Chương 73
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
26/01/2023
Ngày kế tiếp, Chu Kỳ coi là thật tự mình tới điện Trung Tỉnh, từ sau khi Dung tần đi, A Dư không hạn chế tự do của nàng ấy nữa.
Lúc nàng ấy tới điện Trung Tỉnh, Lạc Vân của Trác Vân lâu đang nói chuyện với Trần công công, mắt nàng ấy lóe lên, nhớ tới lời chủ tử nhắn nhủ hôm qua, nhéo khăn một cái, mới bước vào cửa.
Động tác nhẹ nhàng này của nàng ấy khiến người trong điện Trung Tỉnh đều nhìn qua.
Trần công công cười đón tiếp: “Chu Kỳ cô cô hôm nay tới đây là Ngọc mỹ nhân có dặn dò gì sao?”
Người điện Trung Tỉnh vây quanh bên cạnh Chu Kỳ, Lạc Vân tự nhiên phải chịu lạnh nhạt, nàng ta giậm nhẹ chân, sắc mặt lập tức lúc trắng lúc xanh.
Chu Kỳ lườm nàng ta một cái, che miệng cười cười: “Là Lạc Vân à, vết thương của ngươi sao rồi, đã khỏe rồi sao?”
Đám người Trần công công yên lặng, Lạc Vân cắn răng.
Vết thương của nàng ta? Nàng ta còn có thể có vết thương gì chứ?
Còn không phải chuyện hoa quế lâm lần trước sao, nàng ta bị đưa Thận Hình ty, nơi quỷ quái kia thật sự không phải nơi để người ta ở lại!
Lại phải nói, nàng ta vốn không nói sai, y nữ kia vốn đi ra từ các Ấn Nhã, bị nàng ta đụng vào.
Lạc Vân dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, không phản ứng nàng ta.
Chu Kỳ cũng không hiếm lạ, nàng ấy quay đầu có chút áy náy với Trần công công: “Công công, ngươi cũng biết, gần đây chủ tử chúng ta mang thai, trong đêm cũng phải đốt than, những phần nhận về đêm qua sợ là không dùng được bao lâu.”
Sắc mặt Trần công công không thay đổi, đáy lòng lại đang phỏng đoán ý của Ngọc mỹ nhân.
Than vừa nhận về hôm qua, theo lý thuyết mà nói, phải đủ đến thời điểm tới nhận lần sau, nhưng không còn cách nào, trong bụng Ngọc mỹ nhân chứa cục vàng, nàng nói lạnh, ai còn dám thiếu than cho nàng dùng?
Chỉ có điều, xưa nay Ngọc mỹ nhân không có làm khó điện Trung Tỉnh bọn họ, hôm nay lần này là...
Trần công công nhìn thoáng qua Lạc Vân, trong lòng đã nắm chắc đại khái, liền vội vàng cúi đầu cười: “Chuyện của Ngọc mỹ nhân điện Trung Tỉnh chúng ta đều để ý, thiếu than người cứ cho người tới nói một tiếng là được, đâu cần tự mình tới chứ?”
Chu Kỳ vội vàng ngăn cản, ngại ngùng nói: “Chủ tử chúng ta nói, nàng biết công công khó xử, gần đây trong cung lại có việc lớn, cho nên chủ tới phái nô tỳ tới chỉ là muốn hỏi một chút, nếu như còn dư thì để cho các Ấn Nhã chúng ta, nếu như thật không có thì chủ tử cũng sẽ không khiến công công khó xử.”
Nàng ấy vừa dứt lời, Trần công công nhìn lại về phía rổ than trên bàn dài kia.
Lạc Vân nhìn thấy phản ứng này, sắc mặt cũng lập tức thay đổi: “Trần công công! Đây là cho Trác Vân lâu chúng ta!”
“Hôm qua các Ấn Nhã đã nhận than, sao còn đến? Hôm nay còn muốn để Trác Vân lâu chúng ta nhường lại hay sao?”
Trần công công còn chưa nói chuyện, Chu Kỳ đã che miệng “Ai da” một tiếng: “Theo như lời của ngươi nói, than này không phải là còn chưa chia cho Trác Vân lâu các ngươi sao, sao còn nổi giận với Trần công công?”
Nàng ấy hơi nghiêng đầu, cười híp mắt: “Còn phải nói, Hứa mỹ nhân các ngươi bây giờ vào ban ngày cũng không ở Trác Vân lâu mà, đống than này sợ là không cần nhiều như vậy nhỉ?”
Lạc Vân bị dáng vẻ này của nàng ấy chọc cho mắc ói, tức giận đến mức bờ môi run rẩy: “Đây là than thuộc phần của Trác Vân lâu chúng ta, dùng như thế nào cũng không nhọc lòng ngươi quan tâm.”
