Chương 86: Hoa hướng dương.
Cầm Kê
15/09/2023
Khi Mục Thiệu rời đi, Tang Diên lấy một tấm ảnh được đóng khung cẩn thận ở góc tủ ra. Bên trong là một cô gái trẻ đang ôm lấy một bó hoa hướng dương vào lòng mình giữa một biển trời rộng lớn màu vàng rực của hoa hướng dương đang nở rộ. Tóc dài đen mượt như thác đổ xuống, óng ả giữa những tia nắng chiều nhẹ lấp lánh. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhếch cười nhìn trực diện vào ống kính, cô gái cực kỳ mãn nguyện như đứa trẻ được cho kẹo. Ngọt ngào, đáng yêu vừa thêm chút tươi đẹp của thanh xuân nên khiến cho cô gái trong khung ảnh càng có vẻ non nớt hơn.
Tang Diên khẽ rơi một nụ hôn lên tấm ảnh đã cũ kĩ này, anh trân trọng vuốt lên khuôn mặt khiến anh vừa yêu vừa hận này. Yêu cô đến cuồng si, đến bệnh hoạn. Nhưng lại hận cô đến cực điểm, hận không thể nào bẻ đi đôi cánh của cô. Hai cảm giác pha trộn này khiến cho lòng Tang Diên cực kỳ nôn nao. Một tình yêu không rực rỡ như màu đỏ của máu nhưng cũng chẳng thuần khiết như màu trắng trong. Tình yêu của Tang Diên dành cho Tang Noãn là một màu khôi xám, giữa một biển trời đen tối mịch lại chút pha lẫn những đường vân trắng tin khiết.
Hoa hướng dương là loại hoa mà Tang Noãn yêu thích nhất, bởi vì thế hắn đã trồng cái biệt viện lớn này là một cánh đồng hoa hướng dương. Cả căn biệt viện nơi đây đều có hoa hướng dương trang trí, ngay cả căn phòng làm việc màu chủ đạo đều bộc lộ hơi thở lạnh lẽo, âm u, ảm đạm nhưng lại có những đoá hoa hướng dương rực rỡ tràn đầy sức sống khiến cho sự hoà quyện đây có chút quỷ dị đi.
Đúng như bệnh nặng cần chữa mà, Tang Diên như một kẻ điên vậy, hắn đã cố gắng khoả lấp những nhung nhớ của mình đến Tang Noãn bằng cách biến những vật mình sở hữu có những dấu tích dù chỉ liên quan một chút đến cô thôi. Nói nào ngoa, cái lọ hoa hướng dương nếu có ánh sáng thì sẽ nhận ra cái lọ này không chứa một chút nước nào, hoa nó đã được tiêm chích Aspirin khiến cho nó không bao giờ héo được. Thật ra đó là bó hoa mà Tang Noãn đã tặng cho hắn sau lễ tốt nghiệp của mình cách đây gần mười năm.
Cố gắng thoả mãn chấp niệm đến bệnh hoạn, chỉ có kẻ si tình mới làm được vậy thôi…
Hoa hướng dương dù trời âm u vẫn hướng đến mặt trời. Anh yêu em chân thành như vậy em nỡ lòng yêu kẻ khác.
…
Tang Noãn mệt mỏi sau một vòng đi la cà ở những nơi mình biết, cuối cùng cũng mới trở về tới nhà của mình. Khi cô về thì thấy cả căn nhà đều tối om như mực khiến cô có chút thắc mắc. Hoắc Thiên chưa về sao?
Kể từ ngày hôm đó việc Hoắc Thiên ngang ngạnh xuất hiện vào cuộc sống của Tang Noãn thì cô biết rằng kết cục mình đã có động lòng với Hoắc Thiên rồi. Cô bước vào nhà, bật công tắc lên thì thấy không thấy ai cả nên mệt mỏi lết cái thân xác tàn tạ của mình lên phòng ngủ.
Cô lột bỏ áo khoác, áo trong lùm xùm ném vào sô pha cạnh giường nhảy ầm lên cái giường mềm mại của mình. Nhưng mà nằm chưa được bao lâu thì thấy bên dưới có phần cấn cấn làm sao. Định ngẩng đầu lên tìm công tắc bật đèn ngủ thì đột nhiên có một vòng tay vững chắc ôm chặt cô vào lòng, hơi thở nam tính xâm nhập vào khoang mũi nhạy cảm của mình.
Tách.
