Chương 110: Thân phận.
Cầm Kê
15/09/2023
Tang Noãn bên trong biệt viện của Tang Diên có mọi quyền hạn đi vào tất cả mọi nơi trong nhà này, nên việc cô muốn lẻn vào đâu cũng được. Điều kiện tiên quyết phải là cẩn thận để cho đám người thủ hạ không nghi ngờ mình, bởi vì mọi thời khắc của cô không bị máy giám sát điện thì cũng camera bằng cơm chú ý đến. Tang Noãn nhanh chóng bước vào phòng làm việc của Tang Diên, cầm lấy đèn pin kiểm tra thử bên trong. Thật may mắn làm sao căn phòng của Tang Diên kể cả phòng ngủ lẫn làm việc đều không lắp đặt máy giám sát. Điều này tạo điều kiện tốt cho Tang Noãn dễ bề hành động mọi thứ.
Nhìn căn phòng lạnh lẽo được trang trí hai màu lạnh, y hệt cái tính cách của Tang Diên mà. Tang Noãn âm thầm đánh giá bên trong mọi sự sắp xếp, cô âm thầm ghi nhớ bài trí bên trong căn phòng để dễ dàng thu dọn. Nhờ vụ họp nội bộ trong thế giới ngầm ở phía bắc thành phố gì đó mà Tang Diên phải đến tối muộn trở về được, như vậy thì Tang Noãn sẽ có được tầm nửa ngày để tìm kiếm. Nhưng mà cô không thể nào ở bên trong này lâu được. Bởi vì luôn có thời khắc đám người hầu đến làm phiền, nói trắng ra là kiểm soát cô thì có.
Mọi sự chú ý của Tang Noãn không phải những chồng tài liệu quan trọng nằm ở vị trí rõ ràng, mà là cái laptop màu trắng bạc nằm ở dưới tủ kính ngăn dưới. Cô nhanh chóng tiến lại gần, mở tủ ra lấy laptop đặt lên bàn rồi khởi động lên. Khi mà máy tính nhanh chóng khởi động thì bị mã hoã mật khẩu giao diện, điều này khiến cho Tan Noãn không khỏi bực bội ra mặt.
Không biết pass của tên này là gì nữa. Thôi thì thử đại vậy.
Tang Noãn nhanh chóng đưa tay bàn phìm lên gõ cạch cạch vài dòng chữ số liên quan đến Tang Diên nhưng lại nhận ra mật khẩu sai. Cô không khỏi nhíu máy suy nghĩ, đầu não bắt đầu tập trung để nhớ đến những dãy mật mã có thể có. Có điều nó không hề mở ra được. Trên màn hình máy tính lúc này đã hiện lên cảnh báo, chỉ cần một lần sai nữa thì máy tính hoàn toàn bị khoá lại. Nếu vậy thì mọi chuyện Tang Noãn làm đều bị lộ mất.
Mồ hôi không ngừng chảy ra, lầm tầm ở trên trán ngày càng nhiều. Những dòng mật khẩu nghĩ không ngừng gõ rồi lại xoá đi, cô không dám nhấn phím enter lúc này. Đột nhiên, Tang Noãn suy nghĩ ra gì đó. Cô nhanh chóng nhập lấy tên mà Tang Diên thường gọi mình cùng với ngày sinh nhật. Tang Noãn âm thầm nuốt nước miếng một tiếng, bây giờ liều mạng nhấn phím enter.
Tang Noãn nhắm mắt mình lại, nghe thấy âm thanh cạch gì đó mà từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy màn hình khoá được mở khoá thành công, Tang Noãn âm thầm cảm tạ trời đất một phen đã cứu cô cơn hoạn nạn này. Nhìn sang đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian nữa, bởi vì bọn người hầu của Tang Diên sẽ đến tìm cô để hỏi bữa tối dùng gì. Bởi vì khi cô đến đây, Tang Diên tuy độc đoán không cho cô rời khỏi nhưng mà mọi thứ đều nghe lời cô hết. Đến cả món mà hắn ta ghét nhất cũng ăn ngon lành khi mà Tang Noãn cô gắp cho hắn cơ mà.