Đợi đến khi âm thanh nói nhau của hai người ngừng lại, Trần công công mới xen vào: “Lạc Vân cô cô, Ngọc mỹ nhân mang hoàng tự, không chịu nổi lạnh, không bằng người nhường ra một nửa, đợi tới ngày mai lại tới lấy số lượng còn lại, được chứ?”
Lạc Vân tức cười: “Ngọc mỹ nhân không chịu nổi lạnh, vậy Hứa mỹ nhân chúng ta chịu được sao?”
Trần công công bị Lạc Vân dỗi ngược lại, mặc dù trên mặt vẫn như cũ, nhưng đáy lòng suy nghĩ thế nào lại không biết được.
Chu Kỳ cong khóe miệng không để lại dấu vết, nàng ấy vội nói: “Trần công công, đừng phiền toái, chủ tử chúng ta vốn cũng chỉ ôm lòng chờ may mắn muốn đến hỏi một chút, nếu thật sự không có thì cũng không có gì đáng ngại, ban ngày dùng ít hơn chút là được.”
Nghe vậy, Trần công công khom lưng nói: “Ngọc mỹ nhân khoan dung độ lượng, nô tài ghi nhớ, nhưng sao có thể để Ngọc mỹ nhân bị lạnh, không bằng thế này, phần của ngày mai nô tài sẽ cho người đưa qua các Ấn Nhã.”
Chu Kỳ cũng không khách sáo với hắn ta, cười nói: “Vậy nô tỳ chờ công công ở các Ấn Nhã.”
Chu Kỳ vừa đi, nụ cười trên mặt Trần công công liền nhạt đi một nửa, hắn ta liếc nhìn Lạc Vân: “Than ở nơi này, sao Lạc Vân cô cô còn không lấy đi?”
Thái độ hắn ta không đồng nhất, Lạc Vân cũng không phải người ngu, tất nhiên cảm nhận được, tức giận ôm than đi luôn.
Trần công công nhìn qua bóng lưng nàng ta, hừ lạnh một tiếng, cho thể diện mà không cần!
Cũng không suy nghĩ một chút, vị kia bây giờ đang mang hoàng tự, Trác Vân lâu tranh với các Ấn Nhã, lỡ may ngày mai các Ấn Nhã mời thái y, nói mình chịu lạnh thì Trác Vân lâu có thể nhận được chỗ tốt gì chứ?
Lạc Vân cũng không biết hắn ta suy nghĩ cái gì, trên đường ôm than trở về, suýt chút nữa tức khóc.
Từ lúc Ngọc mỹ nhân có thai, cung Nhàn Vận này trước tiên cần phải ưu tiên các Ấn Nhã, Hoàng thượng cũng đi thẳng tới các Ấn Nhã, Trác Vân lâu các nàng cứ mãi vắng ngắt nhưu thế.
Bây giờ ngay cả điện Trung Tỉnh cũng bắt nạt trên đầu các nàng, một chút than thuộc phần mình bảo nàng chạy hai ngày còn chưa đủ, lại còn muốn bảo nàng ta nhường lại cho các Ấn Nhã.
Phi! Một đám cẩu nô tài nịnh nọt!
Lạc Vân mắng hai câu dưới đáy lòng, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Chu Kỳ chạy rất nhanh, hôm nay trời rất lạnh, nếu không phải chủ tử dặn dò, nàng đã không muốn đi chuyến này, lúc Lạc Vân đi đến ngự hoa viên, nàng đã về tới các Ấn Nhã.
Kể lại chuyện ở điện Trung Tỉnh với A Dư, A Dư lập tức cười đến mức lật về phía trước ngửa ra phía sau.
Tống ma ma bưng thuốc tiến vào, tim cũng nhảy lên: “Ai da, Ngọc mỹ nhân của ta, người cẩn thận chút chứ.”
Nàng ấy đặt thuốc xống, đỡ A Dư ngồi xuống, động tác vừa rồi của A Dư, nửa người chạy ra khỏi giường mềm, cái bụng tròn vo nhô lên, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
A Dư ngồi xuống theo động tác của nàng ấy, thuận tiện uống bát thuốc nàng ấy bưng tới, nàng liếc mắt nhìn người trong gương đồng, không khỏi lầm bầm: “Ma ma thuốc này quá bổ, thân thể này của ta tròn lên không ít.”
Ngược lại cũng không xấu, chỉ là so với bộ dạng yếu ớt trước kia, bây giờ nhìn nở nang hơn không ít.
Nghe vậy, Tống ma ma lại cười: “Béo tốt hơn, có phúc.”
Cái thìa trong tay A Dư trong lúc vô ý đụng phải bát đá, hai mắt ngẩn ra trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên lại, nàng cong mắt cười với Tống ma ma, cũng không nói chuyện mình mập nữa, uống hết thuốc.
