Nhật Ký Thú Cưng Iii: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?
Chương 33: Hoạt động tay chân chút chút
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
14/04/2023
Việc một diễn viên không ngừng diễn đi diễn lại một thể loại rất dễ bị
công chúng gắn cái mác một màu. Nếu Bạch Thụy có năng lực thì càng không nên chỉ diễn một thể loại thôi.
Bạch Thụy có vẻ bị hỏi khó nên cúi đầu ấp úng một hồi khiến Khương Sầm thêm nghi hoặc không thôi.
Nhưng cậu càng như vậy thì Khương Sầm càng không thể bỏ qua được. Hắn nâng cằm tiểu minh tinh lên, ép cậu nhìn vào mắt hắn rồi trầm giọng ra lệnh: “Nói.”
Bạch tiểu hổn sắc kim long lập tức run lên một cái, đôi mắt đen tựa hỗn độn kia mở to còn óng ánh không chớp lấy một cái nhìn người trước mặt. Muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu. Chỉ cần là người bình thường thì đảm bảo không thể nào lãnh đạm trước nó.
Khương Sầm phải định lực cỡ nào mới không khiến cho bản thân đưa tay lên che đi đôi mắt đã bao lần làm cho hắn rối loạn kia, còn phải giữ cho vẻ mặt lạnh lùng không biến đổi mà nhìn chằm chằm tiểu minh tinh chỉ giỏi làm bộ đáng yêu. So với Sùng Minh thì Khương Sầm từ rất sớm đã nhận ra tiểu minh tinh của hắn thâm tàng bất lộ rồi. Nhưng chính vì đôi mắt kia quá sạch sẽ, mọi biểu tình không hề có chút giả dối nào mới khiến cho hắn dù biết cậu không đơn thuần như lúc ở trước mặt hắn thì hắn vẫn giữ nguyên hiện trạng bây giờ mà không mang cậu ra tử hình ngay và luôn.
Bạch Thụy không biết bản thân đã bị người ta “bóc trần” dù nếu biết thì cậu nhất định sẽ hô to oan uổng lắm. Bị người kia không ngừng nhìn như vậy cậu tâm can run rẩy một rồi rốt cuộc vẫn là rủ mắt nhỏ giọng nói: “Có thể hoạt động tay chân chút chút á…”
“…”
Khương Sầm mém thì không giữ được vẻ mặt của mình nữa. Nhưng nhìn tiểu minh tinh ánh mắt lắm lét lén lút quan sát sắc mặt của mình có điều mong ngóng trong đôi mắt kia lại không chút nào giảm mà còn nhiều hơn, Khương Sầm rốt cuộc không thể lừa mình dối người mà nghĩ rằng mới nãy chỉ là ảo thính của hắn mà thôi nữa.
Hắn không biểu tình cầm bàn tay ngón ngón xinh đẹp thon thả của tiểu minh tinh nhà mình lên xem xét. Không một vết chai, không những vậy còn mềm mềm, ấm áp. Không giống hắn, ngón tay cứng cáp, da tay tuy không đến mức thô ráp như những người quanh năm làm nặng nhưng độ dày chẳng kém chút nào, còn cho người ta cảm giác như miếng thép, không dễ rạch phá. Khương Sầm không nghĩ được một đôi tay thế này thì liên quan gì với hai chữ võ thuật. Nhưng hắn nhớ đến trước đó không lâu cậu mới đánh người xong, còn vì không đánh được nhiều mà ấm ức nữa… Xem ra này không phải chỉ là do bản tính thích gì làm nấy không chút cố kỵ, trong đó có một phần không biết lớn bao nhiêu là do cậu ngứa tay…
Khương Sầm rủ rèn mi dày như quạt nan của mình xuống một chút. Nhưng trước khi Bạch Thụy kịp hiểu được biểu tình có phần nguy hiểm này của hắn thì một nắm đấm đã xé gió lao đến trước mặt cậu.
Nghĩ mà xem, khoảng cách của hai người họ gần cỡ nào, nắm tay kia có thể nói là tích tắc đã đến trước mũi Bạch Thụy.
Cậu không kịp nghĩ tại sao đối phương có thể thuận hướng nâng tay lên đánh cậu luôn lại không làm mà phải rút tay về rồi tiến hành một cú đấm hoàn chỉnh như vậy, cho dù nó vẫn được hoàn thành một cách nhanh đến chống mặt. Thân thể cậu đã lập tức làm ra hành động bản năng mà ngã ra sau né tránh.
Nhưng nắm tay kia không có vì cậu né mà thu về. Nó gần như cùng một tốc độ đuổi theo cậu sát nút, chỉ hận không cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu nở hoa.
