Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ
Chương 81: DA MẶT DÀY
Mính Hương Hoa Hồn
04/11/2014
Long Viêm Dạ đi đến
bên An Niệm Dạ, ghé vào tai Tiểu Dạ nói nhỏ, không biết anh nói gì chỉ
thấy Tiểu Dạ gật đầu liên tục, ra hiệu OK với Long Viêm Dạ, rồi Tiểu Dạ
nhảy xuống sofa, chạy đến trước cửa phòng Tiểu Yêu.
"Mẹ, mở cửa đi. Con là Tiểu Dạ mà, mẹ mở cửa đi ————"
"Tiểu Dạ, đừng làm ồn, mẹ muốn ngủ một lát."
Giọng nói của An Tiểu Yêu chẳng có chút sức nào, thấy đến con trai bảo mở cửa mà Tiểu Yêu cũng không chịu, trong lòng Long Viêm Dạ càng sốt ruột hơn. Tiểu Dạ vẫn gõ cửa, Long Viêm Dạ nhẹ nhàng đi đến gần, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đứng ở ngoài cửa nháy mắt ra hiệu với nhau.
An Niệm Dạ hiểu ý Long Viêm Dạ, gật đầu một cái rồi tiếp tục gõ cửa.
"Mẹ ơi, mau mở cửa đi———— bụng con khó chịu lắm ————"
Giọng nói nũng nịu của An Niệm Dạ phát ra, lần này hiệu quả trông thấy, đứng chờ một lát liền nghe thấy tiếng bước chân của An Tiểu Yêu ra mở cửa. An Tiểu Yêu mặc bộ đồ ngủ, tóc phủ ngang vai, vừa mở cửa liền ôm lấy An Niệm Dạ.
"Bảo Bảo, bụng con khó chịu ở đâu, để mẹ xem nào————"
"——————"
An Niệm Dạ còn chưa kịp lên tiếng, Long Viêm Dạ liền nháy mắt với con trai. Giống như một cơn gió thổi qua, Long Viêm Dạ ôm lấy An Tiểu Yêu vào phòng, dùng chân đóng sập cửa lại. An Tiểu Yêu không ngờ, con trai cô lại thông đồng với Long Viêm Dạ để lừa cô, trong lòng vừa giận vừa hờn.
"Anh buông tôi ra đi, anh mới tới đây có nửa ngày mà đã dạy hư Tiểu Dạ rồi. Đây chính là mục đích mà anh đòi ở lại sao? Anh mau thả tôi ra ————"
An Tiểu Yêu rất tức giận nhưng đánh không lại Long Viêm Dạ, tình thế cấp bách nên cô bèn há miệng cắn vào ngực Long Viêm Dạ một cái. Long Viêm Dạ chỉ khẽ nhíu mày, mặc kệ An Tiểu Yêu thích cắn thì cắn, nhưng Tiểu Yêu đúng là xuống tay không nhẹ nha. Cô cắn đến lúc cảm thấy mùi tanh của máu trong miệng mình mới chịu thả ra.
Lấy tay chìu khóe miệng mình, An Tiểu Yêu nhìn xuống tay mình thấy một vệt máu hồng, liền cảm thấy lo lắng. Cô ngẩng đầu lên, đập thẳng vào mắt Tiểu Yêu là một khoảng đỏ của máu loang lổ trên chiếc áo somi màu xanh dương của Long Viêm Dạ, nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn cô mà không oán trách dù chỉ một câu.
An Tiểu Yêu cảm thấy đau xót, sao cô lại đi cắn anh thành ra thế này chứ, sao anh ta lại không phản kháng vậy? An Tiểu Yêu nghi ngờ, rốt cuộc Long Viêm Dạ là người thế nào, sao giờ cô thấy anh như người khác vậy? Lau vết máu trên miệng mình, An Tiểu Yêu ngẩn người nhìn Long Viêm Dạ mà quên mất điều cô muốn nói là gì rồi.
"Tiểu Yêu, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi. Tiểu Dạ chỉ là đứa bé, suốt ngày ăn mỳ không tốt cho sức khỏe nó đâu, mà em cũng thế, phải ăn cơm đoàng hoàng chứ, nếu không sẽ lại bị đau dạ dày đấy."
