Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ
Chương 79: ÔNG CHÚ ĐÁNG GHÉT
Mính Hương Hoa Hồn
04/11/2014
Long Viêm Dạ ôm An
Tiểu Yêu chặt hơn, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, người An Tiểu Yêu dần
dần nóng lên. Thời gian như dừng lại, nụ hôn này vừa kích thích lại nóng bỏng, An Tiểu Yêu càng ngày càng khó thở, hai người giống như hai kẻ
thù, không ngừng dây dưa, không ngừng dừng sức.
Phải mất một lúc, Long Viêm Dạ mới chịu buông tha cho đôi môi ngọt ngào của Tiểu Yêu, đôi mắt đen quyến rũ nhìn An Tiểu Yêu, cả hai người đều thở dốc. Cuối cùng cũng có thể hít thở thoải mái, An Tiểu Yêu cố gắng hít lấy không khí trong lành xung quanh, cúi đầu để tránh đôi mắt rực lửa của Long Viêm Dạ.
Sao mình có thể làm như vậy? An Tiểu Yêu tự hỏi mình không biết vì sao lại đáp trả nụ hôn của Long Viêm Dạ nữa, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu chỉ biết cúi đầu. Hai người không ai lên tiếng, bầu không khí trở nên lặng im, tim An Tiểu Yêu nhảy loạn xạ, còn Long Viêm Dạ cũng không khá hơn cô là bao.
Chỉ một nụ hôn nhưng nó lại khơi dậy chuyện xưa, gợi nên tình cảm đã bị sâu trong lòng. Long Viêm Dạ lặng lẽ ngắm nhìn An Tiểu Yêu, đè nén tình cảm lại, định nói lời xin lỗi thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Hai má An Tiểu Yêu ửng hồng, cô chạy nhanh ra cửa, một bóng dáng nhỏ bé nhào vào lòng An Tiểu Yêu.
"Mẹ, con về rồi ————"
"Cô An, tôi giao Tiểu Dạ lại cho cô. Sáng mai cô có thể đến lấy kết quả kiểm tra sức khỏe, nếu không có vấn đề gì thì bé có thể quay lại trường học ————"
An Tiểu Yêu mỉm cười, vội vàng chào hỏi rồi mời cô gái có mái tóc dài đang đứng ngoài cửa vào nhà, nhưng cô ấy lại nhìn thấy Long Viêm Dạ đang đứng trong nhà thì cười đầy mờ ám, sau đó xoay người rời đi. Chắc chắn cô gái đó đã hiểu nhầm một vài chuyện, cô tưởng An Tiểu Yêu không đến đón Tiểu Dạ là vì còn đang bận hẹn hò. An Tiểu Yêu nghĩ rất có khả năng này nên lườm Long Viêm Dạ vẫn còn đứng im tại chỗ.
"Ơ, sao chú này lại đến nhà mình vậy? Đây không phải cái chú hôm trước sao mẹ?"
Thị lực của An Niệm Dạ rất tốt, nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra người đứng trong nhà mình là Long Viêm Dạ, thật ra thì anh ta cao lớn như thế kia, không muốn nhìn thấy e rằng rất khó nha, An Niệm Dạ nghi ngờ nhìn mẹ. Không phải mẹ không thích cái chú kia sao? Sao chú ấy còn đến nhà cậu, cậu cũng không thích cái người này, mẹ nhìn thấy chú ấy lại buồn cho xem.
An Niệm Dạ suy nghĩ một chút rồi di chuyển đôi chân mập mạp của mình chạy tới trước mặt Long Viêm Dạ, trợn mắt nhìn Viêm Dạ, trong lòng muốn bảo vệ An Tiểu Yêu.
"Cái ông chú đáng ghét này, sao ông lại tới nhà chúng cháu? Mẹ không thích ông, cháu cũng không thích ông, ông đi về nhanh đi. Có phải ông tranh thủ lúc cháu không có nhà mà đến đây ăn hiếp mẹ cháu phải không?"
Ông chú đáng ghét? Suýt nữa Long Viêm Dạ ngất đi. Nhìn anh già lắm sao? Bị Tiểu Dạ với gương mặt giống mình nói như vậy, Long Viêm Dạ rất đau lòng. Nhưng lúc này Long Viêm Dạ đang muốn lấy lòng An Niệm Dạ nên cố gắng cười dịu dàng nhất có thể.
