Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ
Chương 93: VẮT ÓC TÍNH KẾ
Mính Hương Hoa Hồn
04/11/2014
An Niệm Dạ ôm đồ chơi, không dám nhìn vào mắt Lâm Nha, chỉ dám nói thật nhỏ.
"Dì ————"
"Giờ mày đi vệ sinh sau đó lên giường đi ngủ. Tối hôm nay dù xảy ra chuyện gì, mày cũng không được bước ra khỏi phòng nửa bước, nếu không tao đánh chết, nhớ chưa? Còn nữa, tối nay chú Viêm Dạ của mày qua đây, mày có gặp thì chỉ được nói là nhớ chú thôi, cấm được nói điều gì khác, biết chưa?"
Lâm Nha khoanh tay đứng dựa người vào cửa, cậu nhóc này thật là dễ dạy bảo. Cũng vì vậy nên cô mới có cơ hội để trả thù, Lâm Nha bảo An Niệm Dạ làm gì thì cậu bé sẽ răm rắp làm theo, không dám cãi một câu.
"Dạ ————"
Tiểu Dạ cúi đầu, ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh, không dám cãi lời Lâm Nha. Tiểu Dạ rất tội nghiệp, càng ngày cậu càng trở nên ít nói, một đứa trẻ tinh nghịch đáng yêu ngày nào giờ đã không còn nữa, nụ cười hồn nhiên cũng không còn thấy nữa.
Thấy Tiểu Dạ nghe lời như vậy, Lâm Nha hài lòng ngồi trên giường rồi bấm số điện thoại gọi cho Long Viêm Dạ. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ cần làm cho Long Viêm Dạ đến đây nữa, nếu trò chơi này thiếu đi hắn ta thì thật mất hay đi. Chuông vang lên vài tiếng mới có người nghe máy. Giọng nói trầm ấm của Long Viêm Dạ vang lên trong điện thoại.
"Ai vậy?"
"À, là tôi, Lâm Nha. Long Viêm Dạ, Tiểu Dạ đột nhiên thấy khó chịu, cứ la hét đòi gặp anh, nếu có thời gian thì anh có thể đến đây gặp Tiểu Dạ một chút được không."
Khóe môi Lâm Nha cong lên, cô đã sớm chuận bị cái bẫy này rồi. Chỉ cần Long Viêm Dạ đến thì cô có thể hoàn thành công việc trả thù của mình.
Đúng như dự đoán, vừa nghe thấy Lâm Nha nói Tiểu Dạ khó chịu thì Long Viêm Dạ liền đồng ý đến đó ngay. Sau khi cúp máy, Lâm Nha hài lòng cười sung sướng, đúng là tình cha con nha, e rằng Long Viêm Dạ đã đoán được thân phận thật sự của Tiểu Dạ rồi. Cô đào cái bẫy này là muốn nhìn xem Long Viêm Dạ phải chịu đau khổ đến mức nào.
Lâm Nha ngồi trước bàn trang điểm, muốn hóa trang cho mình tươi tắn hơn. Lâm Nha cố gắng lục lại trí nhớ, tỉ mỉ từng đường nét một trên mặt mình, cho đến khi nhìn vào gương thấy hài lòng mới thôi. Cơ hội tối nay có thể là cơ hội để cô đổi trắng thay đen, đòi lại công bằng cho mình. Lâm Nha cười gian xảo.
Long Viêm Dạ dùng tốc độ nhanh nhất đến nhà Tiểu Dạ, vừa vào cửa đã gặp ngay gương mặt được trang điểm cẩn thận của Lâm Nha, Long Viêm Dạ hơi sững lại nhưng không chú ý nhiều lắm. Lâm Nha không nói gì chỉ chỉ vào phòng, ý bảo anh tự mình vào xem Tiểu Dạ. Long Viêm Dạ hiểu ý, gật đầu rồi đi vào.
