Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công
Chương 4: Chàng Độc Ác Lắm!
Phương Tiểu Khả
19/05/2022
Thiền Huy trong cơn men say, nhân lúc mọi người đang trong tiệc vui không chú ý mà lặng lẽ một mình ra về.
Hắn đã không ngự kiếm, hắn đã tự đi một quãng đường dài, từng bước, từng bước hắn đi đều nói lên nỗi đau thương trong lòng hắn.
Vững chãi nhưng cũng loạng choạng, bước chân nhanh dần như chỉ muốn đi khuất, không dám tin vào thực tại.
Hắn từng nghĩ mình là kẻ cô đơn nhất thế gian, nhưng đó là khi hắn ngước lên con đường phía trước mà thôi.
Ỷ Lan đã âm thầm đi theo hắn lần nữa. Không biết liệu đã bao lần, nàng bước đi theo từng nhịp của hắn như một thói quen, lòng nàng quặn đau như bị xé thành mảnh.
Chẳng phải nàng đã quá quen rồi sao?
Hắn là vậy mà, hắn là kẻ đem trong mình hoài bão lớn tới nỗi đã thành chấp niệm, hắn luôn muốn có thể bước tới bên nữ nhân ấy. Thiền Huy bước đi trên một con đường không có đích đến, còn Ỷ Lan lại khổ sở chạy vội theo hắn.
Hắn đi đến ngày hôm nay là nhờ có bóng lưng của người con gái ấy, kể cả việc chinh chiến bán sống bán chết, e là cũng có một cái đích là nàng ấy mà thôi.
Ỷ Lan muốn an ủi hắn, nhưng phải làm sao đây? Nam nhân nàng yêu lại đang lụy tình vì một nữ nhân khác, hắn đau một thì nàng đau mười, bảo nàng an ủi hắn, khác nào bảo nàng tự cầm dao đâm mình thêm một nhát nữa chứ.
Nhưng Ỷ Lan không đành lòng, bước tới rừng mai tại chân núi Thủy Kính Các, nàng định đến khuyên hắn thì Thiền Huy đã dừng bước.
Hắn đã nhận ra nàng từ lâu, ngoảnh lại nhìn nàng:
“Cô đi theo ta suốt sao?”
A, chàng ngoảnh đầu rồi, những không phải là với một gương mặt dịu dàng, mà là buồn rầu, chán ghét.
Hắn bí bách rồi, hắn như đã gắng hết nổi, giận giữ với nàng, mày hắn nhíu chặt, ánh mắt lạnh băng khiến Ỷ Lan rùng mình.
“Vẻ mặt ấy, lại nữa, cô đang thương hại gì chứ?”
Ỷ Lan nghe hắn nói vậy thì thần sắc lập tức trắng bệch, cắt không còn hột máu, đôi mắt to tròn mở to vì ngỡ ngàng, nàng thấy uất ức, tổn thương vô cùng.
Nàng không dám đến lại gần hắn nữa. Chính tay hắn đã tạo ra một khoảng cách, một vách tường vô hình ngắn cản giữa hắn với nàng.
“Huynh nói gì vậy chứ? Ta nào có thương hại hu...”
Thiền Huy như đã bộc phát nỗi đau, hắn to tiếng ngắt lời nàng:
“Vậy thì cô đừng có vẻ như đau khổ lắm mà đi theo ta! Chết tiệt! Sao cô lại cứ luôn tỏ vẻ mẫu mực trước mặt ta như vậy làm gì cơ chứ!?”
“Nghe đây, Thiền Huy này chưa từng cần ai thương hại cả! Cô đừng giả nhân giả nghĩa, giả vờ thống khổ cùng ta như vậy! Cô thì hiểu được cái gì cơ chứ, mà luôn ra vẻ trượng nghĩa an ủi ta.”
“Đi đi! Đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt ta!”
Ỷ Lan cúi gằm mặt, bị trách móc như vậy, nàng cũng không biết làm sao, che đi đôi mắt đỏ hoen, cắn môi, ngăn không cho nước mắt chảy.
Hóa ra, mọi nỗ lực của nàng suốt mười năm lại chẳng đổi lấy một chút thiện cảm nào từ hắn sao?
Hắn nói gì vậy chứ, như thể mỗi khi nàng cười đùa với hắn, nói chuyện với hắn lại vô cùng giả dối vậy.
Vậy mà... nam nhân nàng yêu lại tàn nhẫn như vậy đấy, đẩy xa nàng ra xa không thương tiếc.
Trong mắt chàng, ra nàng lại là kẻ giả nhân, giả nghĩa như thế.
