Nhật Ký Thú Cưng Iii: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?
Chương 70: Ba tiếng phựt!
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
29/05/2023
Từ sau hôm được Bạch Thụy chủ động bày tỏ thì hắn dù bận rộn ở nước
ngoài vẫn không quên để ý tin tức trên mạng. Sau đó đến tối Bạch Thụy
rảnh rỗi rồi là bắt đầu ở trên điện thoại không ngừng ẩn ý vô ý nhắc nhở lại hướng cậu đòi phúc lợi.
"Tôi có nên rút vốn đầu tư..."
"..."
Bạch Thụy phải nói là bất đắc dĩ hết sức. Ai làm ăn như hắn không. Đầu tư là mang về lợi nhuận chứ không phải chỉ vì cho cậu đóng phim... Khụ, nếu Sùng Minh nghe được lời này không khéo sẽ nói cho cậu biết ông chủ chỉ là vì cậu mới đầu tư nhiều như vậy cho bộ phim đó. Dù lời này đến chính hắn còn chẳng muốn tin. Nhưng hiện tại cái cách Khương tổng của hắn biểu hiện chẳng khác nào đang nói vậy cả. Mà việc hắn vì cậu đổ nhiều tiền hơn vào bộ phim là không cần bàn cãi nữa rồi.
"Đã bảo anh đừng bận tâm đến rồi mà..."
Bạch Thụy vừa nói đến đây đã bị ánh mắt bức người của Khương đại tổng tài dọa cho tắt tiếng. Cậu không khỏi buồn cười trong lòng nhưng ngoài miệng lại nhẹ giọng dỗ dành hắn: "Được được, anh cứ xem đi, xem giải trí cũng được."
Nhưng lần này khí lạnh của Khương tổng còn khiếp người hơn, nhiều đến mức như muốn tràn ra ngoài màn hình điện thoại của cậu luôn. Bạch Thụy lập tức cười lả giả làm nũng đáng eo với hắn. Cậu dùng cặp mắt siêu cấp vô địch kia nhìn hắn, chỉ mong Khương tổng ta đừng có lại làm mình làm mẩy nữa. Cậu cũng có muốn đâu chứ. Trên mạng cậu không xử lý được, chỉ có thể tận lực ở bên ngoài không dính đến Trác Dịch người ta thôi. Cậu làm sao cản được người ta không ngừng đeo bám chứ. Nếu cậu biết bản thân đã làm cái gì khiến cho đối phương bám riết không tha như vậy thì không nói hai lời cậu sẽ sửa ngay. Nói vậy đó, nhưng đến lúc biết rồi Bạch Thụy lại lâm vào mờ mịt, không hiểu đây là cái chuyện gì.
Chỉ là Bạch Thụy còn chưa biết, Tiêu Tầm và đoàn làm phim vì muốn lợi dụng drama giữa Tô Lạc và Khiêm Vương mà đã đem một cảnh vốn không có trong kịch bản hiện tại mà chỉ có trên tác phẩm góc bỏ vào. Muốn tạo thêm tương tác cho hai nhân vật này. Vốn dĩ yếu tố này không có được bỏ vô trong kịch bản.
Nó cũng không phải cái gì quá mức, chỉ là vô tình lại khéo làm sao đúng lúc bị Khương Sầm nhìn thấy khi đến thăm ban thôi. Khương đại tổng tài chúng ta chỉ chút chuyện thôi đã ghen lồng lộn lên thì làm sao có thể bình thản với hình ảnh kia được.
"Tôi không vui."
Khương đại tổng tài vẫn lạnh lùng bày tỏ bản thân rất rất không vui mà nhìn con tiểu minh tinh nào đó đang làm nũng bán manh với mình, không có vì vậy mà buông tha cho cậu dễ dàng như thế. Không nói lý như vậy đấy. Rõ ràng trong lòng hắn biết Bạch Thụy đã rất cố gắng nhưng cái tâm chiếm hữu của hắn dạo này không hiểu sao lại luôn không ngừng phá rối hắn. Là từ khi Bạch Thụy đi thành phố H quay phim đã bắt đầu nổi loạn, khiến hắn trong lòng phiền muộn mà xử lý công việc. Đã vậy còn gặp chuyện này, hắn thật bức thiết muốn về đem con tiểu minh tinh kia nhốt lại mặc dù mới đầu là hắn nổi điên nổi khùng gì để cậu đi làm minh tinh chứ ai. Nhưng mặc kệ, hắn không vui thì đương nhiên phải tìm kẻ gián tiếp làm ra để cầu an ủi rồi. Còn kẻ trực tiếp nhúng tay hắn cũng sẽ không buông tha. Truyện Linh Dị
"Vậy anh muốn em làm sao?"
