Chương 28
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
17/01/2023
Từ lúc Thánh thượng đến, điện Thái Hoà bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, cung
nhân múa trong điện vẫn nhảy tiếp, mỗi động tác đều tỏ ra quyến rũ, A Dư nhìn thoáng qua đài cao ở phía trên.
Ngồi bên trái Thánh thượng là Hoàng hậu, hôm nay là ngày sinh nhật của Thục phi, cho nên trên đài cao đặt ba ghế ngồi, Thục phi ngồi ở bên phải, vẻ mặt nàng ta thản nhiên, làm người ta không nhìn ra được nàng ta có hài lòng với yến tiệc này không.
Chỉ là, A Dư đoán rằng, nói chung là không hài lòng.
Bởi khi nàng ta tiến vào, khoé mắt vẫn còn ửng đỏ, rõ ràng cho thấy là vừa mới khóc xong.
Chỉ là không biết Hoàng thượng đã dỗ giai nhân thế nào thôi?
Hoàng hậu dò xét vẻ mặt của Thục phi, trong lòng có hơi kinh ngạc, lại không thể hiện ra bên ngoài, giơ ly rượu lên, mỉm cười mang theo chút động viên nói:
“Hôm nay là sinh nhật của Thục phi muội muội, nếu không vì chuyện của Cù Châu, thì đã làm to rồi, năm nay để muội muội thiệt thòi rồi.”
Nghe vậy, Thục phi bất chợt nhìn về phía người đang ngồi ở chính giữa, Phong Dục cúi mặt, giống như chưa nghe thấy gì, Thục phi quay đầu lại, đưa tay vuốt ve bụng dưới, cười dịu dàng: “Nương nương nói quá lời, hiện giờ tai nạn ở Cù Châu đang căng thẳng, chúng ta nên làm gương mới phải.”
“Vẫn là muội muội hiểu chuyện.” Dứt lời, Hoàng hậu che miệng cười: “Bảo sao mỗi lần Hoàng thượng đều nói với bản cung, Thục phi hiểu chuyện nhất.”
Nàng ta nhìn bụng dưới của Thục phi, lại làm như không có gì thu hồi tầm mắt lại, chỉ là ý cười ở khoé miệng không dấu vết mà sâu hơn.
Phong Dục nghe hai người bên cạnh giao chiến, không kiên nhẫn ngước mắt lên, nhìn xuống phía dưới.
Tầm mắt lướt qua một cái, chân mày hắn khẽ nhướn lên, ngoắc tay bảo Dương Đức đi qua, thấp giọng hỏi: “Hôm nay thỉnh an, đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Đức sửng sốt, mỗi ngày thỉnh an đều xảy ra chuyện, sao hắn ta có thể nhớ rõ mọi chuyện được?
Hắn ta nhìn theo tầm mắt của Hoàng thượng, ánh mắt rơi lên trên người nữ tử mặc bộ đồ màu xanh nhạt, đáy mặt lộ vẻ giật mình, vội vàng trả lời: “Vâng có một chuyện, hôm nay Ngọc tài nhân nổi lên một ý tưởng, để kết hợp với bộ trâm cài mà Hoàng thượng ban thưởng, cố ý mặt bộ màu xanh nhạt.”
“Nhưng mà không nghĩ tới, lại đúng dịp mặc trùng với Hứa mỹ nhân.”
Việc trùng đồ ở hậu cung, không chỉ xem xem ai khó coi hơn, mà còn xem có ý mạo phạm không.
Ngọc tài nhân ỷ vào Hoàng thượng sủng ái mới làm vậy với Hứa mỹ nhân, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.
Chẳng qua, Dương Đức không nghĩ tới, chút việc nhỏ ấy lại có thể khiến Hoàng thượng chú ý tới, xem ra, Ngọc tài nhân này thật sự rất được sủng ái.
Phong Dục liếc nhìn hắn ta một cái, chỉ cảm thấy từ “đúng dịp” trong lời của hắn ta có hơi chói tai.
Hôm nay vị trí sắp xếp cũng rất khéo, A Dư vừa lúc ngồi ở phía dưới Hứa mỹ nhân, lúc này nàng đang giơ hai tay ra che mặt, chỉ để lộ ra gò má hồng hồng, thẹn thùng nói chuyện với Hứa mỹ nhân.
Gương mặt Hứa mỹ nhân càng lúc càng mờ nhạt, ý cười trên mặt đã bị dáng vẻ của nàng che mất.
Đôi mắt Phong Dục hơi tối lại, lại hỏi Dương Đức: “Bình thường nàng ấy đều như vậy?”
Như nào?
Dương Đức không hiểu ý của hắn, chỉ có thể ngầm cân nhắc để trả lời: “Cũng không phải vậy, Ngọc tài nhân yên lặng trước mặt hình như không giống với người này.”
Hắn ta nói rõ chuyện thỉnh an hôm đó, dù sao cũng sau chuyện của Mạnh mỹ nhân, Ngọc tài nhân mới thay đổi thái độ với Hứa mỹ nhân.
A Dư cảm nhận có người đang nhìn mình, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc gặp phải tầm mắt của hắn, nàng cả kinh, vừa cắn một miếng nho đã bị sặc, gương mặt đỏ lên, đưa tay che môi, nhả hạt nho ra, mãi mới hết ho khan.
Chu Kỳ vội vàng dâng một cốc trà lên, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Tỷ cẩn thận chút, đừng vội.”
Phong Dục cầm chén rượu, đáy mắt hiện lên ý cười rất mỏng.
