Chương 96: Phá miếu Nguyệt Lão.
Cầm Kê
15/09/2023
Tiêu Ngọc làm việc cực kỳ hiệu suất, chưa đầy hai tiếng đồng hồ đã kiếm được bằng chứng chứng minh rằng Tiêu Húc không phải là cha của đứa trẻ trong bụng của Triệu Lỵ cùng với những bằng chứng thu được của những tài khoản ảo xúi giục bạo động thông tin mạng. Tiêu Húc khá hài lòng với việc làm của em trai mình, hí ha hí hửng gọi Tô Nhạc trở về trong khi cô đang tìm kiếm gặp cô sao nữ tuyến 18 này.
Nghe qua điện thoại Tiêu Húc gấp gáp kêu mình về, Tô Nhạc có chút bực bội nhưng cũng nhanh chóng lái xe vê chung cư của mình. Do vụ lùm xùm dạo gần đây bọn chó săn cực kỳ manh động nên để đảm bảo an toàn cho đại ảnh đề này nên Tô Nhạc mới chịu thiệt cho anh ăn nhờ ở đậu một thời gian. Tuy biết không tiện cho lắm nhưng không thể nào còn cách khác. Nếu không Tô Nhạc sơ ý không cầm cương thì Tiêu Húc chả khác gì ngựa thoát cương ra ngoài kia quậy một trận long trời lở đất như vừa rồi thì khốn.
Thay vì nơm nớp trong lo sợ thì Tô Nhạc thẳng tay thắt vào lưng quần, để cho đại ảnh đế Tiêu Húc sống tạm ở đây qua vụ này. Và anh bạn trẻ này rât biết điều mà bớt giở thói sao nổi tiếng trước mặt Tô Nhạc. Nếu không thì cũng ăn đập ngay lập tức.
Tiêu Húc nằm úp người trên sô pha, do thân hình cao lớn của mình không vừa với chiếc ghế nên hai chân dài đành co lên trời, ống quần bất giác kéo xuống thấy rõ hai bắp chân rắn rỏi bên trong. Tuy Tiêu Húc là nghệ sĩ nhưng mà chế độ sinh hoạt thể lực anh cực kỳ khắc khe chứ không tập cho có, lên chút bắp thịt hay tiêm chích vài thứ vào. Bởi vậy đây là bao tải cát chạy bằng cơm của Tô Nhạc khi bực bội có thể trút giận khi nào cô muốn.
Có lần không biết vì cái lý do gì mà Tiêu Húc chọc điên Tô Nhạc, trong một phút sơ sẩy không cảnh giác thì anh liền bị Tô Nhạc cho một đấm thẳng vào mắt mình. Thế là gương mặt điển trai không tì vết, làm say đắm bao nhiêu fan nữ vừa được trang điểm theo phong cách gấu panda. Nhiều lúc Tiêu Húc cảm thấy bản thân mình thất bại hay là do bản thân Tô Nhạc không thích đàn ông nên mới miễn dịch vẻ đẹp ngời ngời của lão tử đây.
À quên, khụ khụ Tô Nhạc đã thích người đó nên làm gì có chỗ cho ông hoàng thị phi này chứ. Trước kia thì cột thu lôi tránh drama, bây giờ chơi high hẳn. Đi vệ sinh không cũng dính lên trang nhất.
Nhìn vẻ ngoài Tô Nhạc cực kỳ điềm tĩnh lạnh lùng, kiệm lời như vàng vậy. Nhưng mà trong chăn mới biết có rận, Tiêu Húc chính là một nhân vật sống chứng kiến những cơn bạo lực của Tô Nhạc. E hèm, nạn nhân chính là đại ảnh đế này.
Cánh cửa kẻo kẹt vang lên, Tiêu Húc nằm trên ghế thấy vậy liền nằm xoay người lại. Đầu nâng cao tựa vào thành ghế, mắt vẫn dán chặt vào máy tính bảng trước mắt mình. Do động tác chuyển người này khiến cho áo thun bị vén lên một chút, đủ khiến cho phụ nữ không khỏi thèm muốn điên người. Đường nhân ngư hút sâu tận xuống phia dưới loà lỗ những đường vân rắn rỏi, thật muốn sờ vào đó có cứng hay không nha.
Khi Tô Nhạc bước vào thấy cảnh này thì tim có chút hô hấp không thông, vành tai trắng nõn đã ngả sang chút đỏ ửng. Khó chịu với thái độ của mình lúc này, Tô Nhạc vội vàng điều chỉnh vẻ mặt bước vào trước khi Tiêu Húc phát hiện ra. Tuy bản thân cô không đam mê gì trai đẹp cả nhưng thú tính trong người phụ nữ cũng có mà. Do thời trung học đã bỏ qua hẳn cái tình màu hưởng, ảo tưởng với các nam thần gì đó khiến cho Tô Nhạc có kháng thể hắn với trai đẹp.
