Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 58: Khảo nghiệm tinh thần lực
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
25/10/2022
"Sau khi ta hô thì mới được cầm đến đá truyền tống. Ai không chịu được
thì bấm vào cái nút nhỏ trên đá truyền tống là có thể trở về."
Nhiếp Minh nghiêm giọng nói khi người của hiệp hội phát đá truyền tống cho đám người.
Bạch Cửu nhìn viên đá nhỏ hình giọt nước chỉ lớn bằng lòng đỏ trứng gà thì tò mò không thôi. Nhưng bởi vì Nhiếp Minh nói không thể chạm nên nó chỉ đành ngồi thụt xuống ghé mắt nhìn xem.
Bạch Dữ thiếu điều muốn đi lên đem nó xuống dạy dỗ một chút phong phạm đại sư là nên như thế nào biểu hiện. Nhưng không thể không nói, hắn thật rất thích nó như vậy, ngốc muốn chết đi được.
Mộc Tâm Vi cảm thấy thiếu niên này tâm tính còn đơn thuần hơn đệ tử sáu tuổi của bổn gia nữa. Thế nên cái cách nàng nhìn nó cũng giống như vậy, tràn ngập bao dung khó hiểu.
"Chuẩn bị!"
Nhiếp Minh lần này rút kinh nghiệm, hô chuẩn bị trước.
Bạch Cửu thành công tỉnh lại, nghiêm chỉnh đứng lên nhìn Nhiếp Minh trên đài cao.
"Bắt đầu!"
Nhiếp Minh khi nói lời này bên trong nhuộm đầy ý cười.
Vụt!
Tất cả luyện đan sư trên đài cao đều biến mất.
Mà một màn sáng thật lớn cũng hiện ra giữa đài, để cho tất cả mọi người quan sát tình hình bên trong bí cảnh.
Màn sáng vừa chiếu ra không đến ba tức là đã có luyện đan sư bị truyền tống ra.
Đồng nghĩa với việc bản thân đã bị loại.
Nhưng người kia có vẻ không có tâm lực để quan tâm, cứ không ngừng ôm đầu rên rỉ đau khổ không thôi.
Bên trong bí cảnh.
Bạch Cửu vừa vào đến nơi còn chưa ổn định thân mình từ quá trình truyền tống, cũng như nhìn hoàn cảnh xung quanh thì đã cảm nhận tới một áp lực vô hình từ trên đầu đè xuống.
Nơi nó đứng là một căn phòng rất lớn, có thể chứa được tất cả luyện đan sư trong cuộc thi lần này.
Căn phòng này hoàn toàn không có một trang trí dư thừa nào ngoài bốn bức tường, cửa cũng không có, chẳng khác gì một cái hộp kín với áp lực vô hình khiến người bức bối.
Ba giây sau khi đứng trong này thì đỉnh đầu rơi xuống rất nhiều đá.
Ban đầu nó cứ nghĩ là đá bình thường thôi, đá này chỉ to bằng quả trứng gà, rất tròn trịa. Nếu có rớt trúng đầu thì chắc cũng không đau đâu...
"A!"
"Ui!"
"Đau quá!"
Xung quanh tràn ngập tiếng kinh hô đau đớn khó nhịn.
Bản thân Bạch Cửu cũng ôm đầu, mặt mày nhăn nhó.
"Dùng tinh thần lực đỡ lấy nó."
Một âm thanh mềm mại truyền vào tai khiến Bạch Cửu giật mình, theo bản năng thả ra tinh thần lực đi đón đỡ những viên đá đang rớt xuống.
Đá đập vào màn chắn tinh thần cũng chẳng có dễ chịu gì nhưng vẫn tốt hơn bị nó rớt trúng người.
Thấy không sao nữa rồi Bạch Cửu mới đứng thẳng thân mình, đưa mắt nhìn người đã nhắc nhở mình.
Mộc Tâm Vi thấy nó nhìn đến thì gật đầu.