Lâm Nha rót hai ly rượu đỏ, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, Lâm Nha rất hưng phấn. Cô và Tiểu Yêu là bạn chơi với nhau khá lâu rồi nên mọi chuyện năm xưa cô đều biết rõ, không ngờ giờ nó lại trở thành vũ khí để cô trả thù.
Một lát sau, Long Viêm Dạ đi ra, Tiểu Dạ ngoài nói nhớ anh ra thì không nói gì nữa. Long Viêm Dạ chỉ biết an ủi Tiểu Dạ vài câu, anh vẫn có chút nghi ngờ không rõ lý do.
Mới có vài ngày thôi mà đứa bé này đã trở nên ít nói đi rất nhiều. Chẳng lẽ vì Tiểu Dạ khó chịu, thôi thì hôm nào anh sẽ bỏ thời gian ra đưa Tiểu Dạ đi bệnh viện khám tổng thể xem sao.
An Tiểu Yêu không có nhà nên Long Viêm Dạ cũng không muốn ở lại lâu, đang chuẩn bị về thì nhìn thấy Lâm Nha đang ngồi trên sofa, quyến rũ vô cùng. Khuôn mặt được trát một lớp phấn dày cộp, mái tóc dài được uốn xoăn thả ra trông thật quyến rũ, ánh đèn phòng khách mờ ảo. Nhìn thấy Lâm Nha như vậy, Long Viêm Dạ chợt thấy kinh ngạc, hình ảnh trong trí nhớ tràn về.
"Lâm Nha, cô sao thế?"
"Không có gì, chỉ là thấy hơi buồn thôi. Tôi mời anh uống một ly với tôi, anh có thể nể mặt được không ————"
Lâm Nha mỉm cười, đưa ly rượu lên. Cô biết, An Tiểu Yêu muốn cho Long Viêm Dạ bất ngờ nên không nói cho anh ta biết giờ mình về, nếu điều này mà cô không biết lợi dụng thì cô đúng là con ngốc.
Long Viêm Dạ hơi do dự một chút nhưng rồi vẫn ngồi xuống. Sau một khoảng thời gian sống chung, Long Viêm Dạ không còn ghét Lâm Nha nữa, vẫn còn cảm thấy áy náy với Lâm Nha. Lâm Nha nâng ly rượu lên, cạn chén với Long Viêm Dạ, nụ cười có chút buồn buồn.
"Tôi chúc phúc cho anh và Tiểu Yêu, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc ————"
"Lâm Nha, tôi ————"
"Đừng nói lời xin lỗi với tôi, thật ra thì anh chẳng có lỗi gì cả. Chỉ vì trong lòng tôi có quá nhiều chuyện nên mới có kết cục như ngày hôm nay thôi."
Lâm Nha khẽ cụp đôi mắt xuống, bộ dạng đáng yêu dịu dàng. Khuôn mặt, động tác của cô đều bắt chước một người, đây chính là mục đích cuối cùng của cô.
"Lâm Nha, có tâm sự gì thì cứ nói với tôi. Đừng giấu mãi trong lòng như vậy, sẽ không tốt cho bản thân đâu."
Nhấp một chút rượu, Long Viêm Dạ chầm chậm nói. Nếu như Lâm Nha có khó khăn gì, nhất định anh sẽ cố gắng giải quyết giúp, đây là món nợ mà anh thiếu cô, cho nên đây là cơ hội để anh trả nợ.
Lâm Nha chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút trong sáng, lại có chút mơ màng.
"Có một số chuyện, chỉ sợ cả đời không thể nói ra. Nếu đã lựa chọn giữ im lặng thì vĩnh viễn không thể nói ra, anh thấy đúng không?"
"Lâm Nha, rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói đi."
