Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
Chương 80: Gió lạnh ngừng thổi, tuyết ngừng rơi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
12/07/2022
Eagle vừa đi vào vừa nói.
Terry cũng không giữ họ lại, đứng trên đỉnh núi đưa mắt nhìn thú nhân cường đại của bộ tộc mang theo bạn đời cùng ấu tể nhà mình đến một tổ ấm mới.
Không chỉ anh, khắp nơi cũng có rất nhiều người dọn nhà giống họ, tỷ như Ian và Alice, lại như Floyd cùng... Một thú nhân...
Căn nhà mới của họ có vẻ rộng hơn một chút so với nhà củ, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả, bên trong còn đốt lửa khiến bọn vừa vào đã thấy ấm áp.
Eagle đã mang những thức anh đào được ở nhà cũ đến trước rồi mới đến đón họ.
" Rộng hơn nhà cũ, có thể đáp ứng nhu cầu bay lượn của hai đứa nhỏ rồi."
Bạch Kỳ Thư vừa bưng cái ổ vừa hí hửng nói.
" Chíp!"
Chim con vừa nghe đã muốn nhảy ra ngoài.
" Hai đứa đã bay cả buổi chiều trong thần điện rồi."
Bạch Kỳ Thư nắm lấy con chim đã sắp lọt khỏi ô bông, bỏ lại trông ổ, đặt cái ổ xuống nệm bông.
" Terry tế ti để chúng nó bay loạn vậy à?"
Eagle không nghĩ lại có chuyện này.
" Ai bảo con anh được chọn làm tế ti tương lai."
Bạch Kỳ Thư nhún vai.
Chuột con có vẻ không quen nhà nên nằm im một cục trong ổ, chỉ có đôi mắt ti hí là mở ra nhìn xung quanh.
Đêm đầu tiên ở trong căn nhà mới cũng không đến nổi ngủ không được, đơn giản chỉ cần bốn người một nhà ở cạnh nhau thì ở đâu cũng là nhà của họ.
Cuộc sống trong ngôi nhà mới cũng không khác mấy so với trước kia, có khác cũng chỉ là hai đứa nhỏ trong nhà càng thêm hiếu động.
Hôm đầu tiên chuyển vào nhà thì nó còn nằm im, đến hôm thứ hai thì đã không nhịn được mà tập bay rồi.
Chuột nhỏ đối với hoạt động tập bay này rất có hứng thú, chưa kể thân hình nó nhỏ, chứ bay vèo vèo trong nhà hoài.
Lắm lúc Bạch Kỳ Thư còn lo nó đâm vào cửa hay đống lửa nhưng đứa con này của cậu rất điềm tĩnh mà hất cánh, cứ thế vèo một cái lướt qua.
" Hôm nay chúng ta học đập cánh tại chỗ đến khi nào bay lên mới thôi."
Eagle nhìn hai đứa con đang đứng xếp hàng trước mặt.
Đối với Eagle thì học từng bước cơ bản cũng không thể bỏ qua được.
Sau đó trong động liên tục có tiếng đập cánh rất nhỏ, từ nhanh đến chậm, từ hăng hái đến nãn lòng thoái chí.
Bay tại chỗ như này cũng không giống như việc bay lượn trên không trung như bọn nó vẫn chơi trước đây, hoàn toàn phải dựa vào sức lực của đôi cánh để bay lên.
Chuột con Nae thì dễ rồi, nó nhỏ mà còn nhẹ, đập một hồi cũng đã nhận ra bí quyết rồi, nó thông minh mà vỗ cánh chậm rãi từng chút một, sau đó cả người cũng chầm chậm bay lên.
" Chít!"
Nae đối với chim con Chae đang không ngừng vỗ cánh mà chít kêu một tiếng, bắt đầu đập cánh lướt đến trước mặt nó.
" Chíp?"
Chae không hiểu lắm hỏi lại.
" Chít chít."
Nae ngừng lại hạ xuống trước mặt nó, sau đó lại bắt đầu đập cánh, nó đập rất chậm nhưng hữu lực, đôi cánh nhỏ phía sau như sinh gió, nâng người nó lên.
