thêm vài cái.
Mấy tuyển thủ khác đều mặc đồng phục thể thao vừa bó vừa đen, cậu ấy lại mặc áo thun trắng rộng thùng thình, quần đồng phục xanh lam dài, cả người dường như rất sáng sủa.
Nhưng ăn mặc tùy ý như vậy, quả nhiên là tới mua nước tương*.
(*) Thuật ngữ mạng của Trung Quốc, 打酱油 /dǎ jiàngyóu/ mua nước tương. 打酱油 phải tạm gọi là "đánh" - là 打 - chứ không phải "mua" - 买. Trước đây, khi người Trung Quốc chưa bán nước tương đóng chai, người mua cầm bình đến cửa hàng, muốn mua bao nhiêu thì người bán đong bấy nhiêu, gọi là đánh nước tương. Hiểu theo nghĩa lóng, "mua nước tương" là từ dùng chỉ việc không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường. ( cre. gg)
Chu Đồng hỏi: " Cậu ấy tên gì vậy?"
Tôi đáp: " Lâm Phong."
" Lâm Phong?!" Chu Đồng giống như đang xác nhận điều gì đó với tôi.
" Đúng vậy. Lâm của rừng cây, Phong của gió xuân. Làm sao vậy?" Tôi hỏi.
" Tớ đã nhìn thấy cái tên này, mỗi lần có thành tích thi, tớ đều nhìn xem tên của những người điểm cao môn vật lý. Lâm Phong cậu ta không phải là điểm tuyệt đối thì chính là gần điểm tuyệt đối, chính là đại thần a!" Chu Đồng nói.
" Vậy bây giờ cậu có thể nhìn thấy chân dung của ' đại thần' rồi. Bắt đầu rồi.. bắt đầu rồi." Tôi nhắc nhở Chu Đồng nghiêm túc xem thi đấu, vấn đề này liên quan đến việc tôi có thể ăn KFC 1 tuần, hay là rơi nước mắt mà mời cậu ta ăn cơm.
Thoạt nhìn Lâm Phong chính là không được huấn luyện chuyên nghiệp, cậu ấy sẽ không nhảy kiểu bay qua lưng, đều là lần này tới lần khác nhấc chân nhảy qua, mặc dù động tác thoạt nhìn không được đẹp trai và lưu loát, thậm chí có thể nói là vụng về, nhưng tốt xấu vẫn là vượt qua độ cao 1.6m.
Lúc này các tuyển thủ đã bị loại chỉ còn lại cậu ấy cùng một bạn học ban 27.
Ban 27 là lớp thể dục, vị bạn học kia từ lúc bắt đầu chính là cách nhảy qua lưng* đầy soái khí.
(*) Chú thích:
Trọng tài nâng xà ngang lên 1.62m.
Tôi không khỏi siết chặt áo Lâm Phong, ngừng hô hấp, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào xà ngang.
" Này?"
Chu Đồng vỗ tôi một cái.
" Chụp ảnh...chụp ảnh! Đáng tiếc tớ quên điện thoại trong phòng học.....Không nghĩ tới cậu ta nhảy cao lại lợi hại như vậy!" Chu Đồng kích động mà nói.
Tôi vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp ảnh Lâm Phong.
1.62m, cả hai đều qua.
1.54m, cả hai cũng đều qua.
.......
1.7m, Lâm Phong rơi xà ngang.
Tôi cùng Chu Đồng cả hai cùng thở dài một hơi, nhưng tưởng tượng đến việc tôi có thể ăn KFC vẫn là rất vui vẻ a.
Nhưng không ngờ tới bạn học ban 27 kia cũng rơi xà ngang.
Chu Đồng vui vẻ nắm lấy tay của tôi nhảy dựng lên, còn bị mấy nữ sinh phía đối diện hung hăng trừng mắt mấy cái, chắc là bạn học ban 27 đi.
Sau lại trải qua mấy trận ' cạnh tranh' kịch liệt, cuối cùng Lâm Phong cũng vượt qua 1.68m, mà vị bạn học kia thử qua 3 lần đều thất bại.
Cho nên, Lâm Phong chẳng những vào được top 3, còn giành được chức quán quân.
" Oaa! Đứng thứ nhất...đứng thứ nhất!" Tôi và Chu Đồng đều vui vẻ kêu lên.
Sau khi Lâm Phong đeo huy chương lên, đắc ý cười với tôi. Nụ cười của cậu nở rộ dưới ánh mặt trời, vậy mà lại có chút đẹp mắt.
Đột nhiên tôi ý thức được cái gì không đúng, đứng thứ nhất? Top 3? Tiền của tôi!
Tôi chuẩn bị ném áo Lâm Phong xuống rồi lén lút chạy trốn.
" Thế nào? Tớ có phải thân nhẹ như yến, tư thế oai hùng hay không." Lâm Phong lập tức chạy tới.
" Chim yến thật ra không thấy được, nhưng lại thấy được một con lừa ngu ngốc." Tôi vừa nói vừa học bộ dáng cậu ấy nhấc chân qua xà,
Lâm Phong đoạt lấy áo khoác của cậu chùm lên đầu tôi, nhanh chóng xoa nhẹ đầu tôi vài cái: " Cho cậu nói này, cho cậu nói này."
