Chương 16
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
29/12/2022
Nghỉ ngơi ba ngày, hôm nay Phong Dục không cần vào triều sớm, đêm qua càn rỡ một trận nên hôm nay hắn phá lệ tỉnh dậy muộn hơn một chút.
Tháng bảy đúng lúc nắng ấm, ánh sáng màu sắc sặc sỡ xuyên qua cây mai trước cửa sổ, rải rác lọt vào trong điện, chiếu vào góc nghiêng trên mặt nữ tử, lúc Phong Dục mở mắt, thì hắn thấy hình ảnh đôi mắt xinh đẹp của nữ tử nhắm lại, lông mi nàng vừa dài vừa cong, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Nằm trong lòng hắn?
Phong Dục theo bản năng nhướng mày.
Phi tần trong hậu cung của hắn hầu như đều là con cái thế gia, trước khi vào cung đều có người dạy nên hầu hạ hắn nên như thế nào, chưa bao giờ có người vượt quy củ như nàng.
Hắn dừng lại, mới nhớ ra nữ tử này với những cung phi khác không giống nhau.
Nàng chưa qua tuyển tú, đương nhiên cũng sẽ không hiểu quy tắc về phương diện này.
Ánh mắt Phong Dục dừng trên người nữ tử, thật ra tư thế ngủ của nàng không tốt, cả người đều làm tổ trong ngực hắn, nếu như vén áo ngủ bằng gấm lên thì có hơi khó coi, chân hai người đang đan chéo cùng một chỗ với nhau, giống như lúc vui vẻ đêm qua, dây dưa không phân biệt được.
Tư thế ngủ của hắn rất quy củ, tỉnh lại sau một đêm, hắn cũng không ngờ giường chiếu sẽ lộn xộn như vậy.
Vì vậy, tình cảnh hôm nay Phong Dục tỉnh lại nhìn thấy, hắn không khỏi cảm thấy hơi khác lạ.
Lẽ ra sau khi phi tần và hoàng thượng tắm xong, sẽ ngủ hai chiếc chăn gấm khác nhau, nhưng đêm qua nữ tử này lén lút thò tay vào chăn của hắn, sau khi lên giường thì hắn cũng dịu dàng hơn, hắn không để ý đến quy củ nữa, tùy ý để nàng nằm trong ngực hắn.
Dù sao cũng do bản thân hắn ngầm thừa nhận chuyện này.
Nữ tử dựa đầu vùi vào cổ hắn, hơi thở nhàn nhạt, yếu ớt, không hiểu sao hắn cảm thấy vừa mềm vừa ngứa.
Phong Dục nâng tay ôm eo mỹ nhân, hắn xoa ấn đường.
Hắn vừa mới cử động đã quấy rầy đến người trong lòng, khi nữ tử mở mắt, trong mắt còn hơi mông lung mờ mịt.
Nhưng Phong Dục vẫn rất bình tĩnh nhìn nàng.
Nữ tử giống như nhớ đến chuyện đêm qua, đột nhiên vẻ mặt nàng đỏ bừng, vội vàng ngồi dậy từ trong ngực hắn, nàng kéo chăn gấm ngồi dậy, trong nháy mắt, lông mày nàng nhíu lại, nhưng nàng cắn môi nhịn xuống, run rẩy nhẹ giọng nói:
"Hoàng thượng thứ tội, nô tì… dậy muộn."
Trong ngực hắn đột nhiên trống rỗng, Phong Dục hơi khó chịu theo bản năng, nhưng hắn không thể hiện ra bên ngoài, hắn hơi nheo mắt lại.
Trên vai hắn có vài chỗ bị thương.
Là bị nữ tử này đêm qua không kiềm chế được cắn lên.
Lúc đó hắn không cảm thấy đau, chỉ hơi ngưa ngứa và tê dại, khiến hơi thở lúc ấy của hắn càng thấp hơn, nên càng giày vò người phía dưới nhiều hơn.
Hắn biết đêm qua nàng rất đau, trong nháy mắt mặt nàng trắng bệch giống như quay lại ngày nàng hôn mê.
Lúc ấy Phong Dục không dám cử động một hồi lâu.
