Chương 13: Chương 12
MaiRachel
26/10/2016
Lúc tôi cảm thấy đủ sức đi học và định ngồi dậy chuẩn bị đi thì nhớ ra hôm nay là chủ nhật. Thế là tôi lại nằm tiếp và nghĩ mãi mình nên làm gì để trả đũa nó. Tạt axit hay chặn đường đánh? Cách nào cũng có thể gửi tôi về Trung Quốc ngay. Thật nan giải!
Tôi không gặp nó suốt hai tuần nay. Tôi thông báo với ông bà X là tôi bỏ dạy vì lí do sức khỏe và học hành. Họ cố nài tôi dạy hết học kì nhưng tôi từ chối, tôi không thể. Phẩm hạnh của người phụ nữ Trung Hoa không cho phép tôi phải tiếp tục công việc cùng sự dơ bẩn xúc xiểm tới thân xác. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, tôi dùng thành ngữ đúng chứ? Tôi tính nói với họ là thiên kim tiểu thư nhà X của họ thực chất là một con đồng bóng vô lại nhất tôi từng thấy trên đời. Gia đình X theo đạo nên nếu họ biết xu hướng của A, họ hẳn sẽ trừng phạt con bé rất tàn khốc (tôi mong vậy). Con bé sẽ mất nhiều thứ. Nó mới 16 tuổi được vài tuần. Bắt nó đối diện với tất cả ở tuổi này thì có quá đáng không? Tôi vẫn chưa nói chuyện với nó về đêm sinh nhật ấy, hơn nữa đêm đó tôi say, lỡ như... không phải nó hiếp dâm tôi mà tôi chủ động đồng ý.
Không, chắc chắn không bao giờ có cái chuyện hoang đường đấy! Tôi nhớ mình có ngồi dậy tát nó mà, chứ có phải nằm sãi lai không thôi đâu!
Dù sao thì cũng nên gặp nó một lần cho ra nhẽ rồi trả thù sau. Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
Tôi đã tìm được một công việc trong thư viện trường, thu nhập không cao lắm nhưng yên ả và hợp với một đứa thụ động như tôi. Tuy nhiên khi kì nghỉ đông đến thì tôi không cần phải đến thư viện làm nên tôi tính mày mò tập làm đồ thủ công để bán bắt chước những nhà kinh doanh trên mạng. Cơ mà khi bắt tay làm thử thì nhận ra có vẻ tôi cũng không hạp thứ này lắm nên tôi sớm bỏ cuộc. Tôi chỉ còn công việc chạy bàn tiệc vào cuối tuần.
Cô T vẫn hàng ngày nhắn tin hỏi tình trạng của tôi, cô ấy mừng vì tôi không sao và báo rằng thứ 3 tuần sau tôi gặp cô để bàn về việc kiểm tra lại trước kỳ nghỉ đông.
Ngày qua ngày tôi cố kiếm cái gì đó để làm, để quên đi những gì đã xảy tới nhưng thi thoảng nó vẫn lởn vởn trong đầu tôi như bóng ma ám. Có lần tôi mơ thấy tôi và nó hôn nhau, rất nồng nàn. Tôi liền giật mình tỉnh dậy, trán vã mồ hôi và lập tức đi tắm dù lúc đó là 2g30 sáng. Có đôi lúc đang đi đường, hoặc ở một mình trong phòng, tôi bất chợt ngửi thấy mùi của nó trong không khí làm tôi bủn rủn cả người, vội vã nhìn quanh tìm nó nhưng không thấy, giống như một dạng ảo giác khứu giác. Tôi đọc được ở đâu rằng nạn nhân của vụ hiếp dâm thường có nỗi ám ảnh về thủ phạm. Nó sẽ kéo dài có thể từ vài ngày, vài năm, hoặc suốt đời. Mong cái suốt đời ấy không xảy đến với mình. Nhưng hiện tại, lúc nào tôi cũng có cảm giác A đang ở bên mình.
Chuyện nó đã làm với tôi là sex. Con oắt đó đã chủ động với tôi rõ ràng. Sao con bé dám nhỉ? Gia đình nó theo đạo Công giáo và điều đó có nghĩa là nó phải nhận thức được việc nó làm với tôi là sai trái và kinh tởm như thế nào và nó tuyệt đối không được làm.
Nhưng lỡ như mình đã đồng ý...
Trời ạ! Lục Tuệ Anh, mày dẹp ngay cái suy nghĩ ấy dùm cái! Con đó nó hiếp dâm mày, mày là nạn nhân. Nó phải đền bù tất cả những tổn thất đã gây ra cho mày!
Tiểu thư A đã cố gọi cho tôi. Điện thoại của tôi rung liên tục từ sau hôm tôi xin nghỉ dạy. Hộp thư đầy tin nhắn của A mà tôi không thèm mở ra đọc. Tôi không chặn số con bé, chỉ chuyển chế độ chuông rung thành im lặng để đỡ tốn pin, tôi nghĩ cứ để nó hi vọng là cách hành hạ tốt hơn hẳn là chặn đứng. Tôi tính sẽ gọi lại cho nó vào tuần sau, khi cú shock tạm thời lắng xuống, để tôi có thể bình tĩnh ngồi đối diện với nó mà bụng dạ không thắt lại.
Đôi mắt xanh xám, mái tóc vàng ươm, một nỗi ám ảnh đẹp đầy tội lỗi và khó quên. Đáng lẽ con bé sẽ là kỉ niệm đẹp ở đất Mẽo nhưng... Tiếc thật, hoàn hảo như vậy mà gay, đã thế lại còn biến thái. Từ cô T đến A, tại sao nhiều người phụ nữ xinh đẹp tôi gặp ở đất nước này lại gay nhỉ? Thật đáng tiếc.
Hình như trong lúc tức giận tôi đã lỡ để lộ tên tôi ra thì phải? Thôi kệ đi, ở Florida này thiếu gì dân người Hoa và đâu chỉ mình tôi mới có cái tên ấy.
Tiểu thư A, cái con người Mẽo xinh đẹp đã hiếp dâm tôi đấy, nó tên là Valentina. Tôi hi vọng một ngày kia tên nó sẽ được ghi trong bản án ở mục bị cáo.
Con khốn nạn...
Tôi không gặp nó suốt hai tuần nay. Tôi thông báo với ông bà X là tôi bỏ dạy vì lí do sức khỏe và học hành. Họ cố nài tôi dạy hết học kì nhưng tôi từ chối, tôi không thể. Phẩm hạnh của người phụ nữ Trung Hoa không cho phép tôi phải tiếp tục công việc cùng sự dơ bẩn xúc xiểm tới thân xác. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, tôi dùng thành ngữ đúng chứ? Tôi tính nói với họ là thiên kim tiểu thư nhà X của họ thực chất là một con đồng bóng vô lại nhất tôi từng thấy trên đời. Gia đình X theo đạo nên nếu họ biết xu hướng của A, họ hẳn sẽ trừng phạt con bé rất tàn khốc (tôi mong vậy). Con bé sẽ mất nhiều thứ. Nó mới 16 tuổi được vài tuần. Bắt nó đối diện với tất cả ở tuổi này thì có quá đáng không? Tôi vẫn chưa nói chuyện với nó về đêm sinh nhật ấy, hơn nữa đêm đó tôi say, lỡ như... không phải nó hiếp dâm tôi mà tôi chủ động đồng ý.
Không, chắc chắn không bao giờ có cái chuyện hoang đường đấy! Tôi nhớ mình có ngồi dậy tát nó mà, chứ có phải nằm sãi lai không thôi đâu!
Dù sao thì cũng nên gặp nó một lần cho ra nhẽ rồi trả thù sau. Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
Tôi đã tìm được một công việc trong thư viện trường, thu nhập không cao lắm nhưng yên ả và hợp với một đứa thụ động như tôi. Tuy nhiên khi kì nghỉ đông đến thì tôi không cần phải đến thư viện làm nên tôi tính mày mò tập làm đồ thủ công để bán bắt chước những nhà kinh doanh trên mạng. Cơ mà khi bắt tay làm thử thì nhận ra có vẻ tôi cũng không hạp thứ này lắm nên tôi sớm bỏ cuộc. Tôi chỉ còn công việc chạy bàn tiệc vào cuối tuần.
Cô T vẫn hàng ngày nhắn tin hỏi tình trạng của tôi, cô ấy mừng vì tôi không sao và báo rằng thứ 3 tuần sau tôi gặp cô để bàn về việc kiểm tra lại trước kỳ nghỉ đông.
Ngày qua ngày tôi cố kiếm cái gì đó để làm, để quên đi những gì đã xảy tới nhưng thi thoảng nó vẫn lởn vởn trong đầu tôi như bóng ma ám. Có lần tôi mơ thấy tôi và nó hôn nhau, rất nồng nàn. Tôi liền giật mình tỉnh dậy, trán vã mồ hôi và lập tức đi tắm dù lúc đó là 2g30 sáng. Có đôi lúc đang đi đường, hoặc ở một mình trong phòng, tôi bất chợt ngửi thấy mùi của nó trong không khí làm tôi bủn rủn cả người, vội vã nhìn quanh tìm nó nhưng không thấy, giống như một dạng ảo giác khứu giác. Tôi đọc được ở đâu rằng nạn nhân của vụ hiếp dâm thường có nỗi ám ảnh về thủ phạm. Nó sẽ kéo dài có thể từ vài ngày, vài năm, hoặc suốt đời. Mong cái suốt đời ấy không xảy đến với mình. Nhưng hiện tại, lúc nào tôi cũng có cảm giác A đang ở bên mình.
Chuyện nó đã làm với tôi là sex. Con oắt đó đã chủ động với tôi rõ ràng. Sao con bé dám nhỉ? Gia đình nó theo đạo Công giáo và điều đó có nghĩa là nó phải nhận thức được việc nó làm với tôi là sai trái và kinh tởm như thế nào và nó tuyệt đối không được làm.
Nhưng lỡ như mình đã đồng ý...
Trời ạ! Lục Tuệ Anh, mày dẹp ngay cái suy nghĩ ấy dùm cái! Con đó nó hiếp dâm mày, mày là nạn nhân. Nó phải đền bù tất cả những tổn thất đã gây ra cho mày!
Tiểu thư A đã cố gọi cho tôi. Điện thoại của tôi rung liên tục từ sau hôm tôi xin nghỉ dạy. Hộp thư đầy tin nhắn của A mà tôi không thèm mở ra đọc. Tôi không chặn số con bé, chỉ chuyển chế độ chuông rung thành im lặng để đỡ tốn pin, tôi nghĩ cứ để nó hi vọng là cách hành hạ tốt hơn hẳn là chặn đứng. Tôi tính sẽ gọi lại cho nó vào tuần sau, khi cú shock tạm thời lắng xuống, để tôi có thể bình tĩnh ngồi đối diện với nó mà bụng dạ không thắt lại.
Đôi mắt xanh xám, mái tóc vàng ươm, một nỗi ám ảnh đẹp đầy tội lỗi và khó quên. Đáng lẽ con bé sẽ là kỉ niệm đẹp ở đất Mẽo nhưng... Tiếc thật, hoàn hảo như vậy mà gay, đã thế lại còn biến thái. Từ cô T đến A, tại sao nhiều người phụ nữ xinh đẹp tôi gặp ở đất nước này lại gay nhỉ? Thật đáng tiếc.
Hình như trong lúc tức giận tôi đã lỡ để lộ tên tôi ra thì phải? Thôi kệ đi, ở Florida này thiếu gì dân người Hoa và đâu chỉ mình tôi mới có cái tên ấy.
Tiểu thư A, cái con người Mẽo xinh đẹp đã hiếp dâm tôi đấy, nó tên là Valentina. Tôi hi vọng một ngày kia tên nó sẽ được ghi trong bản án ở mục bị cáo.
Con khốn nạn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.