Chương 83: Xõa tóc
Cải
15/05/2020
Trong khi Tuấn Anh đau khổ đứng gọt trái cây sấp mặt thì cái lũ nhóc choi
choi kia lại vừa ăn vừa chạy ra sân mở nhạc đùng đùng và tập nhảy.
Hàng xóm xung quanh cũng thường mở karaoke vào nửa đêm rồi hát như là bò rống mà chẳng ai than phiền, nên là cái tiếng nhạc bé tí xíu này chắc chẳng ăn thua gì đâu.
Tâm nghĩ vậy, rồi bảo cả bọn cứ yên tâm mà nhảy nhót đi, có gì để bố mẹ cô bảo kê. Nói thật, quanh nhà đều là người quen, mọi người sống cũng rất tình cảm nên không cần phải lo quá.
Cô làm một bình nước lạnh đặt bên thềm rồi ngồi ở đó cùng Trí nhìn mấy đứa bạn tập nhảy, do Dũng được thêm vào thay cho một bạn nhỏ bị chấn thương nên chưa bắt nhịp kịp, còn đang chậm lắm.
Dung vừa chỉ cho Dũng vừa la ó ỏm tỏi:
“Sao ông ngu thế, cái tay này, xòe ra, trời ơi đừng có khép lại, xòe thẳng ra, ừ, đúng rồi đó.”
Hai đứa trong nhóm thấy thế cười vào mặt thằng Dũng, vừa mới nhe răng xong đã bị Dung vả cho mỗi đứa một cái:
“Hai ông có hơn gì người ta đâu mà cười? Dũng tập vậy là nhanh hơn hai ông nhiều rồi đó, nhớ lại xem ngày đầu tiên mình tập ra sao?”
“Sao bà đanh đá thế? Đã ăn nhiều còn khó tính nữa?”
Đây không phải đang chửi Dung béo thì là gì? Dung nghe xong lập tức tung một cước, rượt tên kia chạy vòng vòng quanh vườn nhà Tâm.
Dũng đứng ở chỗ đó, lặp lại động tác vừa được dạy, rất là chăm chú. Ngày trước cậu cũng từng tham gia mấy nhóm nhảy, nhưng lâu rồi không còn động đến nên các khớp xương có vẻ bị cứng hơn nhiều.
Buổi chiều không còn nắng gắt, bầu trời và những đám mây nơi xa bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm, còn nhìn thấy cả đám chim nhỏ vỗ cánh bay qua ngọn cây.
Nơi Tâm sống cũng là thành phố, nhưng không phải một thành phố nhộn nhịp phát triển, mà còn đang trong thời gian khai phá. Cô hy vọng nơi này sẽ mãi như thế, đừng biến thành những phố thị đầy ắp xe cộ và các tòa nhà cao tầng.
Cô yêu thiên nhiên lắm, muốn giữ mãi cảm giác thoải mái khi ngồi trước thềm nhà đón gió chiều như thế này thôi.
Đối diện nhà Tâm có một dàn hoa râm bụt đỏ tươi, phần đất bên đấy khá rộng, cũng của nhà cô, bố mua sau mấy năm làm vụng vất vả, rồi bảo để sau này nếu lên giá thì bán, nên giờ trồng tạm đám cây cho mát.
Mẹ thì bảo, chừa miếng đất cho vợ chồng anh hai, hoặc là nếu cô muốn bắt rể, thì chừa cho cô. Nói chung bố mẹ đi làm kiếm tiền chỉ mong con cái sống vui vẻ, hạnh phúc, dù khổ cực vẫn sẽ mỉm cười, không than vẫn gì nhiều.
Mấy tiệm cà phê của mẹ bây giờ phát đạt quá, chắc miếng đất đối diện sẽ không phải bán đi đâu.
Trí thấy Tâm không nói gì, ở bên cạnh cũng im lặng theo, mắt cứ nhìn cô mãi.
Tâm đi học luôn cột tóc thành một chụm, rất ít khi để tóc xõa xuống như thế này. Mấy lọn tóc mỏng và mượt trượt trên vai cô, bộ đồ ngủ màu hồng phấn in hình gấu pooh trông vừa ngố vừa đáng yêu. Dưới chân mang đôi dép tổ ong huyền thoại nữa chứ… Chẳng biết là lấy ở đâu ra?
Thỉnh thoảng gió lại thổi một phát làm tóc cô bay vù vào miệng, thậm chí có sợi còn dính chặt trên mặt.
“Ai da… phì…”
Tâm phun sợi tóc trong miệng ra, đang định đưa tay gom tóc lại thì một bàn tay khác đã nhanh hơn giúp cô vuốt hết tóc về sau tai.
Quay đầu sang mới thấy, Trí đang chăm chú nhìn cô, tay vẫn còn đang chạm vào phần tai nhạy cảm của cô.
“Có cần tớ cột tóc lên giúp không?”