Biết được mật khẩu của máy tính, Tang Noãn nhanh chóng tắt máy đi mà rời khỏi đây. Dù sao cô cũng có thời gian để xem nó lại, bây giờ không trở lại thì bọn họ sẽ nghi ngờ cô mất.
Tang Noãn vừa bước xuống cầu thang thì thấy Tang Diên vừa bước chân vào, nhìn thấy hắn bản thân cô có chút chột dạ. Nhưng mà vẫn cô gắng tỏ ra bình thường, làm lơ như không thấy Tang Diên mệt mỏi trở về mà đi vào phòng bếp. Tang Diên thấy Tang Noãn làm lơ mình như không tồn tại, bản thân hắn ta có chút chua xót trong lòng.
Sau cuộc hội họp thì đám người có mời hắn ta đi thư giãn một chút, nhưng vì Tang Noãn ở nhà một mình buồn chán nên hắn đã từ chối để trở về đây. Nhưng lại nhận sự lạnh nhạt này khiến cho hắn mệt mỏi lại thêm nặng hẳn đi. Áo vest đen được căt may đắt tiền vứt tuỳ tiện trên ghế, thân thể cứng ngắc ngồi tựa ra sau ghế. Hai tay không ngừng nhấn ấn đường mệt mỏi, đôi mày căng thẳng có chút nhíu lại.
Đột nhiên, Tang Diên đang nhắm mắt dưỡng thần lại mở mắt ra, đưa tay nhanh chóng cầm lấy một thứ đang lao về phía mình. Nhìn thấy quả táo đang nằm gọn trên tay cùng với bộ dạng lạnh lùng đi qua xem như không có chuyện gì xảy ra của Tang Noãn, Tang Diên ánh mắt cực kỳ phức tạp, thậm chí có chút hoan hỉ trong đáy mắt mình.
Cô ấy quan tâm đến mình sao?
Tang Noãn nhanh chóng bước lên lầu, tim không ngừng đập dồn dập liền hồi. Cô âm thầm mắng bản thân mình vừa làm chuyện thừa thải. Không hiểu vì sao thấy bộ dạng cô đơn mệt mỏi nằm ở ghế của Tang Diên làm cho cô nhớ đến người anh yêu quý ở kiếp trước mình. Bởi vậy mới có hành động vừa xảy ra đó. Có điều, Tang Noãn cũng kinh ngạc khi mà Tang Diên lại trở lại nhanh như vậy khiến cho mọi dự tính hồi trưa tan thành bọt biển. Tang Noãn bực bội về phòng của mình, đóng cửa thật mạnh để phát tiết hành động ngu xuẩn vừa rồi của mình.
Âm thanh truyền xuống khiến cho Tang Diên ở dưới nhà không khỏi chú ý lên, ánh mắt sắc lạnh của hắn ta lúc này có chút nhu hoà, tảng băng lạnh lẽo trong đáy mắt bất giác đã tan lúc này không hay biết nữa.
Ngày hôm sau.
Lâm Việt Bân sau khi nhậm chức ở HT liền từ chức ở Tang Thị, trở thành cánh tay đắc lực cho cô ả Bạch Nhược. Nếu như một thiên tài làm dưới trướng mình thì bản thân Hoắc Thiên cực kì hoan nghênh nhưng mà lại là kẻ thù thì sự chào đón nồng nhiệt bằng những nụ cười rẻ mạt, châm biếm. Lâm Việt Bân coi mọi thứ không can hệ đến bản thân mình, chăm chỉ làm việc như bao nhân viên chăm chỉ khác, thỉnh thoảng lại làm những chuyện thừa thải khác thôi.
Hoắc Thiên và Lâm Việt bằng mặt không bằng lòng, thuỷ hoả tương khắc lẫn nhau. Không phải do chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị kia thì Hoắc Thiên đã muốn đá Lâm Việt Bân ra ngoài rồi, nhưng mà đó là trước kia. Hiện tại anh ta cũng góp phần phục hồi công ty, thì bản thân Hoắc Thiên sao không để cho cậu ta làm không công cho mình chứ? Nhờ hợp tác với đầu tư bên nước C vào tập đoàn là nhờ một tay của Lâm Việt Bân đấy.Điều đó giúp tập đoàn HT nhanh chóng phục hồi sau vụ bê bối bấy lâu nay.