Trút hết cục tức lên nàng, Thiền Huy nhận ra mình đã nặng lời, hắn khốn khổ, ngồi thụp xuống, tay kia che đi bên mắt, bứt rứt vô cùng:
“Mẹ kiếp!”
Hắn che đi hai con ngươi mình, bật khóc như một đứa trẻ:
“Ha, ha... Tại sao vậy chứ? Rõ ràng, ta là kẻ đến trước kia mà? Tại sao ta đã cố gắng đến vậy, nàng lại không mảy may chú ý đến ta?”
Phải đấy, nàng cũng nỗ lực như thế, sao chàng lại không chút nào để ý đến nàng, đáng đời lắm.
Ỷ Lan nhìn hắn như vậy, lòng chua xót. Cả hắn và nàng như đang đều theo đuổi một thứ vô định không thể nào nắm bắt vậy.
Nàng rụt rè bước tới bên hắn, quỳ xuống, ôm hắn, để hắn ngả đầu vào vai nàng.
Nước mắt Ỷ Lan cũng không kìm được nữa tuôn rơi lã chã, nàng xót cho hắn, cũng xót cho chính nàng. Nàng sao mà lại phải lòng hắn để rồi bản thân phải chịu những nỗi đau này cơ chứ.
Cuối cùng, Ỷ Lan vẫn phải một thân cõng hắn về doanh trại. Thiền Huy có vẻ đã quá mệt mỏi rồi.
Nàng đứng ngay bên đầu giường hắn, nước mắt vẫn như nước suối tuôn rơi không ngừng, nàng run rẩy:
“Chàng hà cớ phải như thế, Thiền Huy, chàng phải biết, chàng nỗ lực là vì chàng, không vì bất cứ ai.”
“Chàng tới bao giờ mới chịu ngưng tra tấn ta đây? Tới bao giờ chàng mới chịu ngoảnh đầu nhìn ta?”
“Chàng độc ác lắm đấy!”
“Chàng phải biết ta thích chàng nhiều lắm.”
Ỷ Lan đã nhân khi hắn không tỉnh táo, đã thầm bộc bạch với hắn như vậy đấy, nàng không đủ dũng khí để nói trực tiếp những lời này trước mắt hắn.
Cũng chẳng có bất kì lời nói nào đáp lại nàng cả. Đêm rồi, trời cũng lạnh, cái tịch mịch như đang nuốt trọn lấy trái tim nàng vậy.
Hắn đã không ngự kiếm, hắn đã tự đi một quãng đường dài, từng bước, từng bước hắn đi đều nói lên nỗi đau thương trong lòng hắn.
Vững chãi nhưng cũng loạng choạng, bước chân nhanh dần như chỉ muốn đi khuất, không dám tin vào thực tại.
Hắn từng nghĩ mình là kẻ cô đơn nhất thế gian, nhưng đó là khi hắn ngước lên con đường phía trước mà thôi.
Ỷ Lan đã âm thầm đi theo hắn lần nữa. Không biết liệu đã bao lần, nàng bước đi theo từng nhịp của hắn như một thói quen, lòng nàng quặn đau như bị xé thành mảnh.
Chẳng phải nàng đã quá quen rồi sao?
Hắn là vậy mà, hắn là kẻ đem trong mình hoài bão lớn tới nỗi đã thành chấp niệm, hắn luôn muốn có thể bước tới bên nữ nhân ấy. Thiền Huy bước đi trên một con đường không có đích đến, còn Ỷ Lan lại khổ sở chạy vội theo hắn.
Hắn đi đến ngày hôm nay là nhờ có bóng lưng của người con gái ấy, kể cả việc chinh chiến bán sống bán chết, e là cũng có một cái đích là nàng ấy mà thôi.
Ỷ Lan muốn an ủi hắn, nhưng phải làm sao đây? Nam nhân nàng yêu lại đang lụy tình vì một nữ nhân khác, hắn đau một thì nàng đau mười, bảo nàng an ủi hắn, khác nào bảo nàng tự cầm dao đâm mình thêm một nhát nữa chứ.
Nhưng Ỷ Lan không đành lòng, bước tới rừng mai tại chân núi Thủy Kính Các, nàng định đến khuyên hắn thì Thiền Huy đã dừng bước.
Hắn đã nhận ra nàng từ lâu, ngoảnh lại nhìn nàng:
“Cô đi theo ta suốt sao?”
A, chàng ngoảnh đầu rồi, những không phải là với một gương mặt dịu dàng, mà là buồn rầu, chán ghét.