Bây giờ đang trong lúc đại tang, tuy nói A Dư không cần đi quỳ lạy, nhưng các Ấn Nhã trên mặt vẫn cất hết những món đồ màu sắc tươi sáng.
Dù sao nếu chỉ vì vậy mà phải chịu cái danh đại bất kính thì cũng quá lỗ rồi.
Chuyện ở điện Trung Tỉnh, khoảng chừng sau khi ăn trưa liền truyền đến tai Phong Dục.
Phong Dục đặt bút xuống, nhíu mày hỏi một câu: “Than trong điện nàng không đủ dùng?”
Dương Đức nghẹ họng, do dự phải trả lời như thế nào.
Nếu như nói thật đó là Ngọc mỹ nhân cố ý kiếm chuyện với Hứa mỹ nhân, nhưng đâu ai biết được nàng có thật sự bị lạnh hay không?
Lỡ may là thật, nếu như bây giờ hắn ta nói thật, bên kia Ngọc mỹ nhân lại bệch, thì hắn ta có thể nhận được thứ gì tốt chứ?
Cho nên, Dương Đức đổi cách nói khác: “Trong lúc đại tang cần dùng than, có lẽ là điện Trung Tỉnh giảm bớt một chút chi phí của hậu phung.”
Phong Dục đứng lên, đồng thời đi ra ngoài, nói tiếp: “Bây giờ nàng là hai người, cho dù giảm chi phí cũng không nên thiếu nàng.”
Dương Đức cười ngượng ngùng, dứt khoát không tiếp lời này.
Loan cầm thẳng hướng về phía các Ấn Nhã, Dương Đức đi theo một bên, đáy lòng cũng cảm khái Ngọc mỹ nhân này thời vận rất tốt.
Mấy phi tần có thai, nếu không phải là không thèm để ý hoàng tự, nếu không phải là sơ sót tin nhầm người, nếu không phải là mẫu tộc kéo chân sau, khiến đáy lòng Hoàng thượng có chút ý kiến với những người kia.
Đã vậy Hoàng thượng là người coi trọng hoàng tự, bởi vậy Ngọc mỹ nhân có thể không nổi trội lên sao?
Lúc Phong Dục bước vào các Ấn Nhã, A Dư đang cắt giấy cùng Chu Kỳ, nói một cách khác hẳn là Chu Kỳ cắt giấy, nàng ngồi một bên nhìn xem, Tống ma ma nhìn chằm chằm nàng, không cho phép nàng đụng vào những vật sắc bén kia.
A Dư buồn bực ngán ngẩm đang làm nũng với Tống ma ma: “Ngươi để cho ta cắt một cái thôi...”
Nàng còn chưa nói xong câu này đã thoáng nhìn thấy nam nhân xốc rèm châu tiến vào, hai mắt nàng lập tức sáng lên, sau đó chính là bất ngờ: “Sao hôm nay Hoàng thượng có thời gian rảnh mà tới?”
Nàng vội vàng đứng lên, Tống ma ma đi qua đỡ nàng, nàng gấp gáp đến mức đi chân trần chạm đất, Phong Dục bước nhanh tới, nhấn bờ vai nàng xuống, để nàng ngồi xuống: “Nàng làm gì vậy?”
Trên mặt đất có thảm nhung, nàng đạp lên cũng không lạnh mấy, nhưng cái này cũng không trở ngại nàng luồn chân vào trong chăn gếm, hai mắt như chứa sao trời, ngẩng mặt nhìn lên nam nhân: “Thiếp thân hành lễ với Hoàng thượng mà, tránh khỏi Hoàng thượng lại muốn trách tội thiếp thân không có quy củ.”
Phong Dục liếc nàng một cái, câu này đã rất không có quy củ rồi.
Hắn nhìn qua bốn phía, trong điện đốt bốn chậu than, hắn vừa mới bước vào đây chưa được một lát đã cảm thấy hơi nóng, lập tức cười nhạo chính mình còn tưởng là thật cho rằng nàng chịu lạnh, cố ý chạy tới một chuyến.
A Dư lén nhìn vẻ mặt của hắn, đáy lòng có chút buồn bực, hôm nay vì sao người tới đây?
Ngày hôm nay là đại tang, người không vội sao?
Cho dù không vội, cũng không nên có tâm trạng đến hậu cung chứ?
Phong Dục đưa tay cởi áo ngoài, A Dư vội vàng quỳ chân trên giường mềm, đầu vừa vặn tựa vào lồng ngực nam nhân, nàng đưa tay đón lấy quần áo trong tay nam nhân.
Thấy động tác của hai người, cung nhân trong điện không qua bao lâu liền lui đi không còn một bóng người.
