Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 233
Diep
22/10/2021
Đó còn là một con quỷ đặc biệt lợi hại, lúc vừa mới bắt đầu, nó đã
giết chết Tôn Đức Tài, sau đó trốn trong cơ thể của Tôn Đức Tài, lừa dối giấu diếm, lén lút lẻn vào bên trong đội ngũ của Tần Thiếu, con quỷ bám vào người Tôn Đức Tài một lúc thì muốn giết một người, lén lút giết,
còn giả vờ là quỷ hồn khác giết chết, dìm chuyện.
Sau khi hai đồng đội đã chết, cuối cùng Tần Thiếu đã phát hiện ra có điều gì không ổn, thiết kế cái bẫy, muốn bắt được hung thủ, không ngờ rằng người rơi vào bẫy, thế nhưng lại là Tôn Đức Tài.
Nhưng thực lực của đối phương vô cùng lớn mạnh, bọn họ đại chiến với con quỷ một hồi, cuối cùng đánh chạy nó, nhưng may mắn thay anh ta là người duy nhất sống.
Những người khác, tất cả đều bị giết chết.
Chúng tôi cau mày lại, nghe có vẻ như có chút khó giải quyết.
Trong mắt Tần Thiếu tràn đầy hối hận và đau khổ: “Nếu tôi phát hiện ra Đức Tài bị quỷ ám vào người sớm một chút, Thiên Thiên bọn họ sẽ không phải chết, nếu có thể chạy thoát, tôi phải giải thích với gia đình bọn họ như thế nào đây?”
Nói rồi, anh ta siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy phẫn nộ nói: “Tôi muốn báo thù, tôi nhất định phải báo thù cho bọn họ!”
Gia tộc của nhà Phàn Vinh và gia tộc của Tần Thiếu có chút quen biết, anh ta lấy một viên thuốc ra đưa cho hắn: “Tần Thiếu, trước tiên dưỡng thương tốt đã, rồi chuyện báo thù chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Tần Thiếu cảm kích nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, bỗng nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Trương Hoằng Thái cảnh giác cầm lấy bảo kiếm Long Tuyền: “Ai?”
“Trương thiên sư, là tôi.” Bên ngoài truyền đến một giọng nữ quen thuộc, có chút yếu ớt, “Tôi là Ngô Thiên Anh của nhà họ Ngô, cầu xin anh, mau để tôi vào trong, chúng tôi bị quỷ tập kích, tôi bị thương rất nặng.”
Hoàng Hải đang muốn đi mở cửa, lại nghe thấy Tần Thiếu cao giọng nói: “Không được mở cửa! Ngô Thiên Anh đã chết, cô ta là con rối bị quỷ ám vào người!”
Hoàng Hải dừng tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Ngô Thiên Anh ở ngoài cửa dừng một chút, hét lớn: “Người bên trong chính là Tần Phương Hoa sao?
Chạy mau, các người chạy mau! Tần Phương Hoa đã bị quỷ giết chết, hắn mới là con rối!”
Tần Phương Hoa đứng lên, nhìn Trương Hoằng Thái nói: “Trương thiên sư, cậu biết, quỷ là kẻ sẽ gạt người nhất, tôi tận mắt nhìn thấy Ngô Thiên Anh bị con quỷ kia giết chết, nếu để cô ấy vào, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Trương Hoằng Thái lạnh nhạt nhìn hắn, không nói lời nào.
Ngô Thiên Anh ở ngoài cửa sốt ruột gọi: “Trương thiên sư, tôi cũng tận mắt nhìn thấy Tần Phương Hoa bị giết, nếu không tin, anh có thể nhìn lưng của hắn ta, trên lưng hắn có một vết thương rất lớn, từ sau gáy cho đến đuôi cột sống!”
Tần Phương Hoa vội vàng nói: “Trên lưng tôi là bị thương, vết thương này là do nó gây ra, nó đương nhiên biết.”
Ngô Thiên Anh cười lạnh một tiếng: “Trương thiên sư, con quỷ kia là ký sinh hình quỷ, vết thương sau lưng chính là nơi nó ký sinh, không tin các người có thể lột vết thương ra nhìn thử xem, quỷ hồn kia đang ở bên trong.”
