Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
Chương 230: Trở lại Đan thành
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
19/12/2022
"Kinh mạch chẳng khác vỡ nát là mấy. Nguyên thần cũng chẳng hơn gì. Ngược lại là cái ý thức hung thú kia lại không tìm thấy, không biết là thế nào."
Bạch Cửu nói sơ lược tình huống thực tế cho Mộc Tâm Vi.
"Bởi vì biến cố này mà nhiều phương án phải thay đổi. Nhưng xét thấy khả năng vấn đề cần giải quyết trở nên dễ hơn nhiều lắm. Không biết là phúc hay họa."
Đúng với câu "là phúc không phải họa, là họa không thể tránh".
"Ta cảm thấy nên chữa trị tổn thương tinh thần hải của hắn trước đã. Nếu cái tên hung thú kia còn chưa tiêu tan thì cũng sẽ không làm được trò gì trên thân thể tàn tạ này của hắn."
Đây là cách khả thi nhất.
Chữa lành biển tinh thần không khó, chỉ là họ thiếu thảo dược.
Mộc Tâm Vi ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng quyết định trở lại Đan thành.
Bởi vì cấp bậc tinh thần hải của Mâu Mân nên đan dược có thể chữa thương cho hắn phải từ cấp tám trở lên, còn không thì chỉ có thể là tinh hoa của trời đất. Thứ sau còn khó kiếm hơn thứ trước, mà cấp bậc thảo dược cần dùng chưa chắc Mộc Tâm Vi trở lại Đan thành đã có thể tìm thấy được.
"Để hai chúng ta đi còn khả thi hơn đó."
Bạch Cửu nhún nhún đôi vai nhỏ của mình thành thật nói.
Địa vị của nó trong giới đan đạo rất kỳ lạ, chưa chắc Mộc Tâm Vi có thể bằng. Nếu Đan thành không có thì với năng lực của hai người vẫn dễ kiếm thảo dược hơn. Cho dù không được nữa thì tùy thời đều có thể tính toán sử dụng loại thảo dược khác để thay thế. Tóm lại là tốt hơn so với việc giao chuyện này cho Mộc Tâm Vi.
Chưa kể... Mộc Tâm Vi phải chăm sóc cho Mâu Mân.
Mộc Tâm Vi cúi đầu nhìn Mâu Mân sắc mặt còn khó coi hơn cả trước đây, cũng đành đồng ý với suy nghĩ của Bạch Cửu.
"Vậy hai người không thể ở đây nữa. Hiện tại Mâu Mân đang bị thương, hắn không thể bảo vệ cô nương. Mỏ tinh thạch luôn bị đám người kia lăm le, bất cứ lúc nào cũng có thể mò tới, ở nơi này thật sự rất bất tiện."
Bạch Cửu hợp tình hợp lý giảng giải cho nàng biết tình cảnh hiện tại.
"Mộc cô nương có nơi nào phù hợp không? Thân phận của Mâu Mân như vậy, vào thành là không ổn lắm."
Vấn đề này cũng quá là nhức đầu.
Bạch Cửu không thể để hai người ở trong Long Giới. Thân phận của Bạch Dữ chưa lộ, mà dù có lộ thì cũng không phải lý do đem vị trí của Long Giới nói ra ngoài. Dù nó xem Mộc Tâm Vi là bằng hữu nhưng còn chưa đến mức này đâu, giúp đỡ nàng như vậy đã là rất khó được rồi.
"Có một nơi có thể đi."
Bạch Dữ bỗng nhiên lên tiếng.
Bạch Cửu quay đầu lại nhìn hắn.
"Đến chỗ của Thái Viên."
Hắn vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nó nhẹ giọng nói.
Nghe hắn nói thì hai mắt tiểu chuột sáng lên. Hình như đúng là chỗ tốt. Huyền Dữ sâm lâm ở ngay bên cạnh, không cần tốn nhiều thời gian di chuyển. Chỗ của hắn còn khá là kín đáo, ít có khả năng bị người hay yêu phát hiện. Bản thân Thái Viên tính tình cũng tốt, lại có ân với Bạch Cửu, là nơi lý tưởng.
