Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 350
Diep
24/10/2021
Hắn ta từ trong túi lấy ra một tờ thẻ căn cước, tôi nhận lấy xem xét, trên đó viết Tư Không Uy Vũ, địa chỉ chính là địa chỉ nhà mà chúng tôi
mướn.
“Cái này……” Tôi hoài nghi nhìn về phía hắn ta, cái này không phải là giả chứ?
Tư Không Uy Vũ nói: “Một sở trưởng ở đồn công an đổ oan cho tôi, nói tôi đã giết người, muốn bắt tôi vào trong lao. Tôi nói chuyện với ông ta, ông ta rất dễ nói chuyện, không chỉ thả tôi, còn xử lý hộ tịch cho tôi.”
Mặt tôi run rẩy hai lần, cái hắn ta gọi là nói chuyện sợ là không phải nói chuyện bình thường.
Tôi ở trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến cho sở trưởng ở đồn công an kia.
Xe dừng ở một công viên, hiện tại đã rất khuya, trong công viên chỉ có một ít kẻ lang thang, nằm trên ghế dài đang ngủ ngon.
Chúng tôi tìm một rừng cây nhỏ không người, Chu Nguyên Hạo lấy ra bút chu sa, vẽ một hình bát quái trên một tảng đá lớn, sau đó nói: “Tướng quân Tư Không, tôi cần một giọt máu của anh.”
Tư Không Uy Vũ không nói nhiều, trực tiếp cắn nát ngón trỏ, nhỏ một giọt máu vào chính giữa hình bát quái.
Chính giữa vòng bát quái vẽ Âm Dương Ngư, một giọt máu cương thi nhập vào trong đó, Âm Dương Ngư kia liền chuyển động.
Chu Nguyên Hạo niệm tụng chú ngữ, ngôn ngữ kia rất khó hiểu, nhà họ Chu là hậu nhân của Cơ gia, nghe nói là hậu duệ Vương tộc Chu triều, đoán chừng đây là ngôn ngữ thượng cổ.
Niệm tụng xong chú ngữ thật dài, anh đột nhiên điểm vào mặt Âm Dương Ngư, Âm Dương Ngư giống như nước, hiện lên một tầng gợn sóng nhàn nhạt.
Gợn sóng hiện ra, toàn bộ bát quái đồ đều biến thành một chiếc gương, trong gương xuất hiện một bức tranh.
Hình ảnh bên trong là một đôi đôi vợ chồng trung niên đang ngồi bên giường vụng trộm lau nước mắt, một thiếu nữ xinh đẹp nằm trên giường, hai mắt trừng thẳng lên trời, vô thần giống như mắc bệnh.
“Bọn họ chính là hậu nhân của đại ca tôi sao?” Tư Không Uy Vũ có chút nhíu mày, “Có thể tra ra bọn họ ở đâu không?”
Chu Nguyên Hạo điểm lên một lần nữa, hình ảnh thay đổi, xuất hiện một ngôi nhà, là một Tứ Hợp Viện rất cũ kỹ, trong viện có bốn năm người, trước cổng treo một tấm biển màu xanh ngọc: hẻm số 36 Đông Nam.
Sau đó, Chu Nguyên Hạo thu tay lại thì hình ảnh kia không nhìn thấy nữa, chỉ còn lại một hình bát quái vẽ bằng chu sa trên tảng đá.
Tư Không Uy Vũ thấp giọng nói: “Không nghĩ tới đại ca còn có hậu nhân, đa tạ cậu Chu đã giúp đỡ, sau này tôi sẽ hậu tạ.”
“Hậu tạ thì không cần.” Chu Nguyên Hạo nói, “Chỉ cần tướng quân không lạm sát kẻ vô tội thì xem như đã cảm ơn tôi rồi.”
