Chương 18
Hồ Điệp Seba
02/07/2013
Sở vương bị thương đến
mức xương tay lòi ra khỏi da mà chỉ tốn một tháng đã có thể bỏ thanh nẹp.
Hóa ra tin đồn hắn có nửa huyết thống của người man di là tin vịt à? Mẹ hắn phải là người ngoài hành tinh hoặc dị nhân gì đó thì có… Hoàng đế của triều Đại Yến này nắm trong tay một phạm vi thật lớn, rõ ràng gia nhập cảnh giới khoa học viễn tưởng luôn rồi… Mộ Dung Xán im lặng nghĩ.
Lão gia rất hài lòng với kết quả kiểm tra, thường sai người gọi thất công tử về để đi thăm hỏi. Chế độ khoa cử của triều Đại Yến còn chưa hoàn chỉnh, Mộ Dung Xán bí mật gọi đó là bàn đạp của Yến.
Chia thành hai bộ phận là “đề cử” và “thi cử”. Đề cử chủ yếu dành cho con nhà quan lại, hoặc là danh gia vọng tộc, bộ phận này thường chiếm bốn phần. Thi cử thì như đi thi, có rất nhiều khoa, nhưng chỉ người có tài có thể làm quan, những người khác chỉ có thể thi lại.
Phần lớn người đọc sách đều hướng về những nấc thang như “tú tài”, “cử nhân”, “tiến sĩ”. Bởi vì đi trên con đường như vậy mới có khả năng làm quan.
Chế độ như vậy đương nhiên có rất nhiều lỗ hổng, thường phải liên tục chạy quan hệ, đi cửa sau. Dù Dung Tranh đã đạt được mức Mộ Dung gia chủ yêu cầu, lão gia vẫn lo lắng, dẫn hắn đến nhiều chỗ để học cách làm quan, cực kì thận trọng với chuyện lạ.
Dung Tranh vốn không muốn đi. Nhưng mà, một, hắn thật sự sợ lão gia, hai, cha hắn nói nếu như hắn ngoan ngoãn đi thì ông sẽ không làm gì, mặc cho hắn tiếp tục ở lại thôn trang.
Thất công tử Dung Tranh đành bất mãn bước ra khỏi cửa. Cộng thêm chuyện nhà và chuyện làm ăn, hắn bận đến không thể dứt ra nổi.
Thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán lại hơi buồn bực.
Sở vương đã bỏ thanh nẹp ở cánh tay trái, đi đường còn hơi bất lợi nhưng đại khái là miệng vết thương đã thu hẹp lại rồi. Thân làm một y tá không chuyên nghiệp, về lý thuyết thì giờ nàng phải khá nhàn rỗi, nhưng trên thực tế thì không hẳn vậy.
Trước kia tiểu thụ ngu ngốc cặn bã là cái đuôi nhỏ đi sau nàng, bây giờ đổi thành núi băng Sở vương với nét mặt không thay đổi, đãi ngộ còn không tốt như trước.
Ngoại trừ lúc vào nhà vệ sinh và tắm rửa ra, Sở vương im lặng đi sau nàng, đến nhà bếp cũng không phải ngoại lệ.
Chuyện khiến nàng luôn căng thẳng là thủ tiêu không xảy ra, nhưng Sở vương cứ nhìn chằm chằm như vậy, khiến nàng nổi cả da gà.
Có điều hắn thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức sự có mặt của hắn cũng trở nên mờ nhạt. Chẳng qua là, lúc Mộ Dung xán nấu ăn, hắn sẽ nhìn chằm chằm, dù là thất thiếu phu nhân luôn mạnh mẽ về mặt tinh thần cũng phải cảm thấy áp lực.
“… Muốn học nấu ăn sao?” Nàng đành tìm chủ đề nói chuyện cho đỡ áp lực.
Chuyện khiến nàng không thể tưởng tượng nổi lại là Sở vương mặt lạnh gật đầu.
