Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 87

Ốc Lí Đích Tinh Tinh

26/01/2023

Năm thứ năm Khánh Phong, ngày một tháng hai.

A Dư chống giường, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, đuôi lông mày ẩn chứa sự gấp gáp.

Chu Kỳ ấn người nàng xuống, nói: “Chủ tử, người đừng lo lắng, chờ đến lúc tự nhiên tiểu Hoàng thượng sẽ được đưa về.”

Sắc trời bên ngoài xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong, Tống ma ma sau khi A Dư sinh xong cũng không rời đi, nhờ mấy bát thuốc bổ sung của nàng ấy, trên mặt A Dư mới nuôi lại được mấy phần hồng hào.

Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, theo bản năng vểnh môi lên nói: “Nhưng bây giờ sắp qua giờ thìn rồi.”

Chu Kỳ cười trách nàng: “Tiểu Hoàng tử đi tiệc tắm rửa ngày thứ ba, cũng không phải đầm rồng hang hổ, lại còn có thể Hoàng thượng và Thái Hậu ở đó, sẽ không xảy ra chuyện.”

“Hơn nữa, không phải Tống ma ma và Lưu Châu đều đi theo sao?”

Nói là nói như thế, nhưng nàng chưa tận mắt nhìn thấy Hoàng tử trở về, sao có thể yên tâm?

A Dư trong cung Nhàn Vận sầu lo không thôi, trong điện Thái Hòa lại một mảng náo nhiệt, Phong Dục không tự chủ mà nhíu mày.

Tiểu Hoàng tử được lão nhân nhiều phúc cố ý mời tới ôm, tắm rửa trong chậu nước nóng, đây là một trong những nghi thức tắm rửa ngày thứ ba, tẩy rửa ô uế, nhưng bây giờ còn hơi lạnh, cho dù là đột nhiên chạm vào nước, hay là ôm ấp xa lạ đều khiến tiểu Hoàng tử khóc lóc không ngừng.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, gần như khóc đến không thở nổi, Phong Dục mím chặt môi, hô hấp trầm xuống xiết chặt ban chỉ.

Cho dù là đau lòng, Phong Dục cũng biết rõ, đây là quá trình cần thiết, cách nói tẩy sạch ô uế trên cơ thể, vừa có ngụ ý xua tan khó khăn, hắn coi trọng hoàng tử, đương nhiên sẽ không bớt đi một bước này.

Chung quy là Hoàng tử, không ai dám không coi trọng tiếng khóc của hắn, quá trình được diễn ra nhanh chóng, tiểu Hoàng tử được lau sạch thân thể, Phong Dục liền lập tức nói: “Trời lạnh, đưa tiểu Hoàng tử vào hậu điện đi.”

Đám người Tống ma ma nhất thời nhạ nhàng thở ra, nói là đưa vào hậu điện, thật ra nói cách khác có thể đưa về cung Nhàn Vận, mấy người cẩn thận từng li từng tí che chở Hoàng tử, lập tức lui ra.

Lúc này, Phong Dục mới buông ban chỉ ra, ngồi trở lại trên cùng, nhìn lại về phía Dương Đức một cái.

Cung Nhàn Vận, đám người Tống ma ma trở về khiến trong lòng A Dư hoàn toàn thả lỏng, tuy nói hôm nay đã ấm dần nhưng trong điện vẫn đốt địa long, đây là sợ nửa đêm không chú ý tiểu Hoàng tử sẽ lạnh.

A Dư nhận lấy Hoàng tử, quay đầu nhìn về phía Tống ma ma, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng ban tên cho Hoàng tử chưa?”

Cũng không thể cứ gọi Hoàng tử mãi vậy được, có chút phiền phức.

Tống ma ma lập tức trả lời: “Chủ tử đừng sốt ruột, ban tên là chuyện quan trọng nhất, bất kể như thế nào cũng không thể sơ sẩy, huống gì Hoàng tử còn nhỏ...”

Nàng ấy không nói thêm nữa, chuyện ban tên này giành ra sau này, bình thường đều là vì sợ đứa trẻ quá nhỏ, không chịu được phúc khí quá lớn.

Nhưng mà dựa vào sự coi trọng của Hoàng thượng đối với Hoàng tử, kém nhất thì cũng ban tên vào ngày đầy tháng.