Tư Không Uy Vũ biểu hiện nhàn nhạt, nói phải mau đến xem người nhà này, tôi liền xung phong nhận việc muốn đi cùng anh tôi, Chu Nguyên Hạo rất khó chịu, tôi hạ giọng lén nói với anh, người nhà kia xem ra gặp phải phiền toái, chúng ta đi theo có khả năng giúp đỡ thì nghĩ biện pháp giúp một tay, bằng không vị đại gia Tư Không Uy Vũ này mà nổi giận thì nói không chừng sẽ chỉnh ra rất nhiều kẻ thiêu thân.
Chu Nguyên Hạo không còn cách nào, đành phải để tôi lái xe, đưa vị đại gia này đến hẻm Đông Nam.
Một khi đến nơi thì tôi liền nhíu mày, trên cửa viện bị người ra dùng sơn viết thành chữ lớn.
“Thiếu nợ thì trả tiền.”
“Thiếu nợ mà còn thoải mái, cả nhà hỏa táng cùng.”
Tôi cảm giác trên người đại gia Tư Không tràn ngập một cỗ sát khí, vội vàng nói: “Trong này có bốn năm người ở cùng nhau, nói không chừng không phải hậu nhân của anh. . .”
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy bên trong có một âm thanh sắc nhọn của phụ nữ đang la mắng: “Tư Hà Quân, nhà các người nhanh chóng trả lại tiền vay nặng lãi đi. Mỗi ngày mấy tên đòi nợ vay nặng lãi đều đến trước cửa, còn viết linh tinh trên cửa viện. Tứ hợp viện này là nơi ở chung của mọi người, không phải của riêng nhà họ Tư các người, chúng tôi còn muốn sinh hoạt thật tốt mà. Nếu không thì mấy người lập tức xéo đi.”
Nhà họ Tư?
Vào thời điểm dựng nước ban đầu, có rất nhiều họ kép hai chữ đều đổi thành một chữ, ví dụ như họ Âu Dương đổi thành Âu, họ Tư Đồ, Tư Không đều sửa thành họ Tư.
Nhà họ Tư này đoán chừng chính là hậu nhân của Tư Không Uy Vũ.
Tôi vụng trộm nhìn Tư Không Uy Vũ một chút, ánh mắt của hắn ta lạnh lẽo như băng, trực tiếp đi lên đẩy cửa.
“Cái này……” Tôi hoài nghi nhìn về phía hắn ta, cái này không phải là giả chứ?
Tư Không Uy Vũ nói: “Một sở trưởng ở đồn công an đổ oan cho tôi, nói tôi đã giết người, muốn bắt tôi vào trong lao. Tôi nói chuyện với ông ta, ông ta rất dễ nói chuyện, không chỉ thả tôi, còn xử lý hộ tịch cho tôi.”
Mặt tôi run rẩy hai lần, cái hắn ta gọi là nói chuyện sợ là không phải nói chuyện bình thường.
Tôi ở trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến cho sở trưởng ở đồn công an kia.
Xe dừng ở một công viên, hiện tại đã rất khuya, trong công viên chỉ có một ít kẻ lang thang, nằm trên ghế dài đang ngủ ngon.
Chúng tôi tìm một rừng cây nhỏ không người, Chu Nguyên Hạo lấy ra bút chu sa, vẽ một hình bát quái trên một tảng đá lớn, sau đó nói: “Tướng quân Tư Không, tôi cần một giọt máu của anh.”
Tư Không Uy Vũ không nói nhiều, trực tiếp cắn nát ngón trỏ, nhỏ một giọt máu vào chính giữa hình bát quái.
Chính giữa vòng bát quái vẽ Âm Dương Ngư, một giọt máu cương thi nhập vào trong đó, Âm Dương Ngư kia liền chuyển động.
Chu Nguyên Hạo niệm tụng chú ngữ, ngôn ngữ kia rất khó hiểu, nhà họ Chu là hậu nhân của Cơ gia, nghe nói là hậu duệ Vương tộc Chu triều, đoán chừng đây là ngôn ngữ thượng cổ.
Niệm tụng xong chú ngữ thật dài, anh đột nhiên điểm vào mặt Âm Dương Ngư, Âm Dương Ngư giống như nước, hiện lên một tầng gợn sóng nhàn nhạt.
