Chương 33
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
17/01/2023
Khi A Dư bước vào các Ấn Nhã, bên trong là một bầu không khí yên lặng.
A Dư không thể không lùi về sau một bước, nàng hạ thấp giọng, hỏi: “Hoàng thượng đến lúc nào vậy?”
“Sau khi nghe tin của Dương công công, vừa bãi triều Người liền đến.”
Hoàng thượng đã đợi trong cung từ rất lâu rồi. Nàng thấy tiểu thư mãi không quay về nên mới ra ngoài tìm, nếu sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra nàng đã nhất quyết không đi rồi.
Chu Kỳ mím chặt môi, từ tận đáy lòng nàng ấy tự thấy ăn năn, thấy bản thân vừa gây ra thêm phiền phức.
“Tỷ, sau này muội sẽ không ra ngoài nữa.”
Sau này nàng ấy sẽ ở lại các Ấn Nhã, Dung Tần nhất định sẽ muốn lấy thể diện, sẽ đích thân đến các Ấn Nhã để gây khó dễ cho nàng ấy.
A Dư có chút đau lòng: “Muội nói lời hồ đồ gì vậy!”
Không ai thích bị giữ lại mãi ở một chỗ, Chu Kỳ cũng đã từng khao khát về những vùng đất rộng lớn ở ngoài cung, nay lại phải ở trong chốn hậu cung này, như vậy là quá đủ rồi.
Nàng hít một hơi thật sâu, tự bấm vào dưới lòng bàn tay của mình. Cảm giác đau nhói khiến nàng lấy lại tinh thần.
Ở trong điện yên tĩnh, tất cả các hầu thần của các Ấn Nhã đều đứng ở ngoài cung, bên trong chỉ có Dương Đức một mình hầu hạ.
A Dư nở một nụ cười giòn bước lên trên thềm, nhìn về phía Tiểu Lưu Tử đang đứng ngoài cửa. Nàng thấp giọng: “Lưu công công, Hoàng thượng đang ở trong sao?”
Trên khuôn mặt Tiểu Lưu Tử đầy ý cười, hắn ta cúi người: “Xin tài nhân đừng oán trách nô tài. Hoàng thượng đã đợi tài nhân rất lâu rồi, tài nhân mau vào đi!”
A Dư không dám kéo dài thời gian, vội vã bước vào.
Khi nàng vào tới, Phong Dục đang dựa lên chiếc giường mềm, trên tay cầm quyển thư sách, thờ ơ lật xem từng trang.
Bồn nước đá ở sau bình phong tỏa đầy hơi mát, không ấm không lạnh, vô cùng vừa vặn.
Nàng vừa tới, Phong Dục liền ngẩng đầu liếc nhìn nàng một lượt: “Đường từ cung Khôn Nhã này đến các Ấn Nhã của nàng dài bao xa?”
Trong lúc hỏi, tay hắn vẫn không nhanh không chậm lật từng trang thư sách, chốc chốc ánh mắt hắn lại dừng lại ở trên đó.
Nhìn thấy động tác của hắn, nét mặt A Dư cứng đờ lại trong chớp mắt. Cuốn thư sách đó thực ra là một cuốn thoại bản, là thứ nàng dùng để giết thời gian trong lúc dưỡng thương.
Trong đó ghi chép câu chuyện về một người học trò phú gia đi thi. Câu chuyện lạc hậu nhưng tính ra cũng hay.
Nàng sững người, quỳ gối xuống hành lễ, trong lòng có chút chột dạ: “Hoàng thượng an…”
Phong Dục ném cuốn sách, nửa cười nửa không: “Được rồi, nàng cũng đừng an hay không an gì nữa. Lại đây giải thích cho trẫm, cuốn sách này là từ đâu ra?”
Về việc làm thế nào nàng biết chữ? Vốn dĩ trong triều không có luật nữ tử không được phép học chữ nên Phong Dục cũng lười không muốn hỏi nhiều.
Điều hắn thắc mắc là, làm cách nào một vật như thế này có thể xuất hiện trong cung đình?
A Dư hơi lúng túng cúi thấp đầu, vừa chậm rãi tiến gần về phía hắn vừa nghĩ lý do thoái thác: “Đây là… Đây là đồ mà nô tì lấy từ đống đồ Hoàng đế ban thưởng…”
Vừa nói hết câu cả người nàng đã tựa sát vào người đàn ông, nói tiếp ý xa hơn của câu ban đầu với sắc giọng không đổi.
Phong Dục nhếch khóe môi dưới: “Dương Đức, đi xem xem trong những đồ vật ta ban thưởng cho Ngọc tài nhân có món đồ này không…”
Khuôn mặt A Dư đỏ bừng, nàng vội vã ngăn hắn ta lại: “Đừng đừng đừng. Hoàng thượng, nô tì biết mình sai rồi!”
Dương Đức cúi đầu, hắn ta không tham gia vào sự náo nhiệt này. Hoàng thượng cố ý làm vậy để dụ Ngọc tài nhân, hắn ta biết nên mới không nói thêm lời.
Phong Dục liếc nàng, A Dư càng cúi đầu thấp hơn. Nàng lí nhí nói:
“Trong lúc dưỡng thương nô tì cũng là vì thấy nhàm chán quá nên mới đọc thứ này…”
“Là, là người trong cung mang đến…”
Giọng nàng ngày càng nhỏ, gần như đã thấp đến không nghe thấy gì nữa rồi. Sau cùng nàng dùng đôi mắt xin dung thứ nhìn người đàn ông.
Hành động nhẹ nhàng nhỏ nhẹ lần này của mỹ nhân có thể khiến cho trái tim của tất cả nam nhân trên thế gian đều tan chảy, thật không may, hắn đây lại là người đã quen nhìn thấy mỹ nhân, đáng hận thay trái tim hắn đã là sắt đá. Hắn rút cánh tay ra, không mảy may động lòng.