“A, có, cậu biết cột tóc luôn hả?” - Tâm nhanh tay móc trong túi áo ngủ ra một sợi dây cột tóc màu đen mỏng, đưa cho cậu.
“Ở nhà thỉnh thoảng cũng tết tóc cho em gái mà.”
Trí đáp, làm Tâm nhớ lại khuôn mặt bầu bầu đáng yêu của Tú Như. Con bé ngoan chết đi được!
Chân tóc truyền tới cảm giác nhồn nhột, Trí đang giúp cô vuốt tóc về phía sau đầu, người ta có em gái nên chẳng trách động tác lại chuyên nghiệp thế, không hề đau như cái hôm cô nhờ ông anh của mình buộc tóc cho. Cảm tưởng ông ấy kéo một phát mà cô muốn rụng nửa cái đầu vậy á!
“Muốn cột cao hay thấp?”
“À, buộc tạm thôi nên không cần buộc cao lên đâu.”
Tâm vui sướng ngâm nga một chút trong lúc chờ crush làm tóc cho mình. Cảm giác thật là dễ chịu, cho dù cậu ấy làm hỏng tóc cô thì cô cũng tình nguyện nữa, yêu vào bị lú mất rồi.
Hai người ngồi trước thềm nhà show ân ái, không phát hiện cái bọn tập nhảy đã tạm dừng tập từ lúc nào và đang ghét bỏ nhìn về phía họ.
Dũng tập nhảy được một lúc đã thấm mệt, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, mắt thì không rời khỏi hình ảnh trước thềm nhà. Cậu biết, hình như cậu đến chậm mấy bước rồi. Ngay từ lúc đầu đi trực sao đỏ cùng cô nàng, cậu còn chưa có cảm giác gì cả, nhưng nói chuyện dăm ba lần, ở trong lớp nhìn nhiều vài lần, tự nhiên lại thích mất.
Tình cảm thật sự là một thứ khó lý giải, rõ ràng Tâm còn chẳng thèm quan tâm đến cậu, chỉ xem cậu là một người bạn học cùng lớp bình thường, mà cậu lại…
Đang lúc Dũng bực mình vì không chịu nỗ lực sớm hơn, thì một cánh tay tròn tròn múp múp vỗ lên vai cậu.
“Thôi, đừng mơ mộng nữa, ông bạn ei, tui hiểu Tâm nhất rồi, nó thích Trí thật, ông khó mà theo đuổi nó lắm, trừ phi… sau này đập chậu cướp hoa.”
Dũng quay đầu, thấy Dung đá đá lông mày với cậu.
Hàng xóm xung quanh cũng thường mở karaoke vào nửa đêm rồi hát như là bò rống mà chẳng ai than phiền, nên là cái tiếng nhạc bé tí xíu này chắc chẳng ăn thua gì đâu.
Tâm nghĩ vậy, rồi bảo cả bọn cứ yên tâm mà nhảy nhót đi, có gì để bố mẹ cô bảo kê. Nói thật, quanh nhà đều là người quen, mọi người sống cũng rất tình cảm nên không cần phải lo quá.
Cô làm một bình nước lạnh đặt bên thềm rồi ngồi ở đó cùng Trí nhìn mấy đứa bạn tập nhảy, do Dũng được thêm vào thay cho một bạn nhỏ bị chấn thương nên chưa bắt nhịp kịp, còn đang chậm lắm.
Dung vừa chỉ cho Dũng vừa la ó ỏm tỏi:
“Sao ông ngu thế, cái tay này, xòe ra, trời ơi đừng có khép lại, xòe thẳng ra, ừ, đúng rồi đó.”
Hai đứa trong nhóm thấy thế cười vào mặt thằng Dũng, vừa mới nhe răng xong đã bị Dung vả cho mỗi đứa một cái:
“Hai ông có hơn gì người ta đâu mà cười? Dũng tập vậy là nhanh hơn hai ông nhiều rồi đó, nhớ lại xem ngày đầu tiên mình tập ra sao?”
“Sao bà đanh đá thế? Đã ăn nhiều còn khó tính nữa?”
Đây không phải đang chửi Dung béo thì là gì? Dung nghe xong lập tức tung một cước, rượt tên kia chạy vòng vòng quanh vườn nhà Tâm.
Dũng đứng ở chỗ đó, lặp lại động tác vừa được dạy, rất là chăm chú. Ngày trước cậu cũng từng tham gia mấy nhóm nhảy, nhưng lâu rồi không còn động đến nên các khớp xương có vẻ bị cứng hơn nhiều.
Buổi chiều không còn nắng gắt, bầu trời và những đám mây nơi xa bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm, còn nhìn thấy cả đám chim nhỏ vỗ cánh bay qua ngọn cây.
