Chương 44
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
26/01/2023
Tuy rằng chuyện này hơi hành người, nhưng rốt cuộc cũng không phải bệnh,
nên ngày hôm sau A Dư lập tức đến cung Khôn Hòa thỉnh an.
Nàng vừa bước vào cung Khôn Hòa thì chợt nghe thấy tiếng Dung tần cười: "Hóa ra là Ngọc mỹ nhân à, bổn cung còn nói không biết ngươi định nằm thêm mấy ngày nữa đấy?"
Giọng nói nàng ta có chút giễu cợt.
Lời nàng ta nói ám chỉ quá mức rõ ràng, mọi người vừa nghe đã hiểu, nhưng cái tư tưởng "người khôn giữ mình" đã khắc sâu vào trong xương họ rồi, vậy nên đương nhiên bây giờ sẽ không có ai xen vào chuyện của hai người.
Sau khi A Dư tự nhiên ngồi xuống, thì chỉ ung dung cười khẽ một tiếng:
"Vậy là để cho Dung tần tỷ tỷ chê cười rồi, trước kia thân thể thần thiếp bị hư hao nhiều, nên cũng đã quen với chuyện này rồi. Nhưng Hoàng thượng lại thấy không yên tâm, thương cho thiếp nên mới vì chuyện này mà mời thái y."
Nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Dung tần, giả vờ ngượng ngùng che miệng: "Thần thiếp cũng rất khó xử."
Khó xử?
Dung tần cười nhạt, là mắt nàng ta không tốt sao, thật sự không nhìn ra một chút khó xử nào đâu.
Ả tiện tỳ này mặt quá dày, Dung tần dùng khăn che miệng, chán ghét rời ánh mắt, sợ nếu tiếp tục nhìn ả tiện tỳ này làm ra vẻ ta đây thì sẽ bị ô uế con mắt.
A Dư cũng không còn tâm trạng mà nói chuyện với nàng ta, thân thể nàng khó chịu nên không muốn cãi nhau ầm ĩ với người khác, nàng vui vẻ mà thoải mái ngồi một chỗ.
Nàng vừa nhấp một ngụm trà thì bỗng nghe được tiếng kêu khẽ của một nữ tử, sau đó là tiếng ly trà va chạm thanh thúy kêu lên, nàng hơi ngừng rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên.
Hóa ra là Chu mỹ nhân, nàng ta hơi cau mày, lại dường như bị giật mình, nhẹ nhàng xoa ngực, có chút chần chờ mà mở miệng:
"Dung tần tỷ tỷ, sao tỷ lại giữ một cung nữ cận thân có khiếm khuyết như này hầu hạ bên người thế..."
Cung nữ cận thân có khiếm khuyết?
A Dư hơi nghi ngờ, nhìn theo tầm mắt của nàng ta, vừa lúc thấy Diệu Cầm đang khuất nhục giấu tay vào trong áo, ánh mắt nàng ta mang theo một tia thầm hận.
Nàng vân vê ly trà trên tay một hồi, đã đoán được Chu mỹ nhân đã ám chỉ cái gì.
Trước đây Diệu Cầm bị rút móng tay, đến giờ vẫn còn chưa dài ra.
A Dư không để ý đến oán hận của nàng ta, lại nheo mắt nhìn thì liền nghe thấy giọng nói êm ái của Chu mỹ nhân.
"Co nô tỳ cận thân như này phục vụ tỷ, khó tránh khỏi sẽ gặp phải Hoàng thượng. Đến lúc đó nếu như đụng phải thánh thượng, chọc cho thánh thương không vui mà trách tội tỷ tỷ thì không được rồi."
Chu mỹ nhân khẽ nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.
Dung tần lạnh lùng nhìn nàng: "Bổn cung muốn ngươi nào hầu hạ bên người cũng không phiền Chu mỹ nhân quan tâm."
Từ trước đến nàng ta và Thục phi vốn không hợp nhau, mà Chu mỹ nhân lại là đường muội của Thục phi, đương nhiên nàng ta sẽ không tin tưởng Chu mỹ nhân này là đang thật tâm lo lắng cho nàng.
Vậy nên đương nhiên nàng ta cũng không nghe Chu mỹ nhân nhiều lời nữa.
Hoàng hậu ung dung thản nhiên mà nhướng mày.
Lời Chu mỹ nhân vừa nói có hơi quen tai, hình như hôm qua nàng cũng nghe thấy có người nói vậy.
Nhưng có điều đó là lời mà Dung tần chỉ trích Ngọc mỹ nhân.
Ngược lại nàng ta có chút hiếu kỳ, từ khi nào mà Chu mỹ nhân có quan hệ với Ngọc mỹ nhân nhỉ?
Cung Cảnh Du, Dung tần ngồi trước bàn trang điểm, Diệu Cầm đang giúp nàng ta tháo trâm, miếng gạc trên tay đã tháo bỏ làm lộ ra móng tay còn chưa dài ra của nàng ta, có chút xấu xí.
Dung tần từ trong gương đồng nhìn thoáng qua, nhịn một chút nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời nói của Chu mỹ nhân, cuối cùng cũng không nhìn được mà gạt tay Diệu Cầm ra, không kiên nhẫn chỉ vào Ngưng Thanh đang đứng bên cạnh nói:
"Ngươi đến làm."
Bầu không khí trong điện có chút ngưng đọng, Ngưng Thanh có hơi kinh ngạc khi chủ tử đột nhiên ra lệnh.