Ra khỏi nội điện này liền lạnh run, cảm thấy ngoài điện rất lạnh, Chu Kỳ cười cười: “Dương công công không bằng cùng nô tỳ tới phòng nhỏ nghỉ chân một chút, nếu hoàng thượng có dặn dò gì, nô tỳ lại gọi người.”
Phòng nhỏ trong miệng nàng ấy ngay bên cạnh nội điện, bên trong có chút tiếng động là phòng nhỏ liền có thể nghe thấy, Dương Đức nhìn thấy, cũng mỉm cười nhẹ gật đầu.
Bên trong nộ điện, A Dư nhận lấy quần áo của nam nhân, tiện tay treo lên một giá gỗ khác ở giường mềm, đưa tay sửa sang rồi nghiêng đầu nhìn nam nhân đang nằm trên giường mềm.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, hai đầu lông mày dường như hiện lên sự mệt mỏi.
Giường mềm rất nhỏ, hai người chen chúc có chút miễn cưỡng, hơn nữa bây giờ nàng cũng không phải một người, cho nên nàng vẫn ngồi quỳ như cũ, tư thế này tất nhiên không dễ chịu bằng nằm.
Nàng chẹp miệng, chẳng lẽ hắn là tới đây cọ cái giường để ngủ?
A Dư chọc thịt mềm bên hông nam nhân, giọng nói nhẹ nhàng: “Hoàng thượng?”
Chậu than ở bên cạnh giường mềm, hắn cởi áo ngoài ra rồi vẫn cảm thấy hơi nóng, hắn xùy nhẹ một tiếng, ngồi dậy, híp mắt hỏi nữ tử: “Than không đủ dùng sao?”
Hắn có ý ám chỉ đảo qua bốn chậu than đặt trong điện, cho dù là nội điện cung Càn Khôn của hắn cũng không được xa xỉ như vậy.
Nhưng mà cung Càn Khôn của hắn đốt địa long, ngược lại không cần phải đặt mấy chậu than thế này.
A Dư trừng mắt nhìn, lập tức biết được vì sao mà hắn tới, mắt nàng đảo một vòng, không đợi nam nhân hỏi lần nữa, đưa tay luồn vào trong vạt áo hắn, dán lên lồng ngực hắn.
Phong Dục lập tức nhíu mày.
A Dư thấy thế, đánh bạo đặt tay hắn trên bụng mình, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Hoàng thượng không tin thì ngài cứ thử một chút, không phải thiếp thân cố tình kiếm chuyện mà thiếp thân lạnh, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng cũng cảm thấy lạnh.”
Thân thể này của nàng, cho dù là xuân hạ thu đông đều lạnh như vậy.
Vào mùa hè, lúc ôm vào ngực tuyệt đối là việc tốt, nhưng trong ngày mùa đông cũng có chút giày vò.
A Dư chép miệng, giống như tủi thân mà nói: “Thiếp thân lạnh cũng không sao, nhưng nếu hoàng tự lạnh thì thiếp thân lại không gánh được.”
Phong Dục nhíu mày, lấy tay nàng từ trong quần áo ra, hít vào một ngụm khí lạnh: “Sao lại lạnh như thế?”
A Dư bĩu môi: “Thiếp thân không biết, chẳng qua cũng không đáng ngại lắm, chỉ là sợ lạnh mà thôi.”
Chỉ là sợ lạnh? Cái này còn gọi là không đáng ngại sao?
Phong Dục nhíu mày, chuẩn bị gọi thái y, A Dư vội vàng ngăn cản hắn: “Thái y nói chuyện này chỉ có thể dựa vào ngày thường cẩn thận chăm sóc.”
Dứt lời, nàng nghiêng mắt, cố ý kéo dài giọng nói hỏi hắn: “Hoàng thượng, hôm nay người đến để khởi binh hỏi tội sao?”
Phong Dục sờ mũi: “Tất nhiên không phải, chỉ là tới nhìn ngươi một chút.”
Hắn nhìn qua chậu than bốn phía, im lặng một lát, nói: “Sau này than không đủ dùng cũng không cần tranh với người khác, lát nữa trẫm dặn dò để người ta chia từ ngự tiền cho nàng.”
Lượng than của ngự tiền xưa nay chỉ có dư chứ không có thiếu.
A Dư khựng lại một lát, than trong điện nàng thật sự không hề ít, việc ngày hôm nay chẳng qua là muốn gây khó dễ cho Hứa mỹ nhân một chút mà thôi.
Nhưng mà nam nhân đã nói như vậy, đương nhiên nàng sẽ không đẩy đi, cười nhẹ nàng đồng ý.
Nàng vừa đồng ý thì đã cảm thấy tay đặt lên bụng nàng vuốt ve nhẹ nhàng, sau đó nghe thấy nam nhân thấp giọng nói một câu: “Trẫm nhớ chính điện cung Nhàn Vận có địa long.”