Long Viêm Dạ là người nóng tính, làm việc luôn dứt khoát nên sợ nhất là gặp người cứ ấp a ấp úng. Mặc dù cảm thấy áy náy nhưng khi thấy Lâm Nha cứ định nói rồi lại thôi, thực sự là cho Long Viêm Dạ khó chịu vô cùng. Lâm Nha thấy điều mình muốn đã đạt được khẽ cười trộm nhưng ngoài mặt thì vẫn giả bộ đáng thương.
"Là anh ép em nói nha. Long Viêm Dạ, anh còn nhớ sau một đêm tình, đã có một cô gái trả tiền cho anh chứ? Anh có biết cô gái đó giờ đang ở đâu không?"
"An An ————"
Long Viêm Dạ nghẹn ngào gọi tên cô gái đêm đó mà anh vẫn giấu kín trong lòng, anh cũng đã bỏ không ít công sức ra tìm An An. Nhưng sao Lâm Nha lại biết tất cả mọi chuyện đêm đó? Chẳng lẽ cô ấy chính là ————
Hình ảnh cô gái đó hiện ra trong đầu Long Viêm Dạ giờ phút này hòa vào làm một với Lâm Nha.
Choang ————
Long Viêm Dạ không dám tin vào điều mình thấy, chiếc ly rơi xuống đấy, chất lỏng màu đỏ giống như máu bắn ra mọi nơi. Từng chút từng chút chuyện cũ trong quá khứ hiện lên trong đầu Long Viêm Dạ.
Nếu như Lâm Nha không phải An An thì làm sao cô ta biết được chuyện này chứ? Cảm xúc trong lòng Long Viêm Dạ rất hỗn loạn. Nếu Lâm Nha là An An, vậy thì anh phải làm sao, tại sao ngay từ đầu không nói cho anh biết, nếu cô nói ra thì anh đã không đối xử với cô như vậy. Long Viêm Dạ nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Mỗi lời nói, mỗi hành động của anh đều được Lâm Nha quan sát thật kỹ.
Lâm Nha vô cùng thông minh và giảo hoạt, cô lập tức nhận ra trong lòng Long Viêm Dạ, An An chiếm một vị trí không nhỏ nha, chắc sẽ không có người nào thay thế được. Đây đúng là một lợi thế quan trọng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi nên chắc Long Viêm Dạ không còn nhớ rõ mặt An An nữa rồi, nếu không anh đã không do dự như bây giờ.
"Đây là nguyên nhân mà ngay từ đầu em phản đối chuyện giữa anh và Tiểu Yêu, cũng vì Tiểu Yêu nên em đã không nói ra. Vì chịu không nổi nữa nên em mới nói cho anh biết, anh không cần phải để ý đến đâu ————"
Khẽ cúi đầu mình xuống, tuy Lâm Nha nói không cần để ý nhưng cũng chính là ngầm thừa nhận cô chính là An An, chính là người mà Long Viêm Dạ đã mất rất nhiều công sức tìm kiếm. Long Viêm Dạ không dám tin vào tai mình nữa, những chuyện tưởng chừng như vô lý thì giờ nói lại được giải thích vô cùng hợp lý.
Lâm Nha nói không sai, nếu như cô ấy chính là An An, khi biết anh và An Tiểu Yêu ở bên nhau nên đã ra sức ngăn cản. Hơn nữa vì Tiểu Yêu nên cô đã không nói rõ mọi chuyện ra, còn về Tiểu Dạ, Long Viêm Dạ chợt nhớ đến chuyện của Tiểu Dạ.
"An An, Tiểu Dạ là con của em sao?"
Trong thâm tâm Long Viêm Dạ vẫn luôn nghĩ là An Tiểu Yêu nhận nuôi Tiểu Dạ, nếu như Tiểu Dạ là con của Lâm Nha và được Tiểu Yêu nuôi dưỡng thì sẽ rất hợp lý. Về vấn đề mà Long Viêm Dạ hỏi, Lâm Nha đột nhiên thắc mắc không hiểu sao Viêm Dạ lại hỏi vậy? Nhưng Lâm Nha lập tức che giấu kinh ngạc vào trong, cô không thừa nhận và cũng không phủ nhận. (hoang_lien: LVD đại đại ngốc luôn, không nhớ rằng ATY mang thai sao???)
