Chương 121: Thăm bệnh
Cải
20/05/2020
Hai đứa cứ thế ở trên giường ngủ ngon lành cành đào, lúc mẹ Trí trở
lại thì thấy cảnh này, không biết nên nói gì với thằng con của mình nữa
rồi.
Bà đem cháo đặt lên bàn và ra ngoài đi ăn sáng, đi dạo mấy vòng, để lại không gian riêng cho con trẻ.
Bởi vì Tâm có nhắn tin cho Dung thông báo về tình trạng hiện tại của Trí nên sau khi Dung ngủ dậy, việc đầu tiên cô nàng làm là vào nhóm lớp làm ầm lên. Không ít người mò vào hỏi rốt cuộc là thế nào? Đêm qua vẫn còn tốt lắm mà, bla blo, xong rồi còn bà tám mà bảo là đã nghe tin tai nạn, nào ngờ được nhân vật chính của vụ tai nạn ấy là lớp trưởng…
Dung cũng khá lo lắng, quyết định đến thăm lớp trưởng. Và các bạn nhỏ khác thì vô cùng hưởng ứng.
Mọi người tụ tập ở nhiều địa điểm khác nhau, mấy đứa dậy sớm đều bảo là muốn đi thăm lớp trưởng. Thật ra là do ở nhà cũng chán, nên nhân cơ hội này gặp mặt bạn bè luôn.
Kết quả lúc cả bọn rủ rê nhau chạy tới, thì thấy cảnh bạn lớp trưởng đang ôm bạn sao đỏ nào đó ngủ ngon lành.
Dung đưa tay che mặt, Dũng quay đầu đi chỗ khác, đám học sinh thì cạn mẹ lời.
“Hình như tụi mình lo vớ vẩn rồi á?”
“Thôi cũng lỡ tới rồi, ra ngoài chờ chút vậy…”
“Ừ, đi thôi, ở lại làm phiền người khác ân ái.”
Muốn thăm mà không thăm được, cả bọn đành ra sân sau của bệnh viện tìm trò chơi. Có đứa nhà gần bệnh viện, chạy về mà đem dây thun đến thắt, sau đó ở ngoài sân chơi nhảy dây luôn.
Đợi chơi phê rồi, cả bọn mới lần nữa tụ tập lại chỗ phòng bệnh của Trí. Dung là người đầu tiên tiến lên mở cửa, vừa vào đã thấy mẹ Trí ngồi ở đó gọt trái cây, vội cúi chào.
Đến tận lúc cả bọn xôm tụ trong phòng bệnh rồi, nữ chính của chúng ta mới he hé mắt ra. Nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ, Tâm tỉnh giấc.
Cô vừa quay đầu đã bị dọa sợ hết hồn, mẹ của tôi ơi, sao lại đông thế này? Có hơn chục đứa đến chơi, mà phụ huynh của Trí cũng đang ở đây!
Người nào đó hoảng hồn vội muốn bò xuống, nhưng vừa cử động, bạn nhỏ bên cạnh lại hơi khó chịu, vô thức dùng tay giữ eo cô lại.
Tâm bị kéo, lúc này khóc không ra nước mắt, dùng tay len lén chọc chọc vào người Trí.
Đám bạn cứ nhìn chăm chú, mẹ Trí cũng nhìn chăm chú.
“Vừa ăn sáng xong lại bị thồn cẩu lương, cục cưng nuốt không trôi.”
“Muốn đi đường quyền vô mặt bạn lớp trưởng ghê á.”
Lần này thì Trí không còn ngủ nữa, mà mở bừng mắt ra. Phản ứng của cậu không khác gì Tâm là bao, sợ hết hồn mà hỏi:
“Gì đấy? Sao lại đông thế này?”
Tay thì vẫn hư hỏng bám vào bên eo Tâm, không có buông ra. Tâm cũng mặc kệ cậu, dùng sức bò xuống giường rồi đưa tay chải chuốt lại tóc tai của mình.
Cái đứa vừa bảo nuốt không trôi cẩu lương chép miệng:
“Đến thăm bệnh, mà giờ thì tao muốn bệnh ngược lại luôn, bội thực thức ăn cho chó.”
Tâm hắng giọng một cái:
“Tớ vào nhà vệ sinh chút.”
Nói xong ôm đầu phi thẳng ra ngoài, mặc kệ mấy đứa bạn đang cười ha hả trêu mình. Cô không muốn nghĩ tới nữa đâu! Aaaaaaaa! Sao lại để bọn họ bắt gặp cảnh hai người ở trên giường ôm nhau thế? Da mặt cô mỏng hơn người nào đó, cô chịu không nổi!
Tâm chạy mất rồi, trong phòng đám bạn mới ồn ào hỏi thăm tình hình của Trí. Mẹ cậu cũng rất nhiệt tình giúp bọn họ tìm ghế ngồi, Dung nhận dao trên tay của bác gái và bắt đầu gọt trái cây.
Ngồi trên giường bệnh, Trí cũng hơi ngượng, vùi đầu vào ăn cháo.
Cả buổi sáng bọn họ cứ quây quần ở bệnh viện, trêu đùa vui vẻ. Tâm trở lại sau khi đã rửa mặt cho tỉnh táo hơn, đám bạn không nói về chuyện hai đứa ôm nhau ngủ nữa, nhưng mắt cứ thỉnh thoảng liếc qua liếc lại giữa hai người, làm Tâm nổi hết da gà. Trí thấy vậy cười bảo:
“Do Tâm buồn ngủ nên tao cho ngủ ké thôi, có gì đâu mà cứ cười người ta vậy?”
“Ôi trời ơi! Coi người ta kìa!”
Thắng gãi gãi lỗ tai, hỏi:
“Giờ tao cũng buồn ngủ, tao lên ôm mày phát có được không?”
Trí thẳng thừng trừng mắt, giả vờ tức giận:
“Mày thì biến! Muốn lên giường, trả tiền rồi lên! Năm trăm ngàn!”
Dung đột nhiên sờ sờ túi mình, nói:
“Vậy năm trăm ngàn nằm được bao nhiêu phút vậy bạn?”
Động tác nhỏ này của Dung làm Tâm cười ngất, biết là Trí giỡn còn cố tình nhây thêm, con nhà giàu ngại chi mấy vụ tiền bạc.
Mọi người rất ít khi được nhìn thấy một lớp trưởng dễ gần và biết trêu đùa như thế này, coi như được mở rộng tầm mắt. Có lẽ là từ sau khi thích Tâm, con người Trí cũng đổi khác. Nói ngắn gọn là cậu bung lụa hơn bình thường…
Trí mở một góc chăn lên, nhìn Thắng và nói:
“Dung cho tiền kìa, mày lên nằm đi, năm trăm ngàn năm phút.”
“Đắt vãi!” - Thắng gào.
Tâm cười toe toét nhìn Trí rồi bảo:
“Người ta nói dựa vào mặt có thể ăn cơm là thật nhỉ, sau này cậu không sợ thất nghiệp.”
Bà đem cháo đặt lên bàn và ra ngoài đi ăn sáng, đi dạo mấy vòng, để lại không gian riêng cho con trẻ.
Bởi vì Tâm có nhắn tin cho Dung thông báo về tình trạng hiện tại của Trí nên sau khi Dung ngủ dậy, việc đầu tiên cô nàng làm là vào nhóm lớp làm ầm lên. Không ít người mò vào hỏi rốt cuộc là thế nào? Đêm qua vẫn còn tốt lắm mà, bla blo, xong rồi còn bà tám mà bảo là đã nghe tin tai nạn, nào ngờ được nhân vật chính của vụ tai nạn ấy là lớp trưởng…
Dung cũng khá lo lắng, quyết định đến thăm lớp trưởng. Và các bạn nhỏ khác thì vô cùng hưởng ứng.
Mọi người tụ tập ở nhiều địa điểm khác nhau, mấy đứa dậy sớm đều bảo là muốn đi thăm lớp trưởng. Thật ra là do ở nhà cũng chán, nên nhân cơ hội này gặp mặt bạn bè luôn.
Kết quả lúc cả bọn rủ rê nhau chạy tới, thì thấy cảnh bạn lớp trưởng đang ôm bạn sao đỏ nào đó ngủ ngon lành.
Dung đưa tay che mặt, Dũng quay đầu đi chỗ khác, đám học sinh thì cạn mẹ lời.
“Hình như tụi mình lo vớ vẩn rồi á?”
“Thôi cũng lỡ tới rồi, ra ngoài chờ chút vậy…”
“Ừ, đi thôi, ở lại làm phiền người khác ân ái.”
Muốn thăm mà không thăm được, cả bọn đành ra sân sau của bệnh viện tìm trò chơi. Có đứa nhà gần bệnh viện, chạy về mà đem dây thun đến thắt, sau đó ở ngoài sân chơi nhảy dây luôn.
Đợi chơi phê rồi, cả bọn mới lần nữa tụ tập lại chỗ phòng bệnh của Trí. Dung là người đầu tiên tiến lên mở cửa, vừa vào đã thấy mẹ Trí ngồi ở đó gọt trái cây, vội cúi chào.