Bạch Thụy bất lực hỏi lại. Nếu hắn mà có ở đây thì cậu nhất định sẽ tận tình "an ủi" hắn rồi. Nói thật là mới có mấy ngày thôi nhưng cậu đã cảm thấy rất muốn gặp hắn. Dù buổi tối chỉ cần hắn rảnh thì sẽ tìm cậu nhưng đương nhiên là vẫn không bằng người thật vật thật rồi. Tiểu hỗn sắc kim long *** **** nào đó biểu thị bản thân rất thiếu thốn trong lòng nói. Cái này cậu biết không có liên quan gì đến việc hồi phục long châu hết, nhưng cậu lại không thể giải thích được nguyên nhân cho việc này. Cuối cùng là bị cậu lựa chọn xem nhẹ mà bỏ qua.
"Em làm sao là chuyện của em. Tôi chính là không vui!"
Cho nên em mau tới an ủi tôi đi!
"..."
Bạch Thụy trên trán không khỏi đổ xuống ba vạch đen, trong lòng lại không quên nói sao cậu lại không biết Khương đại tổng tài của họ còn có một mặt như vậy nhỉ. Cậu không khỏi vì thiết lập tổng tài cao lãnh của hắn mà lo lắng. Dù cậu cảm thấy Khương Sầm như vậy rất đáng yêu. Quan trọng nhất là đối phương vì cậu mới như vậy đó, sao cậu không vui cho được. Nhưng nhưng vui thì vui, cậu lại làm sao dỗ hắn đây... A!
Con tiểu hỗn sắc kim long nào đó tròng mắt đen bóng tinh nghịch loạn chuyển hai vòng rồi bỗng nhiên sáng lấp lánh ở trong lòng kinh hô lên. Biểu tình của cậu thật sự là ranh mãnh lại đáng yêu không gì sánh được khiến Khương Sầm cũng không khỏi nhướng mắt lên nhìn cậu.
Em ấy tính làm gì rồi?
Nhanh thôi, Bạch tiểu ngốc bức lại còn *** **** Thụy sẽ nói cho hắn biết cậu muốn làm gì.
Bạch Thụy đem cái điện thoại trên tay tìm một nơi cố định tốt, lại có thể khiến cho người đàn ông đang cố tình gây sự bên kia màn hình nhìn thấy được rõ ràng người ở giữa giường nệm trắng tinh. Cậu còn rất chiếu cố mà tìm góc độ đẹp nhất, điều chỉnh độ sáng camera tốt nhất, sau đó cười một cái rất chi là ngọt ngào với người đàn ông. Khương Sầm bị cậu câu lên sự tò mò, không khỏi cũng im lặng phóng lớn âm thanh và màn hình bên phía mình lên để có thể nhìn được kỹ tiểu minh tinh của hắn. Trong lòng hắn có trực giác cậu sẽ cho hắn bất ngờ lớn...
Nhưng tới lúc nhìn thấy bất ngờ lớn rồi hắn lại hận không thể trực tiếp bay về thành phố H ngay và luôn.
Rốt cuộc thì Bạch Thụy định làm gì?
Khương Sầm hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trống trơn. Dù trong khung hình người bên kia đã đi đâu rồi nhưng hắn vẫn không nghĩ dời mắt đi một milimet nào, chỉ sợ bỏ qua cái gì... Vừa nghĩ đến đây hắn đã thấy màn hình lóe lên. Sau đó hắn lại thấy...
Phựt!
Tiếng một sợi lý trí đứt gãy. May ghê, mới một sợi thôi.
Bên trong màn hình trước mặt, Bạch Thụy đi đâu rồi về, vậy mà lại xuất hiện với bộ dạng khiến tên đàn ông nào đó máu toàn thân bắt đầu dồn đến đũng quần.
