Chương 77
Ốc Lí Đích Tinh Tinh
26/01/2023
Bóng đêm dần dần dày thêm, gió lạnh xuyên thấu qua khe hở cửa sổ không ngừng chảy vào trong, ánh nến lắc lư theo gió.
Lúc Phong Dục bước vào các Ấn Nhã, thái y đang chuẩn bị rời đi, thấy vậy vội vàng khom người hành lễ: “Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”
Hắn tùy ý khua tay, ánh mắt tự nhiên mà rơi vào nữ tử trên giường, nhíu mày hỏi: “Ngọc mỹ nhân sao rồi?”
“Ngọc mỹ nhân suy nghĩ quá mức, đến nỗi gặp ác mộng, vi thần kê phương thuốc, sau khi dùng xong tỉnh dưỡng nhiều hơn, không thể lo lắng suy nghĩ quá nhiều.
Suy nghĩ quá mức?
Phong Dục nhíu nhẹ mày, hắn khoát tay ra hiệu thái y rời đi.
Nữ tử co quắp trong góc giường, cúi thấp đầu xuống, bóng lưng mảnh khảnh rơi vào tầm mắt, là tư thế cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Hắn đến gần, nghiêng người đưa tay ôm lấy thân thể của nàng.
Người kia không có chút chống đối nào, Phong Dục kéo người vào trong lòng, nương ánh nến yếu ớt nhìn xem nàng, cái trán chảy đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn thấy hắn liền theo bản năng mà nắm lấy ống tay áo của hắn.
Phong Dục hơi khựng lại, đưa tay gạt từng sợi tóc ướt đẫm của nàng ra sau tai.
Hắn thấp giọng nói: “Mơ thấy ác mộng sao?”
A Dư kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nước mắt rơi xuống lã chã, nàng bỗng nhiên vòng lấy eo của hắn, đầu thấp xuống chôn vào lòng hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Hoàng thượng...”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, đến mức Phong Dục chỉ có thể xoay người xích lại gần để nghe, hắn nghe thấy nàng đang nói chuyện rất nhỏ: “Người ở bên thiếp.”
Cả người rúc vào một chỗ, bộc lộ toàn bộ sự mềm yếu trước mặt hắn, dù là Phong Dục ý chí sắt đã đi nữa, cũng không thể không thừa nhận, bộ dạng này của nàng rất là đáng thương.
Phong Dục cụp mắt nhìn xem nàng, rút khăn tay của nàng ra, từng chút một lau sạch mồ hôi trên trán nàng.
Hắn không nói gì, chỉ cởi áo ngoài xuống, nằm bên cạnh người nàng.
Không qua bao lâu, nữ tử liền nhẹ nhàng chui vào trong lòng hắn, chăn gấm che thân thể hai người, Phong Dục không biết sao mà chợt nhớ tới thời điểm nàng lần đầu tiên thị tẩm.
Nàng cực kỳ không có quy củ, không tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa chui vào trong áo ngủ bằng gấm của hắn, đến mức ngày hôm sau hắn căn bản không thể xem chăn gấm dưới thân thể dây dưa của hai người.
Khi đó Phong Dục sẽ sinh ra kiều diễm, còn bây giờ hắn vuốt ve lưng nữ tử, nhìn quanh bốn phía, trong điện đốt mấy chậu than, cũng đốt lên hơi nóng trong cái lạnh này, nhưng nữ tử trong lòng lại thỉnh thoảng đổ mồ hôi lạnh.
Dính nhơm nhớp, cọ xát một thân Phong Dục.
Ngón cái của Phong Dục vuốt nhẹ qua gò má của nàng, sự ẩm ướt từng chút mệt xẹt qua đầu ngón tay hắn, nhưng hắn lại không nghe thấy một tiếng khóc nàng của nữ tử.
Ánh mắt hặn nặng trĩu, hỏi nàng: “Vẫn còn sợ?”