Tần Phương Hoa nóng nảy: “Trương thiên sư, cậu không thể nghe cô ta nói hươu nói vượn……” Lời còn chưa nói xong, Hoàng Hải và Phàn Vinh đã đi tới, trong giây lát đã ấn hắn ta ngã xuống mặt đất, xé rách quần áo hắn.
Ở trên lưng Tần Phương Hoa, quả nhiên có một vết thương rất dài, giống như bị ai đó dùng vũ khí sắc bén cắt ra, miệng vết thương cực kỳ ngay ngắn.
Có một luồng quỷ khí nhàn nhạt bay ra từ bên trong miệng vết thương.
Sắc mặt Trương Hoằng Thái nặng nề, lấy một chiếc bút lông ra từ trong túi, mặt trên dính chu sa đỏ tươi, vẽ một hình Âm dương Thái Cực Đồ trong lòng bàn tay của mình, đánh một quyền vào lưng Tần Phương Hoa, bên trong vết thương kia truyền ra một tiếng hét thảm thiết sắc bén, biến thành một làn sương mù đen chui ra từ bên trong.
Cơ thể của con quỷ hồn kia vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ bằng một phần ba người thường, nó gượng cười hì hì đau khổ, bỗng nhiên bay về phía Văn Diên Ương.
Văn Diên Ương là người có thực lực yếu nhất trong chúng tôi, nó lại biết chọn ra người yếu ớt nhất để bắt nạt.
Văn Diên Ương kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, kêu lên: “Nguyên Hạo, cứu em!”
Chu Nguyên Hạo thoáng một cái xuất hiện đi tới trước mặt cô ta, trong tay bỗng nhiên tung ra một đồng xu Ngũ Đế, đánh vào người quỷ hồn, quỷ hồn kêu thảm thiết một tiếng, cơ thể bị đánh tan, lơ lửng trong không trung chốc lát rồi lại ngưng tụ thành một làn khói hướng tới ngoài cửa sổ cướp đường mà chạy.
Trong lòng tôi kinh ngạc cảm thán, tiền xu Ngũ Đế quả nhiên lợi hại.
Tiền xu Ngũ Đế là linh khí, cũng là pháp vật, có uy phong của đế vương, có thể trừ tà đuổi hung thần, còn có thể tránh tai họa, phù hộ, cầu phúc vv.
Sau khi hai đồng đội đã chết, cuối cùng Tần Thiếu đã phát hiện ra có điều gì không ổn, thiết kế cái bẫy, muốn bắt được hung thủ, không ngờ rằng người rơi vào bẫy, thế nhưng lại là Tôn Đức Tài.
Nhưng thực lực của đối phương vô cùng lớn mạnh, bọn họ đại chiến với con quỷ một hồi, cuối cùng đánh chạy nó, nhưng may mắn thay anh ta là người duy nhất sống.
Những người khác, tất cả đều bị giết chết.
Chúng tôi cau mày lại, nghe có vẻ như có chút khó giải quyết.
Trong mắt Tần Thiếu tràn đầy hối hận và đau khổ: “Nếu tôi phát hiện ra Đức Tài bị quỷ ám vào người sớm một chút, Thiên Thiên bọn họ sẽ không phải chết, nếu có thể chạy thoát, tôi phải giải thích với gia đình bọn họ như thế nào đây?”
Nói rồi, anh ta siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy phẫn nộ nói: “Tôi muốn báo thù, tôi nhất định phải báo thù cho bọn họ!”
Gia tộc của nhà Phàn Vinh và gia tộc của Tần Thiếu có chút quen biết, anh ta lấy một viên thuốc ra đưa cho hắn: “Tần Thiếu, trước tiên dưỡng thương tốt đã, rồi chuyện báo thù chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Tần Thiếu cảm kích nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, bỗng nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Trương Hoằng Thái cảnh giác cầm lấy bảo kiếm Long Tuyền: “Ai?”
“Trương thiên sư, là tôi.” Bên ngoài truyền đến một giọng nữ quen thuộc, có chút yếu ớt, “Tôi là Ngô Thiên Anh của nhà họ Ngô, cầu xin anh, mau để tôi vào trong, chúng tôi bị quỷ tập kích, tôi bị thương rất nặng.”
