Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 271: Ngươi nói: Ta sinh hay hắn sinh?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
01/01/2023
Chúc các bạn năm mới thành công mới.
"Chuyện gì vậy?"
Bạch Đình đang ngồi ngẩn ngơ bị tiếng động kia gõ cho choáng váng, hốt hoảng nhìn Mặc Diễm đang uống rượu bên cạnh hỏi.
Mặc Diễm không đáp lời hắn liền mà trau mày cảm nhận gì đó.
Trong Đại Thiên còn có ba người nữa có biểu hiện giống hắn, còn lại đều hốt hoảng như Bạch Đình, nhao nhao hỏi nhau chuyện gì vậy.
"Cái cảm giác này... Là thiên đạo."
Bạch Đình sốt ruột đợi hắn, vậy mà đợi được một câu này.
"Thiên đạo làm sao?"
Hắn khó hiểu hỏi tiếp.
"Không biết, chỉ biết thiên đạo đang rất vui vẻ."
Bởi vì có một mối liên hệ với thiên đạo nên hắn mới có thể cảm nhận được như vậy. Cái này giống như cảm giác của tế ti đối với thú thần, trừ khi thú thần chủ động báo cho, ngoài ra họ sẽ không biết được ngài có ý gì.
Đến cảnh giới tiên nhân, họ đều có một chút hiểu biết về thiên đạo. Nói là một sinh mệnh nào đó trên thế giới thì không đúng, phải nói thiên đạo là linh hồn của tinh không hỗn độn này. Mọi quy tắc của tinh không này đều do ngài đặt ra để chưởng quản ngàn vạn thế giới. Thời điểm Mặc Diễm đạt đến cấp bậc Đạo Tổ mới cảm nhận đến thiên đạo trú ngụ ở trong Đại Thiên thế giới, chỉ là họ chẳng thể nào chạm được tới ngài.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận đến tâm trạng của thiên đạo rõ như vậy, xem ra ngài rất vui.
Mặc Diễm không biết, đây không phải lần đầu tiên thiên đạo như vậy, chỉ là thời điểm đó hắn đang ở Thế Thú nên bỏ lỡ.
Có điều, hắn không biết thì vẫn còn ba người biết, chỉ là họ càng thêm mù mờ, trong đạo tâm lại có thêm một tia nôn nóng khó hiểu.
Vương, đã tìm được rồi!
Mặc Diễm bỗng nhiên nhận được truyền tin của Lục Ngô, hắn ngẩn ra một chút rồi theo bản năng nhìn người bên cạnh.
Bạch Đình bị hắn nhìn thì khó hiểu nhìn lại ý hỏi.
Người mới lên?
Vâng, Vương. Nhưng họ đã vào Nghịch Trì luôn rồi.
Họ?
Đúng vậy Vương. Đi bên cạnh tiểu yêu thú kia còn có một con rồng, còn là đạo lữ.
Mặc Diễm nhịn không được ồ lên một tiếng, khiến Bạch Đình còn thêm khó hiểu. Phải biết rằng hắn đang nhìn Bạch Đình trong khi đang nói chuyện với Lục Ngô.
Đối phương rất cảnh giác. Nếu ngài không đến sợ rằng ta không mời được họ đâu. Trừ khi mạnh mẽ đem về.
Không cần, ta sẽ đến đó. Các ngươi trông chừng cho cẩn thận, đừng để họ bị thương quá nặng.
Ý chính là nếu không có nguy hiểm quá thì mặc kệ phải không???
Lục Ngô có chút ngờ vực nhìn đá truyền tin, nhìn đến mức Lục Lang cũng sốt ruột đẩy hắn một cái.
"Sao rồi? Vương nói sao?"
Lục Lang gấp hỏi.
"Vương nói đừng để lại mất người, ngài sẽ đến đây."
Lục Ngô vừa nói vừa đi vào một tửu lâu gần Nghịch Trì, đứng trên tầng cao nhất có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh Nghịch Trì. Thực chất khoảng cách giữa nơi này với Nghịch Trì không hề gần, nhưng ai biểu năng lực của tiên nhân không giống bình thường, lại thêm Đại Thiên thế giới rộng lớn, đây là cái tửu lâu gần Nghịch Trì nhất rồi.