Đến khi đi làm thì kháng thể này càng nâng cao level hơn, đẳng cấp lại cao hơn nữa. Hẳng ngày phải đối mặt với hàng tá công an, sĩ quan cảnh sát thì loại đàn ông đồng bóng gì mà Tô Nhạc chưa từng thấy chứ? Tiếp đó lại là phiêu lưu dù lượn bên nước ngoài một thời gian thì hoàn phì yến sấu gì chả gặp qua chứ. Thậm chí đôi lúc Tô Nhạc cảm thấy bản thân mình là Asexual* nữa đấy.
*Asexual: Asexual (Ace) hay người vô tính là những người không cảm thấy hấp dẫn tình dục với bất kỳ giới tính nào.
Cho đến một ngày thì hoàn toàn đã phá vỡ đi nhận thức của mình. Và Tô Nhạc đã biết bản thân mình yêu một người là gì. Tuy kết quả chẳng mấy tốt đẹp nhưng mà cũng không hề thấy tội lỗi vì thanh xuân không yêu lấy một người.
Trở về chuyện chính.
Tô Nhạc cởi đôi giày cao gót của mình ra, đưa tay xoa xoa mắt cá mỏi nhừ do dạo này thường xuyên chạy lui chạy tới lo dẹp cái vụ lùm xùm này của ông tướng lớn đang nằm vắt vẻo trên ghế sô pha đằng kia. Lấy ra một đôi dép đi trong nhà, Tô Nhạc xỏ vào tiến lại gần ngồi lên ghê đệm gần đó. Cô thấy có chút bực bội trong người nên cởi hẳn chiếc áo suit công sở ra, vắt ở thành ghế.
“Gọi tôi về có chuyện gấp gì vậy?”
Tiêu Húc nhanh chóng ngồi dậy mà bước tới gần chồm tới sau lưng Tô Nhạc, tay gõ lách cách nhập mật khẩu liền đưa cho cô xem lấy. Tuy cả hai người đều không ý định thân mật gì nhưng mà trong quá trình cọ xát hai thân thể khiến cho không khí trong đây phát sinh ra chút tia ái muội.
Tô Nhạc đang chăm chú nhìn vào máy tính bảng thì chợt nhận ra máy đã bị khoá lấy nên nhờ Tiêu Húc mở nó ra giúp mình. Thì ngay sau đó một bờ vai cứng rắn đập thẳng vào đằng sau khiến cho Tô Nhạc tim đập có chút râm ran ngay sau đó. Lúc này Tô Nhạc đã niệm thanh tâm chú một ngàn lần trong lòng rằng đó Tiêu Húc chỉ vô tình mà thôi.
Cô nào biết rằng anh ta cố ý chứ?
Cao thủ không bằng tranh thủ, tận dụng thời gian Tô Nhạc mất hết phòng bị liền giở trò với Tô Nhạc. May thay dạo này anh khá ngoan ngoãn nên tần suất bị ăn đập đã được giảm hẳn đi và tín hiệu báo tin mừng từ vũ trụ xuống rắng Tô Nhạc cô ấy đang tháo dỡ bớt phòng bị xung quanh mình. Nếu như trước đây thì không nhiều lời liền bị một tát thẳng vào mặt rồi. Đâu như lúc này Tô Nhạc chịu ngồi yên một chỗ chứ?
Không khí dần trở nên nóng bỏng, hô hấp đối phương càng trở nên dồn dập. Tim cũng dần đập bấn loạn không kiểm soát được nữa. Trong phạm vi an toàn của mình đã phảng phất chút dư vị của đối phương.
Hai gương mặt từ từ sát vào nhau, chỉ một chút nữa thôi thì cánh môi non mềm ửng hồng cũng cánh môi bạc mỏng vô tình sẽ nhè nhẹ chạm vào. Thầm chí có thể cuồng dã muốn hoà tan mọi thứ. Nhiệt độ cứng ngắc của hai thân thể đang cọ xát với nhau khiến cho áo quần có chút nhăn nhúm.
