Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 4: Đồ Thiên thế giới
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
22/10/2022
Bạch Cửu không biết người ở nhà cuống cuồng vì mình. Mà dù có biết thì nó cũng bất lực. Ngoài hối hận cùng nhớ nhung ra thì nó còn có thể làm gì đây.
Lúc này nó còn đang bị tra tấn đến chết đi sống lại nữa.
Cả người nó đang phình lên như một quả bóng. Nó cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, nó sẽ nổ tung luôn mất.
"Chít chít..."
Tiếng kêu đau đớn thê thảm vang lên trong động phủ rộng lớn, còn trực tiếp truyền đến trong đầu Bạch Dữ, mém chút là làm hắn tẩu hoả nhập ma luôn.
Bạch Dữ mở bừng mắt ra. Lúc hắn nhìn đến linh khí tràn ngập xung quanh giường thì chưa rõ lắm, nhưng khi tiếng kêu nhỏ yếu kia vang lên lần nữa thì hắn mới giật mình thầm hô "không xong".
Xua tay nhỏ tóm lấy linh khí đang tản mạn xung quanh, khiến cho chiếc giường ngừng lại việc toả ra linh khí rồi đưa mắt nhìn vật nhỏ bên cạnh.
"Phụt!"1
Bạch Dữ không chút phúc hậu nào mà bật cười khi nhìn thấy quả bóng tròn... Ừm thì có chút đáng yêu lại mắc cười kia.
"Chít..."
Bạch Cửu ủy khuất kêu lên, đáng thương muốn chết.
Bạch Dữ chỉ cười một chút rồi cũng cẩn thận quan sát con vật nhỏ kia.
Không nhìn không biết, nhìn rồi hắn mới càng thêm giật mình.
Vật nhỏ này chưa mở kinh mạch, tại sao lại có thể chứa đựng linh khí?
Bạch Dữ cảm thấy bản thân sống hai mươi mấy năm là sống uổng, cái tình huống này hắn chưa gặp bao giờ cả.
Nhưng giờ quan trọng không phải là nghi hoặc, mà là giúp vật nhỏ này tu luyện, hấp thụ linh khí đang tràn ngập trong kinh mạch.
Bạch Dữ bốc vật nhỏ lên bỏ vào lòng bàn tay mình, dùng ngón tay trỏ chạm vào bụng dưới mềm mại của nó, đôi phượng mâu nhắm lại.
"Thả lỏng, cảm nhận sự vận hành của kinh mạch."
Hắn vừa nói vừa truyền vào trong cơ thể nhỏ bé kia một tia chân khí cực mỏng, từ đan điền bắt đầu chạy đi.
Linh khí không được vận hành cũng bởi vì sự chuyển động này mà dồn dập chạy theo.
Bạch Dữ chẳng chút trở ngại nào mà dựa theo kinh mạch, chạy hết một vòng chu thiên trong cơ thể vật nhỏ kia.
Để cho hắn bất ngờ là, kinh mạch của vật nhỏ này rất rộng. Vậy nên, số linh khí nó chứa đựng bên trong lớn hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Cố gắng kiềm chế nghi hoặc trong đầu, Bạch Dữ tĩnh tâm tiếp tục bắt đầu vòng chu thiên thứ hai.
Thế nhưng...
Bạch Dữ mở mắt ra, kinh ngạc nhìn vật nhỏ trong tay Sau đó, hắn rút về thần thức của chính mình.
Thật sự là vật nhỏ kỳ lạ, không ngừng khiến hắn đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Mới một vòng chu thiên đầu tiên, mà nó đã có thể tự mình dựa theo lộ tuyến kinh mạch hắn vừa đi qua, tự tu luyện được rồi.
Nếu không phải kinh mạch trong người vật nhỏ này còn rất mới mẻ, chưa từng có dấu hiệu bị tán công* thì hắn đã nghĩ nó từng tu luyện qua rồi. Chứ không tại sao kinh mạch trong người lại rộng như vậy, còn mở sẵn?
*Tán công chính là phế bỏ tu vi.