Bóng đèn ngủ được bật lên, chiếu rõ mọi thứ lúc này. Tang Noãn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi đỏ mặt bần bật lên. Hoắc Thiên nằm tựa trên thành giường nên vạt áo tắm phía trước khép hờ nhưng do động tác vừa rồi của Tang Noãn khiến cho nó càng mở rộng hơn, cô thấy rõ hơn những đường rắn chắc của người đàn ông lúc này. Mái tóc vừa tắm nên vẫn chưa ráo nước, rũ xuống càng làm tăng vẻ biếng nhác của người đàn ông lúc này. Cặp kính bạc không giảm đi sức hấp dẫn từ đôi mắt hổ phách, còn tăng thêm tính tà mị nguy hiểm thêm.
Lúc nãy Hoắc Thiên đang đọc sách nên có chút mỏi mà tắt đèn đi, anh có chút bất ngờ khi cô nhảy chồm lên như vậy. Định trêu chọc Tang Noãn nhưng nhìn thấy đôi mắt sung húp thế kia khiến cho Hoắc Thiên có chút nhói lòng.
“Sao vậy?”
Tang Noãn thều thào vài tiếng như mèo kêu, úp mặt vào ngực của Hoắc Thiên. Hai chân hai tay không quên bám vào như con bạch tuộc.
“Có chút chuyện thôi.”
“Có tiện nói không?”
Tang Noãn ngẩng đầu lên, đập vào mắt của cô là đôi mắt cực kỳ thâm tình của Hoắc Thiên khiến cho cô có chút bối rối không biết có nên nói không. Hoắc Thiên cũng không bắt ép Tang Noãn phải nói ra, hai tay mãnh mẽ đầy hữu lực bế xốc thẳng người Tang Noãn đối diện mặt mình.
“Khó nói vậy sao?”
Tang Noãn nghe vậy, rầu rĩ không vui đáp lại một tiếng “ừ”.
Hoắc Thiên biết tâm trạng của Tang Noãn lúc này rất tệ nên không muốn làm quá lên làm gì, kéo tấm chăn ra khiến cho hai thân thể sát nhau không chút kẻ hở nào. Bàn tay thô to nâng nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn, sau đó mổ một cái vào cánh môi hồng nhuận đang hé mở. Giọng nói lúc này có chút khàn đặc, đè nén tận sâu dục vọng của mình bên dưới.
“Em đã ăn gì chưa?”
Đáp lại lời của Hoắc Thiên là tiếng sôi ùng ục phát ra từ cái bụng nhỏ đang không ngừng khán nghị của Tang Noãn khiến cho anh không khỏi bật cười. Dịu dàng ôm lấy thân thể mềm mại không xương xuống giường, cằm nhọn tì nhẹ lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
“Nào đi ăn thôi.”
Tang Noãn biểu hiện gì, chỉ biết vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Hoắc Thiên suy nghĩ miên man chuyện hồi sáng. Khi mà Hoắc Thiên đặt cô lên ghế thì mới có thể dứt ra được. Anh nhanh chóng vào bếp chế biến tạm cho cô thứ gì đó. Chưa đầy mười phút thì một bát phở nghi ngút hương thơm được ra lò, đặt đối diện khuôn mặt sầu não của Tang Noãn bây giờ.
Lúc này cô chỉ biết hết thở ngắn rồi lại thở dài, cầm lấy đôi đũa chọc chọc vào sợi phở được nấu chín vừa vặn. Miệng đắng chát từng ngụm không muốn ăn cho lắm. Thấy vẻ mặt rối rắm của Tang Noãn cứ chọc chọc vào bát phở, Hoắc Thiên chỉ biết thở dài. Anh kéo ghế ngồi đối diện với Tang Noãn.
“Bát phở có thù oán gì với em sao? Không ăn nhanh kẻo nó nát bấy thì ăn không còn ngon đâu.”
“Anh cứ kệ em đi.”
Nói xong, đôi đũa lúc nãy chọc chọc bây giờ đổi lấy cách chơi mới hơn là khuấy đảo liên tục trong bát phở, Tang Noãn ngồi thừ người ra đó như cái xác không hồn vậy. Hoắc Thiên không nói không rằng tiến lại gần Tang Noãn, bế cô đặt lên đùi mình rồi bắt đầu bón cho cô.
