Nhật Ký Thú Cưng Iii: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?
Chương 24: So miệng lưỡi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
05/04/2023
Tô Miện vừa nghe đã bĩu môi. Dao Lạc là ai cậu đương nhiên là biết rõ,
cậu biểu hiện trào phúng đơn giản là bởi người kia tâng bốc cô ta thuộc
phái thực lực mà bản thân cô ta còn ậm ờ nhận lấy. Ừ thì Phạm Dao Lạc
nổi tiếng không sai, nhưng đủ năng lực để nhận cái danh này thì chưa
đâu. Nói ra ngoài có khi sẽ bị cười rụng răng đó.
Nghĩ mà buồn cười.
Còn nữa, nếu Bạch Thụy thật sự không có hậu thuẫn phía sau, hoặc là hậu thuẫn không đủ lớn thì nhất định sẽ sống không yên được với dư luận từ bạn diễn kiểu này đâu. Mà ở trong lúc diễn cũng sẽ bị người cản tay cản chân làm khó dễ các kiểu.
Đối với một người mới thì chuyện này không khó làm chút nào cả. Bản thân Tô Miện lại không ưa người khác chó chê mèo lắm lông. Vậy nên…
“Có người nếu không chịu được sự sắp đặt của đoàn làm phim thì tự giác rút lui đi. Đảm bảo bên ngoài đang có rất nhiều người chờ đợi được bù vào chỗ trống đó.”
Tô Miện không muốn nghe nữa, miệng nói nhưng tay thì dứt khoát đẩy cửa đi vào. Sau đó cũng cậu ta không nhìn đám người bên trong một cái nào mà hướng nhân viên trang điểm của đoàn hỏi: “Chị Ngô, đã rảnh chưa? Trang điểm cho cậu ấy giùm. Cậu ấy đóng vai Tô Lạc.”
“Đã xong rồi, đến đây đi.”
Ngô Tĩnh đang chỉnh lý lại dụng cụ trang điểm trên bàn nghe vậy thì đáp. Thời điểm nghe đến cái tên Tô Lạc thì có tò mò mà quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó bị nhan sắc thần tiên của cậu hút mất hồn.
Trong lúc đó Bạch Thụy lại dựa vào trí nhớ siêu tốt của mình để nhanh chóng phán đoán được thân phận của vài người trong phòng.
Phạm Dao Lạc, nữ phụ chính hiệu của Cổ Nguyệt Ngụy Thủy - Dương Minh Châu, người sẽ cùng nữ chính tranh đoạt Khiêm Vương. Phạm Dao Lạc thân là minh tinh hạng một đang cực kỳ nổi tiếng nên kiêu ngạo là không thể tránh khỏi rồi.
Còn có hai người nữa đều đóng vai phụ trong bộ phim, Bạch Thụy biết tên nhưng không có nhiều chú ý. Sùng Minh không biết, thật ra Bạch Thụy vẫn là nhớ lời Khương Sầm nói với cậu. Nhưng thay vì nói Bạch Thụy nhớ được những người có tầm quan trọng lớn trong giới giải trí sẽ đóng trong bộ phim thì chẳng bằng nói là cậu nhớ những người sẽ có tương tác với cậu trong những phân cảnh không nhiều kia thì đúng hơn. Mà vai diễn Tô Lạc này thật sự không có nhiều cảnh phải diễn, đồng nghĩa người cần Bạch Thụy chú ý không hề nhiều.
Phạm Dao Lạc thật ra không có chung cảnh diễn với cậu, nhưng lại được cậu nhớ. Thật ra là vì Bạch Thụy có ấn tượng với thân phận của Dương Minh Châu. So với nữ chính, Bạch Thụy cảm thấy nếu đây là thế giới thực thì Dương Minh Châu có khi sẽ là người thắng trong cuộc tranh giành này mới phải. Nhân vật này thật sự là được tác giả buff thật to, có vẻ là muốn dùng cô làm nổi bật nữ chính lên.
Bạch Thụy không hiểu lắm nhưng chỉ theo bản năng để ý vậy thôi.
Đối với những lời đám người này bàn tán Bạch Thụy cho rằng bản thân không cần thiết phải hiểu. Vậy nên cậu lựa chọn như bản thân chưa từng nghe thấy mà theo cái đẩy của Tô Miện ngồi xuống chiếc ghế trước tấm gương lớn trong phòng. Ngô Tĩnh sau một lúc kinh diễm đã biểu hiện chuyên nghiệp trở lại. Thật sự mà nói, Bạch Thụy có thể là người đẹp nhất cô nàng từng thấy, nhưng làm ở cái vị trí này, người đẹp cô chạm mặt không hề ít, kể ra cũng phải có sự miễn dịch sơ sơ.