Tiểu minh tinh không biết từ đâu lôi ra một cái áo sơ mi... Của hắn! Đúng, chính là của Khương tổng hắn đấy. Hắn lúc này thà tin là cậu cố ý trộm theo chứ nhất định không tin là do cậu lấy nhầm. Trong lòng hắn còn nói cái tiểu thâu hoan bại hoại. Dù Bạch Thụy lấy nhầm thật đó. Tủ đồ của hai người gần như là một cái dùng chung. Lúc Khương Sầm dọn vào tủ đồ của cậu còn rất trống nên trực tiếp để cho hắn hơn nữa tủ lớn. Hôm lên đường cậu bị hắn quấy phá không ngừng nên mắt nhắm mắt mở lấy lộn. Cậu cũng mới phát hiện ra trong đống đồ mình đem theo có cái áo này thôi. Cậu thật sự là bị oan đó. Vậy mà không nghĩ lúc này nó lại có tác dụng rồi. Trực giác nói cho cậu biết dùng nó để câu dẫn nam nhân kia là hết bài. Quả vậy, nó thật sự là câu tâm người đàn ông bên kia đến không xong dù trên mặt hắn không có tí biểu tình gì hết.
Chất liệu quần áo của Khương Sầm là khỏi phải bàn rồi dù áo sơ mi nó chỉ có một kiểu thôi, còn là loại may thủ công.
Nhưng hắn lại không biết chất vải mịn màng cùng kích cỡ của nó bình thường hắn mặc hoài không có cảm xúc gì hôm nay lại bộc phát ra tác dụng kinh người khác khiến Khương Sầm sau đó lập tức cho Sùng Chinh đặt một lô giống hệt vậy về cho hắn. Ủa để làm gì vậy!?
Đương nhiên là cho tiểu minh tinh nhà hắn làm áo ngủ rồi.
Lại nói, Bạch Thụy đem toàn thân mình lột sạch đến cả quần nhỏ đều không tha sau đó mặc cái áo sơ mi nhìn vậy mà lớn hơn cậu hẳn hai size vào. Phải biết rằng tuy Bạch Thụy thon thả thật nhưng cậu lại cao. Cậu nghĩ rằng mình chỉ mặc kém Khương Sầm một size là cùng thôi. Nhưng lúc này không phải lúc tính toán vấn đề mặc mũi nam nhân như vậy. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy cái áo này ấy vậy vừa hay lại dùng tốt rồi.
Bên trong màn hình, Bạch Thụy trên người chỉ có một cái áo sơ mi này. Phần cổ áo rộng thùng thình ẩn ẩn hiện hiện xương quai xanh tinh xảo. Bởi vì cậu đứng bên giường cúi đầu nhìn về phía màn hình cho nên còn khiến ai đó bên kia mơ hồ nhìn thấy hai khỏa đậu hồng mê người lấp ló bên dưới lớp áo sơ mi cũng rộng không kém, trực tiếp chọc người phun máu. Không biết Bạch Thụy có phải là cố ý hay không nhưng sau khi dùng tư thế như vậy chỉnh sửa vị trí điện thoại một chút thì chậm chạp xoay người trèo lên giường. Hành động này của cậu lập tức để lộ hình ảnh hoạt sắc sinh hương.
Phựt!
Tiếng sợi lý trí thứ hai dứt gẫy. Còn được, mới hai sợi thôi mà.
Hành động mới rồi của Bạch Thụy gần như là khiến cho cậu đưa mông về phía màn hình. Chiếc áo sơ mi tuy là lớn hơn cậu hai size đấy nhưng chiều dài lại chỉ đến nữa hơn nữa mông Bạch Thụy thôi. Cậu đứng thì không sao, nhưng cúi người chu mông như vậy trực tiếp khiến cho vạt áo bị kéo cao lên, gần như đem khỏa mông tròn cong mẩy cùng đóa hoa xinh đẹp dù bị hắn làm rất nhiều lần vẫn đẹp đẽ chặt khít như thường ẩn ẩn hiện hiện, nữa kín nữa hở bên dưới lớp áo đập vào mặt người bên kia.
Trong lúc cậu xoay người ngồi lên giường đối mặt với hắn Khương Sầm còn nhìn thấy bắp đùi non mịn với đường cong hoàn mỹ bị vạt áo che đi một nữa. Thế nhưng nó lại không che được chú chim thước tấc không phải nhỏ nhưng dáng vẻ thon dài tinh xảo xinh đẹp. Chú ta cũng giống chủ nhân của mình, nơi nơi đều không chút kiềm chế hấp dẫn nam nhân đến máu lại dồn từ hạ thân lên đến não.