Giọng nói dịu dàng, Long Viêm Dạ thậm chí không thèm liếc mắt nhìn vết thương của mình, chỉ nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu của mình. An Tiểu Yêu không thể khống chế tình cảm của mình được nữa. Tại sao Long Viêm Dạ cứ muốn hành hạ cô vậy, giọng nói dịu dàng này giống như nói chuyện với người yêu nhau vậy, lại còn ép mình làm chuyện mình không muốn nữa, anh ta ở lại là để hành hạ mình sao, nhưng sao vẫn cảm thấy đau lòng thế này. An Tiểu Yêu quay lưng lại, tay chân luống cuống hết cả lên mở ngăn kéo ra.
"Tiểu Yêu, em đang tìm gì vậy? Thôi nào, chúng ta cùng đi ăn cơm nha."
Long Viêm Dạ nắm lấy tay An Tiểu Yêu, hơi ấm từ tay anh truyền đến cô, An Tiểu Yêu không hề có ý định rút tay ra, đây là hơi ấm mà cô muốn tìm. Cuối cùng thì miếng dán cá nhân cũng xuất hiện trước mặt An Tiểu Yêu, Tiểu Yêu quay người lại xé áo sơmi của Long Viêm Dạ ra, vết thương vẫn đang rỉ máu đập thẳng vào mắt An Tiểu Yêu.
Từ hai hàng dấu răng lên, máu tươi vẫn chảy ra, xung quanh vết thương giờ đã sưng lên. An Tiểu Yêu vừa băng vết thương lại, nước mắt cũng không cầm nổi chảy ra, sao cô vẫn còn cảm thấy đau lòng thế này? Không thể nào quên được quá khứ, An Tiểu Yêu cảm thấy hận mình sao lại tàn nhẫn như vậy, nhưng cô càng hận Long Viêm Dạ hơn vì đã tiến vào trái tim cô quá sâu rồi.
"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi ————"
Nước mắt rơi xuống tay Long Viêm Dạ, Long Viêm Dạ cầm tay An Tiểu Yêu đang run lên, ôm chặt lấy cô vào lòng.
"Tiểu Yêu, anh không sao, thật đấy, anh không sao mà. Chúng ta đi ăn cơm đã được không? Nếu như em nghĩ muốn bồi thường cho anh thì anh có cách khác để em bồi thường đó ————"
Giọng nói như thôi miên người khác từ miệng Long Viêm Dạ nói ra. Tiểu Yêu vẫn rất quan tâm đến anh, dù bị thương thế nào mà được ở cạnh Tiểu Yêu thì anh vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận. An Tiểu Yêu ngước mắt lên, giọng nói run run hỏi ra suy nghĩ trong lòng cô.
"Tại sao anh không tránh, anh có thể tránh được mà. Tôi sẽ bồi thường, anh nói đi, tôi sẽ bồi thường cho anh ————"
"Được, đây là em tự nguyện đồng ý nha. Cách bồi thường anh bây giờ là, em lau sạch nước mắt đi, rồi thay quần áo để cùng anh và Tiểu Dạ ra ngoài ăn cơm, anh sẽ đưa hai người đi ăn những món ngon nhất, chịu không?"
Khó khăn lắm An Tiểu Yêu mới có thế gật đầu, lúc này cô có quyền từ chối sao? Không thể từ chối lời mời của Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu nhẹ nhàng lau nước mắt, rồi đến tủ đồ thay quần áo. Nhất định kiếp trước cô thiếu nợ Long Viêm Dạ nên ông trời mới để anh đến đây hành hạ cô, không thì vì sao chỉ sau một đêm với nhau, ông trời lại đẩy hai người gặp lại nhau, đã thế lại còn sinh Bảo Bảo cho anh ta nữa chứ, chuyện này thật ly kỳ.
"Tiểu Yêu, ăn chút thịt bò bít tết đi ————"
"Tiểu Dạ, cà rốt này phải ăn nhiều một chút nha, còn nhỏ đừng có kén ăn quá ————"
Trong phòng ăn sang trọng, Long Viêm Dạ chăm sóc từng ly từng tý cho con trai và Tiểu Yêu. Trong vài giây, An Tiểu Yêu có cảm giác như cô và Long Viêm Dạ chưa từng xa nhau, anh cứ thế bước vào cuộc sống của cô và Tiểu Dạ, nhưng những vết thương trong quá khứ vẫn luôn nhắc nhở cô, đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Tay len lén đưa xuống dưới gầm bàn, lặng lẽ vuốt ve vết sẹo, lúc cô cần anh nhất thì anh lại đang ở đâu chứ? Nếu như lúc cô đến giữ anh lại mà anh chấp nhận thì chuyện đáng sợ kia sẽ không xảy ra. Chỉ cần nghĩ đến đây, oán hận và uất ức trong lòng lại trỗi dậy, ùa về trong tâm trí Tiểu Yêu, bữa ăn này dù ngon đến đâu nhưng đối với An Tiểu Yêu thì không có chút mùi vị nào.
