Nhật Ký Thú Cưng Iii: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 122: Lên núi quay ngoại cảnh

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

13/06/2023

Hôm nay là ngày thứ hai mươi bốn sau khi cậu đến thành phố H ghi hình bộ phim đầu tiên. Điếm ngược thời gian thì chỉ còn có chừng bảy ngày nữa là cậu kết thúc chuyến lưu diễn này của mình tại đây. Mà hôm nay đoàn làm phim sẽ tiến hành ghi hình dã ngoại, địa điểm là ngọn núi phía Đông thành phố.

Từ hôm tin đồn giữa cậu và Trác Dịch nổi lên, ở trên mạng bên phía Bạch Thụy vẫn không có ra sức đính chính gì ngoài một câu không hề có chuyện đó. Đối với người cố tình bôi đen minh tinh của họ, phòng công chúng nhất định sẽ lần tìm cho ra kẻ đã ném đá giấu tay sau lưng. Đồng thời họ hi vọng công chúng không nên có những ngôn hành ác ý với minh tinh của họ khi không có bằng chứng, quá mức quá đáng họ sẽ để luật pháp ra tay giải quyết. Bản thân Trác Dịch cũng đã lên tiếng giải thích rõ ràng tình huống trong bức hình theo đúng như sự thật mà đôi bên điều biết. Nhưng không hiểu làm sao nhiệt độ của vụ việc vẫn không thấp xuống chút nào. Có lẽ là do chính bản thân hắn sau khi đính chính còn không quên tương tác nhẹ với các fan, khiến cho chiều gió tuy đã đổi nhưng fan couple của hai người lại tăng như vũ bão. Cứ như thế thì sao nhiệt độ thấp xuống cho được.

"Có cần tôi giúp gì không?"

Nhìn những nhân viên của đoàn làm phim xách theo túi lớn túi lớn đều là thiết bị ghi hình nặng nề, Bạch Thụy không khỏi mở lời muốn giúp đỡ.

"Không cần đâu, chúng tôi xách được."

Đường núi thật ra không phải khó đi. Mục tiêu của họ khéo thay lại chính là ngôi miếu sơn thần trên núi. Cho nên họ chỉ cần leo lên dải bậc thang kia là được. Nhưng cứ nhìn xem họ tham gia chương trình đi, nào có đơn giản chứ. Đoạn bật thang này không khéo phải tốn cả tốn tiếng mới đi hết được. Chưa nói thể lực, người mang nặng sẽ càng đi chậm, càng tốn thời gian. Cho dù là những minh tinh đi tay không cứ vài chục bậc thì nghỉ một chút, như vậy đến bao giờ mới đi xong. Nếu không nhanh thì buổi chiều họ sẽ không kịp xuống núi. Họ định tranh thủ một lần này quay xong những cảnh trên núi. Nếu không quay xong họ chỉ có thể ở trên núi một đêm để hôm sau còn kịp quay tiếp.

Họ không phải cứ lên được núi là ghi hình được liền mà còn phải dựng đèn dựng cảnh, rất nhiều thứ để làm. Cho nên càng kéo dài thời gian lên núi thì càng tiếp cận việc ở lại trên núi qua đêm. Điều kiện ngoài trời đương nhiên sao mà bằng ở khách sạn được. Chưa nói môi trường rừng rậm, côn trùng nhiều còn không được tắm rửa đầy đủ, thời tiết vào thu buổi tối sẽ lạnh, họ chỉ có thể an vị trong túi ngủ, xương cốt mệt mỏi là khỏi nói rồi. Có khi còn sẽ ảnh hưởng quá trình ghi hình ngày hôm sau.

"Bạch Bạch, sao cậu thảnh thơi quá vậy... Hộc, tôi mệt muốn ná thở luôn mà sao cậu không đổ một giọt mồ hôi nào thế hả!?"

Tiếng oán hận của Tô Miện bay tới khiến Bạch Thụy không khỏi quay đầu nhìn qua.

"Cậu làm gì mang nhiều đồ như vậy?"

Tính cấm trại trên núi luôn hay gì?

Nhìn Tô Miện xách theo túi lớn túi nhỏ, trợ lý của cậu cũng giống như vậy mà Bạch Thụy không khỏi khó hiểu. Ai nấy đều mặt mày trắng bệch hết rồi.