Đá rơi xuống cũng cách đỉnh đầu Mộc Tâm Vi nữa mét, khi chậm đến gì đó thì tan biến đi.
Lúc này Bạch Cửu mới vỡ lẽ, đá này cũng không phải đá bình thường. Nó tương đương với công kích tinh thần lực. Nhưng với tốc độ rơi này thì, những luyện đan sư có tinh thần lực cấp ba có thể thoải mái mà đón đỡ mấy canh giờ kia.
Nhưng mà yêu cầu của cuộc thi chỉ có nữa nén hương...
Vậy mà... Bạch Cửu vừa nghĩ đến đây thì đá trên đầu đã nhiều hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
"A!"
Rất nhiều âm thanh vang lên, sau đó là nhiều người biến mất khỏi căn phòng.
Trong căn phòng hiện tại chỉ có chừng năm mươi người trông khá là chấn định tự nhiên, mà hơn hai trăm người xung quanh thì có chút chật vật.
Bạch Cửu đưa mắt nhìn lên đỉnh đầu của mình.
Tinh thần lực của nó như một chiếc ô che lấy phạm vi nữa mét, mà nó đứng ở trung tâm.
Bạch Cửu ngẫm nghĩ một chút, quyết định kéo màn chắn lại, dùng nó bao lấy toàn thân mình. Tinh thần lực lúc này như một cái khuôn hình người có kích cỡ là thân hình của Bạch Cửu, không thừa không thiếu bảo vệ nó khỏi mưa đá đang không ngừng rơi xuống.
"Ồ!"
Nhiếp Minh ở bên ngoài nhìn xem cũng phải kinh ngạc với cách làm này.
"Rất sáng tạo nha."
Lôi Chấn cười cười.
"Lực khống chế rất tốt."
Chử Nham gật gù.
"Còn chưa đến đâu mà. Làm màu văn vẻ cũng chưa chắc chịu được lâu."
Khúc Phong nhịn không được mỉa mai.
Ai nhìn vào cũng biết ông ta còn đang cay cú vụ việc trước.
Nhưng ông ta cũng không nói sai. Làm như vậy nhìn thì có vẻ tiết kiệm tinh thần lực. Tuy nhiên, đối với những người có lực khống chế không đủ tốt hoặc tinh thần lực không đủ mạnh thì nó chỉ có phản tác dụng. So với việc đựng một cái ô trên đầu còn tốn nhiều tinh thần hơn.
Tuy vậy Bạch Cửu vẫn làm. Này không phải là khoe mẻ thì là gì?
Tất nhiên Khâu Phong sẽ không cho rằng tinh thần lực cũng như khả năng khống chế của nó mạnh mẽ hơn đệ tử của bổn môn là Diệp Khanh.
Đối với lời này của ông ta mấy người bên hiệp hội đều nhún vai không đáp lại.
Cứ tiếp tục nhìn xem không phải là được rồi sao?
Việc này không phải chỉ mình họ hiểu, đám luyện đan sư bên trong bí cảnh tất nhiên là biết. Vậy nên ai cũng đưa mắt khinh thường nhìn Bạch Cửu.
Mộc Tâm Vi lúc nhìn thấy thì rất kinh nghi, nhưng một chút tiếp xúc nhỏ đủ để Mộc Tâm Vi nhận ra đối phương không phải người thích làm màu làm vẻ. Vậy nên sau một lúc nhìn xem thì nàng cũng nhận ra, đối phương có khả năng làm được điều này nên mới làm.
Thú vị.
Mỗi người một kiểu suy nghĩ khác nhau nhưng chẳng ai thừa lời mà đi khích bác nhau lúc này.
Cứ cách mười tức thì cường độ của mưa đá lại tăng thêm, thời gian cũng từng chút một trôi qua.
Người trong phòng cũng dần thưa thớt.
Nữa nén hương đã hết một phần hai.
Vẫn chưa đạt đến yêu cầu tối thiếu của cuộc thi mà trong phòng chỉ còn tầm trăm người. Sàng lọc quá tàn khốc.
