Chương 19: Xoa đầu
Cải
09/05/2020
Việc Tâm đột nhiên vui vẻ khác thường khiến bạn nhỏ bàn bên cảm thấy
sờ sợ, khoảng cách giữa hai ghế ngồi cũng bị cậu lặng lẽ kéo giãn, chỉ
là cô nàng nào đó không phát hiện ra mà thôi.
Hôm nay vừa hay đến phiên Tâm và Trí trực nhật, Tâm nhanh nhảu giơ tay xung phong đi giặt khăn, sau đó mang vào vừa lau bảng vừa tủm tỉm cười.
Trí cố gắng không đưa tay ra sờ lên trán của cô nàng, không sờ cũng biết sẽ rất nóng, cậu nghĩ 100% là tới tháng nên hư mất não rồi.
Trí dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ nhìn cô bạn cùng bàn, thấy cô nàng cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu co rút khóe miệng, thử hỏi:
“Cậu nhìn tớ làm gì?”
Tâm nhe răng cười, chỉ chỉ bảng đen, nói:
“Người ta lau không tới, giúp tí.”
Trí nhìn theo đầu ngón tay nhỏ nhắn của Tâm, thấy được một ít vết phấn ngày hôm qua vẫn còn nằm ngay ngắn trên bảng, mấy vệt phấn này chỉ cao hơn vị trí đầu ngón tay cô nàng chạm vào chút xíu, tầm này kiễng chân lên là lau được liền.
Cậu rất muốn hỏi Tâm hôm nay làm sao thế, nhưng xuất phát từ lương tâm tốt bụng của mình, cậu đi thẳng lên rồi giơ tay ra:
“Đưa khăn lau bảng cho tớ.”
Tâm nâng khăn bằng hai tay, đột nhiên khụy một gối xuống rồi nâng cái khăn trong tay lên khỏi đầu, nhẹ nhàng cẩn thận đặt vào tay Trí, nói:
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Phụt.
Trí không nhịn được nữa mà bật cười, hết nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tâm, lại nhìn cái tư thế quỳ nửa gối như trong phim kiếm hiệp kia, tay run run chụp lấy khăn lau bảng. Cậu chưa từng nghĩ tới cô nàng sẽ có một mặt hài hước như thế.
Thấy cậu cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều, xung quanh Tâm như có pháo hoa nổ bôm bốp.
Lúc này, toàn bộ thế giới đều ngập tràn trong nụ cười như ánh bình minh rực rỡ của cậu. Tâm cảm thấy mẹ của mình đúng là thiên tài, nói gì trúng đó. Một cô gái thu hút phải có đủ các mặt, dịu dàng nữ tính, mạnh mẽ kiên cường, đôi lúc lại cần phải hài hước đúng mực!
Lớp trưởng cười với cô rồi, không còn tránh mặt cô nữa. Tâm giơ tay lên làm động tác chào cờ, hô:
“Quàng thượng lau bảng, thần cáo lui, đi quét lớp đây.”
Trí càng nhìn cô bằng ánh mắt cong cong, thật sự nhịn không được trước mấy cái biểu cảm ngốc nghếch này:
“Ừm, cậu đi đi.”
“Ủa gì dạ? Mới sáng sớm hai người làm gì dạ?”
Tâm còn chưa chạm vào cây chổi trong góc lớp thì đột nhiên lúc này bên ngoài có âm thanh kêu ca vang lên, có thể là ai ngoài cái Dung FA tám đời kiêm bạn thân của Tâm nữa? Nhìn hai người nào đó âu yếm thả thính nhau, trái tim yếu ớt của Dung có chút chịu không nổi.
Dung trợn mắt lên trời nhìn trần nhà, buồn bực đi về chỗ ngồi, sau đó từ trong cặp rút một bịch bánh snack ra ăn cho bỏ tức.
Lớp trưởng vừa lau bảng vừa nhún vai ý là mình không làm gì cả, còn Tâm thì nháy nháy mắt với Dung ra hiệu cho cô nàng đừng chọc.