Lần đầu tiên hắn biết đêm đầu tiên của nữ tử lại đau như vậy.
Trước kia hậu phi cũng không dám lộ ra vẻ mặt đau đớn ở trước mặt hắn, đêm qua người này thật ra đã khiến hắn trải nghiệm được rất nhiều thứ.
Cho nên lúc này nhìn nữ tử bây giờ theo bản năng chịu đựng cơn đau, phút chốc trong lòng hắn cảm thấy không vui.
Hắn ngồi thẳng dậy, nữ tử xấu hổ đến cúi đầu.
Phong Dục nhất thời không có tâm tư quan tâm nàng, bởi vì sau lưng hắn có hơi nóng bừng đau đớn, đau đến mức hắn hít một hơi.
Sắc mặt A Dư trắng bệch.
Nàng rũ mắt, không lộ chút dấu vết mà nhìn móng tay của bản thân.
Nàng đã để móng tay rất lâu, bảo vệ rất tốt, óng ánh trong suốt, rất đẹp mắt, nàng cũng rất thích.
Chỉ tiếc bây giờ móng tay của ngón giữa bị gãy một nửa, trong có vẻ hơi so le không đồng đều, hiện ra chút khuyết điểm nhỏ.
Về phần gãy như thế nào, trong đầu nàng cũng lờ mờ chút hình ảnh.
Nàng rụt rè nhìn hoàng thượng, cắn chặt đôi môi như cánh hoa, nàng không dám phát ra âm thanh.
Phong Dục nhíu lông mày nhìn nàng, A Dư nhất thời sợ sệt hô to: "Hoàng thượng..."
Lông mày nàng bởi vì đau đớn mà cau lại, nét đỏ bừng trên mặt nàng đã không còn sót lại chút nào, đôi mắt nàng óng ánh nước mắt, dáng vẻ mềm mại giống như đêm qua gọi hắn, trong nháy mắt, Phong Dục không còn tức giận nữa.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, mặc thêm áo lót xuống giường.
A Dư không hiểu rõ ý tứ của hắn, tay nàng theo bản năng giữ chặt hắn.
Phong Dục cau mày, hắn hơi mất kiên nhẫn nhìn nàng: "Nàng muốn để bọn Dương Đức đi vào nhìn thấy?"
Ý hắn là nhìn thấy vết thương.
Dù sao tổn thương long thể là trọng tội, nếu đến mức nghiêm trọng, đủ để kéo ra ngoài chém đầu.
Cho dù hắn không muốn so đo, nhưng nếu truyền đến tai thái hậu và hoàng hậu, nàng cũng không có quả ngọt để ăn.
Hắn có lòng tốt che giấu giúp nàng, nàng thì ngược lại, còn ở chỗ này lề mề kéo dài thời gian.
A Dư tuy không hiểu lời này, nhưng nàng vẫn theo bản năng buông tay, kéo chăn gấm che đi cơ thể trần trụi đang lộ ra bên ngoài của mình.
Phong Dục liếc nàng một cái, hắn thấy nàng che lại rồi mới gọi người từ bên ngoài đi vào.
Dương Đức mang theo người cúi đầu đi vào, hắn ta căn bản không dám ngẩng đầu nhìn trên giường.
Cách một tấm bình phong, tổng quản gọi cung nữ hầu hạ A Dư mặc quần áo.
Bởi vì bây giờ còn A Dư vẫn chưa có phân vị, đây là do Dương Đức dặn dò trước, rốt cuộc làm nô tài, dù sao cũng phải thông minh một chút.
Lúc Dương Đức hầu hạ Phong Dục mặc y phục, không tránh khỏi đụng tới phía sau lưng, Phong Dục cau mày, nhưng cũng không lộ ra gì khác thường.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn phải chịu đựng cảm giác khó chịu, trong lòng tự nhiên sẽ mất kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn qua Dương Đức.
Trong lòng Dương Đức bối rối, không biết tại sao bản thân lại chọc giận hoàng thượng rồi?
Trong lúc cung nhân hầu hạ A Dư mặc y phục, nàng cũng đoán được ý tứ trong lời nói lúc nãy của hoàng thượng, trong lòng nàng nhẹ nhõm thở ra.