Hoàng Hải đang muốn đi mở cửa, lại nghe thấy Tần Thiếu cao giọng nói: “Không được mở cửa! Ngô Thiên Anh đã chết, cô ta là con rối bị quỷ ám vào người!”
Hoàng Hải dừng tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Ngô Thiên Anh ở ngoài cửa dừng một chút, hét lớn: “Người bên trong chính là Tần Phương Hoa sao?
Chạy mau, các người chạy mau! Tần Phương Hoa đã bị quỷ giết chết, hắn mới là con rối!”
Tần Phương Hoa đứng lên, nhìn Trương Hoằng Thái nói: “Trương thiên sư, cậu biết, quỷ là kẻ sẽ gạt người nhất, tôi tận mắt nhìn thấy Ngô Thiên Anh bị con quỷ kia giết chết, nếu để cô ấy vào, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Trương Hoằng Thái lạnh nhạt nhìn hắn, không nói lời nào.
Ngô Thiên Anh ở ngoài cửa sốt ruột gọi: “Trương thiên sư, tôi cũng tận mắt nhìn thấy Tần Phương Hoa bị giết, nếu không tin, anh có thể nhìn lưng của hắn ta, trên lưng hắn có một vết thương rất lớn, từ sau gáy cho đến đuôi cột sống!”
Tần Phương Hoa vội vàng nói: “Trên lưng tôi là bị thương, vết thương này là do nó gây ra, nó đương nhiên biết.”
Ngô Thiên Anh cười lạnh một tiếng: “Trương thiên sư, con quỷ kia là ký sinh hình quỷ, vết thương sau lưng chính là nơi nó ký sinh, không tin các người có thể lột vết thương ra nhìn thử xem, quỷ hồn kia đang ở bên trong.”
Tần Phương Hoa nóng nảy: “Trương thiên sư, cậu không thể nghe cô ta nói hươu nói vượn……” Lời còn chưa nói xong, Hoàng Hải và Phàn Vinh đã đi tới, trong giây lát đã ấn hắn ta ngã xuống mặt đất, xé rách quần áo hắn.
Ở trên lưng Tần Phương Hoa, quả nhiên có một vết thương rất dài, giống như bị ai đó dùng vũ khí sắc bén cắt ra, miệng vết thương cực kỳ ngay ngắn.
Có một luồng quỷ khí nhàn nhạt bay ra từ bên trong miệng vết thương.
Sắc mặt Trương Hoằng Thái nặng nề, lấy một chiếc bút lông ra từ trong túi, mặt trên dính chu sa đỏ tươi, vẽ một hình Âm dương Thái Cực Đồ trong lòng bàn tay của mình, đánh một quyền vào lưng Tần Phương Hoa, bên trong vết thương kia truyền ra một tiếng hét thảm thiết sắc bén, biến thành một làn sương mù đen chui ra từ bên trong.
Cơ thể của con quỷ hồn kia vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ bằng một phần ba người thường, nó gượng cười hì hì đau khổ, bỗng nhiên bay về phía Văn Diên Ương.
Văn Diên Ương là người có thực lực yếu nhất trong chúng tôi, nó lại biết chọn ra người yếu ớt nhất để bắt nạt.
Văn Diên Ương kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, kêu lên: “Nguyên Hạo, cứu em!”
Chu Nguyên Hạo thoáng một cái xuất hiện đi tới trước mặt cô ta, trong tay bỗng nhiên tung ra một đồng xu Ngũ Đế, đánh vào người quỷ hồn, quỷ hồn kêu thảm thiết một tiếng, cơ thể bị đánh tan, lơ lửng trong không trung chốc lát rồi lại ngưng tụ thành một làn khói hướng tới ngoài cửa sổ cướp đường mà chạy.
Trong lòng tôi kinh ngạc cảm thán, tiền xu Ngũ Đế quả nhiên lợi hại.
Tiền xu Ngũ Đế là linh khí, cũng là pháp vật, có uy phong của đế vương, có thể trừ tà đuổi hung thần, còn có thể tránh tai họa, phù hộ, cầu phúc vv.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.