Thế sao không nói sớm, cứ âm dương quái khí kiêm sát ý tung hoành để làm gì? Thất thiếu phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lén gào thét.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhà rỗi. Nàng vốn thích nấu nướng, chẳng qua là vị trí tiểu thư danh giá và thiếu phu nhân không thích hợp đứng trong nhà bếp đầy mũi dầu mỡ. Vất vả lắm mới có khoảng thời gian tự do tự tại như vậy, đương nhiên nàng phải vui vẻ chơi với củi gạo dầu muối tương dấm trà [1].
Nếu Sở vương cao quý muốn học chút tài mọn này, có lao động miễn phí mà không dùng thì đúng là ngu ngốc.
Thế là thất công tử vất vả lắm mới có cơ hội về nhà liền nhìn thấy một cảnh tượng kì quái như vậy: A Xán nhà hắn dũng mãnh và Sở vương còn dũng mãnh hơn, ngồi xổm trong bếp, mỗi người chặt một bắp cải.
“Sở… Sở công tử.” Hắn nở nụ cười sáng lạn như hoa mùa xuân, nét mặt vui vẻ, “Ôi… A Xán nhà ta thật là, sao có thể để ngài làm việc này…”
Băng giá của núi băng mặt lạnh Sở vương đã tan ra khá nhiều, khóe miệng hơi mỉm cười, ánh mặt dịu dàng, “A Tranh.” Hắn nhìn xuống chiếc bắp cải dưới tay, “Tập tay.”
“Cũng đúng…” Dung Tranh bừng tỉnh ngộ, “Thế thì nhanh quá! Đừng quá mệt mỏi…”
Lần này nụ cười của Sở vương càng rạng rỡ hơn, cảnh tượng nghiêm túc bắt đầu tươi đẹp lên.
Mộ Dung Xán đang cầm rau cải trợn mắt, nhìn Dung Tranh đẹp như hoa cùng Sở vương kiên cường mãnh liệt…
Tiểu thụ ngu ngốc yêu nghiệt cặn bã VS cường công núi băng mặt lạnh.
Một đôi gay quá hài hòa và quỷ dị của triều Đại Yến…
Đợi khi nàng bị Dung Tranh lôi ra khỏi cửa, bao nhiêu vọng tưởng của nàng mới bị dập tắt. Bởi vì tên tiểu thụ ngu ngốc cặn bã này đang nhéo eo của nàng, mười hai vạn phần trăm không có quy củ.
“Làm gì đó!” Mộ Dung Xán véo tay hắn một cái, “Chậc… Chàng sẽ không phải loại gì cũng được chứ?”
“Gì cũng được là sao?” Dung Tranh khó hiểu, “Nương tử, mấy ngày rồi ta không được gặp nàng… Nhớ ta không?”
“Làm gì đến mấy ngày?” Mộ Dung Xán nghiêm túc khinh bỉ, “Mới một ngày một đêm thôi… Chàng chạy về làm gì? Không phải là đi ba đến năm ngày sao?”
“Nhà của Đồ đại nhân ở gần đây… Ta thừa dịp bọn họ chơi đùa, chạy đến đây.” Hắn ôm eo Mộ Dung Xán, cuốn lấy, “Tý nữa lại phải về rồi. Đáng ghét thật, người ta…”
“Im miệng!” Từ “người ta” kia làm da gà nàng nổi lên hết sạch rồi. Nàng hoài nghi nhìn, “Chàng nói thật đi… Có phải chàng… có phải… cũng thích đàn ông không?”
Dung Tranh sửng sốt một lát mới hiểu được. Mặt hắn đỏ lên vì giận dữ, “Gia là nam tử hán! Gia chỉ thích đàn bà, đặc biệt, đặc biệt…” Mặt hắn đỏ ửng, xấu hổ không dám nói ra, đành kéo nàng ra ngoài cửa che, chặn miệng người đàn bà này lại.
Ánh mắt Sở vương vẫn đuổi theo bọn họ. Từ Dung Tranh đến Mộ Dung Xán. Cho đền khi họ ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng hai người ấy.