Dù sao nếu lần đầu tiên thị tẩm đã khiến trong lòng hoàng thượng có ấn tượng không tốt, thì sẽ không có lợi với nàng.
Tổng quản đưa xiêm y tới còn tốt hơn xiêm y hôm qua Dung tần phái người đưa cho nàng, sau khi nàng mặc xong xiêm y, đầu tóc vẫn còn lộn xộn đi ra khỏi bình phong, đã nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của hoàng thượng.
Bước chân A Dư hơi ngừng lại, sau đó nàng nhanh chóng bước qua, nhẹ giọng nói nhỏ với Dương Đức:
"Dương công công, để ta làm cho."
Dương Đức thấy Hoàng Thượng không nói chuyện, ngay lập tức giao cái chuyện hắn ta làm không tốt trong tay cho A Dư, còn bản thân lui lại mấy bước, lau cái trán đầy mồ hôi lạnh không để lại chút dấu vết.
Qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn biết hầu hạ chủ tử mặc quần áo cũng là chuyện khó khăn như vậy.
A Dư biết sau lưng hoàng thượng có vết thương, cho nên động tác của nàng rất dịu dàng, lông mày đang cau lại của hắn mới dần dần giãn ra.
Cung nhân xung quanh mặc dù vẫn đang cúi đầu, tuy A Dư có ý muốn cầu xin cho bản thân, nhưng nàng cũng không dám lộ ra tình hình thực tế của vết thương sau lưng hoàng thượng.
Cho nên nàng mượn hành động mặc y phục, cuốn lấy ngón tay của hoàng thượng, nhẹ nhàng lắc lắc, trong đôi mắt đều là sự cầu xin hắn tha thứ.
Phong Dục nhận ra hành động của nàng, hắn rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt phát sáng của nàng lọt vào mắt hắn trong phút chốc, nhưng rất nhanh hắn đã rời mắt đi.
Trước mặt mọi người làm như vậy, trái tim A Dư cũng đập bình bịch, nàng căn bản là không có thời gian nghĩ xem hoàng thượng có tha thứ cho nàng hay không thì đã run rẩy buông cánh tay hắn ra.
Đuôi lông mày của Phong Dục khẽ nhướng lên.
Đêm qua to gan lớn mật dám cắn hắn bị thương, bây giờ còn biết sợ hãi sao.
Hắn đột nhiên bình tĩnh nói: "Nàng cảm thấy cung Du Cảnh thế nào?"
A Dư cắn cánh môi, nàng chần chừ nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết trả lời thế nào.
Nàng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Sau khi thị tẩm sẽ cho phân vị, kèm theo chỗ ở của nàng cũng sẽ thay đổi.
Hắn hỏi nàng cung Du Cảnh thế nào?
Thì A Dư lại có hơi không hiểu rõ ý hắn.
Nếu như ở lại cung Du Cảnh, mỗi lần thị tẩm đều là đâm một nhát lên trái tim Dung tần, chuyện này đối với cô mà nói, đương nhiên là rất vui.
Nhưng cũng không ai dám đảm bảo bản thân sẽ luôn thịnh sủng không suy.
Nếu như khi nàng thất sủng, phân vị của nàng vẫn không bằng Dung tần, thì có nghĩa nàng sẽ bị Dung tần kiểm soát cả đời.
So sánh hai bên với nhau, nàng tất nhiên sẽ muốn ra khỏi cung Du Cảnh.
Nàng hơi do dự, chậm rì rì nói: "... Nếu hoàng thượng cảm thấy tốt, nô tì cũng cảm thấy tốt."
Lời này rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bỗng nhiên Phong Dục rũ mắt nhìn về phía nàng: "Nàng chắc chứ?"
Hơi thở A Dư trở nên căng thẳng, nhất thời nàng nắm chặt ống tay áo hắn, yếu ớt cúi đầu: "Từ khi nô tì vào cung vẫn luôn ở cung Du Cảnh, nếu như có thể nhìn thấy phong cảnh ở các cung khác, cũng rất tốt..."
Nói xong câu này, nàng thấy hơi chột dạ, rụt rè nhìn hoàng thượng.
Chỉ sợ hắn thật sự muốn nàng ở lại cung Du Cảnh.