Đúng là đủ kỳ ba.
Bạch Dữ nhìn con vật nhỏ đã chìm vào trạng thái tu luyện mà thở dài.
Có việc không hiểu cũng là phiền não.
"Haizz..."
Một tiếng thở dài bất lực vang lên trong động phủ.
Bạch Cửu không biết, đứa nhỏ mới quen kia bởi vì mình mà sầu não. Nó đang chìm đắm trong một cảm giác thật kỳ diệu, khiến nó không thể dứt ra được.
Nó chạy, nó chạy, nó chạy đến mệt mỏi...
Đúng vậy, rõ ràng nó không hề dùng chân để chạy nhưng vẫn cảm thấy thật mệt mỏi quá đi.
Ai giúp nó ngừng lại được không!!
Bạch Dữ đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh lại tiếp tục bị quấy phá lần nữa.
Hắn sâu sắc bất đắc dĩ mà mở mắt ra, nhìn con vật nhỏ trước mặt đang... Mặt nhăn mày nhíu mà khó hiểu.
Đừng hỏi hắn tại sao nhìn được trên cái khuôn mặt nhỏ chút kia biểu tình "mặt nhăn mày nhíu", hắn cũng không biết đâu.
Bạch Dữ đưa tay chạm vào vật nhỏ. Cảm nhận tình huống đang diễn ra trong người nó, hắn lại không nhịn được mà muốn cười phun ra.
Tại sao một người mới tu luyện lại đối mặt với cái tình huống kỳ ba này chứ!!?
Tu luyện đến mức không thể tự mình thoát ra khỏi quá trình tu luyện?
Không biết thu công?
Bạch Dữ rất không phúc hậu mà cười.
Xin lỗi, là hắn sai.1
Bạch Dữ cường thế nắm lấy một tia nguyên thần của vật nhỏ kia mà dẫn dắt nó thu công.
Linh khí trong kinh mạch đã bị nó hấp thu hết.
Tu vi trực tiếp đạt đến đỉnh cấp 0.
Chỉ cần dạy cho nó cách đột phá nữa là có thể xây dựng yêu hạch, bắt đầu tu luyện chính thống được rồi.
Yêu thú tu luyện cũng không giống như tu chân giả, yêu cầu công pháp này kia. Chỉ cần có yêu hạch là chúng nó có thể hấp thu thuộc tính linh căn của mình mà lớn mạnh lên.
Nhưng quan trọng là... Yêu thú mỗi lần lên cấp phải trải qua độ kiếp. Không biết yêu thú có phải là con ghẻ của thiên đạo hay không? Con người tu luyện trừ khi đến độ kiếp kỳ mới trải qua tẩy rửa của thiên đạo, từ đó không ngừng cho đến lúc phi thăng. Nhưng yêu thú mở thú hạch cũng phải độ kiếp, thăng cấp thì càng khỏi nói. Chính vì vậy mà nhiều yêu thú không dám thăng cấp, trừ khi đã ém đến nhiều, không thể không bung ra.1
Đổi lại, yêu thú tu luyện rất nhanh, cơ thể lại mạnh mẽ. Con người phải dựa vào rèn dũa tự thân cùng với công pháp luyện thể để lớn mạnh vỏ bọc bên ngoài của họ, còn yêu thú khi sinh ra đã có sẳn lớp da tốt, nương theo tu luyện mà càng thêm kiên cố.
Yêu thú lại đông, lúc nào cũng ẩn ẩn vượt qua tu chân giả. Con người đối với yêu thú sợ hãi nhưng cũng tiến hành săn bắt, giết chóc để phục vụ cho mình. Chính vì vậy, đôi bên chẳng bao giờ hoà hợp được, cũng không ở chung với nhau.
Bạch Dữ không rõ Đồ Thiên thế giới đã từng có cảnh tượng thịnh thế người thú sống chung chưa, nhưng hiện tại con người có chỗ ở của mình, đồng dạng yêu thú cũng có vùng đất của chính.1
Đồ Thiên thế giới rộng lớn chia làm bốn đại lục Bắc Thần, Nam Thần, Đông Thần, Tây Thần. Mỗi đại lục cách nhau một tấm màn chắn kết giới mạnh mẽ.