Mấy người kia nói xấu người khác sau lưng người ta lại bị phát hiện, vốn cho rằng Bạch Thụy cũng không phải đối tượng họ sẽ sợ mà còn có thể sừng sộ dọa người một chút. Nhưng có một Tô Miện ở đây, Phạm Dao Lạc vừa được họ tâng bốc lấy lòng lại có vẻ không muốn làm mất hình tượng của mình mà hùa theo bọn họ tiếp tục bắt nạt người khác nên họ cũng thôi. Từng người một nhìn nhau rồi tự giác rời khỏi phòng trang điểm.
Phạm Dao Lạc trước khi đi còn nhìn chằm chằm Bạch Thụy một lúc. Phải nói là cô ta cũng cảm thấy bất ngờ trước khuôn mặt kia của cậu. Nam minh tinh có nhan có sắc trong giới chưa từng thiếu, nhưng người như Bạch Thụy, cô cảm thấy chỉ cần cho cậu một cơ hội, nhất định sẽ để lại ấn tượng trong lòng người khác. Nếu nói vì Bạch Thụy mà Phạm Dao Lạc mất đi vị trí nữ chính thì cũng không hề sai. Cho nên cô có không thích cậu thì vẫn được xem là bình thường, không hề đáng trách.
Nhưng trong giới có một cái quy tắc ngầm thế này, phàm là tiền bối thì không được thể hiện một cách lộ liễu việc bản thân không ưa gì những người mới xuất hiện. Nếu bị tung ra ngoài thì hình tượng sẽ bị bôi xấu, bị người nói là không dung nổi người mới, nhỏ nhen, ích kỷ. Nếu để cho người ta biết mình bày trò bôi đen người mới thì kết quả lại càng thảm hơn. Đồng dạng thì người mới cũng phải có thái độ kính trọng đối với tiền bối mới mong sống được ở trong nghề.
Đương nhiên, ở đâu cũng sẽ có ngoại lệ, mà ngoại lệ này không phải Phạm Dao Lạc.
“Sư đệ Tô Miện miệng lưỡi vẫn sắc sảo như vậy a.”
Tô Miện có lẽ chính là một sự tồn tại không để ý cái quy tắc kia. Chỉ bởi vì cậu có thực lực, có hậu thuẫn lớn không ai biết, còn có cả những cơ hội và may mắn nữa. Người như vậy vừa khiến người ta yêu, vừa khiến người ghen tỵ hận hắn có thể tiêu sái sống trong vũng bùn đen giới giải trí này.
Tô Miện không biết Phạm Dao Lạc nghĩ gì về mình, vừa nghe cô ta mỉa mai thì cậu ta đã lập tức phản pháo.
“Dao Lạc tỷ vậy mà lại chịu đóng vai nữ phụ, thật sự là khiến người ta bất ngờ. Tôi còn nghĩ tỷ sẽ từ bỏ bộ phim này luôn chứ.”
Chịu xuống làm nữ phụ thì chứng tỏ Phạm dao Lạc không muốn từ bỏ dựa vào bộ phim để duy trì tên tuổi. Hay là bởi hậu thuẫn sau lưng cô ta cho cô ta cảm giác an toàn nữa?
Tô Miện không chút hoài nghi việc đại đa số minh tinh nữ hiện tại sau lưng đều có người, mà Phạm Dao Lạc không phải chưa từng dính scandal này.
Nhưng dù là thế nào thì Tô Miện vẫn rất bội phục cô ta. Người có thể bỏ xuống được sỉ diện, co được giãn được thì thường sẽ sống rất lâu với nghề này.
“Làm minh tinh nổi tiếng rất vất vả, nếu không nhiều cố gắng, hạ thấp tư thái thì sẽ nhanh chóng bị người mới các cậu đè xuống thôi. Hơn nữa tôi cho rằng vai nữ phụ này có tính khiêu chiến hơn nữ chính, cũng sẽ khiến cho người xem để ý nhiều hơn.”
Phạm Dao Lạc nói được tiêu sái, thế nhưng Tô Miện vừa nghe câu cuối đã ở trong bụng cười xì một cái. Ai mà đóng nữ chính quen lại muốn đống nữ phụ đâu. Một bên còn là được người xem yêu mến, một bên sẽ bị chửi sấp mặt chứ chẳng chơi, ai sẽ thích được. Cho dù không phải nữ phụ nào cũng sẽ đều bị chửi, mà dù có chửi cũng chỉ là chửi nhân vật trong phim, còn nếu diễn hay thì bản thân diễn viên sẽ thật sự nổi tiếng. Nhưng được mấy ai làm được đến thế. Đa phần là diễn không hay bị chửi, vai ác quá cũng bị chửi, vân vân và mây mây.