Bộp!
Một tiếng trầm đục vang lên không chút nào ngoại lệ xuất hiện bên tai phải của Bạch Thụy.
Cậu nhìn nắm tay rõ ràng to lớn dày nặng hơn cậu kia ép sát bên tai mà trong lòng run sợ. Nếu lúc nãy cậu không dịch đầu qua một bên thì nắm tay kia nhất định sẽ đáp lên trên mặt cậu. Bạch Thụy đôi mắt mở to hiện lên chút mờ mịt nhìn vào phượng mâu của người trước mặt. Thế nhưng sắc bén và hưng phấn đan xen được giấu bên dưới đang lấy một tốc độ chống mặt mà nổi lên mặt nước.
Một giây sau.
Bộp!
Âm thanh trầm đục cực nhỏ vang lên.
Tay trái Bạch Thụy thuận thế chống xuống nệm ghế, nữa thân hình dưới nhanh như chớp hất thẳng lên cùng đầu gối trái, ý đồ dọng mạnh vào bụng của nam nhân gần như đang áp phía trên cậu.
Bốp!
Thời điểm đầu gối bị chặn lại Bạch Thụy không chút bối rối, giống như đã đoán trước được đối phương có thể hóa giải mà khuôn mặt non nớt không hề có biểu tình gì đáng nói nếu không tính hưng phấn trong đôi mắt. Ngược lại, mắt thấy khoảng cách của đôi bên đã giãn ra theo ý cậu thì chân còn lại không chậm một giây nối tiếp quét vào mạng sườn yếu ớt nhất của một người. Tốc độ nhanh đến mức tạo thành âm thanh xé gió.
Khương Sầm so với cậu mặt còn không có biểu tình hơn. Hắn thuận tay còn đang chóng bên đầu cậu, nhanh như chớp lộn người một vòng phóng qua đầu Bạch Thụy, thành công thoát khỏi cú đá hiểm của cậu. Nhưng cũng vì vậy mà hắn rớt khỏi ghế sofa không dài rộng bao nhiêu trong phòng khách.
Khóe miệng Bạch Thụy giương lên vì ý đồ đã thực hiện được. Bạch Thụy vốn không định dựa vào chút đó hòng tạo ra chút thương tổn gì cho Khương Sầm, mục đích của cậu là kéo giản khoảng cách với hắn, đồng thời nắm lấy thế chủ động. Mắt thấy tất cả đã theo ý cậu, Bạch Thụy động tác không hề ngừng dù chỉ một chút. Nương theo lực đạo vừa tạo ra tay phải cậu đáp lên thành ghế, mượn thế phóng người lên không trung, nhanh như chóp dùng chính cái chân phải vừa tập kích không thành kia móc cho Khương đại tổng tài vừa hạ xuống sàn một cú nữa.
Phặc!
Cổ chân và cổ tay chạm nhau.
Cậu còn chưa kịp nhíu mày vì tê rần ở vị trí vừa mới va vào nhau kia thì chân phải đã bị hất sang một bên. Sau đó là một cái nắm đấm xé gió lao đến.
Bạch Thụy theo bản năng ngã về phía sau nhưng lại không buông tha cho phản công bất cứ lúc nào. Mang theo hưng phấn cậu ngã hẳn xuống luôn, một tay chống đất lấy đà đá thẳng bàn chân trái về phía chiếc cằm anh tuấn cậu thích nhất kia, lực đạo một chút đều không hề ôn nhu.
Bốp!
Khương Sầm đứng trước thế công này không thể không biến chiêu, vừa thu tay về vừa đưa tay còn lại lên đỡ lấy chân cậu. Nhưng hắn vẫn là bị lực đạo kia hất ngược ra phía sau vài bước, chân đạp mạnh xuống sàn hòng kiềm lại lực đẩy kia. Không biết hắn dùng bao nhiêu lực nhưng âm thanh phát ra từ dưới sàn cứ như thể nó đã bị phá ra vài cái lỗ. Có điều chủ nhân lại không hề quan tâm mà giương mắt lên nhìn người đối diện.
Trong mắt hắn, tiểu minh tinh thuận đà lộn ngược một vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống phía sau cách vị trí hiện tại hai ba bước. Một tiếng vang trầm đục nghe vào tai đặc biệt thư sướng, tựa như tâm tình của chủ nhân nó vậy.
Một cuộc đối đầu không nói rõ được ai chiếm thượng phong nhưng trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia lại không kiềm được một tia hưng phấn không sao giấu được nữa.