A Dư chỉ hỏi một câu, nghe thấy câu trả lời này, liền lập tức không hỏi nữa.

Tóm lại chỉ cần là vì tốt cho đứa bé, phiền phức hay không phiền phức, nàng đều có thể chịu được.

---

A Dư sinh vào cuối tháng một, nàng vốn sinh non, Chu Kỳ coi trọng quá mức điều dưỡng thân thể của nàng sau đó, bây giờ hoa đào các Ấn Nhã như muốn nở hoa, A Dư mới được đồng ý xuống giường đi lại.

Đến ngày hôm đó, A Dư gần như là lập tức nói: “Nhanh! Đổ chút nước nóng, ta muốn tắm rửa.”

Nếu như nói những ngày này việc gì gian nan nhất, ngoại trừ đồ ăn mỗi ngày không có vị gì ra, chính là vấn đề không thể nào tắm rửa.

Thời gian trôi qua một tháng, A Dư chỉ cảm thấy trên người mình cũng sắp có mùi lại, trong thời gian này cho nàng nói như thế nào, nhiều lắm cũng chỉ dùng khăn lụa lau qua thân thể mà thôi, làm thế nào cũng không thoải mái.



Chu Kỳ bất đắc dĩ bảo người chuẩn bị nước nóng tiến đến, lúc dựa vào thùng tắm, A Dư quả thực là nhẹ nhàng thở ra.

Cách một bức bình phong, tiểu Hoàng tử được đặt trên giường mềm, nho nhỏ mềm mại một cục, đang ngủ say sưa, đám người ma ma và Lưu Châu đang trông coi.

Nơi này A Dư chỉ giữ lại một mình Chu Kỳ, nàng nằm trên mép thùng tắm, mắt đẹp nhìn về phía bình phong, nhẹ giọng hỏi theo hơi nóng: “Có thể phái người tới cung Khôn Hòa rồi sao?”

Lúc trước nàng có thai, không cần đi thỉnh an, bây giờ đã qua đầy tháng, lại không đi thỉnh an, vậy thì thế nào cũng cho qua được.

Chu Kỳ gật đầu: “Đi được, thái y nói sau khi chủ tử có thể xuống giường, nô tỳ liền phái người tới.”

Nghe vậy, A Dư gật đầu như có như không, ánh mắt nàng rơi trên người mình, giọt nước trượt xuống theo cánh tay, tạo nên một vòng xuân sắc, nàng đột nhiên hỏi: “Mấy ngày hôm nay, Hoàng thượng đã gọi ai thị tẩm rồi?”

Trước đó A Dư không thể thị tẩm, dứt khoát không nghe những thứ này, nhất là sau khi Hứa thị dọn đi, nàng càng không chú ý những việc này, tiểu Hoàng tử đã chiếm cứ toàn bộ trí óc nàng.

Nhưng mà bây giờ thân thể nàng đã không có vấn đề gì, tất nhiên là phải để ý những thứ này.

Nàng đột nhiên hỏi, cũng may những thứ này không phải bí mật gì, tất nhiên Chu Kỳ sẽ biết, nàng ấy thấp giọng: “Từ khi Thục phi ra đi, chủ tử người lại có thai, trong hậu cung này người được sủng ái nhất là Thẩm quý tần.”

“Mặc dù không so được với Thục phi lúc trước, nhưng cũng không kém bao nhiêu.”

A Dư ngược lại không ngoài ý muốn với chuyện này, trong đám tân phi kia, từ lúc Thẩm quý tần mới tiến cung đã đè ép người khác một đầu, lúc Thục phi còn sống, còn dám trực tiếp dỗi lại Thục phi, sao có thể bị người khác đè xuống?

Nàng vỗ trán, khắc ghi những người trong lời của Chu Kỳ vào đáy lòng.

Cách một ngày, A Dư bị Chu Kỳ gọi dậy sớm, nàng đã lâu chưa dậy sớm như thế, ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt còn hiện lên mệt mỏi.

Chu Kỳ trang điểm cho nàng, hơn nửa năm chưa từng trang điểm bôi son, A Dư chợt đột nhiên có chút không quen, nàng mặc váy xuân Thượng Y cục hôm qua vừa đưa tới, thắt lưng bên hông mở rông, tươi sáng rực rõ.