Nhưng dù họ đã dặn hai người kia nếu được thì nên ở lâu chút trong Nghịch Trì lại không nghĩ đến khi Vương đến hai người kia vẫn chưa đi ra.
"Vương! Bạch Đình huynh!"
Thấy hai người xuất hiện trong phòng, Lục Lang hai người đứng dậy chào hỏi.
Bạch Đình sau khi đến tu chân giới cũng không ăn mặc mát mẻ như lúc ở Thế Thú nhưng vẫn là một cây đồ trắng. Ngân bào trên người vừa vặn ôm khít vòng eo, trông lại có vẻ nhỏ hơn lúc để lộ eo, cơ bắp đều bị che lại, vậy mà nhìn càng thêm giống thiếu niên kia.
"Làm sao vậy?"
Bạch Đình ngồi xuống, mái tóc dài vệt trên mặt đất, giống như vệt ra một dải ngân hà. Đây là đặc trưng thân phận của hắn, thế nhưng không phải ai cũng biết, chỉ nghĩ nó là một loại thần thông nào đó thôi. Hắn thấy hai người kia cứ nhìn mình với ánh mắt quái dị thì khó hiểu hỏi.
"Ngươi... Không phải thật là cha tiểu yêu thú kia đấy chứ?"
Lục Lang cẩn thận nhìn hắn hỏi. Lúc hỏi còn không quên nhìn Mặc Diễm.
Ánh mắt cùng lời nói ám chỉ như vậy dù Bạch Đình có ngu ngốc cỡ nào cũng phải nhìn ra được, huống chi hắn không hề ngốc.
"Ngươi nghĩ trong hai ta ai sẽ là người sinh?"
Hắn làm bộ thần bí hỏi lại.
Mặc Diễm cũng nhìn hắn.
Lục Ngô bất lực không giúp được hắn, cớ gì hắn lại hỏi câu ngu ngốc như vậy. Dù có nghi hoặc cũng phải để trong lòng hiểu không!!!
Lục Lang toát mồ hôi lạnh, không dám trả lời.
"Người đâu?"
Mặc Diễm cuối cùng cũng không đành lòng nhìn thuộc hạ mình bị sang chấn tâm lý, lái qua chuyện khác.
"Chưa ra Vương."
Lục Ngô đáp.
"Bao lâu rồi?"
Lúc họ biết tin đã cấp tốc lên đường nhưng cũng tốn một tháng mới đến được trung tâm Đại Thiên thế giới, đủ thấy nơi này rộng lớn thế nào. Nhưng một tháng rồi người vẫn chưa ra...
"Một tháng. Năm xưa Yêu Vương kia cũng chỉ có một tháng mà thôi."
Đây không phải là một con số nhỏ, Vương của họ năm đó cũng chỉ có một tháng rưỡi. Chắc không đến nổi khó lường như vậy đâu đúng không...
"Các ngươi vẫn luôn canh ở đây?"
"Đúng vậy Vương. Trong thời gian đó còn trong thấy đám người của những thế lực kia lượn lờ, chắc là vẫn còn núp ở một bên đợi."
Muốn biết tiền đồ của một tiên nhân cỡ nào thì phải xem thời gian vào Nghịch Trì. Tiên nhân họ có đủ thời gian và kiên nhẫn để nhìn xem, sau đó sẽ quyết định có ra sức cướp người hay không.
"Vậy đợi tiếp thôi. Ta vốn đã cảm thấy cái chuyện này rất khó lường, hiện tại ta nghi ngờ chấn động mới đây có liên quan đến nó."
Bạch Đình thở dài dựa vào cửa sổ nhìn về phía Nghịch Trì.
Ở đây chỉ có Mặc Diễm hiểu hoàn toàn lời hắn, nhưng liên quan đến chuyện một tháng trước, Lang Ngô hai người vẫn là không nhịn được bổ não.