Thục phi chú ý tới động tĩnh phía dưới, ngừng nói chuyện với Hoàng hậu lại, rồi quay đầu nhìn qua.
Vừa mới bị sặc, sắc mặt A Dư đỏ như muốn rỉ máu, nhìn ra là bị sặc, nhưng nhìn nàng có vẻ càng xinh đẹp thu hút người khác hơn, giống như một đoá hoa thược dược, phong tình không thôi.
Đôi mắt Thục phi liền nghiêm lại, nàng ta nói: “Lâu rồi nô tì không ra khỏi cung Càn Ngọc, trong cung có thêm không ít muội muội mà nô tì chưa gặp lần nào.”
Lời này của nàng nói cũng không nhỏ, lại nói đúng lúc đổi, người trong đại điện hầu như nghe thấy hết, A Dư cũng thuận thế ngẩng đầu lên, chống lại tầm mắt của Thục phi, nàng giơ chén rượu bạch ngọc lên, trong lòng khẩn trương, vệt đỏ trên mặt rất nhanh liền tụt xuống không còn gì.
A Dư còn chưa kịp nghĩ xem phản ứng thế nào, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng mà trong veo vang lên:
“Thiếp thân tiến cung nhiều ngày, mà nay cũng là lần đầu tiên gặp Thục phi nương nương.”
Ý ở ngoài lời, đã là lần gặp đầu tiên, sao có thể không lạ mắt được?
Thục phi nhìn theo tiếng nói, nhìn tới, vừa nhìn đã làm nàng ta không tự giác mà nhíu mày, Thẩm tần lười nhác dựa vào ghế ngồi, khẽ ngẩng đầu lên, thẳng thắn mặt đối mặt với nàng ta.
Mọi người cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Thẩm tần bình thường rất kiêu ngạo mà hôm nay lại chủ động mở miệng.
Thục phi cũng kinh ngạc nhíu mày: “Muội muội đây là?”
“Đây này chính là Thẩm tần muội muội.” Hoàng hậu mang theo ý cười trả lời câu hỏi của nàng ta.
Thục phi a lên một tiếng, liền quay đầu nhìn về phía Thánh thượng, một tay chống má, bĩu môi lên oán trách: “Trong cung có thêm một muội muội xinh như ánh trăng như vậy, mà Hoàng thượng lại chưa từng nhắc tới với thiếp thân?”
Nhìn như đang oán trách, nhưng trông dáng vẻ thì vô cùng thân thiết, lại làm cho các phi tần trong hậu cung đỏ mắt.
Phong Dục vừa lúc bóc xong một quả óc chó, hắn bỏ hạt óc chó vào trong tay Thục phi, không trả lời câu hỏi của nàng ta, chỉ nói: “Tốt cho cơ thể.”
Thục phi đỏ mặt: “Thiếp thân tạ Hoàng thượng quan tâm.”
Phong Dục thản nhiên đáp lại một tiếng.
A Dư thoáng nhìn thấy giống Thẩm tần đang ngồi thẳng người hơn, nàng hơi cúi mắt xuống, nghĩ lại mà sợ liền thở phào nhẹ nhõm.
Lần này Thục phi bẽ mặt thật vang dội, liền coi như không hề có mặt của Thẩm tần.
Nàng cảm thấy Thẩm tần không có lý trí, nhưng cũng không trách Thẩm tần được.
Dù sao khi Thẩm tần vào cung, Thục phi vẫn chưa từng lộ mặt.
Tất cả tin tức Thục phi được sủng ái, bọn họ cũng chỉ nghe nói, vẫn chưa từng tận mắt nhìn qua, đương nhiên không có cảm giác chân thật.
Từ trước đến nay nàng ta đã được sủng ái, cũng có chút kính sợ với Thục phi không hay ra cửa.
A Dư đã thấy Dung tần có thai được thịnh sủng như nào, tất nhiên cũng biết rõ Thánh thượng coi trọng hoàng tự, bây giờ Thục phi có thai, trong hậu cung này sợ là Hoàng hậu cũng không dễ gì đối nghịch với nàng ta.
Trước mặt mặc dù Hoàng thượng sủng ái Thục phi, nhưng cũng chưa đến mức này, từ lúc Thục phi có thai xong, đúng là mỗi ngày Hoàng thượng đều phải tới dùng bữa cùng, cũng khiến cho người khác nhìn ra.
Ngay tại lúc A Dư suy nghĩ linh tinh, Chu Kỳ bỗng nhiên huých nàng một cái.
Nàng chợt căng thẳng, liền nghe thấy tiếng vỡ vụn, nàng đột nhiên nhìn lại chỗ ngồi.
Không biết vì sao Chu Bảo Lâm lại ghé lên trên án trác, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt đau khổ, đau được mức chảy nước mắt, trên mặt không một giọt máu, nàng ta mấp máy môi, phát ra tiếng rên rỉ.
Cung nhân bên cạnh nàng ta kinh sợ hô lên, bộ dáng này làm cho người ta rất sợ hãi, người bốn phía vội vàng tản ra.
Chỗ của A Dư cách nàng ta không xa lắm, như bị kinh ngạc vội đứng lên, lui ra rất xa.
Chỉ là lúc này, cũng không biết ai hô một tiếng: "Chu… Chu, Chu Bảo Lâm chảy máu!"
Một tiếng hô này phá tan không gian yên tĩnh trong điện, cung nữ của Chu Bảo Lâm bỗng nhiên khóc lên: "Thái y! Mau mời thái y đi…"
A Dư nhìn lên đài cao, sắc mặt Thánh thượng thay đổi, lập tức đứng lên, bước hai bước đã đi tới dưới đài, đứng ở phía trước Chu Bảo Lâm.