Mềm mại đến thế, ngọt ngào, tình cảm đến thế. Lạ lẫm đến vậy, khiến hắn cảm thấy kì quái, cực kì hâm mộ, còn có một chút sợ sệt và mất mát.
Bất an cắt rau cải, cho đến khi cắt vào cả tay, máu chảy xuống. Hắn hờ hững nhìn, biết không nguy hiểm đến tính mạng nên tiếp tục cắt xuống, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả bắp cải trắng.
Đau ư? Đương nhiên. Nhưng hắn đã sớm học được cách sống chung với đau khổ.
Mộ Dung Xán rất đẹp. Dung Tranh cũng… rất đẹp. Nhưng đó không phải nguyên nhân chính khiến hắn không thể dời mắt.
Hắn có rất nhiều đàn bà, người nào cũng đẹp. Có nhiều người là do hoàng đế ban thưởng, có nhiều người là hoàng huynh hoàng tỷ tặng, cũng không cho phép hắn từ chối. Hắn cũng từng lên giường với họ, nhưng sau đó chỉ cảm thấy mệt mỏi… Lòng rất mệt mỏi.
Những người đàn bà này, chẳng có ai thuộc về hắn. Bọn họ đều có chủ nhân riêng, cứ đến thời gian là lại báo cáo chuyện của hắn với chủ nhân.
Hắn biết hết.
Nhưng hắn không muốn làm chủ nhân của họ tức giận, nên mới vờ như không biết.
Hắn đã học được từ rất sớm, không nói chuyện, không nhìn, không nghe. Cho nên một vị hoàng tử có nửa huyết thống man di như hắn mới có thể sống sót bình an.
Hắn thích đôi mắt thẳng thắn và càn quấy của Dung Tranh, cũng thích con ngươi trông hơi buồn chán lại rất thông thái của Mộ Dung Xán.
Đặc biệt là Mộ Dung Xán.
Nàng rất khác, rất dịu dàng.
“A Tranh đang vội, không kịp chào tạm biệt.” Mộ Dung Xán lúng túng bước vào, búi tóc hơi rối, môi hơi sưng, “Hắn muốn ta tạ lỗi với Sở công tử thay hắn…” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, kinh ngạc nhìn tay hắn.
Sở vương hơi cúi đầu, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú thái rau.
“Đủ rồi.” Mộ Dung Xán đi tới, cướp con dao nhỏ trong tay hắn đi. Sở vương phản kháng một chút mới bỏ tay ra.
“… Ngài không đau sao?” Nàng lớn tiếng hỏi, kiểm tra ngón tay suýt bị hắn cắt một miếng thịt.
“Bình thường.” Hắn hờ hững trả lời.
“Đừng cử động!” Mộ Dung Xán khó tin nhìn hắn một cái, rồi chạy đi lấy thuốc và nước nóng. Sau khi tẩy sạch vết máu, dùng rượu mạnh tiêu độc, liền xoa thuốc, băng bó lại.
“Ngài không biết nói ư?!” Mộ Dung Xán quát hắn.
Sở vương ngẩng lên nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh, “Ai nghe?” Hắn lại cúi xuống, nhìn ngón tay đã được băng bó nghiêm chỉnh, “Chưa từng có ai nghe.”
Mộ Dung Xán không nói gì, Sở vương hơi hối hận. Có lẽ hắn rất hâm mộ, rất hâm mộ. Nhưng hắn thà không có, chứ không muốn phá hoại thứ gì.
Xúc động một lần, đầu hắn xuất hiện suy nghĩ “đi khỏi đây”.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, Mộ Dung Xán vẫn cúi đầu, lén lấy tay áo lau nước mắt.
Hắn bị sốc.
“Ngài ngồi nguyên đó.” Mộ Dung Xán lấy một chiếc ghế lại, “Nhìn ta làm là được, ta giảng bài cho ngài.”
Ánh mắt Sở vương thất thần một lát, nói, “Được.”