Nàng ta mờ mịt nhìn đến cánh tay Diệu Cầm, cung kính bước lên, nhẹ nhàng tháo trâm búi tóc trên đầu Dung tần xuống.
Sắc mặt Diệu Cầm trắng bệch mà lui sang một bên, còn chưa đợi tâm tình ổn định lại thì đã nghe thấy chủ tử chê bai nói:
"Đã lâu như vậy mà sao móng tay của ngươi vẫn chưa mọc dài ra thế hả?"
Nàng ta nhớ là vết thương trên tay của ả tiện nhân A Dư kia mất có ba tháng là tốt lên rồi mà.
Diệu Cầm che tay, cúi thấp đầu, A Dư chẳng qua là bị thương một chút ở móng tay mà thôi, sao có thể so với việc nàng ta bị rút móng chứ.
Không có nữ tử nào mà không yêu cái đẹp, đối với Diệu Cầm mà nói, để bộ móng tay xấu xí này suốt nửa năm cũng chính là cực hình.
Nàng ta tuyệt vọng cắn chặt răng, cố gắng để mình không lộ ra thái độ gì khác thường, thấp giọng nói:
"Thái y nói, phải mất nửa năm..."
Dung tần trực tiếp cắt ngang lời nói của nàng ta, nhăn mày bất mãn: "Còn cần tận nửa năm á?"
Nàng ta hoàn toàn không chú ý đến thân thể cứng ngắc của Diệu Cầm, ngược lại cảm thấy hơi buồn bực, rốt cuộc là thân thể quý báo gì mà phải cần thời gian bình phục lâu như thế chứ?
Nghĩ đến buổi thỉnh an hôm nay, nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của phi tần khác, lại như thể đang cười nàng ta nghèo túng đến nỗi không còn ai có thể dùng được nữa, khiến đáy lòng làng ta cảm thấy rất căm giận.
Nhưng rốt cuộc thì đây cũng là tỳ nữ hầu hạ bên người nàng ta từ thửa nhỏ, tình cảm giữa chủ tớ không phải dạng bình thường.
Nàng ta hơi phiền muộn nói: "Những ngày sắp tơi ngươi nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải hầu hạ cận thân nữa đâu."
Đương nhiên, nàng ta không tin mình sẽ mãi mãi không có cơ hội để trở mình, như lời Chu mỹ nhân đã nói, chờ lần thị tẩm sau, nếu như Hoàng thượng nhìn thấy tay của Diệu Cầm mà sinh lòng chán ghét, không muốn quay lại nữa thì phải làm sao chứ?
Hơn nữa, làm nô tài có thể được nghỉ ngơi nửa năm, nàng ta tự nhận mình đối xử với Diệu Cầm rất tốt.
Là chủ tử, đương nhiên không hiểu rõ những khó xử của những nô tài như bọn họ.
Đừng coi thường thời gian nửa năm này, chỉ nửa năm này thôi cũng đủ để người ta quen với một người khác hầu hạ rồi. Chờ đến nửa năm sau, sau khi nàng ta hồi phục hẳn, thì cung nữ được yêu thích nhất bên cạnh nương nương sẽ còn là nàng ta sao?
Điểm này, ai cũng không dám chắc chắn.
Cuối cùng trong lòng Diệu Cầm cũng dâng lên một cảm giác khổ sở và một tia oán hận.
Nàng ta còn muốn cầu xin nhưng lại nhìn thấy hàm ý không được lên tiếng trên gương mặt chủ tử thì liền cắn răng nuốt xuống, cúi đầu chấp nhận.
Ngưng Thanh cung kính cúi đầu, cẩn thận hầu hạ, coi như không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nàng ta kín đáo liếc nhìn Diệu Cầm một cái, cũng không khỏi lạnh lòng vì sự bạc bẽo của chủ tử.
Diệu Cầm hầu hạ bên người nương nương từ thuở nhỏ, mà đến bây giờ người còn ghét bỏ, thì huống gì là người ngoài chứ.
Ngưng Thanh căng thẳng trong lòng, không để lại dấu vết mà mỉm cười:
"Mấy ngày trước nô tì thấy nương nương ngủ không được ngon, nên cố ý đổi một túi thơm có hương liệu dưỡng thần, người cảm thấy thích chứ?"
Nói xong, nàng ta mở túi thơm ra, đưa về phía trước.
Càng đến gần, hương thơm từ túi thơm lại càng rõ ràng, mùi hương rất nhẹ nhàng, lại có cảm giác thư thái thoải mái, lông mày Dung tần nhẹ nhàng dãn ra, cười khen một câu:
"Ngươi vậy mà lại rất cẩn thận tỉ mỉ."
Ngưng Thanh mỉm cười cúi đầu: "Nô tì hầu hạ chủ tử thì phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy mới đúng."
Nàng ta nhìn thấy nương nương có chút mệt mỏi, liền đỡ người lên giường. Sau khi buông rèm xuống rồi mới thu mắt, chậm rãi buộc túi thơm lại.
Vừa rồi bên ngoài vẫn trời quang mây tạnh, mà giờ bỗng nhiên lại lất phất vài hạt mưa, lập tức có cảm giác tối sầm xuống, làn sương mù dày đặc hơi lộ ra vẻ nặng nề.
Chu Kỳ mang theo ấm trà, dẫm lên đôi giày thêu bước trên hành lang, tiểu cung nữ giúp nàng vén rèm lên.
Nàng bước vào trong, mang theo một cảm giác mát mẻ, A Dư ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc:
"Trời lại mưa à?"