Cuối cùng bốn người quyết định di chuyển đến Huyền Dữ.
...
Thái Viên không phụ lòng Bạch Cửu, dọn ra một hang động kín đáo nhất cho hai người trú ngự, hai phụ tử họ bảo vệ vòng ngoài. Trừ khi Mộc Tâm Vi tự mình bước ra ngoài dẫn đến sự chú ý của người khác, còn không khả năng bị phát hiện là rất nhỏ.
Trong thời gian Bạch Cửu đi tìm thảo dược Mộc Tâm Vi có thể khiến cho Mâu Mân tỉnh lại trước, chỉ là không thể động nguyên khí.
Bàn giao xong rồi hai người rời đi ngay.
Bọn họ không có nhiều luyến tiếc đối với mỏ tinh thạch kia cho lắm. Hơn nữa thời gian trước Mộc Tâm Vi đã cùng họ đào rất nhiều, số còn lại trong khu mỏ cũng không còn nhiều lắm.
Với số lượng như vậy mà năm phái kia muốn chia chát... Dám lắm lại có thêm một phen đâm sau lưng chứ chẳng chơi.
Nhiều năm chưa quay lại Đan thành, dù đại lục hiện tại rất loạn thì nơi này vẫn nhộn nhịp như trước. Chỉ là một lớp cũ đổi thành lớp mới, người cũ thành người mới, gia tộc hô mưa gọi gió cũng đổi.
Bạch Cửu đã nghe Mộc Tâm Vi nói về tình hình hiện nay của Đan thành, lần trước nó cũng đã đến Đan thành nhìn xem Mộc gia gia. Chỉ là lần đó nó đến quá gấp, không có thời gian để ý những chuyện khác. Lần này tuy cũng không phải nhàn nhã, thế nhưng tình thế không cho phép họ nhanh chóng hoàn thành mục đích. Vậy nên lần này Bạch Cửu đã có thời gian nhìn xem Đan thành, cũng cho người khác cơ hội nhìn thấy nó.
So với Đông Thần đại lục hai người phải trốn chui trốn nhủi thì ở đây họ có thể không cần che giấu mà đi lại trên đường phố.
Ngoại hình bắt mắt cũng khiến cho hai người trở thành nơi ánh nhìn của người khác hướng tới.
Hai người trước tiên đến hiệp hội luyện đan sư xem thử có thể kiếm được thảo dược họ cần không. Nếu không có thì phải tiến hành một số chuyện, ví dụ như nhờ thương hội ở Đan thành tìm kiếm tung tích của thứ đó.
Vậy nên khi mà bức họa của nó vẫn còn được treo trong đại sảnh hiệp hội, chính chủ lại không có chút ý thức nào bước chân vào. Kết quả...
"Ngươi xem! Người đó... Sao ta nhìn thấy thật quen vậy nhỉ?"
"Ngươi cũng thấy vậy sao? Từ lúc hắn bước vào ta đã thấy quen rồi."
Đám người tới tới lui lui trong đại sảnh của hiệp hội không ngừng bàn tán rì rầm, vậy mà không ai để ý đến bức họa còn đang treo trên tường kia.
Cho đến khi...
"Ngươi là... Bạch Cửu?"
Tạ Thanh từ bên trong đi ra lập tức bị mái tóc trắng bắt mắt đó của Bạch Cửu thu hút, lập tức nhận ra nó.
"Bạch Cửu!!?"
"Bạch Cửu là ai?"
"Ngươi thật là ngốc, đến cả Bạch Cửu đại sư cũng không biết. Đến, quay đầu nhìn về phía sau lưng ngươi đi!"
"Ta nói làm sao mà quen như vậy. Thì ra là Bạch đại sư."
"Bạch đại sư sau đại hội luyện đan hơn năm mươi năm trước đến nay chưa từng xuất hiện. Không ngờ ta lại còn có thể được thấy người."