Đương nhiên, nếu cô ta là một diễn viên phái thực lực, muốn nhận nhiều vai diễn khác nhau để trau truốt thêm năng lực của bản thân thì cũng không sai. Nhưng hiển nhiên Phạm Dao Lạc không phải là người như vậy.
Nghĩ mà buồn cười.
Còn nữa, nếu Bạch Thụy thật sự không có hậu thuẫn phía sau, hoặc là hậu thuẫn không đủ lớn thì nhất định sẽ sống không yên được với dư luận từ bạn diễn kiểu này đâu. Mà ở trong lúc diễn cũng sẽ bị người cản tay cản chân làm khó dễ các kiểu.
Đối với một người mới thì chuyện này không khó làm chút nào cả. Bản thân Tô Miện lại không ưa người khác chó chê mèo lắm lông. Vậy nên…
“Có người nếu không chịu được sự sắp đặt của đoàn làm phim thì tự giác rút lui đi. Đảm bảo bên ngoài đang có rất nhiều người chờ đợi được bù vào chỗ trống đó.”
Tô Miện không muốn nghe nữa, miệng nói nhưng tay thì dứt khoát đẩy cửa đi vào. Sau đó cũng cậu ta không nhìn đám người bên trong một cái nào mà hướng nhân viên trang điểm của đoàn hỏi: “Chị Ngô, đã rảnh chưa? Trang điểm cho cậu ấy giùm. Cậu ấy đóng vai Tô Lạc.”
“Đã xong rồi, đến đây đi.”
Ngô Tĩnh đang chỉnh lý lại dụng cụ trang điểm trên bàn nghe vậy thì đáp. Thời điểm nghe đến cái tên Tô Lạc thì có tò mò mà quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó bị nhan sắc thần tiên của cậu hút mất hồn.
Trong lúc đó Bạch Thụy lại dựa vào trí nhớ siêu tốt của mình để nhanh chóng phán đoán được thân phận của vài người trong phòng.
Phạm Dao Lạc, nữ phụ chính hiệu của Cổ Nguyệt Ngụy Thủy - Dương Minh Châu, người sẽ cùng nữ chính tranh đoạt Khiêm Vương. Phạm Dao Lạc thân là minh tinh hạng một đang cực kỳ nổi tiếng nên kiêu ngạo là không thể tránh khỏi rồi.
Còn có hai người nữa đều đóng vai phụ trong bộ phim, Bạch Thụy biết tên nhưng không có nhiều chú ý. Sùng Minh không biết, thật ra Bạch Thụy vẫn là nhớ lời Khương Sầm nói với cậu. Nhưng thay vì nói Bạch Thụy nhớ được những người có tầm quan trọng lớn trong giới giải trí sẽ đóng trong bộ phim thì chẳng bằng nói là cậu nhớ những người sẽ có tương tác với cậu trong những phân cảnh không nhiều kia thì đúng hơn. Mà vai diễn Tô Lạc này thật sự không có nhiều cảnh phải diễn, đồng nghĩa người cần Bạch Thụy chú ý không hề nhiều.
Phạm Dao Lạc thật ra không có chung cảnh diễn với cậu, nhưng lại được cậu nhớ. Thật ra là vì Bạch Thụy có ấn tượng với thân phận của Dương Minh Châu. So với nữ chính, Bạch Thụy cảm thấy nếu đây là thế giới thực thì Dương Minh Châu có khi sẽ là người thắng trong cuộc tranh giành này mới phải. Nhân vật này thật sự là được tác giả buff thật to, có vẻ là muốn dùng cô làm nổi bật nữ chính lên.
Bạch Thụy không hiểu lắm nhưng chỉ theo bản năng để ý vậy thôi.
Đối với những lời đám người này bàn tán Bạch Thụy cho rằng bản thân không cần thiết phải hiểu. Vậy nên cậu lựa chọn như bản thân chưa từng nghe thấy mà theo cái đẩy của Tô Miện ngồi xuống chiếc ghế trước tấm gương lớn trong phòng. Ngô Tĩnh sau một lúc kinh diễm đã biểu hiện chuyên nghiệp trở lại. Thật sự mà nói, Bạch Thụy có thể là người đẹp nhất cô nàng từng thấy, nhưng làm ở cái vị trí này, người đẹp cô chạm mặt không hề ít, kể ra cũng phải có sự miễn dịch sơ sơ.