Những người còn lại trong phòng không nhìn cũng biết đều là cấp ba trở lên.
Có nhiều người đã khụy gối trên mặt đất, cố gắng chịu đựng. Chỉ cần vượt qua nữa nén hương là cơ bản đã được vào vòng trong rồi.
Nữa nén hương còn một phần ba... Trong phòng còn chín mươi lăm người.
Một phần tư... Lại rớt mất bảy người.
Một phần bảy... Còn bảy mươi chín người.
||||| Truyện đề cử: Đào Lý |||||
Nữa nén hương đã hết... Trong phòng có sáu mươi chín người.
Nhưng một tức sau chỉ còn ba mươi mốt người.
Rất nhiều người chịu được đến lúc này đã là cực hạn, thời gian vừa tốt họ đã chịu không nổi mà thoát đi.
Dù sao cũng được vào vòng trong rồi. Điểm số tuy là tốt nhưng chỉ cần có nhiều cơ hội biểu hiện thì dù không thể đạt được thứ hạng cao, họ cũng sẽ được các gia tộc chào mời làm khách khanh.
Với cả phía sau vẫn còn hai vòng, họ cũng không phải không còn cơ hội.
Cứ như thế, trong phòng chỉ còn những người vì nhiều nguyên nhân mà ở lại tiếp tục chịu đựng.
Vì gia tộc, vì bản thân...
Còn Bạch Cửu đâu?
Vì Bạch Dữ đã kêu nó đi tham gia xem thử bản thân có nhiều thua kém với người khác không, nên dù bây giờ nó rất mỏi chân cũng phải tiếp tục đứng đây.1
Màn hình lâu lâu lại chiếu đến, quan sát gần những người bên trong. Nên khi Bạch Dữ bắt gặp bờ môi hồng đang trề ra của Bạch Cửu thì nén không được bật cười.
Hắn tất nhiên biết tại sao nó lại như vậy. Chỉ việc ngồi tu luyện thôi nó đã chê mệt chứ nói chi là đứng mãi thế.
Nhiếp Minh nghiêm giọng nói khi người của hiệp hội phát đá truyền tống cho đám người.
Bạch Cửu nhìn viên đá nhỏ hình giọt nước chỉ lớn bằng lòng đỏ trứng gà thì tò mò không thôi. Nhưng bởi vì Nhiếp Minh nói không thể chạm nên nó chỉ đành ngồi thụt xuống ghé mắt nhìn xem.
Bạch Dữ thiếu điều muốn đi lên đem nó xuống dạy dỗ một chút phong phạm đại sư là nên như thế nào biểu hiện. Nhưng không thể không nói, hắn thật rất thích nó như vậy, ngốc muốn chết đi được.
Mộc Tâm Vi cảm thấy thiếu niên này tâm tính còn đơn thuần hơn đệ tử sáu tuổi của bổn gia nữa. Thế nên cái cách nàng nhìn nó cũng giống như vậy, tràn ngập bao dung khó hiểu.
"Chuẩn bị!"
Nhiếp Minh lần này rút kinh nghiệm, hô chuẩn bị trước.
Bạch Cửu thành công tỉnh lại, nghiêm chỉnh đứng lên nhìn Nhiếp Minh trên đài cao.
"Bắt đầu!"
Nhiếp Minh khi nói lời này bên trong nhuộm đầy ý cười.
Vụt!
Tất cả luyện đan sư trên đài cao đều biến mất.
Mà một màn sáng thật lớn cũng hiện ra giữa đài, để cho tất cả mọi người quan sát tình hình bên trong bí cảnh.
Màn sáng vừa chiếu ra không đến ba tức là đã có luyện đan sư bị truyền tống ra.
Đồng nghĩa với việc bản thân đã bị loại.
Nhưng người kia có vẻ không có tâm lực để quan tâm, cứ không ngừng ôm đầu rên rỉ đau khổ không thôi.