Lúc này âm thành ồn ào huyên náo còn lớn hơn nữa, đám người không kiêng nể gì mà thể hiện sự sùng bái đến với Bạch Cửu.
Bạch Dữ nghe họ bàn tán thì lần theo, nhanh chóng nhìn thấy bức họa của tiểu chút chít nhà hắn. Tâm rồng thỏa mãn lắm khi nhìn thấy đứa nhỏ một tay mình nuôi nấng trở nên có tiền đồ, được người người ngưỡng mộ như vậy.
"A! Bọn họ vậy mà vẫn còn treo."
Bạch Cửu ngốc nghếch nói một câu.
"Từ lần đó đến giờ chưa từng lấy xuống."
Tạ Thanh cười nói. Nam nhân ôn nhuận như ngọc, luôn treo nụ cười bên môi nhiều năm vẫn chẳng thay đổi, có điều lúc này lại thêm một tia phong phạm đại sư như có như không. So với Bạch Cửu còn ra dáng đại sư hơn.
"Tạ đại sư."
"Tạ đại sư."
...
Đám người trong sảnh thấy hắn thì nhao nhao chào hỏi.
Tạ Thanh gật đầu đáp lại, đi tới chỗ Bạch Cửu đang đứng.
"Đã lâu không thấy."
Hắn đối Bạch Cửu chào hỏi. Năm đó trước đại hội hai người có chút va chạm nhỏ do sư đệ Tạ Hồng gây ra, trong đại hội Bạch Cửu đạt hết danh tiếng của hắn, hai người thật sự không được xem là có thâm giao nhưng cũng có sơ giao. Nhưng so với Mộc Tâm Vi trước sau giúp đỡ thì không thể nào bằng, dù vậy Bạch Cửu cũng không thể đánh mặt người cười, càng đừng nói chi hai người cũng không có ân oán gì.
Bạch Cửu gật đầu đáp lại.
Nó nhìn thấy huy hiệu luyện đan sư cấp sáu hậu kỳ của Tạ Thanh, cảm khái hắn tiến giai cũng rất nhanh.
Bạch Cửu nói sơ lược tình huống thực tế cho Mộc Tâm Vi.
"Bởi vì biến cố này mà nhiều phương án phải thay đổi. Nhưng xét thấy khả năng vấn đề cần giải quyết trở nên dễ hơn nhiều lắm. Không biết là phúc hay họa."
Đúng với câu "là phúc không phải họa, là họa không thể tránh".
"Ta cảm thấy nên chữa trị tổn thương tinh thần hải của hắn trước đã. Nếu cái tên hung thú kia còn chưa tiêu tan thì cũng sẽ không làm được trò gì trên thân thể tàn tạ này của hắn."
Đây là cách khả thi nhất.
Chữa lành biển tinh thần không khó, chỉ là họ thiếu thảo dược.
Mộc Tâm Vi ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng quyết định trở lại Đan thành.
Bởi vì cấp bậc tinh thần hải của Mâu Mân nên đan dược có thể chữa thương cho hắn phải từ cấp tám trở lên, còn không thì chỉ có thể là tinh hoa của trời đất. Thứ sau còn khó kiếm hơn thứ trước, mà cấp bậc thảo dược cần dùng chưa chắc Mộc Tâm Vi trở lại Đan thành đã có thể tìm thấy được.
"Để hai chúng ta đi còn khả thi hơn đó."
Bạch Cửu nhún nhún đôi vai nhỏ của mình thành thật nói.
Địa vị của nó trong giới đan đạo rất kỳ lạ, chưa chắc Mộc Tâm Vi có thể bằng. Nếu Đan thành không có thì với năng lực của hai người vẫn dễ kiếm thảo dược hơn. Cho dù không được nữa thì tùy thời đều có thể tính toán sử dụng loại thảo dược khác để thay thế. Tóm lại là tốt hơn so với việc giao chuyện này cho Mộc Tâm Vi.