Long giới của long tộc trú ngụ tại Bắc Thần. Theo Bạch Dữ biết, yêu thú chủ yếu sinh sống ở Đồ Lâm sơn mạch, Huyền Dữ sâm lâm. Hai nơi này chia ra chiếm cứ bắc và nam đại lục, nơi nào cũng tồn tại lượng lớn yêu tộc lấy vương thú làm đầu.
Còn những nơi khác đều do tu chân giả chiếm cứ, xây dựng tông môn trên đại lục Bắc Thần.
Tu chân giới ở Bắc Thần tồn tại chín cái tông môn lớn, đồng thời còn phân chia chính tà. Chính phái có Huyền Kiếm tông, Chính Đao tông, Thiên Đan tông, Ngự Linh các, Hoàng Phù các, Hạc Vân môn. Tà phái có Bế Hoa cung, Huyết Ma Tông, Ngự Hồn tông. Dưới họ còn có lớn lớn bé bé không biết bao nhiêu là môn phái, tu chân giả đông như kiến cỏ. Nói Đồ Thiên thế giới là địa bàn của tu chân giả cũng không sai đâu.
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của tu chân giả mà thôi. Yêu tộc đông cỡ nào, lại chỉ việc tu giả cùng cấp phải hai ba người mới đánh được một yêu thú, thì cũng khiến cho họ không dám coi thường yêu tộc như đã mạnh miệng rồi.1
Bạch Dữ cảm thấy, chưa đánh lên thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, nhưng đó cũng không phải chuyện của Long giới.1
Long giới tách biệt với Bắc Thần đại lục, cửa vào nằm ở phía bắc nhưng lại chẳng có mấy tu chân giả biết được. Long tộc tộc nhân độc lai độc vãng còn ít đi lại trong tu chân giới, quanh năm suốt tháng ủ mình trong động phủ mà tu luyện. Trừ khi ra ngoài lịch lãm hoặc có bảo vật xuất thế thì họ mới dùng hình hài con người trà trộn trong tu chân giả mà thôi.
Lúc này nó còn đang bị tra tấn đến chết đi sống lại nữa.
Cả người nó đang phình lên như một quả bóng. Nó cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, nó sẽ nổ tung luôn mất.
"Chít chít..."
Tiếng kêu đau đớn thê thảm vang lên trong động phủ rộng lớn, còn trực tiếp truyền đến trong đầu Bạch Dữ, mém chút là làm hắn tẩu hoả nhập ma luôn.
Bạch Dữ mở bừng mắt ra. Lúc hắn nhìn đến linh khí tràn ngập xung quanh giường thì chưa rõ lắm, nhưng khi tiếng kêu nhỏ yếu kia vang lên lần nữa thì hắn mới giật mình thầm hô "không xong".
Xua tay nhỏ tóm lấy linh khí đang tản mạn xung quanh, khiến cho chiếc giường ngừng lại việc toả ra linh khí rồi đưa mắt nhìn vật nhỏ bên cạnh.
"Phụt!"1
Bạch Dữ không chút phúc hậu nào mà bật cười khi nhìn thấy quả bóng tròn... Ừm thì có chút đáng yêu lại mắc cười kia.
"Chít..."
Bạch Cửu ủy khuất kêu lên, đáng thương muốn chết.
Bạch Dữ chỉ cười một chút rồi cũng cẩn thận quan sát con vật nhỏ kia.
Không nhìn không biết, nhìn rồi hắn mới càng thêm giật mình.
Vật nhỏ này chưa mở kinh mạch, tại sao lại có thể chứa đựng linh khí?
Bạch Dữ cảm thấy bản thân sống hai mươi mấy năm là sống uổng, cái tình huống này hắn chưa gặp bao giờ cả.
Nhưng giờ quan trọng không phải là nghi hoặc, mà là giúp vật nhỏ này tu luyện, hấp thụ linh khí đang tràn ngập trong kinh mạch.