Trong điện không có người, chỉ có một ánh nến, hắn trực tiếp ngồi dậy, nữ tử vốn dĩ đang dựa vào lòng hắn, bây giờ cũng ngồi dậy theo cùng động tác của hắn.
Quần áo hắn hơi mở, lồng ngực nửa mở: “Nói cho trẫm nghe, nàng mơ thấy cái gì vậy?
Nữ tử cúi thấp đầu, không nhúc nhích.
Thật lâu sau, lâu đến mức Phong Dục cho là nàng không biết nói chuyện, nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng: “Mơ, mơ thấy người chết...”
Yên lặng.
Trong chốc lát, trong điện yên lặng lạ thường.
Phong Dục đột nhiên nhớ tới những lời Dương Đức vừa mới nói với hắn, mắt sắc sâu dần.
Hắn đột nhiên không còn tâm trạng hỏi thêm nữa, hắn nói: “Đêm đã khuya rồi, trẫm ở đây, ngủ đi.”
Hắn còn chưa nằm xuống, A Dư đột nhiên nắm chặt tay của hắn, nói: “Người không nói gì với thiếp thân nữa sao?”
Đã nghi ngờ, nàng không tin hắn không đi điều tra.
Nếu đã điều tra, sao lại không nói gì?
Phong Dục hơi khựng lại, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, mới híp mắt, hỏi lại: “Nàng cảm thấy trẫm sẽ nói cái gì?”
“Nói thiếp thân tội không thể tha thứ, nói thiếp thân vi phạm luật pháp, nói...”
Nước mắt nàng càng rơi càng nhiều, nghẹn ngào nói không hết, cho dù đã cách nhiều năm, nàng vẫn mãi nhớ rõ thánh chỉ năm đó.
Thánh chỉ nói, người Giang gia tội không thể tha, cho dù nàng không muốn thừa nhận, nàng vẫn là người Giang gia.
Làm trái thánh chỉ, chạy trốn giữa đường, càng là tội càng thêm thội.
Phong Dục chỉ không mặt không nhạt gật đầu: “Nàng cũng biết rồi, còn muốn trẫm lặp lại lần nữa.”
Đầu ngón tay A Dư run rẩy, cánh tay vòng quanh nam nhân buông ra, nàng muốn nói gì đó, lại không biết nói gì.
Phong Dục phát hiện có chút không thích hợp, đột nhiên híp mắt, hỏi: “Nàng có biết thánh chỉ đại xá thiên hạ lúc trẫm đăng cơ không?”
Cả người A Dư cứng đờ, run rẩy hỏi: “Cái...cái gì.”
Phong Dục ngừng lại một lát, mới nói: “Người không phạm tội tử hình, đều được miễn tội.”
Tiên đế khi còn sống sáng suốt như thánh, chỉ là cuối cùng thêm mấy năm lưu luyến đến mức vị trí Thái tử mãi không được quyết định, hoàng tử tranh đó, quá nhiều người bị phán xử tử hình trong lúc đó, dính líu trong đó rất rộng.
Cho dù là đám người đi theo Việt vương phát động cung biến kia, vì biểu hiện lòng nhân từ của tân hoàng, trừ chủ mưu ra thì còn lại cũng chỉ là lưu vong mà thôi.
Bởi vậy nữ quyến Giang gia chịu tội quan kỹ đã sớm được đặc xá.
Phong Dục miễn cưỡng cụp mắt, nếu như lúc trước nàng không trốn, chưa đến lúc bị cầm tù, thánh chỉ này cũng đã ban xuống.
Đổi một cách nói khác, nếu tính cách mẫu thân nàng không cương liệt như vậy, cũng không trở thành như thế.
Cũng bởi vậy, sau khi nàng chạy trốn, vẫn luôn không có ai đuổi bắt nàng, vậy nên nàng mới có thể bình an chạy đến kinh thành.
A Dư sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau còn chưa hoàn hồn.
Nàng không hề biết.