Nơi Tâm sống cũng là thành phố, nhưng không phải một thành phố nhộn nhịp phát triển, mà còn đang trong thời gian khai phá. Cô hy vọng nơi này sẽ mãi như thế, đừng biến thành những phố thị đầy ắp xe cộ và các tòa nhà cao tầng.
Cô yêu thiên nhiên lắm, muốn giữ mãi cảm giác thoải mái khi ngồi trước thềm nhà đón gió chiều như thế này thôi.
Đối diện nhà Tâm có một dàn hoa râm bụt đỏ tươi, phần đất bên đấy khá rộng, cũng của nhà cô, bố mua sau mấy năm làm vụng vất vả, rồi bảo để sau này nếu lên giá thì bán, nên giờ trồng tạm đám cây cho mát.
Mẹ thì bảo, chừa miếng đất cho vợ chồng anh hai, hoặc là nếu cô muốn bắt rể, thì chừa cho cô. Nói chung bố mẹ đi làm kiếm tiền chỉ mong con cái sống vui vẻ, hạnh phúc, dù khổ cực vẫn sẽ mỉm cười, không than vẫn gì nhiều.
Mấy tiệm cà phê của mẹ bây giờ phát đạt quá, chắc miếng đất đối diện sẽ không phải bán đi đâu.
Trí thấy Tâm không nói gì, ở bên cạnh cũng im lặng theo, mắt cứ nhìn cô mãi.
Tâm đi học luôn cột tóc thành một chụm, rất ít khi để tóc xõa xuống như thế này. Mấy lọn tóc mỏng và mượt trượt trên vai cô, bộ đồ ngủ màu hồng phấn in hình gấu pooh trông vừa ngố vừa đáng yêu. Dưới chân mang đôi dép tổ ong huyền thoại nữa chứ… Chẳng biết là lấy ở đâu ra?
Thỉnh thoảng gió lại thổi một phát làm tóc cô bay vù vào miệng, thậm chí có sợi còn dính chặt trên mặt.
“Ai da… phì…”
Tâm phun sợi tóc trong miệng ra, đang định đưa tay gom tóc lại thì một bàn tay khác đã nhanh hơn giúp cô vuốt hết tóc về sau tai.
Quay đầu sang mới thấy, Trí đang chăm chú nhìn cô, tay vẫn còn đang chạm vào phần tai nhạy cảm của cô.
“Có cần tớ cột tóc lên giúp không?”
“A, có, cậu biết cột tóc luôn hả?” - Tâm nhanh tay móc trong túi áo ngủ ra một sợi dây cột tóc màu đen mỏng, đưa cho cậu.
“Ở nhà thỉnh thoảng cũng tết tóc cho em gái mà.”
Trí đáp, làm Tâm nhớ lại khuôn mặt bầu bầu đáng yêu của Tú Như. Con bé ngoan chết đi được!
Chân tóc truyền tới cảm giác nhồn nhột, Trí đang giúp cô vuốt tóc về phía sau đầu, người ta có em gái nên chẳng trách động tác lại chuyên nghiệp thế, không hề đau như cái hôm cô nhờ ông anh của mình buộc tóc cho. Cảm tưởng ông ấy kéo một phát mà cô muốn rụng nửa cái đầu vậy á!
“Muốn cột cao hay thấp?”
“À, buộc tạm thôi nên không cần buộc cao lên đâu.”
Tâm vui sướng ngâm nga một chút trong lúc chờ crush làm tóc cho mình. Cảm giác thật là dễ chịu, cho dù cậu ấy làm hỏng tóc cô thì cô cũng tình nguyện nữa, yêu vào bị lú mất rồi.
Hai người ngồi trước thềm nhà show ân ái, không phát hiện cái bọn tập nhảy đã tạm dừng tập từ lúc nào và đang ghét bỏ nhìn về phía họ.
Dũng tập nhảy được một lúc đã thấm mệt, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, mắt thì không rời khỏi hình ảnh trước thềm nhà. Cậu biết, hình như cậu đến chậm mấy bước rồi. Ngay từ lúc đầu đi trực sao đỏ cùng cô nàng, cậu còn chưa có cảm giác gì cả, nhưng nói chuyện dăm ba lần, ở trong lớp nhìn nhiều vài lần, tự nhiên lại thích mất.
Tình cảm thật sự là một thứ khó lý giải, rõ ràng Tâm còn chẳng thèm quan tâm đến cậu, chỉ xem cậu là một người bạn học cùng lớp bình thường, mà cậu lại…
Đang lúc Dũng bực mình vì không chịu nỗ lực sớm hơn, thì một cánh tay tròn tròn múp múp vỗ lên vai cậu.
“Thôi, đừng mơ mộng nữa, ông bạn ei, tui hiểu Tâm nhất rồi, nó thích Trí thật, ông khó mà theo đuổi nó lắm, trừ phi… sau này đập chậu cướp hoa.”
Dũng quay đầu, thấy Dung đá đá lông mày với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.