Chưa kể... Mộc Tâm Vi phải chăm sóc cho Mâu Mân.
Mộc Tâm Vi cúi đầu nhìn Mâu Mân sắc mặt còn khó coi hơn cả trước đây, cũng đành đồng ý với suy nghĩ của Bạch Cửu.
"Vậy hai người không thể ở đây nữa. Hiện tại Mâu Mân đang bị thương, hắn không thể bảo vệ cô nương. Mỏ tinh thạch luôn bị đám người kia lăm le, bất cứ lúc nào cũng có thể mò tới, ở nơi này thật sự rất bất tiện."
Bạch Cửu hợp tình hợp lý giảng giải cho nàng biết tình cảnh hiện tại.
"Mộc cô nương có nơi nào phù hợp không? Thân phận của Mâu Mân như vậy, vào thành là không ổn lắm."
Vấn đề này cũng quá là nhức đầu.
Bạch Cửu không thể để hai người ở trong Long Giới. Thân phận của Bạch Dữ chưa lộ, mà dù có lộ thì cũng không phải lý do đem vị trí của Long Giới nói ra ngoài. Dù nó xem Mộc Tâm Vi là bằng hữu nhưng còn chưa đến mức này đâu, giúp đỡ nàng như vậy đã là rất khó được rồi.
"Có một nơi có thể đi."
Bạch Dữ bỗng nhiên lên tiếng.
Bạch Cửu quay đầu lại nhìn hắn.
"Đến chỗ của Thái Viên."
Hắn vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nó nhẹ giọng nói.
Nghe hắn nói thì hai mắt tiểu chuột sáng lên. Hình như đúng là chỗ tốt. Huyền Dữ sâm lâm ở ngay bên cạnh, không cần tốn nhiều thời gian di chuyển. Chỗ của hắn còn khá là kín đáo, ít có khả năng bị người hay yêu phát hiện. Bản thân Thái Viên tính tình cũng tốt, lại có ân với Bạch Cửu, là nơi lý tưởng.
Cuối cùng bốn người quyết định di chuyển đến Huyền Dữ.
...
Thái Viên không phụ lòng Bạch Cửu, dọn ra một hang động kín đáo nhất cho hai người trú ngự, hai phụ tử họ bảo vệ vòng ngoài. Trừ khi Mộc Tâm Vi tự mình bước ra ngoài dẫn đến sự chú ý của người khác, còn không khả năng bị phát hiện là rất nhỏ.
Trong thời gian Bạch Cửu đi tìm thảo dược Mộc Tâm Vi có thể khiến cho Mâu Mân tỉnh lại trước, chỉ là không thể động nguyên khí.
Bàn giao xong rồi hai người rời đi ngay.
Bọn họ không có nhiều luyến tiếc đối với mỏ tinh thạch kia cho lắm. Hơn nữa thời gian trước Mộc Tâm Vi đã cùng họ đào rất nhiều, số còn lại trong khu mỏ cũng không còn nhiều lắm.
Với số lượng như vậy mà năm phái kia muốn chia chát... Dám lắm lại có thêm một phen đâm sau lưng chứ chẳng chơi.
Nhiều năm chưa quay lại Đan thành, dù đại lục hiện tại rất loạn thì nơi này vẫn nhộn nhịp như trước. Chỉ là một lớp cũ đổi thành lớp mới, người cũ thành người mới, gia tộc hô mưa gọi gió cũng đổi.
Bạch Cửu đã nghe Mộc Tâm Vi nói về tình hình hiện nay của Đan thành, lần trước nó cũng đã đến Đan thành nhìn xem Mộc gia gia. Chỉ là lần đó nó đến quá gấp, không có thời gian để ý những chuyện khác. Lần này tuy cũng không phải nhàn nhã, thế nhưng tình thế không cho phép họ nhanh chóng hoàn thành mục đích. Vậy nên lần này Bạch Cửu đã có thời gian nhìn xem Đan thành, cũng cho người khác cơ hội nhìn thấy nó.