Bạch Dữ bốc vật nhỏ lên bỏ vào lòng bàn tay mình, dùng ngón tay trỏ chạm vào bụng dưới mềm mại của nó, đôi phượng mâu nhắm lại.
"Thả lỏng, cảm nhận sự vận hành của kinh mạch."
Hắn vừa nói vừa truyền vào trong cơ thể nhỏ bé kia một tia chân khí cực mỏng, từ đan điền bắt đầu chạy đi.
Linh khí không được vận hành cũng bởi vì sự chuyển động này mà dồn dập chạy theo.
Bạch Dữ chẳng chút trở ngại nào mà dựa theo kinh mạch, chạy hết một vòng chu thiên trong cơ thể vật nhỏ kia.
Để cho hắn bất ngờ là, kinh mạch của vật nhỏ này rất rộng. Vậy nên, số linh khí nó chứa đựng bên trong lớn hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Cố gắng kiềm chế nghi hoặc trong đầu, Bạch Dữ tĩnh tâm tiếp tục bắt đầu vòng chu thiên thứ hai.
Thế nhưng...
Bạch Dữ mở mắt ra, kinh ngạc nhìn vật nhỏ trong tay Sau đó, hắn rút về thần thức của chính mình.
Thật sự là vật nhỏ kỳ lạ, không ngừng khiến hắn đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Mới một vòng chu thiên đầu tiên, mà nó đã có thể tự mình dựa theo lộ tuyến kinh mạch hắn vừa đi qua, tự tu luyện được rồi.
Nếu không phải kinh mạch trong người vật nhỏ này còn rất mới mẻ, chưa từng có dấu hiệu bị tán công* thì hắn đã nghĩ nó từng tu luyện qua rồi. Chứ không tại sao kinh mạch trong người lại rộng như vậy, còn mở sẵn?
*Tán công chính là phế bỏ tu vi.
Đúng là đủ kỳ ba.
Bạch Dữ nhìn con vật nhỏ đã chìm vào trạng thái tu luyện mà thở dài.
Có việc không hiểu cũng là phiền não.
"Haizz..."
Một tiếng thở dài bất lực vang lên trong động phủ.
Bạch Cửu không biết, đứa nhỏ mới quen kia bởi vì mình mà sầu não. Nó đang chìm đắm trong một cảm giác thật kỳ diệu, khiến nó không thể dứt ra được.
Nó chạy, nó chạy, nó chạy đến mệt mỏi...
Đúng vậy, rõ ràng nó không hề dùng chân để chạy nhưng vẫn cảm thấy thật mệt mỏi quá đi.
Ai giúp nó ngừng lại được không!!
Bạch Dữ đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh lại tiếp tục bị quấy phá lần nữa.
Hắn sâu sắc bất đắc dĩ mà mở mắt ra, nhìn con vật nhỏ trước mặt đang... Mặt nhăn mày nhíu mà khó hiểu.
Đừng hỏi hắn tại sao nhìn được trên cái khuôn mặt nhỏ chút kia biểu tình "mặt nhăn mày nhíu", hắn cũng không biết đâu.
Bạch Dữ đưa tay chạm vào vật nhỏ. Cảm nhận tình huống đang diễn ra trong người nó, hắn lại không nhịn được mà muốn cười phun ra.
Tại sao một người mới tu luyện lại đối mặt với cái tình huống kỳ ba này chứ!!?
Tu luyện đến mức không thể tự mình thoát ra khỏi quá trình tu luyện?
Không biết thu công?
Bạch Dữ rất không phúc hậu mà cười.
Xin lỗi, là hắn sai.1
Bạch Dữ cường thế nắm lấy một tia nguyên thần của vật nhỏ kia mà dẫn dắt nó thu công.
Linh khí trong kinh mạch đã bị nó hấp thu hết.
Tu vi trực tiếp đạt đến đỉnh cấp 0.
Chỉ cần dạy cho nó cách đột phá nữa là có thể xây dựng yêu hạch, bắt đầu tu luyện chính thống được rồi.