“Nàng đúng là gan to hơn trời.”
A Dư cong môi, hơi hừ một tiếng, nhẹ nhàng lắc lư làm nũng:
Phong Dục lười không thèm nhìn nàng, hắn quay về phía Dương Đúc: “Đi mang cơm lên đây.”
A Dư không hề biết hắn đã hiểu rõ ý của chuyện này, nàng dựa vào bờ vai hắn, nhẹ nhàng cà người vào, cưới đến mức con mắt cong xuống, hành động có thể khiến trái tim con người mềm nhũn.
Sau khi Dương Đức lui xuống Phong Dục ôm lấy người phụ nữ, kéo nàng nằm lên chiếc giường mềm. Người phụ nữ duyên dáng hỏi hắn:
“Sao hôm nay Hoàng thượng lại đến thăm nô tì vậy?”
Hôm nay tâm trạng Phong Dục không tồi vì có tin tốt truyền đến từ Cù Châu. Vừa bãi triều hắn đột nhiên nhớ tới vết thương trên người nàng, nghĩ không có chuyện gì làm nên hắn qua đây thăm.
Một tay Phong Dục ôm lấy nàng, không trả lời câu hỏi này mà hỏi: “Vết thương lành chưa?”
Khuôn mặt A Dư nhuốm sự ngại ngùng, nàng lấy đầu ngón tay chọc vào bờ ngực của hắn: “May mà có thuốc Hoàng thượng gửi đến, nô tì đã khỏe rồi.”
Nàng gần như dùng khí thanh để nói ra câu cuối cùng, hơi thở ấm áp mang theo chút ướt át phả vào gáy của người đàn ông, lan tỏa ra cả vành tai.
Phong Dục dừng lại, ánh mắt hơi tối đi. Hắn nắm lấy tay của người phụ nữ theo thói quen, lại không ngại nghe thấy người phụ nữ hít vào một hơi.
Hắn nhíu mày, thờ ơ nói: “Giơ tay ra.”
Lông mi A Dư hơi rung, nàng chậm rãi giơ tay trái ra.
Phong Dục nhìn nàng một lượt: “Tay còn lại.”
A Dư dừng lại, nàng mím nhẹ môi, yếu ớt nói: “Hoàng thượng, nô tì không sao…”
Phong Dục nhếch mắt lên nhìn nàng, dáng vẻ vô cùng mất kiên nhẫn.
A Dư bị dọa sợ đến run cầm cập, lập tức giơ tay ra.
Trên đôi tay vốn trắng nõn lại có một vết sưng màu đỏ, lúc ở cung Khôn Hòa nó còn chưa hiện rõ, lúc này vết thương lại ngày càng nghiêm trọng rồi.
Nó đau, nhưng cũng không phải là quá đau.
So với nỗi đau khi bị Dung Tần dùng chén đập lên trán lúc trước thì vết đau này đỡ hơn nhiều.
Hơn nữa, đây là nàng đánh người ta, cho dù là tay đau thì tận đáy lòng vẫn thấy thoải mái.
Thế nhưng tay của nàng rất mềm, hơn nữa nàng biết Hoàng thượng thích đôi tay này của nàng, mỗi lần Thị tẩm người đàn ông đều muốn nghịch tay nàng. Sau này nàng càng nâng niu đôi bàn tay này, chăm sóc chúng thật kỹ càng. Vết thương này cũng đã khiến đôi tay hiện giờ nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Phong Dục thu lại tầm mắt, chân mày hắn nhẹ nhàng dãn ra.
Hắn không bị mù.
Vết thương này từ đâu mà có hắn nhìn là biết.
Cũng không trách nàng không muốn nó lộ ra.
Hắn nhìn về phía người phụ nữ, khóe môi nhếch lên: “Giương oai ở đâu?”
Nét mặt A Dư đột nhiên thay đổi, đôi mắt ngập nước mắt, ánh mắt ưu buồn chuyển sang màu đỏ. Nàng mỏng manh kéo tay áo của người đàn ông: “Hoàng thượng, Người giận thiếp nhân sao?”
Phong Dục hất tay nàng ra, khuôn mặt lạnh lùng, hắn bình tĩnh nói với nàng:
“Trẫm không thích những người bị chiều hư.”
Nhìn thấy chuyện nàng làm sau khi Thị tẩm, không có chuyện gì khiến người khác bớt lo!
Gò má đỏ hồng của người phụ nữ phút chốc mất đi màu đỏ, khuôn mặt nàng có chút trắng bệch. Nàng lập tức quỳ trên chiếc giường mềm: “Thiếp nhân không dám.”
Sự nhõng nhẽo của nàng gần như đã biến mất trong chớp mắt, lại lộ ra vẻ rụt rè như lần đầu gặp mặt, trong ánh mắt nàng đều là sự dè dặt và luống cuống.
Phong Dục nhìn mà phiền lòng.
Trong lòng hắn hiểu rõ, người phụ nữ này không giống với những người khác ở hậu cung.
Nàng không hiểu lễ phép, không nhận được sự chỉ dạy của gia đình, không giống như những cô gái dịu dàng nghe lời ở các gia đình khác. Ngay cả khi làm cung nữ, phải là mỹ nhân tâm thiện, nàng cũng chỉ làm được tròn được hai chữ đầu.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc bắt nàng đột nhiên học hết được các phép tắc của con gái nhà gia giáo, càng không nghĩ đến việc khiến nàng trở thành một người tốt bụng.
Phong Dục nhíu mày, hắn vẫn luôn vô thức cảm thấy nàng không biết gì cả, không cầm lòng được mà có những yêu cầu thấp hơn đối với nàng.
Lúc này, khi nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của nàng, ngoài phiền lòng ra thì mọi sự tức giận kia đã vơi đi không ít.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Nói đi, vết thương ở trên tay là do đâu?”
