Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu
Chương 35
Bé Ú Ham Ngủ
02/10/2024
Cô ngước nhìn hàng chữ màu đỏ đang sáng đèn, mặt trắng bệch nhìn cô Hà lạnh lùng hỏi:" tại sao con gái tôi lại thành ra như vậy'.
Cô Hà cúi đầu nói:" xin lỗi mẹ Khả Khả, tôi cũng chưa rõ tình hình nữa, lúc tôi đi ra đã nhìn thấy con bé nằm trên vũng má.u dưới cầu thang rồi ạ, tôi xin lỗi "
Tô Nghiêm lạnh lùng nói :" cô Hà, chúng tôi muốn bên phía nhà trường đưa ra lời giải thích hợp lý cho chúng tôi sớm nhất có thể"
Cô Hà gật đầu nói :" được, bây giờ tôi sẽ về trường điều tra rồi đưa câu trả lời cho anh chị"
Cô Hà vừa rời đi thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô tiến lại hỏi:" con gái tôi sao rồi?".
Y tá nhìn Tô Nghiêm rồi nhìn cô nói:" hiện tại bệnh viện đã hết nhóm m.á.u với bệnh nhân rồi, người nhà mau đi truyền m.á.u đi".
Cô giơ tay ra nói:" vậy lấy m.á.u của tôi đi, tôi là mẹ con bé".
Tô Nghiêm nói:" chị không thấy truyền được"
" Tại sao ".
Y tá giải thích :" người nhà trực hệ không thể truyền được, có người quen nào nhóm m.á.u O không nhanh lên đi, bệnh nhân không thể chờ được".
Phó Nam Đình ở phía sau cũng nghe được toàn bộ câu chuyện của ba người, anh tiến lại lạnh nhạt nói :" để tôi, tôi nhóm m.á.u O".
Cô quay lại nhìn phía sau thấy hai người đàn ông trong đó có Phó Nam Đình vừa lên tiếng, cô gật đầu với anh.
Y tá gấp gáp nói :" vậy đi theo tôi"
Phó Nam Đình đi ngang cô nhỏ giọng nói:" yên tâm đi"
Trợ lý Lâm nhìn anh rời đi liền tiến lại tự giới thiệu với hai người :" xin chào, tôi là Trợ lý của Phó Tổng, Lâm Bân, hai người có thể gọi tôi là Trợ lý Lâm ".
Tô Nghiêm gật đầu chào hỏi với Trợ lý Lâm rồi quay lại nhìn vào phòng phẫu thuật.
Trình Nhất Nguyên chạy lại thấy cô đang lo lắng nhìn phòng phẫu thuật liền tiến lại nói:"Giản Nhi"
Cô ngước nhìn Trình Nhất Nguyên bên cạnh ngạc nhiên hỏi :" sao anh ở đây?"
Trình Nhất Nguyên ôn nhu nói :" vừa nãy Tô Nghiêm gọi cho anh tìm em nên anh mới đến đây"
Cô gật đầu nhìn thấy Phó Nam Đình cùng với y tá đi lại gần liền lo lắng nhìn họ.
Y tá nhìn Tô Nghiêm nói:" Bác sĩ Tô, người này không thể truyền được"
Cô ngạc nhiên hỏi :" Tại sao không thể?"
Y tá :" Huyết thống trực hệ không thể truyền cho nhau được"
Cô cau mày nói:" cô nói vậy là có ý gì"
Tô Nghiêm lạnh lùng nhìn Phó Nam Đình trả lời câu hỏi của cô:" anh ta là ba ruột của con gái chị"
Cô nghi ngờ nhìn Phó Nam Đình bất giác lùi lại phía sau may có Trình Nhất Nguyên bên cạnh nhanh tay ôm lấy cô, anh nhìn y tá hỏi:" cần nhóm m.á.u nào?"
Y tá:" nhóm m.á.u O"
Trình Nhất Nguyên gật đầu nhìn Tô Nghiêm nói:" cậu đỡ cô ấy đi, tôi cùng nhóm m.á.u ".
Y tá lại dẫn Trình Nhất Nguyên rời đi, cô được Tô Nghiêm đỡ ngồi xuống ghế cách xa hai người còn lại.