"Anh nghĩ đứa bé Tiểu Yêu nuôi là của ai? !"
Long Viêm Dạ thở dài, anh lại càng cảm thấy áy náy hơn.
"An An, xin lỗi. Lúc đầu thật sự anh không biết đó là em, nếu biết anh sẽ không làm vậy ————"
"Sẽ không đối xử với em như vậy thật sao? Thật ra thì em đã nói là không sao mà. Mọi chuyện đã qua thì cho qua luôn đi, giờ chỉ vì em quá cô đơn thôi, anh có thể ở bên em như thế này thì những gì em phải chịu bao năm qua cũng rất đáng giá ————"
Lâm Nha càng nói càng nhỏ dần, người cũng nhích dần gần bên Long Viêm Dạ. Tất cả mới chỉ là tiết mục mở màn thôi, để có được điều này Lâm Nha đã phải dồn hết tâm trí vào nó.
Từ mái tóc của Lâm Nha tỏa ra mùi thơm, Long Viêm Dạ muốn tránh nhưng không có cách nào. Từ giây phút biết Lâm Nha là An An thì Long Viêm Dạ đã có chút cảm giác với Lâm Nha, ngoài trừ áy náy còn có chút đau lòng nữa. Lâm Nha đi đến bước đường này đều là do anh làm hại, nếu bốn năm trước anh không ép cô ấy đến bước đường cùng thì chưa chắc cô ấy đã phải chịu nỗi cô đơn như bây giờ, lại còn phải ngả vào lòng một lão già biến thái nữa.
Chỉ cần nghĩ đến những điều anh làm với Lâm Nha, Long Viêm Dạ thầm mắng chửi chính mình. Lâm Nha đâu phải ngốc nghếch, điều cô muốn đâu chỉ có thế này, Lâm Nha đã hiểu quá rõ tâm tư của Long Viêm Dạ rồi, cô hơi nhích ra một chút.
"Dì ————"
"Giờ mày đi vệ sinh sau đó lên giường đi ngủ. Tối hôm nay dù xảy ra chuyện gì, mày cũng không được bước ra khỏi phòng nửa bước, nếu không tao đánh chết, nhớ chưa? Còn nữa, tối nay chú Viêm Dạ của mày qua đây, mày có gặp thì chỉ được nói là nhớ chú thôi, cấm được nói điều gì khác, biết chưa?"
Lâm Nha khoanh tay đứng dựa người vào cửa, cậu nhóc này thật là dễ dạy bảo. Cũng vì vậy nên cô mới có cơ hội để trả thù, Lâm Nha bảo An Niệm Dạ làm gì thì cậu bé sẽ răm rắp làm theo, không dám cãi một câu.
"Dạ ————"
Tiểu Dạ cúi đầu, ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh, không dám cãi lời Lâm Nha. Tiểu Dạ rất tội nghiệp, càng ngày cậu càng trở nên ít nói, một đứa trẻ tinh nghịch đáng yêu ngày nào giờ đã không còn nữa, nụ cười hồn nhiên cũng không còn thấy nữa.
Thấy Tiểu Dạ nghe lời như vậy, Lâm Nha hài lòng ngồi trên giường rồi bấm số điện thoại gọi cho Long Viêm Dạ. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ cần làm cho Long Viêm Dạ đến đây nữa, nếu trò chơi này thiếu đi hắn ta thì thật mất hay đi. Chuông vang lên vài tiếng mới có người nghe máy. Giọng nói trầm ấm của Long Viêm Dạ vang lên trong điện thoại.
"Ai vậy?"
"À, là tôi, Lâm Nha. Long Viêm Dạ, Tiểu Dạ đột nhiên thấy khó chịu, cứ la hét đòi gặp anh, nếu có thời gian thì anh có thể đến đây gặp Tiểu Dạ một chút được không."