"Tiểu Dạ à, chú là bạn mẹ cháu nha, không phải đến đây để ức hiếp mẹ cháu đâu. Chú tới đây để xem mẹ con cháu sống như thế nào, có tốt không thôi ————"
"Lúc sói ăn thịt bà ngoại cô bé quàng khăn đỏ cũng nói giống như vậy. Chú đi đi, mẹ con cháu không thích chú————"
Mặc dù An Niệm Dạ còn nhỏ nhưng rất thông minh, chỉ cần nhớ tới hình ảnh mẹ cậu khóc tức tưởi hôm trước thì cậu chỉ muốn đuổi cái ông chú này ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt.
"Tiểu Dạ ngoan, không nên nói như vậy, bắt đầu từ hôm nay, chú sẽ sống ở đây với mẹ con cháu."
Bịch ————
An Tiểu Yêu ngã ngửa ngay trước cửa nhà, cô không có nghe nhầm chứ? Vừa rồi Long Viêm Dạ nói gì? Từ hôm nay sẽ sống ở đây ư? Mặt An Tiểu Yêu xanh ngắt, ôm lấy An Niệm Dạ đang đứng trước mặt Long Viêm Dạ, nhìn chằm chằm vào Viêm Dạ.
"Anh vừa nói cái gì? Ai cho anh ở lại đây hả? Không được, tôi với Tiểu Dạ không đón chào anh, anh đi đi cho, đừng tưởng vì chuyện vừa rồi mà tôi đã tha thứ cho anh nha."
Hai má An Tiểu Yêu lại ửng hồng, tìm cô bây giờ nhảy loạn lên, nếu nói cô không còn tình cảm với Long Viêm Dạ thì đó là nói dối. Nhưng dù cô còn tình cảm với anh ta thì cũng không muốn Viêm Dạ sống ở đây, đây là nhà của cô và Tiểu Dạ, không có chỗ cho Long Viêm Dạ chen chân vào.
Long Viêm Dạ không thèm quan tâm, đứng thẳng người còn cười tủm tỉm nữa.
"Tiểu Yêu, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ dọn tới đây ở."
"Không được ————"
"Nè, nếu anh nhớ không nhầm thì người nào đó còn thiếu nợ anh nha ————"
Tay ngoáy ngoáy lỗ tai, Long Viêm Dạ nhắc lại chuyện cũ. Thiếu chút nữa An Tiểu Yêu chết vì tức, lại còn dám nhắc lại chuyện này à, năm xưa vì mình không có tiền sống nên bị sập bẫy, bây giờ mình đâu còn ngu ngốc như xưa nữa. An Tiểu Yêu tức giận lườm Long Viêm Dạ, rồi rút một tấm séc ra.
"Nói đi, tôi cần phải trả anh bao nhiêu đây?"
"Không cần em trả tiền, chỉ cần em thực hiện giao kèo trước đây thôi."
An Tiểu Yêu thực sự nổi giận rồi, nhẹ nhàng xoa đầu An Niệm Dạ, dịu dàng nói với con trai bảo bối.
"Bảo Bảo, con vào trong phòng nha, đóng cửa lại không được nghe lén đâu. Mẹ có chuyện muốn nói với chú này, được không?"
"Dạ ————"
An Niệm Dạ rất ngoan ngoãn đi vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Sau khi chắc chắn An Niệm Dạ đã đóng cửa lại, An Tiểu Yêu liền thay đổi thái độ, dáng vẻ hung hăng nhìn thẳng Long Viêm Dạ.
"Đừng có dùng cách này để dọa tôi, hợp đồng đó đã mất hiệu lực từ lâu rồi. Long Viêm Dạ, tôi hỏi lại anh lần cuối, anh có đi về không? Đừng để tôi nổi điên lên thì anh đừng trách tôi ————"
Ồ, An Tiểu Yêu đã lộ ra bản tính thật của mình rồi đây. Long Viêm Dạ khoanh tay đứng nhìn, giống như chuẩn bị xem phim hài vậy. Thời gian làm thay đổi rất nhiều thứ nhưng không thể làm thay đổi được tính tình của An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, phải ra dáng làm mẹ chứ, nếu không sẽ dạy hư trẻ con đấy. Tình tình của em không nên làm ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách của con trai anh nha, em nghĩ xem anh có nên mang Tiểu Dạ đi không nhỉ?"
