Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 48: Ngươi sẽ có bạn lữ sao?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
22/10/2022
Hai người ở đó ám muội hàn huyên, đám người xung quanh đã bị tiếng gào thét đến từ thần hồn của hắc y nhân làm cho tu vi cũng muốn bể nát.
Lôi kiếp đúng là không buông tha cho hắc y nhân dù hắn chỉ còn thần hồn. Nhưng tiếng hét đau đớn của hắn trực tiếp ảnh hưởng tới thần hồn của người khác, khó chịu vô cùng.
Những đệ tử của Vân Hạc Môn được trận pháp che đậy một phần cũng đỡ, đám người nhiều chuyện tò mò tới đây mới thê thảm. Ai nấy đều bỏ chạy hết.
Còn Bạch Cửu một chút cảm giác cũng không có, bởi vì Bạch Dữ vẫn luôn che chở cho nó.
Một trận độ kiếp phong ba đến nhanh đi cũng nhanh. Bởi vì có quá nhiều người tham gia nên lôi kiếp cấp bảy của Bạch Cửu đập xuống cả thảy là mười ba đạo, trong đó có bảy đạo là màu tím. Thật sự khiến người sợ hãi không thôi.
Bảy đạo sau đó Bạch Cửu không đón đỡ lấy một lần, dù trước đó đã đỡ năm đạo, tổn thương có. Nhưng hắc y nhân kia đến cả thần hồn cũng phi hôi yên diệt.
Sau trận độ kiếp, Bạch Dữ cũng không lý đến Vân Hạc Môn mà trực tiếp mang Bạch Cửu rời đi.
Khúc Tử Nhi có bao nhiêu ấp ủ cũng chỉ được đến một cái bóng lưng.1
Bạch Tiêu nhìn thôi cũng biết tâm tư của Khúc Tử Nhi, nhưng đối phương rõ ràng không có tâm. Nếu có... Cùng lắm là đối với tiểu bạch thử kia mà thôi.
...
Bạch Dữ mang theo Bạch Cửu dời đến một sơn mạch cách Vân Hạc Môn chục dặm. Tuy vẫn còn trong địa phận của họ nhưng cũng không sợ họ làm phiền.
Trong sơn động, không khí có chút khó nói nên lời.
Bạch Cửu ngồi trên giường ngọc nhưng không sao nhập định được, đôi mắt cũng lén lút nhìn người nam nhân đang nằm bên cạnh. Đối phương nằm rất thoải mái, tay gác sau đầu tay đặt trên bụng, chân dài cái thì cong lên cái thì duỗi thẳng, đôi mắt nhắm lấy. Cũng không biết là nhập định hay là nhắm mắt dưỡng thần nhưng mà... Quá hút mắt người khác.
Ngũ quan đẹp đẽ lúc còn nhỏ nhìn được, bây giờ còn tuấn mĩ hơn. Bạch Cửu nhìn một hồi, vậy mà áp sát lại gần từ lúc nào, còn úp sấp bên người đối phương nhìn xem một cách trắng trợn.1
Tiểu chuột nhỏ tâm tư đơn thuần, hành động ngốc nghếch. Dù có trưởng thành thì dòng họ nhà chuột của nó cũng đâu có khác đi được.1
Vậy nên Bạch Cửu cũng giữ lại bản sắc huyết mạch, đối với người mình xem là thân cận nhất nhất định không thể nào xa cách được. Dù cho đối phương có biến đổi như thế nào thì vẫn là rồng của nó.
Ủa mà... Y lớn rồi thì nguyên thân cũng lớn lên chứ nhỉ?
Tự nhiên nó thấy rất tò mò nha.
Tò mò rồi thì nên làm gì để được thỏa mãn tò mò đây?
Bạch Cửu chống cằm, mắt vẫn nhìn đối phương nhưng hồn thì bay đi đâu mất, không hề biết rằng người nằm đó đã mở mắt ra, còn đang nhìn mình chằm chằm đầy nguy hiểm.1
Bạch Dữ dù nhìn bao nhiêu lần cũng thấy nó thật ngốc. Nhưng nó cũng không lớn nhiều hơn bao nhiêu đâu?