A Dư nhìn tình cảnh trước mặt sợ tới mức sắc mặt khẽ trắng bệch ra, nàng nhìn thấy rõ ràng, vạt áo sau của Chu Bảo Lâm nhuốm màu đỏ, không biết rốt cuộc nàng ta đã đau bao lâu, vũng máu đỏ tươi kia chảy nhỏ giọt trên mặt đất, làm cho người ta sợ hãi.
Phong Dục đứng ở trước mặt nàng ta nhìn rất lâu, sau đó A Dư mới nghe thấy giọng nói của hắn: "Thái y đâu!"
Giọng nói trầm thấp gần như bình tĩnh, đè nén tất cả cảm xúc, làm cho người ta cảm giác áp lực giống như một cơn mưa giông thổi tới trước cơn bão.
Chu Bảo Lâm đau đến mức trán đầy mồ hôi lạnh, nàng ta há to miệng, như muốn nói gì đó, lại không thể nói nên lời, nước mắt giàn giụa, trong nháy mắt, tiếng khóc của nàng ta bỗng ngừng lại một giây, tiếp đó liền mang theo đau đớn càng làm cho nhiều người chua xót.
Hai mắt nàng ta đột nhiên nhíu chặt lại, sụp đổ khóc lên: "Không cần… Không cần…"
Nàng ta đau đến mức cả người run rẩy, nhất thời quên mất tôn ti, rất nhanh liền nắm lấy vạt áo của Hoàng thượng, ngập ngừng khóc lóc cầu xin:
"… Cứu, cứu… Nó… Hoàng thượng… Cứu nó…"
Tiếng khóc kia có hơi vô lực, A Dư nghe không rõ, nhưng nàng nhìn ra được, Chu Bảo Lâm gần như dùng hết sức lực hô lên hai câu này.
A Dư nắm lấy tay Chu Kỳ, nàng có dự cảm không tốt, chắc chắn Chu Bảo Lâm đã nhận ra cái gì đó, nếu không nàng ta sẽ không sụp đổ như vậy.
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng thượng, hình như hắn cũng đã đoán được.
Lúc này, hắn khẩn trương nhắm nghiền mắt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, một lúc sau, hắn mở mắt ra, cúi người ôm lấy Chu Bảo Lâm khóc đến gần như ngất đi.
A Dư có chút sợ hãi lui ra phía sau một bước.
Không biết thế nào, nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc Dung tần đẻ non, khi đó Hoàng thượng cũng có vẻ mặt này, nhưng từ khi đó, Dung tần dần dần thất sủng.
Tất cả mọi người cảm thấy là vì Dung tần đắc tội Thục phi.
Nhưng khi đó, A Dư đột nhiên nhớ tới, lúc trước không phải lần đầu tiên Dung tần đã bất hoà với Thục phi, sao có thể chỉ vì lần đó mà làm Hoàng thượng nổi giận?
Kỳ thật lý do nàng ta thất sủng, vẫn là vì không để ý hoàng tự thôi.
Đối với Hoàng thượng, hoàng tự quan trọng hơn cái gọi là yêu cầu của ái phi nhiều.
Hiện giờ Chu Bảo Lâm làm mất hoàng tự, không biết cuối cùng nàng ta được Hoàng thượng thương xót, hay là chán ghét mà vứt bỏ đây.
Cuối cùng thái y cũng tới, kết quả không ngoài dự liệu, Chu Bảo Lâm đẻ non.
Trong thiên điện, Chu Bảo Lâm nằm ở trên giường, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại khi thái y chẩn đoán bệnh xong, nàng ta ngơ ngẩn nhìn đầu giường, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Phong Dục đứng ở một bên, không nói lời nào.
Không khí yên ắng lan toả trong điện, mọi người cúi đầu, không dám nói lời nào.
Mãi đến Chu Bảo Lâm tự phá vỡ trầm mặc, giọng nói nàng ta khàn khàn, cực kỳ bình tĩnh nói:
"Không phải ngoài ý muốn…"
Thái y lau mồ hôi trên trán, vội vàng bổ sung: "Chu Bảo Lâm dùng đồ ăn có tính hàn cao, mới dẫn đến đẻ non."
Lặc Nguyệt cắt ngang lời hắn ta: "Không thể nào! Tất cả mọi thứ chủ tử ăn đều đã đã qua kiểm tra!"
Nàng ta vừa nói như vậy, A Dư liền kêu thầm câu hỏng bét thay cho Chu Bảo Lâm.
Người mang thai hoàng tự, giấu diếm không báo, là tội nặng.
Quả nhiên, Hoàng hậu nhướn mày: "Chủ tử ngươi có thai, vì sao không báo lên?"
Lặc Nguyệt khàn giọng, nàng ta thất thố nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Chu Bảo Lâm chống người ngồi dậy, Hoàng hậu muốn ngăn lại, nhưng nàng ta không nghe, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trên giường cũng in xuống vết đỏ sậm, nàng ta giống như không hề bị đau, quỳ xuống trước mặt Phong Dục.
Sắc mặt nàng trắng bệch, gằn từng chữ nói:
"Nô tì biết chuyện không báo, làm mất hoàng tự, tội đáng chết vạn lần, cầu xin Hoàng thượng trách phạt!"
Lặc Nguyệt vội vàng quỳ xuống, khóc nói: "Không phải, không phải như thế!"