Tuy ban đầu Tang Noãn không tình nguyện phối hợp cho lắm nhưng sau một hồi hăm doạ, dụ dỗ đủ trò của Hoắc Thiên nên bát phở mới được vơi được vài phần. Hoắc Thiên sau khi ổn thoả cái bụng nhỏ này, không hai lời liền ôm cô vào phòng ngủ mặc cho bạn nhỏ Tang Noãn giãy giụa la lối không ngừng.
Nhưng sau đó thì tiếng la hét liền im bật đi thay vào đó là những động tĩnh trẻ nhỏ không nên nghe thấy lúc này.
Tang Diên khẽ rơi một nụ hôn lên tấm ảnh đã cũ kĩ này, anh trân trọng vuốt lên khuôn mặt khiến anh vừa yêu vừa hận này. Yêu cô đến cuồng si, đến bệnh hoạn. Nhưng lại hận cô đến cực điểm, hận không thể nào bẻ đi đôi cánh của cô. Hai cảm giác pha trộn này khiến cho lòng Tang Diên cực kỳ nôn nao. Một tình yêu không rực rỡ như màu đỏ của máu nhưng cũng chẳng thuần khiết như màu trắng trong. Tình yêu của Tang Diên dành cho Tang Noãn là một màu khôi xám, giữa một biển trời đen tối mịch lại chút pha lẫn những đường vân trắng tin khiết.
Hoa hướng dương là loại hoa mà Tang Noãn yêu thích nhất, bởi vì thế hắn đã trồng cái biệt viện lớn này là một cánh đồng hoa hướng dương. Cả căn biệt viện nơi đây đều có hoa hướng dương trang trí, ngay cả căn phòng làm việc màu chủ đạo đều bộc lộ hơi thở lạnh lẽo, âm u, ảm đạm nhưng lại có những đoá hoa hướng dương rực rỡ tràn đầy sức sống khiến cho sự hoà quyện đây có chút quỷ dị đi.
Đúng như bệnh nặng cần chữa mà, Tang Diên như một kẻ điên vậy, hắn đã cố gắng khoả lấp những nhung nhớ của mình đến Tang Noãn bằng cách biến những vật mình sở hữu có những dấu tích dù chỉ liên quan một chút đến cô thôi. Nói nào ngoa, cái lọ hoa hướng dương nếu có ánh sáng thì sẽ nhận ra cái lọ này không chứa một chút nước nào, hoa nó đã được tiêm chích Aspirin khiến cho nó không bao giờ héo được. Thật ra đó là bó hoa mà Tang Noãn đã tặng cho hắn sau lễ tốt nghiệp của mình cách đây gần mười năm.
Cố gắng thoả mãn chấp niệm đến bệnh hoạn, chỉ có kẻ si tình mới làm được vậy thôi…
Hoa hướng dương dù trời âm u vẫn hướng đến mặt trời. Anh yêu em chân thành như vậy em nỡ lòng yêu kẻ khác.
…
Tang Noãn mệt mỏi sau một vòng đi la cà ở những nơi mình biết, cuối cùng cũng mới trở về tới nhà của mình. Khi cô về thì thấy cả căn nhà đều tối om như mực khiến cô có chút thắc mắc. Hoắc Thiên chưa về sao?
Kể từ ngày hôm đó việc Hoắc Thiên ngang ngạnh xuất hiện vào cuộc sống của Tang Noãn thì cô biết rằng kết cục mình đã có động lòng với Hoắc Thiên rồi. Cô bước vào nhà, bật công tắc lên thì thấy không thấy ai cả nên mệt mỏi lết cái thân xác tàn tạ của mình lên phòng ngủ.
Cô lột bỏ áo khoác, áo trong lùm xùm ném vào sô pha cạnh giường nhảy ầm lên cái giường mềm mại của mình. Nhưng mà nằm chưa được bao lâu thì thấy bên dưới có phần cấn cấn làm sao. Định ngẩng đầu lên tìm công tắc bật đèn ngủ thì đột nhiên có một vòng tay vững chắc ôm chặt cô vào lòng, hơi thở nam tính xâm nhập vào khoang mũi nhạy cảm của mình.
Tách.
Bóng đèn ngủ được bật lên, chiếu rõ mọi thứ lúc này. Tang Noãn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi đỏ mặt bần bật lên. Hoắc Thiên nằm tựa trên thành giường nên vạt áo tắm phía trước khép hờ nhưng do động tác vừa rồi của Tang Noãn khiến cho nó càng mở rộng hơn, cô thấy rõ hơn những đường rắn chắc của người đàn ông lúc này. Mái tóc vừa tắm nên vẫn chưa ráo nước, rũ xuống càng làm tăng vẻ biếng nhác của người đàn ông lúc này. Cặp kính bạc không giảm đi sức hấp dẫn từ đôi mắt hổ phách, còn tăng thêm tính tà mị nguy hiểm thêm.