"Mẹ, mở cửa đi. Con là Tiểu Dạ mà, mẹ mở cửa đi ————"
"Tiểu Dạ, đừng làm ồn, mẹ muốn ngủ một lát."
Giọng nói của An Tiểu Yêu chẳng có chút sức nào, thấy đến con trai bảo mở cửa mà Tiểu Yêu cũng không chịu, trong lòng Long Viêm Dạ càng sốt ruột hơn. Tiểu Dạ vẫn gõ cửa, Long Viêm Dạ nhẹ nhàng đi đến gần, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đứng ở ngoài cửa nháy mắt ra hiệu với nhau.
An Niệm Dạ hiểu ý Long Viêm Dạ, gật đầu một cái rồi tiếp tục gõ cửa.
"Mẹ ơi, mau mở cửa đi———— bụng con khó chịu lắm ————"
Giọng nói nũng nịu của An Niệm Dạ phát ra, lần này hiệu quả trông thấy, đứng chờ một lát liền nghe thấy tiếng bước chân của An Tiểu Yêu ra mở cửa. An Tiểu Yêu mặc bộ đồ ngủ, tóc phủ ngang vai, vừa mở cửa liền ôm lấy An Niệm Dạ.
"Bảo Bảo, bụng con khó chịu ở đâu, để mẹ xem nào————"
"——————"
An Niệm Dạ còn chưa kịp lên tiếng, Long Viêm Dạ liền nháy mắt với con trai. Giống như một cơn gió thổi qua, Long Viêm Dạ ôm lấy An Tiểu Yêu vào phòng, dùng chân đóng sập cửa lại. An Tiểu Yêu không ngờ, con trai cô lại thông đồng với Long Viêm Dạ để lừa cô, trong lòng vừa giận vừa hờn.
"Anh buông tôi ra đi, anh mới tới đây có nửa ngày mà đã dạy hư Tiểu Dạ rồi. Đây chính là mục đích mà anh đòi ở lại sao? Anh mau thả tôi ra ————"
An Tiểu Yêu rất tức giận nhưng đánh không lại Long Viêm Dạ, tình thế cấp bách nên cô bèn há miệng cắn vào ngực Long Viêm Dạ một cái. Long Viêm Dạ chỉ khẽ nhíu mày, mặc kệ An Tiểu Yêu thích cắn thì cắn, nhưng Tiểu Yêu đúng là xuống tay không nhẹ nha. Cô cắn đến lúc cảm thấy mùi tanh của máu trong miệng mình mới chịu thả ra.
Lấy tay chìu khóe miệng mình, An Tiểu Yêu nhìn xuống tay mình thấy một vệt máu hồng, liền cảm thấy lo lắng. Cô ngẩng đầu lên, đập thẳng vào mắt Tiểu Yêu là một khoảng đỏ của máu loang lổ trên chiếc áo somi màu xanh dương của Long Viêm Dạ, nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn cô mà không oán trách dù chỉ một câu.
An Tiểu Yêu cảm thấy đau xót, sao cô lại đi cắn anh thành ra thế này chứ, sao anh ta lại không phản kháng vậy? An Tiểu Yêu nghi ngờ, rốt cuộc Long Viêm Dạ là người thế nào, sao giờ cô thấy anh như người khác vậy? Lau vết máu trên miệng mình, An Tiểu Yêu ngẩn người nhìn Long Viêm Dạ mà quên mất điều cô muốn nói là gì rồi.
"Tiểu Yêu, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi. Tiểu Dạ chỉ là đứa bé, suốt ngày ăn mỳ không tốt cho sức khỏe nó đâu, mà em cũng thế, phải ăn cơm đoàng hoàng chứ, nếu không sẽ lại bị đau dạ dày đấy."
Giọng nói dịu dàng, Long Viêm Dạ thậm chí không thèm liếc mắt nhìn vết thương của mình, chỉ nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu của mình. An Tiểu Yêu không thể khống chế tình cảm của mình được nữa. Tại sao Long Viêm Dạ cứ muốn hành hạ cô vậy, giọng nói dịu dàng này giống như nói chuyện với người yêu nhau vậy, lại còn ép mình làm chuyện mình không muốn nữa, anh ta ở lại là để hành hạ mình sao, nhưng sao vẫn cảm thấy đau lòng thế này. An Tiểu Yêu quay lưng lại, tay chân luống cuống hết cả lên mở ngăn kéo ra.