Lúc nàng ấy tới điện Trung Tỉnh, Lạc Vân của Trác Vân lâu đang nói chuyện với Trần công công, mắt nàng ấy lóe lên, nhớ tới lời chủ tử nhắn nhủ hôm qua, nhéo khăn một cái, mới bước vào cửa.
Động tác nhẹ nhàng này của nàng ấy khiến người trong điện Trung Tỉnh đều nhìn qua.
Trần công công cười đón tiếp: “Chu Kỳ cô cô hôm nay tới đây là Ngọc mỹ nhân có dặn dò gì sao?”
Người điện Trung Tỉnh vây quanh bên cạnh Chu Kỳ, Lạc Vân tự nhiên phải chịu lạnh nhạt, nàng ta giậm nhẹ chân, sắc mặt lập tức lúc trắng lúc xanh.
Chu Kỳ lườm nàng ta một cái, che miệng cười cười: “Là Lạc Vân à, vết thương của ngươi sao rồi, đã khỏe rồi sao?”
Đám người Trần công công yên lặng, Lạc Vân cắn răng.
Vết thương của nàng ta? Nàng ta còn có thể có vết thương gì chứ?
Còn không phải chuyện hoa quế lâm lần trước sao, nàng ta bị đưa Thận Hình ty, nơi quỷ quái kia thật sự không phải nơi để người ta ở lại!
Lại phải nói, nàng ta vốn không nói sai, y nữ kia vốn đi ra từ các Ấn Nhã, bị nàng ta đụng vào.
Lạc Vân dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, không phản ứng nàng ta.
Chu Kỳ cũng không hiếm lạ, nàng ấy quay đầu có chút áy náy với Trần công công: “Công công, ngươi cũng biết, gần đây chủ tử chúng ta mang thai, trong đêm cũng phải đốt than, những phần nhận về đêm qua sợ là không dùng được bao lâu.”
Sắc mặt Trần công công không thay đổi, đáy lòng lại đang phỏng đoán ý của Ngọc mỹ nhân.
Than vừa nhận về hôm qua, theo lý thuyết mà nói, phải đủ đến thời điểm tới nhận lần sau, nhưng không còn cách nào, trong bụng Ngọc mỹ nhân chứa cục vàng, nàng nói lạnh, ai còn dám thiếu than cho nàng dùng?
Chỉ có điều, xưa nay Ngọc mỹ nhân không có làm khó điện Trung Tỉnh bọn họ, hôm nay lần này là...
Trần công công nhìn thoáng qua Lạc Vân, trong lòng đã nắm chắc đại khái, liền vội vàng cúi đầu cười: “Chuyện của Ngọc mỹ nhân điện Trung Tỉnh chúng ta đều để ý, thiếu than người cứ cho người tới nói một tiếng là được, đâu cần tự mình tới chứ?”
Chu Kỳ vội vàng ngăn cản, ngại ngùng nói: “Chủ tử chúng ta nói, nàng biết công công khó xử, gần đây trong cung lại có việc lớn, cho nên chủ tới phái nô tỳ tới chỉ là muốn hỏi một chút, nếu như còn dư thì để cho các Ấn Nhã chúng ta, nếu như thật không có thì chủ tử cũng sẽ không khiến công công khó xử.”
Nàng ấy vừa dứt lời, Trần công công nhìn lại về phía rổ than trên bàn dài kia.
Lạc Vân nhìn thấy phản ứng này, sắc mặt cũng lập tức thay đổi: “Trần công công! Đây là cho Trác Vân lâu chúng ta!”
“Hôm qua các Ấn Nhã đã nhận than, sao còn đến? Hôm nay còn muốn để Trác Vân lâu chúng ta nhường lại hay sao?”
Trần công công còn chưa nói chuyện, Chu Kỳ đã che miệng “Ai da” một tiếng: “Theo như lời của ngươi nói, than này không phải là còn chưa chia cho Trác Vân lâu các ngươi sao, sao còn nổi giận với Trần công công?”
Nàng ấy hơi nghiêng đầu, cười híp mắt: “Còn phải nói, Hứa mỹ nhân các ngươi bây giờ vào ban ngày cũng không ở Trác Vân lâu mà, đống than này sợ là không cần nhiều như vậy nhỉ?”
Lạc Vân bị dáng vẻ này của nàng ấy chọc cho mắc ói, tức giận đến mức bờ môi run rẩy: “Đây là than thuộc phần của Trác Vân lâu chúng ta, dùng như thế nào cũng không nhọc lòng ngươi quan tâm.”