- Chú thích:
[1] Củi gạo dầu muối tương dấm trà: những thứ bình dị trong cuộc sống.
Hóa ra tin đồn hắn có nửa huyết thống của người man di là tin vịt à? Mẹ hắn phải là người ngoài hành tinh hoặc dị nhân gì đó thì có… Hoàng đế của triều Đại Yến này nắm trong tay một phạm vi thật lớn, rõ ràng gia nhập cảnh giới khoa học viễn tưởng luôn rồi… Mộ Dung Xán im lặng nghĩ.
Lão gia rất hài lòng với kết quả kiểm tra, thường sai người gọi thất công tử về để đi thăm hỏi. Chế độ khoa cử của triều Đại Yến còn chưa hoàn chỉnh, Mộ Dung Xán bí mật gọi đó là bàn đạp của Yến.
Chia thành hai bộ phận là “đề cử” và “thi cử”. Đề cử chủ yếu dành cho con nhà quan lại, hoặc là danh gia vọng tộc, bộ phận này thường chiếm bốn phần. Thi cử thì như đi thi, có rất nhiều khoa, nhưng chỉ người có tài có thể làm quan, những người khác chỉ có thể thi lại.
Phần lớn người đọc sách đều hướng về những nấc thang như “tú tài”, “cử nhân”, “tiến sĩ”. Bởi vì đi trên con đường như vậy mới có khả năng làm quan.
Chế độ như vậy đương nhiên có rất nhiều lỗ hổng, thường phải liên tục chạy quan hệ, đi cửa sau. Dù Dung Tranh đã đạt được mức Mộ Dung gia chủ yêu cầu, lão gia vẫn lo lắng, dẫn hắn đến nhiều chỗ để học cách làm quan, cực kì thận trọng với chuyện lạ.
Dung Tranh vốn không muốn đi. Nhưng mà, một, hắn thật sự sợ lão gia, hai, cha hắn nói nếu như hắn ngoan ngoãn đi thì ông sẽ không làm gì, mặc cho hắn tiếp tục ở lại thôn trang.
Thất công tử Dung Tranh đành bất mãn bước ra khỏi cửa. Cộng thêm chuyện nhà và chuyện làm ăn, hắn bận đến không thể dứt ra nổi.
Thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán lại hơi buồn bực.
Sở vương đã bỏ thanh nẹp ở cánh tay trái, đi đường còn hơi bất lợi nhưng đại khái là miệng vết thương đã thu hẹp lại rồi. Thân làm một y tá không chuyên nghiệp, về lý thuyết thì giờ nàng phải khá nhàn rỗi, nhưng trên thực tế thì không hẳn vậy.
Trước kia tiểu thụ ngu ngốc cặn bã là cái đuôi nhỏ đi sau nàng, bây giờ đổi thành núi băng Sở vương với nét mặt không thay đổi, đãi ngộ còn không tốt như trước.
Ngoại trừ lúc vào nhà vệ sinh và tắm rửa ra, Sở vương im lặng đi sau nàng, đến nhà bếp cũng không phải ngoại lệ.
Chuyện khiến nàng luôn căng thẳng là thủ tiêu không xảy ra, nhưng Sở vương cứ nhìn chằm chằm như vậy, khiến nàng nổi cả da gà.
Có điều hắn thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức sự có mặt của hắn cũng trở nên mờ nhạt. Chẳng qua là, lúc Mộ Dung xán nấu ăn, hắn sẽ nhìn chằm chằm, dù là thất thiếu phu nhân luôn mạnh mẽ về mặt tinh thần cũng phải cảm thấy áp lực.
“… Muốn học nấu ăn sao?” Nàng đành tìm chủ đề nói chuyện cho đỡ áp lực.
Chuyện khiến nàng không thể tưởng tượng nổi lại là Sở vương mặt lạnh gật đầu.