Mấy hôm trước trời nắng đến nỗi bức bối cả người, ngay cả một giọt mưa cũng không thấy, vậy mà bây giờ đột nhiên trời lại trở lạnh, thỉnh thoảng có vài hạt mưa bay phất phơ, khiến người ta không thể nào đoán được tâm tình của ông trời.
Chu Kỳ dâng trà nóng cho nàng, quỳ gối xuống bên người nàng nói:
"Khi nô tỳ đến có nghe thấy Tiểu Phúc Tử đang nói chuyện với vài người."
"Nói cái gì?" A Dư nhương mày, nàng biết Chu Kỳ sẽ không tự nhiên mà nói đến những chuyện này.
"Hắn nói, vừa rồi có một cung nhân chạy đến phía sau cung Nhàn Vân , rồi trời bỗng đổ cơn mưa, cung nhân kia vội vã chạy về, nhìn vô cùng chật vật. Cảnh này bị đám Tiểu Phúc Tử lôi ra làm trò cười nói với những cung nhân khác."
A Dư buông chén trà trong tay xuống, ngước mắt nhìn rồi hỏi lại:
"Phía sau cung Nhàn Vân ?"
các Ấn Nhã ở phía đông của cung Nhàn Vân , hay nói là ở ngay phía sau cung Nhàn Vân , vậy nên các Ấn Nhã và cung Nhàn Vân chỉ cách nhau một bưvs tường mà thôi.
Nơi đó không gần cung điện, mà gần rừng hoa Quế, phải đi xuyên qua rừng hoa Quế đó, rồi đi thêm mấy con đường mòn nữa thì mới có thể thấy cung điện.
"Đúng vậy, chính là buổi trưa nay, khi các cung nhân đang dùng bữa thì cũng không biết là người kia ở đâu đến, lại có rảnh rỗi đến mức chạy đến nơi đó để ngắm hoa Quế."
Chu Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều, mãi cho đến khi Tiểu Phúc Tử nói ra mấy câu sau: "Mau ăn nhanh đi, khéo không lại lỡ dở công việc."
Không cần biết là ngắm hóa hay là đi ngang qua nơi này để trở về cùng, nhưng đi đúng vào thời điểm này thì đều có điều bất thường.
"Đợi sau bữa tối, ngươi dẫn Tiểu Phúc Tử đến vườn hoa quế nhìn thử xem."
Nàng để cho Chu Kỳ quan sát kỹ các cung nhân, trước đây Trần công công đã cất công chọn cho nàng vài cung nhân thật thà chung thành, chí ít thì bên người cũng có nô tài cận thân, có thể tin tưởng được.
Nhưng tại sao lại phải đợi sau bữa tối?
Đương nhiền là bởi vì ban ngày cố ý đội mưa chạy đến vườn hoa Quế thì quá dễ dàng khiến người ta chú ý.
Ban đêm, gió thu xào xạc, mưa rơi nhỏ dần nhưng vẫn chưa thực sự ngừng lại.
Trong điện các Ấn Nhã lấp lánh ánh nến, cửa sổ đã bị đóng lại để ánh nên không bị gió thổi tắt.
A Dư dựa vào giường, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, choàng áo lên người, Lưu Châu đang dùng khăn xoa làn tóc ướt của nàng.
Nàng hơi ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp như được phủ lên một lớp ánh nến mờ ảo, ánh mắt nàng liếc nhìn Chu Kỳ và Tiểu Phúc Tử đang cung kính cúi đầu, mềm mại hỏi:
"Sao rồi? Có tìm được gì không?"
Trước trán Chu Kỳ có vài sợi tóc bị ướt, nhưng nàng ấy cũng không để ý, ngược lại là sắc mặt hơi mét. Nàng ấy nghĩ đến những đồ vật mình vừa thấy trong vườn hoa thì liền cảm thấy buồn nôn, suýt nữa thì nôn khan ra ngoài.
A Dư vẫy tay để Lưu Châu lui ra ngoài, vội vàng cau mày hỏi: "Từ từ hãng nói chuyện, uống ly nước ấm này trước đã."
Nàng hơi nghi hoặc một chút, rốt cuộc là trong vườn hoa có cái gì mà có thể khiến cho Chu Kỳ có phản ứng lơn như vậy được?
Nàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Phúc Tử: "Ngươi nói đi."
Tiểu Phúc Tử cúi đầu, chân có hơi run rẩy, hoàn toàn không ngờ tới câu nói đùa của mình lại bị chủ tử biết được, hơn nữa còn nhớ kỹ trong lòng, đồng thời còn phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Tay áo hắn ta có chút ẩm ướt, còn dính chút bùn đất trong vườn hoa.
Hắn ta không để ý đến những điều này mà dùng tay áo lau mồ hôi trán, cố gắng bình tĩnh lấy lại giọng nói. Cho dù là như vậy rồi thì giọng nói của hắn ta vẫn hơi run rẩy:
"Nghe lời của nương nương, nô tài và Chu Kỳ tỷ tỷ có phát hiện, phát hiện... Một cỗ thi thể..."
"Là ai?"
Tiểu Phúc Tử khó xử lắc đầu: "Trời quá tối, nô tài không thể nhìn rõ, nhưng có thể xác nhận đó là một nữ tử."
Còn về việc đó là một vị chủ tử nào đó, hay là một cung nữ thì hắn cũng không biết được.