Tiểu chuột nhỏ đứng cũng chỉ cao đến vai hắn thôi, còn ngốc nữa.
Phốc!
"Ui!"
Bạch Cửu ôm trán hô lên, đôi mắt tròn xoe nhìn thủ phạm đã búng trán mình.
"Nghĩ cái gì đâu?"
Bạch Dữ theo thói quen bẹo mặt nó trầm trầm hỏi.
"Nghĩ muốn thấy nguyên..."
Bạch Cửu nói một nữa mới nhận ra, vội vàng bịt miệng. Đối với đôi con ngươi đã đậm màu lên của đối phương không nói hai lời trực tiếp dùng phong linh căn bỏ chạy.
Nhưng chạy sao thoát?
"A!"
Bạch Cửu đụng đầu vào lòng ngực rộng của Bạch Dữ, ôm mũi nhỏ mếu máo. Còn tính chạy nhưng cái eo nhỏ đã bị nắm lấy, uy hiếp mười phần khiến nó không dám động đậy nhúc nhích gì nữa.1
"Muốn thấy cái gì?"
Bạch Cửu vừa nghe hắn hỏi đã lắc đầu không ngừng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Cái mũi bị đụng đến đỏ hồng lên cũng không dám tố cáo đối phương làm sao mà cứng như đá vậy. Bạch Cửu lúc này ở trong lòng mắng mình ngốc, tại sao nói ra như vậy...
Nhìn đối phương từ lúc trở nên cao lớn thì uy thế cũng mạnh mẽ vô hình, nó áp lực lắm a...
"Không nói?"
Bạch Dữ nguy hiểm hỏi lại, phối hợp cúi đầu nhìn vào mắt nó, không cho nó trốn tránh chút nào.
"Ta nghĩ muốn về Long giới."
Bạch Cửu linh quang chợt lóe, vội vàng hô lên.
Bạch Dữ không nhịn được nhếch mép lên cười, vậy mà biết ứng phó hoàn cảnh nhanh như vậy, có tiến bộ.
Nhưng mà...
Bạch Cửu nhìn đối phương cười thì nghĩ mình qua cửa rồi, ai biết...
"Đứa nhỏ không ngoan sẽ không được về Long giới."
Bạch Cửu ngây ngốc, không tin được vào tai mình.
Mà Bạch Dữ lạnh lùng nói câu này xong cũng buông nó ra tính đi.
Bạch Cửu hoảng hốt vội vàng nắm vạc áo hắn kéo lại, vậy mà trực tiếp ôm chầm lấy nam nhân.
Bạch Dữ cúi xuống nhìn đỉnh đầu nhỏ trong ngực, cái ôm chặt của nó đối với hắn cũng chẳng có bao nhiêu lực nhưng Bạch Dữ cũng không giãy ra.
"Ngươi đừng đi! Nhưng ta nói ra ngươi không được giận, được không?"
Bạch Cửu hô lên, sau đó yếu yếu thương lượng.
Bạch Dữ không nói gì, nhưng bàn tay lại đặt lên mái tóc trắng mềm trước mặt mà vuốt ve.
Tiểu chuột nhỏ run lên.
Hu hu...
Người này... Sao mỗi lần làm cái hành động vuốt tóc mà nó cho rằng là rất thân mật này, lại khiến nó sợ như vậy chứ!!!?
"Ta... Ta chỉ muốn nhìn nguyên hình của ngươi thôi..."
Bạch Cửu yếu yếu nói, âm thanh nhỏ đến mức bản thân nó cũng nghe không được hoàn chỉnh, nhưng vẫn nguyên vẹn mà lọt vào tai Bạch Dữ.
Hắn ngẩn ra, sau đó lại cười.
Ừm đúng, không phải hắn luôn canh cánh chuyện này hay sao?
Yêu cầu này cũng đâu quá đáng nhỉ? Cũng hợp tâm ý hắn. Nhưng mà... Chỗ này hơi nhỏ.
"Có dịp sẽ cho ngươi xem, bây giờ không được."
Bạch Cửu còn đang đợi đối phương giận dữ sẽ đánh mình, vậy mà...
Bạch Dữ nhìn cái đầu trước mặt ngẩng lên nhìn mình đầy nghi hoặc mà tức cười. Muốn bị mắng mới chịu đúng không.