Thế sao không nói sớm, cứ âm dương quái khí kiêm sát ý tung hoành để làm gì? Thất thiếu phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lén gào thét.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhà rỗi. Nàng vốn thích nấu nướng, chẳng qua là vị trí tiểu thư danh giá và thiếu phu nhân không thích hợp đứng trong nhà bếp đầy mũi dầu mỡ. Vất vả lắm mới có khoảng thời gian tự do tự tại như vậy, đương nhiên nàng phải vui vẻ chơi với củi gạo dầu muối tương dấm trà [1].
Nếu Sở vương cao quý muốn học chút tài mọn này, có lao động miễn phí mà không dùng thì đúng là ngu ngốc.
Thế là thất công tử vất vả lắm mới có cơ hội về nhà liền nhìn thấy một cảnh tượng kì quái như vậy: A Xán nhà hắn dũng mãnh và Sở vương còn dũng mãnh hơn, ngồi xổm trong bếp, mỗi người chặt một bắp cải.
“Sở… Sở công tử.” Hắn nở nụ cười sáng lạn như hoa mùa xuân, nét mặt vui vẻ, “Ôi… A Xán nhà ta thật là, sao có thể để ngài làm việc này…”
Băng giá của núi băng mặt lạnh Sở vương đã tan ra khá nhiều, khóe miệng hơi mỉm cười, ánh mặt dịu dàng, “A Tranh.” Hắn nhìn xuống chiếc bắp cải dưới tay, “Tập tay.”
“Cũng đúng…” Dung Tranh bừng tỉnh ngộ, “Thế thì nhanh quá! Đừng quá mệt mỏi…”
Lần này nụ cười của Sở vương càng rạng rỡ hơn, cảnh tượng nghiêm túc bắt đầu tươi đẹp lên.
Mộ Dung Xán đang cầm rau cải trợn mắt, nhìn Dung Tranh đẹp như hoa cùng Sở vương kiên cường mãnh liệt…
Tiểu thụ ngu ngốc yêu nghiệt cặn bã VS cường công núi băng mặt lạnh.
Một đôi gay quá hài hòa và quỷ dị của triều Đại Yến…
Đợi khi nàng bị Dung Tranh lôi ra khỏi cửa, bao nhiêu vọng tưởng của nàng mới bị dập tắt. Bởi vì tên tiểu thụ ngu ngốc cặn bã này đang nhéo eo của nàng, mười hai vạn phần trăm không có quy củ.
“Làm gì đó!” Mộ Dung Xán véo tay hắn một cái, “Chậc… Chàng sẽ không phải loại gì cũng được chứ?”
“Gì cũng được là sao?” Dung Tranh khó hiểu, “Nương tử, mấy ngày rồi ta không được gặp nàng… Nhớ ta không?”
“Làm gì đến mấy ngày?” Mộ Dung Xán nghiêm túc khinh bỉ, “Mới một ngày một đêm thôi… Chàng chạy về làm gì? Không phải là đi ba đến năm ngày sao?”
“Nhà của Đồ đại nhân ở gần đây… Ta thừa dịp bọn họ chơi đùa, chạy đến đây.” Hắn ôm eo Mộ Dung Xán, cuốn lấy, “Tý nữa lại phải về rồi. Đáng ghét thật, người ta…”
“Im miệng!” Từ “người ta” kia làm da gà nàng nổi lên hết sạch rồi. Nàng hoài nghi nhìn, “Chàng nói thật đi… Có phải chàng… có phải… cũng thích đàn ông không?”
Dung Tranh sửng sốt một lát mới hiểu được. Mặt hắn đỏ lên vì giận dữ, “Gia là nam tử hán! Gia chỉ thích đàn bà, đặc biệt, đặc biệt…” Mặt hắn đỏ ửng, xấu hổ không dám nói ra, đành kéo nàng ra ngoài cửa che, chặn miệng người đàn bà này lại.
Ánh mắt Sở vương vẫn đuổi theo bọn họ. Từ Dung Tranh đến Mộ Dung Xán. Cho đền khi họ ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng hai người ấy.