Người trong cung này đã sớm nghe được tin tức hôm nay Ngọc tu nghi sẽ tới thỉnh an, lúc A Dư đến cung Khôn Hòa, bên trong đã có không ít người ngồi đó.

Nàng nhíu mày không để lại dấu vết, người tới có hơi đầy đủ đấy.

Hoàng hậu đã ra tới, nhìn thấy nàng liền nở nụ cười: “Thân thể ngươi vừa khỏe, sao lại tới sớm như thế?”

A Dư cười nhẹ nhàng đi qua, giương mắt nói: “Thiếp thân đã lâu không thỉnh an nương nương, trong lòng rất là nhớ nhung, xem thời gian mong chờ chạy tới, nương nương người cần phải bảo Cẩn Ngọc cô cô cho thiếp thân thêm hai đĩa bánh ngọt đấy.”

Hoàng hậu búng trán nàng, hẵng giọng: “Bản cung thấy ngươi không phải nhớ bản cung đâu, mà nhớ bánh ngọt trong cung bản cung đấy!”

A Dư cười tươi rói tránh khỏi đầu ngón tay nàng ta: “Lời này cũng không phải thiếp thân nói đây, nương nương cũng đừng trách thiếp thân.”

Đám người nghe hai người trêu đùa, cho dù trong lòng suy nghĩ như thế nào, trên mặt đều là cười dịu dàng, giống như mình cũng tham dự trong đó.

Chờ tới lúc bên ngoài thông báo Thẩm quý tần tới, A Dư đã ăn hai miếng bánh ngọt, đang bưng chén trà nhuận họng.

Nàng ta người cuối cùng đến, bây giờ trong cung chỉ còn vị trí dưới A Dư là trống không, lúc Thẩm quý tần đi vào, bước chân dường như dừng lại, lại như là không có.

Nàng ta ngồi bên cạnh A Dư, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía A Dư: “Hôm nay sao Ngọc tu nghi ra ngoài được rồi?”

A Dư đặt chén trà xuống, chỉ cười nói: “Trước đó Hoàng thượng và nương nương yêu thương bản cung, bây giờ bản cung đã khỏe, tất nhiên phải tới thỉnh an nương nương.”

Thẩm quý tần nghe nàng mở miệng ngậm miệng bản cung, sắc mặt trên mặt càng thêm nhạt nhẽo, A Dư mặc kệ nàng ta, dù sao ngoại trừ Hoàng thượng, nàng ta với ai cũng đều là dáng vẻ lạnh nhạt này.

Gần đây không có việc gì, Hoàng hậu cũng không giữ các nàng ở lâu: “Hôm nay thân thể Thái Hậu nương nương khó chịu, không tiện qua thỉnh an, các ngươi toàn bộ giải tán đi.”

LÚc A Dư nhìn thấy Chu tu dung ngoài cung Khôn Hòa, không có chút ngoài ý muốn.

Mấy ngày trước đó Chu tu dung từng đi xem nàng, còn cười nói: “May mà lúc ấy thiếp thân không đổi giọng gọi tỷ muội muội, nếu không bây giờ còn phải đổi lại.”



A Dư đến gần nàng ta, nhìn nàng ta một cái, thấy bọng mắt nàng xanh đen, cau mày nói: “Nghe nói hôm nay công chúa bị bệnh, nghiêm trọng không?”

Chu tu dung sóng vai đi cùng nàng: “Để hạ nhân trông coi không cẩn thận, khiến công chúa chịu lạnh, uống hai liều thuốc, hôm nay mới chuyển biết tốt hơn chút.”

Hoa trong ngự hoa viên mới mọc mầm xanh, bây giờ hai người đều có nghi trượng, chỉ là không dùng tới, A Dư bẽ gãy bông hoa, thuận tay đưa cho nàng ta: “Vậy sao không xin nghỉ với nương nương?”

Thỉnh an sao có thể quan trọng hơn thân thể công chúa.

Chu tu dung nhìn qua nụ hoa chưa đủ lớn trong tay, non nớt lại yếu ớt không chịu nổi, nàng ta nói: “Đã gần như khỏi hắn, cũng không cần ta nhìn.”