Gợn sóng hiện ra, toàn bộ bát quái đồ đều biến thành một chiếc gương, trong gương xuất hiện một bức tranh.
Hình ảnh bên trong là một đôi đôi vợ chồng trung niên đang ngồi bên giường vụng trộm lau nước mắt, một thiếu nữ xinh đẹp nằm trên giường, hai mắt trừng thẳng lên trời, vô thần giống như mắc bệnh.
“Bọn họ chính là hậu nhân của đại ca tôi sao?” Tư Không Uy Vũ có chút nhíu mày, “Có thể tra ra bọn họ ở đâu không?”
Chu Nguyên Hạo điểm lên một lần nữa, hình ảnh thay đổi, xuất hiện một ngôi nhà, là một Tứ Hợp Viện rất cũ kỹ, trong viện có bốn năm người, trước cổng treo một tấm biển màu xanh ngọc: hẻm số 36 Đông Nam.
Sau đó, Chu Nguyên Hạo thu tay lại thì hình ảnh kia không nhìn thấy nữa, chỉ còn lại một hình bát quái vẽ bằng chu sa trên tảng đá.
Tư Không Uy Vũ thấp giọng nói: “Không nghĩ tới đại ca còn có hậu nhân, đa tạ cậu Chu đã giúp đỡ, sau này tôi sẽ hậu tạ.”
“Hậu tạ thì không cần.” Chu Nguyên Hạo nói, “Chỉ cần tướng quân không lạm sát kẻ vô tội thì xem như đã cảm ơn tôi rồi.”
Tư Không Uy Vũ biểu hiện nhàn nhạt, nói phải mau đến xem người nhà này, tôi liền xung phong nhận việc muốn đi cùng anh tôi, Chu Nguyên Hạo rất khó chịu, tôi hạ giọng lén nói với anh, người nhà kia xem ra gặp phải phiền toái, chúng ta đi theo có khả năng giúp đỡ thì nghĩ biện pháp giúp một tay, bằng không vị đại gia Tư Không Uy Vũ này mà nổi giận thì nói không chừng sẽ chỉnh ra rất nhiều kẻ thiêu thân.
Chu Nguyên Hạo không còn cách nào, đành phải để tôi lái xe, đưa vị đại gia này đến hẻm Đông Nam.
Một khi đến nơi thì tôi liền nhíu mày, trên cửa viện bị người ra dùng sơn viết thành chữ lớn.
“Thiếu nợ thì trả tiền.”
“Thiếu nợ mà còn thoải mái, cả nhà hỏa táng cùng.”
Tôi cảm giác trên người đại gia Tư Không tràn ngập một cỗ sát khí, vội vàng nói: “Trong này có bốn năm người ở cùng nhau, nói không chừng không phải hậu nhân của anh. . .”
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy bên trong có một âm thanh sắc nhọn của phụ nữ đang la mắng: “Tư Hà Quân, nhà các người nhanh chóng trả lại tiền vay nặng lãi đi. Mỗi ngày mấy tên đòi nợ vay nặng lãi đều đến trước cửa, còn viết linh tinh trên cửa viện. Tứ hợp viện này là nơi ở chung của mọi người, không phải của riêng nhà họ Tư các người, chúng tôi còn muốn sinh hoạt thật tốt mà. Nếu không thì mấy người lập tức xéo đi.”
Nhà họ Tư?
Vào thời điểm dựng nước ban đầu, có rất nhiều họ kép hai chữ đều đổi thành một chữ, ví dụ như họ Âu Dương đổi thành Âu, họ Tư Đồ, Tư Không đều sửa thành họ Tư.
Nhà họ Tư này đoán chừng chính là hậu nhân của Tư Không Uy Vũ.
Tôi vụng trộm nhìn Tư Không Uy Vũ một chút, ánh mắt của hắn ta lạnh lẽo như băng, trực tiếp đi lên đẩy cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.