Cơ thể A Dư không khoẻ, nàng không đứng được lâu, cảm thấy thân dưới đau xót rất khó chịu, khuôn mặt nàng không tự giác lộ ra sự khó chịu.
Phong Dục liếc mắt nhìn nàng một cái, lại vô tình thấy nàng cau mày, đột nhiên hắn không còn tâm tư trêu đùa nàng.
Nhưng bây giờ hắn cũng không biết còn cung điện nào cho nàng chuyển vào, cho nên hắn không nói nữa, điều này khiến trong lòng A Dư thấy không ổn, nàng không có tin tức gì cả.
Nàng thấy hơi thất vọng cúi đầu xuống, cắn môi, không dám nói nữa.
A Dư thu tâm tư lại, không muốn suy nghĩ linh tinh nữa, cho dù hoàng thượng tính toán thế nào, đối với nàng mà nói, cũng là vừa có lợi vừa có hại, bây giờ nàng không cần phải tự mình làm loạn thế trận.
Hơn nữa hiện giờ Dung tần vẫn còn cần nàng chiến đấu với Trần tài nhân, tất nhiên sẽ không nhắm vào nàng lúc này.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng đi theo phía sau hoàng thượng ra chính điện thì thấy Dung tần đang đứng trong đại điện.
A Dư cau mày, trong lòng thầm kêu không tốt.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy bước chân hoàng thượng khẽ dừng lại.
Hơi thở của nàng chậm rãi, dịu lại, tay nàng nắm chặt bên trong tay áo.
Đó là người đã hầu hạ hắn bốn năm, cho dù là con chó, con mèo, ở chung thời gian lâu cũng sẽ nảy sinh tình cảm, huống hồ lại là một con người sống sờ sờ?
A Dư cụp mắt xuống, đây là chuyện nàng không ngờ tới.
Dung tần là chủ tử lại còn được nuông chiều từ bé, sao có thể đứng ở chỗ này cả đêm?
Dung tần nghe thấy tiếng động, nàng ta cử động đôi chân hơi cứng nhắc, xoay người lại, nàng ta đứng một đêm, hai đùi vừa xót lại vừa đau, nàng ta còn chưa bao giờ phải chịu tội như vậy, đứng hứng gió lạnh cả một đêm, nàng ta chỉ cảm thấy trong lòng đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Lúc này nhìn thấy hoàng thượng và nữ tử sau lưng hắn, nhưng trong lòng nàng ta lại không dâng nổi một gợn sóng.
Chịu đựng cả một đêm, đôi mắt nàng ta có hơi đỏ, nhưng lần này nàng ta lại không ầm ĩ, chỉ bĩnh tĩnh đứng đó, yên lặng nhìn hoàng thượng.
Đôi mắt nàng ta dần trở nên ướt đẫm.
A Dư không muốn xem diễn biến kế tiếp, nên nàng khẽ bước lên một bước, hạ thấp mình hành lễ:
"Nô tì tham kiến chủ tử..."
Một câu nói đã phá vỡ sự im lặng trong điện.
A Dư vẫn như lúc trước hành lễ rất đoan trang, nhưng lần này dường như bởi vì cơ thể không khỏe, đầu gối nàng uốn cong hơi không ổn, nàng khẽ cắn môi, cố gắng ổn định cơ thể.
Phong Dục nhìn về phía nàng, hắn theo bản năng nhưỡng mày.
Đưa tay đỡ nàng, thuận thế trực tiếp đỡ nàng, giúp nàng đứng lên.
Có sự gián đoạn này, trong lòng Phong Dục vừa mới nảy sinh chút thương tiếc với Dung tần cũng biến mất, hắn lấy lại sự lạnh nhạt lúc trước.
Dung tần sắp bẻ gãy móng tay, trong lòng nàng ta hận A Dư tới tận xương tuỷ.
Nàng ta đứng ở bên ngoài cả một đêm, đương nhiên không đơn giản là vì chút lòng tự trọng kia.
Thời gian bốn năm, sao nàng ta có thể không hiểu biết chút nào về hoàng thượng?
Thứ nàng ta muốn chiếm được chẳng qua chỉ là chút sự thương hại của hoàng thượng!