Khi đó, các nàng bị quan binh áp giải về Dự Châu, được nửa đường thì xuất hiện biến cố, nàng thừa dịp loạn lạc chạy ra, một đường trực tiếp chạy đến kinh thành, chỉ sợ để lộ thân phận, nào dám tùy tiện nghe ngóng tin tức chứ?
Nàng đột nhiên quỳ lên, nắm chặt tay nam nhân, vội vàng hỏi: “Vậy, vậy phụ tử Giang thị thì sao?”
Phong Dục nhìn về phía nàng, cũng không ngoài ý muốn với xưng hô trong miệng nàng, hắn ngừng một lát, mới đáp: “Người không phạm tội tử hình có thể miễn tội, mà lúc trước nam tử Giang gia bị phán tử hình.”
Cho nên bọn họ cũng không được miễn tội, mà chết rồi?
A Dư ngồi phịch trên giường, tay nắm chặt tay nam nhân khẽ buông lỏng.
Mẫu thân nàng bị liên lụy mà chết, người kia dựa vào cái gì có thể cùng thứ tử sống tốt chứ?
Phong Dục cụp mắt, nhìn về người ngồi phịch trên giường, thật ra hắn cũng chưa từng nghĩ đến, thân thế nữ tử sẽ long đong như vậy.
Bỗng nhiên, tay hắn bị nữ tử giữ chặt, hắn nghe thấy nữ tử nói: “Hoàng thượng, cảm ơn người.”
Phong Dục hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn nữ tử, cho là mình nghe lầm.
Lúc trước Giang gia đứng về phía Việt vương, bởi vậy có thể nói nguồn tai vạ này của Giang gia trong đó hơn nửa là vì một tay hắn thúc đẩy.
Vậy mà nàng lại nói cảm ơn hắn?
Đôi mắt A Dư sáng ngời nhìn hắn, giống như nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, nàng nói từng câu từng chữ: “Thắng làm vua thua làm giặc, là hắn thua cuộc.”
Phong Dục cúi đầu, nàng cũng không có tình cảm gì với Giang gia, nhưng...”
“Vậy mẫu thân của nàng thì sao?”
A Dư dừng lại hồi lâu, mới nói: “Không ai có thể dự đoán được chuyện diễn ra sau này.”
Nếu như có thể đoán trước, mẫu thân nàng sẽ không chết.
Dù cho không có thánh chỉ đặc xá kia, nàng chẳng biết sao phải hận hắn, huống gì đằng sau còn có ý chỉ đại xá thiên hạ kia.
Thánh chỉ của tiên đế không sai, hắn cũng không sai, nàng và mẫu thân càng vô tội.
Có thể trách được ai chứ?
Cuộc đời như thế mà thôi.
Phong Dục nhìn nàng một cái thật chăm chú.
Xưa nay hắn chỉ cảm thấy nàng tùy hứng kiêu căng, nhưng cũng xem như thú vị, khắp nơi chọc hắn vui vẻ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ý thức được, nàng ngược lại là thông suốt.
Hắn lắc nhẹ đầu, che kín ánh mắt nàng, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
---
Từ ngày đó sau khi nói chuyện với nam nhân, qua mấy ngày liên tiếp, bởi vì hôm đó nam nhân ngủ lại trong điện nàng, không biết chọc bao nhiêu lời ong tiếng ve.
Cho dù là A Dư chân bước không ra khỏi cửa cũng nghe thấy vài câu.
Không chỉ như thế, Hứa mỹ nhân vốn dĩ yên lặng đã lâu đột nhiên tới cửa bái hỏi thăm, lập tức lôi A Dư từ trong chuyện cũ ra.
Nàng tựa vào chỗ ngồi, thỉnh thoảng liếc mắt một vòng Hứa mỹ nhân phía dưới đang ung dung nhấp nhẹ nước trà, sau một hồi, A Dư nhíu mày: “Nước trà trong cung ta hấp dẫn Hứa mỹ nhân vậy sao?”