Đến tận lúc cả bọn xôm tụ trong phòng bệnh rồi, nữ chính của chúng ta mới he hé mắt ra. Nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ, Tâm tỉnh giấc.
Cô vừa quay đầu đã bị dọa sợ hết hồn, mẹ của tôi ơi, sao lại đông thế này? Có hơn chục đứa đến chơi, mà phụ huynh của Trí cũng đang ở đây!
Người nào đó hoảng hồn vội muốn bò xuống, nhưng vừa cử động, bạn nhỏ bên cạnh lại hơi khó chịu, vô thức dùng tay giữ eo cô lại.
Tâm bị kéo, lúc này khóc không ra nước mắt, dùng tay len lén chọc chọc vào người Trí.
Đám bạn cứ nhìn chăm chú, mẹ Trí cũng nhìn chăm chú.
“Vừa ăn sáng xong lại bị thồn cẩu lương, cục cưng nuốt không trôi.”
“Muốn đi đường quyền vô mặt bạn lớp trưởng ghê á.”
Lần này thì Trí không còn ngủ nữa, mà mở bừng mắt ra. Phản ứng của cậu không khác gì Tâm là bao, sợ hết hồn mà hỏi:
“Gì đấy? Sao lại đông thế này?”
Tay thì vẫn hư hỏng bám vào bên eo Tâm, không có buông ra. Tâm cũng mặc kệ cậu, dùng sức bò xuống giường rồi đưa tay chải chuốt lại tóc tai của mình.
Cái đứa vừa bảo nuốt không trôi cẩu lương chép miệng:
“Đến thăm bệnh, mà giờ thì tao muốn bệnh ngược lại luôn, bội thực thức ăn cho chó.”
Tâm hắng giọng một cái:
“Tớ vào nhà vệ sinh chút.”
Nói xong ôm đầu phi thẳng ra ngoài, mặc kệ mấy đứa bạn đang cười ha hả trêu mình. Cô không muốn nghĩ tới nữa đâu! Aaaaaaaa! Sao lại để bọn họ bắt gặp cảnh hai người ở trên giường ôm nhau thế? Da mặt cô mỏng hơn người nào đó, cô chịu không nổi!
Tâm chạy mất rồi, trong phòng đám bạn mới ồn ào hỏi thăm tình hình của Trí. Mẹ cậu cũng rất nhiệt tình giúp bọn họ tìm ghế ngồi, Dung nhận dao trên tay của bác gái và bắt đầu gọt trái cây.
Ngồi trên giường bệnh, Trí cũng hơi ngượng, vùi đầu vào ăn cháo.
Cả buổi sáng bọn họ cứ quây quần ở bệnh viện, trêu đùa vui vẻ. Tâm trở lại sau khi đã rửa mặt cho tỉnh táo hơn, đám bạn không nói về chuyện hai đứa ôm nhau ngủ nữa, nhưng mắt cứ thỉnh thoảng liếc qua liếc lại giữa hai người, làm Tâm nổi hết da gà. Trí thấy vậy cười bảo:
“Do Tâm buồn ngủ nên tao cho ngủ ké thôi, có gì đâu mà cứ cười người ta vậy?”
“Ôi trời ơi! Coi người ta kìa!”
Thắng gãi gãi lỗ tai, hỏi:
“Giờ tao cũng buồn ngủ, tao lên ôm mày phát có được không?”
Trí thẳng thừng trừng mắt, giả vờ tức giận:
“Mày thì biến! Muốn lên giường, trả tiền rồi lên! Năm trăm ngàn!”
Dung đột nhiên sờ sờ túi mình, nói:
“Vậy năm trăm ngàn nằm được bao nhiêu phút vậy bạn?”
Động tác nhỏ này của Dung làm Tâm cười ngất, biết là Trí giỡn còn cố tình nhây thêm, con nhà giàu ngại chi mấy vụ tiền bạc.
Mọi người rất ít khi được nhìn thấy một lớp trưởng dễ gần và biết trêu đùa như thế này, coi như được mở rộng tầm mắt. Có lẽ là từ sau khi thích Tâm, con người Trí cũng đổi khác. Nói ngắn gọn là cậu bung lụa hơn bình thường…
Trí mở một góc chăn lên, nhìn Thắng và nói:
“Dung cho tiền kìa, mày lên nằm đi, năm trăm ngàn năm phút.”
“Đắt vãi!” - Thắng gào.
Tâm cười toe toét nhìn Trí rồi bảo:
“Người ta nói dựa vào mặt có thể ăn cơm là thật nhỉ, sau này cậu không sợ thất nghiệp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.