Phựt!
Khụ... Lần này chỉ gãy nữa cây thôi, hên.
"Tôi có nên rút vốn đầu tư..."
"..."
Bạch Thụy phải nói là bất đắc dĩ hết sức. Ai làm ăn như hắn không. Đầu tư là mang về lợi nhuận chứ không phải chỉ vì cho cậu đóng phim... Khụ, nếu Sùng Minh nghe được lời này không khéo sẽ nói cho cậu biết ông chủ chỉ là vì cậu mới đầu tư nhiều như vậy cho bộ phim đó. Dù lời này đến chính hắn còn chẳng muốn tin. Nhưng hiện tại cái cách Khương tổng của hắn biểu hiện chẳng khác nào đang nói vậy cả. Mà việc hắn vì cậu đổ nhiều tiền hơn vào bộ phim là không cần bàn cãi nữa rồi.
"Đã bảo anh đừng bận tâm đến rồi mà..."
Bạch Thụy vừa nói đến đây đã bị ánh mắt bức người của Khương đại tổng tài dọa cho tắt tiếng. Cậu không khỏi buồn cười trong lòng nhưng ngoài miệng lại nhẹ giọng dỗ dành hắn: "Được được, anh cứ xem đi, xem giải trí cũng được."
Nhưng lần này khí lạnh của Khương tổng còn khiếp người hơn, nhiều đến mức như muốn tràn ra ngoài màn hình điện thoại của cậu luôn. Bạch Thụy lập tức cười lả giả làm nũng đáng eo với hắn. Cậu dùng cặp mắt siêu cấp vô địch kia nhìn hắn, chỉ mong Khương tổng ta đừng có lại làm mình làm mẩy nữa. Cậu cũng có muốn đâu chứ. Trên mạng cậu không xử lý được, chỉ có thể tận lực ở bên ngoài không dính đến Trác Dịch người ta thôi. Cậu làm sao cản được người ta không ngừng đeo bám chứ. Nếu cậu biết bản thân đã làm cái gì khiến cho đối phương bám riết không tha như vậy thì không nói hai lời cậu sẽ sửa ngay. Nói vậy đó, nhưng đến lúc biết rồi Bạch Thụy lại lâm vào mờ mịt, không hiểu đây là cái chuyện gì.
Chỉ là Bạch Thụy còn chưa biết, Tiêu Tầm và đoàn làm phim vì muốn lợi dụng drama giữa Tô Lạc và Khiêm Vương mà đã đem một cảnh vốn không có trong kịch bản hiện tại mà chỉ có trên tác phẩm góc bỏ vào. Muốn tạo thêm tương tác cho hai nhân vật này. Vốn dĩ yếu tố này không có được bỏ vô trong kịch bản.
Nó cũng không phải cái gì quá mức, chỉ là vô tình lại khéo làm sao đúng lúc bị Khương Sầm nhìn thấy khi đến thăm ban thôi. Khương đại tổng tài chúng ta chỉ chút chuyện thôi đã ghen lồng lộn lên thì làm sao có thể bình thản với hình ảnh kia được.
"Tôi không vui."
Khương đại tổng tài vẫn lạnh lùng bày tỏ bản thân rất rất không vui mà nhìn con tiểu minh tinh nào đó đang làm nũng bán manh với mình, không có vì vậy mà buông tha cho cậu dễ dàng như thế. Không nói lý như vậy đấy. Rõ ràng trong lòng hắn biết Bạch Thụy đã rất cố gắng nhưng cái tâm chiếm hữu của hắn dạo này không hiểu sao lại luôn không ngừng phá rối hắn. Là từ khi Bạch Thụy đi thành phố H quay phim đã bắt đầu nổi loạn, khiến hắn trong lòng phiền muộn mà xử lý công việc. Đã vậy còn gặp chuyện này, hắn thật bức thiết muốn về đem con tiểu minh tinh kia nhốt lại mặc dù mới đầu là hắn nổi điên nổi khùng gì để cậu đi làm minh tinh chứ ai. Nhưng mặc kệ, hắn không vui thì đương nhiên phải tìm kẻ gián tiếp làm ra để cầu an ủi rồi. Còn kẻ trực tiếp nhúng tay hắn cũng sẽ không buông tha. Truyện Linh Dị
"Vậy anh muốn em làm sao?"