Bên trong bí cảnh.
Bạch Cửu vừa vào đến nơi còn chưa ổn định thân mình từ quá trình truyền tống, cũng như nhìn hoàn cảnh xung quanh thì đã cảm nhận tới một áp lực vô hình từ trên đầu đè xuống.
Nơi nó đứng là một căn phòng rất lớn, có thể chứa được tất cả luyện đan sư trong cuộc thi lần này.
Căn phòng này hoàn toàn không có một trang trí dư thừa nào ngoài bốn bức tường, cửa cũng không có, chẳng khác gì một cái hộp kín với áp lực vô hình khiến người bức bối.
Ba giây sau khi đứng trong này thì đỉnh đầu rơi xuống rất nhiều đá.
Ban đầu nó cứ nghĩ là đá bình thường thôi, đá này chỉ to bằng quả trứng gà, rất tròn trịa. Nếu có rớt trúng đầu thì chắc cũng không đau đâu...
"A!"
"Ui!"
"Đau quá!"
Xung quanh tràn ngập tiếng kinh hô đau đớn khó nhịn.
Bản thân Bạch Cửu cũng ôm đầu, mặt mày nhăn nhó.
"Dùng tinh thần lực đỡ lấy nó."
Một âm thanh mềm mại truyền vào tai khiến Bạch Cửu giật mình, theo bản năng thả ra tinh thần lực đi đón đỡ những viên đá đang rớt xuống.
Đá đập vào màn chắn tinh thần cũng chẳng có dễ chịu gì nhưng vẫn tốt hơn bị nó rớt trúng người.
Thấy không sao nữa rồi Bạch Cửu mới đứng thẳng thân mình, đưa mắt nhìn người đã nhắc nhở mình.
Mộc Tâm Vi thấy nó nhìn đến thì gật đầu.
Đá rơi xuống cũng cách đỉnh đầu Mộc Tâm Vi nữa mét, khi chậm đến gì đó thì tan biến đi.
Lúc này Bạch Cửu mới vỡ lẽ, đá này cũng không phải đá bình thường. Nó tương đương với công kích tinh thần lực. Nhưng với tốc độ rơi này thì, những luyện đan sư có tinh thần lực cấp ba có thể thoải mái mà đón đỡ mấy canh giờ kia.
Nhưng mà yêu cầu của cuộc thi chỉ có nữa nén hương...
Vậy mà... Bạch Cửu vừa nghĩ đến đây thì đá trên đầu đã nhiều hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
"A!"
Rất nhiều âm thanh vang lên, sau đó là nhiều người biến mất khỏi căn phòng.
Trong căn phòng hiện tại chỉ có chừng năm mươi người trông khá là chấn định tự nhiên, mà hơn hai trăm người xung quanh thì có chút chật vật.
Bạch Cửu đưa mắt nhìn lên đỉnh đầu của mình.
Tinh thần lực của nó như một chiếc ô che lấy phạm vi nữa mét, mà nó đứng ở trung tâm.
Bạch Cửu ngẫm nghĩ một chút, quyết định kéo màn chắn lại, dùng nó bao lấy toàn thân mình. Tinh thần lực lúc này như một cái khuôn hình người có kích cỡ là thân hình của Bạch Cửu, không thừa không thiếu bảo vệ nó khỏi mưa đá đang không ngừng rơi xuống.
"Ồ!"
Nhiếp Minh ở bên ngoài nhìn xem cũng phải kinh ngạc với cách làm này.
"Rất sáng tạo nha."
Lôi Chấn cười cười.
"Lực khống chế rất tốt."
Chử Nham gật gù.
"Còn chưa đến đâu mà. Làm màu văn vẻ cũng chưa chắc chịu được lâu."
Khúc Phong nhịn không được mỉa mai.
Ai nhìn vào cũng biết ông ta còn đang cay cú vụ việc trước.