Tâm rất sợ lớp trưởng ngại ngùng chạy mất.
Hôm đấy lớp học vô cùng sạch sẽ dưới sự nỗ lực không biết mệt của Tâm. Đoạn sao đỏ đến trực, bọn họ còn phải lấy ngón tay chọc vào cửa sổ để kiểm tra vì nghĩ lớp này làm vỡ kính, nhưng không, chỉ là Tâm lau sạch quá nên nhìn trong suốt như không có kính mà thôi.
Thấy động tác của sao đỏ, Tâm nghiêng đầu nhìn lớp trưởng, hai mắt chớp chớp, tựa như một chú cún con đang vẫy đuôi chờ được khen.
Trong bất giác, Trí nhớ tới con cún ở nhà của mình, sau đó đưa tay ra sờ nhẹ vào đầu Tâm.
Tất nhiên, đây là hành động vô tình mà thôi, hoàn toàn nằm ngoài sự điều khiển của chính chủ.
Hai đứa gần như đứng hình cùng một lúc, cứ thế mở to mắt ra nhìn nhau, tay Trí vẫn còn nằm nguyên trên đỉnh đầu của Tâm, mà trái tim của cậu thì không biết rơi ở nơi nào rồi!
Tâm ngơ ngác trong một thoáng, sau đó trưng ra vẻ mặt hưởng thụ cọ cọ lên tay Trí hai cái mới rụt cổ về.
Cô cười càng thêm vui vẻ, mắt hai mí cũng sắp biến thành một đường chỉ:
“Cảm ơn quàng thượng khen thưởng.”
“Ừm…” Người nào đó quay đầu sang chỗ khác, che đi khuôn mặt nóng bừng bừng của mình.
Dung nhìn được hết cảnh này, miếng snack trong miệng thiếu chút nữa rớt xuống đất. Sai trái quá vậy nè, lẽ ra người đỏ mặt phải là Tâm mới đúng chứ? Sao ngược lại, tai và cổ của lớp trưởng lại đổi màu thế kia?
Dung đem miếng snack còn lại nhét vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ, chắc do cô chưa yêu bao giờ nên không hiểu được chăng?...
Hôm nay vừa hay đến phiên Tâm và Trí trực nhật, Tâm nhanh nhảu giơ tay xung phong đi giặt khăn, sau đó mang vào vừa lau bảng vừa tủm tỉm cười.
Trí cố gắng không đưa tay ra sờ lên trán của cô nàng, không sờ cũng biết sẽ rất nóng, cậu nghĩ 100% là tới tháng nên hư mất não rồi.
Trí dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ nhìn cô bạn cùng bàn, thấy cô nàng cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu co rút khóe miệng, thử hỏi:
“Cậu nhìn tớ làm gì?”
Tâm nhe răng cười, chỉ chỉ bảng đen, nói:
“Người ta lau không tới, giúp tí.”
Trí nhìn theo đầu ngón tay nhỏ nhắn của Tâm, thấy được một ít vết phấn ngày hôm qua vẫn còn nằm ngay ngắn trên bảng, mấy vệt phấn này chỉ cao hơn vị trí đầu ngón tay cô nàng chạm vào chút xíu, tầm này kiễng chân lên là lau được liền.
Cậu rất muốn hỏi Tâm hôm nay làm sao thế, nhưng xuất phát từ lương tâm tốt bụng của mình, cậu đi thẳng lên rồi giơ tay ra:
“Đưa khăn lau bảng cho tớ.”
Tâm nâng khăn bằng hai tay, đột nhiên khụy một gối xuống rồi nâng cái khăn trong tay lên khỏi đầu, nhẹ nhàng cẩn thận đặt vào tay Trí, nói:
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Phụt.
Trí không nhịn được nữa mà bật cười, hết nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tâm, lại nhìn cái tư thế quỳ nửa gối như trong phim kiếm hiệp kia, tay run run chụp lấy khăn lau bảng. Cậu chưa từng nghĩ tới cô nàng sẽ có một mặt hài hước như thế.