Hắn đưa tay nhéo cái mũi vẫn còn đỏ ửng của nó, lắc qua lắc lại không ngừng.
Bạch Cửu cũng không dám giãy ra, chỉ biết giương đôi mắt ngập nước của mình lên nhìn hắn.
"Muốn về Long giới?"
Bạch Dữ lại nhớ chuyện này.
Bạch Cửu ngốc một chút, lại ngẫm nghĩ. Dù lời nói là để đối phó nhưng nó cũng không thích bên ngoài. Chưa kể... Lời Khúc Tử Nhi nói nó vẫn còn nhớ.
"Bạch Dữ."
Bạch Cửu hít sâu, quyết định hỏi.
Thú nhân luôn thẳng thắng, dù nơi này không phải thế thú nhưng nó vẫn nhớ nó là thú nhân. Nó biết cảm tình của mình đối với đối phương, có lẽ nó không hiểu hết nhưng chỉ cần là chút yêu thích thì nó cũng sẽ không buông tha.
Thú nhân theo đuổi bạn đời còn phải mặt dày chai lỳ nữa. Nó là thú nhân, nhất định phải quán triệt truyền thống này, thế mới mong có được bạn đời mình yêu thích.
Nơi này khác thế thú, ở đây có cái gọi là nữ tử. So với giống cái ở thế thú lại mềm mại mỏng manh hơn. Nó không biết Bạch Dữ có nhận định như thế nào về bạn đời tương lai của hắn, nhưng nó không muốn đợi nước tới chân mới nhảy. Đợi Bạch Dữ có người yêu thích rồi thì cái gì cũng muộn. Chỉ nghĩ thôi nó cũng thấy khó chịu trong lòng.
Bạch Cửu biểu tình quá mức nghiêm túc, còn có chút gì mà hắn nhìn không rõ nhưng cũng khiến Bạch Dữ bất giác nhìn nó. Hắn chưa từng thấy nó như vậy. Rốt cuộc trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?
"Bạch Dữ, ngươi sẽ có bạn lữ sao?"
Bạch Cửu mở to đôi hắc diệu thạch sáng trong nhìn đối phương, thành thật hỏi.
Bạch Dữ thật sâu nhìn nó.
Lôi kiếp đúng là không buông tha cho hắc y nhân dù hắn chỉ còn thần hồn. Nhưng tiếng hét đau đớn của hắn trực tiếp ảnh hưởng tới thần hồn của người khác, khó chịu vô cùng.
Những đệ tử của Vân Hạc Môn được trận pháp che đậy một phần cũng đỡ, đám người nhiều chuyện tò mò tới đây mới thê thảm. Ai nấy đều bỏ chạy hết.
Còn Bạch Cửu một chút cảm giác cũng không có, bởi vì Bạch Dữ vẫn luôn che chở cho nó.
Một trận độ kiếp phong ba đến nhanh đi cũng nhanh. Bởi vì có quá nhiều người tham gia nên lôi kiếp cấp bảy của Bạch Cửu đập xuống cả thảy là mười ba đạo, trong đó có bảy đạo là màu tím. Thật sự khiến người sợ hãi không thôi.
Bảy đạo sau đó Bạch Cửu không đón đỡ lấy một lần, dù trước đó đã đỡ năm đạo, tổn thương có. Nhưng hắc y nhân kia đến cả thần hồn cũng phi hôi yên diệt.
Sau trận độ kiếp, Bạch Dữ cũng không lý đến Vân Hạc Môn mà trực tiếp mang Bạch Cửu rời đi.
Khúc Tử Nhi có bao nhiêu ấp ủ cũng chỉ được đến một cái bóng lưng.1
Bạch Tiêu nhìn thôi cũng biết tâm tư của Khúc Tử Nhi, nhưng đối phương rõ ràng không có tâm. Nếu có... Cùng lắm là đối với tiểu bạch thử kia mà thôi.
...
Bạch Dữ mang theo Bạch Cửu dời đến một sơn mạch cách Vân Hạc Môn chục dặm. Tuy vẫn còn trong địa phận của họ nhưng cũng không sợ họ làm phiền.
Trong sơn động, không khí có chút khó nói nên lời.