A Dư đảo qua bọng mắt xanh đen của nàng ta, không nói thêm gì nữa.

Hai người đã lâu không trò chuyện, sau khi chia tay, A Dư lập tức đi về, khi đi trên đường mòn, nàng dừng lại.

A Dư nhìn người cách đó không xa, lại nhìn phương hướng nàng ta đi tới, quay đầu nói với Chu Kỳ: “Trương nhị cô nương thường đi ngự tiền sao?”

Chu Kỳ cũng sững sờ, lập tức lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”

A Dư vân vê cái khăn, nhìn xem vẻ lo lắng trên mặt Trương nhị cô nương, chợt nhớ tới lời Hoàng hậu vừa rồi, thân thể Thái Hậu có chút khó chịu.

A Dư đoán được nàng ta đi làm gì, hơi nheo mắt, cong môi dịu dàng nói: “Thân thể Thái Hậu khó chịu, chúng ta cũng đi nhìn xem,”

Trong khi nói chuyện, phương hướng dưới chân nàng thay đổi, đi thẳng về phía cung Từ Ninh.

Lúc nghe nói Ngọc tu nghi đến thăm Thái Hậu, Thái Hậu và Trương ma ma đều có chút bất ngờ, Thái Hậu vân vê phật châu: “Sao nàng lại tới đây?”

Trương ma ma: “Có lẽ là nghe Hoàng hậu nương nương nói, có thể để nàng vào không?”

“Mời vào đi.” Thái Hậu vân vê phật châu, coi ngươi khép nhẹ.

Lúc A Dư đi vào, chỉ thấy Thái Hậu đang tựa vào giường, vẻ mặt không ra tốt hay không tốt, nàng uốn gối hành lễ, đuôi lông mày treo lên sự lo lắng: “Thiếp thân thỉnh an Thái Hậu nương nương.”

Thái Hậu chống người ngồi dậy, cười nói: “Mau mau, ban thưởng ghế ngồi cho Ngọc tu nghi.” Nửa câu sau là phân phó với cung nhân.

“Sao ngươi cũng tới?”

A Dư vừa ngồi xuống, nghe vậy liền nhíu mày lo lắng: “Nghe Hoàng hậu nương nương nói thân thể Thái Hậu có chút khó chịu, đáy lòng thiếp thân không yên tâm nên muốn tới xem một chút, nhưng có quấy rầy tới Thái Hậu nương nương không?”

“Ngươi có lòng.” Thái Hậu nói câu này như không muốn nhắc tới thân thể của mình lắm, chuyển đề tài, nói: “Hoàng tử ổn chứa?”

Nói đến cái này, trên mặt A Dư liền mang theo ý cười: “Ổn, rất ổn, ngày khác thiếp thân sẽ dẫn hắn tới thăm Thái Hậu nương nương.”

Thái Hậu lập tức lắc đầu: “Cái này thì không cần, thân thể ai gia khó chịu, nhiễm cho Hoàng tử thì không tốt.”

Cung nhân dâng trà và bánh ngọt cho A Dư, chính vào lúc này, ngoài cung truyền đến một chuỗi tiếng bước chân.

Phong Dục bước nhanh tiến tới từ bên ngoài, phía sau hắn còn có mấy vị thái y đi theo, sắc mặt không được tốt: “Mẫu hậu, nhi thần nghe nói người lại chưa mời thái y sao?”

Nói xong lời này, hắn nhìn về phía A Dư, chợt lóe lên sự bất ngờ, giữa lông màu hơi khựng lại: “Tới lúc nào?”

Ánh mắt A Dư khẽ đảo qua người nhị cô nương vừa bước vào, cúi đầu hành lễ: “Bẩm Hoàng thượng, thiếp thân vừa tới không lâu.”

Phong Dục gật đầu, nhíu mày nhìn sang Thái Hậu, Thái Hậu bất đắc dĩ nói: “Chẳng qua đều là bệnh cũ, không đáng mời thái y.”

Khi đáng nói chuyện, Thái Hậu cũng nhìn thấy người đi theo tiến vào, khóe miệng đang cười của nàng ấy lập tức phai nhạt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook