Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 227
Diep
22/10/2021
Cậu ta mở hai tay ra, hơi nâng cằm lên, nói: “Pháp khí của anh ta,
danh tiếng của anh ta, quyền thừa kế của anh ta, thậm chí là người phụ
nữ của anh ta, tất cả đều thuộc về tôi.”
Tôi nghiến răng nói: “Cậu đúng là một tên điên.”
“Tên điên?” Chu Nguyên Chính cười nói: “Nói hay lắm, tôi quả thực là một tên điên.”
Cậu ta giơ tay, có mấy đoạn rễ cây chui ra từ dưới da, quấn lên người tôi, buộc tôi lại.
Cậu ta đi đến trước mặt tôi, tôi hơi cúi đầu, vừa vặn đối mặt với cậu ta.
Trong đôi mắt vô cùng giống với Chu Nguyên Hạo của cậu ta, lộ ra vài tia điên cuồng. Cậu ta dùng ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt tôi, ngón tay mang theo vết chai vạch trên da thịt, làm tôi run rẩy một trận, nổi cả da gà.
“Thật xinh đẹp, những cô gái đẹp tôi gặp trên đời này không ít, nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như cô cả.”
Chu Nguyên Chính nói: “Trên người cô, có lực thu hút rất lớn, chỉ cần là đàn ông, không, hoặc nói là, chỉ cần là đàn ông tu đạo, đều sẽ bị cô thu hút.”
Tôi sởn tóc gáy, cậu ta sẽ không nhìn ra thân phận người Cửu Âm của tôi rồi đấy chứ?
“Anh trai quả nhiên có mắt nhìn.” Chu Nguyên Chính lộ ra vẻ mặt mê say: “Người phụ nữ cực phẩm như cô, quả thật là khó tìm.”
Nói rồi, tay của cậu ta thò vào trong váy tôi, lướt trên đùi tôi, chầm chậm di chuyển lên trên.
Tôi chấn động, cả người đều phát run.
“Dừng, dừng tay.” Tôi nghiến răng nói, trong lòng sinh ra cảm giác nhục nhã, tuy rằng gương mặt đó giống với Chu Nguyên Hạo, thế nhưng dù sao cũng không phải Chu Nguyên Hạo, khi Chu Nguyên Hạo động vào người tôi, tôi rất vui vẻ, thế nhưng cậu ta động tôi, tôi chỉ thấy tủi nhục.
“Dừng tay? Cô thật sự muốn tôi dừng tay sao?” Chu Nguyên Chính tiến đến bên tai tôi, nhẹ nhàng hà một hơi: “Nhưng cơ thể của cô lại không nói vậy đâu.”
Nói rồi, cậu ta lè lưỡi ra, liếm nhẹ một cái lên tai tôi, tôi run rẩy, thế mà lại có cảm giác, mặt đỏ lên ngay lập tức, hơn nữa phần bụng còn bốc lên một ngọn lửa nóng.
Đúng là ghê tởm, tên khốn này là một kẻ lão luyện.
“Nhìn xem, cơ thể của cô rất thích, nó đang khát khao tôi.” Chu Nguyên Chính nói bên tai tôi.
“Đồ khốn, cút ra!” Tôi gào thét.
Chu Nguyên Chính thấp giọng cười: “Cô nói, nếu như anh trai tới rồi, nhìn thấy cô đã trở thành người của tôi, thì sẽ như thế nào nhỉ? Có tức giận đến mức chết đi lần nữa không?”
Tôi cắn răng, ngang ngược nói: “Vậy thì sao chứ? Tôi chỉ coi như là bị chó cắn mà thôi.”
“Vậy sao?” Chu Nguyên Chính cười: “Cô có thể thử xem, nói không chừng sau khi thử, cô sẽ không cần anh trai tôi nữa, lao vào vòng tay tôi luôn ấy chứ.”
Nói rồi, cậu ta tách hai chân tôi ra, bế lên.
Tôi cắn chặt răng, bạt mạng hét lên: “Nguyên Hạo, mau đến cứu tôi!”
Chu Nguyên Hạo lúc này đang ôm đầu quỷ trong tay, sắc mặt u ám đến đáng sợ, làm nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm thấp đi, mọi người đều cảm thấy ý lạnh.
Diệp Vũ Lăng cúi đầu tự trách: “Xin lỗi, Chu Nguyên Hạo, đều tại tôi, nếu tôi có thể tỉnh táo hơn một chút…”
Trương Hoằng Thái chau mày: “Anh Chu, anh đừng vội, chúng ta cùng nhau tìm.”
Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: “Cô nói, tấn công mấy người là rễ cây? Khương Lăng còn bị kéo vào tường nữa?”
Diệp Vũ Lăng gật đầu: “Không sai, sao vậy, anh biết là ai làm sao?”
Chu Nguyên Hạo xoay người đi ra ngoài, Trương Hoằng Thái gọi anh đứng lại: “Anh muốn đi cứu Khương nữ sĩ sao? Chúng tôi đi cùng anh.”
“Nguyên Hạo.” Văn Diên Ương cũng đi tới, lo lắng nói: “Khương nữ sĩ bị bắt, chúng em đều rất lo lắng, nhưng anh cũng không cần kích động như vậy, Khương nữ sĩ nhất định cũng không muốn anh như này.
Chúng ta vẫn nên thảo luận một chút, lập ra một kế hoạch toàn diện.”