Nếu như Bạch Nhược và Lâm Việt Bân biết được chắc cũng tức hộc máu về cái ý tưởng khác người của Hoắc Thiên. Ai đời lại coi đối thủ mình lại là người làm không công của công ty mình chứ.
Điều Lâm Việt Bân làm việc là việc ngoài dự liệu của Tang Noãn, chuyện anh ta đến đây làm việc thì bản thân cô cũng không biết. Nếu không thì mọi chuyện sau này đã khác rồi.
Hoắc Thiên nhàm chán không muốn làm việc liền thường xuyên đi trễ về sớm khiến cho Bạch Nhược không khỏi vui mừng, vì điều này khiến cho cô ta sẽ nắm giữ được công ty thêm phần chắc chắn hơn. Nên này nào cô ta cũng đến công ty giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ ở đây, điều này khiến cho lượng công việc của Hoắc Thiên bị giảm bớt.
Bạch Nhược tuy bày rõ thái độ thù hận với Hoắc Thiên ở bên ngoài nhưng mà ả ta không ngừng muốn dùng mọi thủ đoạn để thu hút lấy Hoắc Thiên. Những cuộc gặp mặt vô nghĩa thường xuyên xảy ra, có điều Hoắc Thiên vẫn coi ả ta không tồn tại hơn là gặp vị chủ tịch hội đồng quản trị mà lướt qua ngay. Lặp lại nhiều lần không khỏi chọc điên Bạch Nhược.
Ở trong phòng chủ tịch.
Tuy không tình nguyện gặp cô ả Bạch Nhược này cho lắm, nhưng mà Hoắc Thiên bắt buộc đến gặp cô ta. Anh không gõ cửa mà trực tiếp bước vào trong, tuỳ tiện kéo ghế ra ngồi vắt vẻo ở ghế mặc cho Bạch Nhược không lên tiếng. Thấy bộ dạng khách lấn át chủ của Hoắc Thiên, Bạch Nhược chỉ thoáng nhíu mày khó chịu một chút.
Hoắc Thiên thấy cô ta không nói chuyện gì mà vẫn nhìn chằm chằm về phía mình, anh không chút kiên nhẫn mà nóng nảy lên tiếng.
“Cô có chuyện gì nói nhanh đi. Tôi có chuyện phải làm, không rảnh để nói chuyện phiếm với cô đâu.”
Bạch Nhược thấy bộ dạng nóng nảy của Hoắc Thiên, cô ta cúi người xuống lấy một tập ảnh ra từ ngăn kéo đưa cho Hoắc Thiên. Ánh mắt cay nghiệt khẽ loé lên, chua ngoa.
“Anh không ngờ đến đúng không?”
Hoắc Thiên ánh mắt khẽ động mơ hồ không dễ dàng phát hiện được, anh lúc này có chút kinh ngạc chuyện. Không phải cô ta đã chết rồi sao? Tại sao lại như vậy?
Tuy một tràn nghi vấn trong đầu mình, Hoắc Thiên vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí anh còn run đùi, sắc mặt hời hợt gợi đòn hướng về cô ta mà phun ra vào chữ lạnh lùng.
“Rồi sao?”
Bạch Nhược thu hoạch không đúng suy nghĩ mình không khỏi thật vọng cho lắm, cô ra rướn người thắng lại về phía Hoắc Thiên đang ngồi mà nói.
“Nhờ có Hoắc tổng anh đây đã biến một Phù Diệp ngu ngốc thành một Bạch Nhược cao cao tại thượng trên nhiều người thế này. Bản thân tôi đây thật lòng cảm ơn Hoắc tổng đấy.”
Hoắc Thiên nghe lời cảm ơn đầy khiêu khích của Bạch Nhược, anh nhướng mày coi cô ta không tồn tại trong tiêu cự của mình mà nói.
“Mục gia làm chỗ đứng cho cô nên cô vẻ tự tại quá nhỉ?”
Tuy mang tính chất câu hỏi nhưng mang nghĩa khẳng định cực kì rõ ràng này của Hoắc Thiên khiến cho Bạch Nhược không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ anh ta lại biết mọi chuyện rõ ràng như thế.