Đợi đến khi âm thanh nói nhau của hai người ngừng lại, Trần công công mới xen vào: “Lạc Vân cô cô, Ngọc mỹ nhân mang hoàng tự, không chịu nổi lạnh, không bằng người nhường ra một nửa, đợi tới ngày mai lại tới lấy số lượng còn lại, được chứ?”
Lạc Vân tức cười: “Ngọc mỹ nhân không chịu nổi lạnh, vậy Hứa mỹ nhân chúng ta chịu được sao?”
Trần công công bị Lạc Vân dỗi ngược lại, mặc dù trên mặt vẫn như cũ, nhưng đáy lòng suy nghĩ thế nào lại không biết được.
Chu Kỳ cong khóe miệng không để lại dấu vết, nàng ấy vội nói: “Trần công công, đừng phiền toái, chủ tử chúng ta vốn cũng chỉ ôm lòng chờ may mắn muốn đến hỏi một chút, nếu thật sự không có thì cũng không có gì đáng ngại, ban ngày dùng ít hơn chút là được.”
Nghe vậy, Trần công công khom lưng nói: “Ngọc mỹ nhân khoan dung độ lượng, nô tài ghi nhớ, nhưng sao có thể để Ngọc mỹ nhân bị lạnh, không bằng thế này, phần của ngày mai nô tài sẽ cho người đưa qua các Ấn Nhã.”
Chu Kỳ cũng không khách sáo với hắn ta, cười nói: “Vậy nô tỳ chờ công công ở các Ấn Nhã.”
Chu Kỳ vừa đi, nụ cười trên mặt Trần công công liền nhạt đi một nửa, hắn ta liếc nhìn Lạc Vân: “Than ở nơi này, sao Lạc Vân cô cô còn không lấy đi?”
Thái độ hắn ta không đồng nhất, Lạc Vân cũng không phải người ngu, tất nhiên cảm nhận được, tức giận ôm than đi luôn.
Trần công công nhìn qua bóng lưng nàng ta, hừ lạnh một tiếng, cho thể diện mà không cần!
Cũng không suy nghĩ một chút, vị kia bây giờ đang mang hoàng tự, Trác Vân lâu tranh với các Ấn Nhã, lỡ may ngày mai các Ấn Nhã mời thái y, nói mình chịu lạnh thì Trác Vân lâu có thể nhận được chỗ tốt gì chứ?
Lạc Vân cũng không biết hắn ta suy nghĩ cái gì, trên đường ôm than trở về, suýt chút nữa tức khóc.
Từ lúc Ngọc mỹ nhân có thai, cung Nhàn Vận này trước tiên cần phải ưu tiên các Ấn Nhã, Hoàng thượng cũng đi thẳng tới các Ấn Nhã, Trác Vân lâu các nàng cứ mãi vắng ngắt nhưu thế.
Bây giờ ngay cả điện Trung Tỉnh cũng bắt nạt trên đầu các nàng, một chút than thuộc phần mình bảo nàng chạy hai ngày còn chưa đủ, lại còn muốn bảo nàng ta nhường lại cho các Ấn Nhã.
Phi! Một đám cẩu nô tài nịnh nọt!
Lạc Vân mắng hai câu dưới đáy lòng, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Chu Kỳ chạy rất nhanh, hôm nay trời rất lạnh, nếu không phải chủ tử dặn dò, nàng đã không muốn đi chuyến này, lúc Lạc Vân đi đến ngự hoa viên, nàng đã về tới các Ấn Nhã.
Kể lại chuyện ở điện Trung Tỉnh với A Dư, A Dư lập tức cười đến mức lật về phía trước ngửa ra phía sau.
Tống ma ma bưng thuốc tiến vào, tim cũng nhảy lên: “Ai da, Ngọc mỹ nhân của ta, người cẩn thận chút chứ.”
Nàng ấy đặt thuốc xống, đỡ A Dư ngồi xuống, động tác vừa rồi của A Dư, nửa người chạy ra khỏi giường mềm, cái bụng tròn vo nhô lên, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
A Dư ngồi xuống theo động tác của nàng ấy, thuận tiện uống bát thuốc nàng ấy bưng tới, nàng liếc mắt nhìn người trong gương đồng, không khỏi lầm bầm: “Ma ma thuốc này quá bổ, thân thể này của ta tròn lên không ít.”
Ngược lại cũng không xấu, chỉ là so với bộ dạng yếu ớt trước kia, bây giờ nhìn nở nang hơn không ít.
Nghe vậy, Tống ma ma lại cười: “Béo tốt hơn, có phúc.”
Cái thìa trong tay A Dư trong lúc vô ý đụng phải bát đá, hai mắt ngẩn ra trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên lại, nàng cong mắt cười với Tống ma ma, cũng không nói chuyện mình mập nữa, uống hết thuốc.