Mềm mại đến thế, ngọt ngào, tình cảm đến thế. Lạ lẫm đến vậy, khiến hắn cảm thấy kì quái, cực kì hâm mộ, còn có một chút sợ sệt và mất mát.
Bất an cắt rau cải, cho đến khi cắt vào cả tay, máu chảy xuống. Hắn hờ hững nhìn, biết không nguy hiểm đến tính mạng nên tiếp tục cắt xuống, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả bắp cải trắng.
Đau ư? Đương nhiên. Nhưng hắn đã sớm học được cách sống chung với đau khổ.
Mộ Dung Xán rất đẹp. Dung Tranh cũng… rất đẹp. Nhưng đó không phải nguyên nhân chính khiến hắn không thể dời mắt.
Hắn có rất nhiều đàn bà, người nào cũng đẹp. Có nhiều người là do hoàng đế ban thưởng, có nhiều người là hoàng huynh hoàng tỷ tặng, cũng không cho phép hắn từ chối. Hắn cũng từng lên giường với họ, nhưng sau đó chỉ cảm thấy mệt mỏi… Lòng rất mệt mỏi.
Những người đàn bà này, chẳng có ai thuộc về hắn. Bọn họ đều có chủ nhân riêng, cứ đến thời gian là lại báo cáo chuyện của hắn với chủ nhân.
Hắn biết hết.
Nhưng hắn không muốn làm chủ nhân của họ tức giận, nên mới vờ như không biết.
Hắn đã học được từ rất sớm, không nói chuyện, không nhìn, không nghe. Cho nên một vị hoàng tử có nửa huyết thống man di như hắn mới có thể sống sót bình an.
Hắn thích đôi mắt thẳng thắn và càn quấy của Dung Tranh, cũng thích con ngươi trông hơi buồn chán lại rất thông thái của Mộ Dung Xán.
Đặc biệt là Mộ Dung Xán.
Nàng rất khác, rất dịu dàng.
“A Tranh đang vội, không kịp chào tạm biệt.” Mộ Dung Xán lúng túng bước vào, búi tóc hơi rối, môi hơi sưng, “Hắn muốn ta tạ lỗi với Sở công tử thay hắn…” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, kinh ngạc nhìn tay hắn.
Sở vương hơi cúi đầu, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú thái rau.
“Đủ rồi.” Mộ Dung Xán đi tới, cướp con dao nhỏ trong tay hắn đi. Sở vương phản kháng một chút mới bỏ tay ra.
“… Ngài không đau sao?” Nàng lớn tiếng hỏi, kiểm tra ngón tay suýt bị hắn cắt một miếng thịt.
“Bình thường.” Hắn hờ hững trả lời.
“Đừng cử động!” Mộ Dung Xán khó tin nhìn hắn một cái, rồi chạy đi lấy thuốc và nước nóng. Sau khi tẩy sạch vết máu, dùng rượu mạnh tiêu độc, liền xoa thuốc, băng bó lại.
“Ngài không biết nói ư?!” Mộ Dung Xán quát hắn.
Sở vương ngẩng lên nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh, “Ai nghe?” Hắn lại cúi xuống, nhìn ngón tay đã được băng bó nghiêm chỉnh, “Chưa từng có ai nghe.”
Mộ Dung Xán không nói gì, Sở vương hơi hối hận. Có lẽ hắn rất hâm mộ, rất hâm mộ. Nhưng hắn thà không có, chứ không muốn phá hoại thứ gì.
Xúc động một lần, đầu hắn xuất hiện suy nghĩ “đi khỏi đây”.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, Mộ Dung Xán vẫn cúi đầu, lén lấy tay áo lau nước mắt.
Hắn bị sốc.
“Ngài ngồi nguyên đó.” Mộ Dung Xán lấy một chiếc ghế lại, “Nhìn ta làm là được, ta giảng bài cho ngài.”
Ánh mắt Sở vương thất thần một lát, nói, “Được.”
- Chú thích:
[1] Củi gạo dầu muối tương dấm trà: những thứ bình dị trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.