Bạch Nhược đứng dậy, cô ta cẩn thận kéo lấy váy áo mình một chút liền đứng dậy đi đến chỗ ngồi của Hoắc Thiên đang ngồi đó. Một tay không xương đặt lên vai của anh làm điểm tựa vào liền bị Hoắc Thiên tránh né khiến cho cô ta không khỏi vồ hụt một phen. Tuy không hài lòng với thái độ ứng xử của Hoắc Thiên, Bạch Nhược khẽ liếm liếm môi mình.
“Nếu như anh cưới tôi, mọi thứ tôi sẽ trả về lại cho anh. Anh thấy sao?”
Nhìn căn phòng lạnh lẽo được trang trí hai màu lạnh, y hệt cái tính cách của Tang Diên mà. Tang Noãn âm thầm đánh giá bên trong mọi sự sắp xếp, cô âm thầm ghi nhớ bài trí bên trong căn phòng để dễ dàng thu dọn. Nhờ vụ họp nội bộ trong thế giới ngầm ở phía bắc thành phố gì đó mà Tang Diên phải đến tối muộn trở về được, như vậy thì Tang Noãn sẽ có được tầm nửa ngày để tìm kiếm. Nhưng mà cô không thể nào ở bên trong này lâu được. Bởi vì luôn có thời khắc đám người hầu đến làm phiền, nói trắng ra là kiểm soát cô thì có.
Mọi sự chú ý của Tang Noãn không phải những chồng tài liệu quan trọng nằm ở vị trí rõ ràng, mà là cái laptop màu trắng bạc nằm ở dưới tủ kính ngăn dưới. Cô nhanh chóng tiến lại gần, mở tủ ra lấy laptop đặt lên bàn rồi khởi động lên. Khi mà máy tính nhanh chóng khởi động thì bị mã hoã mật khẩu giao diện, điều này khiến cho Tan Noãn không khỏi bực bội ra mặt.
Không biết pass của tên này là gì nữa. Thôi thì thử đại vậy.
Tang Noãn nhanh chóng đưa tay bàn phìm lên gõ cạch cạch vài dòng chữ số liên quan đến Tang Diên nhưng lại nhận ra mật khẩu sai. Cô không khỏi nhíu máy suy nghĩ, đầu não bắt đầu tập trung để nhớ đến những dãy mật mã có thể có. Có điều nó không hề mở ra được. Trên màn hình máy tính lúc này đã hiện lên cảnh báo, chỉ cần một lần sai nữa thì máy tính hoàn toàn bị khoá lại. Nếu vậy thì mọi chuyện Tang Noãn làm đều bị lộ mất.
Mồ hôi không ngừng chảy ra, lầm tầm ở trên trán ngày càng nhiều. Những dòng mật khẩu nghĩ không ngừng gõ rồi lại xoá đi, cô không dám nhấn phím enter lúc này. Đột nhiên, Tang Noãn suy nghĩ ra gì đó. Cô nhanh chóng nhập lấy tên mà Tang Diên thường gọi mình cùng với ngày sinh nhật. Tang Noãn âm thầm nuốt nước miếng một tiếng, bây giờ liều mạng nhấn phím enter.
Tang Noãn nhắm mắt mình lại, nghe thấy âm thanh cạch gì đó mà từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy màn hình khoá được mở khoá thành công, Tang Noãn âm thầm cảm tạ trời đất một phen đã cứu cô cơn hoạn nạn này. Nhìn sang đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian nữa, bởi vì bọn người hầu của Tang Diên sẽ đến tìm cô để hỏi bữa tối dùng gì. Bởi vì khi cô đến đây, Tang Diên tuy độc đoán không cho cô rời khỏi nhưng mà mọi thứ đều nghe lời cô hết. Đến cả món mà hắn ta ghét nhất cũng ăn ngon lành khi mà Tang Noãn cô gắp cho hắn cơ mà.
Biết được mật khẩu của máy tính, Tang Noãn nhanh chóng tắt máy đi mà rời khỏi đây. Dù sao cô cũng có thời gian để xem nó lại, bây giờ không trở lại thì bọn họ sẽ nghi ngờ cô mất.
Tang Noãn vừa bước xuống cầu thang thì thấy Tang Diên vừa bước chân vào, nhìn thấy hắn bản thân cô có chút chột dạ. Nhưng mà vẫn cô gắng tỏ ra bình thường, làm lơ như không thấy Tang Diên mệt mỏi trở về mà đi vào phòng bếp. Tang Diên thấy Tang Noãn làm lơ mình như không tồn tại, bản thân hắn ta có chút chua xót trong lòng.