"Hoàng thượng, lúc trước thái y chẩn đoán bệnh, nói mạch của chủ tử cũng không rõ lắm, chủ tử không dám xác định, sợ Hoàng thượng Hoàng hậu vui mừng vô ích, chỉ định đến chờ lần sau thỉnh an mạch tượng rõ ràng hơn, xác định tin tức, tặng cho Hoàng thượng một bất ngờ, chứ không hề có ý giấu diếm! Xin Hoàng thượng minh giám!"
Chu Bảo Lâm nhắm mắt lại, nước mắt yên lặng chảy xuống.
Nàng ta không nói gì cả, chỉ cúi đầu dập đầu, cơ thể run rẩy, cũng không nói một câu cầu xin tha thứ.
A Dư và Chu Kỳ nhìn nhau một cái, chân tướng thế nào, thật ra bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Việc này Chu Bảo Lâm là người bị hại, nàng ta vừa mới mất hoàng tự, lại có Lặc Nguyệt nói thay ở phía trước, trừ phi Thánh thượng không phân rõ đúng sai, nếu không không lý do để phạt nàng ta.
Hơn nữa...
A Dư không dấu vết nhìn Chu Bảo Lâm.
Cách này của Chu Bảo Lâm, quá thông minh, nàng ta không cầu xin tha thứ, chỉ một lòng xin trách phạt, như là một người mẹ hối hận không thể bảo vệ tốt đứa con của mình, cho dù là thiệt lòng hay giả vờ, ít nhất, đau đớn vừa rồi của nàng ta không phải giả vờ, dưới tình huống như vậy, nàng ta có thể nhanh chóng khôi phục lý trí, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, cuối cùng Phong Dục đã mở miệng:
"Chu Bảo Lâm làm sao?"
Những lời này, đã bày tỏ thái độ của hắn.
Giọng thái y khàn khàn, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn.
"Nói." Giọng nói của Phong Dục có hơi lạnh lùng.
"Chu Bảo Lâm nàng, nàng ăn quá nhiều đồ có tính hàn, này sau này, sợ là… Sợ là khó có con nối dõi."
Lại thêm một tiếng sấm nện xuống, làm Chu Bảo Lâm choáng váng đầu óc, cơ thể nàng ta run rẩy, may mà Lặc Nguyệt đỡ kịp, nàng ta mới không ngã xuống mặt đất.
Nàng ta cúi đầu cười, lại giống như đang khóc , sau đó càng lúc càng lớn, giống như muốn đem tất cả đau thương khóc hết ra.
Đột nhiên, nàng ta lại kéo vạt áo Hoàng thượng, nàng ta ngẩng mặt lên, nước mắt rơi đầy mặt, nàng ta nói:
"Hoàng thượng, cầu xin người, cầu xin người tra ra hung thủ."
"Nô tì làm mất hoàng tự, nguyện lấy cái chết để tạ tội! Nhưng cầu xin Hoàng thượng đừng để hung thủ hãm hại hoàng tự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cầu xin người!"
Nàng ta vừa nói, vừa khóc vừa ra sức dập đầu, tiếng kêu khóc làm cho người ta nhăn mày lại, bất giác cảm thấy trên cũng đau theo.
Lúc Chu Bảo Lâm bị người ta ngăn lại, trán đã bầm tím, do nàng ta liều chết dập đầu, lớp da bên trên đã rách ra, tơ máu chảy xuống, thê thảm chật vật làm cho người ta không đành lòng nhìn.
Sắc mặt Phong Dục xanh mét: "Đỡ nàng lên."
Chu Bảo Lâm được đặt ở trên giường, tầm mắt Phong Dục đảo qua mọi người, cuối cùng rơi lên ở trên người Hoàng hậu:
"Điều tra đi, trong ba ngày, trẫm phải biết kết quả."
Hắn còn nói: "Trước tiên bắt thái y bắt mạch của Chu Bảo Lâm lại, đánh chết.”
A Dư bất giác nhìn về phía Chu Bảo Lâm, nàng ta vẫn cúi đầu như cũ, cơ thể cứng ngắc một lúc, lại giống như không có.
Nàng khó hiểu nhìn về phía Hoàng thượng, thoáng nhìn thấy ý lạnh ở đáy mắt hắn, không khỏi rùng mình một cái.
Đối với hoàng thất, đến cả việc phi tần có thai cũng không chẩn ra, đó là vô dụng.
Người vô dụng, tất nhiên giữ lại không có tác dụng rồi.
Hoàng hậu xưa nay ổn trọng, lúc này cũng không có chút kinh ngạc nào, nghiêm mặt đồng ý: "Nô tì tuân chỉ."
Nàng thu hồi tầm mắt trên người Hoàng hậu lại, đáy mắt nhìn thoáng qua nơi nào đó, ánh mắt hơi hơi ngưng lại.
Nàng giữ vững hô hấp, không dấu vết lại nhìn qua đi, vẻ mặt của Thục phi từ từ rơi vào trong mắt.
Thục phi nhíu mày lại, trộn lẫn chút lo lắng và đau lòng, vốn là không có vấn đề gì, nhưng kết hợp với thân phận của nàng ta, cùng với hôm nay, vẻ mặt này hình như có hơi bình tĩnh.
Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lòng A Dư, nàng kinh ngạc nhìn Thục phi, lại lập tức thu hồi ánh mắt.
Nàng đè nén phỏng đoán không yên trong lòng xuống.