So với Đông Thần đại lục hai người phải trốn chui trốn nhủi thì ở đây họ có thể không cần che giấu mà đi lại trên đường phố.
Ngoại hình bắt mắt cũng khiến cho hai người trở thành nơi ánh nhìn của người khác hướng tới.
Hai người trước tiên đến hiệp hội luyện đan sư xem thử có thể kiếm được thảo dược họ cần không. Nếu không có thì phải tiến hành một số chuyện, ví dụ như nhờ thương hội ở Đan thành tìm kiếm tung tích của thứ đó.
Vậy nên khi mà bức họa của nó vẫn còn được treo trong đại sảnh hiệp hội, chính chủ lại không có chút ý thức nào bước chân vào. Kết quả...
"Ngươi xem! Người đó... Sao ta nhìn thấy thật quen vậy nhỉ?"
"Ngươi cũng thấy vậy sao? Từ lúc hắn bước vào ta đã thấy quen rồi."
Đám người tới tới lui lui trong đại sảnh của hiệp hội không ngừng bàn tán rì rầm, vậy mà không ai để ý đến bức họa còn đang treo trên tường kia.
Cho đến khi...
"Ngươi là... Bạch Cửu?"
Tạ Thanh từ bên trong đi ra lập tức bị mái tóc trắng bắt mắt đó của Bạch Cửu thu hút, lập tức nhận ra nó.
"Bạch Cửu!!?"
"Bạch Cửu là ai?"
"Ngươi thật là ngốc, đến cả Bạch Cửu đại sư cũng không biết. Đến, quay đầu nhìn về phía sau lưng ngươi đi!"
"Ta nói làm sao mà quen như vậy. Thì ra là Bạch đại sư."
"Bạch đại sư sau đại hội luyện đan hơn năm mươi năm trước đến nay chưa từng xuất hiện. Không ngờ ta lại còn có thể được thấy người."
Lúc này âm thành ồn ào huyên náo còn lớn hơn nữa, đám người không kiêng nể gì mà thể hiện sự sùng bái đến với Bạch Cửu.
Bạch Dữ nghe họ bàn tán thì lần theo, nhanh chóng nhìn thấy bức họa của tiểu chút chít nhà hắn. Tâm rồng thỏa mãn lắm khi nhìn thấy đứa nhỏ một tay mình nuôi nấng trở nên có tiền đồ, được người người ngưỡng mộ như vậy.
"A! Bọn họ vậy mà vẫn còn treo."
Bạch Cửu ngốc nghếch nói một câu.
"Từ lần đó đến giờ chưa từng lấy xuống."
Tạ Thanh cười nói. Nam nhân ôn nhuận như ngọc, luôn treo nụ cười bên môi nhiều năm vẫn chẳng thay đổi, có điều lúc này lại thêm một tia phong phạm đại sư như có như không. So với Bạch Cửu còn ra dáng đại sư hơn.
"Tạ đại sư."
"Tạ đại sư."
...
Đám người trong sảnh thấy hắn thì nhao nhao chào hỏi.
Tạ Thanh gật đầu đáp lại, đi tới chỗ Bạch Cửu đang đứng.
"Đã lâu không thấy."
Hắn đối Bạch Cửu chào hỏi. Năm đó trước đại hội hai người có chút va chạm nhỏ do sư đệ Tạ Hồng gây ra, trong đại hội Bạch Cửu đạt hết danh tiếng của hắn, hai người thật sự không được xem là có thâm giao nhưng cũng có sơ giao. Nhưng so với Mộc Tâm Vi trước sau giúp đỡ thì không thể nào bằng, dù vậy Bạch Cửu cũng không thể đánh mặt người cười, càng đừng nói chi hai người cũng không có ân oán gì.
Bạch Cửu gật đầu đáp lại.
Nó nhìn thấy huy hiệu luyện đan sư cấp sáu hậu kỳ của Tạ Thanh, cảm khái hắn tiến giai cũng rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.