"Tiểu Yêu, em đang tìm gì vậy? Thôi nào, chúng ta cùng đi ăn cơm nha."
Long Viêm Dạ nắm lấy tay An Tiểu Yêu, hơi ấm từ tay anh truyền đến cô, An Tiểu Yêu không hề có ý định rút tay ra, đây là hơi ấm mà cô muốn tìm. Cuối cùng thì miếng dán cá nhân cũng xuất hiện trước mặt An Tiểu Yêu, Tiểu Yêu quay người lại xé áo sơmi của Long Viêm Dạ ra, vết thương vẫn đang rỉ máu đập thẳng vào mắt An Tiểu Yêu.
Từ hai hàng dấu răng lên, máu tươi vẫn chảy ra, xung quanh vết thương giờ đã sưng lên. An Tiểu Yêu vừa băng vết thương lại, nước mắt cũng không cầm nổi chảy ra, sao cô vẫn còn cảm thấy đau lòng thế này? Không thể nào quên được quá khứ, An Tiểu Yêu cảm thấy hận mình sao lại tàn nhẫn như vậy, nhưng cô càng hận Long Viêm Dạ hơn vì đã tiến vào trái tim cô quá sâu rồi.
"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi ————"
Nước mắt rơi xuống tay Long Viêm Dạ, Long Viêm Dạ cầm tay An Tiểu Yêu đang run lên, ôm chặt lấy cô vào lòng.
"Tiểu Yêu, anh không sao, thật đấy, anh không sao mà. Chúng ta đi ăn cơm đã được không? Nếu như em nghĩ muốn bồi thường cho anh thì anh có cách khác để em bồi thường đó ————"
Giọng nói như thôi miên người khác từ miệng Long Viêm Dạ nói ra. Tiểu Yêu vẫn rất quan tâm đến anh, dù bị thương thế nào mà được ở cạnh Tiểu Yêu thì anh vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận. An Tiểu Yêu ngước mắt lên, giọng nói run run hỏi ra suy nghĩ trong lòng cô.
"Tại sao anh không tránh, anh có thể tránh được mà. Tôi sẽ bồi thường, anh nói đi, tôi sẽ bồi thường cho anh ————"
"Được, đây là em tự nguyện đồng ý nha. Cách bồi thường anh bây giờ là, em lau sạch nước mắt đi, rồi thay quần áo để cùng anh và Tiểu Dạ ra ngoài ăn cơm, anh sẽ đưa hai người đi ăn những món ngon nhất, chịu không?"
Khó khăn lắm An Tiểu Yêu mới có thế gật đầu, lúc này cô có quyền từ chối sao? Không thể từ chối lời mời của Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu nhẹ nhàng lau nước mắt, rồi đến tủ đồ thay quần áo. Nhất định kiếp trước cô thiếu nợ Long Viêm Dạ nên ông trời mới để anh đến đây hành hạ cô, không thì vì sao chỉ sau một đêm với nhau, ông trời lại đẩy hai người gặp lại nhau, đã thế lại còn sinh Bảo Bảo cho anh ta nữa chứ, chuyện này thật ly kỳ.
"Tiểu Yêu, ăn chút thịt bò bít tết đi ————"
"Tiểu Dạ, cà rốt này phải ăn nhiều một chút nha, còn nhỏ đừng có kén ăn quá ————"
Trong phòng ăn sang trọng, Long Viêm Dạ chăm sóc từng ly từng tý cho con trai và Tiểu Yêu. Trong vài giây, An Tiểu Yêu có cảm giác như cô và Long Viêm Dạ chưa từng xa nhau, anh cứ thế bước vào cuộc sống của cô và Tiểu Dạ, nhưng những vết thương trong quá khứ vẫn luôn nhắc nhở cô, đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Tay len lén đưa xuống dưới gầm bàn, lặng lẽ vuốt ve vết sẹo, lúc cô cần anh nhất thì anh lại đang ở đâu chứ? Nếu như lúc cô đến giữ anh lại mà anh chấp nhận thì chuyện đáng sợ kia sẽ không xảy ra. Chỉ cần nghĩ đến đây, oán hận và uất ức trong lòng lại trỗi dậy, ùa về trong tâm trí Tiểu Yêu, bữa ăn này dù ngon đến đâu nhưng đối với An Tiểu Yêu thì không có chút mùi vị nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.