Nói ra thì... Sau khi hai người kia đi vào thì Đại Thiên xảy ra chấn động. Chẳng lẽ hai người kia lai lịch lớn như vậy???
Rốt cuộc là thân phận gì?
Vương lại vì nguyên nhân gì tìm họ?
Lang Ngô tự động gắn hai người Diễm Đình lại với nhau mà nói. Này cũng do họ không biết Bạch Đình có thân phận gì. Bạch Đình đã biệt tích nhiều năm, họ biết Vương là đi cùng hắn nhưng không biết là đi đâu. Vậy nên giờ họ chỉ có thể tự bổ não, mới vừa bị hỏi khó họ cũng không dám hỏi nữa. Họ không hiểu rõ Bạch Đình, càng cảm thấy nhiều năm không gặp, Bạch Đình trở nên đặc biệt khó lường, không hề dễ chọc như trước đây. Họ cũng không nhìn được tu vi của hắn nữa, có cảm giác như khi nhìn vào Vương.
Bạch Đình không biết hắn ở trong mắt người khác trở nên thần bí, hắn đang lo không biết có an toàn mang tiểu tử kia về không.
Còn có cái đạo lữ kia của nó nữa... Cái dòng họ nhà chuột này, đi đâu cũng gieo giống được.
Cơ mà phải nói, nếu chỉ có mình nó thì chưa chắc trong thời gian ngắn vậy phi thăng được, còn an toàn phi thăng nữa. Công lao của tên kia một chút cũng không nhỏ đâu.
Hai người cứ nghĩ sẽ thuận lợi đợi được người, thế nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện.
Đó là thời điểm hai người Bạch Dữ vào Nghịch Trì được ba tháng. Đúng vậy, là ba tháng. Sự việc này gây ra chấn động thật lớn cho Đại Thiên thế giới chúng tiên, tất cả các thế lực đều phát động, muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của người phi thăng khó lường đợt này.
Đến cả những thiên vương khác cũng bị kinh động, đặc biệt là Yêu Vương, bởi vì hắn nghe nói hai người vừa đến có thân phận yêu tiên.
..........................................................................
"Chuyện gì vậy?"
Bạch Đình đang ngồi ngẩn ngơ bị tiếng động kia gõ cho choáng váng, hốt hoảng nhìn Mặc Diễm đang uống rượu bên cạnh hỏi.
Mặc Diễm không đáp lời hắn liền mà trau mày cảm nhận gì đó.
Trong Đại Thiên còn có ba người nữa có biểu hiện giống hắn, còn lại đều hốt hoảng như Bạch Đình, nhao nhao hỏi nhau chuyện gì vậy.
"Cái cảm giác này... Là thiên đạo."
Bạch Đình sốt ruột đợi hắn, vậy mà đợi được một câu này.
"Thiên đạo làm sao?"
Hắn khó hiểu hỏi tiếp.
"Không biết, chỉ biết thiên đạo đang rất vui vẻ."
Bởi vì có một mối liên hệ với thiên đạo nên hắn mới có thể cảm nhận được như vậy. Cái này giống như cảm giác của tế ti đối với thú thần, trừ khi thú thần chủ động báo cho, ngoài ra họ sẽ không biết được ngài có ý gì.
Đến cảnh giới tiên nhân, họ đều có một chút hiểu biết về thiên đạo. Nói là một sinh mệnh nào đó trên thế giới thì không đúng, phải nói thiên đạo là linh hồn của tinh không hỗn độn này. Mọi quy tắc của tinh không này đều do ngài đặt ra để chưởng quản ngàn vạn thế giới. Thời điểm Mặc Diễm đạt đến cấp bậc Đạo Tổ mới cảm nhận đến thiên đạo trú ngụ ở trong Đại Thiên thế giới, chỉ là họ chẳng thể nào chạm được tới ngài.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận đến tâm trạng của thiên đạo rõ như vậy, xem ra ngài rất vui.
Mặc Diễm không biết, đây không phải lần đầu tiên thiên đạo như vậy, chỉ là thời điểm đó hắn đang ở Thế Thú nên bỏ lỡ.