Bạch Cửu ngồi trên giường ngọc nhưng không sao nhập định được, đôi mắt cũng lén lút nhìn người nam nhân đang nằm bên cạnh. Đối phương nằm rất thoải mái, tay gác sau đầu tay đặt trên bụng, chân dài cái thì cong lên cái thì duỗi thẳng, đôi mắt nhắm lấy. Cũng không biết là nhập định hay là nhắm mắt dưỡng thần nhưng mà... Quá hút mắt người khác.
Ngũ quan đẹp đẽ lúc còn nhỏ nhìn được, bây giờ còn tuấn mĩ hơn. Bạch Cửu nhìn một hồi, vậy mà áp sát lại gần từ lúc nào, còn úp sấp bên người đối phương nhìn xem một cách trắng trợn.1
Tiểu chuột nhỏ tâm tư đơn thuần, hành động ngốc nghếch. Dù có trưởng thành thì dòng họ nhà chuột của nó cũng đâu có khác đi được.1
Vậy nên Bạch Cửu cũng giữ lại bản sắc huyết mạch, đối với người mình xem là thân cận nhất nhất định không thể nào xa cách được. Dù cho đối phương có biến đổi như thế nào thì vẫn là rồng của nó.
Ủa mà... Y lớn rồi thì nguyên thân cũng lớn lên chứ nhỉ?
Tự nhiên nó thấy rất tò mò nha.
Tò mò rồi thì nên làm gì để được thỏa mãn tò mò đây?
Bạch Cửu chống cằm, mắt vẫn nhìn đối phương nhưng hồn thì bay đi đâu mất, không hề biết rằng người nằm đó đã mở mắt ra, còn đang nhìn mình chằm chằm đầy nguy hiểm.1
Bạch Dữ dù nhìn bao nhiêu lần cũng thấy nó thật ngốc. Nhưng nó cũng không lớn nhiều hơn bao nhiêu đâu?
Tiểu chuột nhỏ đứng cũng chỉ cao đến vai hắn thôi, còn ngốc nữa.
Phốc!
"Ui!"
Bạch Cửu ôm trán hô lên, đôi mắt tròn xoe nhìn thủ phạm đã búng trán mình.
"Nghĩ cái gì đâu?"
Bạch Dữ theo thói quen bẹo mặt nó trầm trầm hỏi.
"Nghĩ muốn thấy nguyên..."
Bạch Cửu nói một nữa mới nhận ra, vội vàng bịt miệng. Đối với đôi con ngươi đã đậm màu lên của đối phương không nói hai lời trực tiếp dùng phong linh căn bỏ chạy.
Nhưng chạy sao thoát?
"A!"
Bạch Cửu đụng đầu vào lòng ngực rộng của Bạch Dữ, ôm mũi nhỏ mếu máo. Còn tính chạy nhưng cái eo nhỏ đã bị nắm lấy, uy hiếp mười phần khiến nó không dám động đậy nhúc nhích gì nữa.1
"Muốn thấy cái gì?"
Bạch Cửu vừa nghe hắn hỏi đã lắc đầu không ngừng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Cái mũi bị đụng đến đỏ hồng lên cũng không dám tố cáo đối phương làm sao mà cứng như đá vậy. Bạch Cửu lúc này ở trong lòng mắng mình ngốc, tại sao nói ra như vậy...
Nhìn đối phương từ lúc trở nên cao lớn thì uy thế cũng mạnh mẽ vô hình, nó áp lực lắm a...
"Không nói?"
Bạch Dữ nguy hiểm hỏi lại, phối hợp cúi đầu nhìn vào mắt nó, không cho nó trốn tránh chút nào.
"Ta nghĩ muốn về Long giới."
Bạch Cửu linh quang chợt lóe, vội vàng hô lên.
Bạch Dữ không nhịn được nhếch mép lên cười, vậy mà biết ứng phó hoàn cảnh nhanh như vậy, có tiến bộ.
Nhưng mà...
Bạch Cửu nhìn đối phương cười thì nghĩ mình qua cửa rồi, ai biết...
"Đứa nhỏ không ngoan sẽ không được về Long giới."
Bạch Cửu ngây ngốc, không tin được vào tai mình.