Sau cuộc hội họp thì đám người có mời hắn ta đi thư giãn một chút, nhưng vì Tang Noãn ở nhà một mình buồn chán nên hắn đã từ chối để trở về đây. Nhưng lại nhận sự lạnh nhạt này khiến cho hắn mệt mỏi lại thêm nặng hẳn đi. Áo vest đen được căt may đắt tiền vứt tuỳ tiện trên ghế, thân thể cứng ngắc ngồi tựa ra sau ghế. Hai tay không ngừng nhấn ấn đường mệt mỏi, đôi mày căng thẳng có chút nhíu lại.
Đột nhiên, Tang Diên đang nhắm mắt dưỡng thần lại mở mắt ra, đưa tay nhanh chóng cầm lấy một thứ đang lao về phía mình. Nhìn thấy quả táo đang nằm gọn trên tay cùng với bộ dạng lạnh lùng đi qua xem như không có chuyện gì xảy ra của Tang Noãn, Tang Diên ánh mắt cực kỳ phức tạp, thậm chí có chút hoan hỉ trong đáy mắt mình.
Cô ấy quan tâm đến mình sao?
Tang Noãn nhanh chóng bước lên lầu, tim không ngừng đập dồn dập liền hồi. Cô âm thầm mắng bản thân mình vừa làm chuyện thừa thải. Không hiểu vì sao thấy bộ dạng cô đơn mệt mỏi nằm ở ghế của Tang Diên làm cho cô nhớ đến người anh yêu quý ở kiếp trước mình. Bởi vậy mới có hành động vừa xảy ra đó. Có điều, Tang Noãn cũng kinh ngạc khi mà Tang Diên lại trở lại nhanh như vậy khiến cho mọi dự tính hồi trưa tan thành bọt biển. Tang Noãn bực bội về phòng của mình, đóng cửa thật mạnh để phát tiết hành động ngu xuẩn vừa rồi của mình.
Âm thanh truyền xuống khiến cho Tang Diên ở dưới nhà không khỏi chú ý lên, ánh mắt sắc lạnh của hắn ta lúc này có chút nhu hoà, tảng băng lạnh lẽo trong đáy mắt bất giác đã tan lúc này không hay biết nữa.
Ngày hôm sau.
Lâm Việt Bân sau khi nhậm chức ở HT liền từ chức ở Tang Thị, trở thành cánh tay đắc lực cho cô ả Bạch Nhược. Nếu như một thiên tài làm dưới trướng mình thì bản thân Hoắc Thiên cực kì hoan nghênh nhưng mà lại là kẻ thù thì sự chào đón nồng nhiệt bằng những nụ cười rẻ mạt, châm biếm. Lâm Việt Bân coi mọi thứ không can hệ đến bản thân mình, chăm chỉ làm việc như bao nhân viên chăm chỉ khác, thỉnh thoảng lại làm những chuyện thừa thải khác thôi.
Hoắc Thiên và Lâm Việt bằng mặt không bằng lòng, thuỷ hoả tương khắc lẫn nhau. Không phải do chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị kia thì Hoắc Thiên đã muốn đá Lâm Việt Bân ra ngoài rồi, nhưng mà đó là trước kia. Hiện tại anh ta cũng góp phần phục hồi công ty, thì bản thân Hoắc Thiên sao không để cho cậu ta làm không công cho mình chứ? Nhờ hợp tác với đầu tư bên nước C vào tập đoàn là nhờ một tay của Lâm Việt Bân đấy.Điều đó giúp tập đoàn HT nhanh chóng phục hồi sau vụ bê bối bấy lâu nay.
Nếu như Bạch Nhược và Lâm Việt Bân biết được chắc cũng tức hộc máu về cái ý tưởng khác người của Hoắc Thiên. Ai đời lại coi đối thủ mình lại là người làm không công của công ty mình chứ.
Điều Lâm Việt Bân làm việc là việc ngoài dự liệu của Tang Noãn, chuyện anh ta đến đây làm việc thì bản thân cô cũng không biết. Nếu không thì mọi chuyện sau này đã khác rồi.