" Chít!"
Nae đối với nó lại kêu.
Lúc này Chae cũng có vẻ hiểu, nó bình tĩnh lại, bắt đầu nhẹ nhàng phảy mạnh đôi cánh, chỉ một cái thôi mà nó đã có thể nhấc người lên một chút.
" Chíp chíp!"
Nó hớn hở mà kêu lên, đôi cánh lại bắt đầu vẫy.
Phạch phạch phạch...
Lúc này Nae đã có thể hất cánh nhẹ bay đi theo chiều ngang, Chae thì có vẻ loạng choạng nhưng cũng nổ lực bay theo chuột con.
Dù đã chơi cái trò nhảy dù này khá là nhiều lần nhưng chưa lần nào chim con có thể bay lên như vậy, nó rất hớn hở mà đập cánh, mang theo cơ thể béo núc ních của mình đuổi theo sau mông em trai Nae bé xíu của mình lượn khắp nhà.
Bạch Kỳ Thư vốn cũng không nghĩ hai chúng nó nhanh như vậy đã hoàn thành được bài tập a phụ giao cho, đến khi hai đứa nó bay ra mặt mình thì mới giật mình, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn theo bóng lưng vẫy cánh có chút hài hước của hai đứa con đang sắp bay đến cửa ra vào đang đống chặt.
" Chae, Nae!"
Cậu gọi.
Hai đứa nghe thấy thì quay đầu lại nhìn cậu, dù vậy đôi cánh vẫn phảy phảy không ngừng, lấy một độ cao chỉ đến tầm mắt khi đang ngồi của cậu mà bay bay trên không trung như vậy.
" Lại đây!"
Bạch Kỳ Thư vẫy tay với hai đứa nó.
Chuột con Nae đảo cánh một chút bay tới, Chae đối với việc quẹo lại vẫn còn chưa quen, ngã nghiêng một chút với đuổi theo em trai đến chỗ của a mẫu nó.
Bạch Kỳ Thư đưa tay ra với hai đứa nó, nhìn hai đứa con hạ xuống trên tay mình mà tự hào không thôi.
" Giỏi quá này, mới đó mà đã bay được rồi!"
Cậu không tiếc lời tán thưởng đối với hai đứa, Chae thì đặc biệt vui vẻ, Nae tuy không nhiều biểu cảm nhưng đôi mắt nhìn cậu đặc biệt sáng.
Cạch.
Lúc này Eagle từ ngoài đi vào.
" Tới đó đi!"
Bạch Kỳ Thư cũng muốn chúng nó thể hiện cho a phụ mình xem.
Hai đứa nhỏ hiểu ý, giơ đôi cánh lên phạch phạch mà bay tới chỗ a phụ đang đóng cửa.
Eagle vừa quay đầu đã nhìn thấy hai con vật nhỏ đang bay đến, một trắng một xanh, một nhỏ một lớn.
Anh có chút bất ngờ nhìn chúng nó bay vòng quanh mình, sau đó càng bay càng cao, đến lúc đáp lên vai của a phụ mình mới ngừng lại.
" Giỏi lắm!"
Eagle cũng không tiếc lời khen ngợi, dụi đầu vào hai chúng nó.
Anh nghĩ cũng phải một hai hôm chúng mới nhận ra bí mật trong việc đập cánh này, ấy vậy mà anh mới đi có chút nó đã làm được rồi, còn là cả hai đứa.
" Em cũng không ngờ đó!"
Bạch Kỳ Thư đón đứa con nhỏ vào tay, cưng nựng một lúc lâu.
" Xem ra đợi tuyết ngừng rơi thì có thể mang chúng ta ngoài được rồi."
Eagle cười nhẹ nói.
" Chắc cũng sắp rồi nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ rồi nói.
" Chỉ cần một trận tuyết lớn nữa là có thể kết thúc rồi."
Eagle gật đầu.