Long Viêm Dạ đã ra một đòn chí mạng, anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Tiểu Dạ là con trai anh. Bởi vì trên thế giới này không thể có chuyện trùng hợp như vậy, cho dù có cùng khuôn đúc ra cũng không thể tạo ra hai người giống nhau đến thế. Long Viêm Dạ chỉ thử thôi nhưng đã làm cho An Tiểu Yêu hoảng sợ rồi.
Phải mất một lúc, Long Viêm Dạ mới chịu buông tha cho đôi môi ngọt ngào của Tiểu Yêu, đôi mắt đen quyến rũ nhìn An Tiểu Yêu, cả hai người đều thở dốc. Cuối cùng cũng có thể hít thở thoải mái, An Tiểu Yêu cố gắng hít lấy không khí trong lành xung quanh, cúi đầu để tránh đôi mắt rực lửa của Long Viêm Dạ.
Sao mình có thể làm như vậy? An Tiểu Yêu tự hỏi mình không biết vì sao lại đáp trả nụ hôn của Long Viêm Dạ nữa, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu chỉ biết cúi đầu. Hai người không ai lên tiếng, bầu không khí trở nên lặng im, tim An Tiểu Yêu nhảy loạn xạ, còn Long Viêm Dạ cũng không khá hơn cô là bao.
Chỉ một nụ hôn nhưng nó lại khơi dậy chuyện xưa, gợi nên tình cảm đã bị sâu trong lòng. Long Viêm Dạ lặng lẽ ngắm nhìn An Tiểu Yêu, đè nén tình cảm lại, định nói lời xin lỗi thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Hai má An Tiểu Yêu ửng hồng, cô chạy nhanh ra cửa, một bóng dáng nhỏ bé nhào vào lòng An Tiểu Yêu.
"Mẹ, con về rồi ————"
"Cô An, tôi giao Tiểu Dạ lại cho cô. Sáng mai cô có thể đến lấy kết quả kiểm tra sức khỏe, nếu không có vấn đề gì thì bé có thể quay lại trường học ————"
An Tiểu Yêu mỉm cười, vội vàng chào hỏi rồi mời cô gái có mái tóc dài đang đứng ngoài cửa vào nhà, nhưng cô ấy lại nhìn thấy Long Viêm Dạ đang đứng trong nhà thì cười đầy mờ ám, sau đó xoay người rời đi. Chắc chắn cô gái đó đã hiểu nhầm một vài chuyện, cô tưởng An Tiểu Yêu không đến đón Tiểu Dạ là vì còn đang bận hẹn hò. An Tiểu Yêu nghĩ rất có khả năng này nên lườm Long Viêm Dạ vẫn còn đứng im tại chỗ.
"Ơ, sao chú này lại đến nhà mình vậy? Đây không phải cái chú hôm trước sao mẹ?"
Thị lực của An Niệm Dạ rất tốt, nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra người đứng trong nhà mình là Long Viêm Dạ, thật ra thì anh ta cao lớn như thế kia, không muốn nhìn thấy e rằng rất khó nha, An Niệm Dạ nghi ngờ nhìn mẹ. Không phải mẹ không thích cái chú kia sao? Sao chú ấy còn đến nhà cậu, cậu cũng không thích cái người này, mẹ nhìn thấy chú ấy lại buồn cho xem.
An Niệm Dạ suy nghĩ một chút rồi di chuyển đôi chân mập mạp của mình chạy tới trước mặt Long Viêm Dạ, trợn mắt nhìn Viêm Dạ, trong lòng muốn bảo vệ An Tiểu Yêu.
"Cái ông chú đáng ghét này, sao ông lại tới nhà chúng cháu? Mẹ không thích ông, cháu cũng không thích ông, ông đi về nhanh đi. Có phải ông tranh thủ lúc cháu không có nhà mà đến đây ăn hiếp mẹ cháu phải không?"
Ông chú đáng ghét? Suýt nữa Long Viêm Dạ ngất đi. Nhìn anh già lắm sao? Bị Tiểu Dạ với gương mặt giống mình nói như vậy, Long Viêm Dạ rất đau lòng. Nhưng lúc này Long Viêm Dạ đang muốn lấy lòng An Niệm Dạ nên cố gắng cười dịu dàng nhất có thể.
"Tiểu Dạ à, chú là bạn mẹ cháu nha, không phải đến đây để ức hiếp mẹ cháu đâu. Chú tới đây để xem mẹ con cháu sống như thế nào, có tốt không thôi ————"
"Lúc sói ăn thịt bà ngoại cô bé quàng khăn đỏ cũng nói giống như vậy. Chú đi đi, mẹ con cháu không thích chú————"
Mặc dù An Niệm Dạ còn nhỏ nhưng rất thông minh, chỉ cần nhớ tới hình ảnh mẹ cậu khóc tức tưởi hôm trước thì cậu chỉ muốn đuổi cái ông chú này ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt.