Tầm 1 tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bốn người cùng nhau đứng dậy nhìn cửa phẫu thuật mở ra.
Bác sĩ đi ra sau cánh cửa phẫu thuật, nhìn bốn người trong đó có học trò của ông, ông nói:" ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhân đã được chuyển đến phòng hồi sức rồi".
Cô vui mừng nói:" cảm ơn bác sĩ".
" không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi ".
Tô Nghiêm dẫn cô đến dãy phòng hồi sức, cô đến trước giường nhìn đứa nhỏ có quấn lớp vải trắng trên đầu, khuôn mặt tái nhợt nằm im trên giường không còn vẻ hồng hào đầy sức sống như thường ngày nữa.
Cô rưng rưng nước mắt nhưng lại cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi xuống, cô ngồi xuống giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé không bị truyền nước đặt lên môi lặng lẽ ngồi nhìn con bé.
Tô Nghiêm thở dài rồi nhìn thấy ba người đàn ông đang đứng bên cạnh cũng nhìn cô.
Tô Nghiêm lạnh lùng nhìn Phó Nam Đình, lại quay lại nhìn cô nói:" em đã báo tin cho ba mẹ rồi, hai người họ tối nay sẽ về đây, chị đừng quá lo lắng".
Cô gật đầu để bàn tay bé xuống giường rồi đắp chăn lại, cô đứng dậy nhìn Tô Nghiêm lạnh nhạt nói :" em đi làm đi, ở đây có chị được rồi".
Tô Nghiêm gật đầu rời đi anh còn có việc phải làm không thể ở lại thêm nữa.
Cô mở túi xách để ở ghế lấy ra hộp quà nhỏ tinh tế đưa qua cho Trình Nhất Nguyên, nhẹ giọng nói :" Nhất Nguyên, đây là quà tôi chuẩn bị tặng anh ,chúc anh mở triển lãm tranh thật thành công, chắc tôi không thể tham dự rồi nên đưa quà trước cho anh"
Trình Nhất Nguyên gật đầu nói :" không sao, anh nhận lời chúc của em, quà anh không thể nhận, em giữ lại đi ".
Cô nắm tay để hộp quà vào tay anh nói:" anh cầm lấy đi, với tôi thật sự cảm ơn anh hôm nay đã cứu con bé".
Cô Hà cúi đầu nói:" xin lỗi mẹ Khả Khả, tôi cũng chưa rõ tình hình nữa, lúc tôi đi ra đã nhìn thấy con bé nằm trên vũng má.u dưới cầu thang rồi ạ, tôi xin lỗi "
Tô Nghiêm lạnh lùng nói :" cô Hà, chúng tôi muốn bên phía nhà trường đưa ra lời giải thích hợp lý cho chúng tôi sớm nhất có thể"
Cô Hà gật đầu nói :" được, bây giờ tôi sẽ về trường điều tra rồi đưa câu trả lời cho anh chị"
Cô Hà vừa rời đi thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô tiến lại hỏi:" con gái tôi sao rồi?".
Y tá nhìn Tô Nghiêm rồi nhìn cô nói:" hiện tại bệnh viện đã hết nhóm m.á.u với bệnh nhân rồi, người nhà mau đi truyền m.á.u đi".
Cô giơ tay ra nói:" vậy lấy m.á.u của tôi đi, tôi là mẹ con bé".
Tô Nghiêm nói:" chị không thấy truyền được"
" Tại sao ".
Y tá giải thích :" người nhà trực hệ không thể truyền được, có người quen nào nhóm m.á.u O không nhanh lên đi, bệnh nhân không thể chờ được".
Phó Nam Đình ở phía sau cũng nghe được toàn bộ câu chuyện của ba người, anh tiến lại lạnh nhạt nói :" để tôi, tôi nhóm m.á.u O".
Cô quay lại nhìn phía sau thấy hai người đàn ông trong đó có Phó Nam Đình vừa lên tiếng, cô gật đầu với anh.
Y tá gấp gáp nói :" vậy đi theo tôi"
Phó Nam Đình đi ngang cô nhỏ giọng nói:" yên tâm đi"
Trợ lý Lâm nhìn anh rời đi liền tiến lại tự giới thiệu với hai người :" xin chào, tôi là Trợ lý của Phó Tổng, Lâm Bân, hai người có thể gọi tôi là Trợ lý Lâm ".