A Dư nhíu chặt mày, hoàn toàn không ngờ cách tẩm cung của nàng một bức tường lại có một cỗ thi thể, đáy lòng nàng nổi lên một cơn lạnh lẽo.
Chu Kỳ uống xong ly trà thì trạng thái đã tốt hơn nhiều rồi, nàng ấy tiến lên phía trước, lắc đầu nói bổ sung."
"Là một cung nữ, tuy búi tóc của nàng ta đã rối, y phục trên người cũng đã nhắn nhúm bẩn thỉu không thể nhận ra. Thế nhưng nô tỳ đã đụng phải bàn tay nàng ta, một bàn tay thô ráp như vậy tuyệt đối sẽ không phải là một vị chủ tử nào."
Cánh rừng quá tối, càng nàng vốn hành động trong bóng tối, không có một chút ánh nến, đường đất khó đi, nàng ấy vô ý té ngã, vừa đúng lúc ngã cạnh thi thể đó nên trực tiếp chạm vào cánh tay của thi thể đó.
Cảm giác lạnh lẽo như tảng băng kia khiến nàng ấy suýt chút nữa khóc thét lên.
Rốt cuộc thì trong lòng vẫn nhớ kỹ không thể phá hủy chuyện của chủ tử nên chỉ có thể liều mạng cắn răng mà nhịn xuống.
Cỗ thi thể kia bị rạch qua, mặc dù không đến mức thay đổi hoàn toàn, thế nhưng trong bóng đêm hai người hoàn toàn không nhìn rõ tướng mão của nữ tử đó.
Chỉ cần những thứ này thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi, hoàn toàn không dám nhìn kỹ.
Nếu không thì nàng ấy cũng không thất thố như vậy.
Nhắc đến làm nàng ấy lại nghĩ tới cảm giác khi chạm vào thi thể kia liền nổi hết da gà, nàng ấy chịu đựng sự khó chịu, móc một vật từ trong áo ra đưa cho A Dư:
"Nô tỳ có tìm xung quanh thi thể một phen, cuối cùng phát hiện vật này trong tay áo của thi thể."
Là một chiếc khăn tay nhuộm máu.
Tiểu Phúc Tử nâng trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt A Dư để nàng có thể nhìn kỹ.
Chiếc khăn tay của mỗi người đều sẽ có một đặc điểm riêng, mấy thứ như đồ dùng cá nhân, ngoại trừ chủ tử ra thì hầu như đều là tự tay mình làm.
A Dư nhăn mày, nhìn kỹ lại.
Sau khi nhìn kỹ hơn, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Kỳ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nàng đã quá quen thuộc với nét thêu này rôuf, nàng tiến cung gần bốn năm, khăn tay của hàng hầu như đều là do người này làm.
Đây là khăn tay mà Chu Kỳ làm.
Chu Kỳ căn môi, cũng gật đầu với nàng.
"Nương nương, nô tỳ đã nhìn kỹ, đây chính là khăn tay mà nô tỳ làm."
Chu Kỳ vừa nhìn liền biết đây chính là khăn tay mà nàng ấy thêu.
Nàng vừa dứt lời, Lưu Châu và Tiểu Phúc Tử liền kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cho dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng một câu nói này của Chu Kỳ đã lập tức nói cho bọn họ biết, chuyện này là đang muốn chĩa về phía các Ấn Nhã .
Lưu Châu và Tiểu Phúc Tử nhìn nhau, bất an nhìn về phía A Dư: "Chủ tử, cái này..."
Sao hắn ta lị không nhớ được?
Chu Kỳ nhíu mày đi tới bên bàn trang điểm, hành động này của nàng lại càng khiến lòng A Dư nặng hơn.
Cuối cùng, Chu Kỳ mở hộp gỗ trên bàn trang điểm ra, tỉ mỉ nhìn một chút, lắc đầu nhìn về phía A Dư:
"Chính là cái mà lần trước nương nương đã thay."
Nàng vừa mới thêu cho nương nương hai cái khăn tay mới, nương nương đã cất cái cũ, bỏ cái mới ra dùng. Trong lòng nàng ấy hiểu rõ khăn tay là vật quan trọng như thế nào, vậy nên sau khi giặt sạch liền bỏ vào trong hộp gỗ trên bàn trang điểm.
Ai biết bây giờ lại không thấy nó đâu nữa.
Trong giây lát, trong điện trở lên im ắng, không ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.
Chiếc khăn tay tự nhiên lại có chân chạy ra khỏi điện, vậy hiển nhiên là trong các Ấn Nhã có nội gián!
Còn về phần nội gián là ai?
A Dư nheo mắt, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Nhất định nàng sẽ làm rõ chân tướng!
Chu Kỳ tự trách nói: "Đều tại nô tỳ trông chừng bất cẩn, bị kẻ khác lợi dụng sơ hở!"
A Dư lắc đầu:
"Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ nào có ai ngàn ngày đề phòng trộm đến chứ?"
"Ít nhất thì bây giờ chúng ta đã biết trong cung có nội gián, ngược lại đây cũng là một chuyện tốt."
"Chuyện này sao có thể nói là chuyện tốt chứ!" Chu Kỳ vô cùng tự trách, chỉ cho là nương nương đang an ủi mình.
A Dư híp mắt, ánh nến mờ ảo khiến người ta không nhìn rõ thần sắc của nàng, chỉ nghe thấy giọng nói êm ái của nàng:
"Chỉ khi ở sau lưng thì mới có thể gọi là âm mưu."
"Mà một khi bị vạch trần, sự thật bị phơi bày ra ánh sáng thì chắc chắn sẽ không đỡ nổi một đòn."
Nàng vừa bước vào cung Khôn Hòa thì chợt nghe thấy tiếng Dung tần cười: "Hóa ra là Ngọc mỹ nhân à, bổn cung còn nói không biết ngươi định nằm thêm mấy ngày nữa đấy?"
Giọng nói nàng ta có chút giễu cợt.
Lời nàng ta nói ám chỉ quá mức rõ ràng, mọi người vừa nghe đã hiểu, nhưng cái tư tưởng "người khôn giữ mình" đã khắc sâu vào trong xương họ rồi, vậy nên đương nhiên bây giờ sẽ không có ai xen vào chuyện của hai người.
Sau khi A Dư tự nhiên ngồi xuống, thì chỉ ung dung cười khẽ một tiếng:
"Vậy là để cho Dung tần tỷ tỷ chê cười rồi, trước kia thân thể thần thiếp bị hư hao nhiều, nên cũng đã quen với chuyện này rồi. Nhưng Hoàng thượng lại thấy không yên tâm, thương cho thiếp nên mới vì chuyện này mà mời thái y."
Nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Dung tần, giả vờ ngượng ngùng che miệng: "Thần thiếp cũng rất khó xử."
Khó xử?
Dung tần cười nhạt, là mắt nàng ta không tốt sao, thật sự không nhìn ra một chút khó xử nào đâu.
Ả tiện tỳ này mặt quá dày, Dung tần dùng khăn che miệng, chán ghét rời ánh mắt, sợ nếu tiếp tục nhìn ả tiện tỳ này làm ra vẻ ta đây thì sẽ bị ô uế con mắt.
A Dư cũng không còn tâm trạng mà nói chuyện với nàng ta, thân thể nàng khó chịu nên không muốn cãi nhau ầm ĩ với người khác, nàng vui vẻ mà thoải mái ngồi một chỗ.
Nàng vừa nhấp một ngụm trà thì bỗng nghe được tiếng kêu khẽ của một nữ tử, sau đó là tiếng ly trà va chạm thanh thúy kêu lên, nàng hơi ngừng rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên.
Hóa ra là Chu mỹ nhân, nàng ta hơi cau mày, lại dường như bị giật mình, nhẹ nhàng xoa ngực, có chút chần chờ mà mở miệng:
"Dung tần tỷ tỷ, sao tỷ lại giữ một cung nữ cận thân có khiếm khuyết như này hầu hạ bên người thế..."
Cung nữ cận thân có khiếm khuyết?
A Dư hơi nghi ngờ, nhìn theo tầm mắt của nàng ta, vừa lúc thấy Diệu Cầm đang khuất nhục giấu tay vào trong áo, ánh mắt nàng ta mang theo một tia thầm hận.
Nàng vân vê ly trà trên tay một hồi, đã đoán được Chu mỹ nhân đã ám chỉ cái gì.
Trước đây Diệu Cầm bị rút móng tay, đến giờ vẫn còn chưa dài ra.
A Dư không để ý đến oán hận của nàng ta, lại nheo mắt nhìn thì liền nghe thấy giọng nói êm ái của Chu mỹ nhân.
"Co nô tỳ cận thân như này phục vụ tỷ, khó tránh khỏi sẽ gặp phải Hoàng thượng. Đến lúc đó nếu như đụng phải thánh thượng, chọc cho thánh thương không vui mà trách tội tỷ tỷ thì không được rồi."
Chu mỹ nhân khẽ nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.
Dung tần lạnh lùng nhìn nàng: "Bổn cung muốn ngươi nào hầu hạ bên người cũng không phiền Chu mỹ nhân quan tâm."
Từ trước đến nàng ta và Thục phi vốn không hợp nhau, mà Chu mỹ nhân lại là đường muội của Thục phi, đương nhiên nàng ta sẽ không tin tưởng Chu mỹ nhân này là đang thật tâm lo lắng cho nàng.
Vậy nên đương nhiên nàng ta cũng không nghe Chu mỹ nhân nhiều lời nữa.
Hoàng hậu ung dung thản nhiên mà nhướng mày.
Lời Chu mỹ nhân vừa nói có hơi quen tai, hình như hôm qua nàng cũng nghe thấy có người nói vậy.
Nhưng có điều đó là lời mà Dung tần chỉ trích Ngọc mỹ nhân.
Ngược lại nàng ta có chút hiếu kỳ, từ khi nào mà Chu mỹ nhân có quan hệ với Ngọc mỹ nhân nhỉ?
Cung Cảnh Du, Dung tần ngồi trước bàn trang điểm, Diệu Cầm đang giúp nàng ta tháo trâm, miếng gạc trên tay đã tháo bỏ làm lộ ra móng tay còn chưa dài ra của nàng ta, có chút xấu xí.
Dung tần từ trong gương đồng nhìn thoáng qua, nhịn một chút nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời nói của Chu mỹ nhân, cuối cùng cũng không nhìn được mà gạt tay Diệu Cầm ra, không kiên nhẫn chỉ vào Ngưng Thanh đang đứng bên cạnh nói:
"Ngươi đến làm."
Bầu không khí trong điện có chút ngưng đọng, Ngưng Thanh có hơi kinh ngạc khi chủ tử đột nhiên ra lệnh.
Nàng ta mờ mịt nhìn đến cánh tay Diệu Cầm, cung kính bước lên, nhẹ nhàng tháo trâm búi tóc trên đầu Dung tần xuống.