Nhưng bây giờ tất cả đều đã bị tiện tì A Dư này phá hỏng!
Tháng bảy đúng lúc nắng ấm, ánh sáng màu sắc sặc sỡ xuyên qua cây mai trước cửa sổ, rải rác lọt vào trong điện, chiếu vào góc nghiêng trên mặt nữ tử, lúc Phong Dục mở mắt, thì hắn thấy hình ảnh đôi mắt xinh đẹp của nữ tử nhắm lại, lông mi nàng vừa dài vừa cong, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Nằm trong lòng hắn?
Phong Dục theo bản năng nhướng mày.
Phi tần trong hậu cung của hắn hầu như đều là con cái thế gia, trước khi vào cung đều có người dạy nên hầu hạ hắn nên như thế nào, chưa bao giờ có người vượt quy củ như nàng.
Hắn dừng lại, mới nhớ ra nữ tử này với những cung phi khác không giống nhau.
Nàng chưa qua tuyển tú, đương nhiên cũng sẽ không hiểu quy tắc về phương diện này.
Ánh mắt Phong Dục dừng trên người nữ tử, thật ra tư thế ngủ của nàng không tốt, cả người đều làm tổ trong ngực hắn, nếu như vén áo ngủ bằng gấm lên thì có hơi khó coi, chân hai người đang đan chéo cùng một chỗ với nhau, giống như lúc vui vẻ đêm qua, dây dưa không phân biệt được.
Tư thế ngủ của hắn rất quy củ, tỉnh lại sau một đêm, hắn cũng không ngờ giường chiếu sẽ lộn xộn như vậy.
Vì vậy, tình cảnh hôm nay Phong Dục tỉnh lại nhìn thấy, hắn không khỏi cảm thấy hơi khác lạ.
Lẽ ra sau khi phi tần và hoàng thượng tắm xong, sẽ ngủ hai chiếc chăn gấm khác nhau, nhưng đêm qua nữ tử này lén lút thò tay vào chăn của hắn, sau khi lên giường thì hắn cũng dịu dàng hơn, hắn không để ý đến quy củ nữa, tùy ý để nàng nằm trong ngực hắn.
Dù sao cũng do bản thân hắn ngầm thừa nhận chuyện này.
Nữ tử dựa đầu vùi vào cổ hắn, hơi thở nhàn nhạt, yếu ớt, không hiểu sao hắn cảm thấy vừa mềm vừa ngứa.
Phong Dục nâng tay ôm eo mỹ nhân, hắn xoa ấn đường.
Hắn vừa mới cử động đã quấy rầy đến người trong lòng, khi nữ tử mở mắt, trong mắt còn hơi mông lung mờ mịt.
Nhưng Phong Dục vẫn rất bình tĩnh nhìn nàng.
Nữ tử giống như nhớ đến chuyện đêm qua, đột nhiên vẻ mặt nàng đỏ bừng, vội vàng ngồi dậy từ trong ngực hắn, nàng kéo chăn gấm ngồi dậy, trong nháy mắt, lông mày nàng nhíu lại, nhưng nàng cắn môi nhịn xuống, run rẩy nhẹ giọng nói:
"Hoàng thượng thứ tội, nô tì… dậy muộn."
Trong ngực hắn đột nhiên trống rỗng, Phong Dục hơi khó chịu theo bản năng, nhưng hắn không thể hiện ra bên ngoài, hắn hơi nheo mắt lại.
Trên vai hắn có vài chỗ bị thương.
Là bị nữ tử này đêm qua không kiềm chế được cắn lên.
Lúc đó hắn không cảm thấy đau, chỉ hơi ngưa ngứa và tê dại, khiến hơi thở lúc ấy của hắn càng thấp hơn, nên càng giày vò người phía dưới nhiều hơn.
Hắn biết đêm qua nàng rất đau, trong nháy mắt mặt nàng trắng bệch giống như quay lại ngày nàng hôn mê.
Lúc ấy Phong Dục không dám cử động một hồi lâu.
Lần đầu tiên hắn biết đêm đầu tiên của nữ tử lại đau như vậy.
Trước kia hậu phi cũng không dám lộ ra vẻ mặt đau đớn ở trước mặt hắn, đêm qua người này thật ra đã khiến hắn trải nghiệm được rất nhiều thứ.
Cho nên lúc này nhìn nữ tử bây giờ theo bản năng chịu đựng cơn đau, phút chốc trong lòng hắn cảm thấy không vui.
Hắn ngồi thẳng dậy, nữ tử xấu hổ đến cúi đầu.
Phong Dục nhất thời không có tâm tư quan tâm nàng, bởi vì sau lưng hắn có hơi nóng bừng đau đớn, đau đến mức hắn hít một hơi.
Sắc mặt A Dư trắng bệch.
Nàng rũ mắt, không lộ chút dấu vết mà nhìn móng tay của bản thân.
Nàng đã để móng tay rất lâu, bảo vệ rất tốt, óng ánh trong suốt, rất đẹp mắt, nàng cũng rất thích.
Chỉ tiếc bây giờ móng tay của ngón giữa bị gãy một nửa, trong có vẻ hơi so le không đồng đều, hiện ra chút khuyết điểm nhỏ.
Về phần gãy như thế nào, trong đầu nàng cũng lờ mờ chút hình ảnh.
Nàng rụt rè nhìn hoàng thượng, cắn chặt đôi môi như cánh hoa, nàng không dám phát ra âm thanh.
Phong Dục nhíu lông mày nhìn nàng, A Dư nhất thời sợ sệt hô to: "Hoàng thượng..."
Lông mày nàng bởi vì đau đớn mà cau lại, nét đỏ bừng trên mặt nàng đã không còn sót lại chút nào, đôi mắt nàng óng ánh nước mắt, dáng vẻ mềm mại giống như đêm qua gọi hắn, trong nháy mắt, Phong Dục không còn tức giận nữa.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, mặc thêm áo lót xuống giường.
A Dư không hiểu rõ ý tứ của hắn, tay nàng theo bản năng giữ chặt hắn.
Phong Dục cau mày, hắn hơi mất kiên nhẫn nhìn nàng: "Nàng muốn để bọn Dương Đức đi vào nhìn thấy?"
Ý hắn là nhìn thấy vết thương.
Dù sao tổn thương long thể là trọng tội, nếu đến mức nghiêm trọng, đủ để kéo ra ngoài chém đầu.
Cho dù hắn không muốn so đo, nhưng nếu truyền đến tai thái hậu và hoàng hậu, nàng cũng không có quả ngọt để ăn.
Hắn có lòng tốt che giấu giúp nàng, nàng thì ngược lại, còn ở chỗ này lề mề kéo dài thời gian.
A Dư tuy không hiểu lời này, nhưng nàng vẫn theo bản năng buông tay, kéo chăn gấm che đi cơ thể trần trụi đang lộ ra bên ngoài của mình.
Phong Dục liếc nàng một cái, hắn thấy nàng che lại rồi mới gọi người từ bên ngoài đi vào.
Dương Đức mang theo người cúi đầu đi vào, hắn ta căn bản không dám ngẩng đầu nhìn trên giường.
Cách một tấm bình phong, tổng quản gọi cung nữ hầu hạ A Dư mặc quần áo.
Bởi vì bây giờ còn A Dư vẫn chưa có phân vị, đây là do Dương Đức dặn dò trước, rốt cuộc làm nô tài, dù sao cũng phải thông minh một chút.
Lúc Dương Đức hầu hạ Phong Dục mặc y phục, không tránh khỏi đụng tới phía sau lưng, Phong Dục cau mày, nhưng cũng không lộ ra gì khác thường.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn phải chịu đựng cảm giác khó chịu, trong lòng tự nhiên sẽ mất kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn qua Dương Đức.
Trong lòng Dương Đức bối rối, không biết tại sao bản thân lại chọc giận hoàng thượng rồi?
Trong lúc cung nhân hầu hạ A Dư mặc y phục, nàng cũng đoán được ý tứ trong lời nói lúc nãy của hoàng thượng, trong lòng nàng nhẹ nhõm thở ra.
Dù sao nếu lần đầu tiên thị tẩm đã khiến trong lòng hoàng thượng có ấn tượng không tốt, thì sẽ không có lợi với nàng.