Tô Nghiêm gật đầu chào hỏi với Trợ lý Lâm rồi quay lại nhìn vào phòng phẫu thuật.
Trình Nhất Nguyên chạy lại thấy cô đang lo lắng nhìn phòng phẫu thuật liền tiến lại nói:"Giản Nhi"
Cô ngước nhìn Trình Nhất Nguyên bên cạnh ngạc nhiên hỏi :" sao anh ở đây?"
Trình Nhất Nguyên ôn nhu nói :" vừa nãy Tô Nghiêm gọi cho anh tìm em nên anh mới đến đây"
Cô gật đầu nhìn thấy Phó Nam Đình cùng với y tá đi lại gần liền lo lắng nhìn họ.
Y tá nhìn Tô Nghiêm nói:" Bác sĩ Tô, người này không thể truyền được"
Cô ngạc nhiên hỏi :" Tại sao không thể?"
Y tá :" Huyết thống trực hệ không thể truyền cho nhau được"
Cô cau mày nói:" cô nói vậy là có ý gì"
Tô Nghiêm lạnh lùng nhìn Phó Nam Đình trả lời câu hỏi của cô:" anh ta là ba ruột của con gái chị"
Cô nghi ngờ nhìn Phó Nam Đình bất giác lùi lại phía sau may có Trình Nhất Nguyên bên cạnh nhanh tay ôm lấy cô, anh nhìn y tá hỏi:" cần nhóm m.á.u nào?"
Y tá:" nhóm m.á.u O"
Trình Nhất Nguyên gật đầu nhìn Tô Nghiêm nói:" cậu đỡ cô ấy đi, tôi cùng nhóm m.á.u ".
Y tá lại dẫn Trình Nhất Nguyên rời đi, cô được Tô Nghiêm đỡ ngồi xuống ghế cách xa hai người còn lại.
Tầm 1 tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bốn người cùng nhau đứng dậy nhìn cửa phẫu thuật mở ra.
Bác sĩ đi ra sau cánh cửa phẫu thuật, nhìn bốn người trong đó có học trò của ông, ông nói:" ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhân đã được chuyển đến phòng hồi sức rồi".
Cô vui mừng nói:" cảm ơn bác sĩ".
" không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi ".
Tô Nghiêm dẫn cô đến dãy phòng hồi sức, cô đến trước giường nhìn đứa nhỏ có quấn lớp vải trắng trên đầu, khuôn mặt tái nhợt nằm im trên giường không còn vẻ hồng hào đầy sức sống như thường ngày nữa.
Cô rưng rưng nước mắt nhưng lại cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi xuống, cô ngồi xuống giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé không bị truyền nước đặt lên môi lặng lẽ ngồi nhìn con bé.
Tô Nghiêm thở dài rồi nhìn thấy ba người đàn ông đang đứng bên cạnh cũng nhìn cô.
Tô Nghiêm lạnh lùng nhìn Phó Nam Đình, lại quay lại nhìn cô nói:" em đã báo tin cho ba mẹ rồi, hai người họ tối nay sẽ về đây, chị đừng quá lo lắng".
Cô gật đầu để bàn tay bé xuống giường rồi đắp chăn lại, cô đứng dậy nhìn Tô Nghiêm lạnh nhạt nói :" em đi làm đi, ở đây có chị được rồi".
Tô Nghiêm gật đầu rời đi anh còn có việc phải làm không thể ở lại thêm nữa.
Cô mở túi xách để ở ghế lấy ra hộp quà nhỏ tinh tế đưa qua cho Trình Nhất Nguyên, nhẹ giọng nói :" Nhất Nguyên, đây là quà tôi chuẩn bị tặng anh ,chúc anh mở triển lãm tranh thật thành công, chắc tôi không thể tham dự rồi nên đưa quà trước cho anh"
Trình Nhất Nguyên gật đầu nói :" không sao, anh nhận lời chúc của em, quà anh không thể nhận, em giữ lại đi ".
Cô nắm tay để hộp quà vào tay anh nói:" anh cầm lấy đi, với tôi thật sự cảm ơn anh hôm nay đã cứu con bé".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.