Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách)
Chương 43: .2
Lệ Cửu Ca
22/07/2023
Hai người thấy vẻ ngoài của hộp đựng phấn kia tao nhã vốn đã rất thích lại thấy phấn ở bên trong mịn hơn những nhà khác trên chợ, màu sắc cũng đẹp nên liền động lòng, vội vàng hỏi bao nhiêu tiền một hộp.
A Hồng cười híp mắt nói: "Mười hai văn tiền một hộp."
Cái hộp này đều là hình tròn xinh xắn, nhìn vô cùng đáng yêu, cầm ở trong lòng bàn tay lành lạnh, sao không khiến người ta không thích được. Hai tiểu cô nương kia vô cùng mong muốn nhưng vừa nghe một hộp mất mười hai văn tiền thì nhíu mày.
Đang khi bọn họ do dự thì A Hồng bỗng nhiên nói: "Ôi? Nhị cô nương cũng tới? Hôm qua thiếu nãi nãi còn nhớ ngài đó! Ngài cũng tới mua phấn? Nhìn trúng cái nào, nô tỳ liền đi lấy cho ngài."
Đối mặt với dáng vẻ kinh ngạc của hai người bạn đồng hành, Lâm Thiện Lãi có chút ngượng ngùng khoát khoát tay, "Không cần không cần, ta chỉ tới xem một chút mà thôi."
A Hồng liền cười nói: "Nhị cô nương dùng phấn của Lộ Hoa Hiên chúng ta thật là rất thỏa đáng mà, nhìn ngài bây giờ đúng là tỏa sáng luôn."
Nghe Lâm Thiện Lãi dùng phấn của Lộ Hoa Hiên, giờ phút này mấy người khách ở trong tiệm đều có chút giật mình.
Chỉ vì Lâm Thiện Lãi da thịt trắng noãn nhẵn nhụi, hai gò má còn có lớp đỏ ửng nhàn nhạt, nửa điểm không nhìn ra là có trang điểm.
Nghe lời này, hai tiểu cô nương cùng đi với Lâm Thiện Lãi không khỏi xít lại gần một chút, cẩn thận nhìn một chút, mới phát hiện chút dấu vết, cả kinh nói: "Đúng là có đánh phấn, không xít lại gần nhìn thật là nửa điểm cũng không nhìn ra được!"
Những khách nhân khác nghe, cũng rối rít tiến tới nhìn, Lâm Thiện Lãi lập tức bị mấy người vây vào giữa, có chút xấu hổ, cũng nhanh chóng lấy lại tự tin thẳng người, đây là phấn tỷ tỷ của nàng làm!
Những khách nhân kia vốn đã thích phấn này nhưng vì giá tiền mà do dự, thấy hiệu quả tốt như vậy thì rối rít bỏ tiền ra mua, hai người bạn đồng hành của Lâm Thiện Lãi cũng cùng nhau móc tiền ra.
Phấn này tốt như vậy, đừng nói là mười hai văn, cho dù là hai mươi văn tiền, bọn họ cũng chịu mua.
Cõi đời này phần lớn người đều thích náo nhiệt, thấy trong cửa hàng nhỏ tụ tập mấy vị khách nhân thì có một vị khách nhân cũng bởi vì cửa hàng quá nhỏ không thể không đứng bên ngoài, rối rít đến xem náo nhiệt, vừa nhìn một cái thì có một số người không dời ra bước chân.
Bức tranh mỹ nhân treo trên tường cũng quá ấn tượng, kỹ năng vẽ quá tốt, cửa hàng này tuy nhỏ nhưng nói không chừng đồ bán được là đồ tốt!
Vì vậy Lộ Hoa Hiên nho nhỏ này khác với vẻ vắng tanh lúc khai trương, chỉ một thoáng đầy ắp người, tuy nói cũng vì cửa hàng quá nhỏ, nhưng đối với một cửa hàng mở ở khu vực hẻo lánh đường phía Tây đã coi như là làm ăn cực tốt rồi.
A Hồng thấy vậy, đảo tròng mắt một vòng, lập tức cất giọng nói: "Hôm nay Lộ Hoa Hiên chúng ta khai trương, phàm là mua hai hộp, đều sẽ giảm cho ngài hai văn tiền!"