Cho dù là có ai gây ra việc này ở trong tiệc sinh nhật của nàng ta cũng là đánh vào mặt nàng ta, lại còn làm đường muội nàng ta đẻ non, Thục phi không nên bình tĩnh như vậy mới đúng.
Ngồi bên trái Thánh thượng là Hoàng hậu, hôm nay là ngày sinh nhật của Thục phi, cho nên trên đài cao đặt ba ghế ngồi, Thục phi ngồi ở bên phải, vẻ mặt nàng ta thản nhiên, làm người ta không nhìn ra được nàng ta có hài lòng với yến tiệc này không.
Chỉ là, A Dư đoán rằng, nói chung là không hài lòng.
Bởi khi nàng ta tiến vào, khoé mắt vẫn còn ửng đỏ, rõ ràng cho thấy là vừa mới khóc xong.
Chỉ là không biết Hoàng thượng đã dỗ giai nhân thế nào thôi?
Hoàng hậu dò xét vẻ mặt của Thục phi, trong lòng có hơi kinh ngạc, lại không thể hiện ra bên ngoài, giơ ly rượu lên, mỉm cười mang theo chút động viên nói:
“Hôm nay là sinh nhật của Thục phi muội muội, nếu không vì chuyện của Cù Châu, thì đã làm to rồi, năm nay để muội muội thiệt thòi rồi.”
Nghe vậy, Thục phi bất chợt nhìn về phía người đang ngồi ở chính giữa, Phong Dục cúi mặt, giống như chưa nghe thấy gì, Thục phi quay đầu lại, đưa tay vuốt ve bụng dưới, cười dịu dàng: “Nương nương nói quá lời, hiện giờ tai nạn ở Cù Châu đang căng thẳng, chúng ta nên làm gương mới phải.”
“Vẫn là muội muội hiểu chuyện.” Dứt lời, Hoàng hậu che miệng cười: “Bảo sao mỗi lần Hoàng thượng đều nói với bản cung, Thục phi hiểu chuyện nhất.”
Nàng ta nhìn bụng dưới của Thục phi, lại làm như không có gì thu hồi tầm mắt lại, chỉ là ý cười ở khoé miệng không dấu vết mà sâu hơn.
Phong Dục nghe hai người bên cạnh giao chiến, không kiên nhẫn ngước mắt lên, nhìn xuống phía dưới.
Tầm mắt lướt qua một cái, chân mày hắn khẽ nhướn lên, ngoắc tay bảo Dương Đức đi qua, thấp giọng hỏi: “Hôm nay thỉnh an, đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Đức sửng sốt, mỗi ngày thỉnh an đều xảy ra chuyện, sao hắn ta có thể nhớ rõ mọi chuyện được?
Hắn ta nhìn theo tầm mắt của Hoàng thượng, ánh mắt rơi lên trên người nữ tử mặc bộ đồ màu xanh nhạt, đáy mặt lộ vẻ giật mình, vội vàng trả lời: “Vâng có một chuyện, hôm nay Ngọc tài nhân nổi lên một ý tưởng, để kết hợp với bộ trâm cài mà Hoàng thượng ban thưởng, cố ý mặt bộ màu xanh nhạt.”
“Nhưng mà không nghĩ tới, lại đúng dịp mặc trùng với Hứa mỹ nhân.”
Việc trùng đồ ở hậu cung, không chỉ xem xem ai khó coi hơn, mà còn xem có ý mạo phạm không.
Ngọc tài nhân ỷ vào Hoàng thượng sủng ái mới làm vậy với Hứa mỹ nhân, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.
Chẳng qua, Dương Đức không nghĩ tới, chút việc nhỏ ấy lại có thể khiến Hoàng thượng chú ý tới, xem ra, Ngọc tài nhân này thật sự rất được sủng ái.
Phong Dục liếc nhìn hắn ta một cái, chỉ cảm thấy từ “đúng dịp” trong lời của hắn ta có hơi chói tai.
Hôm nay vị trí sắp xếp cũng rất khéo, A Dư vừa lúc ngồi ở phía dưới Hứa mỹ nhân, lúc này nàng đang giơ hai tay ra che mặt, chỉ để lộ ra gò má hồng hồng, thẹn thùng nói chuyện với Hứa mỹ nhân.
Gương mặt Hứa mỹ nhân càng lúc càng mờ nhạt, ý cười trên mặt đã bị dáng vẻ của nàng che mất.
Đôi mắt Phong Dục hơi tối lại, lại hỏi Dương Đức: “Bình thường nàng ấy đều như vậy?”
Như nào?
Dương Đức không hiểu ý của hắn, chỉ có thể ngầm cân nhắc để trả lời: “Cũng không phải vậy, Ngọc tài nhân yên lặng trước mặt hình như không giống với người này.”
Hắn ta nói rõ chuyện thỉnh an hôm đó, dù sao cũng sau chuyện của Mạnh mỹ nhân, Ngọc tài nhân mới thay đổi thái độ với Hứa mỹ nhân.
A Dư cảm nhận có người đang nhìn mình, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc gặp phải tầm mắt của hắn, nàng cả kinh, vừa cắn một miếng nho đã bị sặc, gương mặt đỏ lên, đưa tay che môi, nhả hạt nho ra, mãi mới hết ho khan.
Chu Kỳ vội vàng dâng một cốc trà lên, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Tỷ cẩn thận chút, đừng vội.”
Phong Dục cầm chén rượu, đáy mắt hiện lên ý cười rất mỏng.
Thục phi chú ý tới động tĩnh phía dưới, ngừng nói chuyện với Hoàng hậu lại, rồi quay đầu nhìn qua.