Bạch Kỳ Thư nhìn hai đứa con vẫn còn bay bay không ngừng trong khoảng không gian không lớn của nhà họ, có chút mong đợi mùa đông mau đi đi.
Trận tuyết cuối cùng mà Eagle nói cũng không để cậu đợi lâu, nó đến vào đêm thứ ba bọn họ chuyển vào nhà mới.
Đêm đó Eagle lại không ngủ nữa, anh ở bên đống lửa nhìn ba bảo vật trân quý nhất cuộc đời mình đang ngủ say trong ổ bông, bên ngoài gió lạnh gào thét, nó cố gắng muốn chui vào nhà nhưng lại bị cửa gỗ chắn lại, chỉ có thể bất mãn mà đập mạnh vào cửa.
Anh xếp nệm bông lại thành một khối rồi ngồi trên đó, xung quanh là ba đống lửa lớn.
Lúc này tộc chim cũng có rất nhiều nhà có thú nhân không ngủ như vậy, nhiều á thú nhân cũng chịu không nổi cái lạnh mà thức cùng thú nhân nhà mình, được thú nhân ôm trong cánh, ngồi bên bếp lửa sưởi ấm.
Vốn dĩ anh còn lo lắng cho Floyd, nhưng lúc này thì không cần nữa, Floyd... Cũng đã có người quan tâm cậu ta.
Ngày hôm đó núi lỡ, con chim đen hình thể cũng to lớn chẳng kém gì anh kia, thú nhân đã cõng Floyd trên lưng cũng đã chuyển đến nhà mới cùng cậu ta, lúc này chắc họ cũng đang cùng nhau vượt qua thời điểm cuối cùng của mùa đông này.
Vù vù vù...
Lộp bộp...
Chẳng biết đã ngồi bao lâu, đến khi có chút ánh sáng xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp chiếu vào trên người thì Eagle mới thoát khỏi tư thế ngồi xếp bằng ôm ổ bông mà duỗi người, vươn vai, đẩy đẩy mấy khúc củi đã cháy đến bên ngoài vào lại đống lửa, trong ổ bông, một con chuột nhỏ, một con chuột con và một con chim con đang ngủ ngon lành.
Terry cũng không giữ họ lại, đứng trên đỉnh núi đưa mắt nhìn thú nhân cường đại của bộ tộc mang theo bạn đời cùng ấu tể nhà mình đến một tổ ấm mới.
Không chỉ anh, khắp nơi cũng có rất nhiều người dọn nhà giống họ, tỷ như Ian và Alice, lại như Floyd cùng... Một thú nhân...
Căn nhà mới của họ có vẻ rộng hơn một chút so với nhà củ, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả, bên trong còn đốt lửa khiến bọn vừa vào đã thấy ấm áp.
Eagle đã mang những thức anh đào được ở nhà cũ đến trước rồi mới đến đón họ.
" Rộng hơn nhà cũ, có thể đáp ứng nhu cầu bay lượn của hai đứa nhỏ rồi."
Bạch Kỳ Thư vừa bưng cái ổ vừa hí hửng nói.
" Chíp!"
Chim con vừa nghe đã muốn nhảy ra ngoài.
" Hai đứa đã bay cả buổi chiều trong thần điện rồi."
Bạch Kỳ Thư nắm lấy con chim đã sắp lọt khỏi ô bông, bỏ lại trông ổ, đặt cái ổ xuống nệm bông.
" Terry tế ti để chúng nó bay loạn vậy à?"
Eagle không nghĩ lại có chuyện này.
" Ai bảo con anh được chọn làm tế ti tương lai."
Bạch Kỳ Thư nhún vai.
Chuột con có vẻ không quen nhà nên nằm im một cục trong ổ, chỉ có đôi mắt ti hí là mở ra nhìn xung quanh.
Đêm đầu tiên ở trong căn nhà mới cũng không đến nổi ngủ không được, đơn giản chỉ cần bốn người một nhà ở cạnh nhau thì ở đâu cũng là nhà của họ.
Cuộc sống trong ngôi nhà mới cũng không khác mấy so với trước kia, có khác cũng chỉ là hai đứa nhỏ trong nhà càng thêm hiếu động.