Thấy cậu cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều, xung quanh Tâm như có pháo hoa nổ bôm bốp.
Lúc này, toàn bộ thế giới đều ngập tràn trong nụ cười như ánh bình minh rực rỡ của cậu. Tâm cảm thấy mẹ của mình đúng là thiên tài, nói gì trúng đó. Một cô gái thu hút phải có đủ các mặt, dịu dàng nữ tính, mạnh mẽ kiên cường, đôi lúc lại cần phải hài hước đúng mực!
Lớp trưởng cười với cô rồi, không còn tránh mặt cô nữa. Tâm giơ tay lên làm động tác chào cờ, hô:
“Quàng thượng lau bảng, thần cáo lui, đi quét lớp đây.”
Trí càng nhìn cô bằng ánh mắt cong cong, thật sự nhịn không được trước mấy cái biểu cảm ngốc nghếch này:
“Ừm, cậu đi đi.”
“Ủa gì dạ? Mới sáng sớm hai người làm gì dạ?”
Tâm còn chưa chạm vào cây chổi trong góc lớp thì đột nhiên lúc này bên ngoài có âm thanh kêu ca vang lên, có thể là ai ngoài cái Dung FA tám đời kiêm bạn thân của Tâm nữa? Nhìn hai người nào đó âu yếm thả thính nhau, trái tim yếu ớt của Dung có chút chịu không nổi.
Dung trợn mắt lên trời nhìn trần nhà, buồn bực đi về chỗ ngồi, sau đó từ trong cặp rút một bịch bánh snack ra ăn cho bỏ tức.
Lớp trưởng vừa lau bảng vừa nhún vai ý là mình không làm gì cả, còn Tâm thì nháy nháy mắt với Dung ra hiệu cho cô nàng đừng chọc.
Tâm rất sợ lớp trưởng ngại ngùng chạy mất.
Hôm đấy lớp học vô cùng sạch sẽ dưới sự nỗ lực không biết mệt của Tâm. Đoạn sao đỏ đến trực, bọn họ còn phải lấy ngón tay chọc vào cửa sổ để kiểm tra vì nghĩ lớp này làm vỡ kính, nhưng không, chỉ là Tâm lau sạch quá nên nhìn trong suốt như không có kính mà thôi.
Thấy động tác của sao đỏ, Tâm nghiêng đầu nhìn lớp trưởng, hai mắt chớp chớp, tựa như một chú cún con đang vẫy đuôi chờ được khen.
Trong bất giác, Trí nhớ tới con cún ở nhà của mình, sau đó đưa tay ra sờ nhẹ vào đầu Tâm.
Tất nhiên, đây là hành động vô tình mà thôi, hoàn toàn nằm ngoài sự điều khiển của chính chủ.
Hai đứa gần như đứng hình cùng một lúc, cứ thế mở to mắt ra nhìn nhau, tay Trí vẫn còn nằm nguyên trên đỉnh đầu của Tâm, mà trái tim của cậu thì không biết rơi ở nơi nào rồi!
Tâm ngơ ngác trong một thoáng, sau đó trưng ra vẻ mặt hưởng thụ cọ cọ lên tay Trí hai cái mới rụt cổ về.
Cô cười càng thêm vui vẻ, mắt hai mí cũng sắp biến thành một đường chỉ:
“Cảm ơn quàng thượng khen thưởng.”
“Ừm…” Người nào đó quay đầu sang chỗ khác, che đi khuôn mặt nóng bừng bừng của mình.
Dung nhìn được hết cảnh này, miếng snack trong miệng thiếu chút nữa rớt xuống đất. Sai trái quá vậy nè, lẽ ra người đỏ mặt phải là Tâm mới đúng chứ? Sao ngược lại, tai và cổ của lớp trưởng lại đổi màu thế kia?
Dung đem miếng snack còn lại nhét vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ, chắc do cô chưa yêu bao giờ nên không hiểu được chăng?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.