"Cậu xem xung quanh có ai ít hơn tôi?"

Tô Miện tức mình đứng lại chỉ tay vào một đám minh tinh đồ đạc đùm đề mà ám chỉ. Lúc này Bạch Thụy mới biết thì ra chỉ có mình cậu thảnh thơi nhất ngoài đạo diễn Tiêu. Ông ấy lớn tuổi nên không thể để ông xách theo cái gì rồi. Nhưng Bạch Thụy cũng vậy, một món đều không mang... À không, có vác theo một con chuột. Nhưng con chuột kia liệu nặng được nhiêu lạng? Ít nhất Sùng Minh đi phía sau còn xách theo một cái túi du lịch nhưng nhìn cũng không nặng lắm. Chẳng biết bên trong đụng cái gì.

"Rốt cuộc mọi người mang theo cái gì vậy?"

Khó được Bạch Thụy mở lời hỏi han đám người. Biểu tình thật sự là mờ mịt. Tiểu Sầm nằm vắt trên vai cậu đều là một bộ nhân loại thật khó hiểu. Dù người ta không hiểu được biểu tình của nó là gì nhưng vẫn bị điệu bộ của nó làm cho manh chết.

Người đầu tiên trả lời cậu lại là Phạm Dao Lạc. Cô nàng tuy hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cười nói: "Tôi đang thắc mắc bình thường cậu làm sao dưỡng được mỹ ngọc dung nhan như vậy đó."

"Tụi tôi mang theo đều là mỹ phẩm dưỡng nhan. Bởi vì không chắc tối nay có phải ở lại hay không nên chúng tôi còn phải mang kem chống muỗi các kiểu. Đương nhiên không thiếu nhất là mỹ phẩm dưỡng da ban đêm, ban ngày, chống nắng, chóng lão hóa..."

"..."

Phạm Dao Lạc càng kể biểu tình của Bạch Thụy càng tức cười. Có thể xem là một lời khó nói hết.

"Phụt! Ha ha ha!!"

Không biết là ai cười trước, một đoàn người tự nhiên đứng lại gập bụng khom lưng cười như điên.



"..."

Vẻ mặt Bạch Thụy còn ba chấm hơn. Bộ cậu có gì đáng cười lắm sao? Tiểu Sầm đôi mắt đậu đen mở ra mờ mịt không khác chủ nhân càng khiến cho người ta như bị chạm phải cái công tắc, cười không ngừng được.

Sùng Minh bị cậu dùng ánh mắt ngốc nghếch dò hỏi mà vừa nén được cơn cười đã lại khụ khụ không ngừng, bả vai còn run run như cái sàng.

"..."

"Khụ... Ha ha... Được rồi, biểu tình của cậu thật sự rất buồn cười đó biết không? Không ấy cậu giúp tôi xách đồ đi."

Tô Miện nhịn cười còn không quên nói đùa. Ai biết Bạch Thụy lại thật sự đưa tay tới.

"Tôi nói giỡn thôi. Cậu mang "ít đồ" là phúc của cậu, không ai trách cậu ăn không ngồi rồi đâu."

Tô Miện thấy cậu thành thật như vậy thì không khỏi buồn cười vừa xua tay nói.

"Anh đưa mấy cái túi kia cho cậu ấy xách lên đi. Cậu ấy có thể làm được đó."

Sùng Minh thấy đã đủ rồi, không lại hùa theo mọi người chọc minh tinh nhà mình nữa. Nhưng mà khó được bọn họ đồng lòng xã giao như vậy cho nên hắn mới không ngăn cản. Lời này là hắn nói với mấy anh nhân viên đang xách những cái túi đen dựng dụng cụ nặng có phải chục ký có hơn kia.

"Thật à?"

Bởi vì lời là Sùng Minh nói cho nên họ mới bán tín bán nghi hỏi lại.

"Nếu không được nữa đường cậu ấy sẽ tự từ bỏ thôi."

Sùng Minh không sao cả nói. Cái gì cũng phải thử một lần mới biết được.

"Vậy cậu xách cái này đi..."

Nhân viên của đoàn phim đắn đo một hồi rồi mới cẩn thận đưa cái túi đen không lớn lắm cho Bạch Thụy. Bởi vì cậu thật sự quá mức thành thật nhiệt tình khiến họ từ chối cũng thấy khó xử nên chỉ đưa cho cậu cái túi chừng năm ký thôi. Ai biết...