Mà Bạch Dữ lạnh lùng nói câu này xong cũng buông nó ra tính đi.
Bạch Cửu hoảng hốt vội vàng nắm vạc áo hắn kéo lại, vậy mà trực tiếp ôm chầm lấy nam nhân.
Bạch Dữ cúi xuống nhìn đỉnh đầu nhỏ trong ngực, cái ôm chặt của nó đối với hắn cũng chẳng có bao nhiêu lực nhưng Bạch Dữ cũng không giãy ra.
"Ngươi đừng đi! Nhưng ta nói ra ngươi không được giận, được không?"
Bạch Cửu hô lên, sau đó yếu yếu thương lượng.
Bạch Dữ không nói gì, nhưng bàn tay lại đặt lên mái tóc trắng mềm trước mặt mà vuốt ve.
Tiểu chuột nhỏ run lên.
Hu hu...
Người này... Sao mỗi lần làm cái hành động vuốt tóc mà nó cho rằng là rất thân mật này, lại khiến nó sợ như vậy chứ!!!?
"Ta... Ta chỉ muốn nhìn nguyên hình của ngươi thôi..."
Bạch Cửu yếu yếu nói, âm thanh nhỏ đến mức bản thân nó cũng nghe không được hoàn chỉnh, nhưng vẫn nguyên vẹn mà lọt vào tai Bạch Dữ.
Hắn ngẩn ra, sau đó lại cười.
Ừm đúng, không phải hắn luôn canh cánh chuyện này hay sao?
Yêu cầu này cũng đâu quá đáng nhỉ? Cũng hợp tâm ý hắn. Nhưng mà... Chỗ này hơi nhỏ.
"Có dịp sẽ cho ngươi xem, bây giờ không được."
Bạch Cửu còn đang đợi đối phương giận dữ sẽ đánh mình, vậy mà...
Bạch Dữ nhìn cái đầu trước mặt ngẩng lên nhìn mình đầy nghi hoặc mà tức cười. Muốn bị mắng mới chịu đúng không.
Hắn đưa tay nhéo cái mũi vẫn còn đỏ ửng của nó, lắc qua lắc lại không ngừng.
Bạch Cửu cũng không dám giãy ra, chỉ biết giương đôi mắt ngập nước của mình lên nhìn hắn.
"Muốn về Long giới?"
Bạch Dữ lại nhớ chuyện này.
Bạch Cửu ngốc một chút, lại ngẫm nghĩ. Dù lời nói là để đối phó nhưng nó cũng không thích bên ngoài. Chưa kể... Lời Khúc Tử Nhi nói nó vẫn còn nhớ.
"Bạch Dữ."
Bạch Cửu hít sâu, quyết định hỏi.
Thú nhân luôn thẳng thắng, dù nơi này không phải thế thú nhưng nó vẫn nhớ nó là thú nhân. Nó biết cảm tình của mình đối với đối phương, có lẽ nó không hiểu hết nhưng chỉ cần là chút yêu thích thì nó cũng sẽ không buông tha.
Thú nhân theo đuổi bạn đời còn phải mặt dày chai lỳ nữa. Nó là thú nhân, nhất định phải quán triệt truyền thống này, thế mới mong có được bạn đời mình yêu thích.
Nơi này khác thế thú, ở đây có cái gọi là nữ tử. So với giống cái ở thế thú lại mềm mại mỏng manh hơn. Nó không biết Bạch Dữ có nhận định như thế nào về bạn đời tương lai của hắn, nhưng nó không muốn đợi nước tới chân mới nhảy. Đợi Bạch Dữ có người yêu thích rồi thì cái gì cũng muộn. Chỉ nghĩ thôi nó cũng thấy khó chịu trong lòng.
Bạch Cửu biểu tình quá mức nghiêm túc, còn có chút gì mà hắn nhìn không rõ nhưng cũng khiến Bạch Dữ bất giác nhìn nó. Hắn chưa từng thấy nó như vậy. Rốt cuộc trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?
"Bạch Dữ, ngươi sẽ có bạn lữ sao?"
Bạch Cửu mở to đôi hắc diệu thạch sáng trong nhìn đối phương, thành thật hỏi.
Bạch Dữ thật sâu nhìn nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.