Lời này vừa nói ra, khách nhân tụ tập trong tiệm không khỏi phát ra tiếng nghị luận thật thấp, phấn của Lộ Hoa Hiên này tuy nói đắt hơn bên ngoài mấy văn, nhưng cũng tốt hơn những thứ kia nhiều, phấn tốt như vậy thì cho dù có đắt thêm hai văn đi nữa thì cũng đáng, mua thêm mấy hộp mang về rồi bán lại cho hàng xóm không phải là có thể kiếm được một chút hay sao?
Trong những người này vốn đã có rất nhiều người từ những thị trấn nhỏ khác vào thành mua hàng, cũng có không ít người mua hàng ở trong thành về bán lại cho thôn, nào có ai lại bỏ qua cơ hội làm ăn này chứ? Bây giờ thấy có thể tiện lời được mấy văn, rối rít yêu cầu mua thêm mấy hộp.
Hôm nay tiệm mới vừa khai trước, trước khi A Hồng đi ra Thiếu nãi nãi đã nói nếu như có một số người hỏi han thì có thể châm chước giảm chút giá tiền, A Hồng cảm thấy phấn tốt như vậy bán một cái mười hai văn đã là quá hời rồi, giờ lại giảm hai văn khiến nàng ấy đau lòng, lúc này thấy nhiều khách vào, nàng ấy vừa muốn khai trương đại cát đại lợi vừa dò xét mà nói lên câu kia, muốn có thể bán nhiều thêm một hộp, không ngờ lại bán được nhiều hộp như vậy!
Nàng ấy và một đứa nha hoàn khác suýt nữa không làm xuể. . .
Trong nháy mắt đã đến hoàng hôn, việc buôn bán của tiệm tốt ngoài dự liệu, hàng trong tiệm bán hết hơn phân nửa. A Hồng đếm tiền trong tay, trong mắt phát sáng, trong đầu nghĩ bây giờ mà kiếm được nhiều tiền như vậy, sau khi trở về Thiếu nãi nãi nhất định sẽ rất vui mừng. Nghĩ như vậy, nàng ấy bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, không khỏi nhìn về phía sòng bạc đối diện.
Chính là trùng hợp như vậy, Phó Gia Bảo thua sạch bạc trên người từ bên trong đi ra, rũ đầu xuống, dáng vẻ nản lòng, buồn tẻ và bi thương, còn có một chút nóng nảy.
Làm thế nào làm thế nào đây? Hắn thua sạch tiền rồi, đừng nói là mua trang sức cho nương tử, mà đến cả sách cũng không mua được, trở về làm sao ăn nói với nương tử đây?
Khi Phó Gia Bảo trong lòng nghĩ như vậy thì chợt thấy đầu đường có hai tên côn đồ cắc ké gật gù đắc ý đi qua.
Hắn dừng bước chân, trong mắt chợt lóe linh quang, đột nhiên xông tới nói với hai người kia: "Mau, các người kéo ta mấy cái, đẩy ta một cái! Tốt nhất làm ta thảm giống như bị người ta cướp giật đi!"
Hai tên côn đồ cắc ké nhìn chằm chằm dáng vẻ hưng phấn của Phó đại thiếu gia, không khỏi bắt đầu hoảng sợ. Bọn họ nào dám đắc tội Phó thiếu gia? Phó thiếu gia là muốn kiếm cớ đùa bỡn bọn họ?
Hai người sợ lui về phía sau hai bước, rồi sau đó hai mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt giơ chân lên, bỏ chạy.
Phó Gia Bảo: . . .
Hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó vén tay áo lên dốc sức đuổi theo, vừa đuổi vừa hô: "Đừng chạy! Đứng lại!"
Hai tên côn đồ cắc ké lộ ra vẻ sợ hãi, trong đầu nghĩ Đại thiếu gia này chẳng lẽ muốn xử bọn họ? Dưới chân không khỏi chạy nhanh hơn.
Vì vậy A Hồng ngồi ở trong tiệm đếm liền nhìn thấy cảnh ba người hai trước một sau chạy ngang qua mắt nàng.