Có điều, hắn không biết thì vẫn còn ba người biết, chỉ là họ càng thêm mù mờ, trong đạo tâm lại có thêm một tia nôn nóng khó hiểu.
Vương, đã tìm được rồi!
Mặc Diễm bỗng nhiên nhận được truyền tin của Lục Ngô, hắn ngẩn ra một chút rồi theo bản năng nhìn người bên cạnh.
Bạch Đình bị hắn nhìn thì khó hiểu nhìn lại ý hỏi.
Người mới lên?
Vâng, Vương. Nhưng họ đã vào Nghịch Trì luôn rồi.
Họ?
Đúng vậy Vương. Đi bên cạnh tiểu yêu thú kia còn có một con rồng, còn là đạo lữ.
Mặc Diễm nhịn không được ồ lên một tiếng, khiến Bạch Đình còn thêm khó hiểu. Phải biết rằng hắn đang nhìn Bạch Đình trong khi đang nói chuyện với Lục Ngô.
Đối phương rất cảnh giác. Nếu ngài không đến sợ rằng ta không mời được họ đâu. Trừ khi mạnh mẽ đem về.
Không cần, ta sẽ đến đó. Các ngươi trông chừng cho cẩn thận, đừng để họ bị thương quá nặng.
Ý chính là nếu không có nguy hiểm quá thì mặc kệ phải không???
Lục Ngô có chút ngờ vực nhìn đá truyền tin, nhìn đến mức Lục Lang cũng sốt ruột đẩy hắn một cái.
"Sao rồi? Vương nói sao?"
Lục Lang gấp hỏi.
"Vương nói đừng để lại mất người, ngài sẽ đến đây."
Lục Ngô vừa nói vừa đi vào một tửu lâu gần Nghịch Trì, đứng trên tầng cao nhất có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh Nghịch Trì. Thực chất khoảng cách giữa nơi này với Nghịch Trì không hề gần, nhưng ai biểu năng lực của tiên nhân không giống bình thường, lại thêm Đại Thiên thế giới rộng lớn, đây là cái tửu lâu gần Nghịch Trì nhất rồi.
Nhưng dù họ đã dặn hai người kia nếu được thì nên ở lâu chút trong Nghịch Trì lại không nghĩ đến khi Vương đến hai người kia vẫn chưa đi ra.
"Vương! Bạch Đình huynh!"
Thấy hai người xuất hiện trong phòng, Lục Lang hai người đứng dậy chào hỏi.
Bạch Đình sau khi đến tu chân giới cũng không ăn mặc mát mẻ như lúc ở Thế Thú nhưng vẫn là một cây đồ trắng. Ngân bào trên người vừa vặn ôm khít vòng eo, trông lại có vẻ nhỏ hơn lúc để lộ eo, cơ bắp đều bị che lại, vậy mà nhìn càng thêm giống thiếu niên kia.
"Làm sao vậy?"
Bạch Đình ngồi xuống, mái tóc dài vệt trên mặt đất, giống như vệt ra một dải ngân hà. Đây là đặc trưng thân phận của hắn, thế nhưng không phải ai cũng biết, chỉ nghĩ nó là một loại thần thông nào đó thôi. Hắn thấy hai người kia cứ nhìn mình với ánh mắt quái dị thì khó hiểu hỏi.
"Ngươi... Không phải thật là cha tiểu yêu thú kia đấy chứ?"
Lục Lang cẩn thận nhìn hắn hỏi. Lúc hỏi còn không quên nhìn Mặc Diễm.
Ánh mắt cùng lời nói ám chỉ như vậy dù Bạch Đình có ngu ngốc cỡ nào cũng phải nhìn ra được, huống chi hắn không hề ngốc.
"Ngươi nghĩ trong hai ta ai sẽ là người sinh?"
Hắn làm bộ thần bí hỏi lại.
Mặc Diễm cũng nhìn hắn.
Lục Ngô bất lực không giúp được hắn, cớ gì hắn lại hỏi câu ngu ngốc như vậy. Dù có nghi hoặc cũng phải để trong lòng hiểu không!!!