Khóe môi Lâm Nha cong lên, cô đã sớm chuận bị cái bẫy này rồi. Chỉ cần Long Viêm Dạ đến thì cô có thể hoàn thành công việc trả thù của mình.
Đúng như dự đoán, vừa nghe thấy Lâm Nha nói Tiểu Dạ khó chịu thì Long Viêm Dạ liền đồng ý đến đó ngay. Sau khi cúp máy, Lâm Nha hài lòng cười sung sướng, đúng là tình cha con nha, e rằng Long Viêm Dạ đã đoán được thân phận thật sự của Tiểu Dạ rồi. Cô đào cái bẫy này là muốn nhìn xem Long Viêm Dạ phải chịu đau khổ đến mức nào.
Lâm Nha ngồi trước bàn trang điểm, muốn hóa trang cho mình tươi tắn hơn. Lâm Nha cố gắng lục lại trí nhớ, tỉ mỉ từng đường nét một trên mặt mình, cho đến khi nhìn vào gương thấy hài lòng mới thôi. Cơ hội tối nay có thể là cơ hội để cô đổi trắng thay đen, đòi lại công bằng cho mình. Lâm Nha cười gian xảo.
Long Viêm Dạ dùng tốc độ nhanh nhất đến nhà Tiểu Dạ, vừa vào cửa đã gặp ngay gương mặt được trang điểm cẩn thận của Lâm Nha, Long Viêm Dạ hơi sững lại nhưng không chú ý nhiều lắm. Lâm Nha không nói gì chỉ chỉ vào phòng, ý bảo anh tự mình vào xem Tiểu Dạ. Long Viêm Dạ hiểu ý, gật đầu rồi đi vào.
Lâm Nha rót hai ly rượu đỏ, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, Lâm Nha rất hưng phấn. Cô và Tiểu Yêu là bạn chơi với nhau khá lâu rồi nên mọi chuyện năm xưa cô đều biết rõ, không ngờ giờ nó lại trở thành vũ khí để cô trả thù.
Một lát sau, Long Viêm Dạ đi ra, Tiểu Dạ ngoài nói nhớ anh ra thì không nói gì nữa. Long Viêm Dạ chỉ biết an ủi Tiểu Dạ vài câu, anh vẫn có chút nghi ngờ không rõ lý do.
Mới có vài ngày thôi mà đứa bé này đã trở nên ít nói đi rất nhiều. Chẳng lẽ vì Tiểu Dạ khó chịu, thôi thì hôm nào anh sẽ bỏ thời gian ra đưa Tiểu Dạ đi bệnh viện khám tổng thể xem sao.
An Tiểu Yêu không có nhà nên Long Viêm Dạ cũng không muốn ở lại lâu, đang chuẩn bị về thì nhìn thấy Lâm Nha đang ngồi trên sofa, quyến rũ vô cùng. Khuôn mặt được trát một lớp phấn dày cộp, mái tóc dài được uốn xoăn thả ra trông thật quyến rũ, ánh đèn phòng khách mờ ảo. Nhìn thấy Lâm Nha như vậy, Long Viêm Dạ chợt thấy kinh ngạc, hình ảnh trong trí nhớ tràn về.
"Lâm Nha, cô sao thế?"
"Không có gì, chỉ là thấy hơi buồn thôi. Tôi mời anh uống một ly với tôi, anh có thể nể mặt được không ————"
Lâm Nha mỉm cười, đưa ly rượu lên. Cô biết, An Tiểu Yêu muốn cho Long Viêm Dạ bất ngờ nên không nói cho anh ta biết giờ mình về, nếu điều này mà cô không biết lợi dụng thì cô đúng là con ngốc.