Bạch Thụy bất lực hỏi lại. Nếu hắn mà có ở đây thì cậu nhất định sẽ tận tình "an ủi" hắn rồi. Nói thật là mới có mấy ngày thôi nhưng cậu đã cảm thấy rất muốn gặp hắn. Dù buổi tối chỉ cần hắn rảnh thì sẽ tìm cậu nhưng đương nhiên là vẫn không bằng người thật vật thật rồi. Tiểu hỗn sắc kim long *** **** nào đó biểu thị bản thân rất thiếu thốn trong lòng nói. Cái này cậu biết không có liên quan gì đến việc hồi phục long châu hết, nhưng cậu lại không thể giải thích được nguyên nhân cho việc này. Cuối cùng là bị cậu lựa chọn xem nhẹ mà bỏ qua.
"Em làm sao là chuyện của em. Tôi chính là không vui!"
Cho nên em mau tới an ủi tôi đi!
"..."
Bạch Thụy trên trán không khỏi đổ xuống ba vạch đen, trong lòng lại không quên nói sao cậu lại không biết Khương đại tổng tài của họ còn có một mặt như vậy nhỉ. Cậu không khỏi vì thiết lập tổng tài cao lãnh của hắn mà lo lắng. Dù cậu cảm thấy Khương Sầm như vậy rất đáng yêu. Quan trọng nhất là đối phương vì cậu mới như vậy đó, sao cậu không vui cho được. Nhưng nhưng vui thì vui, cậu lại làm sao dỗ hắn đây... A!
Con tiểu hỗn sắc kim long nào đó tròng mắt đen bóng tinh nghịch loạn chuyển hai vòng rồi bỗng nhiên sáng lấp lánh ở trong lòng kinh hô lên. Biểu tình của cậu thật sự là ranh mãnh lại đáng yêu không gì sánh được khiến Khương Sầm cũng không khỏi nhướng mắt lên nhìn cậu.
Em ấy tính làm gì rồi?
Nhanh thôi, Bạch tiểu ngốc bức lại còn *** **** Thụy sẽ nói cho hắn biết cậu muốn làm gì.
Bạch Thụy đem cái điện thoại trên tay tìm một nơi cố định tốt, lại có thể khiến cho người đàn ông đang cố tình gây sự bên kia màn hình nhìn thấy được rõ ràng người ở giữa giường nệm trắng tinh. Cậu còn rất chiếu cố mà tìm góc độ đẹp nhất, điều chỉnh độ sáng camera tốt nhất, sau đó cười một cái rất chi là ngọt ngào với người đàn ông. Khương Sầm bị cậu câu lên sự tò mò, không khỏi cũng im lặng phóng lớn âm thanh và màn hình bên phía mình lên để có thể nhìn được kỹ tiểu minh tinh của hắn. Trong lòng hắn có trực giác cậu sẽ cho hắn bất ngờ lớn...
Nhưng tới lúc nhìn thấy bất ngờ lớn rồi hắn lại hận không thể trực tiếp bay về thành phố H ngay và luôn.
Rốt cuộc thì Bạch Thụy định làm gì?
Khương Sầm hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trống trơn. Dù trong khung hình người bên kia đã đi đâu rồi nhưng hắn vẫn không nghĩ dời mắt đi một milimet nào, chỉ sợ bỏ qua cái gì... Vừa nghĩ đến đây hắn đã thấy màn hình lóe lên. Sau đó hắn lại thấy...
Phựt!
Tiếng một sợi lý trí đứt gãy. May ghê, mới một sợi thôi.
Bên trong màn hình trước mặt, Bạch Thụy đi đâu rồi về, vậy mà lại xuất hiện với bộ dạng khiến tên đàn ông nào đó máu toàn thân bắt đầu dồn đến đũng quần.