A Dư rụt rè nhìn hắn, nàng cúi thấp đầu không dám dựa gần vào hắn, nhỏ giọng nói hết ra tiền căn hậu quả, những giọt nước mắt sợ hãi cứ rơi:
“Nô tì biết mình sai rồi, nhưng thiếp sợ…”
Nàng vô ý xưng hô loạn danh xưng, Phong Dục nghe thấy vậy liền đau đầu, hắn cũng không có tâm trạng nhắc nhở nàng.
Hắn có chút bị chọc tức đến bật cười: “Một ả cung nữ xứng đáng để nàng và Dung Tần đối đầu với nhau sao?”
A Dư đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của hắn, nàng ngẩn ngơ rơi nước mắt:
“Nhưng nô tì cũng từng là cung nữ, nếu không có nàng ấy thì thần thiếp sớm đã chết rồi! Không phải Hoàng thượng không biết…”
Khi đó bị đánh ba mươi đại trượng, nếu như không có sự chăm sóc tận tình của Chu Kỳ, nàng căn bản là không thể cầm cự qua được!
Phong Dục hừ một tiếng, hiển nhiên hắn đang nhớ tới nàng của khi đó, nằm trên giường với bộ dạng trên bờ vực sự sống.
Hắn nhìn ra bên ngoài, thờ ơ nói: “Nàng ta chính là người mà nàng sống chết muốn mang theo khi rời khỏi cung Dư Cảnh sao?”
A Dư khóc thút thít: “Rõ ràng là Hoàng thượng đã biết, cớ sao còn hỏi thần thiếp…”
Phong Dục nhếch chân mày, nhìn thấy bộ dạng khóc đến mức thở không ra hơi của nàng, hắn có chút đau đầu nói:
“Trẫm cũng không trách nàng. Nàng khóc đến mức này, nếu bị người khác nghe thấy thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
A Dư nghiêng đầu, giọng nói nghẹn ngào, nàng tủi thân đến mức cổ họng giống như bị đau: “Thân phận của thần thiếp không cao quý, dù là hậu phi hay là người trong cung đều coi thường thiếp. Nghe thấy thì nghe thấy thôi, mọi chuyện còn có thể tệ đến thế nào chứ!”
Người con gái khóc nức nở, từng giọt nước mắt đều rơi lên người hắn. Hắn thấy những lúc nàng khóc thương tâm nhất, hình như đều tại hắn.
Không phải trên giường, mà là trên chiếc ghế dài mềm mại này.
Đột nhiên Phong Dục thấy mềm lòng, hắn ôm nàng vào lòng, lạnh giọng hỏi nàng: “Lại là ai khua môi múa mép trước mặt nàng sao?”
“Cứ lôi kẻ đó ra mà đánh.”
Cái gì mà bị coi thường, gì mà thân phận thấp bé.
Nếu hắn đã phong cho nàng làm hậu phi thì nàng đã trở thành một tiểu thư cao quý trên thế gian này, bất kỳ ai cũng không được coi thường nàng.
“Nếu như thần thiếp phạt người Hoàng thượng sẽ lại nói thần thiếp là được nuông chiều mà hóa hư.”
A Dư xoay người trong vòm ngực của hắn, ngân nga nói:
“Hơn nữa, đâu cần phải nói người khác, trong cung này Hoàng thượng cũng đâu coi thần thiếp hơn người khác.”
“Trong cung của Hứa tỷ tỷ bên cạnh thường có các tỷ muội từ hậu cung tới thăm, vậy mà các Ấn Nhã ở nơi thiếp lại vắng vẻ như vậy, nếu như không phải là Hoàng thượng thỉnh thoảng đến một lần thì làm gì còn ai đến.”
Khi nghe Phong Dục vẫn luôn nhíu mày.
Thế nhưng hắn biết cô gái này nói không sai. Các phi tần sau hậu cung đều có xuất thân từ gia đình, thân phận, tôn ti gần như đã được khắc lên xương thịt họ.
A Dư lại chỉ là một tài nhân nhỏ bé, thân phận lại không cao, gia thế thì càng một chút cũng không có gì, làm sao những người đó lại không để nàng dưới đáy mắt được.
Sắc giọng Phong Dục không đổi, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, không nói gì.
Nói đến đây, A Dư càng mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông, sự tủi thân trên khuôn mặt nàng khiến trái tim người khác đều đau khi nhìn thấy:
“Ở chốn hậu cung này, nô tì chỉ biết sống qua ngày trong sự thương hại của Hoàng thượng, vậy mà Hoàng thượng lúc nào cũng bắt nạt nô tì.”
Nàng nắm rất chặt tay áo của người đàn ông giống như sợ hắn sẽ đẩy nàng mà bước đi. Nàng vừa khóc vừa nói:
“Nô tì sợ, sợ Hoàng thượng sẽ chán ghét vứt bỏ nô tì. Hoàng thượng biết rõ nô tì chỉ có Người thôi, Người đừng bắt nạt nô tì nữa, nô tì sợ…”
Phong Dục nhìn nàng với con mắt bình tĩnh, không nói gì.
Nếu như không biết điều đó thì tại sao hắn lại buông thả nàng đến vậy?
Ở nơi hậu cung đầy rẫy phi tần này, làm gì có ai dám liều lĩnh như nàng, có thể tùy ý đối đầu với các phi tần cao thế.
Do địa vị của nàng thấp nên hắn vẫn còn một chút thương hại với nàng, cũng bởi vì nàng không có gia thế nên hắn mới sủng ái nàng một cách trắng trợn.
Không cần phải suy nghĩ đến sự thay đổi thế lực ở các triều đại trước.
Người con gái rụt rè dựa vào người hắn, nước mắt thấm ướt vạt áo hắn. Ánh mắt Phong Dục hơi thay đổi, hắn vươn tay vuốt ve mái tóc mỏng của nàng:
“Cả ngày khóc sướt mướt thế này, không giống một tiểu thư gì cả.”