Cả hai thần trí bất ổn chuẩn bị giao hoà thì một tiếng chuông cửa vang lên, đánh thức cả hai người khỏi cơn mộng mị ngay lúc này. Tô Nhạc thoáng giật mình liền chạy ra ngoài xem đối phương là ai thì đằng sau là Tiêu Húc bị thiêu đốt bởi dục vọng tận sâu thẳm đang ngùn ngụt dâng trào. Anh không khỏi âm thâm văng tục một tiếng.
Mẹ nó, kiếp trước ông đây phá miếu Nguyệt Lão hay sao?
Nghe qua điện thoại Tiêu Húc gấp gáp kêu mình về, Tô Nhạc có chút bực bội nhưng cũng nhanh chóng lái xe vê chung cư của mình. Do vụ lùm xùm dạo gần đây bọn chó săn cực kỳ manh động nên để đảm bảo an toàn cho đại ảnh đề này nên Tô Nhạc mới chịu thiệt cho anh ăn nhờ ở đậu một thời gian. Tuy biết không tiện cho lắm nhưng không thể nào còn cách khác. Nếu không Tô Nhạc sơ ý không cầm cương thì Tiêu Húc chả khác gì ngựa thoát cương ra ngoài kia quậy một trận long trời lở đất như vừa rồi thì khốn.
Thay vì nơm nớp trong lo sợ thì Tô Nhạc thẳng tay thắt vào lưng quần, để cho đại ảnh đế Tiêu Húc sống tạm ở đây qua vụ này. Và anh bạn trẻ này rât biết điều mà bớt giở thói sao nổi tiếng trước mặt Tô Nhạc. Nếu không thì cũng ăn đập ngay lập tức.
Tiêu Húc nằm úp người trên sô pha, do thân hình cao lớn của mình không vừa với chiếc ghế nên hai chân dài đành co lên trời, ống quần bất giác kéo xuống thấy rõ hai bắp chân rắn rỏi bên trong. Tuy Tiêu Húc là nghệ sĩ nhưng mà chế độ sinh hoạt thể lực anh cực kỳ khắc khe chứ không tập cho có, lên chút bắp thịt hay tiêm chích vài thứ vào. Bởi vậy đây là bao tải cát chạy bằng cơm của Tô Nhạc khi bực bội có thể trút giận khi nào cô muốn.
Có lần không biết vì cái lý do gì mà Tiêu Húc chọc điên Tô Nhạc, trong một phút sơ sẩy không cảnh giác thì anh liền bị Tô Nhạc cho một đấm thẳng vào mắt mình. Thế là gương mặt điển trai không tì vết, làm say đắm bao nhiêu fan nữ vừa được trang điểm theo phong cách gấu panda. Nhiều lúc Tiêu Húc cảm thấy bản thân mình thất bại hay là do bản thân Tô Nhạc không thích đàn ông nên mới miễn dịch vẻ đẹp ngời ngời của lão tử đây.
À quên, khụ khụ Tô Nhạc đã thích người đó nên làm gì có chỗ cho ông hoàng thị phi này chứ. Trước kia thì cột thu lôi tránh drama, bây giờ chơi high hẳn. Đi vệ sinh không cũng dính lên trang nhất.
Nhìn vẻ ngoài Tô Nhạc cực kỳ điềm tĩnh lạnh lùng, kiệm lời như vàng vậy. Nhưng mà trong chăn mới biết có rận, Tiêu Húc chính là một nhân vật sống chứng kiến những cơn bạo lực của Tô Nhạc. E hèm, nạn nhân chính là đại ảnh đế này.
Cánh cửa kẻo kẹt vang lên, Tiêu Húc nằm trên ghế thấy vậy liền nằm xoay người lại. Đầu nâng cao tựa vào thành ghế, mắt vẫn dán chặt vào máy tính bảng trước mắt mình. Do động tác chuyển người này khiến cho áo thun bị vén lên một chút, đủ khiến cho phụ nữ không khỏi thèm muốn điên người. Đường nhân ngư hút sâu tận xuống phia dưới loà lỗ những đường vân rắn rỏi, thật muốn sờ vào đó có cứng hay không nha.
Khi Tô Nhạc bước vào thấy cảnh này thì tim có chút hô hấp không thông, vành tai trắng nõn đã ngả sang chút đỏ ửng. Khó chịu với thái độ của mình lúc này, Tô Nhạc vội vàng điều chỉnh vẻ mặt bước vào trước khi Tiêu Húc phát hiện ra. Tuy bản thân cô không đam mê gì trai đẹp cả nhưng thú tính trong người phụ nữ cũng có mà. Do thời trung học đã bỏ qua hẳn cái tình màu hưởng, ảo tưởng với các nam thần gì đó khiến cho Tô Nhạc có kháng thể hắn với trai đẹp.