Lục Lang toát mồ hôi lạnh, không dám trả lời.
"Người đâu?"
Mặc Diễm cuối cùng cũng không đành lòng nhìn thuộc hạ mình bị sang chấn tâm lý, lái qua chuyện khác.
"Chưa ra Vương."
Lục Ngô đáp.
"Bao lâu rồi?"
Lúc họ biết tin đã cấp tốc lên đường nhưng cũng tốn một tháng mới đến được trung tâm Đại Thiên thế giới, đủ thấy nơi này rộng lớn thế nào. Nhưng một tháng rồi người vẫn chưa ra...
"Một tháng. Năm xưa Yêu Vương kia cũng chỉ có một tháng mà thôi."
Đây không phải là một con số nhỏ, Vương của họ năm đó cũng chỉ có một tháng rưỡi. Chắc không đến nổi khó lường như vậy đâu đúng không...
"Các ngươi vẫn luôn canh ở đây?"
"Đúng vậy Vương. Trong thời gian đó còn trong thấy đám người của những thế lực kia lượn lờ, chắc là vẫn còn núp ở một bên đợi."
Muốn biết tiền đồ của một tiên nhân cỡ nào thì phải xem thời gian vào Nghịch Trì. Tiên nhân họ có đủ thời gian và kiên nhẫn để nhìn xem, sau đó sẽ quyết định có ra sức cướp người hay không.
"Vậy đợi tiếp thôi. Ta vốn đã cảm thấy cái chuyện này rất khó lường, hiện tại ta nghi ngờ chấn động mới đây có liên quan đến nó."
Bạch Đình thở dài dựa vào cửa sổ nhìn về phía Nghịch Trì.
Ở đây chỉ có Mặc Diễm hiểu hoàn toàn lời hắn, nhưng liên quan đến chuyện một tháng trước, Lang Ngô hai người vẫn là không nhịn được bổ não.
Nói ra thì... Sau khi hai người kia đi vào thì Đại Thiên xảy ra chấn động. Chẳng lẽ hai người kia lai lịch lớn như vậy???
Rốt cuộc là thân phận gì?
Vương lại vì nguyên nhân gì tìm họ?
Lang Ngô tự động gắn hai người Diễm Đình lại với nhau mà nói. Này cũng do họ không biết Bạch Đình có thân phận gì. Bạch Đình đã biệt tích nhiều năm, họ biết Vương là đi cùng hắn nhưng không biết là đi đâu. Vậy nên giờ họ chỉ có thể tự bổ não, mới vừa bị hỏi khó họ cũng không dám hỏi nữa. Họ không hiểu rõ Bạch Đình, càng cảm thấy nhiều năm không gặp, Bạch Đình trở nên đặc biệt khó lường, không hề dễ chọc như trước đây. Họ cũng không nhìn được tu vi của hắn nữa, có cảm giác như khi nhìn vào Vương.
Bạch Đình không biết hắn ở trong mắt người khác trở nên thần bí, hắn đang lo không biết có an toàn mang tiểu tử kia về không.
Còn có cái đạo lữ kia của nó nữa... Cái dòng họ nhà chuột này, đi đâu cũng gieo giống được.
Cơ mà phải nói, nếu chỉ có mình nó thì chưa chắc trong thời gian ngắn vậy phi thăng được, còn an toàn phi thăng nữa. Công lao của tên kia một chút cũng không nhỏ đâu.
Hai người cứ nghĩ sẽ thuận lợi đợi được người, thế nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện.
Đó là thời điểm hai người Bạch Dữ vào Nghịch Trì được ba tháng. Đúng vậy, là ba tháng. Sự việc này gây ra chấn động thật lớn cho Đại Thiên thế giới chúng tiên, tất cả các thế lực đều phát động, muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của người phi thăng khó lường đợt này.
Đến cả những thiên vương khác cũng bị kinh động, đặc biệt là Yêu Vương, bởi vì hắn nghe nói hai người vừa đến có thân phận yêu tiên.
..........................................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.