Sắc mặt Diệu Cầm trắng bệch mà lui sang một bên, còn chưa đợi tâm tình ổn định lại thì đã nghe thấy chủ tử chê bai nói:
"Đã lâu như vậy mà sao móng tay của ngươi vẫn chưa mọc dài ra thế hả?"
Nàng ta nhớ là vết thương trên tay của ả tiện nhân A Dư kia mất có ba tháng là tốt lên rồi mà.
Diệu Cầm che tay, cúi thấp đầu, A Dư chẳng qua là bị thương một chút ở móng tay mà thôi, sao có thể so với việc nàng ta bị rút móng chứ.
Không có nữ tử nào mà không yêu cái đẹp, đối với Diệu Cầm mà nói, để bộ móng tay xấu xí này suốt nửa năm cũng chính là cực hình.
Nàng ta tuyệt vọng cắn chặt răng, cố gắng để mình không lộ ra thái độ gì khác thường, thấp giọng nói:
"Thái y nói, phải mất nửa năm..."
Dung tần trực tiếp cắt ngang lời nói của nàng ta, nhăn mày bất mãn: "Còn cần tận nửa năm á?"
Nàng ta hoàn toàn không chú ý đến thân thể cứng ngắc của Diệu Cầm, ngược lại cảm thấy hơi buồn bực, rốt cuộc là thân thể quý báo gì mà phải cần thời gian bình phục lâu như thế chứ?
Nghĩ đến buổi thỉnh an hôm nay, nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của phi tần khác, lại như thể đang cười nàng ta nghèo túng đến nỗi không còn ai có thể dùng được nữa, khiến đáy lòng làng ta cảm thấy rất căm giận.
Nhưng rốt cuộc thì đây cũng là tỳ nữ hầu hạ bên người nàng ta từ thửa nhỏ, tình cảm giữa chủ tớ không phải dạng bình thường.
Nàng ta hơi phiền muộn nói: "Những ngày sắp tơi ngươi nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải hầu hạ cận thân nữa đâu."
Đương nhiên, nàng ta không tin mình sẽ mãi mãi không có cơ hội để trở mình, như lời Chu mỹ nhân đã nói, chờ lần thị tẩm sau, nếu như Hoàng thượng nhìn thấy tay của Diệu Cầm mà sinh lòng chán ghét, không muốn quay lại nữa thì phải làm sao chứ?
Hơn nữa, làm nô tài có thể được nghỉ ngơi nửa năm, nàng ta tự nhận mình đối xử với Diệu Cầm rất tốt.
Là chủ tử, đương nhiên không hiểu rõ những khó xử của những nô tài như bọn họ.
Đừng coi thường thời gian nửa năm này, chỉ nửa năm này thôi cũng đủ để người ta quen với một người khác hầu hạ rồi. Chờ đến nửa năm sau, sau khi nàng ta hồi phục hẳn, thì cung nữ được yêu thích nhất bên cạnh nương nương sẽ còn là nàng ta sao?
Điểm này, ai cũng không dám chắc chắn.
Cuối cùng trong lòng Diệu Cầm cũng dâng lên một cảm giác khổ sở và một tia oán hận.
Nàng ta còn muốn cầu xin nhưng lại nhìn thấy hàm ý không được lên tiếng trên gương mặt chủ tử thì liền cắn răng nuốt xuống, cúi đầu chấp nhận.
Ngưng Thanh cung kính cúi đầu, cẩn thận hầu hạ, coi như không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nàng ta kín đáo liếc nhìn Diệu Cầm một cái, cũng không khỏi lạnh lòng vì sự bạc bẽo của chủ tử.
Diệu Cầm hầu hạ bên người nương nương từ thuở nhỏ, mà đến bây giờ người còn ghét bỏ, thì huống gì là người ngoài chứ.
Ngưng Thanh căng thẳng trong lòng, không để lại dấu vết mà mỉm cười:
"Mấy ngày trước nô tì thấy nương nương ngủ không được ngon, nên cố ý đổi một túi thơm có hương liệu dưỡng thần, người cảm thấy thích chứ?"
Nói xong, nàng ta mở túi thơm ra, đưa về phía trước.
Càng đến gần, hương thơm từ túi thơm lại càng rõ ràng, mùi hương rất nhẹ nhàng, lại có cảm giác thư thái thoải mái, lông mày Dung tần nhẹ nhàng dãn ra, cười khen một câu:
"Ngươi vậy mà lại rất cẩn thận tỉ mỉ."
Ngưng Thanh mỉm cười cúi đầu: "Nô tì hầu hạ chủ tử thì phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy mới đúng."
Nàng ta nhìn thấy nương nương có chút mệt mỏi, liền đỡ người lên giường. Sau khi buông rèm xuống rồi mới thu mắt, chậm rãi buộc túi thơm lại.
Vừa rồi bên ngoài vẫn trời quang mây tạnh, mà giờ bỗng nhiên lại lất phất vài hạt mưa, lập tức có cảm giác tối sầm xuống, làn sương mù dày đặc hơi lộ ra vẻ nặng nề.
Chu Kỳ mang theo ấm trà, dẫm lên đôi giày thêu bước trên hành lang, tiểu cung nữ giúp nàng vén rèm lên.
Nàng bước vào trong, mang theo một cảm giác mát mẻ, A Dư ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc:
"Trời lại mưa à?"