Đến khi đi làm thì kháng thể này càng nâng cao level hơn, đẳng cấp lại cao hơn nữa. Hẳng ngày phải đối mặt với hàng tá công an, sĩ quan cảnh sát thì loại đàn ông đồng bóng gì mà Tô Nhạc chưa từng thấy chứ? Tiếp đó lại là phiêu lưu dù lượn bên nước ngoài một thời gian thì hoàn phì yến sấu gì chả gặp qua chứ. Thậm chí đôi lúc Tô Nhạc cảm thấy bản thân mình là Asexual* nữa đấy.
*Asexual: Asexual (Ace) hay người vô tính là những người không cảm thấy hấp dẫn tình dục với bất kỳ giới tính nào.
Cho đến một ngày thì hoàn toàn đã phá vỡ đi nhận thức của mình. Và Tô Nhạc đã biết bản thân mình yêu một người là gì. Tuy kết quả chẳng mấy tốt đẹp nhưng mà cũng không hề thấy tội lỗi vì thanh xuân không yêu lấy một người.
Trở về chuyện chính.
Tô Nhạc cởi đôi giày cao gót của mình ra, đưa tay xoa xoa mắt cá mỏi nhừ do dạo này thường xuyên chạy lui chạy tới lo dẹp cái vụ lùm xùm này của ông tướng lớn đang nằm vắt vẻo trên ghế sô pha đằng kia. Lấy ra một đôi dép đi trong nhà, Tô Nhạc xỏ vào tiến lại gần ngồi lên ghê đệm gần đó. Cô thấy có chút bực bội trong người nên cởi hẳn chiếc áo suit công sở ra, vắt ở thành ghế.
“Gọi tôi về có chuyện gấp gì vậy?”
Tiêu Húc nhanh chóng ngồi dậy mà bước tới gần chồm tới sau lưng Tô Nhạc, tay gõ lách cách nhập mật khẩu liền đưa cho cô xem lấy. Tuy cả hai người đều không ý định thân mật gì nhưng mà trong quá trình cọ xát hai thân thể khiến cho không khí trong đây phát sinh ra chút tia ái muội.
Tô Nhạc đang chăm chú nhìn vào máy tính bảng thì chợt nhận ra máy đã bị khoá lấy nên nhờ Tiêu Húc mở nó ra giúp mình. Thì ngay sau đó một bờ vai cứng rắn đập thẳng vào đằng sau khiến cho Tô Nhạc tim đập có chút râm ran ngay sau đó. Lúc này Tô Nhạc đã niệm thanh tâm chú một ngàn lần trong lòng rằng đó Tiêu Húc chỉ vô tình mà thôi.
Cô nào biết rằng anh ta cố ý chứ?
Cao thủ không bằng tranh thủ, tận dụng thời gian Tô Nhạc mất hết phòng bị liền giở trò với Tô Nhạc. May thay dạo này anh khá ngoan ngoãn nên tần suất bị ăn đập đã được giảm hẳn đi và tín hiệu báo tin mừng từ vũ trụ xuống rắng Tô Nhạc cô ấy đang tháo dỡ bớt phòng bị xung quanh mình. Nếu như trước đây thì không nhiều lời liền bị một tát thẳng vào mặt rồi. Đâu như lúc này Tô Nhạc chịu ngồi yên một chỗ chứ?
Không khí dần trở nên nóng bỏng, hô hấp đối phương càng trở nên dồn dập. Tim cũng dần đập bấn loạn không kiểm soát được nữa. Trong phạm vi an toàn của mình đã phảng phất chút dư vị của đối phương.
Hai gương mặt từ từ sát vào nhau, chỉ một chút nữa thôi thì cánh môi non mềm ửng hồng cũng cánh môi bạc mỏng vô tình sẽ nhè nhẹ chạm vào. Thầm chí có thể cuồng dã muốn hoà tan mọi thứ. Nhiệt độ cứng ngắc của hai thân thể đang cọ xát với nhau khiến cho áo quần có chút nhăn nhúm.
Cả hai thần trí bất ổn chuẩn bị giao hoà thì một tiếng chuông cửa vang lên, đánh thức cả hai người khỏi cơn mộng mị ngay lúc này. Tô Nhạc thoáng giật mình liền chạy ra ngoài xem đối phương là ai thì đằng sau là Tiêu Húc bị thiêu đốt bởi dục vọng tận sâu thẳm đang ngùn ngụt dâng trào. Anh không khỏi âm thâm văng tục một tiếng.
Mẹ nó, kiếp trước ông đây phá miếu Nguyệt Lão hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.