Bây giờ đang trong lúc đại tang, tuy nói A Dư không cần đi quỳ lạy, nhưng các Ấn Nhã trên mặt vẫn cất hết những món đồ màu sắc tươi sáng.
Dù sao nếu chỉ vì vậy mà phải chịu cái danh đại bất kính thì cũng quá lỗ rồi.
Chuyện ở điện Trung Tỉnh, khoảng chừng sau khi ăn trưa liền truyền đến tai Phong Dục.
Phong Dục đặt bút xuống, nhíu mày hỏi một câu: “Than trong điện nàng không đủ dùng?”
Dương Đức nghẹ họng, do dự phải trả lời như thế nào.
Nếu như nói thật đó là Ngọc mỹ nhân cố ý kiếm chuyện với Hứa mỹ nhân, nhưng đâu ai biết được nàng có thật sự bị lạnh hay không?
Lỡ may là thật, nếu như bây giờ hắn ta nói thật, bên kia Ngọc mỹ nhân lại bệch, thì hắn ta có thể nhận được thứ gì tốt chứ?
Cho nên, Dương Đức đổi cách nói khác: “Trong lúc đại tang cần dùng than, có lẽ là điện Trung Tỉnh giảm bớt một chút chi phí của hậu phung.”
Phong Dục đứng lên, đồng thời đi ra ngoài, nói tiếp: “Bây giờ nàng là hai người, cho dù giảm chi phí cũng không nên thiếu nàng.”
Dương Đức cười ngượng ngùng, dứt khoát không tiếp lời này.
Loan cầm thẳng hướng về phía các Ấn Nhã, Dương Đức đi theo một bên, đáy lòng cũng cảm khái Ngọc mỹ nhân này thời vận rất tốt.
Mấy phi tần có thai, nếu không phải là không thèm để ý hoàng tự, nếu không phải là sơ sót tin nhầm người, nếu không phải là mẫu tộc kéo chân sau, khiến đáy lòng Hoàng thượng có chút ý kiến với những người kia.
Đã vậy Hoàng thượng là người coi trọng hoàng tự, bởi vậy Ngọc mỹ nhân có thể không nổi trội lên sao?
Lúc Phong Dục bước vào các Ấn Nhã, A Dư đang cắt giấy cùng Chu Kỳ, nói một cách khác hẳn là Chu Kỳ cắt giấy, nàng ngồi một bên nhìn xem, Tống ma ma nhìn chằm chằm nàng, không cho phép nàng đụng vào những vật sắc bén kia.
A Dư buồn bực ngán ngẩm đang làm nũng với Tống ma ma: “Ngươi để cho ta cắt một cái thôi...”
Nàng còn chưa nói xong câu này đã thoáng nhìn thấy nam nhân xốc rèm châu tiến vào, hai mắt nàng lập tức sáng lên, sau đó chính là bất ngờ: “Sao hôm nay Hoàng thượng có thời gian rảnh mà tới?”
Nàng vội vàng đứng lên, Tống ma ma đi qua đỡ nàng, nàng gấp gáp đến mức đi chân trần chạm đất, Phong Dục bước nhanh tới, nhấn bờ vai nàng xuống, để nàng ngồi xuống: “Nàng làm gì vậy?”
Trên mặt đất có thảm nhung, nàng đạp lên cũng không lạnh mấy, nhưng cái này cũng không trở ngại nàng luồn chân vào trong chăn gếm, hai mắt như chứa sao trời, ngẩng mặt nhìn lên nam nhân: “Thiếp thân hành lễ với Hoàng thượng mà, tránh khỏi Hoàng thượng lại muốn trách tội thiếp thân không có quy củ.”
Phong Dục liếc nàng một cái, câu này đã rất không có quy củ rồi.
Hắn nhìn qua bốn phía, trong điện đốt bốn chậu than, hắn vừa mới bước vào đây chưa được một lát đã cảm thấy hơi nóng, lập tức cười nhạo chính mình còn tưởng là thật cho rằng nàng chịu lạnh, cố ý chạy tới một chuyến.
A Dư lén nhìn vẻ mặt của hắn, đáy lòng có chút buồn bực, hôm nay vì sao người tới đây?
Ngày hôm nay là đại tang, người không vội sao?
Cho dù không vội, cũng không nên có tâm trạng đến hậu cung chứ?
Phong Dục đưa tay cởi áo ngoài, A Dư vội vàng quỳ chân trên giường mềm, đầu vừa vặn tựa vào lồng ngực nam nhân, nàng đưa tay đón lấy quần áo trong tay nam nhân.
Thấy động tác của hai người, cung nhân trong điện không qua bao lâu liền lui đi không còn một bóng người.