Tiểu minh tinh không biết từ đâu lôi ra một cái áo sơ mi... Của hắn! Đúng, chính là của Khương tổng hắn đấy. Hắn lúc này thà tin là cậu cố ý trộm theo chứ nhất định không tin là do cậu lấy nhầm. Trong lòng hắn còn nói cái tiểu thâu hoan bại hoại. Dù Bạch Thụy lấy nhầm thật đó. Tủ đồ của hai người gần như là một cái dùng chung. Lúc Khương Sầm dọn vào tủ đồ của cậu còn rất trống nên trực tiếp để cho hắn hơn nữa tủ lớn. Hôm lên đường cậu bị hắn quấy phá không ngừng nên mắt nhắm mắt mở lấy lộn. Cậu cũng mới phát hiện ra trong đống đồ mình đem theo có cái áo này thôi. Cậu thật sự là bị oan đó. Vậy mà không nghĩ lúc này nó lại có tác dụng rồi. Trực giác nói cho cậu biết dùng nó để câu dẫn nam nhân kia là hết bài. Quả vậy, nó thật sự là câu tâm người đàn ông bên kia đến không xong dù trên mặt hắn không có tí biểu tình gì hết.
Chất liệu quần áo của Khương Sầm là khỏi phải bàn rồi dù áo sơ mi nó chỉ có một kiểu thôi, còn là loại may thủ công.
Nhưng hắn lại không biết chất vải mịn màng cùng kích cỡ của nó bình thường hắn mặc hoài không có cảm xúc gì hôm nay lại bộc phát ra tác dụng kinh người khác khiến Khương Sầm sau đó lập tức cho Sùng Chinh đặt một lô giống hệt vậy về cho hắn. Ủa để làm gì vậy!?
Đương nhiên là cho tiểu minh tinh nhà hắn làm áo ngủ rồi.
Lại nói, Bạch Thụy đem toàn thân mình lột sạch đến cả quần nhỏ đều không tha sau đó mặc cái áo sơ mi nhìn vậy mà lớn hơn cậu hẳn hai size vào. Phải biết rằng tuy Bạch Thụy thon thả thật nhưng cậu lại cao. Cậu nghĩ rằng mình chỉ mặc kém Khương Sầm một size là cùng thôi. Nhưng lúc này không phải lúc tính toán vấn đề mặc mũi nam nhân như vậy. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy cái áo này ấy vậy vừa hay lại dùng tốt rồi.
Bên trong màn hình, Bạch Thụy trên người chỉ có một cái áo sơ mi này. Phần cổ áo rộng thùng thình ẩn ẩn hiện hiện xương quai xanh tinh xảo. Bởi vì cậu đứng bên giường cúi đầu nhìn về phía màn hình cho nên còn khiến ai đó bên kia mơ hồ nhìn thấy hai khỏa đậu hồng mê người lấp ló bên dưới lớp áo sơ mi cũng rộng không kém, trực tiếp chọc người phun máu. Không biết Bạch Thụy có phải là cố ý hay không nhưng sau khi dùng tư thế như vậy chỉnh sửa vị trí điện thoại một chút thì chậm chạp xoay người trèo lên giường. Hành động này của cậu lập tức để lộ hình ảnh hoạt sắc sinh hương.
Phựt!
Tiếng sợi lý trí thứ hai dứt gẫy. Còn được, mới hai sợi thôi mà.
Hành động mới rồi của Bạch Thụy gần như là khiến cho cậu đưa mông về phía màn hình. Chiếc áo sơ mi tuy là lớn hơn cậu hai size đấy nhưng chiều dài lại chỉ đến nữa hơn nữa mông Bạch Thụy thôi. Cậu đứng thì không sao, nhưng cúi người chu mông như vậy trực tiếp khiến cho vạt áo bị kéo cao lên, gần như đem khỏa mông tròn cong mẩy cùng đóa hoa xinh đẹp dù bị hắn làm rất nhiều lần vẫn đẹp đẽ chặt khít như thường ẩn ẩn hiện hiện, nữa kín nữa hở bên dưới lớp áo đập vào mặt người bên kia.
Trong lúc cậu xoay người ngồi lên giường đối mặt với hắn Khương Sầm còn nhìn thấy bắp đùi non mịn với đường cong hoàn mỹ bị vạt áo che đi một nữa. Thế nhưng nó lại không che được chú chim thước tấc không phải nhỏ nhưng dáng vẻ thon dài tinh xảo xinh đẹp. Chú ta cũng giống chủ nhân của mình, nơi nơi đều không chút kiềm chế hấp dẫn nam nhân đến máu lại dồn từ hạ thân lên đến não.
Phựt!
Khụ... Lần này chỉ gãy nữa cây thôi, hên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.