"Tiểu Dạ ngoan, không nên nói như vậy, bắt đầu từ hôm nay, chú sẽ sống ở đây với mẹ con cháu."
Bịch ————
An Tiểu Yêu ngã ngửa ngay trước cửa nhà, cô không có nghe nhầm chứ? Vừa rồi Long Viêm Dạ nói gì? Từ hôm nay sẽ sống ở đây ư? Mặt An Tiểu Yêu xanh ngắt, ôm lấy An Niệm Dạ đang đứng trước mặt Long Viêm Dạ, nhìn chằm chằm vào Viêm Dạ.
"Anh vừa nói cái gì? Ai cho anh ở lại đây hả? Không được, tôi với Tiểu Dạ không đón chào anh, anh đi đi cho, đừng tưởng vì chuyện vừa rồi mà tôi đã tha thứ cho anh nha."
Hai má An Tiểu Yêu lại ửng hồng, tìm cô bây giờ nhảy loạn lên, nếu nói cô không còn tình cảm với Long Viêm Dạ thì đó là nói dối. Nhưng dù cô còn tình cảm với anh ta thì cũng không muốn Viêm Dạ sống ở đây, đây là nhà của cô và Tiểu Dạ, không có chỗ cho Long Viêm Dạ chen chân vào.
Long Viêm Dạ không thèm quan tâm, đứng thẳng người còn cười tủm tỉm nữa.
"Tiểu Yêu, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ dọn tới đây ở."
"Không được ————"
"Nè, nếu anh nhớ không nhầm thì người nào đó còn thiếu nợ anh nha ————"
Tay ngoáy ngoáy lỗ tai, Long Viêm Dạ nhắc lại chuyện cũ. Thiếu chút nữa An Tiểu Yêu chết vì tức, lại còn dám nhắc lại chuyện này à, năm xưa vì mình không có tiền sống nên bị sập bẫy, bây giờ mình đâu còn ngu ngốc như xưa nữa. An Tiểu Yêu tức giận lườm Long Viêm Dạ, rồi rút một tấm séc ra.
"Nói đi, tôi cần phải trả anh bao nhiêu đây?"
"Không cần em trả tiền, chỉ cần em thực hiện giao kèo trước đây thôi."
An Tiểu Yêu thực sự nổi giận rồi, nhẹ nhàng xoa đầu An Niệm Dạ, dịu dàng nói với con trai bảo bối.
"Bảo Bảo, con vào trong phòng nha, đóng cửa lại không được nghe lén đâu. Mẹ có chuyện muốn nói với chú này, được không?"
"Dạ ————"
An Niệm Dạ rất ngoan ngoãn đi vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Sau khi chắc chắn An Niệm Dạ đã đóng cửa lại, An Tiểu Yêu liền thay đổi thái độ, dáng vẻ hung hăng nhìn thẳng Long Viêm Dạ.
"Đừng có dùng cách này để dọa tôi, hợp đồng đó đã mất hiệu lực từ lâu rồi. Long Viêm Dạ, tôi hỏi lại anh lần cuối, anh có đi về không? Đừng để tôi nổi điên lên thì anh đừng trách tôi ————"
Ồ, An Tiểu Yêu đã lộ ra bản tính thật của mình rồi đây. Long Viêm Dạ khoanh tay đứng nhìn, giống như chuẩn bị xem phim hài vậy. Thời gian làm thay đổi rất nhiều thứ nhưng không thể làm thay đổi được tính tình của An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, phải ra dáng làm mẹ chứ, nếu không sẽ dạy hư trẻ con đấy. Tình tình của em không nên làm ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách của con trai anh nha, em nghĩ xem anh có nên mang Tiểu Dạ đi không nhỉ?"
Long Viêm Dạ đã ra một đòn chí mạng, anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Tiểu Dạ là con trai anh. Bởi vì trên thế giới này không thể có chuyện trùng hợp như vậy, cho dù có cùng khuôn đúc ra cũng không thể tạo ra hai người giống nhau đến thế. Long Viêm Dạ chỉ thử thôi nhưng đã làm cho An Tiểu Yêu hoảng sợ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.