Nhưng ông ta cũng không nói sai. Làm như vậy nhìn thì có vẻ tiết kiệm tinh thần lực. Tuy nhiên, đối với những người có lực khống chế không đủ tốt hoặc tinh thần lực không đủ mạnh thì nó chỉ có phản tác dụng. So với việc đựng một cái ô trên đầu còn tốn nhiều tinh thần hơn.
Tuy vậy Bạch Cửu vẫn làm. Này không phải là khoe mẻ thì là gì?
Tất nhiên Khâu Phong sẽ không cho rằng tinh thần lực cũng như khả năng khống chế của nó mạnh mẽ hơn đệ tử của bổn môn là Diệp Khanh.
Đối với lời này của ông ta mấy người bên hiệp hội đều nhún vai không đáp lại.
Cứ tiếp tục nhìn xem không phải là được rồi sao?
Việc này không phải chỉ mình họ hiểu, đám luyện đan sư bên trong bí cảnh tất nhiên là biết. Vậy nên ai cũng đưa mắt khinh thường nhìn Bạch Cửu.
Mộc Tâm Vi lúc nhìn thấy thì rất kinh nghi, nhưng một chút tiếp xúc nhỏ đủ để Mộc Tâm Vi nhận ra đối phương không phải người thích làm màu làm vẻ. Vậy nên sau một lúc nhìn xem thì nàng cũng nhận ra, đối phương có khả năng làm được điều này nên mới làm.
Thú vị.
Mỗi người một kiểu suy nghĩ khác nhau nhưng chẳng ai thừa lời mà đi khích bác nhau lúc này.
Cứ cách mười tức thì cường độ của mưa đá lại tăng thêm, thời gian cũng từng chút một trôi qua.
Người trong phòng cũng dần thưa thớt.
Nữa nén hương đã hết một phần hai.
Vẫn chưa đạt đến yêu cầu tối thiếu của cuộc thi mà trong phòng chỉ còn tầm trăm người. Sàng lọc quá tàn khốc.
Những người còn lại trong phòng không nhìn cũng biết đều là cấp ba trở lên.
Có nhiều người đã khụy gối trên mặt đất, cố gắng chịu đựng. Chỉ cần vượt qua nữa nén hương là cơ bản đã được vào vòng trong rồi.
Nữa nén hương còn một phần ba... Trong phòng còn chín mươi lăm người.
Một phần tư... Lại rớt mất bảy người.
Một phần bảy... Còn bảy mươi chín người.
||||| Truyện đề cử: Đào Lý |||||
Nữa nén hương đã hết... Trong phòng có sáu mươi chín người.
Nhưng một tức sau chỉ còn ba mươi mốt người.
Rất nhiều người chịu được đến lúc này đã là cực hạn, thời gian vừa tốt họ đã chịu không nổi mà thoát đi.
Dù sao cũng được vào vòng trong rồi. Điểm số tuy là tốt nhưng chỉ cần có nhiều cơ hội biểu hiện thì dù không thể đạt được thứ hạng cao, họ cũng sẽ được các gia tộc chào mời làm khách khanh.
Với cả phía sau vẫn còn hai vòng, họ cũng không phải không còn cơ hội.
Cứ như thế, trong phòng chỉ còn những người vì nhiều nguyên nhân mà ở lại tiếp tục chịu đựng.
Vì gia tộc, vì bản thân...
Còn Bạch Cửu đâu?
Vì Bạch Dữ đã kêu nó đi tham gia xem thử bản thân có nhiều thua kém với người khác không, nên dù bây giờ nó rất mỏi chân cũng phải tiếp tục đứng đây.1
Màn hình lâu lâu lại chiếu đến, quan sát gần những người bên trong. Nên khi Bạch Dữ bắt gặp bờ môi hồng đang trề ra của Bạch Cửu thì nén không được bật cười.
Hắn tất nhiên biết tại sao nó lại như vậy. Chỉ việc ngồi tu luyện thôi nó đã chê mệt chứ nói chi là đứng mãi thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.