Tổng quản đưa xiêm y tới còn tốt hơn xiêm y hôm qua Dung tần phái người đưa cho nàng, sau khi nàng mặc xong xiêm y, đầu tóc vẫn còn lộn xộn đi ra khỏi bình phong, đã nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của hoàng thượng.
Bước chân A Dư hơi ngừng lại, sau đó nàng nhanh chóng bước qua, nhẹ giọng nói nhỏ với Dương Đức:
"Dương công công, để ta làm cho."
Dương Đức thấy Hoàng Thượng không nói chuyện, ngay lập tức giao cái chuyện hắn ta làm không tốt trong tay cho A Dư, còn bản thân lui lại mấy bước, lau cái trán đầy mồ hôi lạnh không để lại chút dấu vết.
Qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn biết hầu hạ chủ tử mặc quần áo cũng là chuyện khó khăn như vậy.
A Dư biết sau lưng hoàng thượng có vết thương, cho nên động tác của nàng rất dịu dàng, lông mày đang cau lại của hắn mới dần dần giãn ra.
Cung nhân xung quanh mặc dù vẫn đang cúi đầu, tuy A Dư có ý muốn cầu xin cho bản thân, nhưng nàng cũng không dám lộ ra tình hình thực tế của vết thương sau lưng hoàng thượng.
Cho nên nàng mượn hành động mặc y phục, cuốn lấy ngón tay của hoàng thượng, nhẹ nhàng lắc lắc, trong đôi mắt đều là sự cầu xin hắn tha thứ.
Phong Dục nhận ra hành động của nàng, hắn rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt phát sáng của nàng lọt vào mắt hắn trong phút chốc, nhưng rất nhanh hắn đã rời mắt đi.
Trước mặt mọi người làm như vậy, trái tim A Dư cũng đập bình bịch, nàng căn bản là không có thời gian nghĩ xem hoàng thượng có tha thứ cho nàng hay không thì đã run rẩy buông cánh tay hắn ra.
Đuôi lông mày của Phong Dục khẽ nhướng lên.
Đêm qua to gan lớn mật dám cắn hắn bị thương, bây giờ còn biết sợ hãi sao.
Hắn đột nhiên bình tĩnh nói: "Nàng cảm thấy cung Du Cảnh thế nào?"
A Dư cắn cánh môi, nàng chần chừ nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết trả lời thế nào.
Nàng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Sau khi thị tẩm sẽ cho phân vị, kèm theo chỗ ở của nàng cũng sẽ thay đổi.
Hắn hỏi nàng cung Du Cảnh thế nào?
Thì A Dư lại có hơi không hiểu rõ ý hắn.
Nếu như ở lại cung Du Cảnh, mỗi lần thị tẩm đều là đâm một nhát lên trái tim Dung tần, chuyện này đối với cô mà nói, đương nhiên là rất vui.
Nhưng cũng không ai dám đảm bảo bản thân sẽ luôn thịnh sủng không suy.
Nếu như khi nàng thất sủng, phân vị của nàng vẫn không bằng Dung tần, thì có nghĩa nàng sẽ bị Dung tần kiểm soát cả đời.
So sánh hai bên với nhau, nàng tất nhiên sẽ muốn ra khỏi cung Du Cảnh.
Nàng hơi do dự, chậm rì rì nói: "... Nếu hoàng thượng cảm thấy tốt, nô tì cũng cảm thấy tốt."
Lời này rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bỗng nhiên Phong Dục rũ mắt nhìn về phía nàng: "Nàng chắc chứ?"
Hơi thở A Dư trở nên căng thẳng, nhất thời nàng nắm chặt ống tay áo hắn, yếu ớt cúi đầu: "Từ khi nô tì vào cung vẫn luôn ở cung Du Cảnh, nếu như có thể nhìn thấy phong cảnh ở các cung khác, cũng rất tốt..."
Nói xong câu này, nàng thấy hơi chột dạ, rụt rè nhìn hoàng thượng.
Chỉ sợ hắn thật sự muốn nàng ở lại cung Du Cảnh.
Cơ thể A Dư không khoẻ, nàng không đứng được lâu, cảm thấy thân dưới đau xót rất khó chịu, khuôn mặt nàng không tự giác lộ ra sự khó chịu.
Phong Dục liếc mắt nhìn nàng một cái, lại vô tình thấy nàng cau mày, đột nhiên hắn không còn tâm tư trêu đùa nàng.
Nhưng bây giờ hắn cũng không biết còn cung điện nào cho nàng chuyển vào, cho nên hắn không nói nữa, điều này khiến trong lòng A Dư thấy không ổn, nàng không có tin tức gì cả.
Nàng thấy hơi thất vọng cúi đầu xuống, cắn môi, không dám nói nữa.
A Dư thu tâm tư lại, không muốn suy nghĩ linh tinh nữa, cho dù hoàng thượng tính toán thế nào, đối với nàng mà nói, cũng là vừa có lợi vừa có hại, bây giờ nàng không cần phải tự mình làm loạn thế trận.
Hơn nữa hiện giờ Dung tần vẫn còn cần nàng chiến đấu với Trần tài nhân, tất nhiên sẽ không nhắm vào nàng lúc này.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng đi theo phía sau hoàng thượng ra chính điện thì thấy Dung tần đang đứng trong đại điện.
A Dư cau mày, trong lòng thầm kêu không tốt.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy bước chân hoàng thượng khẽ dừng lại.
Hơi thở của nàng chậm rãi, dịu lại, tay nàng nắm chặt bên trong tay áo.
Đó là người đã hầu hạ hắn bốn năm, cho dù là con chó, con mèo, ở chung thời gian lâu cũng sẽ nảy sinh tình cảm, huống hồ lại là một con người sống sờ sờ?
A Dư cụp mắt xuống, đây là chuyện nàng không ngờ tới.
Dung tần là chủ tử lại còn được nuông chiều từ bé, sao có thể đứng ở chỗ này cả đêm?
Dung tần nghe thấy tiếng động, nàng ta cử động đôi chân hơi cứng nhắc, xoay người lại, nàng ta đứng một đêm, hai đùi vừa xót lại vừa đau, nàng ta còn chưa bao giờ phải chịu tội như vậy, đứng hứng gió lạnh cả một đêm, nàng ta chỉ cảm thấy trong lòng đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Lúc này nhìn thấy hoàng thượng và nữ tử sau lưng hắn, nhưng trong lòng nàng ta lại không dâng nổi một gợn sóng.
Chịu đựng cả một đêm, đôi mắt nàng ta có hơi đỏ, nhưng lần này nàng ta lại không ầm ĩ, chỉ bĩnh tĩnh đứng đó, yên lặng nhìn hoàng thượng.
Đôi mắt nàng ta dần trở nên ướt đẫm.
A Dư không muốn xem diễn biến kế tiếp, nên nàng khẽ bước lên một bước, hạ thấp mình hành lễ:
"Nô tì tham kiến chủ tử..."
Một câu nói đã phá vỡ sự im lặng trong điện.
A Dư vẫn như lúc trước hành lễ rất đoan trang, nhưng lần này dường như bởi vì cơ thể không khỏe, đầu gối nàng uốn cong hơi không ổn, nàng khẽ cắn môi, cố gắng ổn định cơ thể.
Phong Dục nhìn về phía nàng, hắn theo bản năng nhưỡng mày.
Đưa tay đỡ nàng, thuận thế trực tiếp đỡ nàng, giúp nàng đứng lên.
Có sự gián đoạn này, trong lòng Phong Dục vừa mới nảy sinh chút thương tiếc với Dung tần cũng biến mất, hắn lấy lại sự lạnh nhạt lúc trước.
Dung tần sắp bẻ gãy móng tay, trong lòng nàng ta hận A Dư tới tận xương tuỷ.
Nàng ta đứng ở bên ngoài cả một đêm, đương nhiên không đơn giản là vì chút lòng tự trọng kia.
Thời gian bốn năm, sao nàng ta có thể không hiểu biết chút nào về hoàng thượng?
Thứ nàng ta muốn chiếm được chẳng qua chỉ là chút sự thương hại của hoàng thượng!
Nhưng bây giờ tất cả đều đã bị tiện tì A Dư này phá hỏng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.