Hôm đầu tiên chuyển vào nhà thì nó còn nằm im, đến hôm thứ hai thì đã không nhịn được mà tập bay rồi.
Chuột nhỏ đối với hoạt động tập bay này rất có hứng thú, chưa kể thân hình nó nhỏ, chứ bay vèo vèo trong nhà hoài.
Lắm lúc Bạch Kỳ Thư còn lo nó đâm vào cửa hay đống lửa nhưng đứa con này của cậu rất điềm tĩnh mà hất cánh, cứ thế vèo một cái lướt qua.
" Hôm nay chúng ta học đập cánh tại chỗ đến khi nào bay lên mới thôi."
Eagle nhìn hai đứa con đang đứng xếp hàng trước mặt.
Đối với Eagle thì học từng bước cơ bản cũng không thể bỏ qua được.
Sau đó trong động liên tục có tiếng đập cánh rất nhỏ, từ nhanh đến chậm, từ hăng hái đến nãn lòng thoái chí.
Bay tại chỗ như này cũng không giống như việc bay lượn trên không trung như bọn nó vẫn chơi trước đây, hoàn toàn phải dựa vào sức lực của đôi cánh để bay lên.
Chuột con Nae thì dễ rồi, nó nhỏ mà còn nhẹ, đập một hồi cũng đã nhận ra bí quyết rồi, nó thông minh mà vỗ cánh chậm rãi từng chút một, sau đó cả người cũng chầm chậm bay lên.
" Chít!"
Nae đối với chim con Chae đang không ngừng vỗ cánh mà chít kêu một tiếng, bắt đầu đập cánh lướt đến trước mặt nó.
" Chíp?"
Chae không hiểu lắm hỏi lại.
" Chít chít."
Nae ngừng lại hạ xuống trước mặt nó, sau đó lại bắt đầu đập cánh, nó đập rất chậm nhưng hữu lực, đôi cánh nhỏ phía sau như sinh gió, nâng người nó lên.
" Chít!"
Nae đối với nó lại kêu.
Lúc này Chae cũng có vẻ hiểu, nó bình tĩnh lại, bắt đầu nhẹ nhàng phảy mạnh đôi cánh, chỉ một cái thôi mà nó đã có thể nhấc người lên một chút.
" Chíp chíp!"
Nó hớn hở mà kêu lên, đôi cánh lại bắt đầu vẫy.
Phạch phạch phạch...
Lúc này Nae đã có thể hất cánh nhẹ bay đi theo chiều ngang, Chae thì có vẻ loạng choạng nhưng cũng nổ lực bay theo chuột con.
Dù đã chơi cái trò nhảy dù này khá là nhiều lần nhưng chưa lần nào chim con có thể bay lên như vậy, nó rất hớn hở mà đập cánh, mang theo cơ thể béo núc ních của mình đuổi theo sau mông em trai Nae bé xíu của mình lượn khắp nhà.
Bạch Kỳ Thư vốn cũng không nghĩ hai chúng nó nhanh như vậy đã hoàn thành được bài tập a phụ giao cho, đến khi hai đứa nó bay ra mặt mình thì mới giật mình, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn theo bóng lưng vẫy cánh có chút hài hước của hai đứa con đang sắp bay đến cửa ra vào đang đống chặt.
" Chae, Nae!"
Cậu gọi.
Hai đứa nghe thấy thì quay đầu lại nhìn cậu, dù vậy đôi cánh vẫn phảy phảy không ngừng, lấy một độ cao chỉ đến tầm mắt khi đang ngồi của cậu mà bay bay trên không trung như vậy.
" Lại đây!"
Bạch Kỳ Thư vẫy tay với hai đứa nó.
Chuột con Nae đảo cánh một chút bay tới, Chae đối với việc quẹo lại vẫn còn chưa quen, ngã nghiêng một chút với đuổi theo em trai đến chỗ của a mẫu nó.