A Hồng: . . .
Ừ, lại có cơ hội lập công rồi! Ta phải mau đi nói cho Thiếu nãi nãi!
A Hồng cười híp mắt nói: "Mười hai văn tiền một hộp."
Cái hộp này đều là hình tròn xinh xắn, nhìn vô cùng đáng yêu, cầm ở trong lòng bàn tay lành lạnh, sao không khiến người ta không thích được. Hai tiểu cô nương kia vô cùng mong muốn nhưng vừa nghe một hộp mất mười hai văn tiền thì nhíu mày.
Đang khi bọn họ do dự thì A Hồng bỗng nhiên nói: "Ôi? Nhị cô nương cũng tới? Hôm qua thiếu nãi nãi còn nhớ ngài đó! Ngài cũng tới mua phấn? Nhìn trúng cái nào, nô tỳ liền đi lấy cho ngài."
Đối mặt với dáng vẻ kinh ngạc của hai người bạn đồng hành, Lâm Thiện Lãi có chút ngượng ngùng khoát khoát tay, "Không cần không cần, ta chỉ tới xem một chút mà thôi."
A Hồng liền cười nói: "Nhị cô nương dùng phấn của Lộ Hoa Hiên chúng ta thật là rất thỏa đáng mà, nhìn ngài bây giờ đúng là tỏa sáng luôn."
Nghe Lâm Thiện Lãi dùng phấn của Lộ Hoa Hiên, giờ phút này mấy người khách ở trong tiệm đều có chút giật mình.
Chỉ vì Lâm Thiện Lãi da thịt trắng noãn nhẵn nhụi, hai gò má còn có lớp đỏ ửng nhàn nhạt, nửa điểm không nhìn ra là có trang điểm.
Nghe lời này, hai tiểu cô nương cùng đi với Lâm Thiện Lãi không khỏi xít lại gần một chút, cẩn thận nhìn một chút, mới phát hiện chút dấu vết, cả kinh nói: "Đúng là có đánh phấn, không xít lại gần nhìn thật là nửa điểm cũng không nhìn ra được!"
Những khách nhân khác nghe, cũng rối rít tiến tới nhìn, Lâm Thiện Lãi lập tức bị mấy người vây vào giữa, có chút xấu hổ, cũng nhanh chóng lấy lại tự tin thẳng người, đây là phấn tỷ tỷ của nàng làm!
Những khách nhân kia vốn đã thích phấn này nhưng vì giá tiền mà do dự, thấy hiệu quả tốt như vậy thì rối rít bỏ tiền ra mua, hai người bạn đồng hành của Lâm Thiện Lãi cũng cùng nhau móc tiền ra.
Phấn này tốt như vậy, đừng nói là mười hai văn, cho dù là hai mươi văn tiền, bọn họ cũng chịu mua.
Cõi đời này phần lớn người đều thích náo nhiệt, thấy trong cửa hàng nhỏ tụ tập mấy vị khách nhân thì có một vị khách nhân cũng bởi vì cửa hàng quá nhỏ không thể không đứng bên ngoài, rối rít đến xem náo nhiệt, vừa nhìn một cái thì có một số người không dời ra bước chân.
Bức tranh mỹ nhân treo trên tường cũng quá ấn tượng, kỹ năng vẽ quá tốt, cửa hàng này tuy nhỏ nhưng nói không chừng đồ bán được là đồ tốt!
Vì vậy Lộ Hoa Hiên nho nhỏ này khác với vẻ vắng tanh lúc khai trương, chỉ một thoáng đầy ắp người, tuy nói cũng vì cửa hàng quá nhỏ, nhưng đối với một cửa hàng mở ở khu vực hẻo lánh đường phía Tây đã coi như là làm ăn cực tốt rồi.
A Hồng thấy vậy, đảo tròng mắt một vòng, lập tức cất giọng nói: "Hôm nay Lộ Hoa Hiên chúng ta khai trương, phàm là mua hai hộp, đều sẽ giảm cho ngài hai văn tiền!"