Mấy hôm trước trời nắng đến nỗi bức bối cả người, ngay cả một giọt mưa cũng không thấy, vậy mà bây giờ đột nhiên trời lại trở lạnh, thỉnh thoảng có vài hạt mưa bay phất phơ, khiến người ta không thể nào đoán được tâm tình của ông trời.
Chu Kỳ dâng trà nóng cho nàng, quỳ gối xuống bên người nàng nói:
"Khi nô tỳ đến có nghe thấy Tiểu Phúc Tử đang nói chuyện với vài người."
"Nói cái gì?" A Dư nhương mày, nàng biết Chu Kỳ sẽ không tự nhiên mà nói đến những chuyện này.
"Hắn nói, vừa rồi có một cung nhân chạy đến phía sau cung Nhàn Vân , rồi trời bỗng đổ cơn mưa, cung nhân kia vội vã chạy về, nhìn vô cùng chật vật. Cảnh này bị đám Tiểu Phúc Tử lôi ra làm trò cười nói với những cung nhân khác."
A Dư buông chén trà trong tay xuống, ngước mắt nhìn rồi hỏi lại:
"Phía sau cung Nhàn Vân ?"
các Ấn Nhã ở phía đông của cung Nhàn Vân , hay nói là ở ngay phía sau cung Nhàn Vân , vậy nên các Ấn Nhã và cung Nhàn Vân chỉ cách nhau một bưvs tường mà thôi.
Nơi đó không gần cung điện, mà gần rừng hoa Quế, phải đi xuyên qua rừng hoa Quế đó, rồi đi thêm mấy con đường mòn nữa thì mới có thể thấy cung điện.
"Đúng vậy, chính là buổi trưa nay, khi các cung nhân đang dùng bữa thì cũng không biết là người kia ở đâu đến, lại có rảnh rỗi đến mức chạy đến nơi đó để ngắm hoa Quế."
Chu Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều, mãi cho đến khi Tiểu Phúc Tử nói ra mấy câu sau: "Mau ăn nhanh đi, khéo không lại lỡ dở công việc."
Không cần biết là ngắm hóa hay là đi ngang qua nơi này để trở về cùng, nhưng đi đúng vào thời điểm này thì đều có điều bất thường.
"Đợi sau bữa tối, ngươi dẫn Tiểu Phúc Tử đến vườn hoa quế nhìn thử xem."
Nàng để cho Chu Kỳ quan sát kỹ các cung nhân, trước đây Trần công công đã cất công chọn cho nàng vài cung nhân thật thà chung thành, chí ít thì bên người cũng có nô tài cận thân, có thể tin tưởng được.
Nhưng tại sao lại phải đợi sau bữa tối?
Đương nhiền là bởi vì ban ngày cố ý đội mưa chạy đến vườn hoa Quế thì quá dễ dàng khiến người ta chú ý.
Ban đêm, gió thu xào xạc, mưa rơi nhỏ dần nhưng vẫn chưa thực sự ngừng lại.
Trong điện các Ấn Nhã lấp lánh ánh nến, cửa sổ đã bị đóng lại để ánh nên không bị gió thổi tắt.
A Dư dựa vào giường, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, choàng áo lên người, Lưu Châu đang dùng khăn xoa làn tóc ướt của nàng.
Nàng hơi ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp như được phủ lên một lớp ánh nến mờ ảo, ánh mắt nàng liếc nhìn Chu Kỳ và Tiểu Phúc Tử đang cung kính cúi đầu, mềm mại hỏi:
"Sao rồi? Có tìm được gì không?"
Trước trán Chu Kỳ có vài sợi tóc bị ướt, nhưng nàng ấy cũng không để ý, ngược lại là sắc mặt hơi mét. Nàng ấy nghĩ đến những đồ vật mình vừa thấy trong vườn hoa thì liền cảm thấy buồn nôn, suýt nữa thì nôn khan ra ngoài.
A Dư vẫy tay để Lưu Châu lui ra ngoài, vội vàng cau mày hỏi: "Từ từ hãng nói chuyện, uống ly nước ấm này trước đã."
Nàng hơi nghi hoặc một chút, rốt cuộc là trong vườn hoa có cái gì mà có thể khiến cho Chu Kỳ có phản ứng lơn như vậy được?
Nàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Phúc Tử: "Ngươi nói đi."
Tiểu Phúc Tử cúi đầu, chân có hơi run rẩy, hoàn toàn không ngờ tới câu nói đùa của mình lại bị chủ tử biết được, hơn nữa còn nhớ kỹ trong lòng, đồng thời còn phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Tay áo hắn ta có chút ẩm ướt, còn dính chút bùn đất trong vườn hoa.
Hắn ta không để ý đến những điều này mà dùng tay áo lau mồ hôi trán, cố gắng bình tĩnh lấy lại giọng nói. Cho dù là như vậy rồi thì giọng nói của hắn ta vẫn hơi run rẩy:
"Nghe lời của nương nương, nô tài và Chu Kỳ tỷ tỷ có phát hiện, phát hiện... Một cỗ thi thể..."
"Là ai?"
Tiểu Phúc Tử khó xử lắc đầu: "Trời quá tối, nô tài không thể nhìn rõ, nhưng có thể xác nhận đó là một nữ tử."
Còn về việc đó là một vị chủ tử nào đó, hay là một cung nữ thì hắn cũng không biết được.
A Dư nhíu chặt mày, hoàn toàn không ngờ cách tẩm cung của nàng một bức tường lại có một cỗ thi thể, đáy lòng nàng nổi lên một cơn lạnh lẽo.