Tâm trạng nàng không tốt, lời nói ra miệng tự nhiên không dễ nghe, thậm chí lộ ra chút mỉa mai.
Hứa mỹ nhân hơi khựng lại, không nghĩ tới nàng lại không khách sáo như vậy, nước trà vốn chát trong miệng lập tức càng không còn vị gì, nàng đặt ly trà lên bàn, ngẩng đầu, nở nụ cười: “Ta đã lâu không gặp được Ngọc mỹ nhân, hôm nay gặp mặt liền cảm thấy mừng rỡ, lúc này mới nhìn nhiều một lát.”
A Dư vuốt ve vành tai, nghe lời nàng, nàng chỉ muốn gọi Chu Kỳ tiễn khách.
May mà, tiếp theo Hứa mỹ nhân đã nói ra mục đích lần này: “Ngọc mỹ nhân cũng biết, bây giờ Thái Hậu nương nương sắp về cung, mà Hoàng hậu nương nương thân thể lại không khỏe, đến nay còn đang tĩnh dưỡng trong cung Khôn Hòa.”
A Dư ngắt lời nàng ta: “Ngươi muốn nói cái gì, đừng ngại nói thẳng.”
Hứa mỹ nhân dừng hồi lâu, mới giật giật khóe miệng: “Cho dù là bệnh nặng, nương nương cũng nên khỏi rồi, Ngọc mỹ nhân thường gặp Hoàng thượng, có thể thay tỷ muội trong cung cầu tình với Hoàng thượng, mong Hoàng thượng phái ngự y tới cung Khôn Hòa xem thử lần nữa không.”
A Dư nghe ra ý của nàng ta, hậu cung này ai cũng không phải người ngu, tuy nói là Hoàng hậu thân thể không ổn, thật ra chẳng qua là Hoàng thượng cấm túc mà thôi.
Bây giờ mấy câu nói này của Hứa mỹ nhân chính là muốn nàng cầu tình với Hoàng thượng, để Hoàng hậu sớm được ra ngoài.
A Dư nhẫn nhịn nửa người, suýt nữa tức cười.
Nàng hỏi ngược lại một câu: “Hứa mỹ nhân có lòng, sao lại không tự mình đi?”
Ngược lại thật sự giỏi tính toán, để nàng đi cầu tình, không cần quan tâm chuyện có thành hay không, dù sao Hứa mỹ nhân cũng không dính phải chút chỗ xấu nào.
Hứa mỹ nhân gục nhẹ đầu xuống, cười miễn cưỡng: “Hoàng thượng đau lòng Ngọc mỹ nhân, nhất định có thể nghe vào lời Ngọc mỹ nhân nói, nhưng nếu là ta đi nói...”
Nàng ta nhấp nhẹ môi trên, còn lại không nói ra hết, lại không cần nói cũng biết.
A Dư vê bánh ngọt quả mơ thành miếng ném vào trong miệng, căn bản không ăn dáng vẻ này của nàng ta, chờ sau khi nàng ta nói xong, mới không nhanh không chậm nói: “Hứa mỹ nhân đang sợ mình nói thì vô dụng sao?”
Ngay thẳng, không để lại chút gì, làm cho Hứa mỹ nhân tức giận đến mức xiết chặt khăn tay, đúng là nàng ta quả thực có ý này, nhưng bị người khác nói thẳng ra cũng khiến cho người ta quá là khó xử.
A Dư không đợi nàng ta phản ứng, lại tiếp tục nói:
“Ngươi còn chưa từng thử qua, sao lại biết là vô dụng?”
Nàng nghiêng đầu, nói với Hứa mỹ nhân: “Thái y đã nói, bây giờ ta đang mang thai, không được suy nghĩ quá nhiều, không bằng thế này đi, Hứa mỹ nhân thử một lần trước, nếu như vô dụng thì ta lại đi nói Hoàng thượng nhé?”
Sắc mặt Hứa mỹ nhân hơi cứng lại, lời này của nàng ta có y gì?