Vừa mới bị sặc, sắc mặt A Dư đỏ như muốn rỉ máu, nhìn ra là bị sặc, nhưng nhìn nàng có vẻ càng xinh đẹp thu hút người khác hơn, giống như một đoá hoa thược dược, phong tình không thôi.
Đôi mắt Thục phi liền nghiêm lại, nàng ta nói: “Lâu rồi nô tì không ra khỏi cung Càn Ngọc, trong cung có thêm không ít muội muội mà nô tì chưa gặp lần nào.”
Lời này của nàng nói cũng không nhỏ, lại nói đúng lúc đổi, người trong đại điện hầu như nghe thấy hết, A Dư cũng thuận thế ngẩng đầu lên, chống lại tầm mắt của Thục phi, nàng giơ chén rượu bạch ngọc lên, trong lòng khẩn trương, vệt đỏ trên mặt rất nhanh liền tụt xuống không còn gì.
A Dư còn chưa kịp nghĩ xem phản ứng thế nào, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng mà trong veo vang lên:
“Thiếp thân tiến cung nhiều ngày, mà nay cũng là lần đầu tiên gặp Thục phi nương nương.”
Ý ở ngoài lời, đã là lần gặp đầu tiên, sao có thể không lạ mắt được?
Thục phi nhìn theo tiếng nói, nhìn tới, vừa nhìn đã làm nàng ta không tự giác mà nhíu mày, Thẩm tần lười nhác dựa vào ghế ngồi, khẽ ngẩng đầu lên, thẳng thắn mặt đối mặt với nàng ta.
Mọi người cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Thẩm tần bình thường rất kiêu ngạo mà hôm nay lại chủ động mở miệng.
Thục phi cũng kinh ngạc nhíu mày: “Muội muội đây là?”
“Đây này chính là Thẩm tần muội muội.” Hoàng hậu mang theo ý cười trả lời câu hỏi của nàng ta.
Thục phi a lên một tiếng, liền quay đầu nhìn về phía Thánh thượng, một tay chống má, bĩu môi lên oán trách: “Trong cung có thêm một muội muội xinh như ánh trăng như vậy, mà Hoàng thượng lại chưa từng nhắc tới với thiếp thân?”
Nhìn như đang oán trách, nhưng trông dáng vẻ thì vô cùng thân thiết, lại làm cho các phi tần trong hậu cung đỏ mắt.
Phong Dục vừa lúc bóc xong một quả óc chó, hắn bỏ hạt óc chó vào trong tay Thục phi, không trả lời câu hỏi của nàng ta, chỉ nói: “Tốt cho cơ thể.”
Thục phi đỏ mặt: “Thiếp thân tạ Hoàng thượng quan tâm.”
Phong Dục thản nhiên đáp lại một tiếng.
A Dư thoáng nhìn thấy giống Thẩm tần đang ngồi thẳng người hơn, nàng hơi cúi mắt xuống, nghĩ lại mà sợ liền thở phào nhẹ nhõm.
Lần này Thục phi bẽ mặt thật vang dội, liền coi như không hề có mặt của Thẩm tần.
Nàng cảm thấy Thẩm tần không có lý trí, nhưng cũng không trách Thẩm tần được.
Dù sao khi Thẩm tần vào cung, Thục phi vẫn chưa từng lộ mặt.
Tất cả tin tức Thục phi được sủng ái, bọn họ cũng chỉ nghe nói, vẫn chưa từng tận mắt nhìn qua, đương nhiên không có cảm giác chân thật.
Từ trước đến nay nàng ta đã được sủng ái, cũng có chút kính sợ với Thục phi không hay ra cửa.
A Dư đã thấy Dung tần có thai được thịnh sủng như nào, tất nhiên cũng biết rõ Thánh thượng coi trọng hoàng tự, bây giờ Thục phi có thai, trong hậu cung này sợ là Hoàng hậu cũng không dễ gì đối nghịch với nàng ta.
Trước mặt mặc dù Hoàng thượng sủng ái Thục phi, nhưng cũng chưa đến mức này, từ lúc Thục phi có thai xong, đúng là mỗi ngày Hoàng thượng đều phải tới dùng bữa cùng, cũng khiến cho người khác nhìn ra.
Ngay tại lúc A Dư suy nghĩ linh tinh, Chu Kỳ bỗng nhiên huých nàng một cái.
Nàng chợt căng thẳng, liền nghe thấy tiếng vỡ vụn, nàng đột nhiên nhìn lại chỗ ngồi.
Không biết vì sao Chu Bảo Lâm lại ghé lên trên án trác, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt đau khổ, đau được mức chảy nước mắt, trên mặt không một giọt máu, nàng ta mấp máy môi, phát ra tiếng rên rỉ.
Cung nhân bên cạnh nàng ta kinh sợ hô lên, bộ dáng này làm cho người ta rất sợ hãi, người bốn phía vội vàng tản ra.
Chỗ của A Dư cách nàng ta không xa lắm, như bị kinh ngạc vội đứng lên, lui ra rất xa.
Chỉ là lúc này, cũng không biết ai hô một tiếng: "Chu… Chu, Chu Bảo Lâm chảy máu!"
Một tiếng hô này phá tan không gian yên tĩnh trong điện, cung nữ của Chu Bảo Lâm bỗng nhiên khóc lên: "Thái y! Mau mời thái y đi…"
A Dư nhìn lên đài cao, sắc mặt Thánh thượng thay đổi, lập tức đứng lên, bước hai bước đã đi tới dưới đài, đứng ở phía trước Chu Bảo Lâm.