Chu Kỳ uống xong ly trà thì trạng thái đã tốt hơn nhiều rồi, nàng ấy tiến lên phía trước, lắc đầu nói bổ sung."
"Là một cung nữ, tuy búi tóc của nàng ta đã rối, y phục trên người cũng đã nhắn nhúm bẩn thỉu không thể nhận ra. Thế nhưng nô tỳ đã đụng phải bàn tay nàng ta, một bàn tay thô ráp như vậy tuyệt đối sẽ không phải là một vị chủ tử nào."
Cánh rừng quá tối, càng nàng vốn hành động trong bóng tối, không có một chút ánh nến, đường đất khó đi, nàng ấy vô ý té ngã, vừa đúng lúc ngã cạnh thi thể đó nên trực tiếp chạm vào cánh tay của thi thể đó.
Cảm giác lạnh lẽo như tảng băng kia khiến nàng ấy suýt chút nữa khóc thét lên.
Rốt cuộc thì trong lòng vẫn nhớ kỹ không thể phá hủy chuyện của chủ tử nên chỉ có thể liều mạng cắn răng mà nhịn xuống.
Cỗ thi thể kia bị rạch qua, mặc dù không đến mức thay đổi hoàn toàn, thế nhưng trong bóng đêm hai người hoàn toàn không nhìn rõ tướng mão của nữ tử đó.
Chỉ cần những thứ này thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi, hoàn toàn không dám nhìn kỹ.
Nếu không thì nàng ấy cũng không thất thố như vậy.
Nhắc đến làm nàng ấy lại nghĩ tới cảm giác khi chạm vào thi thể kia liền nổi hết da gà, nàng ấy chịu đựng sự khó chịu, móc một vật từ trong áo ra đưa cho A Dư:
"Nô tỳ có tìm xung quanh thi thể một phen, cuối cùng phát hiện vật này trong tay áo của thi thể."
Là một chiếc khăn tay nhuộm máu.
Tiểu Phúc Tử nâng trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt A Dư để nàng có thể nhìn kỹ.
Chiếc khăn tay của mỗi người đều sẽ có một đặc điểm riêng, mấy thứ như đồ dùng cá nhân, ngoại trừ chủ tử ra thì hầu như đều là tự tay mình làm.
A Dư nhăn mày, nhìn kỹ lại.
Sau khi nhìn kỹ hơn, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Kỳ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nàng đã quá quen thuộc với nét thêu này rôuf, nàng tiến cung gần bốn năm, khăn tay của hàng hầu như đều là do người này làm.
Đây là khăn tay mà Chu Kỳ làm.
Chu Kỳ căn môi, cũng gật đầu với nàng.
"Nương nương, nô tỳ đã nhìn kỹ, đây chính là khăn tay mà nô tỳ làm."
Chu Kỳ vừa nhìn liền biết đây chính là khăn tay mà nàng ấy thêu.
Nàng vừa dứt lời, Lưu Châu và Tiểu Phúc Tử liền kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cho dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng một câu nói này của Chu Kỳ đã lập tức nói cho bọn họ biết, chuyện này là đang muốn chĩa về phía các Ấn Nhã .
Lưu Châu và Tiểu Phúc Tử nhìn nhau, bất an nhìn về phía A Dư: "Chủ tử, cái này..."
Sao hắn ta lị không nhớ được?
Chu Kỳ nhíu mày đi tới bên bàn trang điểm, hành động này của nàng lại càng khiến lòng A Dư nặng hơn.
Cuối cùng, Chu Kỳ mở hộp gỗ trên bàn trang điểm ra, tỉ mỉ nhìn một chút, lắc đầu nhìn về phía A Dư:
"Chính là cái mà lần trước nương nương đã thay."
Nàng vừa mới thêu cho nương nương hai cái khăn tay mới, nương nương đã cất cái cũ, bỏ cái mới ra dùng. Trong lòng nàng ấy hiểu rõ khăn tay là vật quan trọng như thế nào, vậy nên sau khi giặt sạch liền bỏ vào trong hộp gỗ trên bàn trang điểm.
Ai biết bây giờ lại không thấy nó đâu nữa.
Trong giây lát, trong điện trở lên im ắng, không ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.
Chiếc khăn tay tự nhiên lại có chân chạy ra khỏi điện, vậy hiển nhiên là trong các Ấn Nhã có nội gián!
Còn về phần nội gián là ai?
A Dư nheo mắt, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Nhất định nàng sẽ làm rõ chân tướng!
Chu Kỳ tự trách nói: "Đều tại nô tỳ trông chừng bất cẩn, bị kẻ khác lợi dụng sơ hở!"
A Dư lắc đầu:
"Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ nào có ai ngàn ngày đề phòng trộm đến chứ?"
"Ít nhất thì bây giờ chúng ta đã biết trong cung có nội gián, ngược lại đây cũng là một chuyện tốt."
"Chuyện này sao có thể nói là chuyện tốt chứ!" Chu Kỳ vô cùng tự trách, chỉ cho là nương nương đang an ủi mình.
A Dư híp mắt, ánh nến mờ ảo khiến người ta không nhìn rõ thần sắc của nàng, chỉ nghe thấy giọng nói êm ái của nàng:
"Chỉ khi ở sau lưng thì mới có thể gọi là âm mưu."
"Mà một khi bị vạch trần, sự thật bị phơi bày ra ánh sáng thì chắc chắn sẽ không đỡ nổi một đòn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.