Lúc nãy Hoắc Thiên đang đọc sách nên có chút mỏi mà tắt đèn đi, anh có chút bất ngờ khi cô nhảy chồm lên như vậy. Định trêu chọc Tang Noãn nhưng nhìn thấy đôi mắt sung húp thế kia khiến cho Hoắc Thiên có chút nhói lòng.
“Sao vậy?”
Tang Noãn thều thào vài tiếng như mèo kêu, úp mặt vào ngực của Hoắc Thiên. Hai chân hai tay không quên bám vào như con bạch tuộc.
“Có chút chuyện thôi.”
“Có tiện nói không?”
Tang Noãn ngẩng đầu lên, đập vào mắt của cô là đôi mắt cực kỳ thâm tình của Hoắc Thiên khiến cho cô có chút bối rối không biết có nên nói không. Hoắc Thiên cũng không bắt ép Tang Noãn phải nói ra, hai tay mãnh mẽ đầy hữu lực bế xốc thẳng người Tang Noãn đối diện mặt mình.
“Khó nói vậy sao?”
Tang Noãn nghe vậy, rầu rĩ không vui đáp lại một tiếng “ừ”.
Hoắc Thiên biết tâm trạng của Tang Noãn lúc này rất tệ nên không muốn làm quá lên làm gì, kéo tấm chăn ra khiến cho hai thân thể sát nhau không chút kẻ hở nào. Bàn tay thô to nâng nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn, sau đó mổ một cái vào cánh môi hồng nhuận đang hé mở. Giọng nói lúc này có chút khàn đặc, đè nén tận sâu dục vọng của mình bên dưới.
“Em đã ăn gì chưa?”
Đáp lại lời của Hoắc Thiên là tiếng sôi ùng ục phát ra từ cái bụng nhỏ đang không ngừng khán nghị của Tang Noãn khiến cho anh không khỏi bật cười. Dịu dàng ôm lấy thân thể mềm mại không xương xuống giường, cằm nhọn tì nhẹ lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
“Nào đi ăn thôi.”
Tang Noãn biểu hiện gì, chỉ biết vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Hoắc Thiên suy nghĩ miên man chuyện hồi sáng. Khi mà Hoắc Thiên đặt cô lên ghế thì mới có thể dứt ra được. Anh nhanh chóng vào bếp chế biến tạm cho cô thứ gì đó. Chưa đầy mười phút thì một bát phở nghi ngút hương thơm được ra lò, đặt đối diện khuôn mặt sầu não của Tang Noãn bây giờ.
Lúc này cô chỉ biết hết thở ngắn rồi lại thở dài, cầm lấy đôi đũa chọc chọc vào sợi phở được nấu chín vừa vặn. Miệng đắng chát từng ngụm không muốn ăn cho lắm. Thấy vẻ mặt rối rắm của Tang Noãn cứ chọc chọc vào bát phở, Hoắc Thiên chỉ biết thở dài. Anh kéo ghế ngồi đối diện với Tang Noãn.
“Bát phở có thù oán gì với em sao? Không ăn nhanh kẻo nó nát bấy thì ăn không còn ngon đâu.”
“Anh cứ kệ em đi.”
Nói xong, đôi đũa lúc nãy chọc chọc bây giờ đổi lấy cách chơi mới hơn là khuấy đảo liên tục trong bát phở, Tang Noãn ngồi thừ người ra đó như cái xác không hồn vậy. Hoắc Thiên không nói không rằng tiến lại gần Tang Noãn, bế cô đặt lên đùi mình rồi bắt đầu bón cho cô.
Tuy ban đầu Tang Noãn không tình nguyện phối hợp cho lắm nhưng sau một hồi hăm doạ, dụ dỗ đủ trò của Hoắc Thiên nên bát phở mới được vơi được vài phần. Hoắc Thiên sau khi ổn thoả cái bụng nhỏ này, không hai lời liền ôm cô vào phòng ngủ mặc cho bạn nhỏ Tang Noãn giãy giụa la lối không ngừng.
Nhưng sau đó thì tiếng la hét liền im bật đi thay vào đó là những động tĩnh trẻ nhỏ không nên nghe thấy lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.