Nàng ta không được thì Ngọc mỹ nhân nói? Đây là muốn giẫm lên nàng ta, nói với người khác nàng ta được sủng ái hơn mình sao?
Lúc Phong Dục bước vào các Ấn Nhã, thái y đang chuẩn bị rời đi, thấy vậy vội vàng khom người hành lễ: “Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”
Hắn tùy ý khua tay, ánh mắt tự nhiên mà rơi vào nữ tử trên giường, nhíu mày hỏi: “Ngọc mỹ nhân sao rồi?”
“Ngọc mỹ nhân suy nghĩ quá mức, đến nỗi gặp ác mộng, vi thần kê phương thuốc, sau khi dùng xong tỉnh dưỡng nhiều hơn, không thể lo lắng suy nghĩ quá nhiều.
Suy nghĩ quá mức?
Phong Dục nhíu nhẹ mày, hắn khoát tay ra hiệu thái y rời đi.
Nữ tử co quắp trong góc giường, cúi thấp đầu xuống, bóng lưng mảnh khảnh rơi vào tầm mắt, là tư thế cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Hắn đến gần, nghiêng người đưa tay ôm lấy thân thể của nàng.
Người kia không có chút chống đối nào, Phong Dục kéo người vào trong lòng, nương ánh nến yếu ớt nhìn xem nàng, cái trán chảy đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn thấy hắn liền theo bản năng mà nắm lấy ống tay áo của hắn.
Phong Dục hơi khựng lại, đưa tay gạt từng sợi tóc ướt đẫm của nàng ra sau tai.
Hắn thấp giọng nói: “Mơ thấy ác mộng sao?”
A Dư kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nước mắt rơi xuống lã chã, nàng bỗng nhiên vòng lấy eo của hắn, đầu thấp xuống chôn vào lòng hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Hoàng thượng...”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, đến mức Phong Dục chỉ có thể xoay người xích lại gần để nghe, hắn nghe thấy nàng đang nói chuyện rất nhỏ: “Người ở bên thiếp.”
Cả người rúc vào một chỗ, bộc lộ toàn bộ sự mềm yếu trước mặt hắn, dù là Phong Dục ý chí sắt đã đi nữa, cũng không thể không thừa nhận, bộ dạng này của nàng rất là đáng thương.
Phong Dục cụp mắt nhìn xem nàng, rút khăn tay của nàng ra, từng chút một lau sạch mồ hôi trên trán nàng.
Hắn không nói gì, chỉ cởi áo ngoài xuống, nằm bên cạnh người nàng.
Không qua bao lâu, nữ tử liền nhẹ nhàng chui vào trong lòng hắn, chăn gấm che thân thể hai người, Phong Dục không biết sao mà chợt nhớ tới thời điểm nàng lần đầu tiên thị tẩm.
Nàng cực kỳ không có quy củ, không tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa chui vào trong áo ngủ bằng gấm của hắn, đến mức ngày hôm sau hắn căn bản không thể xem chăn gấm dưới thân thể dây dưa của hai người.
Khi đó Phong Dục sẽ sinh ra kiều diễm, còn bây giờ hắn vuốt ve lưng nữ tử, nhìn quanh bốn phía, trong điện đốt mấy chậu than, cũng đốt lên hơi nóng trong cái lạnh này, nhưng nữ tử trong lòng lại thỉnh thoảng đổ mồ hôi lạnh.
Dính nhơm nhớp, cọ xát một thân Phong Dục.
Ngón cái của Phong Dục vuốt nhẹ qua gò má của nàng, sự ẩm ướt từng chút mệt xẹt qua đầu ngón tay hắn, nhưng hắn lại không nghe thấy một tiếng khóc nàng của nữ tử.
Ánh mắt hặn nặng trĩu, hỏi nàng: “Vẫn còn sợ?”
Trong điện không có người, chỉ có một ánh nến, hắn trực tiếp ngồi dậy, nữ tử vốn dĩ đang dựa vào lòng hắn, bây giờ cũng ngồi dậy theo cùng động tác của hắn.
Quần áo hắn hơi mở, lồng ngực nửa mở: “Nói cho trẫm nghe, nàng mơ thấy cái gì vậy?
Nữ tử cúi thấp đầu, không nhúc nhích.
Thật lâu sau, lâu đến mức Phong Dục cho là nàng không biết nói chuyện, nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng: “Mơ, mơ thấy người chết...”
Yên lặng.
Trong chốc lát, trong điện yên lặng lạ thường.
Phong Dục đột nhiên nhớ tới những lời Dương Đức vừa mới nói với hắn, mắt sắc sâu dần.
Hắn đột nhiên không còn tâm trạng hỏi thêm nữa, hắn nói: “Đêm đã khuya rồi, trẫm ở đây, ngủ đi.”
Hắn còn chưa nằm xuống, A Dư đột nhiên nắm chặt tay của hắn, nói: “Người không nói gì với thiếp thân nữa sao?”
Đã nghi ngờ, nàng không tin hắn không đi điều tra.
Nếu đã điều tra, sao lại không nói gì?
Phong Dục hơi khựng lại, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, mới híp mắt, hỏi lại: “Nàng cảm thấy trẫm sẽ nói cái gì?”
“Nói thiếp thân tội không thể tha thứ, nói thiếp thân vi phạm luật pháp, nói...”
Nước mắt nàng càng rơi càng nhiều, nghẹn ngào nói không hết, cho dù đã cách nhiều năm, nàng vẫn mãi nhớ rõ thánh chỉ năm đó.
Thánh chỉ nói, người Giang gia tội không thể tha, cho dù nàng không muốn thừa nhận, nàng vẫn là người Giang gia.
Làm trái thánh chỉ, chạy trốn giữa đường, càng là tội càng thêm thội.
Phong Dục chỉ không mặt không nhạt gật đầu: “Nàng cũng biết rồi, còn muốn trẫm lặp lại lần nữa.”
Đầu ngón tay A Dư run rẩy, cánh tay vòng quanh nam nhân buông ra, nàng muốn nói gì đó, lại không biết nói gì.
Phong Dục phát hiện có chút không thích hợp, đột nhiên híp mắt, hỏi: “Nàng có biết thánh chỉ đại xá thiên hạ lúc trẫm đăng cơ không?”
Cả người A Dư cứng đờ, run rẩy hỏi: “Cái...cái gì.”
Phong Dục ngừng lại một lát, mới nói: “Người không phạm tội tử hình, đều được miễn tội.”
Tiên đế khi còn sống sáng suốt như thánh, chỉ là cuối cùng thêm mấy năm lưu luyến đến mức vị trí Thái tử mãi không được quyết định, hoàng tử tranh đó, quá nhiều người bị phán xử tử hình trong lúc đó, dính líu trong đó rất rộng.
Cho dù là đám người đi theo Việt vương phát động cung biến kia, vì biểu hiện lòng nhân từ của tân hoàng, trừ chủ mưu ra thì còn lại cũng chỉ là lưu vong mà thôi.
Bởi vậy nữ quyến Giang gia chịu tội quan kỹ đã sớm được đặc xá.
Phong Dục miễn cưỡng cụp mắt, nếu như lúc trước nàng không trốn, chưa đến lúc bị cầm tù, thánh chỉ này cũng đã ban xuống.
Đổi một cách nói khác, nếu tính cách mẫu thân nàng không cương liệt như vậy, cũng không trở thành như thế.
Cũng bởi vậy, sau khi nàng chạy trốn, vẫn luôn không có ai đuổi bắt nàng, vậy nên nàng mới có thể bình an chạy đến kinh thành.
A Dư sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau còn chưa hoàn hồn.
Nàng không hề biết.
Khi đó, các nàng bị quan binh áp giải về Dự Châu, được nửa đường thì xuất hiện biến cố, nàng thừa dịp loạn lạc chạy ra, một đường trực tiếp chạy đến kinh thành, chỉ sợ để lộ thân phận, nào dám tùy tiện nghe ngóng tin tức chứ?
Nàng đột nhiên quỳ lên, nắm chặt tay nam nhân, vội vàng hỏi: “Vậy, vậy phụ tử Giang thị thì sao?”
Phong Dục nhìn về phía nàng, cũng không ngoài ý muốn với xưng hô trong miệng nàng, hắn ngừng một lát, mới đáp: “Người không phạm tội tử hình có thể miễn tội, mà lúc trước nam tử Giang gia bị phán tử hình.”
Cho nên bọn họ cũng không được miễn tội, mà chết rồi?
A Dư ngồi phịch trên giường, tay nắm chặt tay nam nhân khẽ buông lỏng.
Mẫu thân nàng bị liên lụy mà chết, người kia dựa vào cái gì có thể cùng thứ tử sống tốt chứ?
Phong Dục cụp mắt, nhìn về người ngồi phịch trên giường, thật ra hắn cũng chưa từng nghĩ đến, thân thế nữ tử sẽ long đong như vậy.
Bỗng nhiên, tay hắn bị nữ tử giữ chặt, hắn nghe thấy nữ tử nói: “Hoàng thượng, cảm ơn người.”
Phong Dục hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn nữ tử, cho là mình nghe lầm.
Lúc trước Giang gia đứng về phía Việt vương, bởi vậy có thể nói nguồn tai vạ này của Giang gia trong đó hơn nửa là vì một tay hắn thúc đẩy.
Vậy mà nàng lại nói cảm ơn hắn?
Đôi mắt A Dư sáng ngời nhìn hắn, giống như nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, nàng nói từng câu từng chữ: “Thắng làm vua thua làm giặc, là hắn thua cuộc.”
Phong Dục cúi đầu, nàng cũng không có tình cảm gì với Giang gia, nhưng...”
“Vậy mẫu thân của nàng thì sao?”
A Dư dừng lại hồi lâu, mới nói: “Không ai có thể dự đoán được chuyện diễn ra sau này.”
Nếu như có thể đoán trước, mẫu thân nàng sẽ không chết.
Dù cho không có thánh chỉ đặc xá kia, nàng chẳng biết sao phải hận hắn, huống gì đằng sau còn có ý chỉ đại xá thiên hạ kia.
Thánh chỉ của tiên đế không sai, hắn cũng không sai, nàng và mẫu thân càng vô tội.
Có thể trách được ai chứ?
Cuộc đời như thế mà thôi.
Phong Dục nhìn nàng một cái thật chăm chú.
Xưa nay hắn chỉ cảm thấy nàng tùy hứng kiêu căng, nhưng cũng xem như thú vị, khắp nơi chọc hắn vui vẻ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ý thức được, nàng ngược lại là thông suốt.
Hắn lắc nhẹ đầu, che kín ánh mắt nàng, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
---
Từ ngày đó sau khi nói chuyện với nam nhân, qua mấy ngày liên tiếp, bởi vì hôm đó nam nhân ngủ lại trong điện nàng, không biết chọc bao nhiêu lời ong tiếng ve.
Cho dù là A Dư chân bước không ra khỏi cửa cũng nghe thấy vài câu.
Không chỉ như thế, Hứa mỹ nhân vốn dĩ yên lặng đã lâu đột nhiên tới cửa bái hỏi thăm, lập tức lôi A Dư từ trong chuyện cũ ra.
Nàng tựa vào chỗ ngồi, thỉnh thoảng liếc mắt một vòng Hứa mỹ nhân phía dưới đang ung dung nhấp nhẹ nước trà, sau một hồi, A Dư nhíu mày: “Nước trà trong cung ta hấp dẫn Hứa mỹ nhân vậy sao?”
Tâm trạng nàng không tốt, lời nói ra miệng tự nhiên không dễ nghe, thậm chí lộ ra chút mỉa mai.
Hứa mỹ nhân hơi khựng lại, không nghĩ tới nàng lại không khách sáo như vậy, nước trà vốn chát trong miệng lập tức càng không còn vị gì, nàng đặt ly trà lên bàn, ngẩng đầu, nở nụ cười: “Ta đã lâu không gặp được Ngọc mỹ nhân, hôm nay gặp mặt liền cảm thấy mừng rỡ, lúc này mới nhìn nhiều một lát.”
A Dư vuốt ve vành tai, nghe lời nàng, nàng chỉ muốn gọi Chu Kỳ tiễn khách.
May mà, tiếp theo Hứa mỹ nhân đã nói ra mục đích lần này: “Ngọc mỹ nhân cũng biết, bây giờ Thái Hậu nương nương sắp về cung, mà Hoàng hậu nương nương thân thể lại không khỏe, đến nay còn đang tĩnh dưỡng trong cung Khôn Hòa.”
A Dư ngắt lời nàng ta: “Ngươi muốn nói cái gì, đừng ngại nói thẳng.”
Hứa mỹ nhân dừng hồi lâu, mới giật giật khóe miệng: “Cho dù là bệnh nặng, nương nương cũng nên khỏi rồi, Ngọc mỹ nhân thường gặp Hoàng thượng, có thể thay tỷ muội trong cung cầu tình với Hoàng thượng, mong Hoàng thượng phái ngự y tới cung Khôn Hòa xem thử lần nữa không.”
A Dư nghe ra ý của nàng ta, hậu cung này ai cũng không phải người ngu, tuy nói là Hoàng hậu thân thể không ổn, thật ra chẳng qua là Hoàng thượng cấm túc mà thôi.
Bây giờ mấy câu nói này của Hứa mỹ nhân chính là muốn nàng cầu tình với Hoàng thượng, để Hoàng hậu sớm được ra ngoài.
A Dư nhẫn nhịn nửa người, suýt nữa tức cười.
Nàng hỏi ngược lại một câu: “Hứa mỹ nhân có lòng, sao lại không tự mình đi?”
Ngược lại thật sự giỏi tính toán, để nàng đi cầu tình, không cần quan tâm chuyện có thành hay không, dù sao Hứa mỹ nhân cũng không dính phải chút chỗ xấu nào.
Hứa mỹ nhân gục nhẹ đầu xuống, cười miễn cưỡng: “Hoàng thượng đau lòng Ngọc mỹ nhân, nhất định có thể nghe vào lời Ngọc mỹ nhân nói, nhưng nếu là ta đi nói...”
Nàng ta nhấp nhẹ môi trên, còn lại không nói ra hết, lại không cần nói cũng biết.
A Dư vê bánh ngọt quả mơ thành miếng ném vào trong miệng, căn bản không ăn dáng vẻ này của nàng ta, chờ sau khi nàng ta nói xong, mới không nhanh không chậm nói: “Hứa mỹ nhân đang sợ mình nói thì vô dụng sao?”
Ngay thẳng, không để lại chút gì, làm cho Hứa mỹ nhân tức giận đến mức xiết chặt khăn tay, đúng là nàng ta quả thực có ý này, nhưng bị người khác nói thẳng ra cũng khiến cho người ta quá là khó xử.
A Dư không đợi nàng ta phản ứng, lại tiếp tục nói:
“Ngươi còn chưa từng thử qua, sao lại biết là vô dụng?”
Nàng nghiêng đầu, nói với Hứa mỹ nhân: “Thái y đã nói, bây giờ ta đang mang thai, không được suy nghĩ quá nhiều, không bằng thế này đi, Hứa mỹ nhân thử một lần trước, nếu như vô dụng thì ta lại đi nói Hoàng thượng nhé?”
Sắc mặt Hứa mỹ nhân hơi cứng lại, lời này của nàng ta có y gì?
Nàng ta không được thì Ngọc mỹ nhân nói? Đây là muốn giẫm lên nàng ta, nói với người khác nàng ta được sủng ái hơn mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.