Tiếng khóc của A Dư dần dần dừng lại, chỉ còn tiếng nghẹn ngào: “Ai ở trước mặt Hoàng thượng cũng chỉ là một gia nô mà thôi.”
Nàng nói: “Tay của nô tì đau quá, mà Hoàng thượng lại không thương nô tì?”
“Hôm qua cả cơ thể còn khỏe mạnh, hôm nay trên tay lại bị thương, sao thần thiếp lại xui xẻo như vậy.”
Nàng thở dài oán trách hắn, lại giống như nhẹ nhàng làm nũng, nàng rụt rè nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, cách xưng hô thì hỗn loạn đến mức không thể nghe được.
Nhưng chân mày của Phong Dục đã giãn ra. So với những giọt nước mắt của người con gái, hắn thích cách làm nũng mỏng manh như thế này của nàng hơn.
Hắn thu lại tầm mắt, bình đạm nói:
“Giơ tay ra.”
A Dư khựng lại rồi mới chậm rãi giơ tay ra, sợ hãi nhắm mắt lại:
“Hoàng thượng, Người đánh nhẹ thôi…”
Phong Dục nghiêng người nhìn nàng, nắm lấy cổ tay nàng, hắn nhìn nàng một cách kỹ càng, hướng ra ngoài nói: “Dương Đức, truyền thái ý.”
Ở bên ngoài điện, Dương Đức nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán.
Bữa trưa đã được mang lên từ lâu rồi, nhưng hai vị ở bên trong người thì khóc người thì tức giận, ai cũng không dám bước vào.
Cuối cùng mới nhận được mệnh lệnh của Hoàng thượng, lúc này Dương Đức mới thở phào một hơi, vẫy tay sai người đi mời thái y và lệnh cho cung nhân mang bữa trưa vào.
A Dư đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm nói: “Không, không cần đâu.”
Phong Dục buông tay nàng xuống, không trả lời.
Đầu ngón tay A Dư hơi run, nàng vô thức cắn môi, không dám nói gì nữa.
Chu Kỳ cũng theo sau Dương Đức bước vào, Phong Dục lạnh nhạt nhìn nàng ấy.
Cuối cùng hắn vẫn là nhớ lại những lời người con gái vừa khóc vừa nói khi nãy mà rời ánh mắt đi.
Hắn đứng dậy bước xuống giường trước, sau đó cúi đầu nhìn về phía người vẫn đang ngồi trên chiếc ghế mềm: “Xuống đây, dùng bữa.”
Trong lúc ăn, tay phải của A Dư không tiện gắp đồ, nàng nhìn hắn với ánh mắt mong chờ:
“Hoàng thượng, nô tì muốn ăn món cá hoa quế ở trước mặt Hoàng thượng.”
Phong Dục lập tức cảm thấy có chút hối hận.
Đáng lẽ nên coi như không nhìn thấy vết thương trên tay nàng thì bây giờ đã không thế này. Không những không thể sửa được tính cách xấc láo của nàng, ngược lại còn khiến nó trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn nhìn Dương Đức với ánh mắt lạnh nhạt, Dương Đức lập tức lấy đũa gắp một miếng cả bỏ vào chiếc đĩa trước mắt A Dư.
Ở trên miếng cá mà hắn ta gắp còn có cả nước sốt, lại không có xương, khiến người ta chỉ vừa nhìn thôi đã thấy thèm.
Nhưng A Dư lại thất vọng bĩu môi, im lặng cúi đầu ăn.
Phong Dục chỉ coi như không nhìn thấy, nếu không người này lại được voi đòi tiên.
A Dư không biết dùng đũa bằng tay trái nên khó tránh khỏi việc đập vào bát đĩa, tạo ra những tiếng va chạm lanh lảnh. Điều này khiến một người vẫn luôn thích dùng bữa trong im lặng như Phong Dục nhíu mày.
Hắn đặt đôi đũa gỗ xuống, lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng lại làm ồn cái gì đấy?”
A Dư tủi thân: “Tay của nô tì đau.”
Vừa nói, đôi mắt nàng vừa có dấu hiệu sắp rơi nước mắt. Phong Dục có chút đau đầu, hắn đem hết một bụng tức giận trút hết lên những cung nhân đứng bên cạnh:
“Các người đứng ngây ra đó làm gì, còn đợi trẫm đích thân hầu hạ tiểu thư tài nhân của các người sao?”
Bây giờ Phong Dục cứ nhìn thấy đám cung nhân này là thấy phiền phức, hắn vô thức nhớ lại những gì A Dư vừa nói.
Khi hắn có ở đây đã không hầu hạ hết lòng, vậy khi hắn không có ở đây có phải là bọn họ giống như lời nàng nói không, có phải căn bản là không có chút tôn trọng gì với nàng không?
Các cung nhân bị dọa sợ đến mức đồng loạt quỳ gối. Chu Kỳ được A Dư âm thầm nắm lấy tay mà không lộ ra chút thất lễ nào.
Nàng ấy bước lên phía trước, nhận lấy đôi đũa từ tay A Dư, cẩn thận hầu hạ nàng dùng bữa. Lúc cho nàng uống nước canh, nàng ấy còn thêm một câu:
“Tiểu thư, cẩn thận bỏng.”
Cũng gọi là tận tâm tận tình. Gò má A Dư ửng hồng, nàng lén nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, mỏng manh cúi đầu.
Sau khi Phong Dục hạ đũa gỗ xuống cũng không cầm lên nữa, chỉ bình tĩnh ngồi nhìn A Dư ăn. Thấy gò má nàng đỏ lên, nhìn bộ dạng căn bản là không ăn được gì của nàng, hắn có chút khó chịu liếc nàng một cái.
Là một tiểu thư mà không biết hưởng thụ, ngốc đến chết mất.
A Dư không thể không lùi về sau một bước, nàng hạ thấp giọng, hỏi: “Hoàng thượng đến lúc nào vậy?”
“Sau khi nghe tin của Dương công công, vừa bãi triều Người liền đến.”
Hoàng thượng đã đợi trong cung từ rất lâu rồi. Nàng thấy tiểu thư mãi không quay về nên mới ra ngoài tìm, nếu sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra nàng đã nhất quyết không đi rồi.
Chu Kỳ mím chặt môi, từ tận đáy lòng nàng ấy tự thấy ăn năn, thấy bản thân vừa gây ra thêm phiền phức.
“Tỷ, sau này muội sẽ không ra ngoài nữa.”
Sau này nàng ấy sẽ ở lại các Ấn Nhã, Dung Tần nhất định sẽ muốn lấy thể diện, sẽ đích thân đến các Ấn Nhã để gây khó dễ cho nàng ấy.
A Dư có chút đau lòng: “Muội nói lời hồ đồ gì vậy!”
Không ai thích bị giữ lại mãi ở một chỗ, Chu Kỳ cũng đã từng khao khát về những vùng đất rộng lớn ở ngoài cung, nay lại phải ở trong chốn hậu cung này, như vậy là quá đủ rồi.
Nàng hít một hơi thật sâu, tự bấm vào dưới lòng bàn tay của mình. Cảm giác đau nhói khiến nàng lấy lại tinh thần.
Ở trong điện yên tĩnh, tất cả các hầu thần của các Ấn Nhã đều đứng ở ngoài cung, bên trong chỉ có Dương Đức một mình hầu hạ.
A Dư nở một nụ cười giòn bước lên trên thềm, nhìn về phía Tiểu Lưu Tử đang đứng ngoài cửa. Nàng thấp giọng: “Lưu công công, Hoàng thượng đang ở trong sao?”
Trên khuôn mặt Tiểu Lưu Tử đầy ý cười, hắn ta cúi người: “Xin tài nhân đừng oán trách nô tài. Hoàng thượng đã đợi tài nhân rất lâu rồi, tài nhân mau vào đi!”
A Dư không dám kéo dài thời gian, vội vã bước vào.
Khi nàng vào tới, Phong Dục đang dựa lên chiếc giường mềm, trên tay cầm quyển thư sách, thờ ơ lật xem từng trang.
Bồn nước đá ở sau bình phong tỏa đầy hơi mát, không ấm không lạnh, vô cùng vừa vặn.
Nàng vừa tới, Phong Dục liền ngẩng đầu liếc nhìn nàng một lượt: “Đường từ cung Khôn Nhã này đến các Ấn Nhã của nàng dài bao xa?”
Trong lúc hỏi, tay hắn vẫn không nhanh không chậm lật từng trang thư sách, chốc chốc ánh mắt hắn lại dừng lại ở trên đó.
Nhìn thấy động tác của hắn, nét mặt A Dư cứng đờ lại trong chớp mắt. Cuốn thư sách đó thực ra là một cuốn thoại bản, là thứ nàng dùng để giết thời gian trong lúc dưỡng thương.
Trong đó ghi chép câu chuyện về một người học trò phú gia đi thi. Câu chuyện lạc hậu nhưng tính ra cũng hay.
Nàng sững người, quỳ gối xuống hành lễ, trong lòng có chút chột dạ: “Hoàng thượng an…”
Phong Dục ném cuốn sách, nửa cười nửa không: “Được rồi, nàng cũng đừng an hay không an gì nữa. Lại đây giải thích cho trẫm, cuốn sách này là từ đâu ra?”
Về việc làm thế nào nàng biết chữ? Vốn dĩ trong triều không có luật nữ tử không được phép học chữ nên Phong Dục cũng lười không muốn hỏi nhiều.
Điều hắn thắc mắc là, làm cách nào một vật như thế này có thể xuất hiện trong cung đình?
A Dư hơi lúng túng cúi thấp đầu, vừa chậm rãi tiến gần về phía hắn vừa nghĩ lý do thoái thác: “Đây là… Đây là đồ mà nô tì lấy từ đống đồ Hoàng đế ban thưởng…”
Vừa nói hết câu cả người nàng đã tựa sát vào người đàn ông, nói tiếp ý xa hơn của câu ban đầu với sắc giọng không đổi.
Phong Dục nhếch khóe môi dưới: “Dương Đức, đi xem xem trong những đồ vật ta ban thưởng cho Ngọc tài nhân có món đồ này không…”
Khuôn mặt A Dư đỏ bừng, nàng vội vã ngăn hắn ta lại: “Đừng đừng đừng. Hoàng thượng, nô tì biết mình sai rồi!”
Dương Đức cúi đầu, hắn ta không tham gia vào sự náo nhiệt này. Hoàng thượng cố ý làm vậy để dụ Ngọc tài nhân, hắn ta biết nên mới không nói thêm lời.
Phong Dục liếc nàng, A Dư càng cúi đầu thấp hơn. Nàng lí nhí nói:
“Trong lúc dưỡng thương nô tì cũng là vì thấy nhàm chán quá nên mới đọc thứ này…”
“Là, là người trong cung mang đến…”
Giọng nàng ngày càng nhỏ, gần như đã thấp đến không nghe thấy gì nữa rồi. Sau cùng nàng dùng đôi mắt xin dung thứ nhìn người đàn ông.
Hành động nhẹ nhàng nhỏ nhẹ lần này của mỹ nhân có thể khiến cho trái tim của tất cả nam nhân trên thế gian đều tan chảy, thật không may, hắn đây lại là người đã quen nhìn thấy mỹ nhân, đáng hận thay trái tim hắn đã là sắt đá. Hắn rút cánh tay ra, không mảy may động lòng.
“Nàng đúng là gan to hơn trời.”
A Dư cong môi, hơi hừ một tiếng, nhẹ nhàng lắc lư làm nũng:
Phong Dục lười không thèm nhìn nàng, hắn quay về phía Dương Đúc: “Đi mang cơm lên đây.”
A Dư không hề biết hắn đã hiểu rõ ý của chuyện này, nàng dựa vào bờ vai hắn, nhẹ nhàng cà người vào, cưới đến mức con mắt cong xuống, hành động có thể khiến trái tim con người mềm nhũn.
Sau khi Dương Đức lui xuống Phong Dục ôm lấy người phụ nữ, kéo nàng nằm lên chiếc giường mềm. Người phụ nữ duyên dáng hỏi hắn:
“Sao hôm nay Hoàng thượng lại đến thăm nô tì vậy?”
Hôm nay tâm trạng Phong Dục không tồi vì có tin tốt truyền đến từ Cù Châu. Vừa bãi triều hắn đột nhiên nhớ tới vết thương trên người nàng, nghĩ không có chuyện gì làm nên hắn qua đây thăm.
Một tay Phong Dục ôm lấy nàng, không trả lời câu hỏi này mà hỏi: “Vết thương lành chưa?”
Khuôn mặt A Dư nhuốm sự ngại ngùng, nàng lấy đầu ngón tay chọc vào bờ ngực của hắn: “May mà có thuốc Hoàng thượng gửi đến, nô tì đã khỏe rồi.”
Nàng gần như dùng khí thanh để nói ra câu cuối cùng, hơi thở ấm áp mang theo chút ướt át phả vào gáy của người đàn ông, lan tỏa ra cả vành tai.
Phong Dục dừng lại, ánh mắt hơi tối đi. Hắn nắm lấy tay của người phụ nữ theo thói quen, lại không ngại nghe thấy người phụ nữ hít vào một hơi.
Hắn nhíu mày, thờ ơ nói: “Giơ tay ra.”
Lông mi A Dư hơi rung, nàng chậm rãi giơ tay trái ra.
Phong Dục nhìn nàng một lượt: “Tay còn lại.”
A Dư dừng lại, nàng mím nhẹ môi, yếu ớt nói: “Hoàng thượng, nô tì không sao…”
Phong Dục nhếch mắt lên nhìn nàng, dáng vẻ vô cùng mất kiên nhẫn.
A Dư bị dọa sợ đến run cầm cập, lập tức giơ tay ra.
Trên đôi tay vốn trắng nõn lại có một vết sưng màu đỏ, lúc ở cung Khôn Hòa nó còn chưa hiện rõ, lúc này vết thương lại ngày càng nghiêm trọng rồi.
Nó đau, nhưng cũng không phải là quá đau.
So với nỗi đau khi bị Dung Tần dùng chén đập lên trán lúc trước thì vết đau này đỡ hơn nhiều.
Hơn nữa, đây là nàng đánh người ta, cho dù là tay đau thì tận đáy lòng vẫn thấy thoải mái.
Thế nhưng tay của nàng rất mềm, hơn nữa nàng biết Hoàng thượng thích đôi tay này của nàng, mỗi lần Thị tẩm người đàn ông đều muốn nghịch tay nàng. Sau này nàng càng nâng niu đôi bàn tay này, chăm sóc chúng thật kỹ càng. Vết thương này cũng đã khiến đôi tay hiện giờ nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Phong Dục thu lại tầm mắt, chân mày hắn nhẹ nhàng dãn ra.
Hắn không bị mù.
Vết thương này từ đâu mà có hắn nhìn là biết.
Cũng không trách nàng không muốn nó lộ ra.
Hắn nhìn về phía người phụ nữ, khóe môi nhếch lên: “Giương oai ở đâu?”
Nét mặt A Dư đột nhiên thay đổi, đôi mắt ngập nước mắt, ánh mắt ưu buồn chuyển sang màu đỏ. Nàng mỏng manh kéo tay áo của người đàn ông: “Hoàng thượng, Người giận thiếp nhân sao?”
Phong Dục hất tay nàng ra, khuôn mặt lạnh lùng, hắn bình tĩnh nói với nàng:
“Trẫm không thích những người bị chiều hư.”
Nhìn thấy chuyện nàng làm sau khi Thị tẩm, không có chuyện gì khiến người khác bớt lo!
Gò má đỏ hồng của người phụ nữ phút chốc mất đi màu đỏ, khuôn mặt nàng có chút trắng bệch. Nàng lập tức quỳ trên chiếc giường mềm: “Thiếp nhân không dám.”
Sự nhõng nhẽo của nàng gần như đã biến mất trong chớp mắt, lại lộ ra vẻ rụt rè như lần đầu gặp mặt, trong ánh mắt nàng đều là sự dè dặt và luống cuống.
Phong Dục nhìn mà phiền lòng.
Trong lòng hắn hiểu rõ, người phụ nữ này không giống với những người khác ở hậu cung.
Nàng không hiểu lễ phép, không nhận được sự chỉ dạy của gia đình, không giống như những cô gái dịu dàng nghe lời ở các gia đình khác. Ngay cả khi làm cung nữ, phải là mỹ nhân tâm thiện, nàng cũng chỉ làm được tròn được hai chữ đầu.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc bắt nàng đột nhiên học hết được các phép tắc của con gái nhà gia giáo, càng không nghĩ đến việc khiến nàng trở thành một người tốt bụng.
Phong Dục nhíu mày, hắn vẫn luôn vô thức cảm thấy nàng không biết gì cả, không cầm lòng được mà có những yêu cầu thấp hơn đối với nàng.
Lúc này, khi nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của nàng, ngoài phiền lòng ra thì mọi sự tức giận kia đã vơi đi không ít.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Nói đi, vết thương ở trên tay là do đâu?”