Hoắc Thiên nhàm chán không muốn làm việc liền thường xuyên đi trễ về sớm khiến cho Bạch Nhược không khỏi vui mừng, vì điều này khiến cho cô ta sẽ nắm giữ được công ty thêm phần chắc chắn hơn. Nên này nào cô ta cũng đến công ty giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ ở đây, điều này khiến cho lượng công việc của Hoắc Thiên bị giảm bớt.
Bạch Nhược tuy bày rõ thái độ thù hận với Hoắc Thiên ở bên ngoài nhưng mà ả ta không ngừng muốn dùng mọi thủ đoạn để thu hút lấy Hoắc Thiên. Những cuộc gặp mặt vô nghĩa thường xuyên xảy ra, có điều Hoắc Thiên vẫn coi ả ta không tồn tại hơn là gặp vị chủ tịch hội đồng quản trị mà lướt qua ngay. Lặp lại nhiều lần không khỏi chọc điên Bạch Nhược.
Ở trong phòng chủ tịch.
Tuy không tình nguyện gặp cô ả Bạch Nhược này cho lắm, nhưng mà Hoắc Thiên bắt buộc đến gặp cô ta. Anh không gõ cửa mà trực tiếp bước vào trong, tuỳ tiện kéo ghế ra ngồi vắt vẻo ở ghế mặc cho Bạch Nhược không lên tiếng. Thấy bộ dạng khách lấn át chủ của Hoắc Thiên, Bạch Nhược chỉ thoáng nhíu mày khó chịu một chút.
Hoắc Thiên thấy cô ta không nói chuyện gì mà vẫn nhìn chằm chằm về phía mình, anh không chút kiên nhẫn mà nóng nảy lên tiếng.
“Cô có chuyện gì nói nhanh đi. Tôi có chuyện phải làm, không rảnh để nói chuyện phiếm với cô đâu.”
Bạch Nhược thấy bộ dạng nóng nảy của Hoắc Thiên, cô ta cúi người xuống lấy một tập ảnh ra từ ngăn kéo đưa cho Hoắc Thiên. Ánh mắt cay nghiệt khẽ loé lên, chua ngoa.
“Anh không ngờ đến đúng không?”
Hoắc Thiên ánh mắt khẽ động mơ hồ không dễ dàng phát hiện được, anh lúc này có chút kinh ngạc chuyện. Không phải cô ta đã chết rồi sao? Tại sao lại như vậy?
Tuy một tràn nghi vấn trong đầu mình, Hoắc Thiên vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí anh còn run đùi, sắc mặt hời hợt gợi đòn hướng về cô ta mà phun ra vào chữ lạnh lùng.
“Rồi sao?”
Bạch Nhược thu hoạch không đúng suy nghĩ mình không khỏi thật vọng cho lắm, cô ra rướn người thắng lại về phía Hoắc Thiên đang ngồi mà nói.
“Nhờ có Hoắc tổng anh đây đã biến một Phù Diệp ngu ngốc thành một Bạch Nhược cao cao tại thượng trên nhiều người thế này. Bản thân tôi đây thật lòng cảm ơn Hoắc tổng đấy.”
Hoắc Thiên nghe lời cảm ơn đầy khiêu khích của Bạch Nhược, anh nhướng mày coi cô ta không tồn tại trong tiêu cự của mình mà nói.
“Mục gia làm chỗ đứng cho cô nên cô vẻ tự tại quá nhỉ?”
Tuy mang tính chất câu hỏi nhưng mang nghĩa khẳng định cực kì rõ ràng này của Hoắc Thiên khiến cho Bạch Nhược không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ anh ta lại biết mọi chuyện rõ ràng như thế.
Bạch Nhược đứng dậy, cô ta cẩn thận kéo lấy váy áo mình một chút liền đứng dậy đi đến chỗ ngồi của Hoắc Thiên đang ngồi đó. Một tay không xương đặt lên vai của anh làm điểm tựa vào liền bị Hoắc Thiên tránh né khiến cho cô ta không khỏi vồ hụt một phen. Tuy không hài lòng với thái độ ứng xử của Hoắc Thiên, Bạch Nhược khẽ liếm liếm môi mình.
“Nếu như anh cưới tôi, mọi thứ tôi sẽ trả về lại cho anh. Anh thấy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.