A Dư nhìn tình cảnh trước mặt sợ tới mức sắc mặt khẽ trắng bệch ra, nàng nhìn thấy rõ ràng, vạt áo sau của Chu Bảo Lâm nhuốm màu đỏ, không biết rốt cuộc nàng ta đã đau bao lâu, vũng máu đỏ tươi kia chảy nhỏ giọt trên mặt đất, làm cho người ta sợ hãi.
Phong Dục đứng ở trước mặt nàng ta nhìn rất lâu, sau đó A Dư mới nghe thấy giọng nói của hắn: "Thái y đâu!"
Giọng nói trầm thấp gần như bình tĩnh, đè nén tất cả cảm xúc, làm cho người ta cảm giác áp lực giống như một cơn mưa giông thổi tới trước cơn bão.
Chu Bảo Lâm đau đến mức trán đầy mồ hôi lạnh, nàng ta há to miệng, như muốn nói gì đó, lại không thể nói nên lời, nước mắt giàn giụa, trong nháy mắt, tiếng khóc của nàng ta bỗng ngừng lại một giây, tiếp đó liền mang theo đau đớn càng làm cho nhiều người chua xót.
Hai mắt nàng ta đột nhiên nhíu chặt lại, sụp đổ khóc lên: "Không cần… Không cần…"
Nàng ta đau đến mức cả người run rẩy, nhất thời quên mất tôn ti, rất nhanh liền nắm lấy vạt áo của Hoàng thượng, ngập ngừng khóc lóc cầu xin:
"… Cứu, cứu… Nó… Hoàng thượng… Cứu nó…"
Tiếng khóc kia có hơi vô lực, A Dư nghe không rõ, nhưng nàng nhìn ra được, Chu Bảo Lâm gần như dùng hết sức lực hô lên hai câu này.
A Dư nắm lấy tay Chu Kỳ, nàng có dự cảm không tốt, chắc chắn Chu Bảo Lâm đã nhận ra cái gì đó, nếu không nàng ta sẽ không sụp đổ như vậy.
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng thượng, hình như hắn cũng đã đoán được.
Lúc này, hắn khẩn trương nhắm nghiền mắt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, một lúc sau, hắn mở mắt ra, cúi người ôm lấy Chu Bảo Lâm khóc đến gần như ngất đi.
A Dư có chút sợ hãi lui ra phía sau một bước.
Không biết thế nào, nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc Dung tần đẻ non, khi đó Hoàng thượng cũng có vẻ mặt này, nhưng từ khi đó, Dung tần dần dần thất sủng.
Tất cả mọi người cảm thấy là vì Dung tần đắc tội Thục phi.
Nhưng khi đó, A Dư đột nhiên nhớ tới, lúc trước không phải lần đầu tiên Dung tần đã bất hoà với Thục phi, sao có thể chỉ vì lần đó mà làm Hoàng thượng nổi giận?
Kỳ thật lý do nàng ta thất sủng, vẫn là vì không để ý hoàng tự thôi.
Đối với Hoàng thượng, hoàng tự quan trọng hơn cái gọi là yêu cầu của ái phi nhiều.
Hiện giờ Chu Bảo Lâm làm mất hoàng tự, không biết cuối cùng nàng ta được Hoàng thượng thương xót, hay là chán ghét mà vứt bỏ đây.
Cuối cùng thái y cũng tới, kết quả không ngoài dự liệu, Chu Bảo Lâm đẻ non.
Trong thiên điện, Chu Bảo Lâm nằm ở trên giường, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại khi thái y chẩn đoán bệnh xong, nàng ta ngơ ngẩn nhìn đầu giường, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Phong Dục đứng ở một bên, không nói lời nào.
Không khí yên ắng lan toả trong điện, mọi người cúi đầu, không dám nói lời nào.
Mãi đến Chu Bảo Lâm tự phá vỡ trầm mặc, giọng nói nàng ta khàn khàn, cực kỳ bình tĩnh nói:
"Không phải ngoài ý muốn…"
Thái y lau mồ hôi trên trán, vội vàng bổ sung: "Chu Bảo Lâm dùng đồ ăn có tính hàn cao, mới dẫn đến đẻ non."
Lặc Nguyệt cắt ngang lời hắn ta: "Không thể nào! Tất cả mọi thứ chủ tử ăn đều đã đã qua kiểm tra!"
Nàng ta vừa nói như vậy, A Dư liền kêu thầm câu hỏng bét thay cho Chu Bảo Lâm.
Người mang thai hoàng tự, giấu diếm không báo, là tội nặng.
Quả nhiên, Hoàng hậu nhướn mày: "Chủ tử ngươi có thai, vì sao không báo lên?"
Lặc Nguyệt khàn giọng, nàng ta thất thố nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Chu Bảo Lâm chống người ngồi dậy, Hoàng hậu muốn ngăn lại, nhưng nàng ta không nghe, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trên giường cũng in xuống vết đỏ sậm, nàng ta giống như không hề bị đau, quỳ xuống trước mặt Phong Dục.
Sắc mặt nàng trắng bệch, gằn từng chữ nói:
"Nô tì biết chuyện không báo, làm mất hoàng tự, tội đáng chết vạn lần, cầu xin Hoàng thượng trách phạt!"
Lặc Nguyệt vội vàng quỳ xuống, khóc nói: "Không phải, không phải như thế!"