Khương Sầm ánh mắt lượng lượng, trong lòng lại nghĩ gì không ai biết. Nhưng mà không để hắn đợi lâu, công kích tiếp theo của tiểu minh tinh nhà hắn đã tới nữa rồi. Thế như vũ bão, không thể khinh thường.
Bạch Thụy có vẻ bị hỏi khó nên cúi đầu ấp úng một hồi khiến Khương Sầm thêm nghi hoặc không thôi.
Nhưng cậu càng như vậy thì Khương Sầm càng không thể bỏ qua được. Hắn nâng cằm tiểu minh tinh lên, ép cậu nhìn vào mắt hắn rồi trầm giọng ra lệnh: “Nói.”
Bạch tiểu hổn sắc kim long lập tức run lên một cái, đôi mắt đen tựa hỗn độn kia mở to còn óng ánh không chớp lấy một cái nhìn người trước mặt. Muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu. Chỉ cần là người bình thường thì đảm bảo không thể nào lãnh đạm trước nó.
Khương Sầm phải định lực cỡ nào mới không khiến cho bản thân đưa tay lên che đi đôi mắt đã bao lần làm cho hắn rối loạn kia, còn phải giữ cho vẻ mặt lạnh lùng không biến đổi mà nhìn chằm chằm tiểu minh tinh chỉ giỏi làm bộ đáng yêu. So với Sùng Minh thì Khương Sầm từ rất sớm đã nhận ra tiểu minh tinh của hắn thâm tàng bất lộ rồi. Nhưng chính vì đôi mắt kia quá sạch sẽ, mọi biểu tình không hề có chút giả dối nào mới khiến cho hắn dù biết cậu không đơn thuần như lúc ở trước mặt hắn thì hắn vẫn giữ nguyên hiện trạng bây giờ mà không mang cậu ra tử hình ngay và luôn.
Bạch Thụy không biết bản thân đã bị người ta “bóc trần” dù nếu biết thì cậu nhất định sẽ hô to oan uổng lắm. Bị người kia không ngừng nhìn như vậy cậu tâm can run rẩy một rồi rốt cuộc vẫn là rủ mắt nhỏ giọng nói: “Có thể hoạt động tay chân chút chút á…”
“…”
Khương Sầm mém thì không giữ được vẻ mặt của mình nữa. Nhưng nhìn tiểu minh tinh ánh mắt lắm lét lén lút quan sát sắc mặt của mình có điều mong ngóng trong đôi mắt kia lại không chút nào giảm mà còn nhiều hơn, Khương Sầm rốt cuộc không thể lừa mình dối người mà nghĩ rằng mới nãy chỉ là ảo thính của hắn mà thôi nữa.
Hắn không biểu tình cầm bàn tay ngón ngón xinh đẹp thon thả của tiểu minh tinh nhà mình lên xem xét. Không một vết chai, không những vậy còn mềm mềm, ấm áp. Không giống hắn, ngón tay cứng cáp, da tay tuy không đến mức thô ráp như những người quanh năm làm nặng nhưng độ dày chẳng kém chút nào, còn cho người ta cảm giác như miếng thép, không dễ rạch phá. Khương Sầm không nghĩ được một đôi tay thế này thì liên quan gì với hai chữ võ thuật. Nhưng hắn nhớ đến trước đó không lâu cậu mới đánh người xong, còn vì không đánh được nhiều mà ấm ức nữa… Xem ra này không phải chỉ là do bản tính thích gì làm nấy không chút cố kỵ, trong đó có một phần không biết lớn bao nhiêu là do cậu ngứa tay…
Khương Sầm rủ rèn mi dày như quạt nan của mình xuống một chút. Nhưng trước khi Bạch Thụy kịp hiểu được biểu tình có phần nguy hiểm này của hắn thì một nắm đấm đã xé gió lao đến trước mặt cậu.
Nghĩ mà xem, khoảng cách của hai người họ gần cỡ nào, nắm tay kia có thể nói là tích tắc đã đến trước mũi Bạch Thụy.
Cậu không kịp nghĩ tại sao đối phương có thể thuận hướng nâng tay lên đánh cậu luôn lại không làm mà phải rút tay về rồi tiến hành một cú đấm hoàn chỉnh như vậy, cho dù nó vẫn được hoàn thành một cách nhanh đến chống mặt. Thân thể cậu đã lập tức làm ra hành động bản năng mà ngã ra sau né tránh.
Nhưng nắm tay kia không có vì cậu né mà thu về. Nó gần như cùng một tốc độ đuổi theo cậu sát nút, chỉ hận không cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu nở hoa.
Bộp!
Một tiếng trầm đục vang lên không chút nào ngoại lệ xuất hiện bên tai phải của Bạch Thụy.