Chu Nguyên Hạo khẽ quay đầu lại, nói: “Không cần, đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, tốt hơn hết là các người không nên xen vào.”
Tôi nghiến răng nói: “Cậu đúng là một tên điên.”
“Tên điên?” Chu Nguyên Chính cười nói: “Nói hay lắm, tôi quả thực là một tên điên.”
Cậu ta giơ tay, có mấy đoạn rễ cây chui ra từ dưới da, quấn lên người tôi, buộc tôi lại.
Cậu ta đi đến trước mặt tôi, tôi hơi cúi đầu, vừa vặn đối mặt với cậu ta.
Trong đôi mắt vô cùng giống với Chu Nguyên Hạo của cậu ta, lộ ra vài tia điên cuồng. Cậu ta dùng ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt tôi, ngón tay mang theo vết chai vạch trên da thịt, làm tôi run rẩy một trận, nổi cả da gà.
“Thật xinh đẹp, những cô gái đẹp tôi gặp trên đời này không ít, nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như cô cả.”
Chu Nguyên Chính nói: “Trên người cô, có lực thu hút rất lớn, chỉ cần là đàn ông, không, hoặc nói là, chỉ cần là đàn ông tu đạo, đều sẽ bị cô thu hút.”
Tôi sởn tóc gáy, cậu ta sẽ không nhìn ra thân phận người Cửu Âm của tôi rồi đấy chứ?
“Anh trai quả nhiên có mắt nhìn.” Chu Nguyên Chính lộ ra vẻ mặt mê say: “Người phụ nữ cực phẩm như cô, quả thật là khó tìm.”
Nói rồi, tay của cậu ta thò vào trong váy tôi, lướt trên đùi tôi, chầm chậm di chuyển lên trên.
Tôi chấn động, cả người đều phát run.
“Dừng, dừng tay.” Tôi nghiến răng nói, trong lòng sinh ra cảm giác nhục nhã, tuy rằng gương mặt đó giống với Chu Nguyên Hạo, thế nhưng dù sao cũng không phải Chu Nguyên Hạo, khi Chu Nguyên Hạo động vào người tôi, tôi rất vui vẻ, thế nhưng cậu ta động tôi, tôi chỉ thấy tủi nhục.
“Dừng tay? Cô thật sự muốn tôi dừng tay sao?” Chu Nguyên Chính tiến đến bên tai tôi, nhẹ nhàng hà một hơi: “Nhưng cơ thể của cô lại không nói vậy đâu.”
Nói rồi, cậu ta lè lưỡi ra, liếm nhẹ một cái lên tai tôi, tôi run rẩy, thế mà lại có cảm giác, mặt đỏ lên ngay lập tức, hơn nữa phần bụng còn bốc lên một ngọn lửa nóng.
Đúng là ghê tởm, tên khốn này là một kẻ lão luyện.
“Nhìn xem, cơ thể của cô rất thích, nó đang khát khao tôi.” Chu Nguyên Chính nói bên tai tôi.
“Đồ khốn, cút ra!” Tôi gào thét.
Chu Nguyên Chính thấp giọng cười: “Cô nói, nếu như anh trai tới rồi, nhìn thấy cô đã trở thành người của tôi, thì sẽ như thế nào nhỉ? Có tức giận đến mức chết đi lần nữa không?”
Tôi cắn răng, ngang ngược nói: “Vậy thì sao chứ? Tôi chỉ coi như là bị chó cắn mà thôi.”
“Vậy sao?” Chu Nguyên Chính cười: “Cô có thể thử xem, nói không chừng sau khi thử, cô sẽ không cần anh trai tôi nữa, lao vào vòng tay tôi luôn ấy chứ.”
Nói rồi, cậu ta tách hai chân tôi ra, bế lên.
Tôi cắn chặt răng, bạt mạng hét lên: “Nguyên Hạo, mau đến cứu tôi!”
Chu Nguyên Hạo lúc này đang ôm đầu quỷ trong tay, sắc mặt u ám đến đáng sợ, làm nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm thấp đi, mọi người đều cảm thấy ý lạnh.
Diệp Vũ Lăng cúi đầu tự trách: “Xin lỗi, Chu Nguyên Hạo, đều tại tôi, nếu tôi có thể tỉnh táo hơn một chút…”
Trương Hoằng Thái chau mày: “Anh Chu, anh đừng vội, chúng ta cùng nhau tìm.”
Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: “Cô nói, tấn công mấy người là rễ cây? Khương Lăng còn bị kéo vào tường nữa?”
Diệp Vũ Lăng gật đầu: “Không sai, sao vậy, anh biết là ai làm sao?”
Chu Nguyên Hạo xoay người đi ra ngoài, Trương Hoằng Thái gọi anh đứng lại: “Anh muốn đi cứu Khương nữ sĩ sao? Chúng tôi đi cùng anh.”
“Nguyên Hạo.” Văn Diên Ương cũng đi tới, lo lắng nói: “Khương nữ sĩ bị bắt, chúng em đều rất lo lắng, nhưng anh cũng không cần kích động như vậy, Khương nữ sĩ nhất định cũng không muốn anh như này.
Chúng ta vẫn nên thảo luận một chút, lập ra một kế hoạch toàn diện.”
Chu Nguyên Hạo khẽ quay đầu lại, nói: “Không cần, đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, tốt hơn hết là các người không nên xen vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.