Bạch Kỳ Thư đưa tay ra với hai đứa nó, nhìn hai đứa con hạ xuống trên tay mình mà tự hào không thôi.
" Giỏi quá này, mới đó mà đã bay được rồi!"
Cậu không tiếc lời tán thưởng đối với hai đứa, Chae thì đặc biệt vui vẻ, Nae tuy không nhiều biểu cảm nhưng đôi mắt nhìn cậu đặc biệt sáng.
Cạch.
Lúc này Eagle từ ngoài đi vào.
" Tới đó đi!"
Bạch Kỳ Thư cũng muốn chúng nó thể hiện cho a phụ mình xem.
Hai đứa nhỏ hiểu ý, giơ đôi cánh lên phạch phạch mà bay tới chỗ a phụ đang đóng cửa.
Eagle vừa quay đầu đã nhìn thấy hai con vật nhỏ đang bay đến, một trắng một xanh, một nhỏ một lớn.
Anh có chút bất ngờ nhìn chúng nó bay vòng quanh mình, sau đó càng bay càng cao, đến lúc đáp lên vai của a phụ mình mới ngừng lại.
" Giỏi lắm!"
Eagle cũng không tiếc lời khen ngợi, dụi đầu vào hai chúng nó.
Anh nghĩ cũng phải một hai hôm chúng mới nhận ra bí mật trong việc đập cánh này, ấy vậy mà anh mới đi có chút nó đã làm được rồi, còn là cả hai đứa.
" Em cũng không ngờ đó!"
Bạch Kỳ Thư đón đứa con nhỏ vào tay, cưng nựng một lúc lâu.
" Xem ra đợi tuyết ngừng rơi thì có thể mang chúng ta ngoài được rồi."
Eagle cười nhẹ nói.
" Chắc cũng sắp rồi nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ rồi nói.
" Chỉ cần một trận tuyết lớn nữa là có thể kết thúc rồi."
Eagle gật đầu.
Bạch Kỳ Thư nhìn hai đứa con vẫn còn bay bay không ngừng trong khoảng không gian không lớn của nhà họ, có chút mong đợi mùa đông mau đi đi.
Trận tuyết cuối cùng mà Eagle nói cũng không để cậu đợi lâu, nó đến vào đêm thứ ba bọn họ chuyển vào nhà mới.
Đêm đó Eagle lại không ngủ nữa, anh ở bên đống lửa nhìn ba bảo vật trân quý nhất cuộc đời mình đang ngủ say trong ổ bông, bên ngoài gió lạnh gào thét, nó cố gắng muốn chui vào nhà nhưng lại bị cửa gỗ chắn lại, chỉ có thể bất mãn mà đập mạnh vào cửa.
Anh xếp nệm bông lại thành một khối rồi ngồi trên đó, xung quanh là ba đống lửa lớn.
Lúc này tộc chim cũng có rất nhiều nhà có thú nhân không ngủ như vậy, nhiều á thú nhân cũng chịu không nổi cái lạnh mà thức cùng thú nhân nhà mình, được thú nhân ôm trong cánh, ngồi bên bếp lửa sưởi ấm.
Vốn dĩ anh còn lo lắng cho Floyd, nhưng lúc này thì không cần nữa, Floyd... Cũng đã có người quan tâm cậu ta.
Ngày hôm đó núi lỡ, con chim đen hình thể cũng to lớn chẳng kém gì anh kia, thú nhân đã cõng Floyd trên lưng cũng đã chuyển đến nhà mới cùng cậu ta, lúc này chắc họ cũng đang cùng nhau vượt qua thời điểm cuối cùng của mùa đông này.
Vù vù vù...
Lộp bộp...
Chẳng biết đã ngồi bao lâu, đến khi có chút ánh sáng xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp chiếu vào trên người thì Eagle mới thoát khỏi tư thế ngồi xếp bằng ôm ổ bông mà duỗi người, vươn vai, đẩy đẩy mấy khúc củi đã cháy đến bên ngoài vào lại đống lửa, trong ổ bông, một con chuột nhỏ, một con chuột con và một con chim con đang ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.