Mấy người kia nói xấu người khác sau lưng người ta lại bị phát hiện, vốn cho rằng Bạch Thụy cũng không phải đối tượng họ sẽ sợ mà còn có thể sừng sộ dọa người một chút. Nhưng có một Tô Miện ở đây, Phạm Dao Lạc vừa được họ tâng bốc lấy lòng lại có vẻ không muốn làm mất hình tượng của mình mà hùa theo bọn họ tiếp tục bắt nạt người khác nên họ cũng thôi. Từng người một nhìn nhau rồi tự giác rời khỏi phòng trang điểm.
Phạm Dao Lạc trước khi đi còn nhìn chằm chằm Bạch Thụy một lúc. Phải nói là cô ta cũng cảm thấy bất ngờ trước khuôn mặt kia của cậu. Nam minh tinh có nhan có sắc trong giới chưa từng thiếu, nhưng người như Bạch Thụy, cô cảm thấy chỉ cần cho cậu một cơ hội, nhất định sẽ để lại ấn tượng trong lòng người khác. Nếu nói vì Bạch Thụy mà Phạm Dao Lạc mất đi vị trí nữ chính thì cũng không hề sai. Cho nên cô có không thích cậu thì vẫn được xem là bình thường, không hề đáng trách.
Nhưng trong giới có một cái quy tắc ngầm thế này, phàm là tiền bối thì không được thể hiện một cách lộ liễu việc bản thân không ưa gì những người mới xuất hiện. Nếu bị tung ra ngoài thì hình tượng sẽ bị bôi xấu, bị người nói là không dung nổi người mới, nhỏ nhen, ích kỷ. Nếu để cho người ta biết mình bày trò bôi đen người mới thì kết quả lại càng thảm hơn. Đồng dạng thì người mới cũng phải có thái độ kính trọng đối với tiền bối mới mong sống được ở trong nghề.
Đương nhiên, ở đâu cũng sẽ có ngoại lệ, mà ngoại lệ này không phải Phạm Dao Lạc.
“Sư đệ Tô Miện miệng lưỡi vẫn sắc sảo như vậy a.”
Tô Miện có lẽ chính là một sự tồn tại không để ý cái quy tắc kia. Chỉ bởi vì cậu có thực lực, có hậu thuẫn lớn không ai biết, còn có cả những cơ hội và may mắn nữa. Người như vậy vừa khiến người ta yêu, vừa khiến người ghen tỵ hận hắn có thể tiêu sái sống trong vũng bùn đen giới giải trí này.
Tô Miện không biết Phạm Dao Lạc nghĩ gì về mình, vừa nghe cô ta mỉa mai thì cậu ta đã lập tức phản pháo.
“Dao Lạc tỷ vậy mà lại chịu đóng vai nữ phụ, thật sự là khiến người ta bất ngờ. Tôi còn nghĩ tỷ sẽ từ bỏ bộ phim này luôn chứ.”
Chịu xuống làm nữ phụ thì chứng tỏ Phạm dao Lạc không muốn từ bỏ dựa vào bộ phim để duy trì tên tuổi. Hay là bởi hậu thuẫn sau lưng cô ta cho cô ta cảm giác an toàn nữa?
Tô Miện không chút hoài nghi việc đại đa số minh tinh nữ hiện tại sau lưng đều có người, mà Phạm Dao Lạc không phải chưa từng dính scandal này.
Nhưng dù là thế nào thì Tô Miện vẫn rất bội phục cô ta. Người có thể bỏ xuống được sỉ diện, co được giãn được thì thường sẽ sống rất lâu với nghề này.
“Làm minh tinh nổi tiếng rất vất vả, nếu không nhiều cố gắng, hạ thấp tư thái thì sẽ nhanh chóng bị người mới các cậu đè xuống thôi. Hơn nữa tôi cho rằng vai nữ phụ này có tính khiêu chiến hơn nữ chính, cũng sẽ khiến cho người xem để ý nhiều hơn.”
Phạm Dao Lạc nói được tiêu sái, thế nhưng Tô Miện vừa nghe câu cuối đã ở trong bụng cười xì một cái. Ai mà đóng nữ chính quen lại muốn đống nữ phụ đâu. Một bên còn là được người xem yêu mến, một bên sẽ bị chửi sấp mặt chứ chẳng chơi, ai sẽ thích được. Cho dù không phải nữ phụ nào cũng sẽ đều bị chửi, mà dù có chửi cũng chỉ là chửi nhân vật trong phim, còn nếu diễn hay thì bản thân diễn viên sẽ thật sự nổi tiếng. Nhưng được mấy ai làm được đến thế. Đa phần là diễn không hay bị chửi, vai ác quá cũng bị chửi, vân vân và mây mây.
Đương nhiên, nếu cô ta là một diễn viên phái thực lực, muốn nhận nhiều vai diễn khác nhau để trau truốt thêm năng lực của bản thân thì cũng không sai. Nhưng hiển nhiên Phạm Dao Lạc không phải là người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.