Cậu nhìn nắm tay rõ ràng to lớn dày nặng hơn cậu kia ép sát bên tai mà trong lòng run sợ. Nếu lúc nãy cậu không dịch đầu qua một bên thì nắm tay kia nhất định sẽ đáp lên trên mặt cậu. Bạch Thụy đôi mắt mở to hiện lên chút mờ mịt nhìn vào phượng mâu của người trước mặt. Thế nhưng sắc bén và hưng phấn đan xen được giấu bên dưới đang lấy một tốc độ chống mặt mà nổi lên mặt nước.
Một giây sau.
Bộp!
Âm thanh trầm đục cực nhỏ vang lên.
Tay trái Bạch Thụy thuận thế chống xuống nệm ghế, nữa thân hình dưới nhanh như chớp hất thẳng lên cùng đầu gối trái, ý đồ dọng mạnh vào bụng của nam nhân gần như đang áp phía trên cậu.
Bốp!
Thời điểm đầu gối bị chặn lại Bạch Thụy không chút bối rối, giống như đã đoán trước được đối phương có thể hóa giải mà khuôn mặt non nớt không hề có biểu tình gì đáng nói nếu không tính hưng phấn trong đôi mắt. Ngược lại, mắt thấy khoảng cách của đôi bên đã giãn ra theo ý cậu thì chân còn lại không chậm một giây nối tiếp quét vào mạng sườn yếu ớt nhất của một người. Tốc độ nhanh đến mức tạo thành âm thanh xé gió.
Khương Sầm so với cậu mặt còn không có biểu tình hơn. Hắn thuận tay còn đang chóng bên đầu cậu, nhanh như chớp lộn người một vòng phóng qua đầu Bạch Thụy, thành công thoát khỏi cú đá hiểm của cậu. Nhưng cũng vì vậy mà hắn rớt khỏi ghế sofa không dài rộng bao nhiêu trong phòng khách.
Khóe miệng Bạch Thụy giương lên vì ý đồ đã thực hiện được. Bạch Thụy vốn không định dựa vào chút đó hòng tạo ra chút thương tổn gì cho Khương Sầm, mục đích của cậu là kéo giản khoảng cách với hắn, đồng thời nắm lấy thế chủ động. Mắt thấy tất cả đã theo ý cậu, Bạch Thụy động tác không hề ngừng dù chỉ một chút. Nương theo lực đạo vừa tạo ra tay phải cậu đáp lên thành ghế, mượn thế phóng người lên không trung, nhanh như chóp dùng chính cái chân phải vừa tập kích không thành kia móc cho Khương đại tổng tài vừa hạ xuống sàn một cú nữa.
Phặc!
Cổ chân và cổ tay chạm nhau.
Cậu còn chưa kịp nhíu mày vì tê rần ở vị trí vừa mới va vào nhau kia thì chân phải đã bị hất sang một bên. Sau đó là một cái nắm đấm xé gió lao đến.
Bạch Thụy theo bản năng ngã về phía sau nhưng lại không buông tha cho phản công bất cứ lúc nào. Mang theo hưng phấn cậu ngã hẳn xuống luôn, một tay chống đất lấy đà đá thẳng bàn chân trái về phía chiếc cằm anh tuấn cậu thích nhất kia, lực đạo một chút đều không hề ôn nhu.
Bốp!
Khương Sầm đứng trước thế công này không thể không biến chiêu, vừa thu tay về vừa đưa tay còn lại lên đỡ lấy chân cậu. Nhưng hắn vẫn là bị lực đạo kia hất ngược ra phía sau vài bước, chân đạp mạnh xuống sàn hòng kiềm lại lực đẩy kia. Không biết hắn dùng bao nhiêu lực nhưng âm thanh phát ra từ dưới sàn cứ như thể nó đã bị phá ra vài cái lỗ. Có điều chủ nhân lại không hề quan tâm mà giương mắt lên nhìn người đối diện.
Trong mắt hắn, tiểu minh tinh thuận đà lộn ngược một vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống phía sau cách vị trí hiện tại hai ba bước. Một tiếng vang trầm đục nghe vào tai đặc biệt thư sướng, tựa như tâm tình của chủ nhân nó vậy.
Một cuộc đối đầu không nói rõ được ai chiếm thượng phong nhưng trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia lại không kiềm được một tia hưng phấn không sao giấu được nữa.
Khương Sầm ánh mắt lượng lượng, trong lòng lại nghĩ gì không ai biết. Nhưng mà không để hắn đợi lâu, công kích tiếp theo của tiểu minh tinh nhà hắn đã tới nữa rồi. Thế như vũ bão, không thể khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.