Yêu thú tu luyện cũng không giống như tu chân giả, yêu cầu công pháp này kia. Chỉ cần có yêu hạch là chúng nó có thể hấp thu thuộc tính linh căn của mình mà lớn mạnh lên.
Nhưng quan trọng là... Yêu thú mỗi lần lên cấp phải trải qua độ kiếp. Không biết yêu thú có phải là con ghẻ của thiên đạo hay không? Con người tu luyện trừ khi đến độ kiếp kỳ mới trải qua tẩy rửa của thiên đạo, từ đó không ngừng cho đến lúc phi thăng. Nhưng yêu thú mở thú hạch cũng phải độ kiếp, thăng cấp thì càng khỏi nói. Chính vì vậy mà nhiều yêu thú không dám thăng cấp, trừ khi đã ém đến nhiều, không thể không bung ra.1
Đổi lại, yêu thú tu luyện rất nhanh, cơ thể lại mạnh mẽ. Con người phải dựa vào rèn dũa tự thân cùng với công pháp luyện thể để lớn mạnh vỏ bọc bên ngoài của họ, còn yêu thú khi sinh ra đã có sẳn lớp da tốt, nương theo tu luyện mà càng thêm kiên cố.
Yêu thú lại đông, lúc nào cũng ẩn ẩn vượt qua tu chân giả. Con người đối với yêu thú sợ hãi nhưng cũng tiến hành săn bắt, giết chóc để phục vụ cho mình. Chính vì vậy, đôi bên chẳng bao giờ hoà hợp được, cũng không ở chung với nhau.
Bạch Dữ không rõ Đồ Thiên thế giới đã từng có cảnh tượng thịnh thế người thú sống chung chưa, nhưng hiện tại con người có chỗ ở của mình, đồng dạng yêu thú cũng có vùng đất của chính.1
Đồ Thiên thế giới rộng lớn chia làm bốn đại lục Bắc Thần, Nam Thần, Đông Thần, Tây Thần. Mỗi đại lục cách nhau một tấm màn chắn kết giới mạnh mẽ.
Long giới của long tộc trú ngụ tại Bắc Thần. Theo Bạch Dữ biết, yêu thú chủ yếu sinh sống ở Đồ Lâm sơn mạch, Huyền Dữ sâm lâm. Hai nơi này chia ra chiếm cứ bắc và nam đại lục, nơi nào cũng tồn tại lượng lớn yêu tộc lấy vương thú làm đầu.
Còn những nơi khác đều do tu chân giả chiếm cứ, xây dựng tông môn trên đại lục Bắc Thần.
Tu chân giới ở Bắc Thần tồn tại chín cái tông môn lớn, đồng thời còn phân chia chính tà. Chính phái có Huyền Kiếm tông, Chính Đao tông, Thiên Đan tông, Ngự Linh các, Hoàng Phù các, Hạc Vân môn. Tà phái có Bế Hoa cung, Huyết Ma Tông, Ngự Hồn tông. Dưới họ còn có lớn lớn bé bé không biết bao nhiêu là môn phái, tu chân giả đông như kiến cỏ. Nói Đồ Thiên thế giới là địa bàn của tu chân giả cũng không sai đâu.
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của tu chân giả mà thôi. Yêu tộc đông cỡ nào, lại chỉ việc tu giả cùng cấp phải hai ba người mới đánh được một yêu thú, thì cũng khiến cho họ không dám coi thường yêu tộc như đã mạnh miệng rồi.1
Bạch Dữ cảm thấy, chưa đánh lên thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, nhưng đó cũng không phải chuyện của Long giới.1
Long giới tách biệt với Bắc Thần đại lục, cửa vào nằm ở phía bắc nhưng lại chẳng có mấy tu chân giả biết được. Long tộc tộc nhân độc lai độc vãng còn ít đi lại trong tu chân giới, quanh năm suốt tháng ủ mình trong động phủ mà tu luyện. Trừ khi ra ngoài lịch lãm hoặc có bảo vật xuất thế thì họ mới dùng hình hài con người trà trộn trong tu chân giả mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.