Lời này vừa nói ra, khách nhân tụ tập trong tiệm không khỏi phát ra tiếng nghị luận thật thấp, phấn của Lộ Hoa Hiên này tuy nói đắt hơn bên ngoài mấy văn, nhưng cũng tốt hơn những thứ kia nhiều, phấn tốt như vậy thì cho dù có đắt thêm hai văn đi nữa thì cũng đáng, mua thêm mấy hộp mang về rồi bán lại cho hàng xóm không phải là có thể kiếm được một chút hay sao?
Trong những người này vốn đã có rất nhiều người từ những thị trấn nhỏ khác vào thành mua hàng, cũng có không ít người mua hàng ở trong thành về bán lại cho thôn, nào có ai lại bỏ qua cơ hội làm ăn này chứ? Bây giờ thấy có thể tiện lời được mấy văn, rối rít yêu cầu mua thêm mấy hộp.
Hôm nay tiệm mới vừa khai trước, trước khi A Hồng đi ra Thiếu nãi nãi đã nói nếu như có một số người hỏi han thì có thể châm chước giảm chút giá tiền, A Hồng cảm thấy phấn tốt như vậy bán một cái mười hai văn đã là quá hời rồi, giờ lại giảm hai văn khiến nàng ấy đau lòng, lúc này thấy nhiều khách vào, nàng ấy vừa muốn khai trương đại cát đại lợi vừa dò xét mà nói lên câu kia, muốn có thể bán nhiều thêm một hộp, không ngờ lại bán được nhiều hộp như vậy!
Nàng ấy và một đứa nha hoàn khác suýt nữa không làm xuể. . .
Trong nháy mắt đã đến hoàng hôn, việc buôn bán của tiệm tốt ngoài dự liệu, hàng trong tiệm bán hết hơn phân nửa. A Hồng đếm tiền trong tay, trong mắt phát sáng, trong đầu nghĩ bây giờ mà kiếm được nhiều tiền như vậy, sau khi trở về Thiếu nãi nãi nhất định sẽ rất vui mừng. Nghĩ như vậy, nàng ấy bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, không khỏi nhìn về phía sòng bạc đối diện.
Chính là trùng hợp như vậy, Phó Gia Bảo thua sạch bạc trên người từ bên trong đi ra, rũ đầu xuống, dáng vẻ nản lòng, buồn tẻ và bi thương, còn có một chút nóng nảy.
Làm thế nào làm thế nào đây? Hắn thua sạch tiền rồi, đừng nói là mua trang sức cho nương tử, mà đến cả sách cũng không mua được, trở về làm sao ăn nói với nương tử đây?
Khi Phó Gia Bảo trong lòng nghĩ như vậy thì chợt thấy đầu đường có hai tên côn đồ cắc ké gật gù đắc ý đi qua.
Hắn dừng bước chân, trong mắt chợt lóe linh quang, đột nhiên xông tới nói với hai người kia: "Mau, các người kéo ta mấy cái, đẩy ta một cái! Tốt nhất làm ta thảm giống như bị người ta cướp giật đi!"
Hai tên côn đồ cắc ké nhìn chằm chằm dáng vẻ hưng phấn của Phó đại thiếu gia, không khỏi bắt đầu hoảng sợ. Bọn họ nào dám đắc tội Phó thiếu gia? Phó thiếu gia là muốn kiếm cớ đùa bỡn bọn họ?
Hai người sợ lui về phía sau hai bước, rồi sau đó hai mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt giơ chân lên, bỏ chạy.
Phó Gia Bảo: . . .
Hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó vén tay áo lên dốc sức đuổi theo, vừa đuổi vừa hô: "Đừng chạy! Đứng lại!"
Hai tên côn đồ cắc ké lộ ra vẻ sợ hãi, trong đầu nghĩ Đại thiếu gia này chẳng lẽ muốn xử bọn họ? Dưới chân không khỏi chạy nhanh hơn.
Vì vậy A Hồng ngồi ở trong tiệm đếm liền nhìn thấy cảnh ba người hai trước một sau chạy ngang qua mắt nàng.
A Hồng: . . .
Ừ, lại có cơ hội lập công rồi! Ta phải mau đi nói cho Thiếu nãi nãi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.