Long Viêm Dạ hơi do dự một chút nhưng rồi vẫn ngồi xuống. Sau một khoảng thời gian sống chung, Long Viêm Dạ không còn ghét Lâm Nha nữa, vẫn còn cảm thấy áy náy với Lâm Nha. Lâm Nha nâng ly rượu lên, cạn chén với Long Viêm Dạ, nụ cười có chút buồn buồn.
"Tôi chúc phúc cho anh và Tiểu Yêu, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc ————"
"Lâm Nha, tôi ————"
"Đừng nói lời xin lỗi với tôi, thật ra thì anh chẳng có lỗi gì cả. Chỉ vì trong lòng tôi có quá nhiều chuyện nên mới có kết cục như ngày hôm nay thôi."
Lâm Nha khẽ cụp đôi mắt xuống, bộ dạng đáng yêu dịu dàng. Khuôn mặt, động tác của cô đều bắt chước một người, đây chính là mục đích cuối cùng của cô.
"Lâm Nha, có tâm sự gì thì cứ nói với tôi. Đừng giấu mãi trong lòng như vậy, sẽ không tốt cho bản thân đâu."
Nhấp một chút rượu, Long Viêm Dạ chầm chậm nói. Nếu như Lâm Nha có khó khăn gì, nhất định anh sẽ cố gắng giải quyết giúp, đây là món nợ mà anh thiếu cô, cho nên đây là cơ hội để anh trả nợ.
Lâm Nha chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút trong sáng, lại có chút mơ màng.
"Có một số chuyện, chỉ sợ cả đời không thể nói ra. Nếu đã lựa chọn giữ im lặng thì vĩnh viễn không thể nói ra, anh thấy đúng không?"
"Lâm Nha, rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói đi."
Long Viêm Dạ là người nóng tính, làm việc luôn dứt khoát nên sợ nhất là gặp người cứ ấp a ấp úng. Mặc dù cảm thấy áy náy nhưng khi thấy Lâm Nha cứ định nói rồi lại thôi, thực sự là cho Long Viêm Dạ khó chịu vô cùng. Lâm Nha thấy điều mình muốn đã đạt được khẽ cười trộm nhưng ngoài mặt thì vẫn giả bộ đáng thương.
"Là anh ép em nói nha. Long Viêm Dạ, anh còn nhớ sau một đêm tình, đã có một cô gái trả tiền cho anh chứ? Anh có biết cô gái đó giờ đang ở đâu không?"
"An An ————"
Long Viêm Dạ nghẹn ngào gọi tên cô gái đêm đó mà anh vẫn giấu kín trong lòng, anh cũng đã bỏ không ít công sức ra tìm An An. Nhưng sao Lâm Nha lại biết tất cả mọi chuyện đêm đó? Chẳng lẽ cô ấy chính là ————
Hình ảnh cô gái đó hiện ra trong đầu Long Viêm Dạ giờ phút này hòa vào làm một với Lâm Nha.
Choang ————
Long Viêm Dạ không dám tin vào điều mình thấy, chiếc ly rơi xuống đấy, chất lỏng màu đỏ giống như máu bắn ra mọi nơi. Từng chút từng chút chuyện cũ trong quá khứ hiện lên trong đầu Long Viêm Dạ.
Nếu như Lâm Nha không phải An An thì làm sao cô ta biết được chuyện này chứ? Cảm xúc trong lòng Long Viêm Dạ rất hỗn loạn. Nếu Lâm Nha là An An, vậy thì anh phải làm sao, tại sao ngay từ đầu không nói cho anh biết, nếu cô nói ra thì anh đã không đối xử với cô như vậy. Long Viêm Dạ nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Mỗi lời nói, mỗi hành động của anh đều được Lâm Nha quan sát thật kỹ.
Lâm Nha vô cùng thông minh và giảo hoạt, cô lập tức nhận ra trong lòng Long Viêm Dạ, An An chiếm một vị trí không nhỏ nha, chắc sẽ không có người nào thay thế được. Đây đúng là một lợi thế quan trọng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi nên chắc Long Viêm Dạ không còn nhớ rõ mặt An An nữa rồi, nếu không anh đã không do dự như bây giờ.