"Hoàng thượng, lúc trước thái y chẩn đoán bệnh, nói mạch của chủ tử cũng không rõ lắm, chủ tử không dám xác định, sợ Hoàng thượng Hoàng hậu vui mừng vô ích, chỉ định đến chờ lần sau thỉnh an mạch tượng rõ ràng hơn, xác định tin tức, tặng cho Hoàng thượng một bất ngờ, chứ không hề có ý giấu diếm! Xin Hoàng thượng minh giám!"
Chu Bảo Lâm nhắm mắt lại, nước mắt yên lặng chảy xuống.
Nàng ta không nói gì cả, chỉ cúi đầu dập đầu, cơ thể run rẩy, cũng không nói một câu cầu xin tha thứ.
A Dư và Chu Kỳ nhìn nhau một cái, chân tướng thế nào, thật ra bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Việc này Chu Bảo Lâm là người bị hại, nàng ta vừa mới mất hoàng tự, lại có Lặc Nguyệt nói thay ở phía trước, trừ phi Thánh thượng không phân rõ đúng sai, nếu không không lý do để phạt nàng ta.
Hơn nữa...
A Dư không dấu vết nhìn Chu Bảo Lâm.
Cách này của Chu Bảo Lâm, quá thông minh, nàng ta không cầu xin tha thứ, chỉ một lòng xin trách phạt, như là một người mẹ hối hận không thể bảo vệ tốt đứa con của mình, cho dù là thiệt lòng hay giả vờ, ít nhất, đau đớn vừa rồi của nàng ta không phải giả vờ, dưới tình huống như vậy, nàng ta có thể nhanh chóng khôi phục lý trí, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, cuối cùng Phong Dục đã mở miệng:
"Chu Bảo Lâm làm sao?"
Những lời này, đã bày tỏ thái độ của hắn.
Giọng thái y khàn khàn, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn.
"Nói." Giọng nói của Phong Dục có hơi lạnh lùng.
"Chu Bảo Lâm nàng, nàng ăn quá nhiều đồ có tính hàn, này sau này, sợ là… Sợ là khó có con nối dõi."
Lại thêm một tiếng sấm nện xuống, làm Chu Bảo Lâm choáng váng đầu óc, cơ thể nàng ta run rẩy, may mà Lặc Nguyệt đỡ kịp, nàng ta mới không ngã xuống mặt đất.
Nàng ta cúi đầu cười, lại giống như đang khóc , sau đó càng lúc càng lớn, giống như muốn đem tất cả đau thương khóc hết ra.
Đột nhiên, nàng ta lại kéo vạt áo Hoàng thượng, nàng ta ngẩng mặt lên, nước mắt rơi đầy mặt, nàng ta nói:
"Hoàng thượng, cầu xin người, cầu xin người tra ra hung thủ."
"Nô tì làm mất hoàng tự, nguyện lấy cái chết để tạ tội! Nhưng cầu xin Hoàng thượng đừng để hung thủ hãm hại hoàng tự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cầu xin người!"
Nàng ta vừa nói, vừa khóc vừa ra sức dập đầu, tiếng kêu khóc làm cho người ta nhăn mày lại, bất giác cảm thấy trên cũng đau theo.
Lúc Chu Bảo Lâm bị người ta ngăn lại, trán đã bầm tím, do nàng ta liều chết dập đầu, lớp da bên trên đã rách ra, tơ máu chảy xuống, thê thảm chật vật làm cho người ta không đành lòng nhìn.
Sắc mặt Phong Dục xanh mét: "Đỡ nàng lên."
Chu Bảo Lâm được đặt ở trên giường, tầm mắt Phong Dục đảo qua mọi người, cuối cùng rơi lên ở trên người Hoàng hậu:
"Điều tra đi, trong ba ngày, trẫm phải biết kết quả."
Hắn còn nói: "Trước tiên bắt thái y bắt mạch của Chu Bảo Lâm lại, đánh chết.”
A Dư bất giác nhìn về phía Chu Bảo Lâm, nàng ta vẫn cúi đầu như cũ, cơ thể cứng ngắc một lúc, lại giống như không có.
Nàng khó hiểu nhìn về phía Hoàng thượng, thoáng nhìn thấy ý lạnh ở đáy mắt hắn, không khỏi rùng mình một cái.
Đối với hoàng thất, đến cả việc phi tần có thai cũng không chẩn ra, đó là vô dụng.
Người vô dụng, tất nhiên giữ lại không có tác dụng rồi.
Hoàng hậu xưa nay ổn trọng, lúc này cũng không có chút kinh ngạc nào, nghiêm mặt đồng ý: "Nô tì tuân chỉ."
Nàng thu hồi tầm mắt trên người Hoàng hậu lại, đáy mắt nhìn thoáng qua nơi nào đó, ánh mắt hơi hơi ngưng lại.
Nàng giữ vững hô hấp, không dấu vết lại nhìn qua đi, vẻ mặt của Thục phi từ từ rơi vào trong mắt.
Thục phi nhíu mày lại, trộn lẫn chút lo lắng và đau lòng, vốn là không có vấn đề gì, nhưng kết hợp với thân phận của nàng ta, cùng với hôm nay, vẻ mặt này hình như có hơi bình tĩnh.
Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lòng A Dư, nàng kinh ngạc nhìn Thục phi, lại lập tức thu hồi ánh mắt.
Nàng đè nén phỏng đoán không yên trong lòng xuống.
Cho dù là có ai gây ra việc này ở trong tiệc sinh nhật của nàng ta cũng là đánh vào mặt nàng ta, lại còn làm đường muội nàng ta đẻ non, Thục phi không nên bình tĩnh như vậy mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.