Hắn bí bách rồi, hắn như đã gắng hết nổi, giận giữ với nàng, mày hắn nhíu chặt, ánh mắt lạnh băng khiến Ỷ Lan rùng mình.
“Vẻ mặt ấy, lại nữa, cô đang thương hại gì chứ?”
Ỷ Lan nghe hắn nói vậy thì thần sắc lập tức trắng bệch, cắt không còn hột máu, đôi mắt to tròn mở to vì ngỡ ngàng, nàng thấy uất ức, tổn thương vô cùng.
Nàng không dám đến lại gần hắn nữa. Chính tay hắn đã tạo ra một khoảng cách, một vách tường vô hình ngắn cản giữa hắn với nàng.
“Huynh nói gì vậy chứ? Ta nào có thương hại hu...”
Thiền Huy như đã bộc phát nỗi đau, hắn to tiếng ngắt lời nàng:
“Vậy thì cô đừng có vẻ như đau khổ lắm mà đi theo ta! Chết tiệt! Sao cô lại cứ luôn tỏ vẻ mẫu mực trước mặt ta như vậy làm gì cơ chứ!?”
“Nghe đây, Thiền Huy này chưa từng cần ai thương hại cả! Cô đừng giả nhân giả nghĩa, giả vờ thống khổ cùng ta như vậy! Cô thì hiểu được cái gì cơ chứ, mà luôn ra vẻ trượng nghĩa an ủi ta.”
“Đi đi! Đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt ta!”
Ỷ Lan cúi gằm mặt, bị trách móc như vậy, nàng cũng không biết làm sao, che đi đôi mắt đỏ hoen, cắn môi, ngăn không cho nước mắt chảy.
Hóa ra, mọi nỗ lực của nàng suốt mười năm lại chẳng đổi lấy một chút thiện cảm nào từ hắn sao?
Hắn nói gì vậy chứ, như thể mỗi khi nàng cười đùa với hắn, nói chuyện với hắn lại vô cùng giả dối vậy.
Vậy mà... nam nhân nàng yêu lại tàn nhẫn như vậy đấy, đẩy xa nàng ra xa không thương tiếc.
Trong mắt chàng, ra nàng lại là kẻ giả nhân, giả nghĩa như thế.
Trút hết cục tức lên nàng, Thiền Huy nhận ra mình đã nặng lời, hắn khốn khổ, ngồi thụp xuống, tay kia che đi bên mắt, bứt rứt vô cùng:
“Mẹ kiếp!”
Hắn che đi hai con ngươi mình, bật khóc như một đứa trẻ:
“Ha, ha... Tại sao vậy chứ? Rõ ràng, ta là kẻ đến trước kia mà? Tại sao ta đã cố gắng đến vậy, nàng lại không mảy may chú ý đến ta?”
Phải đấy, nàng cũng nỗ lực như thế, sao chàng lại không chút nào để ý đến nàng, đáng đời lắm.
Ỷ Lan nhìn hắn như vậy, lòng chua xót. Cả hắn và nàng như đang đều theo đuổi một thứ vô định không thể nào nắm bắt vậy.
Nàng rụt rè bước tới bên hắn, quỳ xuống, ôm hắn, để hắn ngả đầu vào vai nàng.
Nước mắt Ỷ Lan cũng không kìm được nữa tuôn rơi lã chã, nàng xót cho hắn, cũng xót cho chính nàng. Nàng sao mà lại phải lòng hắn để rồi bản thân phải chịu những nỗi đau này cơ chứ.
Cuối cùng, Ỷ Lan vẫn phải một thân cõng hắn về doanh trại. Thiền Huy có vẻ đã quá mệt mỏi rồi.
Nàng đứng ngay bên đầu giường hắn, nước mắt vẫn như nước suối tuôn rơi không ngừng, nàng run rẩy:
“Chàng hà cớ phải như thế, Thiền Huy, chàng phải biết, chàng nỗ lực là vì chàng, không vì bất cứ ai.”
“Chàng tới bao giờ mới chịu ngưng tra tấn ta đây? Tới bao giờ chàng mới chịu ngoảnh đầu nhìn ta?”
“Chàng độc ác lắm đấy!”
“Chàng phải biết ta thích chàng nhiều lắm.”
Ỷ Lan đã nhân khi hắn không tỉnh táo, đã thầm bộc bạch với hắn như vậy đấy, nàng không đủ dũng khí để nói trực tiếp những lời này trước mắt hắn.
Cũng chẳng có bất kì lời nói nào đáp lại nàng cả. Đêm rồi, trời cũng lạnh, cái tịch mịch như đang nuốt trọn lấy trái tim nàng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.