A Dư rụt rè nhìn hắn, nàng cúi thấp đầu không dám dựa gần vào hắn, nhỏ giọng nói hết ra tiền căn hậu quả, những giọt nước mắt sợ hãi cứ rơi:
“Nô tì biết mình sai rồi, nhưng thiếp sợ…”
Nàng vô ý xưng hô loạn danh xưng, Phong Dục nghe thấy vậy liền đau đầu, hắn cũng không có tâm trạng nhắc nhở nàng.
Hắn có chút bị chọc tức đến bật cười: “Một ả cung nữ xứng đáng để nàng và Dung Tần đối đầu với nhau sao?”
A Dư đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của hắn, nàng ngẩn ngơ rơi nước mắt:
“Nhưng nô tì cũng từng là cung nữ, nếu không có nàng ấy thì thần thiếp sớm đã chết rồi! Không phải Hoàng thượng không biết…”
Khi đó bị đánh ba mươi đại trượng, nếu như không có sự chăm sóc tận tình của Chu Kỳ, nàng căn bản là không thể cầm cự qua được!
Phong Dục hừ một tiếng, hiển nhiên hắn đang nhớ tới nàng của khi đó, nằm trên giường với bộ dạng trên bờ vực sự sống.
Hắn nhìn ra bên ngoài, thờ ơ nói: “Nàng ta chính là người mà nàng sống chết muốn mang theo khi rời khỏi cung Dư Cảnh sao?”
A Dư khóc thút thít: “Rõ ràng là Hoàng thượng đã biết, cớ sao còn hỏi thần thiếp…”
Phong Dục nhếch chân mày, nhìn thấy bộ dạng khóc đến mức thở không ra hơi của nàng, hắn có chút đau đầu nói:
“Trẫm cũng không trách nàng. Nàng khóc đến mức này, nếu bị người khác nghe thấy thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
A Dư nghiêng đầu, giọng nói nghẹn ngào, nàng tủi thân đến mức cổ họng giống như bị đau: “Thân phận của thần thiếp không cao quý, dù là hậu phi hay là người trong cung đều coi thường thiếp. Nghe thấy thì nghe thấy thôi, mọi chuyện còn có thể tệ đến thế nào chứ!”
Người con gái khóc nức nở, từng giọt nước mắt đều rơi lên người hắn. Hắn thấy những lúc nàng khóc thương tâm nhất, hình như đều tại hắn.
Không phải trên giường, mà là trên chiếc ghế dài mềm mại này.
Đột nhiên Phong Dục thấy mềm lòng, hắn ôm nàng vào lòng, lạnh giọng hỏi nàng: “Lại là ai khua môi múa mép trước mặt nàng sao?”
“Cứ lôi kẻ đó ra mà đánh.”
Cái gì mà bị coi thường, gì mà thân phận thấp bé.
Nếu hắn đã phong cho nàng làm hậu phi thì nàng đã trở thành một tiểu thư cao quý trên thế gian này, bất kỳ ai cũng không được coi thường nàng.
“Nếu như thần thiếp phạt người Hoàng thượng sẽ lại nói thần thiếp là được nuông chiều mà hóa hư.”
A Dư xoay người trong vòm ngực của hắn, ngân nga nói:
“Hơn nữa, đâu cần phải nói người khác, trong cung này Hoàng thượng cũng đâu coi thần thiếp hơn người khác.”
“Trong cung của Hứa tỷ tỷ bên cạnh thường có các tỷ muội từ hậu cung tới thăm, vậy mà các Ấn Nhã ở nơi thiếp lại vắng vẻ như vậy, nếu như không phải là Hoàng thượng thỉnh thoảng đến một lần thì làm gì còn ai đến.”
Khi nghe Phong Dục vẫn luôn nhíu mày.
Thế nhưng hắn biết cô gái này nói không sai. Các phi tần sau hậu cung đều có xuất thân từ gia đình, thân phận, tôn ti gần như đã được khắc lên xương thịt họ.
A Dư lại chỉ là một tài nhân nhỏ bé, thân phận lại không cao, gia thế thì càng một chút cũng không có gì, làm sao những người đó lại không để nàng dưới đáy mắt được.
Sắc giọng Phong Dục không đổi, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, không nói gì.
Nói đến đây, A Dư càng mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông, sự tủi thân trên khuôn mặt nàng khiến trái tim người khác đều đau khi nhìn thấy:
“Ở chốn hậu cung này, nô tì chỉ biết sống qua ngày trong sự thương hại của Hoàng thượng, vậy mà Hoàng thượng lúc nào cũng bắt nạt nô tì.”
Nàng nắm rất chặt tay áo của người đàn ông giống như sợ hắn sẽ đẩy nàng mà bước đi. Nàng vừa khóc vừa nói:
“Nô tì sợ, sợ Hoàng thượng sẽ chán ghét vứt bỏ nô tì. Hoàng thượng biết rõ nô tì chỉ có Người thôi, Người đừng bắt nạt nô tì nữa, nô tì sợ…”
Phong Dục nhìn nàng với con mắt bình tĩnh, không nói gì.
Nếu như không biết điều đó thì tại sao hắn lại buông thả nàng đến vậy?
Ở nơi hậu cung đầy rẫy phi tần này, làm gì có ai dám liều lĩnh như nàng, có thể tùy ý đối đầu với các phi tần cao thế.
Do địa vị của nàng thấp nên hắn vẫn còn một chút thương hại với nàng, cũng bởi vì nàng không có gia thế nên hắn mới sủng ái nàng một cách trắng trợn.
Không cần phải suy nghĩ đến sự thay đổi thế lực ở các triều đại trước.
Người con gái rụt rè dựa vào người hắn, nước mắt thấm ướt vạt áo hắn. Ánh mắt Phong Dục hơi thay đổi, hắn vươn tay vuốt ve mái tóc mỏng của nàng:
“Cả ngày khóc sướt mướt thế này, không giống một tiểu thư gì cả.”