Sau khi tôi xốc áo lên, cậu ấy cười khúc khích: " Ăn mày ở đâu đến đấy, nếu không chúng ta lại đi bôi ít bùn đi."
Nâng chân lên đá cậu ấy một cái, cậu lại nhẹ nhàng mà né đi.
" Đi đi đi, hơn 5 giờ rồi, nên ăn tối rồi." Cậu kéo tay tôi đi ra hướng cổng trường.
" Mình đi ăn cùng các cậu nhaa." Chu Đồng cùng đi theo.
" Đương nhiên a." Tôi hất tay Lâm Phong ra, kéo theo Chu Đồng.
Lâm Phong chỉ định một quán xiên nướng cay, tôi tuy rằng đau lòng cũng chỉ rưng rưng mà tiếp thu.
Sau khi ăn xong, khi tôi đến tính tiền, người phục vụ lại nói nói có người trả tiền rồi.
" Lần này coi như tiệc ăn mừng chiến thắng đầu tiên của tớ trong môn nhảy cao đi, cũng coi như mời bạn học mới ăn một bữa cơm." Lâm Phong nói: " Đối với 3 bữa ăn mà cậu nợ tớ, yên tâm, cậu sẽ có nhiều cơ hội thực hiện thôi, tương lai còn dài."
Tôi trừng mắt một cái liền không muốn để ý đến cậu nữa.
Sau bữa ăn, Chu Đồng tự mình về nhà, Lâm Phong vẫn như cũ cùng tôi đi đến hẻm Hoa Dung, tôi đã dần dần quen việc với đi cùng cậu ấy.
Khi đi trên đường, cậu đột nhiên nói: " Tớ cho cậu xem một video."
" Hửm?"
Lâm Phong lấy điện thoại Nokia nhỏ ra, phát một đoạn video, tuy rằng độ phân giải không quá tốt, người cũng rất nhiều, nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là video lớp chúng tôi biểu diễn thể thao.
" Cậu xem, cậu xem. Cậu lại cùng tay cùng chân rồi, hơn nữa cậu xem cậu đang làm cái động tác gì đây a, như thế nào lại cùng người khác không giống nhau a ha ha ha ha..... Thấy được rõ ràng không? Có phải quá nhỏ hay không?" Lâm Phong vừa nói vừa cười.
" Xóa đi!" Tôi hét to đoạt lấy điện thoại của cậu.
Cậu ấy giơ cao điện thoại, lắc qua lắc lại, mặc cho tôi nhảy thế nào đều không cướp được.
Tôi dùng sức đẩy mạnh cậu một cái, cậu ấy chỉ hơi lùi về phía sau hai bước.
Cướp cũng cướp không được, đánh cũng đánh không thắng, tôi đã tức giận lại nhụt chí, dứt khoát không tiếp tục phản ứng với cậu nữa, cúi đầu lo cho chính mình nhanh chóng đi về nhà.
Lâm Phong có lẽ đã nhận ra tôi tức giận, không hề hi hi ha ha, nói một câu: " Thật ra, còn khá đáng yêu."
Nháy mắt tôi cảm giác toàn bộ khuôn mặt bị thiêu lên, lúc này, nhất định là đỏ như thể trái hồng treo dưới mái hiên trong ngày thu đi.
Mặc dù dừng bước chân, nhưng tôi lại xấu hổ khi quay lại nhìn cậu ấy, sợ rằng cậu sẽ nhận ra khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
Lâm Phong đi về phía trước, tiếp tục nói: " Đừng tức giận, mời cậu ăn khoai nướng, thật sự là vừa thơm vừa ngọt, vỏ đều có thể ăn không thừa một chút nào."
Lúc tới dưới lầu nhà tôi, Lâm Phong tiếp tục đi bộ 100m theo hướng trở về, liền nhìn đến phía dưới giữa cầu thang có một sạp bán khoai nướng nho nhỏ.
Vài củ khoai lang nướng tròn vo nằm trên cái mâm sắt ở bệ bếp, vỏ khoai lang đã được nướng đến cháy xám đen. Xung quanh ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của khoai lang nướng.
(*) Chú thích:
Lâm Phong hỏi: " Cậu muốn cái nào?"
Tôi chạm vào cái bụng vừa mới được nhét đầy của mình, nói: " Tớ còn rất no, cái này to như vậy ăn cũng không hết, không bằng lần sau lại đến đi."
Lâm Phong nói: " Tớ cũng no. Nhưng tới cũng đã tới rồi, chúng ta mỗi người một nửa. Ông chủ lấy cho cháu 2 túi."
Lâm Phong bẻ đôi củ khoai lang, đưa một nửa cho tôi.
Tôi lên tiếng cám ơn, cầm lấy khoai lang, liền xoay người trở về.
" Không cần khách khí a!" Lâm Phong ở sau lưng tôi hô to.
Tôi không trả lời cậu, ôm khoai lang nướng ấm áp trong tay, nhịn không được vui vẻ mà cười trộm.
Đêm nay khoai nướng, thật sự rất ngọt ngào.
HẾT CHƯƠNG 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.