"Đây là nguyên nhân mà ngay từ đầu em phản đối chuyện giữa anh và Tiểu Yêu, cũng vì Tiểu Yêu nên em đã không nói ra. Vì chịu không nổi nữa nên em mới nói cho anh biết, anh không cần phải để ý đến đâu ————"
Khẽ cúi đầu mình xuống, tuy Lâm Nha nói không cần để ý nhưng cũng chính là ngầm thừa nhận cô chính là An An, chính là người mà Long Viêm Dạ đã mất rất nhiều công sức tìm kiếm. Long Viêm Dạ không dám tin vào tai mình nữa, những chuyện tưởng chừng như vô lý thì giờ nói lại được giải thích vô cùng hợp lý.
Lâm Nha nói không sai, nếu như cô ấy chính là An An, khi biết anh và An Tiểu Yêu ở bên nhau nên đã ra sức ngăn cản. Hơn nữa vì Tiểu Yêu nên cô đã không nói rõ mọi chuyện ra, còn về Tiểu Dạ, Long Viêm Dạ chợt nhớ đến chuyện của Tiểu Dạ.
"An An, Tiểu Dạ là con của em sao?"
Trong thâm tâm Long Viêm Dạ vẫn luôn nghĩ là An Tiểu Yêu nhận nuôi Tiểu Dạ, nếu như Tiểu Dạ là con của Lâm Nha và được Tiểu Yêu nuôi dưỡng thì sẽ rất hợp lý. Về vấn đề mà Long Viêm Dạ hỏi, Lâm Nha đột nhiên thắc mắc không hiểu sao Viêm Dạ lại hỏi vậy? Nhưng Lâm Nha lập tức che giấu kinh ngạc vào trong, cô không thừa nhận và cũng không phủ nhận. (hoang_lien: LVD đại đại ngốc luôn, không nhớ rằng ATY mang thai sao???)
"Anh nghĩ đứa bé Tiểu Yêu nuôi là của ai? !"
Long Viêm Dạ thở dài, anh lại càng cảm thấy áy náy hơn.
"An An, xin lỗi. Lúc đầu thật sự anh không biết đó là em, nếu biết anh sẽ không làm vậy ————"
"Sẽ không đối xử với em như vậy thật sao? Thật ra thì em đã nói là không sao mà. Mọi chuyện đã qua thì cho qua luôn đi, giờ chỉ vì em quá cô đơn thôi, anh có thể ở bên em như thế này thì những gì em phải chịu bao năm qua cũng rất đáng giá ————"
Lâm Nha càng nói càng nhỏ dần, người cũng nhích dần gần bên Long Viêm Dạ. Tất cả mới chỉ là tiết mục mở màn thôi, để có được điều này Lâm Nha đã phải dồn hết tâm trí vào nó.
Từ mái tóc của Lâm Nha tỏa ra mùi thơm, Long Viêm Dạ muốn tránh nhưng không có cách nào. Từ giây phút biết Lâm Nha là An An thì Long Viêm Dạ đã có chút cảm giác với Lâm Nha, ngoài trừ áy náy còn có chút đau lòng nữa. Lâm Nha đi đến bước đường này đều là do anh làm hại, nếu bốn năm trước anh không ép cô ấy đến bước đường cùng thì chưa chắc cô ấy đã phải chịu nỗi cô đơn như bây giờ, lại còn phải ngả vào lòng một lão già biến thái nữa.
Chỉ cần nghĩ đến những điều anh làm với Lâm Nha, Long Viêm Dạ thầm mắng chửi chính mình. Lâm Nha đâu phải ngốc nghếch, điều cô muốn đâu chỉ có thế này, Lâm Nha đã hiểu quá rõ tâm tư của Long Viêm Dạ rồi, cô hơi nhích ra một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.