"Cái kia nữa."

"..."

Thấy anh ta câm nín thì cậu lại nói thêm: "Tôi có hai tay lận. Xách một tay nó không cân bằng."

"..."

Lời này thật ra không sai. Càng không thể phản bác nổi. Chỉ là ai cũng nghĩ cậu không mang được có được không...

Cuối cùng là một đoàn người nhìn cậu hai tay hai cái túi tổng cộng mười ký hơn đi thẳng lên núi. Nhẹ nhàng như chẳng có xách gì hết.

"..."



"Người với người sao lại khác biệt thế nhỉ?"

Tô Miện không nhịn được phun tào.

"Chắc từ nhỏ cậu ấy đã quen những kiểu vận động này."

Sùng Minh giải thích thay cho minh tinh nhà mình.

"Sao anh lại biết cậu ấy làm được?"

Tô Miện kì quái hỏi. Chẳng lẽ bình thường hắn đều để cậu ấy xách đồ?

"Cậu nghĩ gì thế? Không thấy tôi đang xách đồ sao?"

Sùng Minh vừa tức vừa buồn cười đính chính lại. Lúc này Tô Miện mới dẹp đi ý nghĩ Bạch Thụy bị người đại diện bắt nạt đi. Nói đùa, có ông chủ lớn đứng sau, hắn mới có gan đi bắt nạt Bạch Thụy.

"Không phải mấy hôm trước cậu ấy đã ghi hình Minh Tinh Đại Chiến Tràng sao? Cậu ấy chính là giúp hai anh nhân viên ghi hình xách máy quay lên chứ đâu."

Lúc này hắn mới giải thích cho đám người tại sao mình lại biết.

Đám người nghe thì không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn là giữ lại thái độ nữa tin nữa ngờ cho đến khi Bạch Thụy lại xuất hiện trước mặt họ mười phút sau đó. Cậu là từ bên trên đi xuống, điệu bộ nhàn nhã cho nên mới tốn tận mười phút...

"Ủa Bạch Thụy? Sao cậu lại xuống rồi? Đồ đâu?"

Tô Miện lanh mồm lanh miệng hỏi ngay.

"Ở bên trên. Tôi để thú cưng ở lại trông chừng rồi. Sẽ không mất."

Bạch Thụy đơn giản đáp. Cũng không nhìn một đám người câm nín mà lại hướng mấy anh nhân viên đoàn phim chìa tay nữa. Biểu tình của cậu cứ như mấy bé ngoan khi đi học đưa tay nhận quà của thầy cô ấy. Không đưa cho cậu là không được đâu...

"..."

Cứ như vậy, đợi bọn họ bừng tỉnh lại thì Bạch Thụy đã xách hai cái túi đựng trang phục tổng cộng gần ba mươi ký chạy mất bóng. Cứ như cậu sợ ai đó giành lại vậy.

"..."

"Tôi phục rồi."

Không biết là ai đó nói, ngay lập tức được mọi người hưởng ứng.

Tiêu đạo chống cành cây không biết tìm từ đâu ra, càng nhìn Bạch Thụy càng cảm thấy hài lòng. Trong lòng ông nghĩ, cứ như này cậu mà đến đoàn làm phim của Giảng đạo thì sẽ càng như cá gặp nước. Thì ra hôm trước Giảng Kinh có lại gọi cho ông, hỏi ông nhân phẩm Bạch Thụy thế nào. Ông có hỏi có chuyện gì không thì Giảng Kinh mới nói ông dựa vào quan hệ đi cửa sau lấy được video ghi hình của Bạch Thụy ngày đó. Ông nói ông đã định chọn Bạch Thụy cho vai chính trong bộ phim luôn, đến lúc đó đi thử vai chỉ là hình thức thôi. Tiêu đạo vừa nghe đã hiểu tại sao Giảng Kinh lại hỏi nhân phẩm của Bạch Thụy thế nào. Giảng Kỉnh rất xem trọng điểm này khi lựa chọn diễn viên cho mình. Không phải là cái loại khắc khe kia nhưng nếu hình tượng không tốt đẹp gì ông sẽ không nhận.

***Mọi người hãy vào xem lại chương 114 nhé***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Thú Cưng Iii: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook