Chương 2
MaiRachel
26/10/2016
Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi. Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi.
Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất. Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính.
Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính.
Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh. Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau. Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một cách đầy đau thương, rất muốn thoát nhưng thoát rồi không biết đi về đâu nên đành ở lại, gắng có tấm bằng rồi tính sau. Người Châu Á luôn chuộng giải pháp an toàn.
Khi sang Mỹ tôi vẫn phải vật lộn kiếm sống như hàng đống lao động nước tôi chạy sang đây, cả hợp pháp lẫn bất hợp pháp. Tôi được anh bạn đồng hương L, người chuyên chạy bàn cho đám nhà giàu tại nhà riêng của họ khi có tiệc, mách rằng có cái gia đình X (tôi cần giữ danh tính của tất cả, kể cà tôi, bởi lỡ sau này tôi cần phải chửi sau lưng họ thì cũng không vấn đề gì nếu cuốn nhật kí bị thất lạc) than thở bảng điểm của cô con gái rượu, họ đang cần một gia sư riêng cho con bé, lương sẽ trả rất hậu, gấp 5 lần công việc cũ của tôi. Tất nhiên tôi đòi anh bạn là môi giới gia sư cho tôi vì tôi mới bị con gà chiên Kentucky đá đít và rất cần tiền.
Kì diệu thay, tôi được nhận. Gia đình X có vẻ thích tôi, có lẽ tại tôi hiền lành hoặc tại cái bảng thành tích ấn tượng ở trường của tôi. Họ tin tôi tới nỗi không cần kiểm lại vốn tiếng Pháp của tôi mà cho tôi dạy con gái họ.
Con gái rượu của họ, cô học sinh đầu tiên của tôi, một cô người Á Mễ Lợi Gia đích thực, tóc vàng, mắt xám xanh, da trắng, nhà giàu, học giỏi, bảng điểm hầu như A và A+, ngoan hiền, đội trưởng đội cổ vũ, chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ, vân vân và vân vân, còn nhiều điều tốt đẹp về nó lắm mà nếu tôi rảnh liệt kê ra thì chắc cuốn nhật ký này sẽ hết chỗ. Bạn có thể coi nó là một phiên bản trung học của Taylor Swift nổi tiếng vì sinh nhật của nó rơi vào ngày 13/12, hoặc nói một cách dân dã hơn thì con bé đích thực là nữ chính ngôn tình, hoàn hảo tới từng cọng tơ lông. Ông bà X đã khoe tất cả những gì về nó ngay khi chúng tôi mới gặp mặt nên bạn đừng ngạc nhiên vì sao tôi quá rành rẽ dù chưa trực tiếp gặp nó.
Lời thứ tội thứ hai: dù bản thân người Trung Quốc tôi thuộc trường hợp hiếm hoi là chưa bao giờ rớ tay vào Ngôn tình.
Thứ nhất là tôi không có tiền, thứ hai là không có thời gian. Bạn sẽ tự hỏi làm sao tôi có thể hòa nhập với bạn bè khi không biết gì về ngôn tình. Những tóm tắt, bình luận trên mạng được gõ ra để làm gì? Tôi không đọc không có nghĩa là tôi không biết. Tôi chỉ cần gõ tên truyện vào công cụ tìm kiếm, chỉ 15 phút sau tôi có thể kể vanh vách thay vì phải bỏ ra một tuần để đọc hơn 100 chương. Tôi biết rất nhiều tác phẩm nhưng hầu như chẳng đọc trọn vẹn cái nào. Mọi người vẫn ngưỡng mộ tôi là dân đọc sách biết nhiều, chỉ mình tôi biết đó là hữu danh vô thực.
Tại sao con bé bảng điểm A ấy lại cần gia sư? Như tôi đã nói: điểm của nó hầu hết điểm trên A, tức là có môn nó bị C, đó là môn tiếng Pháp.
Tôi là gia sư tiếng Pháp cho nó và theo thỏa thuận với ông bà X, tôi sẽ bắt đầu dạy kèm nó trong hai tuần nữa.
Lời thứ tội thứ ba: tôi không biết tiếng Pháp, hoàn toàn không.
Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất. Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính.
Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính.
Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh. Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau. Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một cách đầy đau thương, rất muốn thoát nhưng thoát rồi không biết đi về đâu nên đành ở lại, gắng có tấm bằng rồi tính sau. Người Châu Á luôn chuộng giải pháp an toàn.
Khi sang Mỹ tôi vẫn phải vật lộn kiếm sống như hàng đống lao động nước tôi chạy sang đây, cả hợp pháp lẫn bất hợp pháp. Tôi được anh bạn đồng hương L, người chuyên chạy bàn cho đám nhà giàu tại nhà riêng của họ khi có tiệc, mách rằng có cái gia đình X (tôi cần giữ danh tính của tất cả, kể cà tôi, bởi lỡ sau này tôi cần phải chửi sau lưng họ thì cũng không vấn đề gì nếu cuốn nhật kí bị thất lạc) than thở bảng điểm của cô con gái rượu, họ đang cần một gia sư riêng cho con bé, lương sẽ trả rất hậu, gấp 5 lần công việc cũ của tôi. Tất nhiên tôi đòi anh bạn là môi giới gia sư cho tôi vì tôi mới bị con gà chiên Kentucky đá đít và rất cần tiền.
Kì diệu thay, tôi được nhận. Gia đình X có vẻ thích tôi, có lẽ tại tôi hiền lành hoặc tại cái bảng thành tích ấn tượng ở trường của tôi. Họ tin tôi tới nỗi không cần kiểm lại vốn tiếng Pháp của tôi mà cho tôi dạy con gái họ.
Con gái rượu của họ, cô học sinh đầu tiên của tôi, một cô người Á Mễ Lợi Gia đích thực, tóc vàng, mắt xám xanh, da trắng, nhà giàu, học giỏi, bảng điểm hầu như A và A+, ngoan hiền, đội trưởng đội cổ vũ, chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ, vân vân và vân vân, còn nhiều điều tốt đẹp về nó lắm mà nếu tôi rảnh liệt kê ra thì chắc cuốn nhật ký này sẽ hết chỗ. Bạn có thể coi nó là một phiên bản trung học của Taylor Swift nổi tiếng vì sinh nhật của nó rơi vào ngày 13/12, hoặc nói một cách dân dã hơn thì con bé đích thực là nữ chính ngôn tình, hoàn hảo tới từng cọng tơ lông. Ông bà X đã khoe tất cả những gì về nó ngay khi chúng tôi mới gặp mặt nên bạn đừng ngạc nhiên vì sao tôi quá rành rẽ dù chưa trực tiếp gặp nó.
Lời thứ tội thứ hai: dù bản thân người Trung Quốc tôi thuộc trường hợp hiếm hoi là chưa bao giờ rớ tay vào Ngôn tình.
Thứ nhất là tôi không có tiền, thứ hai là không có thời gian. Bạn sẽ tự hỏi làm sao tôi có thể hòa nhập với bạn bè khi không biết gì về ngôn tình. Những tóm tắt, bình luận trên mạng được gõ ra để làm gì? Tôi không đọc không có nghĩa là tôi không biết. Tôi chỉ cần gõ tên truyện vào công cụ tìm kiếm, chỉ 15 phút sau tôi có thể kể vanh vách thay vì phải bỏ ra một tuần để đọc hơn 100 chương. Tôi biết rất nhiều tác phẩm nhưng hầu như chẳng đọc trọn vẹn cái nào. Mọi người vẫn ngưỡng mộ tôi là dân đọc sách biết nhiều, chỉ mình tôi biết đó là hữu danh vô thực.
Tại sao con bé bảng điểm A ấy lại cần gia sư? Như tôi đã nói: điểm của nó hầu hết điểm trên A, tức là có môn nó bị C, đó là môn tiếng Pháp.
Tôi là gia sư tiếng Pháp cho nó và theo thỏa thuận với ông bà X, tôi sẽ bắt đầu dạy kèm nó trong hai tuần nữa.
Lời thứ tội thứ ba: tôi không biết tiếng Pháp, hoàn toàn không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.