Ra khỏi nội điện này liền lạnh run, cảm thấy ngoài điện rất lạnh, Chu Kỳ cười cười: “Dương công công không bằng cùng nô tỳ tới phòng nhỏ nghỉ chân một chút, nếu hoàng thượng có dặn dò gì, nô tỳ lại gọi người.”
Phòng nhỏ trong miệng nàng ấy ngay bên cạnh nội điện, bên trong có chút tiếng động là phòng nhỏ liền có thể nghe thấy, Dương Đức nhìn thấy, cũng mỉm cười nhẹ gật đầu.
Bên trong nộ điện, A Dư nhận lấy quần áo của nam nhân, tiện tay treo lên một giá gỗ khác ở giường mềm, đưa tay sửa sang rồi nghiêng đầu nhìn nam nhân đang nằm trên giường mềm.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, hai đầu lông mày dường như hiện lên sự mệt mỏi.
Giường mềm rất nhỏ, hai người chen chúc có chút miễn cưỡng, hơn nữa bây giờ nàng cũng không phải một người, cho nên nàng vẫn ngồi quỳ như cũ, tư thế này tất nhiên không dễ chịu bằng nằm.
Nàng chẹp miệng, chẳng lẽ hắn là tới đây cọ cái giường để ngủ?
A Dư chọc thịt mềm bên hông nam nhân, giọng nói nhẹ nhàng: “Hoàng thượng?”
Chậu than ở bên cạnh giường mềm, hắn cởi áo ngoài ra rồi vẫn cảm thấy hơi nóng, hắn xùy nhẹ một tiếng, ngồi dậy, híp mắt hỏi nữ tử: “Than không đủ dùng sao?”
Hắn có ý ám chỉ đảo qua bốn chậu than đặt trong điện, cho dù là nội điện cung Càn Khôn của hắn cũng không được xa xỉ như vậy.
Nhưng mà cung Càn Khôn của hắn đốt địa long, ngược lại không cần phải đặt mấy chậu than thế này.
A Dư trừng mắt nhìn, lập tức biết được vì sao mà hắn tới, mắt nàng đảo một vòng, không đợi nam nhân hỏi lần nữa, đưa tay luồn vào trong vạt áo hắn, dán lên lồng ngực hắn.
Phong Dục lập tức nhíu mày.
A Dư thấy thế, đánh bạo đặt tay hắn trên bụng mình, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Hoàng thượng không tin thì ngài cứ thử một chút, không phải thiếp thân cố tình kiếm chuyện mà thiếp thân lạnh, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng cũng cảm thấy lạnh.”
Thân thể này của nàng, cho dù là xuân hạ thu đông đều lạnh như vậy.
Vào mùa hè, lúc ôm vào ngực tuyệt đối là việc tốt, nhưng trong ngày mùa đông cũng có chút giày vò.
A Dư chép miệng, giống như tủi thân mà nói: “Thiếp thân lạnh cũng không sao, nhưng nếu hoàng tự lạnh thì thiếp thân lại không gánh được.”
Phong Dục nhíu mày, lấy tay nàng từ trong quần áo ra, hít vào một ngụm khí lạnh: “Sao lại lạnh như thế?”
A Dư bĩu môi: “Thiếp thân không biết, chẳng qua cũng không đáng ngại lắm, chỉ là sợ lạnh mà thôi.”
Chỉ là sợ lạnh? Cái này còn gọi là không đáng ngại sao?
Phong Dục nhíu mày, chuẩn bị gọi thái y, A Dư vội vàng ngăn cản hắn: “Thái y nói chuyện này chỉ có thể dựa vào ngày thường cẩn thận chăm sóc.”
Dứt lời, nàng nghiêng mắt, cố ý kéo dài giọng nói hỏi hắn: “Hoàng thượng, hôm nay người đến để khởi binh hỏi tội sao?”
Phong Dục sờ mũi: “Tất nhiên không phải, chỉ là tới nhìn ngươi một chút.”
Hắn nhìn qua chậu than bốn phía, im lặng một lát, nói: “Sau này than không đủ dùng cũng không cần tranh với người khác, lát nữa trẫm dặn dò để người ta chia từ ngự tiền cho nàng.”
Lượng than của ngự tiền xưa nay chỉ có dư chứ không có thiếu.
A Dư khựng lại một lát, than trong điện nàng thật sự không hề ít, việc ngày hôm nay chẳng qua là muốn gây khó dễ cho Hứa mỹ nhân một chút mà thôi.
Nhưng mà nam nhân đã nói như vậy, đương nhiên nàng sẽ không đẩy đi, cười nhẹ nàng đồng ý.
Nàng vừa đồng ý thì đã cảm thấy tay đặt lên bụng nàng vuốt ve nhẹ nhàng, sau đó nghe thấy nam nhân thấp giọng nói một câu: “Trẫm nhớ chính điện cung Nhàn Vận có địa long.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.