Nhật Ký Thú Cưng Iii: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?
Chương 12: Trăng trong nước
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
25/03/2023
Bạch Thụy vào giới được hai tháng đương nhiên biết ký tên là gì. Tuy cậu không phải muốn ký lắm nhưng người ta cũng đã nói thế rồi... Vậy là Bạch Thụy cuống quýt tìm kiếm một hồi, cuối cùng vẫn trực tiếp đưa luôn quyển kịch bản cậu ôm trên tay ra trước mặt Hạ Nguyệt. Đôi mắt cậu mở to trong veo nhìn bà, nhìn đến Hạ Nguyệt nhộn nhạo trong lòng.
Hạ Nguyệt không phải chưa gặp tình huống này, trước đó cũng có mấy người đến xin chữ ký nên trên tay bà vẫn luôn cầm sẵn một cây bút. Có điều khiến bà bất ngờ chính là quyển kịch bản trước mặt bà sạch sẽ đến lạ. So với những cuốn kịch bản mà bà dùng để ký tên cho những người trước đó thì sạch đến không có một vết nhăn nào chứ đừng nói là ghi chép hay phân tích nhân vật.
Bà tuy không cho rằng phải dày vò một cuốn kịch bản thì sẽ cho thấy được đối phương đã có sự cần mẫn trong việc tìm hiểu vai diễn, thế nhưng như vầy... Là đối phương giữ gìn nó quá cẩn thận hay chưa từng đụng đến?
Đạo diễn Tiêu Tầm ngồi bên cạnh bà đương nhiên là nhìn thấy, ông cũng có nghi vấn như bà. Chỉ là ông khác bà, trực tiếp hỏi luôn Bạch Thụy.
"Cậu cảm nhận như thế nào về cái tên Cổ Nguyệt Ngụy Thủy?"
Bạch Thụy nghe tiếng hỏi thì nhìn qua.
Cậu trước là nhìn người đàn ông tinh thần quắc thước không phải rất thân thiện dễ gần, sau là nhìn bảng tên trước người ông. Bạch Thụy cứ vậy ở trước mặt một đám người có tầm ảnh hưởng trong đoàn phim mà biểu hiện kiểu "thì ra người này là đạo diễn" khiến bọn họ dở khóc dở cười. Trong lòng ai nấy đều vô tình bật ra một câu hỏi "rốt cuộc thiếu niên này là ai mà trông ngây ngốc đến vậy".
Trong lúc họ tự hỏi về Bạch Thụy thì cậu cũng đã trả lời Tiêu Tầm. Cậu nói: "Trăng trong nước chính là nói Tô Lạc đúng không?"
Thật ra cái này không phải khó đoán lắm, nhưng trả lời ngắn gọn như vậy thì là người đầu tiên. Bởi vì ai cũng sẽ nói nhiều mấy câu để lấy điểm trước mặt Tiêu Tầm. Như Bạch Thụy thì chính là người đầu tiên, cũng khiến người ta tò mò nguyên nhân của việc này.
Tô Miện đứng một bên không hiểu sao lại muốn thúc giục cậu nói nhiều mấy câu. Rõ ràng hai người là đối thủ cạnh tranh, nhưng Tô Miện lại giống như đã xem Bạch Thụy là bạn thân luôn rồi.
"Cậu có cái nhìn thế nào về Tô Lạc?"
Tiêu Tầm không có vì cậu nói ít mà khó chịu, lại hỏi.
"Tô Lạc thật đáng thương, cũng rất uất ức."
Bạch Thụy vẫn là ít lời như vậy. Chỉ là khi họ nghĩ cậu vẫn sẽ như vậy không có thêm lời nào nữa thì lại nghe cậu nói: "Nhưng anh ta chết không oan."
Lời này thật sự là khiến người trợn mắt há hốc mồm. Nhất là khi nói ra câu này, biểu tình trên mặt Bạch Thụy đặc biệt nghiêm túc, không hề giống cái vẻ ngây thơ bên ngoài cậu vẫn luôn thể hiện chút nào, ngược lại còn có chút vô tình.
Tựa như một người khác.
Sắc bén, nhưng lại mị lực không kém.
"Ổ? Sao lại nói vậy?"
Lần này là Hạ Nguyệt hỏi. Tuy trong tác phẩm của bà Tô Lạc là một nhân vật hy sinh đúng nghĩa, thế nhưng chưa có ai nói như vậy trước mặt bà cả. Họ chỉ là biểu hiện giống như cách nói mới đầu của Bạch Thụy, thương hại Tô Lạc mà thôi. Nhiều người nghĩ Bạch Thụy là cố tình muốn thể hiện sự khác người để gây sự chú ý cho đạo diễn, cũng ít nhiều phán định cho cậu là một thiếu niên có mưu mô, không hề giống cái vẻ ngoài đơn thuần của cậu. Mà người có mưu mô thì dễ quy tắc ngầm hơn, nếu giờ không có thì sau này cũng trách không khỏi. Đơn giản là bởi vì vẻ ngoài của cậu.
Bạch Thụy không biết họ nghĩ gì, nghe hỏi thì thành thật nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ không chết uất ức như vậy đâu. Trông thì như ánh trăng khiến người ngưỡng mộ, nhưng ánh trăng không thể tồn tại thật lâu thì cũng có gì đáng nói đâu. Anh ta có cơ hội bước ra giang hồ nhưng không thể học được gì từ đó. Như vậy chẳng bằng để anh ta trong phủ tướng quân, trong kinh thành nhiều tranh đấu, thế có khi anh ta sẽ còn sống lâu hơn, chứ không phải chỉ là ánh trăng ảo mộng trong dòng nước, đụng nhẹ một cái sẽ tan ra.."
Bạch Thụy tuy đơn thuần nhưng dù gì cũng đã lăn lộn trong Đại Thiên thế giới hơn ngàn năm. Ở nơi đó người ngu ngốc chỉ có chết mà thôi. Thực lực và đầu óc đều là yếu tố quyết định một nhân tố có thể tồn tại bao lâu trên thế gian này. Tô Lạc có thực lực, có cả bối cảnh nhưng anh ta lại như một tờ giấy trắng không hiểu sự đời. Kết quả là chết mà không biết tại sao lại chết. Cậu không biết người ta tạo nên Tô Lạc đã đem cái gì gửi gắm đến trên người y, thế nhưng cậu không cảm thấy Tô Lạc chết oan uổng.
Bạch Thụy nghĩ, cho dù hiện tại cậu mất tu vi, phải nhìn sắc mặt kim chủ mà sống, thế nhưng chỉ cần còn sống, cái gì cũng đều dễ nói hơn. Như Tô Lạc thế này, không biết sư phụ anh ta khi biết được anh ta chết như vậy có sẽ hối hận vì đã mềm lòng khi mang anh ta rời xa vũng nước đục kinh thành hay không.
Câu trả lời so với sự ngây thơ của thiếu niên là tương phản như vậy, thật sự khiến người không thể tin được. Ngay cả Hạ Nguyệt ban đầu không cho rằng Bạch Thụy là cố tình thì hiện tại cũng muốn tin luôn rồi.
"Có vẻ cậu không thích Tô Lạc nhân vật này?"
Ngược lại là Tiêu Tầm vẫn giữ thái độ khách quan mà quan sát thiếu niên lúc này lại trở về với dáng vẻ ngây ngốc thường trực của mình, tựa như trước đó sự sắc bén mà họ thấy chỉ là ảo giác mà hỏi.
"Đúng là không thích. Nó không phù hợp với tâm thái của tôi."
Bạch Thụy không chút suy nghĩ nói. Nhưng nói xong thì cậu khựng hẳn lại một chút, sau đó lắm lét nhìn Tiêu Tầm hỏi: "Không phải vì vậy mà ngài không cho tôi thử vai nữa chứ?"
Biểu tình cùng sự căng thẳng của cậu thật đến nổi khiến người ta ngay lập tức tin tưởng cậu. Sự thay đổi từ trên biểu cảm của cậu thật sự khiến người không khỏi choáng váng. Tiêu Tầm không đến nổi chỉ vì vài câu hỏi mà đánh rớt Bạch Thụy, ông còn có cái nhìn sắc bén hơn khi quan sát Bạch Thụy. Dù vậy ông vẫn muốn trêu chọc mà hỏi cậu: "Cậu vẫn muốn diễn vai này?"
"Diễn! Nhất định phải diễn, còn phải được nhận nữa."
Bạch Thụy nhớ đến trước lúc cậu đi người kia đã nói muốn xem cậu đóng phim. Dù biểu tình của hắn không có vẻ gì là cho thấy nếu cậu không nhận được vai diễn này hắn sẽ mần thịt cậu, nhưng Bạch Thụy vẫn không dám có chút lơ là nào.
"Tôi thấy cậu không giống diễn viên. Cậu đã từng đóng phim nào chưa?"
Bỗng nhiên Bạch Thụy nghe thấy người đàn ông có khuôn mặt và biểu tình không được chính nhân quân tử trong mắt cậu, trông có vẻ là nhà đầu tư của bộ phim ngồi bên trái Tiêu Tầm lên tiếng hỏi. Hỏi thì hỏi đi, ông ta còn không ngừng quan sát cậu từ trên xuống dưới, tựa như đang đánh giá chất lượng một món hàng. Ánh mắt này khiến Bạch Thụy cảm thấy khó chịu như bị rắn độc nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra táp cho cậu một cái, còn đặc biệt ghê tởm. Dù trong lòng cậu nhận định sẽ tránh xa kẻ này ra thì cậu vẫn trả lời ông ta: "Trước đó đúng là chưa từng đóng phim."
Bạch Thụy đã biết đây là muốn đóng phim rồi nên không có lại khiến người chê cười nữa.
Nhưng câu trả lời của cậu vẫn là cho người ta biết cậu chính là một tờ giấy trắng, ngốc bạch thỏ hàng thật giá thật trong giới diễn viên.
Hạ Nguyệt không phải chưa gặp tình huống này, trước đó cũng có mấy người đến xin chữ ký nên trên tay bà vẫn luôn cầm sẵn một cây bút. Có điều khiến bà bất ngờ chính là quyển kịch bản trước mặt bà sạch sẽ đến lạ. So với những cuốn kịch bản mà bà dùng để ký tên cho những người trước đó thì sạch đến không có một vết nhăn nào chứ đừng nói là ghi chép hay phân tích nhân vật.
Bà tuy không cho rằng phải dày vò một cuốn kịch bản thì sẽ cho thấy được đối phương đã có sự cần mẫn trong việc tìm hiểu vai diễn, thế nhưng như vầy... Là đối phương giữ gìn nó quá cẩn thận hay chưa từng đụng đến?
Đạo diễn Tiêu Tầm ngồi bên cạnh bà đương nhiên là nhìn thấy, ông cũng có nghi vấn như bà. Chỉ là ông khác bà, trực tiếp hỏi luôn Bạch Thụy.
"Cậu cảm nhận như thế nào về cái tên Cổ Nguyệt Ngụy Thủy?"
Bạch Thụy nghe tiếng hỏi thì nhìn qua.
Cậu trước là nhìn người đàn ông tinh thần quắc thước không phải rất thân thiện dễ gần, sau là nhìn bảng tên trước người ông. Bạch Thụy cứ vậy ở trước mặt một đám người có tầm ảnh hưởng trong đoàn phim mà biểu hiện kiểu "thì ra người này là đạo diễn" khiến bọn họ dở khóc dở cười. Trong lòng ai nấy đều vô tình bật ra một câu hỏi "rốt cuộc thiếu niên này là ai mà trông ngây ngốc đến vậy".
Trong lúc họ tự hỏi về Bạch Thụy thì cậu cũng đã trả lời Tiêu Tầm. Cậu nói: "Trăng trong nước chính là nói Tô Lạc đúng không?"
Thật ra cái này không phải khó đoán lắm, nhưng trả lời ngắn gọn như vậy thì là người đầu tiên. Bởi vì ai cũng sẽ nói nhiều mấy câu để lấy điểm trước mặt Tiêu Tầm. Như Bạch Thụy thì chính là người đầu tiên, cũng khiến người ta tò mò nguyên nhân của việc này.
Tô Miện đứng một bên không hiểu sao lại muốn thúc giục cậu nói nhiều mấy câu. Rõ ràng hai người là đối thủ cạnh tranh, nhưng Tô Miện lại giống như đã xem Bạch Thụy là bạn thân luôn rồi.
"Cậu có cái nhìn thế nào về Tô Lạc?"
Tiêu Tầm không có vì cậu nói ít mà khó chịu, lại hỏi.
"Tô Lạc thật đáng thương, cũng rất uất ức."
Bạch Thụy vẫn là ít lời như vậy. Chỉ là khi họ nghĩ cậu vẫn sẽ như vậy không có thêm lời nào nữa thì lại nghe cậu nói: "Nhưng anh ta chết không oan."
Lời này thật sự là khiến người trợn mắt há hốc mồm. Nhất là khi nói ra câu này, biểu tình trên mặt Bạch Thụy đặc biệt nghiêm túc, không hề giống cái vẻ ngây thơ bên ngoài cậu vẫn luôn thể hiện chút nào, ngược lại còn có chút vô tình.
Tựa như một người khác.
Sắc bén, nhưng lại mị lực không kém.
"Ổ? Sao lại nói vậy?"
Lần này là Hạ Nguyệt hỏi. Tuy trong tác phẩm của bà Tô Lạc là một nhân vật hy sinh đúng nghĩa, thế nhưng chưa có ai nói như vậy trước mặt bà cả. Họ chỉ là biểu hiện giống như cách nói mới đầu của Bạch Thụy, thương hại Tô Lạc mà thôi. Nhiều người nghĩ Bạch Thụy là cố tình muốn thể hiện sự khác người để gây sự chú ý cho đạo diễn, cũng ít nhiều phán định cho cậu là một thiếu niên có mưu mô, không hề giống cái vẻ ngoài đơn thuần của cậu. Mà người có mưu mô thì dễ quy tắc ngầm hơn, nếu giờ không có thì sau này cũng trách không khỏi. Đơn giản là bởi vì vẻ ngoài của cậu.
Bạch Thụy không biết họ nghĩ gì, nghe hỏi thì thành thật nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ không chết uất ức như vậy đâu. Trông thì như ánh trăng khiến người ngưỡng mộ, nhưng ánh trăng không thể tồn tại thật lâu thì cũng có gì đáng nói đâu. Anh ta có cơ hội bước ra giang hồ nhưng không thể học được gì từ đó. Như vậy chẳng bằng để anh ta trong phủ tướng quân, trong kinh thành nhiều tranh đấu, thế có khi anh ta sẽ còn sống lâu hơn, chứ không phải chỉ là ánh trăng ảo mộng trong dòng nước, đụng nhẹ một cái sẽ tan ra.."
Bạch Thụy tuy đơn thuần nhưng dù gì cũng đã lăn lộn trong Đại Thiên thế giới hơn ngàn năm. Ở nơi đó người ngu ngốc chỉ có chết mà thôi. Thực lực và đầu óc đều là yếu tố quyết định một nhân tố có thể tồn tại bao lâu trên thế gian này. Tô Lạc có thực lực, có cả bối cảnh nhưng anh ta lại như một tờ giấy trắng không hiểu sự đời. Kết quả là chết mà không biết tại sao lại chết. Cậu không biết người ta tạo nên Tô Lạc đã đem cái gì gửi gắm đến trên người y, thế nhưng cậu không cảm thấy Tô Lạc chết oan uổng.
Bạch Thụy nghĩ, cho dù hiện tại cậu mất tu vi, phải nhìn sắc mặt kim chủ mà sống, thế nhưng chỉ cần còn sống, cái gì cũng đều dễ nói hơn. Như Tô Lạc thế này, không biết sư phụ anh ta khi biết được anh ta chết như vậy có sẽ hối hận vì đã mềm lòng khi mang anh ta rời xa vũng nước đục kinh thành hay không.
Câu trả lời so với sự ngây thơ của thiếu niên là tương phản như vậy, thật sự khiến người không thể tin được. Ngay cả Hạ Nguyệt ban đầu không cho rằng Bạch Thụy là cố tình thì hiện tại cũng muốn tin luôn rồi.
"Có vẻ cậu không thích Tô Lạc nhân vật này?"
Ngược lại là Tiêu Tầm vẫn giữ thái độ khách quan mà quan sát thiếu niên lúc này lại trở về với dáng vẻ ngây ngốc thường trực của mình, tựa như trước đó sự sắc bén mà họ thấy chỉ là ảo giác mà hỏi.
"Đúng là không thích. Nó không phù hợp với tâm thái của tôi."
Bạch Thụy không chút suy nghĩ nói. Nhưng nói xong thì cậu khựng hẳn lại một chút, sau đó lắm lét nhìn Tiêu Tầm hỏi: "Không phải vì vậy mà ngài không cho tôi thử vai nữa chứ?"
Biểu tình cùng sự căng thẳng của cậu thật đến nổi khiến người ta ngay lập tức tin tưởng cậu. Sự thay đổi từ trên biểu cảm của cậu thật sự khiến người không khỏi choáng váng. Tiêu Tầm không đến nổi chỉ vì vài câu hỏi mà đánh rớt Bạch Thụy, ông còn có cái nhìn sắc bén hơn khi quan sát Bạch Thụy. Dù vậy ông vẫn muốn trêu chọc mà hỏi cậu: "Cậu vẫn muốn diễn vai này?"
"Diễn! Nhất định phải diễn, còn phải được nhận nữa."
Bạch Thụy nhớ đến trước lúc cậu đi người kia đã nói muốn xem cậu đóng phim. Dù biểu tình của hắn không có vẻ gì là cho thấy nếu cậu không nhận được vai diễn này hắn sẽ mần thịt cậu, nhưng Bạch Thụy vẫn không dám có chút lơ là nào.
"Tôi thấy cậu không giống diễn viên. Cậu đã từng đóng phim nào chưa?"
Bỗng nhiên Bạch Thụy nghe thấy người đàn ông có khuôn mặt và biểu tình không được chính nhân quân tử trong mắt cậu, trông có vẻ là nhà đầu tư của bộ phim ngồi bên trái Tiêu Tầm lên tiếng hỏi. Hỏi thì hỏi đi, ông ta còn không ngừng quan sát cậu từ trên xuống dưới, tựa như đang đánh giá chất lượng một món hàng. Ánh mắt này khiến Bạch Thụy cảm thấy khó chịu như bị rắn độc nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra táp cho cậu một cái, còn đặc biệt ghê tởm. Dù trong lòng cậu nhận định sẽ tránh xa kẻ này ra thì cậu vẫn trả lời ông ta: "Trước đó đúng là chưa từng đóng phim."
Bạch Thụy đã biết đây là muốn đóng phim rồi nên không có lại khiến người chê cười nữa.
Nhưng câu trả lời của cậu vẫn là cho người ta biết cậu chính là một tờ giấy trắng, ngốc bạch thỏ hàng thật giá thật trong giới diễn viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.