Tiếng khóc của A Dư dần dần dừng lại, chỉ còn tiếng nghẹn ngào: “Ai ở trước mặt Hoàng thượng cũng chỉ là một gia nô mà thôi.”
Nàng nói: “Tay của nô tì đau quá, mà Hoàng thượng lại không thương nô tì?”
“Hôm qua cả cơ thể còn khỏe mạnh, hôm nay trên tay lại bị thương, sao thần thiếp lại xui xẻo như vậy.”
Nàng thở dài oán trách hắn, lại giống như nhẹ nhàng làm nũng, nàng rụt rè nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, cách xưng hô thì hỗn loạn đến mức không thể nghe được.
Nhưng chân mày của Phong Dục đã giãn ra. So với những giọt nước mắt của người con gái, hắn thích cách làm nũng mỏng manh như thế này của nàng hơn.
Hắn thu lại tầm mắt, bình đạm nói:
“Giơ tay ra.”
A Dư khựng lại rồi mới chậm rãi giơ tay ra, sợ hãi nhắm mắt lại:
“Hoàng thượng, Người đánh nhẹ thôi…”
Phong Dục nghiêng người nhìn nàng, nắm lấy cổ tay nàng, hắn nhìn nàng một cách kỹ càng, hướng ra ngoài nói: “Dương Đức, truyền thái ý.”
Ở bên ngoài điện, Dương Đức nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán.
Bữa trưa đã được mang lên từ lâu rồi, nhưng hai vị ở bên trong người thì khóc người thì tức giận, ai cũng không dám bước vào.
Cuối cùng mới nhận được mệnh lệnh của Hoàng thượng, lúc này Dương Đức mới thở phào một hơi, vẫy tay sai người đi mời thái y và lệnh cho cung nhân mang bữa trưa vào.
A Dư đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm nói: “Không, không cần đâu.”
Phong Dục buông tay nàng xuống, không trả lời.
Đầu ngón tay A Dư hơi run, nàng vô thức cắn môi, không dám nói gì nữa.
Chu Kỳ cũng theo sau Dương Đức bước vào, Phong Dục lạnh nhạt nhìn nàng ấy.
Cuối cùng hắn vẫn là nhớ lại những lời người con gái vừa khóc vừa nói khi nãy mà rời ánh mắt đi.
Hắn đứng dậy bước xuống giường trước, sau đó cúi đầu nhìn về phía người vẫn đang ngồi trên chiếc ghế mềm: “Xuống đây, dùng bữa.”
Trong lúc ăn, tay phải của A Dư không tiện gắp đồ, nàng nhìn hắn với ánh mắt mong chờ:
“Hoàng thượng, nô tì muốn ăn món cá hoa quế ở trước mặt Hoàng thượng.”
Phong Dục lập tức cảm thấy có chút hối hận.
Đáng lẽ nên coi như không nhìn thấy vết thương trên tay nàng thì bây giờ đã không thế này. Không những không thể sửa được tính cách xấc láo của nàng, ngược lại còn khiến nó trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn nhìn Dương Đức với ánh mắt lạnh nhạt, Dương Đức lập tức lấy đũa gắp một miếng cả bỏ vào chiếc đĩa trước mắt A Dư.
Ở trên miếng cá mà hắn ta gắp còn có cả nước sốt, lại không có xương, khiến người ta chỉ vừa nhìn thôi đã thấy thèm.
Nhưng A Dư lại thất vọng bĩu môi, im lặng cúi đầu ăn.
Phong Dục chỉ coi như không nhìn thấy, nếu không người này lại được voi đòi tiên.
A Dư không biết dùng đũa bằng tay trái nên khó tránh khỏi việc đập vào bát đĩa, tạo ra những tiếng va chạm lanh lảnh. Điều này khiến một người vẫn luôn thích dùng bữa trong im lặng như Phong Dục nhíu mày.
Hắn đặt đôi đũa gỗ xuống, lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng lại làm ồn cái gì đấy?”
A Dư tủi thân: “Tay của nô tì đau.”
Vừa nói, đôi mắt nàng vừa có dấu hiệu sắp rơi nước mắt. Phong Dục có chút đau đầu, hắn đem hết một bụng tức giận trút hết lên những cung nhân đứng bên cạnh:
“Các người đứng ngây ra đó làm gì, còn đợi trẫm đích thân hầu hạ tiểu thư tài nhân của các người sao?”
Bây giờ Phong Dục cứ nhìn thấy đám cung nhân này là thấy phiền phức, hắn vô thức nhớ lại những gì A Dư vừa nói.
Khi hắn có ở đây đã không hầu hạ hết lòng, vậy khi hắn không có ở đây có phải là bọn họ giống như lời nàng nói không, có phải căn bản là không có chút tôn trọng gì với nàng không?
Các cung nhân bị dọa sợ đến mức đồng loạt quỳ gối. Chu Kỳ được A Dư âm thầm nắm lấy tay mà không lộ ra chút thất lễ nào.
Nàng ấy bước lên phía trước, nhận lấy đôi đũa từ tay A Dư, cẩn thận hầu hạ nàng dùng bữa. Lúc cho nàng uống nước canh, nàng ấy còn thêm một câu:
“Tiểu thư, cẩn thận bỏng.”
Cũng gọi là tận tâm tận tình. Gò má A Dư ửng hồng, nàng lén nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, mỏng manh cúi đầu.
Sau khi Phong Dục hạ đũa gỗ xuống cũng không cầm lên nữa, chỉ bình tĩnh ngồi nhìn A Dư ăn. Thấy gò má nàng đỏ lên, nhìn bộ dạng căn bản là không ăn được gì của nàng, hắn có chút khó chịu liếc nàng một cái.
Là một tiểu thư mà không biết hưởng thụ, ngốc đến chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.